Hôm nay, từ sớm Từ Hi đã bị kéo ra khỏi giường, rõ ràng là cuối tuần tại sao Tạ Giang lại có tinh thần như vậy chứ.
Uể oải nhìn vào mình trong gương, đêm qua rõ ràng là cùng với hắn… cả đêm. Y uỷ khuất thở dài rồi đánh răng.
Ai ngờ lúc đang đánh răng, móng vuốt sắc lang lại tìm đến, khiến y suýt nữa sặc bọt kem đánh răng.
Tròn mắt quay lại nhìn hắn, Tạ Giang sắc mặt vô cùng tốt, còn nở một nụ cười rạng rỡ, đặt lên má y một cái hôn.
Cố gắng đánh răng nhanh nhất có thể, sau khi phun được hết mớ bọt kia ra mới yên tâm chống trả lại sắc lang đang ôm chặt lấy mình không buông kia.
“Anh hôm nay thật kỳ quái!”
Tạ Giang nhắm mắt lại, tựa cằm lên vai y, hít thở vài hơi mùi hương trên tóc y sau đó mới hài lòng mà nói “Hôm nay chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm đấy!”
Từ Hi thật không hiểu nổi, hắn cứ giấu giấu giếm giếm thế này y làm sao biết được?
Nhìn ánh mắt nghi hoặc lại cực ngốc kia của ái nhân, hắn nhịn không được bật cười “Đừng nhìn anh như vậy, thực ra chuyện cũng không có gì to tát đâu. Nhanh thay một bộ y phục thật đẹp rồi cùng anh ra ngoài, anh sẽ cho em biết!”
Quả nhiên câu nói này càng khiến y thêm tò mò “Bây giờ nói luôn không được sao?”
“Hay là em không cần biết?” Hắn giả vờ mất hứng, nhưng tay vẫn ôm lấy vòng eo thon thon của y không rời.
Từ Hi nhe răng cười giải hoà, đẩy tay hắn ra “Chờ chút! Em xong ngay đây!”
Để lại mình hắn trong phòng vệ sinh cừoi khổ. Được lắm tiểu đệ, vừa cạ tới cạ lui mấy cái liền ngẩng đầu sao… Hắn thực sự hết cách với chính mình rồi.
Cả hai rất nhanh đều chuẩn bị xong, mặc dù Tạ Giang còn phải thêm một bước phụ là giải quyết nhu cầu không đúng lúc, họ vẫn rời nhà đúng như dự tính của hắn.
“Em muốn ăn gì?”
“Ăn sáng!”
“Sao lại trả lời cho có lệ như vậy!” Hắn chau mày nhìn sang y đang vẫn còn ngái ngủ.
Từ Hi thực sự rất mệt vì phải dậy sớm, không có tâm tư nhiều lời “Anh chọn đi!”
Hắn thật mất hứng rồi đấy, tại sao y lại thờ ơ như vậy chứ “Em mệt lắm à?”
Đúng lúc này, đôi mắt đang mơ màng của y lập tức trừng to hướng hắn như muốn ăn tươi hắn “Còn không phải tại anh đêm qua sao …”
Tạ Giang cảm thấy áy náy, đành cười trừ “Ừm, vậy chúng ta đi ăn chút điểm tâm ở nhà hàng mới mở gần công ty nha!”
Y hừ một tiếng, không quan tâm nữa, tiếp tục nhắm mắt tựa đầu vào ghế mà ngủ tiếp.
Hết cách rồi, hắn còn dự định sẽ cùng y nói mấy chuyện lãng mạn một chút, chuẩn bị cho lát nữa…
Xe dừng, Tạ Giang ôn nhu chồm sang bên cạnh hôn tỉnh người đang ngủ kia “Dậy nào, ta tới nơi rồi!”Y giật mình mở mắt, ngồi một lát, vươn hai tay cho giãn gân cốt mới ngáp một tiếng “Được rồi! Dường như năng lượng đã đủ rồi!”
