Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa

Chương 13: Chương 13: Chương 3.4: Tình yêu của chú chim bất tử (4)




Edit: Beyours07

Bạch Hiểu ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, cùng ăn mì, sau khi ăn xong, ngẩng đầu nhìn Lý Nhược Phi, “Tôi ăn xong rồi, tôi đi rửa bát, anh đi ngủ trước đi.”

“Ngày mai rửa. Đi đánh răng rồi đi ngủ.”

“A....” Bạch Hiểu bị Lý Nhược Phi khống chế như là người máy, sau khi làm xong những việc theo lệnh, lại nằm trên giường nhắm mắt lại. Cô không biết, trong bóng đêm, Lý Nhược Phi vẫn luôn nhìn cô.

Hôm sau, Triệu Mạc Ly ở căn tin bệnh viện gặp Bạch Hiểu đang vội ăn cơm, nghĩ tới việc cô là bệnh nhân của Hàn Kính, chính là tâm lý cô có vấn đề. Phải nói người hiện đại bây giờ, tâm lý dù ít dù nhiều cũng có chút tật xấu, khác chăng chính là có người nghiêm trọng, có người không nghiêm trọng, có người đi khám bác sĩ để giải quyết, có người tự mình xử lý.

Cô đi qua ngồi ở đối diện Bạch Hiểu.

“Chào, bác sĩ Bạch. Chân chị khôi phục như thế nào rồi?”

“Ổn lắm rồi, cám ơn, sau này chính là chăm sóc thôi.” Mỗi lần Bạch Hiểu nhìn thấy Triệu Mạc Ly đều cảm thấy cô quá thoải mái phóng khoáng, không nhịn được hỏi, “Bác sĩ Triệu, tôi nghe nói cô rất thích tìm kiếm mỹ thực?”

“Chị cứ nói thẳng tôi là người hay ăn là được rồi.”

Bạch Hiểu nở nụ cười, “Khi ăn đồ ăn ngon tâm tình sẽ tốt, cô có thể giới thiệu cho tôi vài quán được không?”

“Đương nhiên được chứ, chị đưa số điện thoại cho tôi, tôi gửi cho chị. Thực ra nếu chủ nhật chị rảnh, ta có thể đưa chị đi.”

“Hay quá.”

Vì thế hai người cùng lưu số điện thoại của nhau, sau khi ăn xong tán gẫu một lát rồi đi.

Bạch Hiểu không về văn phòng, nhân dịp thời gian nghỉ trưa, cô lái xe đi gặp bác sĩ tâm lí.

Hàn Kính mới vừa ăn cơm xong, để cho thư ký tới thu dọn hộp mang ra ngoài mới ôn hòa hỏi: “Ăn cơm xong rồi hả ?”

“Ăn rồi. Ngại quá, lại tới lúc này.”

“Không sao.” Hàn Kính đi tới bên cạnh bình nước rót cho cô cốc nước ấm, “Nghiêm trọng phân li hai mặt ở vào liên tục thể một chỗ khác, chủ nhân cách ý thức không tới thứ nhân cách tồn tại. Chúng ta hôm nay tiến hành thôi miên trị liệu, ta nghĩ muốn thử cho ngươi cùng đối phương trao đổi nhìn xem. Nói cho hắn cô, các ngươi không phải đây đó độc lập nhân cách, lại càng không là đối lập. Nếu có thể, hỏi hắn cô nghĩ muốn cái gì?”

Bạch Hiểu tỉnh dậy sau khi thôi miên, cảm giác có chút mơ mơ hồ hồ.

Hàn Kính hỏi: “Có ổn không?”

Cô cực kỳ mờ mịt, “Cô ấy tên là Bạch Lộ. Cô ấy nói, cô ấy muốn chết, để tôi mặc kệ cô ấy.” Nói xong muốn rơi nước mắt, “Cô ấy đã chết, tôi cũng không sống nổi nữa.”

Bạch Hiểu vừa đi ra phòng làm việc của bác sĩ Hàn, Lý Nhược Phi gọi điện thoại tới.

“Cô đang làm gì?”

