Vậy anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em.
Màn kịch kéo dài suốt một kỳ nghỉ cuối cùng cũng kết thúc, nói kiểu gì thì Ôn Hành Chi cũng được xem như người đã có vị hôn thê. Ông cụ Ôn cũng buông được gánh nặng trong lòng, nhưng không ngờ mấy hôm sau, ông lại có thêm nỗi phiền muộn khác.
Đêm trước khi quay về thành phố T, ông cụ gọi Ôn Hành Chi và Ôn Viễn vào thư phòng, tiến hành đàm phán một phen, tự tưởng chủ đạo của buổi đàm phán chính là chuyện kết hôn. Tình cảnh lúc đó là thế này, nguyên văn Iời của ông cụ: “Nếu ván đã đóng thuyền, mọi chuyện đã đâu vào đó, vậy đã nghĩ việc khi nào thì kết hôn chưa?”
Nghe vậy Ôn Viễn đảo mắt xung quanh, nhưng không chịu trả lời.
Còn Ôn Hành Chi dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó, nheo nheo mắt mỉm cười nói: “Chuyện kết hôn không thể nóng vội được.”
Ông Ôn Khác nghĩ đến tình hình hiện tại của Ôn Viễn, thầm nghĩ lúc này kết hôn thì đúng là còn quá sớm, bèn nói: “Vây đợi con bé tốt nghiệp xong rồi tính tiếp.”
Thế là chuyện này được gác lại hơn một năm, chớp mắt đã tới lúc Ôn Viễn sắp tốt nghiệp, song Ôn Hành Chi vẫn không có ý định nhắc tới chuyện kết hôn, ông Ôn Khác bắt đầu sốt sắng đứng ngồi không yên, gọi điện thoại giục hết lần này đến lần khác. Như vậy thì cuối cùng Ôn tiên sinh cũng thấy hơi lo lắng, bắt đầu tập trung suy xét chuyện kết hôn.
Khi đó là vào đầu tháng sáu.
Gần tới tốt nghiệp, Ôn Viễn bận rộn tới sứt đầu mẻ trán, vốn không có thời gian mà lo nghĩ tới những chuyện khác.
Sắp khai mạc Lễ tốt nghiệp, đây là một trong những hoạt động thường niên lớn nhất của Khoa Quản lý, đại học T. Khoa có mở chương trình đào tạo MBA(*), có rất nhiều sếp lớn của các công ty đều tốt nghiệp từ đây, hàng năm Khoa Quản lý đều sẽ mời một số người tới tham dự Lễ tốt nghiệp, cũng lựa chọn theo thành tích từ trên xuống dưới, để một phần tư số sinh viên được bảo vệ khóa luận, tổ giám khảo bảo vệ luận văn bao gồm chuyên gia và các sếp tổng được đặc biệt mời tới này, nếu họ nhìn trúng ai thì có thể ký hợp đồng làm việc ngay lập tức. Việc làm này nhận được sự khen ngợi của toàn Khoa, cũng thu hút sự chú ý của các Khoa khác trong trường, tranh nhau vỡ đầu mới xí được một tấm vé tham dự Lễ tốt nghiệp của Khoa Quản lý.
(*). Viết tẳt của Master of Business Administration, là thạc sĩ chuyên ngành Quản trị kinh doanh.
Với Ôn Viễn mà nói thì tham dự buổi lễ tốt nghiệp này chỉ để cho có thôi, chuyện tốt nghiệp cũng không ảnh hưởng lớn tới Ôn Viễn, điều duy nhất khiến cô nuối tiếc đó là không được chen lấn với Lưu Xuân Hi và Chu Nghiêu trên cùng một chiếc giường để xem phim nữa, cũng may sau khi tốt nghiệp hai người họ đều ở lại thành phố T, gặp mặt cũng khá dễ dàng, thế nên Ôn Viễn lại càng ung dung hơn.
