Chiều tối, mưa nhỏ.
Trên con đường đến trường học, băng rôn màu
đỏ tung bay theo gió, thỉnh thoảng còn có tiếng học sinh cười đùa, nói
chuyện truyền đến.
Lúc Trình Mặc xuống lầu mới phát hiện mưa đã
nhỏ hơn lúc anh đến rất nhiều.Nhỏ đến mức vào lúc này anh đứng dưới tàng cây, nhắm mắt lại, gần như không cảm thấy hạt mưa rơi xuống.
Âu Dương gọi điện thoại tới đúng lúc anh đi về phía cổng trường học.
“Sao rồi, đã xác nhận thời gian cụ thể và chi tiết với trường học chưa?”
Âu Dương là người hướng dẫn anh, bắt đầu từ khi anh vào Đài Truyền Hình, hai người vẫn hợp tác vui vẻ, quan hệ rất tốt.
Trình Mặc cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói vẫn coi là nhẹ nhõm: “Nói
chuyện hơn hai tiếng, cơ bản thì cũng ổn, nói chuyện với cấp trên của
trường mới có vài ý tưởng mới, thay đổi không lớn, cụ thể thì chờ anh đi làm lại tôi sẽ nói rõ với anh.” Giọng nói nam đặc biệt của phát thanh
viên truyền ra, mượt mà đậm đà, tản ra trong mưa, dễ nghe nói không nên
lời.
“Thật ngại quá, nếu không phải tôi ngã bệnh thì chuyện này
cũng không cần làm phiền cậu tự mình đi một chuyến.”Ở đầu bên kia điện
thoại, Âu Dương khách sáo nói xin lỗi, ho một tiếng sau đó lại hỏi: “Nếu không tối nay tôi mời khách, coi như cám ơn nhé?”
Hơi nước làm
cảnh vật trong sân trường mơ hồ khiến cho người ta nghĩ tới vùng sông
nước Giang Nam ôn hòa, Trình Mặc liếc nhìn cách đó không xa, dường như
bị cảnh đẹp làm rung động,môi nở nụ cười, anh chậm rãi nói: “Hay là chờ
thân thể anh tốt hơn rồi hãy nói.”
Cúp điện thoại, anh hơi dừng chân, nhìn ngắm bốn phía, lúc này mới đi về chỗ mình đậu xe.
Sau cơn mưa, làn hơi nước rót thêm sức sống tươi mới cho những chiếc lá vốn đã xanh biếc, thỉnh thoảng có học sinh cầm ô đủ màu sắc đi dưới tàng
cây làm con đường vào trường vọt lên những màu sắc tươi sáng nổi bật sau mưa, thoáng chốc con đường trở thành một cảnh đẹp rực rỡ.
Hiệu
ứng nhìn từ gần đến xa có vẻ là gần to xa nhỏ, gần thực xa ảo, gần sáng
xa mờ. Trình Mặc nghĩ như vậy, không nhịn được cúi đầu cười khẽ, trong
đáy mắt cũng lộ vẻ dịu dàng.
Anh bắt đầu để ý đến kỹ xảo hội họa
từ điều gì, có lẽ là sau khi biết mình may mắn được đề tên tham gia vào
sản xuất tiết mục “Nghệ thuật ước hẹn”, có lẽ chính là bởi vì hai tuần
sau khi anh được mời tới nơi này phỏng vấn một vị hoạ sĩ người Nga, hoặc là, sớm hơn một chút. . .
Một chiếc xe thể thao màu vàng xuất
hiện đột ngột lập tức truyền sinh khí vào bức tranh phong cảnh mông lung thêm đầy màu sắc và sức sống mãnh liệt. Tốc độ xe rất nhanh, chỉ trong
thời gian nháy mắt, xe đã đến gần bên người rồi.
Lúc lướt qua
nhau, anh loáng thoáng thấy chỗ ngồi kế bên người lái là một cô gái tóc
dài xõa vai, thoáng một cái đã chạy qua, anh bị nước bắn tung tóe đầy
người.
