Thời Gian Của Chúng Ta

Chương 1: Chương 1




Hôm nay quay xong thực sự rất mệt mỏi, Từ Hi nhanh nhẹn thu dọn vật dụng cá nhân lại vào túi, nhờ trợ lý trước đem về nhà. Còn hiện tại lịch diễn của y đã trống đến 8h sáng mai, vậy nên đã hẹn với một người khá quan trọng.

Chiếc xe dừng lại trước mặt Từ Hi, y thuần thục tự mở cửa bước lên, đèn đường soi rõ một khung cảnh quen thuộc, là đường tới nhà của người kia.

Căn biệt thự xa hoa nằm giữa khu vườn rộng lớn tách biệt với khu dân cư cao cấp bên cạnh. Người tiến vào phải chịu sự giám sát của camera gắn dọc đường đi.

Tạ Giang nhìn vào màn hình hiển thị nhếch môi cười đầy ma mị, gập lại màn hình máy tính, ngả người vào ghế tựa êm ái, vừa đúng lúc nghe tiếng gõ cửa.

“Ông chủ! Người đã tới rồi!”

Đáp lại chỉ có một tiếng “Ừ!” trầm thấp mà người bên ngoài phải nhạy bén lắm mới có thể nghe được. Không hổ danh bao năm nay đi theo hầu hạ hắn.

Tiếng cửa bật mở, thiếu niên xinh đẹp bước vào trong, nếu là trước đây y nhất định lo sợ vì được Tạ Giang hắn gọi tới nhưng bây giờ chẳng phải đã quá quen rồi sao.

Trực tiếp tiến đến ngồi lên đùi hắn, khẽ vuốt ve tấm lưng săn chắc không chút ngại ngùng đưa cánh tay vào trog vạt áo ngủ của người kia sờ loạn.

Tạ Giang khẽ cười, đưa mặt lại gần mặt y khiến cho hai chóp mũi chạm vào nhau “Từ khi nào em trở nên hư hỏng như vậy!”

Từ Hi ôn nhu tựa đầu vào ngực hắn chờ đợi sự yêu thương, không trả lời.

Hai người bọn họ không rõ từ khi nào phát sinh loại quan hệ ám muội như vậu, nhưng tuyệt không phải tình yêu, chỉ là loại hứng thú nhất thời của Tạ Giang, mà hắn đường đường là cây đại thụ trong giới của y, được sủng mà không biết nắm lấy nhất định sẽ có kết cục không tốt.

Thay vì làm mình làm mẩy, Từ Hi đương nhiên chọn cách còn lại, cùng với hắn chơi đùa một chút, đàn ông với nhau có gì phải ngại. Vừa có được niềm vui vừa được danh lợi, có ngu mới từ chối đề nghị béo bở này.

Thất thần, y bị Tạ Giang đoạt lấy bờ môi đang khép hờ giống như là đang mời gọi hắn.

Tiếng thở dốc trong đêm tối cực kỳ ám muội. Người bên ngoài không nghe thấy nhưng có thể đoán được sự tình ở bên trong, trước nay họ đã quá quen thuộc với tính đào hoa của ông chủ mình rồi.

Đêm nay có vẻ hơi mãnh liệt hơn mọi khi, Từ Hi mệt lả người ngủ thiếp đi, sáng hôm sau bị tiếng chim đánh thức, mở mắt ra đã thấy Tạ Giang đứng trước tủ quần áo chọn lựa y phục.

Ánh mắt vô tình chạm nhau, hắn lên tiếng “Em dậy rồi sao! Hôm nay có lịch không?”

Y đưa tay xoa xoa mái tóc rối bười của mình, cười ngốc một cái “Hôm nay 8h em phải đến công ty nhận lịch làm việc tháng sau rồi còn…”

“Ừm, chút nữa chúng ta cùng đi!” Tạ Giang dịu dàng tiến tới, y phục còn chưa mặc lại đã tiếp tục ý định muốn càn quấy.

Từ Hi đùa giỡn gõ nhẹ lên trán hắn “Hôm qua làm cả đêm rồi, anh còn muốn gì nữa! Đại sắc lang!”

Hai người nói thì nói vậy nhưng vẫn cố gắng hôn một cái thật sâu rồi mới không đành lòng tách khỏi đối phương (eww… sáng sớm còn chưa vệ sinh cá nhân đã…)

Ngồi trong xe, là hắn đặc biệt tự mình lái, không có sự xuất hiện của người thứ ba, y ở ghế lái phụ tự do bày ra bộ mặt lười biếng từa đầu vào vai hắn, tham lam hít thở không khí vây quanh hắn, mùi hương này thật dễ chịu.

