Editor: Tử Sắc Y
Betaer: Thố Lạt, Thoa Xù
1
Bạch Hiểu ngẩng đầu, phòng khám bệnh lớn hơn so với những phòng khác, hôm nay có bệnh nhân đầu tiên đi thẳng đến trước bàn khám của cô.
Bạch Hiểu hỏi: “Giúp người khác đến hỏi bệnh sao?”
Người đàn ông ngồi vào trên ghế, tay đặt cuốn sổ khám bệnh ở trên bàn, “Không phải.”
Bạch Hiểu lộ vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng nói: “Ở đây là phụ khoa.”
“Không phải nghe nói trung y là bao quát, chuẩn bệnh rồi đưa ra kết quả hay sao?”
Đồng nghiệp bên cạnh nhìn về chỗ Bạch Hiểu, rồi nhanh chóng chạy lại cúi đầu lật xem tình trạng bệnh, hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái à?”
“Cảm mạo, nóng trong người.”
“Vậy viết cho cậu ấy ít thuốc trị cảm mạo và hạ hoả giải nhiệt đi.”
Người đàn ông kia còn đưa tay lại, ý bảo cô chuẩn mạch.
Bạch Hiểu: “. . . . . .” Thấy bộ dáng anh ta lớn lên đẹp như vậy, muốn chuẩn thì cứ chuẩn đi.
Trong lòng cô lớn mật nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi, còn thật sự chịu chuẩn mạch. Đưa tay chạm phải mạch đập của người đàn ông, mạch đập rất có lực.
“Cơ thể của anh tốt lắm.”
Bạch Hiểu nói xong, rụt tay về, viết đơn thuốc cho anh, “Anh đi lấy thuốc đi, thuốc viết trên đơn có thể uống bây giờ. Nên uống nhiều nước, chú ý nghỉ ngơi.”
Người đàn ông đứng dậy, trước khi đi ra ngoài còn hỏi một câu: “Có nhớ tôi là ai không?”
Đầu Bạch Hiểu cúi thấp đến nỗi trán gần như sắp đụng mặt bàn.
Người đàn ông kia đã rời khỏi.
Sau khi tan tầm, Bạch Hiểu đi chậm ra khỏi cửa lớn bệnh viện, chân trái của cô còn thương tích chưa khỏi hẳn, không đi nhanh được, cô đang muốn đưa tay mở cửa xe, thì lại bị một chiếc xe điện quẹt ngang, ngã ngồi ở dưới đất. Chủ xe quay đầu nhìn thoáng qua, tăng mã lực rồi nhanh chóng lái khỏi. Tuy Bạch Hiểu ngã rất đau, nhưng cô lại không kêu một tiếng.
Cô là một người có thể ẩn nhẫn.
Có người đi đến nắm tay cô, kéo cô đứng lên.
Bạch Hiểu nhìn người tới, đỏ mặt, cô cảm thấy có chút mất mặt. Lần thứ hai trong một ngày cô chạm vào tay anh.
Vừa đứng lên cô đã buông lỏng tay, nói một câu cảm ơn. Sau đó mở cửa lên xe lái đi.
Người đàn ông kia vẫn đứng ở tại chỗ nhìn cô lái xe đi khỏi.
Người bán hàng rong sạp báo ở ven đường nói: “Đẹp trai, thích người ta thì cứ theo đuổi đi, nhìn theo cũng chỉ vô dụng thôi.”
“Cô ấy là vợ của tôi.”
2
Một năm trước.
Bạch Hiểu nhìn người ngủ bên cạnh, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ ánh lên gương mặt Lý Nhược Phi, cô nghĩ thầm, cô cũng thật sự thích anh.
Hai người thông qua người thân mới quen biết, lúc cô mới vừa nhìn thấy anh tay chân còn có chút luống cuống, xém tí nữa đã làm vỡ tách cà phê. Cô không nói đến yêu đương, thậm chí nghĩ rằng cả đời không kết hôn, nhưng bất đắc dĩ là bằng hữu lại luôn có lòng tốt muốn sắp xếp cho cô, sau khi thấy mình không lay chuyển được người bạn thân, cuối cùng cô cũng đành phá lệ một lần.