Nhìn quần dài đầy vết bẩn, anh bất đắc dĩ cười, quả nhiên
không nên mất hồn quá lâu. Đang do dự có cần lau hay không thì khóe mắt
liếc về chiếc xe thể thao đang huênh hoang nhanh chóng lùi trở lại.
Không hồi hộp chút nào, anh lại bị nước bắn tung tóe đầy người.
“Anh lại bắn nước vào người ta, anh lái xe gì kỳ vậy!” Giọng nói không vui
oán trách của cô gái truyền ra từ cửa xe đang hạ xuống.
Xem ra là cố ý lùi lại tìm anh thì phải?
Anh bình tĩnh đứng đó, chờ người trong xe tiến thêm một bước.
“Xin lỗi nhanh!”Giọng nói thúc giục của cô gái lại truyền đến một lần nữa.
Sau đó, anh nhìn thấy chàng trai hơi thò người ra dò xét anh, khuôn mặt
tươi cười không ngừng cúi đầu với anh: “Thầy giáo, rất xin lỗi, rất xin
lỗi!” Nói xong còn chào anh bằng một tư thế quân đội kỳ lạ.
Vui vẻ nói xin lỗi như vậy vẫn là lần đầu tiên anh gặp.
Trong lòng anh đang suy nghĩ đã nhìn thấy cô gái đưa đầu ra.
“Thực xin lỗi, chúng em không cố ý, bởi vì không có thời gian, thật sự không
có thời gian, cái này cho thầy, thầy nên lau một chút, rất xin lỗi.”Nói
rồi, cô gái đưa ra nguyên một hộp khăn giấy.
Có thể thấy cô gái rất vội.
Trình Mặc nhận lấy cái hộp, tiện thể quan sát cô gái một chút. Tóc của cô gái rất đen rất dài, cho tới lúc đưa hộp giấy ra, trên cánh tay của cô gái
còn kéo theo một nắm tóc. Hẳn là cô gái rất vội vàng ra khỏi cửa, tóc
còn chưa sấy khô hoàn toàn.
“Đúng rồi, thầy có mang dù không?”Cô
gái chớp mắt hỏi một câu, vẻ mặt vô cùng chân thành, hình như là muốn
làm chút gì đó đền bù.
“Xe của tôi đang ở gần đây, cám ơn.” Trình Mặc nhìn cô gái, mỉm cười khách sáo đáp một câu, lại bổ sung: “Tôi
không sao, các bạn không có thời gian thì đi trước đi.”
“Rất xin
lỗi —” Cô gái chân thành nói với anh một câu. Khi cửa sổ xe được kéo
lên, anh loáng thoáng nghe được cô gái như được xá tội thúc giục nam
sinh ngồi ở chỗ lái: “Đi, đi nhanh. . .Ôi, xong rồi!”
“Có ý gì?” Chàng trai hỏi một câu ngắn gọn.
“Là xong rồi, lần này thật sự tới trễ!” Giọng nói của cô gái có vẻ rất thất vọng: “Đi nhanh, đi nhanh, à mà không đúng, anh chạy chậm một chút,
tránh lại bắn vào người. . .”
Rất rối rắm.
“Tổ tông, rốt
cuộc là em muốn anh lái nhanh một chút hay chậm một chút?”Giọng của
chàng trai như bất đắc dĩ, hình như còn muốn cười.
“. . .Có thể yêu cầu vừa nhanh vừa ổn định không?”
“. . .”
Xe biến mất ở khúc rẽ con đường, Trình Mặc nhìn hộp khăn giấy trong tay
mình, lại nhìn vết bẩn trên quần, lắc đầu cười, lập tức đi ra cổng.
Giờ thi thể dục năm đó, Lục Tác Viễn cũng không gắng sức như vậy. Cô gần như lao một mạch xuống xe, sau đó chạy vào phòng múa.
Nhưng mà cô ấy cũng trễ.
