Cô gái trẻ nhìn mặt tiền cửa hàng sáng sủa sạch sẽ , phía trên cửa treo một bảng hiệu màu đen, trên đó có dòng chữ trắng: Thời Gian.
Đây là một tiệm chụp ảnh, hoặc dùng cách giải thích mới của hiện đại thì gọi là phòng làm việc. Thiếu nữ nhìn xuyên qua kính thủy tinh, bên trong có quầy bar, có sofa đôi, ghế mây, có giá sách, bên tường còn đặt một chiếc đàn ghi-ta cùng với một chậu cây xanh tô điểm.
Thiếu nữ đẩy cửa bước vào: “Xin hỏi, có ai không?”
Không có tiếng trả lời.
Cô phóng tầm mắt tìm khắp bốn phía, thấy một người ngồi sau tấm bình phong cạnh giá sách. Nơi đó ánh sáng lờ mờ, cô chỉ thấy mặt bên của người kia -- là một phụ nữ có tuổi cúi thấp đầu, dường như đang ngủ.
Thiếu nữ hạ thấp giọng theo bản năng: “Chào chị, tôi muốn chụp ảnh.”
Người phụ nữ kia vẫn bất động như trước, thiếu nữ chậm đi về phía chị, phát hiện chị ta đang mở to mắt, bất động nhìn chằm chằm mặt đất. Thiếu nữ sợ hết hồn, ngay lúc đó nghe người phụ nữ thờ ơ, không kiên nhẫn trả lời: “Chờ đấy, tôi đi gọi.” Nói xong, đứng dậy đi vào buồng trong.
Thiếu nữ lui trở về nơi sáng sủa, trong lòng không khỏi nói thầm, rõ ràng không ngủ còn giả vờ không nghe thấy, thái độ thật kém.
Thiếu nữ -- Hạ Sơ đứng bên quầy, quan sát chiếc đàn ghi-ta được ánh mặt trời chiếu vào, không khỏi hơi ngây người, cho đến lúc cô nghe được một giọng nói dịu dàng, trong trẻo: “Muốn chụp ảnh sao?” Lúc này, Hạ Sơ mới quay đầu nhìn lại, chính là nhiếp ảnh gia hai ngày trước tới trường học chụp hình cho bọn họ, được không ít nữ sinh tán dương là đẹp trai --
Lúc này, anh mặc một bộ thường phục nhạt màu rộng thùng thình, sắc mặt thản nhiên không chút dao động, trên tay cầm một chiếc máy chụp ảnh màu đen, trên chiếc máy chụp ảnh còn treo một chiếc dây thừng màu đỏ lủng lẳng -- có vẻ hơi không ổn, bất kể máy chụp ảnh hay người cầm nó.
“À đúng rồi, chụp ảnh 4x6.”
“Chị Hướng, làm phiền chị bật đèn phòng chụp ảnh.” Úy Trì nói với người phụ nữ. Hạ Sơ nhìn người phụ nữ kia rất nhanh nhẹn, mở cửa phòng cách vách rồi đi vào trong bật đèn.
“Theo tôi vào đi.”
Hạ Sơ đi theo vào phòng chụp ảnh. Úy Trì để cho cô ngồi trên ghế băng dưới đèn.
“Em ngồi thẳng người lên.” Lời nói của anh đều rất ngắn gọn.
Sơ Hạ ngồi thẳng người rồi nhìn anh lui lại đến khoảng cách thích hợp. Chụp xong một vài tấm, anh ngẩng đầu, ấn đường nhíu chặt. Trong lòng Sơ Hạ không khỏi hồi hộp: “Có phải em nhắm mắt không?”
“Không phải. Em tới chụp ảnh làm gì?” Anh hỏi, câu hỏi có chút không thích hợp, nhưng Hạ Sơ vẫn vô thức trả lời anh: “Đi du lịch. Thi tốt nghiệp xong, ba mẹ muốn đưa em ra nước ngoài du lịch.”
Úy Trì im lặng, cầm máy ảnh đi ra khỏi phòng chụp ảnh.