“Vừa mới nói chuyện cùng một bác sĩ.” Bạch Hiểu chột dạ nói lời nói thật nhưng lại khiến người ta hiểu nhầm.

“Buổi tối tôi tới đón cô.”

“Được.”

Sau đó Lý Nhược Phi cúp điện thoại, những cuộc gọi ngắn gọn hỏi cô đang làm gì tương tự như vậy, hôm nay anh đã gọi tới ba lần.

Nghĩ tới trên mạng có người nói, có người chốc chốc lại hỏi bạn đang làm gì? Ý chính là nhớ bạn rồi.

Nhưng Bạch Hiểu đoán rằng, Nhược Phi hỏi cô như vậy, đại khái là sợ cô lại tự sát thôi.

Trời đất chứng giám, cô hoàn toàn không muốn tự sát, thật đáng buồn chính là, thân thể mà cô dùng chung này lại cứ một lòng muốn chết.

Khi Bạch Hiểu đi xuống lầu, lúc đi đến ven đường đang định gọi xe, một chiếc xe thể thao đi đến bên cạnh cô, cửa kính xe hạ xuống, Lục Phi Nhi chống cánh tay lên cửa sổ nâng mặt nhìn cô.

Bạch Hiểu trong lòng nói, oan gia ngõ hẹp, cô đi tới bên cạnh.

“Làm sao mà trốn, sợ tôi à? Không phải cô nói muốn giết tôi sao?”

Bạch Hiểu cảm thấy kỳ lại “Ai muốn giết cô?”

“Lời nói rồi, lại muốn chống chế không nhận à? Thật chẳng có nguyên tắc gì cả.”

“Cô mới là không có nguyên tắc, cướp đoạt...” Câu cướp đoạt chồng người khác như thế, đứng trước mặt mọi người Bạch Hiểu có chút nói không nên lời, ngược lại cô ý thức được, hẳn là nhân cách thứ hai đã làm cái gì đó- - Hồi ức của cô cùng bác sĩ Hàn cũng hay có những đoạn ngắn như thế. Vào ngày người này đến tìm cô, đã từng xảy ra một lần.

Cô lập tức đến gần Lục Phi Nhi hỏi: “Cô, không phải, nói là tôi muốn giết cô sao?”

“Đúng thế. Nghĩ ra rồi à?”

Người đàn ông bên cạnh Lục Phi Nhi nói: “Phỉ Nhi, cô ta là ai vậy?”

“A..., là vợ người em nhìn trúng.”

Bạch Hiểu giận dữ nói: “Đạo đức của cô đâu? Cẩn thận tôi cho cô một liều thuốc Đông y, cho cô trở về lại ngây thơ khờ dại.”

“Cô giết người hại người là ngựa quen đường cũ à? Đừng kích động, tôi đã bỏ qua rồi.” Lục Phi Nhi buồn cười chỉ chỉ người bên cạnh “Đối tượng mới của tôi, không kém hơn chồng cô chứ.” Nói xong cười cười khởi động xe nghênh ngang bỏ đi.

Bạch Hiểu đã nhìn ra, Lục Phi Nhi dừng lại rồi tào lao một hồi là muốn kiếm lại chút mặt mũi ở chỗ cô. Cô thật sự rất muốn kêu cô ta lại nói một câu: “Vợ là dùng để yêu, không phải dùng để so sánh.” Thật sự là con gái nhà giàu nhàm chán.

Tiếp sau đó lại nghĩ đến nhân cách thứ hai nói “Giết người”, tâm tình của cô lại trở nên lo lắng. Nhân cách thứ hai thật sự sẽ làm hại tới người bên cạnh mình?

Sau ngày đó, Bạch Hiểu vẫn cực kỳ bàng hoàng, lại nghĩ có nên bỏ nhà ra đi hay không? Dù sao thời gian cô đơn độc ở chung cùng Nhược Phi là nhiều nhất, thật sự cô không dám mạo hiểm. Có một đêm cô lại nằm mơ thấy ác mộng: “trước giết Nhược Phi rồi tự sát”, sợ tới mức khiến cô lạnh run. Nhưng nghĩ đến chuyện rời đi, lòng cô lại chua xót không nỡ. Khó xử, tiến thoái lưỡng nan như thế, cuối cùng cô lựa chọn phương án ở giữa- - không rời nhà, nhưng cố gắng trốn tránh Lý Nhược Phi. Anh ta xem tivi, cô vào phòng sách, anh vào phòng sách, cô đi ngủ, anh ta vào phòng ngủ, cô lại dậy đi phòng sách chơi máy tính.

