Type: Mèo
Ôn Tiểu Nha - là cô cháu gái đặc biệt nhất của lão cán bộ về hưu thuộc bộ tổng tham mưu – lão tướng quân Ôn Khác, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong lứa cháu chắt của nhà họ Ôn. Kết hôn được hai năm Ôn Viễn mới mang thai sinh ra Ôn Tiểu Nha, thế nhưng cha cô bé Ôn tiên sinh vẫn cảm thấy thế là hơi sớm.
Trong hai năm ấy, tuy bề ngoài ông cụ Ôn không hề tỏ ra nóng ruột, nhưng mỗi lần gặp Ôn Hành Chi, thấy anh vẫn thản nhiên hưởng thụ hạnh phúc của thế giới hai người thì ông cụ giận lắm, song cũng không dám giục, vì ông hiểu quá rõ cái tính phản nghịch của anh, càng giục anh càng không làm. Ngoài ông cụ, Ôn Viễn cũng sốt ruột không kém, không hẳn là vì cô thích trẻ con mà chủ yếu vì Ôn tiên sinh đã hơn ba mươi, nên có con được rồi.
Có điều, một mình cô nóng ruột thì chắc chắn cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, ai đó luôn thông minh hơn cô cả trăm lần, thế nên dù sinh hoạt vợ chồng sau khi kết hôn rất dỗi hài hòa, cô cũng không thể trúng thưởng bất ngờ. Ôn Viễn cũng đành thuận theo ý anh, tới gần Tết năm ngoái, Ôn Viễn thấy trong người khó chịu bèn tới bệnh viện khám thử, không ngờ lại được thông báo mình đã có thai năm tuần.
Trước niềm vui bất ngờ mà ông trời ban tặng này – cũng chính là cô bé Ôn Tiểu Nha, ông cụ Ôn vui vẻ vô cùng. Vào ngày Ôn Viễn sinh, tuy sinh mổ, mà còn do vị bác sĩ giàu kinh nghiệm nhất, nổi tiếng nhất bệnh viện đính thân mổ chính, ông cụ Ôn vẫn không yên tới, đã sớm tới chờ ngoài phòng phẫu thuật cùng Ôn Hành Chi. Lần này hai người coi như đã đứng chung một mặt trận, từ ngoài nhìn vào, trên mặt hai người ngồi cạnh nhau này hiển hiện vẻ căng thẳng không hề giống nhau, với hai người này mà nói thì tâm trạng này đúng là rất hiếm gặp. Có thể giày vò được hai vị ấy từ khi chưa ra đời, chắc chắn bạn nhỏ Ôn Tiểu Nha là một nhân vật không tầm thường rồi.
Hôm ấy là cuối tháng mười hai, là ngày lạnh nhất ở thành phố T.
Ôn Hành Chi tan việc đang thong thả về nhà, hiện giờ gia đình anh đang ở trong căn hộ trên đường Dịch Thủy, vì điều kiện sinh hoạt ở đây tốt hơn vùng ngoại thành nên từ khi có con họ bắt đầu chuyển hẳn tới nơi này.
Giờ tan tầm vào thứ sáu tắc đường là chuyện thường tình, thấy con đường gần nhất đã tắc cứng, Ôn Hành Chi bật xi nhan vòng vào đường nhỏ để về nhà. Trên đường đi qua nhà hàng gà rán truyền thống nổi tiếng nọ, Ôn tiên sinh còn hào hứng xếp hàng mua món gà rán mà Ôn Viễn và bạn nhỏ Ôn Tiểu Nha đều thích ăn.
Không thể không nói, cô bé Nha Nha này có rất nhiều mặt giống mẹ. So sánh ảnh của Ôn Viễn và Nha Nha khi cùng tuổi, sẽ nhận ra Nha Nha rất giống Ôn Viễn hồi bé, bởi vậy Ôn Viễn thấy tự hào vô cùng, còn buộc tóc cho bạn nhỏ giống hệt cô ngày bé. Cô cắt mái tóc tơ mềm mại của cô bé đến ngang tai, lại sửa tóc mái, thoạt nhìn y như một cây nấm nhỏ, làn da cô bé cũng trắng như da cô, mềm mại búng ra sữa. Ngắm cả người Ôn Tiểu Nha thì điểm giống Ôn Hành Chi nhất chính là đôi mắt, song đồng tử đen như mực không thâm sâu như mắt anh mà long lanh lấp lánh rất đẹp. Hơn nữa từ lúc mới sinh cô bé đã rất hay cười, cho cô bé miếng thịt là cô bé có thể cười tít mắt. Nhắc tới thịt, Ôn Tiểu Nha và Ôn Viễn có cùng thuộc tính, đều thích ăn thịt. Từ khi Ôn Tiểu Nha ăn được thịt xay, trong cơm của cô bé luôn phải có thịt.
