“…Có một nơi gọi là thiên đường
Nơi mà người ta một bước liền có thể chạm tới, còn tôi chẳng tài nào nhìn thấy được…”
Dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chưa thấy tận mắt thì Từ Hi y nhất định sẽ không tin.
Thu dọn đồ đạc cho lại vào cặp xách, sau tiếng chuông tan sở thì công ty sớm đã vắng hoe chẳng còn lại mấy người.
Lúc đi trên đường tới ga tàu điện ngầm, y quyết định ghé vào cửa hành nhỏ gần đó mua mấy túi đồ ăn vặt sấy khô rồi mua vài lon bia.
Không phải buồn bã khiến y thất thần, chỉ là cảm giác trước mặt xoay vòng choáng váng. Có lẽ là do mệt mỏi sau giờ làm thôi.
Về tới nơi đèn đương nhiên không sáng, vì có ai về nhà giờ này đâu, Từ Hi cười khổ tra khoá vào chốt cửa, tiếng mở khoá đã không vang lên, y chau mày nghi hoặc chầm chậm mở cửa tiến vào nhà.
“Ai đó?” Thấy phòng giặt ủi bên trái phòng khách có ánh đèn, y có chút sợ hãi lớn tiếng hỏi.
Đáp lại y chỉ có tiếng nước chảy tí tách.
Tiến tới gần hơn, nhìn thấy người đứng bên trong phòng tắm phụ kia chính là Tạ Giang y mới nhẹ nhõm thở ra.
Rất nhanh y giật mình nghĩ lại, tại sao hắn lại có thể về giờ này?
“Tạ Giang!”
Dường như cho tới lúc này hắn mới nghe thấy tiếng của y, trong thanh âm mang theo chút bất ngờ “Em về rồi sao!”
“Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
“Anh xử lý xong công việc rồi, nhớ em nên vội về gặp em!” Trong giọng nói còn mang theo ý cười.
Rõ ràng hắn chưa từng làm như vậy trước đây, vừa định hỏi hắn vì sao hôm nay lại tắm ở đây thì Tạ Giang đã lên tiếng trước “Em có bận gì không?”
“Ân?” Suy nghĩ một lát y mới nhận ra được câu hỏi của hắn, vội lắc đầu mặc dù hắn chẳng thể thấy “Không! Không bận!”
“Vào đây giúp anh chà lưng đi!”
Nghe xong lời đề nghị này, tim y chợt đập nhanh hơn bình thường, quan hệ giữa họ đã đủ thân thiết rồi sao “Đ… Được!”
Nhìn xem, cho dù lúc ăn trưa nhìn thấy tấm hình kia thì đã làm sao, hắn đối với y vẫn rất bình thường không phải sao. Hơn nữa Tạ Lăng còn có Elise, cùng với Tạ Giang là không thể nào.
Bước vào trong, bồn tắm lớn đầy nước ấm, khói mờ toả nghi ngút, cảm giác của y càng thêm mơ hồ, sắn lên tay áo sơ mi trắng, đôi bàn tay máy móc dùng khăn tắm ma sát phía sau lưng hắn.
Hôm đó đúng nghĩa tắm chính là tắm, sau cũng không có làm gì hết. Y mỉm cừoi hoàn thành tốt nhiệm vụ rồi mới bước ra khỏi bồn tắm với bộ quần áo đã ướt sũng.Tạ Giang nắm lấy cánh tay người kia trước khi y kịp rời khỏi, thời khắc Từ Hi ngoảnh đầu lại nhìn hắn, cả hai lại chẳng ai nói nên lời, hắn nhìn ra được mệt mỏi trong mắt y, y thấy được trong mắt hắn phủ một tầng giông bão như là đang che giấu chuyện gì.
Lẽ nào hắn muốn nói thật cho y biết? Đừng… Đừng như vậy, y không muốn nghe bất cứ thứ gì về chuyện của hắn và Tạ Lăng, có thể đừng nói ra hay không.