Mỗi ngày anh đều ở phòng chụp ảnh, có lúc chụp nhiều, có lúc ít, nhìn hình người trong màn ảnh, già nua, trẻ tuổi, nam, nữ trong mắt anh dường như không có gì khác biệt -- cuộc sống của bọn họ, trong thời gian một năm không khác gì nhau. Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ. Ngày qua ngày, chênh lệch chẳng bao nhiêu.
Đã lâu rồi, anh chưa thấy cảnh chết chóc. Mà lúc này, thiếu nữ quyết định đi du lịch cùng ba mẹ -- thức đêm, sát hạch, cuối cùng, cô, còn có người nhà của cô ngồi ô tô đi trên xa lộ.
“Xin hỏi, ảnh chụp có thể lấy ngay không? Hay là mấy ngày nữa mới đến lấy?” Hạ Sơ đi theo Úy Trì, nhỏ giọng hỏi.
Lúc này, chị Hướng vào phòng chụp ảnh tắt đèn.
“Em tên là gì?”
“Hạ Sơ...”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Cái này...” Hạ Sơ do dự, dù sao câu hỏi này rất đột ngột.
Chị Hướng đi ra từ phòng chụp ảnh, đóng cửa lại rồi nói: “Ông chủ, tôi đi nấu cơm.”
“Ừ.”
Úy Trì đứng ngay chỗ ánh nắng mặt trời chiếu vào, như có điều suy tư. Hạ Sơ nhìn anh, trong đầu không khỏi nhảy ra một câu ở trong bài thơ của một tiền bối: “Di thế độc lập, vũ hóa nhi đăng tiên.” (*)
(*): (Dịch thơ: Nhởn nhơ thoát tục lên cao,
Hóa ra lông cánh bay vào cõi tiên.”Có thể lấy ngay.”
Hạ Sơ chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, anh trả lời câu hỏi lúc nãy của cô. Đợi cô cầm ảnh chụp, ngồi trên xe đạp, mới ngoái đầu lại ngắm nhìn tiệm chụp ảnh.
“Luôn cảm thấy nhiếp ảnh gia này có hơi lạ, tuy là người rất tuấn tú...” Cô cưỡi chiếc xe đạp mới tinh, đón gió đạp về nhà, trong miệng lầm bầm: “Ai nha, quái dị cũng được, đẹp trai cũng được, đều là chuyện không liên quan đến mình. Mình chỉ cầu thi tốt nghiệp thuận lợi, sau đó...” Cô nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt mang theo chút mơ mộng và mê man vô định.
3
Một tuần trước.
Chiều tối, Thượng Hải bắt đầu mưa, xua đi nóng bức đầu hạ.
Hạ Sơ trú dưới một cây đại thụ, cành lá dày đặc, tầng tầng lớp lớp đan xen, nhưng vẫn bị dính ướt. Cô cảm thấy may mắn vì giờ này mưa không còn lớn như lúc trước, cũng may mà ba lô bằng da của mình không thấm nước, sách bên trong không vấn đề gì.
Cô lau nước mưa trên mặt đi, còn có cả nước mắt.
Thiếu niên cao gầy mở ô đứng phía sau nhà xe, nước mưa như nước mắt rơi trên chiếc ô vải thô ráp.
Cậu nhìn Hạ Sơ ở phía đối diện đường cái qua hàng rào sắt, nơi đó chỉ có trạm dừng xe buýt. Cậu thầm mắng cô ngốc, phía sau còn một quầy bán trái cây mà không vào đó tránh.
“Đường Tiểu Niên, cậu đứng dưới này làm gì vậy?” Có bạn học mặc áo mưa chạy tới nhìn chằm chằm, nhìn xuống xe của mình trong nhà xe, lại nhìn mưa đầy trời: “Mưa lớn như vậy, mặc áo mưa rồi cũng sẽ bị xối vào. Haizz, hôm nay ngồi xe buýt về nhà đi.”
Bạn học kia thấy Đường Tiểu Niên không để ý tới mình, có chút ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt của cậu: “Đó không phải là Hạ Sơ sao? Lại quên mang ô à? Trụ Hiệu Sinh, cậu là bạn bè của cô ấy, không phải nên hăng hái làm việc nghĩa, liều mình vì người, đưa ô của mình cho cô ấy mượn về nhà sao?”