“Lục — Tác — Viễn!” Dư Mân là người đầu tiên xông tới trước mặt cô, tư thế
tưởng chừng như chuẩn bị nhét đồng hồ vào trong mắt của cô: “Bây giờ là
mấy giờ rồi? Cậu đồng ý mấy giờ tới?”
Lục Tác Viễn vội vàng lấy
tay che mặt, sau đó nhanh chóng lấy trà sữa và bánh ngọt đã chuẩn bị
trước từ sau lưng ra, cười hì hì nhận lỗi: “Trước tiên đừng nóng giận
mà, cho dù muốn tức giận thì các cậu cũng phải ăn đã rồi hãy mắng mình,
luyện tập lâu như vậy nhất định đói bụng, ăn no mới có hơi sức.” Giọng
nói dịu dàng nhún nhường, mang theo một chút xin tha thứ.
Cảm
thấy vật trong tay được Dư Mân nhận lấy, cô tiếp tục hạ giọng nịnh hót:
”Vốn là mình nghĩ coi như đi ra ngoài mua chút đồ ăn cho mọi người cũng
sẽ không tới muộn, ai biết bị kẹt xe. Mình. . . thật ra thì mình cũng
rất vô tội.”
“Cậu không biết thủ đô chính là kẹt xe nhiều nhất
sao?” Tiếng túi ny lon va vào nhau vang lên, Lục Tác Viễn khẽ mở hai
tay, mượn khe hở liếc trộm, phát hiện việc nói như thật này thì ra là Dư Mân đang cắn ống hút nén cười.
Điều này rõ ràng không phải là chọc tức cô sao!
Biết bị lừa, Lục Tác Viễn cởi giày đuổi đánh Dư Mân. . .
Một phòng cười vui.
Họ sẽ có thêm ngày thứ sáu để tập múa, tính ra còn phải “cảm ơn” sự chuẩn
bị của trưởng khoa trong bữa tiệc đêm Nguyên Đán đầu năm.
Trưởng
khoa mới nhậm chức là fan trung thành của Trương Nghệ Mưu, ngày hôm sau
thành lập nhóm nhỏ chuẩn bị làm lại lần nữa, cậu ta mang theo mấy thành
viên trong nhóm nhỏ chuẩn bị tới nhà tìm chủ nhiệm khoa, hỏi có thể để
cho học sinh trong khoa quốc hoạ (vẽ tranh Trung Quốc) thử khiêu chiến
bằng một màn vừa múa vừa vẽ với yêu cầu độ khó cao về múa trong khai mạc thế vận hội Olympic năm 2008 không, làm tiết mục gần cuối trong tiệc
tối Nguyên Đán.
Mới đầu chủ nhiệm khoa không quan tâm, ai ngờ
trưởng khoa lại có chuẩn bị mới đến. Quẻ dịch từ bức tranh Phục Hy* nói
đến Giáp Cốt Văn**, từ “Đại Hạ” cho tới“Đại Vũ”, cuối cùng nói thẳng đến chỗ quá trình tuân theo truyền thống hội họa quốc hoạ thật ra thì chính là điệu múa, cởi áo giống như khí thế hào hùng, dùng đường cong bay múa tới tạo thành bức tranh, tạo ra xúc cảm.
(*Quẻ dịch từ bức tranh Phục Hy: các bạn có thể sớt gg bằng từ quẻ dịch Phục Hy để biết thêm chi tiết nhé.
**Giáp cốt văn: chữ khắc trên mai ruà và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỷ XVI đến thế kỷ XI trước công nguyên)
Sau khi kết thúc một phen nói chuyện trời nam biển bắc, quả thật hai người
chỉ hận không gặp sớm. Chủ nhiệm khoa hài lòng đồng ý, sau đó chuyện này liền rơi xuống người của học sinh cán bộ Dư Mân. Sau khi Dư Mân nhận
được nhiệm vụ, người đầu tiên nghĩ đến là Lục Tác Viễn.
Nguyên nhân rất đơn giản, người cô xinh đẹp, vẽ cũng đẹp.