Nhưng có lẽ ông trời cố ý đối nghịch với cô, một tuần trước khi buổi lễ được cử hành, lãnh đạo khoa tìm cô, bảo cô bảo vệ luận văn ở buổi lễ. Theo lý thuyết thì Ôn Viễn không thể lọt vào con số một phần tư sinh viên kia. Nhưng năm thứ tư đại học, cô từng theo nhân viên của GP thực hiện một dự án, nhờ chính dự án này mà Khoa quản lý của đại học T thiết lập được quan hệ với GP, cho nên cũng coi trọng cô hơn hẳn bình thường, thầy trưởng khoa đã chỉ đích danh cô tham gia bảo vệ tại buổi lễ.
Ôn Viễn từ chối mấy lần mà không được, không khỏi oán hận với mọi người trong ký túc: “Đông người như thế mà sao cứ phải chọn tớ cho bằng được thế nhỉ?”
Chu Nghiêu cười: “Ai bảo cậu giỏi giang như vậy, bao nhiêu người muốn vào GP làm thực tập sinh mà không được, câu thì ghê rồi, vào thẳng Tổ dự án. Muốn nhà trường không chú ý cũng khó.”
Ôn Viễn uể oải vô cùng, “Tớ chỉ là một kiến tập sinh nho nhỏ mà thôi, có làm gì mấy đâu, chẳng qua tới kiếm cái giấy chứng nhận thực tập thôi mà.”
Lưu Xuân Hi hừ một tiếng, “Cậu đừng có nói câu này với ai, cẩn thận không mấy người chưa tìm được việc đánh cậu cho bõ tức đấy .”
Không nhận được sự an ủi từ bạn thân, lại không thể đẩy việc cho ai, Ôn Viễn không khỏi than vãn.
Chu Nghiêu lại hỏi: “Đúng rồi, các cậu mời ai tới dự lễ tốt nghiệp?”
“Cha mẹ tớ đều đến đây, cha mẹ bảo muốn nhân dịp này gặp bạn trai tớ.” Hiếm khi thấy Lưu Xuân Hi ngượng ngùng thế này.
“Một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy đăng ký kết hôn, tuyệt lắm.” Chu Nghiêu trêu chọc cô nàng, hỏi: “Ôn Viễn, cậu thì sao?”
“Còn phải hỏi nữa à? Chắc chắn là Ôn tiên sinh rồi.”
Xuân Hi nói, còn nháy mắt với cô, không ngờ Ôn Viễn lại hừ một tiếng đầy giận dữ: “Nói là sẽ đến, nhưng có đến đúng lúc hay không mới là vấn đề.”
Chỉ cần vừa nhắc tới hai chữ tốt nghiệp, Ôn Viễn sẽ nghĩ ngay tới buổi Lễ trưởng thành tốt nghiệp trung học đầy ám ảnh kia. Mỗi lần nhắc tới, đều tiếc nuối vô cùng. Đương nhiên Ôn Hành Chi cũng hiểu điều này, cho nên hai tuần trước buổi lễ tốt nghiệp, anh bèn sắp xếp lịch trình trống suốt hai tuần, tham dự xong Lễ tốt nghiệp sẽ bắt đầu đi du lịch.
Trong điện thoại, Ôn Hành Chi bất đắc dĩ nói: “Tin chú đi, lần này chắc chắn chú sẽ không phá hỏng lễ tốt nghiệp của Ôn tiểu thư.”
Ôn Viễn phản bác: “Chú từ London về trước đã rồi hẵng nói chắc chắn như thế.”
Có tiền án tiền sự, Ôn Hành Chi cũng biết lời cam đoan của mình không hề có hiệu lực. Anh bật cười, nói: “Được rồi, hội nghị lần này thực sự quá gấp, chú có thể nhanh chóng hoàn thành công việc rồi về nước, quãng thời gian này cháu cứ tập trung chuẩn bị bảo vệ luận văn đi.”
Nhắc đến chuyện đó, Ôn Viễn lại thấy buồn phiền, trò chuyện qua loa vài câu rồi cúp máy.
Càng tới gần ngày lễ tốt nghiệp, lại càng nhiều việc phải xử lý.