“Chuyện không liên quan đến cậu, cậu đi nhanh lên.” Đường Tiểu Niên không khách khí nói.
Bạn học kia dường như đã quá quen với tính khí của Đường Tiểu Niên: “Hai người giận dỗi rồi? Đi, trái lại tôi cũng muốn ngồi xe buýt, hơn nữa đúng lúc ngồi chuyến xe đông nhất, vậy hãy để tôi đi làm anh hùng nhá!” Nói xong lấy áo mưa của mình ra: “Này, cậu thực sự không đem ô cho bạn học Giản mượn cùng với tôi à?”
Bạn học thấy Đường Tiểu Niên bất động, đang thất vọng muốn đi lại bị Đường Tiểu Niên kéo cánh tay.
“Đừng nói là tôi.” Đường Tiểu Niên đưa chiếc ô cho bạn học.
“Tôi là lớp trưởng, tôi làm việc, cậu yên tâm.”
Đường Tiểu Niên nở nụ cười. Dáng dấp cậu tuấn lãng, cười lên thoạt nhìn rất rực rỡ, sự nghiêm túc thờ ơ một phút trước tựa như chưa từng tồn tại: “Vậy ít nói nhảm thôi, nhanh cút đi.”
“Yes sir!”
Hạ Sơ cúi đầu lau nước mắt, lên xe buýt.
“Mẹ nó, xe buýt số 7, chờ tôi một chút! Mẹ nó! Đừng đi!” Lớp trưởng đi tới nửa đường, mắt mở trừng trừng nhìn xe rời đi, sau đó quay đầu nói với Đường Tiểu Niên: “Mai tôi đưa ô cho cậu nha.” Nói xong chạy như bay về phía trạm xe buýt.
Bị mưa làm ướt, vẻ mặt Đường Tiểu Niên không thoải mái.
Đường Tiểu Niên này dáng dấp tốt, học giỏi, tính tình nghĩa khí, bạn bè cũng nhiều, nếu có khuyết điểm, đó chính là tính khí có chút nóng nảy.
Hạ Sơ nhớ lại lần đầu gặp mặt cậu ấy -- Năm lớp mười, hai người còn chưa cùng lớp. Giờ tan trường hôm đó, cô vào nhà xe lấy xe, lại phát hiện dây xích bị tuột. Đại khái là cậu muốn đi quầy bán quà vặt mua đồ, đúng lúc đi qua chỗ đó nên tới giúp cô sửa. Cô có chút khẩn trương, trong chốc lát không biết nói gì -- Kết quả, cậu sửa nửa ngày không được, liền tức giận đạp một cước lên xe của cô. Cuối cùng, chiếc xe cô đi ba năm hoàn toàn bị hỏng -- bánh trước bị đạp rớt.
Đương nhiên cô cũng không muốn cậu bồi thường, cười khan nói: “Xe của mình, bị hư có thể thay.”
“Đây là một trăm tệ, cậu cầm trước.” Cậu lấy từ trong túi quần ra tờ một trăm tệ, kín đáo đưa cho cô: “Thiếu, hôm khác sẽ đưa cho cậu. Mình học lớp mười ban ba, Đường Tiểu Niên.”
“Không cần không cần.”
“Cậu cầm trước.”
“Thực sự không cần.”
“Đường Tiểu Niên, vậy cậu liền lấy thân trả nợ nha.” Một bạn học đi qua lúc đó la to một câu với bọn họ.
Đường Tiểu Niên trực tiếp trả lời: “Câm miệng!”
Mà cô đỏ mặt không biết nên nói gì.
Sau đó, chia lớp nghệ thuật, bọn họ được phân vào cùng lớp. Thậm chí, chỗ ngồi cũng được sắp xếp người trước người sau. Mặc dù bọn họ giao tiếp không được xem là nhiều, nhưng quan hệ không tệ.Cô biết cậu thích ăn đồ ăn cay, thích tranh biếm họa nhân vật anh hùng Batman Bruce. Còn nữa, biết cậu có hơi trong sáng, biết cậu biết đánh đàn ghi-ta, cũng biết cậu thích chơi cờ vây...