Từ nhỏ Lục Tác Viễn đã kế tục hoạ sĩ Lí Thạch Thư nổi tiếng, bởi vì đóng
cửa bồi dưỡng học trò cho nên dù sau khi lên đại học, mỗi tối thứ tư,
thứ sáu cô đều phải đến nhà thầy Lý tập vẽ.Trước khi trả lời chắc chắn
với Dư Mân, cô đã hỏi thầy Lý trước. Nào có thể đoán được là đối phương
lại đồng ý chuyện này, còn nói có lẽ cô có thể lĩnh hội được tinh túy
của bút pháp “không hướng không thu, không rủ xuống không co “ của tranh Trung Quốc từ trong quá trình vừa vẽ vừa múa.
Mà hôm nay là lần thứ hai các cô luyện tập múa.
Lúc Khương Phương Phương từ ngoài cửa tiến vào, nhóm người đã ngưng đùa giỡn, Lục Tác Viễn đang đổi lại giày múa.
“Tác Viễn, thành thật khai báo, có phải cậu có người yêu rồi không?”
Kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Khương Phương Phương, gương mặt Lục Tác Viễn tỏ vẻ không hiểu, chỉ chỉ túi ny lon trên đất, nói: “Cái đó giữ lại cho cậu.”
“Quả nhiên là cậu!” Khương Phương Phương liếc nhìn đồ ăn,
lại nhìn cô, bộ dạng hiểu rõ. “Mình nói mình vừa mới nhìn thấy một người có diện mạo rất giống cậu bước từ trên xe thể thao xuống. Xem ra mình
không hoa mắt, cậu thật sự có bạn trai hả?”
“Ồ, cậu nói anh ấy
sao —” Lục Tác Viễn đáp một tiếng, bày ra bộ dạng không có chuyện gì rồi tiếp tục cúi đầu rút giày ra: “Anh ấy không phải bạn trai mình.”
“Vậy đó chính là người đang theo đuổi cậu?” Chương Lễ để trà sữa trong tay xuống, cũng lập tức hăng hái.
“Cũng không phải.” Lục Tác Viễn lắc đầu, sắc mặt như thường, trong lòng lại
suy nghĩ lần tới nên kiên quyết không để Dụ Hoài Húc đưa mình trở về
trường học, cho dù có bất đắc dĩ đi nữa cũng kiên quyết không thể để cho anh ấy lái xe vào trường học — quá huênh hoang rồi.
“Được rồi,
được rồi, sau khi hoàn thành điệu múa hôm nay các cậu có thể nhiều
chuyện.” Dư Mân lên tiếng, vì vậy chủ đề không thú vị này dừng lại.
May mắn sau đó mọi người vội vàng đứng vào hàng múa, cũng không đề cập đến
chuyện này nữa. Lục Tác Viễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối
khi trở về ký túc xá, họ đi ngang qua bảng thông báo, đúng lúc thấy có
mấy sinh viên trong hội sinh viên trường đang dán áp-phích tuyên truyền.
“Là hội lại muốn tuyển người mới rồi sao?” Lục Tác Viễn nhìn, hỏi Dư Mân.
Dư Mân quay đầu nhìn, ngáp một cái, lắc đầu lẩm bẩm nói: “Nhìn không giống.”
“Tối om như vậy, cũng không thấy rõ, thật sự muốn biết là gì thì ngày mai
khi đi học đi vòng qua xem một chút chẳng phải được sao.” Chương Lễ chen vào nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta hãy nhanh trở về ký túc
xá thôi.” Mấy tiếng tập múa, Khương Phương Phương đã sớm không còn nhiệt tình trêu chọc như lúc đầu, không ngừng ngáp ở một
bên.๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Lục Tác Viễn như bị lây bệnh, cũng
ngáp một cái: “Cậu nói xem, chúng ta còn chưa bắt đầu vẽ, chỉ luyện tập
múa thôi đã mệt mỏi đến như vậy, trở về còn phải dùng mực nước nữa, tập
thể chúng ta còn không phải mệt rã rời sao?”
