Cuộc đời anh – quả là một truyền kỳ
Ngày hè, Ôn Viễn đứng trên tầng hai ngước nhìn mặt trời chói chang trên đầu một thoáng, thấy hơi bực bội.
Vào những ngày tháng Bảy tháng Tám này, bao giờ thành phố B cũng nóng y như một cái lò hấp, chỉ hoạt động nhẹ một chốc là cả người đã đẫm mồ hôi
chứ đừng nói là đứng yên dưới nắng nửa tiếng đồng hồ. Ôn Viễn uể oải lau mồ hôi trên trán, chợt nghe thấy một giọng nam trầm gọi cô từ phía sau: “Ôn Viễn.”
Không giận mà tự uy, Ôn Viễn rụt cổ dè dặt quay người lại, không dám nhìn khuôn mặt của người nọ, chỉ dám nhìn chằm chằm
chiếc khuy măng sét màu vàng trên tay áo anh.
Người nọ nhìn cô
một hồi, biết cô đang giả vờ cũng không vạch trần, nói với người phụ nữ
tóc xoăn đang đứng bên cạnh: “Cô giáo Phương, nếu không còn việc gì nữa
thì tôi dẫn Vỉễn Viễn về trước đây, thực sự xin lỗi vì đã làm mất thời
gian của cô.”
Người phụ nữ được gọi là cô giáo Phương mỉm cười e
thẹn, thân thể mập mạp khẽ nhúc nhích, “Đâu có, Ôn tiên sinh, dạy dỗ học trò chính là trách nhiệm của giáo viên chúng tôi, huống hồ em Viễn Viễn đúng là hơi bướng bỉnh.”
Với lại, phụ huynh trẻ tuổi đẹp trai lại nho nhã thế này, gặp nhiều một chút cũng không sao.
Người nọ gật đầu, nhẹ mỉm cười: “Đã làm phiền cô rồi.”
Ôn Viễn đứng bên cạnh nghe hai người trò chuyện, khẽ bĩu môi. Hai người
này nói qua nói lại, người tung kẻ hứng, bán đứng cô mà chẳng hề do dự.
Cô ngẩng đầu muốn lườm người nọ một cái để thể hiện sự bất mãn của mình
lại bị anh bắt được, một giây sau cô đành ngoan ngoãn cúi đầu.
Chiếc Bentley màu đen lặng lẽ đỗ cách cổng trường hai trăm mét, Ôn Viễn vừa
lên xe liền cảm thấy từng lỗ chân lông trên người đều thả lỏng, đôi mắt
thoải mái híp lại trong chốc lát. Đang định cảm thán một câu thì nghe
người ngồi cạnh mình lên tiếng: “Lái xe về dinh thự.”
Ôn Viễn lập tức lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, liếc người bên cạnh
mình qua khóe mắt, tuy chỉ thấy được nửa gương mặt tinh tế của anh,
nhưng dù sao anh cũng vừa giúp cô thoát khỏi cô giáo Phương, Ôn Viễn rất biết thời biết thế mà hiền hòa nói với anh, “Cảm ơn chú.”
Người
nọ nhắm mắt tựa người vào ghế xe nghỉ ngơi, nghe cô nói vậy cũng chẳng
bận tâm. Nhưng nữ trợ lý của anh, một cô gái xinh đẹp họ Lại ngồi ở hàng ghế trước mỉm cười tiếp lời: “Viễn Viễn, Ôn tiên sinh vừa họp xong,
nhận được điện thoại của cô giáo là tới đây ngay.”
Ôn Viễn nhỏ giọng ấp úng nói: “Cũng không thể trách cháu được.”
Trợ lý Lại mỉm cười không đáp, Ôn Viễn ôm cặp sách với vẻ chán nản, bỗng
nghe thấy người ngồi cạnh mình lên tiếng: “Tại sao bài kiểm tra tiếng
Anh hàng tháng lại không đạt tiêu chuẩn?”