Hắc tuyến trên mặt hắn xuất hiện ngày một dày đặc, tại sao y ngày thường tâm lý như vậy, tự dưng tới hôm nay lại lơ ngơ thế này, thật chẳng hiểu tâm ý hắn tí nào.
Bỏ đi, hắn vẫn là đưa tay giúp y mở cửa xe “Em xuống đi!”
Chờ Từ Hi ra khỏi xe rồi hắn mới ngồi ngay ngắn lại, đưa tay tới ngăn nhỏ trước mặt lấy ra cái hộp gỗ nhỏ, cầm nó trong tay mà lòng ngọt ngào không tả nổi.
“Anh còn chưa xuống xe, em đói rồi!”
“A, anh xuống ngay đây!” Suýt nữa bị phát hiện rồi.
Bữa sáng cứ như vậy trôi qua, tuy nhiên Từ Hi dường như nhận thấy được khác biệt trong thái độ của Tạ Giang.
“Hôm nay anh rất kỳ quái!”
Hắn nghiêm túc nhai thức ăn trong miệng, chờ tới khi nuốt xuống rồi mới nhìn thẳng vào y “Kỳ quái sao?”
Hình như bình thường lại rồi, y lắc đầu “Ừm. Không có gì!”
“Vậy ăn xong em muốn đi đâu tiếp theo?”
“Không phải về nhà sao?”
Hắn không nói gì nữa, từ trong ví lấy ra chiếc thẻ tín dụng bạch kim đưa cho anh chàng phục vụ. Lúc đưa tay vào túi áo còn chạm trúng chiếc hộp gỗ kia, khoé môi nhịn không được mà nhếch lên.
“Có việc gì vui sao?” Từ Hi tò mò hỏi.
Hắn nắm tay y đang đặt ở trên bàn, nụ cười càng trở nên ngọt ngào hơn “Anh muốn cùng em tới khu vui chơi!”
“Được!”
———————
“Hôm nay là cuối tuần, vì sao khu vui chơi này lại vắng vẻ tới vậy, chỉ có vài ba người, còn có vẻ như là họ rất gấp.
Y kéo kéo tay hắn, thì thầm “Hôm nay…”
“Trời rất đẹp!” Tạ Giang cao hứng gật gù cảm thán.
Từ Hi thở dài, từ sớm y đã cảm nhận được điều gì đó không đúng, nhưng lại không biết có cái gì không đúng.
Đi được vài bước, y dừng lại, phát hiện ra trong lúc suy nghĩ miên man mình đã bỏ xa người kia.
Quay đầu lại, y ngẩn người…
Tạ Giang từ lúc nào đã đứng giữa một đám người xếp thành hình trái tim, phía trước mặt bọn họ còn hoa hồng rải thành hình trái tim cực lớn. Ở giữa bệ phun nước, bức tượng thiên nga trắng được thay bằng tượng thần tình ái từ lúc nào.
Trong khi y còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã tiến tới trước y, khuỵ một bên chân xuống, bàn tay lớn ôn nhu nắm lấy tay y, đặt lên đó một nụ hôn.Từ Hi nhìn hắn rồi nhìn đám người đang hò reo kia, y tự cảm nhận được mặt mình đang nóng dần lên, hắn đang làm gì vậy chứ …
“Từ Hi, chúng ta đã quen biết nhau rất lâu rồi, anh biết đã từng có lúc mình không biết trân trọng em, khiến cho em nhiều lần chịu tổn thương …” nói tới đây, hắn dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu giống như lấy dũng khí để nói tiếp “Nhưng hiện tại, anh đã biết người mà anh cần rốt cục là ai rồi, anh không dám hứa sẽ luôn làm em cười, nhưng anh hứa rằng thậm chí khi em khóc, cũng sẽ là khóc trong hạnh phúc, anh yêu em. Anh – Tạ Giang, hôm nay anh đột nhiên nói nhiều như vậy chỉ là đơn giản muốn hỏi em một câu ‘ Gả cho anh có được không?’ ”
Dứt lời, hắn từ trong túi áo lấy ra chiếc hộp gỗ hình vuông, viền bên ngoài còn đính thạch anh tinh xảo. Bên trong chiếc hộp là chiếc nhẫn bạch kim đơn giản đến không thể đơn giản hơn, điểm nhấn duy nhất ở giữa là một trái tim vô cùng nhỏ màu đỏ lấp lánh.