Càng biết, Hạ Sơ càng thấy không ổn... Cô luôn rất nỗ lực kiềm chế tâm tư nhỏ của mình, không để cho mình suy nghĩ miên man, chí ít thì phải thi được đại học trước đã.
Nhưng mà gần đây, cô cảm nhận được rõ ràng thái độ lạnh nhạt của cậu.
Hai ngày trước, cô muốn tìm cậu tâm sự, nhưng không cẩn thận làm vỡ bình nước thủy tinh cậu đặt ở cạnh bàn. Cậu rất giận dữ mắng cô một câu: “Tay chân có thể đừng vụng về như người già được không?” Chân tay cô luống cuống, cho đến khi bạn cùng bàn kéo cô đi.
Bạn cùng bàn khuyên cô: “Tính khí của Đường Tiểu Niên là vậy, cậu đừng để tâm. Về sau cậu ít để ý cậu ta là được.”
Cô nhìn ngón trỏ của mình bị mảnh thủy tinh cứa vào, sững sờ xuất thần.
Cho tới hôm nay, bạn học nam quan hệ với cô không tệ: Lục Gia Thần - hai người từng học cùng lớp năm lớp mười. Bình thường, bọn họ gặp nhau đều sẽ chào hỏi, bây giờ sắp tới kì thi tốt nghiệp, khi hai người bọn họ gặp nhau trên hành lang liền trò chuyện thêm một lát. Cho tới khi đã thi tốt nghiệp xong rồi, muốn đăng kí vào đại học, nếu như thành tích tương xứng, tương lai còn có thể thành bạn cùng lớp; cũng nói đến chuyện giáo viên của mình, Lục Gia Thần nói giáo viên ban số học của cô có trình độ, có danh tiếng, cô liền chủ động định cho cậu mượn máy tính xách tay của mình, kết quả lại bị người khác đánh rơi xuống ngoài lan can. Cô cuống quýt nhìn dưới tầng, máy tính của cô vốn đã bị mưa rơi làm ướt đẫm. Mà kẻ gây họa -- Đường Tiểu Niên ngồi cuối lớp, đối diện vị trí của cô đứng, vân đạm phong khinh nói: “Lỡ tay.”
Lỡ tay? Hạ Sơ không tin! Cô bước nhanh đến trước mặt Đường Tiểu Niên, nhìn thẳng vào cậu: “Cậu cố ý!”
“Vậy coi như là mình cố ý đi!”
“Vì sao?”
“Không phải cậu nói chưa thi lên đại học, không nói chuyện yêu đương sao? Mình đang nhắc nhở cậu.”
Cậu lại nghĩ rằng cô với Lục Gia Thần yêu đương? Hạ Sơ đang muốn phủ nhận thì nhìn thấy cậu uể oải nằm trên bàn, bộ dạng không muốn nói thêm câu nào.
“Hạ Sơ.” Lục Gia Thần đã chạy xuống lầu nhặt máy tính xách tay về. Hạ Sơ nhìn mái tóc ươn ướt của Lục Gia Thần, cô nói cảm ơn, nhận lại máy tính xách tay đã hoàn toàn biến dạng. Lúc quay đầu lại nhìn Đường Tiểu Niên, viền mắt cô ửng đỏ.
Xe buýt lao về phía trước trong màn mưa. Hạ Sơ vừa nghĩ tới quyển “Sách quý về số học” của mình bị nước mưa biến thành bột nhão, đau lòng một hồi, nước mắt không nhịn được muốn tuôn xuống.
Dì ngồi trên đụng vai cô một cái, hỏi: “Cô gái nhỏ, vì sao khóc vậy?”
Hạ Sơ lau nước mắt, nói: “Bởi vì trời mưa trong lòng. Thế nhưng không sao cả, không trải qua gian khổ làm sao nhìn thấy cầu vồng, đúng không dì?”
- Hết phần 1 -