“Đúng rồi! Chính là như vậy, giữ nguyên tư thế đó!” Stylist nhanh nhẹn chạy qua chạy lại điều hành đoàn người đang chụp ảnh quảng cáo cho nhãn hiệu thời trang nổi tiếng.
Đêm qua làm nhiều như vậy cơ thể không tránh khỏi mệt mỏi, vừa chụp xong một loạt ảnh lập tức trốn vào một góc uống thuốc giảm đau đầu, bây giờ đã là 5h chiều Hứa Minh Tranh còn chưa tới, thử hỏi tên ngốc đó làm trợ lý kiểu gì vậy chứ?!
Nghi Thái Yến sớm hơn một chút gọi cho Từ Hi nói rằng bà ấy đang đứng ở trước studio chụp ảnh, có vài việc muốn bàn giao nên báo cho y biết.
Người ngồi trong xe cũng không quá căng thẳng, thấy y bước ra ngoài liền thò đầu qua cửa kính xe mỉm cười nhìn Từ Hi vẫy vẫy tay thân mật gọi “A, Tiểu Hi, ở bên này!”
Chiếc xe này so với hôm trước không giống nhau nên nhầm lẫn là chuyện bình thường, an tọa ở ghế sau xe, y mới lên tiếng “Nghi tổng là có việc gì cần phân phó?”
“Buổi chụp ảnh hôm nay có thuận lợi không?”
“Ưm, không tệ! Theo tôi thì là rất tốt!”
Bà gật gật đầu xem qua văn kiện trong tay suy nghĩ một lát mới nói “Kỳ thực không ai có thể tin tưởng giao việc quan trọng cho người mới cả, tôi cũng vậy, nhưng chỉ cần lần chụp ảnh này có hiệu quả quảng bá cao, tôi sẽ giao cho cậu dự án quảng cáo cho thương hiệu thời trang lớn của tôi!”
Y mừng rỡ không che giấu nhìn Nghi Thái Yến “Thật chứ! Cảm ơn Nghi tổng! Bà đúng là người tốt, tôi biết không ai cho không ai cái gì, chỉ là ân huệ này so với tôi mà nói…”
“Nói cái gì chứ, kỳ thực đây cũng là gì đâu, chỉ cần có thể…” Nghi Thái Yến đột nhiên ngừng lại, sau đó không nói nữa, sắc mặt có phần biến đổi, tích tắc bà đã chuyển sang chủ đề khác “Cũng trễ rồi, tôi đang định đi ăn tối, cậu có hứng thú đi cùng không?”
“Có thể, cảm ơn!” Từ Hi rất nhanh liền đồng ý, không dám cũng không muốn làm mất lòng con người kỳ lạ này.
“Không cần khách khí, chúng ta cũng đâu phải hoàn toàn là người xa lạ!”
Câu nói đó bao hàm biết bao nhiêu ẩn ý, cho dù có không hiểu y cũng chẳng hỏi lại, để ý tiểu tiết như vậy để làm gì, không bằng tìm ra cách lấy lòng Nghi Thái Yến còn tốt hơn.
Ngồi tại phòng ăn riêng dành cho khách quý, toàn bộ đều lui ra ngoài chỉ có hai người bên trong dùng bữa tối, không gian im lặng đến căng thẳng, Nghi Thái Yên đột nhiên liên tiếng “Tiểu Hi, có phải… Cậu là con trai của Từ Khiêm?”
Y giật mình thấy rõ, dao ăn đang cầm bên tay phải rơi xuống mặt bàn thủy tinh, không rõ vì sao lại như vậy nhưng nghe thấy tên của cha mình kiềm không được đau lòng, Từ Hi ái ngại nhìn bà một lúc lâu mới khẽ gật đầu “Đúng như vậy! Nghi tổng, bà…”
“Ân, không có gì đâu, chỉ là trùng tên với người quen của tôi, không biết có phải là ông ấy không!” Bà cười cười lấy khăn ăn che miệng, mất tự nhiên quay mặt đi nơi khác không dám nhìn thẳng vào mắt y như là sợ bị phát hiện ra chuyện gì đó mà bà đang cố gắng che giấu.
Bữa ăn cuối cùng cũng trôi qua trong loại không khí gượng gạo ấy, Nghi Thái Yến nói trong người có chút không khỏe nên về trước, cho tài xế đến đưa Từ Hi về nhà nhưng y đã từ chối.