Ôn Hành Chi về đến nhà liền đổi giày rồi đi thẳng vào bếp, dì Thành đang ở trong bận rộn nấu bữa tối, thấy anh về thì vội giục anh đi thay quần áo rồi ăn cơm. Từ khi Ôn Viễn sinh con, một năm thì có đến quá nửa thời gian dì Thành sống ở thành phố T, dù sao thuê người ngoài cũng không chăm sóc tốt bằng người trong nhà. Ôn Hành Chi thưa một tiếng nhưng vẫn quay người đi vào phòng ăn.
Trong phòng ăn Ôn Viễn đang cho bạn nhỏ Ôn Tiểu Nha ăn cơm, trước mặt có một cái bát nhỏ, bên trong là thịt bò mà dì Thành cất công ninh trong thời gian dài, vừa mềm vừa ngon. Bạn nhỏ Tiểu Nha ngồi ở trên bàn ăn, mở to mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò mà mẹ gắp lên, ngoan ngoãn mở miệng, ăn tới mồm mép đầy dầu mỡ.
Ôn Viễn bận rộn cho con ăn cơm nên không nghe thấy tiếng bước chân của anh, cô buông bát đũa xuống, xoa xoa bụng của bạn nhỏ Tiểu Nha, nói: “Ăn vậy thôi, ăn nhiều không tiêu hóa được, sẽ bị đau bụng đó.”
Cô và bạn nhỏ đối diện nhau, như thể cô đang trưng cầu ý kiến của cô bé, bạn nhỏ bèn rên lên một tiếng, tỏ vẻ đồng ý, mắt cũng cười tít lại. Ôn Viễn đang định khen Tiểu Nha thì cô bé đã chỉ vào cái bát con: “Thịt thịt.”
Xem ra chẳng hiểu cô nói gì, Ôn Viễn dở khóc dở cười một lúc, nhìn đôi mắt long lanh của con gái, lại gắp một miếng bón cho cô bé, bạn nhỏ cười tít mắt, Ôn Viễn cũng không khỏi xoa xoa cái bụng nhỏ của cô bé, “Mèo ham ăn, Ôn Tiểu Nha nhà mình là mèo hăm ăn.”
Người bạn nhỏ cũng cảm thấy xấu hổ bèn ngại ngùng vùi mặt vào ngực mẹ, khi vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cha liền kêu lên: “Cha.”
Bây giờ Ôn Viễn mới nhìn thấy Ôn tiên sinh đã về, gần cuối năm Ôn Hành Chi bận rộn vô cùng. Mấy hôm trước anh toàn về lúc cô đã đi ngủ rồi, hôm nay có thể thấy anh vào giờ này, Ôn Viễn ngạc nhiên không thôi. Cô thoáng nhìn anh, xị mặt không nói gì, còn Ôn Tiểu Nha thì ôm cổ mẹ, cười ngây ngô với cha.
Ôn Hành Chi bước tới trước mặt hai mẹ con, nheo nhéo mặt con gái rồi nói với Ôn Viễn: “Anh mua gà chiên về đấy, em với dì Thành ăn trước đi, để anh trông Tiểu Nha.”
“Ai mượn anh trông, có bao giờ thấy anh hăng hái như thế này đâu.”
Bạn nhỏ Tiểu Nha nhoẻn miệng cười, mĩu môi như muốn cha bế. Ôn Hành Chi nheo mắt nhìn cái miệng đầy dầu của cô bé, vừa nhìn vẻ mặt đắc ý của mẹ cô bé là hiểu ngay, anh mỉm cười phát vào mông ai đó rồi nhân lúc cô kêu đau thì ôm lấy bạn nhỏ Tiểu Nha. Trước cái miệng nhỏ chu lên của Ôn Tiểu Nha, Ôn tiên sinh cực kỳ bình thản để cô bé coi mặt anh thành giấy ăn.