Kỳ thật trước đó hai người đã biết nhau, bọn họ đã từng gặp, không sai biệt lắm là ba năm trước đây, không biết anh ấy còn có nhớ không ——
Khi đó vào mùa đông, anh ấy nhảy xuống sông cứu người, đáng tiếc là người đó bị cuốn trôi về trước, không còn hô hấp nữa. Không ít người đi bộ vây quanh khắp bờ sông, cả người anh ướt đẫm, vẻ mặt tái nhợt, thực hành cấp cứu cho người đó. Cô đứng nhìn một lát trong đám người, rồi mới đi lên dò xét động mạch cổ của cô gái, “Cô ấy đã chết rồi.”
Đó là câu đầu tiên cô nói với anh.
Mà ba năm sau, anh lại nói với cô: “Chúng ta kết hôn đi.”
Lý Nhược Phi ưu tú nay lại nhát gan thiếu tự tin đi cầu hôn Bạch Hiểu.
Cô cảm động đến khóc, cô thích anh, cô hy vọng có một gia đình.
Mà rốt cục cô cũng có gia đình rồi.
Về sau, hai người dè dặt giữ gìn mối quan hệ hôn nhân. Tuy Lý Nhược Phi ít nói nhưng anh cũng rất biết ôn nhu săn sóc. Bạch Hiểu cảm thấy được như vậy cũng đã đủ hạnh phúc rồi, cảm xúc này đã rất lâu cô chưa từng nếm lại.
Khiến cô càng không muốn, càng không dám nói với Lý Nhược Phi bí mật quấn lấy trong lòng mình.
Mà càng hạnh phúc, cô lại càng cảm thấy bí mật này giống như dã thú có răng nanh rất dài, có thể xé rách được nội tâm của cô rồi bò từ bên trong ra ngoài.
Cô sợ hãi, đêm không thể ngủ ngon, không ăn ngon được, áp lực khổ sở.
Cô tự mình chuẩn bệnh thì lại biết —— chứng uất ức tái phát.
Cô bắt đầu dời đi sự chú ý của mình ——mua một đống sách đọc, hơn một nửa là Chicken Soup for the soul, cô còn mua tranh lén lút cầm đến hoa viên, kết quả là chưa vẽ đến ba phút thì đã không còn sự kiên nhẫn. Bài viết này không chữa khỏi, quả thực còn khiến cho tâm trí người ta càng buồn rầu.
Ngày Lý Nhược Phi đi công tác trở về, vừa vặn là ngày Bạch Hiểu nghỉ, cô muốn đi đón anh, liền tự mình quyết định lái xe đến sân bay.
Tựa người vào trên lan can. Bên cạnh cô tất cả đều là người, đều là người kiển chân chờ người từ phương xa.
Sau đó cô nhìn thấy Lý Nhược Phi, một tay anh kéo rương hành lý, còn cánh tay kia, được một cô gái ôm lấy, hai người giống như đi chung với nhau từ bên trong.
Bạch Hiểu choàng áo khoác, đứng ở trong đám người, nhưng anh lại hoàn toàn không phát hiện.
Cô nghĩ thầm: xong rồi, toàn bộ đống Chicken Soup for the soul đều coi như vô ích rồi.
Bạch Hiểu chui ra từ trong đám người, muốn đuổi theo người đằng trước, nói với anh không cần gọi taxi, cô đã lái xe tới đón rồi.
“Em yêu anh. . . . . . Anh thật sự không thể theo em đi ăn bữa cơm trưa sao?” Cô gái kia nói.
Đều đã nói yêu rồi.
Lý Nhược Phi không trả lời.
Bạch Hiểu nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi ra khỏi cửa chính sân bay.
Cô uể oải lắc đầu trống rỗng, mãi đến khi tiếng còi xe kéo lại thần trí cô, cô mới phát hiện vậy mà mình lại đứng ở giữa đường cửa chính của sân bay.
Bạch Hiểu cuống quít lùi xuống ven đường, “Mình đuổi theo đến đây sao? Nếu không sao không thấy người đâu?” Cô nhìn quanh bốn phía, cũng không thu hoạch được gì.