Con đường lớn như vậy nhưng dòng người đã thưa thớt dần, lấy điện thoại trong túi ra, Hứa Minh Tranh gọi tới vài lần nhưng do bật chế độ im lặng nên y không biết, còn một số điện thoại nữa đã rất lâu rồi không có gọi tới, tùy tiện đưa tay lướt trên màn hình tìm kiếm gì đó, kết quả chỉ là một mảng trống không tuyệt vọng.
Trăng hôm nay thật sáng, có nên hay không chạy tới bờ biển chôn giấu bớt tâm sự…
Khẽ cười lắc lắc đầu, quả nhiên là điên thật rồi, trễ như vậy lại muốn ra biển, nhưng mà có gì là không thể? Y rút điện thoại, ban đầu định gọi cho Hứa Minh Tranh rủ cậu đi cùng bất quá như vậy sẽ khiến sếp không vui, đành rút lại ý định.
Trầm mặc trên hàng ghế công viên rất lâu Từ Hi mới rút hết can đảm gọi cho một người.
“Alo! ”
Chết tiệt, tại sao điện thoại của Tạ Lăng mà người nghe máy lại là Tạ Giang? Bối rối muốn tắt máy nhưng hắn đã sớm một bước lên tiếng “Không phải có việc nên mới gọi sao?”
“Tôi… Tôi…”
Hắn ở đầu bên kia khẽ cười nói “Cậu thật sự muốn đấu với tôi sao?”
Nghe thấy thanh âm của hắn tim y lập tức đập nhanh cực độ, nhưng sống lưng vẫn không tránh khỏi đợt rét run “Tôi chỉ muốn tìm Tạ Lăng một chút!”
“Có gì nói với tôi!” Tạ Giang lạnh lùng buông lời dứt khoát.
Từ Hi khổ sở trong lòng không biết nói cùng ai đành giấu nhẹm, cả gan tắt đi điện thoại cho lại vào túi áo khoác, tiện đường ngoắc một chiếc taxi đi thẳng tới Thiên Sơn, moi hết tiền trong túi vừa đủ trả cho tài xế, mệt mỏi đi về phía bắc, từng bước từng bước Thiên Trì xuất hiện ngay trước mắt nhưng đã sớm mơ hồ đến nhìn không ra được dãy Bác Cách Đạt sơn ở phía xa xa ngoài kia.
Trời gần sáng rồi, tâm sự dồn nén biết bao lâu cuối cùng cũng bị y trút hết xuống hồ. Nằm dài trên bờ hồ như đứa trẻ, ngốc nghếch hét lớn “Tôi thực sự quá mệt mỏi rồi!” nghe âm thanh dội lại của chính mình lại kiềm không được nhắm chặt mắt lại, tận hưởng mùi hương của thiên nhiên, dễ chịu đến nỗi mũi cay xè.
Mùa hè năm đó kỳ thực quá tàn khốc, cho đến hiện tại lúc nhớ về y vẫn tránh không khỏi lòng đau như cắt…
“Ba ơi! Cho con mượn máy quay đi, con vừa nhìn thấy ufo kìa!”
“Không được thò đầu ra ngoài cửa xe như vậy, rất nguy hiểm!”
“Tiểu Hi…!”
“Ông nội, giúp con nhờ ba lấy máy quay ở ngăn bên kia đi!”
“Ba à, ba đừng chiều hư Tiểu Hi!”
Nói như vậy nhưng Từ Khiêm vẫn đưa tay lấy máy quay, lúc quay người đưa cho Từ Hi cái máy quay ấy, từ góc khuất của con đường đèo xuất hiện một chiếc xe khác đang chạy với tốc độ rất nhanh ngược chiều với xe của bọn họ…
Lúc tỉnh lại cái gì cũng không còn, cha mẹ đều không còn nữa, ông nội cùng với y bị văng ra khỏi xe trước khi xe phát nổ cũng là điều may mắn nhất mà y từng được nhận lấy bởi thượng đế, chỉ là như vậy đối với y quá không công bằng.
Suy nghĩ vẩn vơ thật lâu, mặt cũng xưng đỏ vì khóc, chỉ hôm nay thôi y quay về làm một đứa trẻ cái gì cũng không quản chỉ ích kỷ quan tâm tới cảm xúc của bản thân, mệt mỏi đưa tay lên che mặt, y thậm chí sợ hãi khi phải đối mặt với thế giới đầy rẫy chướng ngại này.
“Cậu nghĩ như vậy là có thể trốn chạy thực tại sao?”
Giọng nói này quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi y còn tưởng nó phát ra từ trong tiềm thức của mình, trong phút chốc bầu trời như sụp đổ, trước mắt tối đen, chỉ cảm giác được thân thể như được nhấc bổng, đây là mộng thôi có phải không?