Chuẩn bị đề cương bảo vệ, bảo vệ thử, mời cơm cảm ơn thầy cô... chuyện nọ chồng chất chuyện kia, chờ tới khi Ôn Viễn hết bận thì đã là một ngày trước lễ tốt nghiệp, Ôn Hành Chi vẫn chưa về thành phố T. Khi quá cảnh ở Dubai, anh từng gọi điện về nói nhất định sẽ tới trước khi buổi lễ bắt đầu, nhưng Ôn Viễn vẫn hơi lo lắng, không những sợ anh tới không kịp mà còn sợ anh đi quá vội sẽ dễ gặp chuyện không may. Trằn trọc khó ngủ suốt một đêm, ngày hôm sau thức dậy soi gương, đôi mắt đen sì như gấu trúc khiến cô tá hỏa, phải vội vàng trang điểm nhẹ để cứu vãn khuôn mặt đẹp. Khi chuẩn bị xong mọi thứ, tới Hội trường lớn của Khoa Quản lý thì chỉ còn mười phút nữa là buổỉ lễ bắt đầu.
Cô, Chu Nghiêu và Lưu Xuân Hi vội vã đi từ giữa hội trường vào hậu trường để đổi áo cử nhân, chợt nghe thấy có người gọi tên cô từ đằng sau, Ôn Viễn quay đầu lại thì thấy anh đang ngồi ở góc phía tây hội trường vẫy tay với cô. Cuối cùng cô cũng yên tâm, còn định nói gì đó nhưng thấy sắp đến giờ bèn vội vàng chạy đi, để lại một mình Ôn Hành Chi ngồi đó, thoáng nhíu mày, nét mặt ung dung bình thản còn đôi mắt lại tỏa ra ánh sáng trong trẻo mà rực rỡ.
Sau hậu trường rối tinh rối mù, mãi mọi người mới mặc xong áo cử nhân xong thì liền bắt đầu công việc đầu tiên: xếp hàng lên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp và giấy chứng nhận học vị. Ôn Viễn cố ý đi trước, nhanh chóng nhận bằng rồi đi qua con đường nhỏ ở bên hợi trường để tới chỗ Ôn Hành Chi.
Ôn Hành Chi nhìn dáng vé hấp tấp, gương mặt lấm tấm mồ hôi của cô không khỏi buồn cười, đưa cho cô một chai nước: “Được rồi, nếu chú tới rồi thì sẽ không đi nữa đâu.”
Ôn Viền đỏ mặt lườm anh một cái, uống hết mấy ngụm nước mới đưa cho anh một chiếc máy quay: “Lát nữa Chu Nghiêu và Xuân Hi sẽ lên bảo vệ luận văn, chú phụ trách quay lại nhé.”
Ôn Hành Chi ừ một tiếng: “Vậy cháu thì sao?”
Ôn Viễn bĩu môi: “Cháu không bị mất mặt đã là tốt lắm rồi, còn quay lại làm gì nữa.”
Ôn Hành Chi vỗ vỗ lưng cô, an ủi: “Yên tâm, cháu sẽ thể hiện tốt thôi.”
Cô ôm cổ anh, không để ý tới ánh mắt của người khác: “Chú tin tưởng cháu vậy ư?”
Ôn Hành Chi nhíu mày lại: “Chú tin tưởng chính mình đấy chứ.”
Ôn Viên xoa xoa mặt, chỉnh chu lại mấy lượt rồi ngồi đó với anh một lúc, sau đó lẳng lặng quay về hậu trường, chờ tới lượt mình được người dẫn chương trình gọi lên sân khấu.
Trước cô, hai người bạn học luôn ở bên cô suốt bốn năm ròng đều đã phô diễn hết thảy tài hoa với những vị sếp tổng dưới sân khấu, đế có cơ hội nhận được một công việc tốt sau khi ra trường. Ôn Viễn nhìn họ, khi gửi lời chúc phúc, cô cũng hiểu rõ một điều: Mỗi người một chí hướng. Dưới góc nhìn của cô, tìm được một việc làm lương cao đương nhiên rất tốt, nhưng nếu thực sự không tìm được thì cũng không sao. Vì thứ cô cần, cô đã giữ chặt trong tay rồi.