Cô mất mác, trong đầu dần tưởng tượng quanh co tình cảnh về Lý Nhược Phi. Nếu anh ấy nói không có gì, có cũng chỉ là do người ta một bên tình nguyện.
Cô không biết mình có thể nên tin hay không.
Nếu không phải do hiểu lầm, vậy thì hôn nhân giữa bọn họ có phải đã không còn ý nghĩa nữa hay không?
Càng nghĩ, tích tụ càng nhiều, Bạch Hiểu cảm thấy cô cần tìm gặp bác sĩ tâm lý rồi.
Đồng thời, cô ngựa chết chữa ngựa sống đăng bài post ở diễn đàn thường hỗ trợ giúp đỡ người mắc chứng uất ức: chồng của tôi bị người khác xem trọng, làm sao bây giờ? Online chờ, rất vội rất vội!
Sau khi Bạch Hiểu về đến nhà, nhìn thấy Lý Nhược Phi vậy mà lại ở nhà nấu cơm.
Lý Nhược Phi thấy cô, trên vẻ mặt lộ ra nét ngoài ý muốn, “Hôm nay em không đi làm sao?”
“Ừ, nghỉ phép.” Bạch Hiểu nói, “Anh đi nghỉ đi, mới vừa xuống máy bay nhất định là mệt muốn chết rồi, để em.”
Lý Nhược Phi thích sạch sẽ, cho dù bên ngoài có bận thì về nhà, quan trọng trước vẫn là tắm rửa. Lúc này chắc là thật sự đã đói bụng, cho nên mới muốn làm cơm ăn.
“Được rồi.”
Bạch Hiểu vừa cắt bắp cải, vừa xuất thần —— hai người họ không ăn cơm với nhau, đó không phải là nói không có gì sao?
Chờ lúc cô phục hồi lại tinh thần lại, mới phát hiện dao ở trên tay cô, lại đặt trên cổ tay của mình, cô hoảng sợ, nhanh ném dao xuống đất.
Miệng vết thương không sâu, nhưng máu vẫn chảy liên tục không ngừng.
Lý Nhược Phi vừa cầm quần áo đi tắm rửa thì nghe thấy tiếng động, chạy tới, “Sao vậy?” Nhìn thấy miệng vết thương trên cổ tay Bạch Hiểu, “Sao thế này?!”
“Không cẩn thận cắt phải, không nghiêm trọng đâu.”
Lý Nhược Phi kéo Bạch Hiểu xuống dưới vòi nước, sau đó mới dẫn cô vào phòng khách, xoay người đi lấy hòm thuốc đến, khử trùng cho tay cô.
“Em là bác sĩ, cứ để em.”
“Một tay em có thể làm thế nào?” Lý Nhược Phi dùng cồn khử trùng miệng vết thương cho cô, rồi mới băng lại.
Lời nói mỉa như quen thuộc này khiến Bạch Hiểu hoảng hốt, cho nên cô không phát hiện ánh mắt Lý Nhược Phi thâm trầm nhìn vào miệng vết thương của mình.
Sau cơm trưa, Lý Nhược Phi xem tư liệu trong phòng khách, Bạch Hiểu ở bên cạnh xem tivi, cô xem kênh hoạt hình, bây giờ kênh này đang chiếu phim 《 Cừu vui vẻ và Sói xám 》. Trên mạng nói, thường xuyên hoạt động vui chơi có thể trị liệu chứng uất ức, ví dụ như ca hát khiêu vũ vẽ tranh, cũng có ghi là có thể xem phim hoạt hình, thể loại hài hước.
Lý Nhược Phi thấy cô không thể dời mắt khỏi phim hoạt hình đang chiếu thì không khỏi lắc đầu.
Bên ngoài lúc nào chẳng biết trời đã tối. Lý Nhược Phi xem xong tư liệu, phát hiện Bạch Hiểu đã quấn tấm thảm quanh người ngủ trên ghế sofa.
Anh ôm cô vào phòng đặt trên giường, sau khi đắp chăn xong, nhìn xuống cổ tay cô cố ý quấn băng gạc —— miệng vết thương như thế, hiển nhiên là do cô cố ý rạch.