Ôn Viễn nghẹn họng, nhịn một lúc mới hỏi: “Cô béo nói cả chuyện này cho chú sao?”
“Đó là cô giáo của cháu.”
Cô giáo gì chứ, làm gì có cô giáo nào suốt ngày tỏ ra háo sắc với phụ huynh học sinh như thế!
Ôn Viễn uất ức, “Đáng lẽ bài của cháu cũng đạt tiêu chuẩn, tuy nhiên chính cô béo bảo cháu gian lận, cho cháu 59 điểm.” Lúc ấy cô không nhịn nổi
nữa bèn lẩm bẩm gọi cô béo, chẳng may bị cô ta nghe thấy, kết quả là bị
gọi cho phụ huynh.
Người nọ không nói gì, nhìn về phía bàn tay
cô. Ôn Viễn tự biết mình đuối lý bèn rụt tay lại, “Cho dù, cho dù cháu
có chép từ mới vào lòng bàn tay thì lúc kiểm tra cháu cũng không xem,
không xem gì hết!”
Cô thề là mình nói thật.
Hiển nhiên là
người nọ không hề tin lời cô, anh híp mắt tựa vào ghế một lần nữa rồi
nhắm mắt lại, dịu giọng nói: “Lần sau không được làm vậy nữa.”
Thế là coi như không truy xét nữa rồi, Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Xe từ từ dừng lại bên ngoài một dinh thự, tuy dinh thự khá kín đáo song ai cũng biết rõ, bước qua cánh cổng này chính là nhà họ Ôn. Vì dì Thành
thường xuyên dạy bảo nên Ôn Viễn cũng hiểu khá rõ về lịch sử huy hoàng
của gia đình mình, cô biết ngày hôm nay của nhà họ Ôn quá nửa là nhờ vào thành tựu chiến công của thế hệ trước.
Trong sân bà Kiều Vũ Phân đang tưới hoa, thấy hai ngườị cùng bước vào cổng thì mỉm cười; “Hành
Chi đó à, chú đưa Viễn Viễn về sao?” Rồi liếc nhìn Ôn Viễn, “Viễn Viễn
lúc nào cũng luôn làm phiền chú của con.”
Ôn Viễn chậc lưỡi, kéo quai cặp sách đi qua vườn hoa vào nhà, trước mặt mẹ, cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn hiền lành.
Ôn Hành Chi ngẩng đầu, thấy cô nhóc kia đã vào nhà liền dời mắt đi, “Không sao.”
Ôn Viễn vừa bước vào nhà thì đã thấy Ôn Kỳ đang ngồi trên sofa đọc sách,
lập tức cảm thấy đau đầu. Đương nhiên Ôn Kỷ cũng nhìn thấy cô, ồ một
tiếng đầy mỉa mai: “Lại nhờ chú đón về à, gây chuyện rồi đúng không?”
Ôn Viễn phát cáu, song lại thầm nghĩ phụ nữ tốt không thèm tranh chấp với
đàn ông ác độc, bèn nghiêng đầu mỉn cười: “Biết làm sao bây giờ, chú
thương em mà.”
Ôn Kỳ lườm cô đầy khinh bỉ, Ôn Viễn liền thấy tâm
trạng mình vui vẻ hẳn lên. Trong nhà này Ôn Kỳ và cô là hai người không
hợp nhau nhất, ở nhà người ta thì anh trai luôn thương yêu em gái, còn
Ôn Kỳ thì ngược lại, ngày nào anh cô mà không bắt nạt cô thì Ôn Viễn đã
phải khấn A di đà Phật rồi, cũng may Ôn Viễn đã quen, đấu võ mồm với Ôn
Kỳ xong vội vào phòng bếp tìm dì Thành. Dì Thành là người giúp việc
trong nhà, giờ đã sáu mươi tuối nhưng sức khỏe vẫn rất dẻo dai.
