“…Đúng vậy, ván cờ này từ đầu định sẵn là tôi thua, chỉ là tôi cố chấp muốn theo đuổi nó để thấy được cách mình thua cuộc như thế nào…”
“Ông nội! Vào ăn trưa thôi, Tạ Giang nói hôm nay anh ta ăn ở ngoài!”
Lão Từ ậm ừ bước từ ngoài vườn vào trong nhà chân còn dính đầy bùn đất.
Từ Hi nhìn thấy khẽ chau mày “Ông ra vườn không mang giày ạ?”
“Ông nội chỉ đứng ở phía ngoài thôi! Không cần phải mang giày!”
“Chân ông đầy bùn kìa! ”
Ông lơ đãng cười ngốc vội vàng chạy vào phòng vệ sinh rửa chân.
Mấy ngày nay lão Từ rất lạ, cả ngày ngẩn ngơ, mỗi lần nghe thấy tiếng điện thoại ở phòng khách vang lên liền tranh nghe máy trước.
Bữa cơm trưa hôm nay chỉ có hai người, mấy cô người hầu sớm đã về nhà.
“Nè, Tiểu Hi, cháu nói hôm nay tại sao Tiểu Giang không về ăn cơm với chúng ta?”
Từ Hi vừa nhai cơm vừa nói “Không phải lúc nãy cháu đã nói rồi sao!”
“Ai ý ông không phải vậy, hôm nay rõ ràng là chủ nhật. Tiểu Giang nó bận rộn vậy sao?”
Nghe xong câu nói của ông nội y mới giật mình nhớ ra hôm nay vốn là cuối tuần, theo lẽ thì tất cả các công ty đều được nghỉ, hắn bảo đi bàn công sự với ai cơ?
“Ăn cơm ăn cơm! Mặc kệ anh ta!”
“Ò, cũng đúng, là bạn bè thân tới đâu cũng không nên quá xen vào cuộc sống của ngừoi khác như vậy!” Nói xong lão Từ còn cừoi cười gắp một miếng cá cho vào chén cơm của y.
Hai từ bạn thân đó của Từ Hựu Thân làm cho y cảm thấy sợ hãi, không rõ vì cái gì cứ nghĩ tới chuyện quan hệ giữa họ, y chỉ muốn giả ngốc lánh sang chuyện khác, có lẽ là vì ở Tạ Giang và Từ Hi vốn dĩ không có cái gì là tình yêu hay tình bạn, chỉ có duy nhất một mục đích giải trí mà thôi, y từ trước tới giờ chưa từng quên vị trí của mình, chỉ có đôi lúc thất thần quên mất chìm quá sâu vào loại ảo tưởng này, tỷ như ngày hôm nay vậy…
2h sáng ở phòng ngủ đọc sách, ánh đèn không quá sáng làm cho mắt y vô cùng mỏi nhưng mà một chút buồn ngủ cũng không hề có.
Kết quả ngừoi đó rốt cục cũng về tới, cửa phòng “cạch” một tiếng, mở ra…
“Em vẫn chưa ngủ sao?”
“Ừm!”
“Chờ anh à?”
Y không trả lời, giả vờ như đang chăm chú đọc sách, tiếc là một chữ cũng không thể lọt vào mắt, chỉ có cách này mới có thể che giấu tâm tư đang không chút thoải mái của y, y không muốn đối hắn bất mãn, càng không muốn hỏi hắn đêm nay đã đi đâu, tiếc là lời đã ra khỏi miệng…
“Anh vừa đi đâu về?”
“Hmm… Có quan trọng không?”
“…””Được rồi, anh đi uống với vài ngừoi bạn lâu ngày không gặp!”
Y dời tầm mắt tới chỗ hắn, mỉm cừoi gập sách lại bước xuống giường, tới gần ngừoi kia, y đưa tay vuốt ve cổ áo hắn, khẽ thì thầm bên tai “Em không phải phụ nữ, em không có ghen, chỉ là em nghĩ chúng ta nên rõ ràng một chút nên mới hỏi như vậy… Anh, thấy đúng không?”
Tạ Giang giữ lấy tay Từ Hi, vuốt ve một chút rồi khẽ hôn lên đó “Ừm, anh tại sao không rõ ràng với em!”
“Đi tắm thôi, em giúp anh lấy quần áo ngủ!”
“Giúp anh tắm đi!” Vừa dứt câu hắn đã kéo y vào phòng tắm rồi khoá cửa lại, hai người ở bên trong không rõ làm gì mà tới tận khi trời gần sáng Từ Hi mới uể oải bám vào Tạ Giang bước về giường ngủ.