Chu Nghiêu từng nói, cô có thể thờ ơ như thế là vì đã có người cố gắng thay cô, cũng tặng chính bản thân ngườỉ ấy cho cô, cô không cần phải lo lắng bất cứ thứ gì trong tương lai. Tuy chí hướng của cô không phải là trở thành một phu nhân nhàn nhã, nhưng cô cũng vui vẻ chấp nhận điều này. Nếu có một ngày cô thực sự mệt mỏi, muốn trở về nhà, chắc anh cũng sẽ đồng ý nuôi cô chứ nhỉ?
Nghĩ tới đây Ôn Viễn mỉm cười, sau đó liền nghe thấy người dẫn chương trình gọi tới tên mình. Ôn Viễn lập tức nghiêm mặt bước lên sân khấu, vừa nhận lấy micro, cô liền thấy người vốn ngồi ở phía sau - Ôn Hành Chi đã đứng lên, điềm tĩnh đi về phía này. Anh vừa xuống máy bay, về nhà rửa mặt thay quần áo là tới đây luôn, giờ anh chỉ mặc một chiếc sơ mi nhạt màu, áo vest đen khoát lên khuỷu tay, tuy một đêm không ngủ song cả người vẫn toát lên phong thái nổi bật lạ thường.
Ôn Viễn tròn mắt nhìn anh, còn chưa kịp hồi hồn thì những vị lãnh đạo khoa ngồi hàng ghế đầu đã đồng loạt đứng lên, vội vàng nhường chỗ cho anh. Trưởng khoa cười híp mắt, nắm chặt tay anh: “Nếu sớm biết Tổng giám đốc Ôn đại giá quang lâm, thì mấy lão già chúng tôi nên trốn hết vào hậu trường mới phải.”
Ôn Hành Chi ung dung mỉm cười, “Trưởng khoa khách sáo quá, tôi là vãn bối, lần này cũng chỉ tới góp vui mà thôi.”
Trong lúc họ nói chuyện, nhân viên công tác đã sắp xếp xong vị trí cho anh. Ôn Hành Chi bình tĩnh ngồi xuống nhìn Ôn Viễn, chợt thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của cô trông đáng yêu đến lạ. Anh liếc nhìn trưởng khoa, trưởng khoa lâp tức ra hiệu để người dẫn chương trình tiếp tục.
Lời nhắc nhở của người dẫn chương trình khiến Ôn Viễn tỉnh táo lại, cô đỏ mặt im lặng, cúi đầu cố lấy lại bình tĩnh, bắt đầu đọc lên bản diễn thuyết mà cô đã chuẩn bị trước. Sau đó là phần trả lời câu hỏi trực tiếp của Tổ giám khảo.
Nhưng Ôn Hành Chi vẫn không hề bận tâm, anh nhìn Ôn Viễn, hỏi: “Bạn học Ôn Viễn, nếu tôi nói tôi muốn thành lập một Tổ dự án, đồng thời có thể dành cho em một vị trí, vậy em có chấp nhận tới GP làm việc hay không?”
Anh vừa nói xong, cả hội trường ồ lên. Sinh viên Ngành Tài chính muốn vào GP làm việc nhiều vô số kể, cho nên có rất nhiều người đã nhìn Ôn Viễn bằng ánh mắt hâm mộ hoặc ghen tị, còn cô dưới ánh mắt của tất cả mọi người, thẳng thắn từ chối lời đề nghị của Tổng giám đốc GP khu vực châu Á Thái Bình Dương: “Xin lỗi Ôn tiên sinh, tôi đã ký hợp đồng làm việc với một công ty khác rồi.”
Ôn Viễn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói ra câu này, vì anh đã sớm biết nguyên nhân cô không muốn tới GP làm việc, cũng chưa bao giờ ép buộc cô. Sao hôm nay tự nhiên lại nhắc tới chuyện này?