“Dì Thành, hôm nay có món nào ngon không ạ?” Ôn Viễn nhìn một loạt đồ ăn trên kệ bếp, không nhịn được mà chảy nước miếng.
“Mèo ham ăn.” Mũi bị véo nhẹ một cái, “Chẳng mấy khi chú của cháu về nhà, hôm nay dì nấu toàn món mà chú ấy thích ăn.”
“Ồ...” Ôn Viễn lùi lại, qua ô cửa phòng bếp, cô có thể thấy được một bên mặt của người có bóng dáng cao gầy mà mạnh mẽ.
Ôn Hành Chi. Một người rõ ràng mang họ Ôn, nhưng quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi thấy anh ở nhà.
Cô nghe mẹ kể, anh là một người rất bận rộn, xuất thân là thạc sĩ Tài
chính học của Ivy League(*), sau khi làm việc từ phố Wall tới ngân hàng
tư nhân Anh, cuối cùng về nước với tư cách Tổng giám đốc khu vực châu Á — Thái Bình Dương, khi ấy thì anh cũng mới hai mươi bảy, hai mươi tám
tuổi mà thôi, quả là một truyền kỳ.
(*). Hệ thống gồm tám trường đại học và viện đại học danh giá và lâu đời nhất nước Mỹ.
Tuy nhiên điều khiến cô ấn tượng nhất về anh không phải là những thứ này,
mà là thái độ của ông nội Ôn Khác - người đứng đầu nhà họ Ôn đối với
anh.
Thời trẻ ông Ôn Khác là quân nhân, nghiêm nghị đã thành tính cách, lại hiếm khi hiền hòa gần gũi nên mọi người trong nhà đều rất sợ
ông. Cơ mà thực ra Ôn Viễn biết, có một người vẫn luôn là ngoại lệ,
người đó chính là chú út Ôn Hành Chi.
Tóm lại anh là người đặc
bịệt nhất trong nhà, mẹ cô thường xuyên lấy anh làm gương để cô phấn đấu học tập, bà nói: “Con bằng được một nửa chú con thi mẹ chẳng phải lo gì nữa.”
Một nửa ấy à?
Cố tới mức bóc một lớp da của cô ra cũng chưa chắc đã bằng được một phần ba nữa.
Con cháu nhà họ Ôn trong mắt của người ngoài đều cực kỳ xuất chúng, ông Ôn
Khác luôn lấy đó làm lý do để tự hào, cảm thấy ba đời nhà họ Ôn chưa
từng có ai kém cỏi. Nếu để ông biết nhà họ Ôn có một cô nhóc như Ôn Viễn - cứ dăm ba ngày lại bị gọi phụ huynh tới trường, chắc phải giận tới
mức nôn ra máu.
Nghĩ tới đây, cô nằm nhoài trên một đống sách, mỉm cười ranh mãnh.
Cũng may là cô có chiêu bài riêng, ở nhà có dì Thành bảo vệ, còn ở trường... cũng có người che chở cho mình. Dù sao bảo cô thông minh cũng không
sai, vì từ nhỏ cô đã biết một khi gây chuyện thì phải tìm ô dù che chở.
Cô vẫn nhớ có người từng nói với cô: “Ngốc thì không ngốc, có điều trước
nay không bao giờ chịu động não cho những chuyện đứng đắn.”
Một
lời trúng đích, người có thể nói ra những lời này trừ Ôn Hành Chi thì
còn ai vào đây nữa? Cũng chỉ anh mới nói được một câu như thế, bởi vì—
Anh luôn là người thu dọn mớ rắc rối mà cô bày ra ở trường học.
Nhìn bóng dáng lặng lẽ trong sân qua khung cửa sổ, Ôn Viễn chợt cảm thấy khó tin.
Từ bao giờ và làm thế nào mà cô tìm được một đại thần luôn bao che cho mình như vậy?
Về chuyện này, phải bắt đầu kề từ rất lâu trước đây.