“Cũng gần giống vậy. Cho dù chỉ mệt rã rời cũng đã nhìn không ra rồi.” Dư Mân bổ sung.
Chương Lễ đứng lại, hỏi: “Ý là gì vậy?”
Dư Mân cười: “Bởi vì chắc chắn cả người chúng ta sẽ đều đen như mực, đoán chừng chỉ có hai mắt vẫn sáng.”
Lục Tác Viễn tưởng tượng thấy hình ảnh mọi người bò ra từ trong mực nước,
bộ dạng cả người ướt chèm nhẹp còn đen thùi lùi thì cười đầu tiên, sau
đó Khương Phương Phương cũng cười.
Cuối cùng, mọi người đều cười.
Mấy ngày mưa phùn liên tiếp bây giờ đã ngừng, mặt đường ẩm ướt phản xạ ánh
đèn đường lờ mờ, ánh sáng phản chiếu trong nước mang theo một chút dịu
dàng của những ngày cũ, có loại mê ly và mộng ảo không thật. Tiếng cười
của mấy cô gái cứ như vậy kèm theo bóng dáng đung đưa lẫn nhau, vang lên trong bóng đêm mịt mờ, sau đó lại từ từ biến
mất.๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Chủ nhật, Lục Tác Viễn trở về nhà theo thường lệ.
Vừa kết thúc khóa kỹ năng nghe tiếng Anh, trên đường cô đi trở về phòng vẽ
tranh, Dư Mân chợt đuổi theo cô từ phía sau. “Áp – phích chúng ta thấy
ngày đó không phải hội tuyển người mới, mà là có liên quan đến một hoạ
sĩ người Nga.”
“Họa sĩ người Nga? Tới trường học mở buổi tọa đàm?” Lục Tác Viễn hỏi.
“Không phải.” Dư Mân lắc đầu: “Nói chính xác phải là giao lưu.”
“Ông ấy sẽ nói tiếng Trung hả?” Lục Tác Viễn cảm thấy ly kỳ, họa sĩ người
Nga nói tiếng Trung sẽ như thế nào? Ngẩng đầu nhìn Dư Mân, cô hỏi: “Cậu
nói xem, nếu như khi nói tiếng Trung có một âm lưỡi xuất hiện, vậy khi
nghe sẽ có hiệu quả gì?”
“Có cách chứ, bình tĩnh suy nghĩ đi.” Dư Mân chọc tay vào mi tâm của cô: “Cái người này, không phải mới vừa học
xong lớp tiếng Anh sao, sao lại quên mất ngôn ngữ được sử dụng rộng rãi
trên thế giới này hả?” Nói rồi, Dư Mân chỉ sách giáo khoa tiếng Anh
trong ngực cô.
Lục Tác Viễn “ồ” một tiếng, bộ mặt tỉnh bơ, le lưỡi một cái, ngượng ngùng cười, tiếp tục hỏi: “Là tọa đàm thế nào?”
“Từ nội dung trong áp- phích, tiến hành trao đổi bằng hình thức phỏng vấn.
Toàn bộ quá trình đều tương tác lẫn nhau, điều này rất khó, nghe nói
cuối cùng còn có mục đặt câu hỏi. Đúng rồi, biết không?” Giọng của Dư
Mân nghe có chút hưng phấn: “Lần này trường học mời người dẫn chương
trình (MC) đẹp trai nhất CCTV làm người dẫn chương trình, ra tay hào
phóng không!” (CCTV là đài truyền hình quốc gia Trung Quốc)
Lục
Tác Viễn lơ đễnh: “Dù sao người tới là hoạ sĩ lớn, mời người dẫn chương
trình chuyên nghiệp chắc chắc sẽ ổn hơn tìm người không chuyên nghiệp.
Người ta là dựa vào công việc để ăn cơm, kinh nghiệm thực chiến phong
phú, đến lúc đó xảy ra sơ suất cũng có thể kịp thời ứng phó.” Dừng một
chút, cô hỏi: “Họa sĩ người Nga đó thuộc trường phái vẽ nào?”