“Tới rồi, em vào trước, tôi đi đậu xe!” trước khi để y xuống xe hắn còn không quên đặt lên trán đối phương một cái hôn.

Từ Hi mỉm cười, gò má có chút ửng hồng gật gật đầu mở cửa xe bước xuống.

Không phải không có những tay săn ảnh bao quanh họ để thu thập tin tức, mà là chưa từng có tờ báo nào dám đá động đến đời tư của Tạ Giang.

Thế lực của hắn bất kể trong giới ngoài giới đều là tuyệt đối bất khả xâm phạm, chỉ cần có tin tức không hay về hắn lọt ra ngoài, kết quả của người dám đối đầu với hắn chỉ có một chữ “Thảm”.

Lần này là vận khí của Từ Hi quá lớn, thụ sủng trong thời gian dài kỷ lục, hơn một tháng rồi Tạ Giang vẫn chơi chưa chán.

Mà nói đúng ra cũng không phải lạ, vì thời gian họ phát sinh quan hệ lâu như vậy nhưng do công việc của cả hai quá bận rộn, thời gian gặp mặt, số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay.

Ngồi ở phòng chờ, chờ cho cuộc họp thường niên mỗi giữa tháng ở công ty kết thúc, tổng giám đốc công ty quản lý ngôi sao Thạch Hựu dẫn đầu bước ra, phía sau là các nhân viên cấp cao cùng với vài người khác bên tòa soạn báo, đương nhiên còn có Tạ Giang.

Từ Hi tới gần tổng tài của mình chào hỏi “Chào buổi sáng, họp sớm như vậy, anh còn gọi tôi tới lúc 8h!”

“Là họp đột xuất ấy mà, vì Tạ tiên sinh đột nhiên sáng nay gọi tới nói rằng ngài ấy tiện đường ghé qua, muốn nhân tiện bàn việc đầu tư cho bộ phim mới của cậu!” vị giám đốc trẻ tuổi ngoại hình không kém gì minh tinh cười nói thoải mái với cấp dưới của mình.

“Vậy sao!” Từ Hi mỉm cười, suy nghĩ trong bụng Tạ Giang đúng thật là đã vào tròng sao? Nếu thật như thế thì có hơi bất ngờ nhưng vậy càng tốt.

Đang suy nghĩ, âm thanh quen thuộc đầy mị lực từ phía sau vang lên “Xin chào!”

Vũ Đồng Thu nhìn thấy Tạ Giang lập tức thu lại bộ dáng thường ngày, tỏ ra vô cùng nghiêm túc “Xin chào! Tạ tiên sinh!”

“Lần này hợp tác, tôi tin tưởng năng lực của công ty các anh!” lúc đi khỏi hắn còn không quên liếc mắt về phía y ám chỉ điều gì đó.

Người trong ngàng ngoại giao vớ đủ loại người, thân là tổng tài công ty giải trí, sự ám muội này Vũ Đồng Thu rõ hơn ai hết, vội lên tiếng “Tạ tiên sinh, chờ đã!”

Hắn quay đầu, gương mặt anh tuấn xuất chúng tựa tiếu phi tiếu, nhẹ nhàng “Hửm?” một tiếng.

“Hôm nay họp sớm như vậy. Không rõ ngài đã dùng điểm tâm hay chưa, tôi có thể mạo phép mời ngài…”

“Ô, rất tốt. Nhưng anh đường đường là tổng giám đốc, vấn đề thời gian… không sao chứ?”

Nói tới đây ai cũng hiểu rõ ý tứ của hắn, Từ Hi nhanh chóng nhảy vào giữa “Tổng giám đốc, hay là thế này, tôi cũng không bận lắm. Tôi…”

Kẻ đưa người đẩy, Vũ Đồng Thu phối diễn với y “Làm sao có thể, Tạ tiên sinh đây nếu không phải tôi đi theo bồi ngài ấy thì thật thất lễ!”

Từ Hi đưa mắt nhìn Tạ Giang, hắn cười nhạt một tiếng, biết rõ là diễn kịch nhưng loại lễ nghi này không thể bỏ qua “Không sao, đừng khách khí, Từ tiên sinh đây cũng tốt mà! Tổng giám đốc anh không cần lo!”

“Vậy tạm thời phiền cậu thay tôi đi theo bồi Tạ tiên sinh, nhớ phải làm tốt nhiệm vụ đó!”

“Ân, đã biết!”

Giới giải trí, đâu đâu cũng là nguy hiểm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.