Đoàn người ở gần đó không còn reo hò loạn lên nữa mà đồng thanh nói câu “Gả cho anh ấy đi!” Càng khiến y ngượng ngùng.
Từ Hi không nói nên lời, chỉ biết liên tục gật đầu, bàn tay còn lại không bị hắn nắm lấy luống cuống che miệng, y sợ mình sẽ khóc ngay lúc này mất.
Tạ Giang mỉm cười, chính mình đem nhẫn đeo lên ngón vô danh trên tay Từ Hi, một lần nữa đặt lên trên chiếc nhẫn ấy nụ hôn ngọt ngào, đây là hắn đã đánh dấu sở hữu, không ai có thể cướp đi y, y cũng mất đi quyền rời khỏi hắn.
Cho tới khi ngồi lại vào xe, hồn Từ Hi còn lơ lửng trên mây, y quá đỗi bất ngờ, nghi hoặc đây có phải hay không là mơ.
Cầu hôn xong, thái độ của Tạ Giang cũng không quá thay đổi, hắn lấy trong túi giấy để ở ghế sau ra một chiếc hộp gỗ khác giống hệt cái ban nãy.
“Giúp anh đeo nó!”
“Đ… Được!” Y ngập ngừng, giúp hắn đeo lên chiếc nhẫn có kiểu dáng giống hệt cái mình đang đeo trên ngón vô danh kia.
“Anh tại sao lại mua loại nhẫn đơn giản như vậy?”
Tại sao trong những lúc lãng mạn như vậy y lại hỏi mấy câu vô nghĩa thế này.
Hắn quay đầu nhìn y “Em không thích?”
Từ Hi vội bào chữa “Không phải không phải! Chỉ là thấy kỳ quái, rõ ràng sở thích của anh là những vật cầu kỳ mà à ừ thì…!”
Tạ Giang phì cười, trán tựa vào trán y, hai chóp mũi chạm vào nhau, hắn khẽ nói “Anh cũng biết em không thích món đồ cầu kỳ!”
“Ừm, nhưng mà nhìn nó …” ‘giống nhẫn đồ chơi của mấy cô cậu học sinh cao trung:(((‘
“Em thấy nó thật không có giá trị chứ gì?!”
Bị nhìn trúng rồi, y cười hề hề không biết giải thích thế nào.
“Trái tim màu đỏ ở giữa, là kim cương nam phi, ông nội vừa mua từ buổi đấu giá tháng trước… anh đã mượn dùng …”
Từ Hi nhịn không được bật cười “Giảo hoạt!!!”
Chờ tới khi Tạ đại lão gia phát hiện mất đi viên đá quý ấy thì đã muộn, chỉ còn biết thở dài… rõ ràng ông mua nó để tặng cho lão Từ!!!
Tạ Giang đắc ý nhìn qua gương chiếu hậu, trực tiếp nhìn tới chỗ y “Em phải nhớ rõ ngày hôm nay, ngày mà em đã chính thức gả cho anh!”
“Tại sao chứ, em rõ ràng chưa cùng anh đi đăng ký kết hôn cùng với anh, hiện tại đổi ý còn kịp!” Từ Hi bĩu môi khinh thường đáp trả.
Hắn còn định nói gì nữa nhưng điện thoại reo lên.
Nghe xong sắc mặt liền nghiêm túc hơn mấy phần “Thân ái, anh đưa em về trước! Công ty còn một số chuyện…”
“Cố lên, làm việc chăm chỉ đem thật nhiều tiền về cho em là được!”
Hắn giật mình “Rõ ràng vài ngày trước em còn rất ngoan mà!”
“Vì anh lúc nãy vừa cầu hôn em!”
Được rồi, hắn thua rồi, nhưng mà lần này thua tâm phục khẩu phục, thua trong hạnh phúc.
-HOÀN-