Lý Nhược Phi lợi hại cỡ nào, đối với hành vi của cô là nhìn ở trong mắt, lạnh ở trên mặt.

Hôm nay lúc trời tối, Bạch Hiểu vừa định đứng dậy đi vào phòng sách.

Lý Nhược Phi đồng thời túm được tay cô, ra lệnh: “Đi ngủ cho tôi.”

“Tôi ngủ không được, đi phòng sách đọc sách một lát.” Bạch Hiểu phản kháng, Lý Nhược Phi không thể nhịn được nữa, cầm lấy áo sơ –mi của mình trên ghế tựa, trói hai tay cô vào đầu giường.

Đây là muốn làm gì? SM sao? Bạch Hiểu mặt đỏ tai hồng, hết hồn.

“Nếu không anh buông ra, tôi đi ngủ còn không được sao?”

Lý Nhược Phi ngồi im bất động ở bên cạnh, trầm mặt nhìn cô. Sau đó anh đưa tay vuốt vết thương trên cổ tay cô, ở chân trái của cô, khàn khàn nói: “Anh đã xem video theo dõi của tiểu khu, chụp được hình ảnh rõ ràng em nhảy xuống. Nếu em muốn chết thì, chẳng bằng bảo anh động thủ, càng sạch sẽ lưu loát hơn em.”

Trái tim Bạch Hiểu như bị kim đâm, hai mắt ướt át, “Em không muốn chết, Nhược Phi.”

Lý Nhược Phi thong thả nói: “Cắt cổ tay, uống rượu xong lại uống thuốc ngủ, nhảy lầu... Bạch Hiểu, em để anh làm sao tin em? Nhưng anh nói rồi, chỉ cần em muốn thì để anh làm, anh sẽ cố gắng làm được. Chỉ cần em nói ra.”

Bạch Hiểu nào dám nói, mặc dù giọng nói nghe có vẻ vô cùng “bình tĩnh”, nhưng cô biết, anh đã vô cùng tức giận.

Cho nên cô lắc đầu vô cùng dùng sức.

Đêm đó, sau khi Bạch Hiểu ngủ rồi, lúc Lý Nhược Phi cài thiết bị định vị theo dõi trong điện thoại của cô, vô tình nhìn thấy ghi chép trong điện thoại, nhìn thấy viết: Việc cuối tuần phải làm: 1. Thứ tư đi phòng khám tâm lý (nhớ hẹn trước. 2. Cố gắng không làm Nhược Phi tức giận. 3. Ăn nhiều hoa quá có ích cho xương.

Lý Nhược Phi nhìn mấy hàng chữ nhỏ nhỏ này, ngực âm thầm đau đớn.

Cô đi khám bác sĩ tâm lí? Vậy có phải có nghĩa là cô không hề muốn tự sát? Thực ra cô không nói dối, anh chỉ liếc qua là biết, nhưng hành động tự sát của cô cũng không hề giống ngoài ý muốn.

Lý Nhược Phi đè tay lên trán, vô cùng ảo não vì hành vi không khống chế được của mình vừa rồi, càng ảo não hơn là có cảm giác bất đắc dĩ, vô lực.

Hôm sau là Chủ nhật, Lý Nhược Phi giúp Bạch Hiểu phơi xong đồ rồi, hỏi cô bữa trưa muốn ăn gì.

Bạch Hiểu sửng sốt một chút, rồi yếu ớt nói: “Em hẹn đồng nghiệp.” Ngày hôm qua trước khi tan làm cô nhận lời với Triệu Mạc Ly đi ăn đồ ăn ngon.

“Tùy em.” Lý Nhược Phi nói, trong lòng lại phiền muộn nghĩ: Trong điện thoại ghi cố gắng đừng để anh tức giận, là viết đùa à?!