Dư
Mân suy nghĩ một chút, nói: “Hình như là họa sĩ người Nga kia thuộc
trường phái đã có cuộc triển lãm tranh lưu động, sao vậy?” (cuộc triển
lãm tranh lưu động của nhóm họa sĩ Peredvizhniki, nhóm họa sĩ lưu động,
nhóm này có 3 người Levitan và I. N. Kramskoi, K. A. Korovin.)
Lục Tác Viễn “ừm” một tiếng: “Mình hoàn toàn không có hứng thú gì với trường phái vẽ này. . .”
Bởi vì không có hứng thú gì cho nên Lục Tác Viễn cũng không để chuyện phỏng vấn này ở trong lòng. Chỉ là mấy ngày kế tiếp, mặc kệ là ở phòng căn
tin hay thư viện, cô đều nghe được không ít người thảo luận về người nam dẫn chương trình của CCTV kia.
Đẹp trai, ưu tú, học rộng, đây là những từ hình dung thường xuyên được nghe nhất, mà từ thứ nhất còn xuất hiện với tần số cao kỳ lạ.
Lại có người đẹp trai như vậy?
Truyện chỉ đăng duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn những trang web khác chỉ là đồ chuyện đi ăn cắp.
Một buổi trưa, khi trở về ký túc xá, cô cố ý đi vòng qua bảng thông báo
muốn đi xem hình của anh, kết quả phát hiện không có áp-phích nữa.
Chẳng lẽ là đẹp trai đến bị mọi người tranh nhau cướp đi về dán trên tường trong phòng ký túc xá rồi hả?
Nghĩ như vậy, cô cười đi thẳng về ký túc xá.
Mấy ngày qua, ngoại trừ đi học và luyện múa, tất cả tâm tư đều đặt ở bức
tranh mình mới vẽ, đương nhiên cũng hoàn toàn quên luôn chuyện phỏng vấn kia.
Chiều hôm đó, tin tức nam MC đẹp trai của CCTV tới học viện mỹ thuật làm phỏng vấn truyền vào trong tai của cô lần nữa, cô đang cầm bút vẽ cân nhắc màu sắc. Khi bạn học trong mấy phòng vẽ tranh bên cạnh
nhốn nháo đi vào hội trường nhỏ, đúng lúc cô đang vẽ hoa nở cho cây tùng xanh biếc, thử màu sắc ở trên bức tranh.
Đợi cô kết thúc công
việc thử màu sắc, chậm rãi đi tới hội trường nhỏ thì phát hiện bên trong đã người đông nghìn nghịt rồi. Hình như lễ tựu trường cũng không náo
nhiệt như thế, cô vừa nghĩ tới vừa nghĩ trong lòng còn may mắn tìm được
chỗ trống, kết quả, tất nhiên là không có vận khí tốt như vậy.
Vốn không có hứng thú gì với họa sĩ trường phái này, lại thêm không có chỗ
ngồi, Lục Tác Viễn không chút suy nghĩ liền lui từ phía trước về hàng
đứng ở cửa ra vào.
Khi lui về phía sau, một giọng nói chợt gọi cô: “Tác Viễn, bên này!”
Đang vẫy cánh tay là Dư Mân. Cô đứng lại, do dự một chút, cảm thấy nghe một
chút cũng không sao. Hơn nữa, hình như cô có một chút xíu tò mò với
người dẫn chương trình kia.
Cô vừa xuống ngồi, Dư Mân hả hê nói
hai giờ trước bản thân đã tới chiếm chỗ ngồi rồi. “Chỗ ngồi ở hàng thứ
ba này đều là mình chiếm, coi như là một chút lợi ích mình dành cho đội
các cô gái múa.”
Không đợi Lục Tác Viễn hỏi Dư Mân tại sao phải
tới sớm như vậy để chiếm chỗ ngồi, tiếng thét chói tai cùng với tiếng ồn ào vang lên xung quanh đã cho cô đáp án.