Lý Nhược Phi ngồi trên mép giường nhìn Bạch Hiểu.
“Nhược Phi, có chuyện tôi nghĩ trước khi đi, quyết định nói cho anh, chuyện này sớm muộn gì anh cũng sẽ biết —— Bạn gái anh Bạch Hiểu, lúc trước tôi không nhớ, là vì chuyện này đã hơn mười năm trước. Hôm qua cô ấy vội đưa bữa ăn tối đến cho anh, tôi mới thuận miệng hỏi cô ấy nấu, hay là mẹ cô ấy nấu? Lúc đó cô ấy nói mẹ cô ấy trước đó đã tự sát. Thông thường nếu người thân đã mất, thì ai đều là nói qua đời hay đã mất, rất hiếm ai nói thẳng cách chết, hơn nữa tên của cô ấy cũng đặc biệt, lúc này tôi mới nhớ, năm đó lúc tôi còn ở đại đội điều tra, gặp phải kiện án tử của nhà bạn gái anh —— lúc ấy cô ấy mới học tiểu học, mẹ cô ấy muốn nhấn cô ấy chết đuối, ấn đầu xuống bồn tắm, kết quả là cô ấy thuận tay bắt được cây kéo cắt tóc mẹ cô ấy để ở bên cạnh, rồi đâm mẹ cô ấy đến chết. Cũng bởi vì ba cô ấy mất sớm, mẹ cô ấy chết mà cô ấy trở thành cô nhi. Chuyện này cũng khiến cho thân thích trong nhà cô ấy không ai nguyện ý nuôi cô, có ai dám muôi một người đã giết chết mẹ ruột của mình chứ. Dù cho xuất phát từ tự vệ, xuất phát từ sự cố ngoài ý muốn. Nhưng tình huống lúc đó của cô gái này rất tệ, đều lặp đi lặp lại là lỗi của mình, không ăn không uống thường xuyên xuất thần, chúng ta phải tìm bác sĩ tâm lý, khai thông tâm lý cho cô bé. Cho nên bây giờ cô ấy nói mẹ mình tự sát chết. . . . . . Như vậy cũng tốt.
“Tôi nói với anh chuyện này, là không muốn sau này khi kết hôn anh lại vì chuyện quá khứ của đối phương mà sinh ra mâu thuẫn, tôi nhìn không sai, cô gái Bạch Hiểu này không tệ, nhiệt tình chu đáo không tiểu thư. Bây giờ cô ấy còn là bác sĩ, về mặt này nhất định phải trả giá biết bao sự cố gắng so với người bình thường.”
Lý Nhược Phi đưa tay sờ miệng vết thương của Bạch Hiểu.
Anh nghĩ đến lời cô ấy nói, lần đầu tiên nhìn thấy anh, là ở bờ sông, là lúc anh cứu một cô gái bị cướp đẩy xuống sông.
Kỳ thật lúc đó không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, lần đầu tiên anh gặp cô, là lúc sớm hơn, tính ra, lúc ấy cô còn đang học đại học, vừa vặn anh cũng đi công tác đến thành phố cô học, đi bờ biển giải sầu sau thời gian bận với vụ án, thì gặp cô nhảy xuống biển.
Cô nói thích anh. Nếu thật sự thích, vậy sao có thể. . . . . . Sau khi gả cho anh, còn muốn chết?
Lý Nhược Phi nghĩ, lực đạo trên tay không khỏi tăng dần, khiến người trên giường rên rỉ một tiếng.
Anh thả lỏng tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đã muốn chết rồi, mà còn sợ đau sao?”
Lời tác giả: Cuối cùng cũng có chuyện nói
À, quyển sách 《 thời gian có anh, kí ức thành hoa 》 này khác với quyển sách lúc trước tôi viết. Tuy nam nữ chính vẫn là Úy tiên sinh và Mạc Ly, nhưng phần này lại tập trung chủ yếu vào câu chuyện của đôi nam nữ phụ, tôi viết bọn họ như vai chính, cho nên sẽ phân chia ra nhiều phần. Mỗi lần viết truyện mới, là lo lắng, nói tóm lại là, hi vọng các bạn đọc truyện vui vẻ!