Một giây rồi lại một giây trôi qua, cuối cùng thanh âm trầm thấp của Tạ Giang vẫn là vang lên trước “Em …”
“Thế nào?” cánh tay còn lại không bị ai nắm lại kia của y đang âm thầm xiết chặt, từng chút một con tim mệt mỏi đập nhanh, cảm giác như xem đoạn phim kinh dị phút cao trào, hồi hộp lo sợ “Có việc gì sao?”
“Không có, em ăn tối chưa?”
Từ Hi im lặng, suy nghĩ một chút mới cẩn thận nhìn hắn, lắc đầu “Anh ăn gì chưa?”
“Ừm, chúng ta đi ra ngoài ăn tối nhé!” tay hắn từ nãy đến giờ vẫn cứ giữ lấy tay y không buông.
Y đồng ý, tự mình tách khỏi tay hắn, đi lên phòng tắm rửa thay một bộ quần jeans áo thun thông thường sau đó cùng với hắn ra ngoài.
Tạ Giang hôm nay cũng mặc thường phục, không phải bộ âu phục sang trọng như thường ngày, thay vào đó là áo sơ mi trắng, trông hắn vẫn một mực rạng rỡ như ánh mặt trời, vô cùng thu hút ánh nhìn của cả người khác giới và đồng giới.
“Em muốn ăn gì?”
“Tùy anh thôi!”
“Ừm, anh sợ không hợp khẩu vị của em!”
“Không sao, cái gì em cũng có thể ăn!”
Tạ Giang khẽ chau mày nhìn sang ghế lái phụ, nơi mà Tạ Hi đang ngồi đó đưa mắt nhìn ra cửa sổ “Hôm nay em làm sao vậy?”
Y nhận ra mình thất thố, mỉm cười cúi thấp đầu nghịch mấy ngón tay “Không đâu, có lẽ do áp lực công việc thôi!”
“Vậy chi bằng tới chỗ anh làm đi, khi đó…”
“Em làm ở đây rất tốt mà! Anh đừng lo!”
Từ khi nào trở nên khách sáo như vậy? Vả/ lại… Nếu y tới công ty của hắn không phải khiến hắn khó xử với Tạ Lăng sao, tiến thoái lưỡng nan, chi bằng cứ giữ nguyên hiện tại không phải tốt hơn sao?
Tới nơi rồi, nhà hàng này nhìn sơ qua đã biết rõ không phải gu của Tạ Giang, là một nơi mang không khí thuần đông á, các món trung quốc được mô phỏng bằng mô hình trong tủ kính cực kỳ sinh động.
Y nhìn chăm chú quên mất mình tới đây là để ăn chứ không phải để tham quan, giật mình nhìn lại người bên cạnh đã biến đâu mất.
Đứng nhìn thêm chút nữa, rốt cục Tạ Giang cũng quay lại, sắc mặt hắn vẫn bình thường nhưng giọng nói có chút khô khốc “Vào trong thôi!”
“Anh vừa đi đâu vậy?”
“Anh nghe điện thoại, không phải đã nói với em rồi sao?”
“Ừm!”
Từ khi còn là tình nhân hờ y và hắn đã không kiêng nể thứ gì, ngay cả điện thoại với đối tác cơ mật hắn cũng có thể đẻ y ngồi ở trong lòng mình tự do đàm thoại mà không hề lo sợ đánh mất bí mật kinh doanh, nhưng tại sao hiện tại lại phải né tránh?
Có khi nào do y nghĩ quá nhiều rồi không?
———————————————
“Chúng ta đi ăn tối được không??”
“Xin lỗi, anh có chút việc bận?”
“Là việc gì? Nếu là gặp đối tác em cũng có thể đi cùng anh, em dù gì cũng là phó tổng giám đốc nha!”
“Là đi gặp ông nội, ông nói muốn bàn việc riêng với anh!”
“Như vậy khi xong việc tới chỗ em, em chờ anh, tới đó chúng ta đi ăn khuya!”