——————
Sáng hôm sau, lúc y thức dậy thì hắn đã sớm rời khỏi rồi, đồng hồ báo thức ở tủ đầu giường cũng lừoi biếng không thèm kêu, báo hại nhân viên mới đi làm được một tuần như y lại trễ mất 45 phút, điểm này quả nhiên gây ấn tượng xấu với quản lý.
Ở trong phòng làm việc, chờ tới khi thời gian rảnh rỗi một chút, y lấy điện thoại soạn tin nhắn gửi cho tên kia “Anh giỏi lắm, đêm qua như vậy sáng ra còn không biết gọi em, trễ mất 45 phút rồi, tháng này bị trừ lương thì anh phải bồi thường đấy 55555!”
Tạ Giang vốn dĩ là lãnh đạo của một tập đoàn lớn, làm sao có thời gian rảnh rỗi như y, nhưng mà nhận được tin nhắn ngốc nghếch đó của y hắn nhịn không được lại cảm thấy buồn cười, suy nghĩ một chút thì trả lời lại “Em đang khen anh về mặt chuyện kia hay đang trách anh vì không gọi em dậy thế?”
Tin nhắn gửi đi, màn hình điện thoại đã sớm tắt nhưng hắn vẫn không cách nào ngưng tủm tỉm cười.
Bên ngoài, nam nhân thanh tú vừa đẩy cửa vào làm nụ cười trên môi hắn tắt hẳn, ngừoi kia thấy vậy lập tức cười khổ “Sao thế? Anh nhìn thấy em thì không vui sao anh họ? Chuyện hôm qua em …”
“Không sao đâu!” Tạ Giang đứng dậy khỏi bàn làm việc, đưa Tạ Lăng sang bàn trà ở cạnh đó ngồi xuống từ tốn rót cho anh một ly trà nóng “Em đến tìm anh có chuyện gì?”
“Chuyện này… Chúng ta có thể ra ngoài nói được không? Ở đây không tiện lắm!”
“Có gì không tiện?”
Anh khổ sở hai tay đan chặt lấy nhau “Ở đây sẽ có rất nhiều ngừoi ra vào, em sợ…”
Hắn hiểu ý, đi ra ngoài khoá trái cửa mới quay lại chỗ cũ ngồi xuống “Được rồi, em nói đi!”
“Anh cũng biết, em và Elise đã chia tay rồi, mà trước đó không phải anh đã từng nói là…”
“Là chuyện đó sao, anh đã sớm quên rồi, em đừng nghĩ nữa!”
“Làm sao có thể, anh quên được nhưng em thì không, rõ ràng trước đây anh nói anh thương em, cũng chính vì chuyện này mà em với Elise mới chia tay nhau!!!” Tạ Lăng uỷ khuất lớn tiếng quát.
Hắn uống một ngụm trà rồi lại bảo trì im lặng nhìn ra cửa sổ.
Anh càng ngày càng tiến tới gần hắn hơn, đôi tay gầy gò vuốt ve mặt hắn “Không phải em đổ lỗi cho anh, chỉ là sau tất cả, em mới nhận ra bản thân mình chỉ có cảm giác với anh!”
Tạ Giang trong lòng cũng có chút chấn động, nhưng sắc mặt một chút cũng không thay đổi “Trước kia em bảo giữa chúng ta tồn tại huyết thống, vậy nên chuyện này là không thể!”
“Huyết thống thì đã sao? Vốn dĩ hai nam nhân yêu nhau cũng chẳng phải chuyện gì đúng đắn, sai thêm một lần nữa có đáng gì đâu!” Càng nói càng mãnh liệt, hai mắt Tạ Lăng phút chốc đã đỏ ửng.
Không chờ hắn nói lời nào, anh trực tiếp tiến tới hôn hắn mặc kệ cho có gì xảy ra đi nữa, anh quyết định giành lại phần tình cảm này sau bao nhiêu năm trời phí phạm nó.
Ở bên kia, Từ Hi nhận được tin nhắn hồi âm đó cực kỳ cao hứng, sở dĩ không nghĩ rằng hắn sẽ không nhắn tin như mấy đứa nhóc vị thành niên thế này.
Y ngốc nghếch trả lời “Không biết! Hôm nay tan tầm phải đưa em đi ăn bồi thường mới được, ở nhà hàng âu mới mở tại đường XY nha! Không gặp không về!”
Chờ thật lâu không thấy ai hồi âm, khi ấy y thật sự chỉ nghĩ là hắn bận rộn không có thời gian trả lời tin nhắn mà thôi…