“Nếu không, anh cùng đi đi?”

“Thôi.”

“Vậy anh muốn ăn gì? Em mua về.”

“Không cần.”

“Ừ....”

7

Triệu Mạc Ly dẫn Bạch Hiểu đi vào một quán ăn nhỏ, bán các loại điểm tâm mì phở.

Bạch Hiểu cảm thấy thật sự rất tốt, định lần sau dẫn Nhược Phi tới.

Lúc hai người đi ra khỏi quan, nhìn bên đường đối diện Mạc Ly “Oa” lên một tiếng - - đối diện chính là Uất Trì đang cong lưng tưới một cây Thiên Đường Điểu cao cỡ ngang lưng người đằng sau bức tường thủy tinh tới đất.

“Thật là trùng hợp, mấy ngày trước thẻ bảo hiểm y tế của tôi bị rơi, phải làm lại, đang định đi chụp ảnh là thấy tiệm chụp hình rồi.” Bạch Hiểu chỉ vào cửa tiệm chụp ảnh Thời gian ở đối diện nói, “Mạc Ly, chị mời tôi ăn cơm, giờ tôi mời chị chụp ảnh đi?”

Đây là lần đầu tiên Triệu Mạc Ly bị người ta mời chụp ảnh, cô vừa định từ chối, Bạch Hiểu đã lôi cô qua đường , “Đừng từ chối, nếu không tôi lại thành người “mất lịch sự” không biết có đi có lại rồi, hơn nữa,chỗ chụp ảnh thẻ cũng ít, đi thôi.”

Mạc Ly thầm nghĩ: Nếu tôi đứng trước mặt anh Uất kia, thật có khả năng bị trở thành người “mất lịch sự” kia rồi.

Nghĩ như vậy, hai người đi tới tiệm chụp hình .

“Bạch Hiểu, tôi thực sự không định chụp ảnh, chị đi đi, cám ơn ý tốt của chị nhé.” Triệu Mạc Ly vừa mới nói xong, đã thấy một chiếc Bentley từ phía trước đi tới, biển số nhìn rất quen mắt, có điều, lúc này cô lôi Bạch Hiểu, nhanh chóng tiến vào tiệm chụp hình.

Uất Trì tưới hoa xong đang định quay lại, nghe được tiếng mở cửa, anh nghiêng đầu nhìn lại, thân hình bất chợt cứng lại.

Bạch Hiểu ló đầu ra từ sau lưng Triệu Mạc Ly: “Ông chủ, chúng tôi cần chụp ảnh.”

Triệu Mạc Ly rất có cảm giác rơi xuống hố, thật sự buồn bực, trước đó không lâu chính mình còn hứa hẹn “Về sau tôi nhìn thấy anh sẽ tránh”, đảo mắt đã thất hứa rồi. Nhưng vừa rồi là cô lôi Bạch Hiểu đi vào, bỏ lại bạn mà đi cũng thật sự không thể nói nổi.

“Mạc Ly, chị đi chụp trước đi.” Bạch Hiểu hơi ngại ngùng nói với Uất Trì, “Ông chủ, phiền anh giúp chúng tôi chụp được trẻ trung xinh đẹp chút.”

Triệu Mạc Ly: “...” Sau đó cô nghe được giọng nói lạnh nhạt kia trả lời: “Được.”

Triệu Mạc Ly không trâu bắt chó đi cày theo sát Uất Trì đi vào phòng chụp, nhưng vốn từ trước đến nay cô có thể điều tiết trạng thái, dù cho trong lòng có chút khó xử, cũng không biểu hiện ra ngoài.

Uất Trì nhìn Triệu Mạc Ly phía sau ống kính, mặc áo khoác màu đen, tóc dài buộc ở sau lưng, ánh mắt cô đen mà sáng, mắt nhìn về phía trước, xuyên thấu qua ống kính nhìn anh.

Khoảng chừng qua 15 phút sau đó, Triệu Mạc Ly cùng Bạch Hiểu lấy đến ảnh, sau đó rời tiệm chụp hình.

Uất Trì ngồi ở trên ghế mây, đôi tay lại có chút run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.