“Đừng so sánh tôi với bất kỳ ai khác, bởi vì tôi mệt mỏi.”
Từ sau hôm đó, thái độ của Tạ Giang đối với y trở lại như trước kia không đậm không nhạt.
Đối với Từ Hi mà nói điều này cũng không có gì gọi là quá khó chấp nhận, hắn có điều kiện như vậy lại gọi mình quay về bên cạnh, chứng tỏ trừ bỏ Tạ Lăng ra trong lòng hắn y xếp ở vị trí thứ hai hơn tất cả những người khác.
“Ai tiểu tổ tông của tôi! Cậu đang ở đâu? Cậu trốn kỹ như vậy muốn tôi sống thế nào với Nghi tổng đây!”
Cuộc điện thoại đầu tiên trong ngày vừa nghe máy đã trúng phải một bài diễn văn này của Hứa Minh Tranh.
Y sực nhớ ra ngại ngùng bật cười “Haha, tôi quên mất, tới ngay đây!”
Từ Hi chuẩn bị một chút, nói với lão quản gia một tiếng rồi rời đi. Bước ra khỏi cánh cổng lớn y tùy tiện bắt một chiếc taxi quay về nhà, tới nơi mới sực nhớ tiền đêm qua đã sớm dùng hết, đành phải chạy lên phòng lấy tiền rồi quay lại trả cho tài xế taxi, lại chạy về phòng.
Chuông điện thoại lại tiếp tục vang inh ỏi, y bận tắm bên trong nên không tiện nghe máy, mặc kệ dù sao y cũng biết thừa là ai gọi tới, gấp gáp cái gì có phải y không đến đâu.
Gọi cho Từ Hi không được, Tạ Giang trực tiếp nhắn cho y một mẩu tin ngắn “Đã thức dậy chưa?”
Trên đường tới công ty y mới có thời gian mở điện thoại xem ban nãy là ai gọi tới, còn thấy tin nhắn của hắn, khóe môi bất giác nở nụ cười, rất nhanh hồi đáp “Đã dậy rồi, anh ăn sáng chưa?”
Tin gửi đi rồi y mới giật mình nhìn lên đồng hồ hiển thị có trong xe, 9h40 rồi lý nào hắn còn chưa ăn sáng, chỉ có mình giờ giấc thất thường vậy thôi.
Suy cho cùng y cũng chẳng hiểu vì sao mình lại quay về bên Tạ Giang mặc dù đã bị hắn đối xử như vậy trước kia, chỉ là con người không có quyền lựa chọn cuộc sống, lý trí không thể thắng nổi con tim.
“Nghi tổng, đến sớm như vậy!”
“Mấy ngày này định tìm cậu bàn một số chuyện nhưng tiểu trợ lý nói cậu không có thời gian, đúng vậy không!”
Y mỉm cười, mời Nghi Thái Yến tới ngồi vào vị trí đã được sắp sẵn trong phòng làm việc “Không hẳn là bận, bất quá tôi hiện tại đã có mặt, Nghi tổng, bà có gì cần nói?”
“Hiện tại mấy buổi chụp hình quảng cáo tạm hoãn lại, cậu chuẩn bị vào việc quan trọng hơn!”
“Là việc gì?”
Nghi Thái Yến im lặng suy nghĩ một lúc sau mới tiếp tục nói “Có một bộ điện ảnh sắp khai máy, casting rất sôi nổi, đạo diễn lại chính là bạn thân của tôi, lần này xem như tôi coi trọng cậu dành cho cậu một thẻ xanh, thế nào?”
Từ Hi do dự một chút, y nhún vai “Ừm… Cái này không phải nên cùng với quản lý của tôi nói sao, tôi cơ bản không được quyết định mà!”
Bà bật cười rất thoải mái vỗ vỗ vai y “Chẳng phải sợ cậu không thích vai diễn này nên mới hỏi trước ý của cậu sao, chủ đề của phim chính là xoay quanh chuyện tình đồng giới của hai nam nhân, nếu cậu…”
“Cảm ơn Nghi tổng, tôi sẽ không!” y giật mình lập tức đáp, nếu muốn y diễn cùng với nữ diễn viên còn có thể, loại vai đồng tính luyến này sợ nhận rồi, từ trong đó y lại nhìn ra được càng rõ bản thân hơn, càng sợ hãi thực tế hơn.
Nghi Thái Yến khẽ chau mày “Không muốn cũng không sao, bất quá vai diễn này rất có tiềm năng! Cậu có muốn suy nghĩ lại một chút không?”
“Cảm ơn Nghi tổng, tôi e là không cần suy nghĩ đâu, cứ như vậy đi, một lần nữa cảm ơn ý tốt của bà!”
Loại tính tình này bà cảm thấy rất quen thuộc, không phải nhìn thấy một lần nữa bản thân mình lúc trẻ hay sao? Mặc kệ người trước mặt có bao nhiêu tôn nghiêm cũng không ngại làm theo ý mình không chút chú ý khiến người ta lầm tưởng tới chiều hướng tiêu cực.
“Ai, bỏ đi, chúng ta đi ăn gì đó, tôi còn chưa ăn sáng, còn cậu?”
Từ Hi cười, đứng dậy khỏi ghế “Ân, tôi cũng chưa ăn, có nhà hàng mới mở ở gần đây, hay chúng ta tới đó đi!”
Nghi Thái Yến gật đầu đi theo y ra khỏi phòng,