Mọi người đều nhìn cô với vẻ kinh ngạc vô cùng, còn Tổng giám đốc Ôn Hành Chi thì không hề bối rối vì bị cự tuyệt, thậm chí anh còn mỉm cười, ấm áp tựa gió xuân, đôi mắt như đang nhìn thấu lòng người.
“Thế tôi sẽ hỏi một vấn đề khác.” Anh nói, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn cô, như cám dỗ lại như mê hoặc: “Nếu như tôi muốn lập gia đình, hơn nữa trong đó có một vị trí dành riêng cho em, vậy em còn từ chối nữa không?”
Anh nói câu cuối cực kỳ chậm rãi, cả hội trường lặng đi suốt mười mấy giây, chớp mắt sau thì bùng nổ. Ôn Viễn như bị nhấn chìm trong biển âm thanh đổ về từ bốn phương tám hướng, cô ôm khuôn mặt đỏ bừng của mình, đứng tại chỗ với vẻ khó tin. Anh công khai như vậy, cô gần như không thể khiến bản thân tin tưởng rằng anh đang - Cầu hôn?
Cô đứng trên sân khấu ngây ngẩn nhìn Ôn Hành Chi, còn anh dưới ánh mắt chăm chú của hàng ngàn người, cầm trong tay một hộp gấm, bên trong là chiếc nhẫn kim cương mà anh đặc biệt bay tới Italy để chọn cho cô, nâng hộp gấm lên, anh ngẩng đầu nhìn cô, khi hội trường dần dần trở nên yên tĩnh, anh cất tiếng: “Nếu như anh nói anh yêu em, liệu em có đồng ý lấy anh không?”
Cả hội trường đều vội vã trả lời thay cô, tất cả cao giọng hét: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Lòng nhiệt tình nhất trí cao độ như vậy khiến Ôn Viễn cực kỳ bất ngờ, cô ngẩng đầu nhìn Lưu Xuân Hi và Chu Nghiêu cầm máy quay ở đằng xa, đang giơ tay hình chữ V với cô, nhìn lãnh đạo khoa đang cười híp mắt gần đó, nhìn những người bạn học từng xì xào bàn tán sau lưng cô, cuối cùng lại nhìn về phía anh. Cô chợt hiểu vì sao anh lại làm như thế, bao nhiêu người từng coi thường tình yêu này của anh và cô, anh liền để bấy nhiêu người biết rằng: Anh đang yêu cô, hơn nữa sẽ mãi yêu cô.
Chẳng mấy khi thấy anh ngây thơ như vậy, Ôn Viễn vốn nên thấy buồn cười, vậy mà cô bỗng thấy khóe mắt mình cay cay. Nước mắt như sắp trào ra ngoài, cô vội cúi người ôm lấy cổ anh; vùi đầu vào vai anh để người khác không nhìn thấy.
Vào giờ phút này Ôn Viễn không còn nghe được tiếng hoan hô mà anh đã chắn lại sau lưng, cô chỉ nghe thấy anh nói: “Ôn Viễn, nếu em còn không đồng ý, anh sẽ mất hết thế diện đấy.”
Ôn Viễn vẫn không động đậy, rầu rĩ hỏi anh: “Em nói chưa kết hôn vì không hài lòng với lời cầu hôn của anh bao giờ?”
“Đúng là em chưa từng nói vậy.” Anh thì thầm bên tai cô, “Nhưng anh lại nghĩ, nếu anh không cầu hôn lần nữa thì chắc chắn sẽ không lấy được em.”
Cuối cùng Ôn Viễn cũng không nén nổi ý cười, cô đưa tay cho anh, Ôn Hành Chi nắm chặt lấy năm ngón tay cô, sau đó chầm chậm đeo nhẫn vào.
Ôn Viễn vùi đầu trong lòng anh, khóe mắt ửng đỏ, cô nửa ngồi nửa quỳ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong trẻo mà lấp lánh: “Lần này, liệu có thể xem như anh lại phá hỏng lễ tốt nghiệp của em hay không?”
Ôn Hành Chi mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô: “Vậy anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em.”