Mong cho chúng ta sau khi kết hôn sẽ yêu thương lẫn nhau, vĩnh viễn không tranh cãi, vĩnh viễn không nghi ngờ.
Tối hôm đó, Lâm Lục mơ thấy một giấc mơ rất dài.
Đứt quãng.
Năm cô học lớp 5, vì liên quan đến việc công tác của bố mẹ nên Lâm Lục chuyển trường mới. Khi đó cô rất mập, tóc cắt đặc biệt ngắn.
Có lẽ mọi người đều biết, cái từ “béo” này là từ bé cho đến lớn rất dễ dàng để người khác chế giễu.
Lâm Lục cũng không ngoại lệ.
Mà cô lại là học sinh chuyển trường, các bạn nhỏ chơi với nhau hòa hợp thì đều thân thiết, hai bên chơi với nhau không nói câu gì quá phận, nhưng đối với cô thì liền không giống vậy.
Không giống như thế nào?
Chẳng hạn như nếu có ai đó nói chính mình mập thì người khác liền nói, “Đâu có, so với Lâm Lục cậu là gầy lắm đó nha.”
Hoặc là thời điểm ai đó nói bụng mình có hơi to một tí thì một người khác liền sẽ nói: “Cậu nhìn Lâm Lục đi, cậu ấy thích mặc áo thun trắng vào mùa hè ngồi tại chỗ kia làm thịt chất thành một đống, giống như thịt heo.”
Những lời nói này nói ra ở bất kể thời gian địa điểm trường hợp nào, mọi người không thèm để ý đến việc có bị Lâm Lục nghe được hay không. Lâm Lục không có bạn bè, đa số thời gian trừ đi vệ sinh thì đều ở trong phòng học cho nên thường xuyên nghe thấy mấy lời này.
Nhất là thời điểm học thể dục.
Bởi vì khi cô học thể dục sẽ nhận được những bình luận cùng những ánh mắt khinh bỉ. Lâm Lục lúc đó sợ nhất là tiết thể dục nên cô luôn luôn kiếm cớ trốn học. Nhưng nói nhiều lần lí do như bị cảm mạo đau đầu liền không dùng được nữa.
Cô vẫn luôn nhớ kĩ một lần kia học nhảy xa, bị mọi người chế giễu cô liền chạy về phòng học khóc nức nở.
Lương Tích vốn muốn đến lớp cô tìm lớp trưởng nhưng lúc đến thì chỉ thấy mình cô, đợi cô khóc xong liền đưa cô khăn giấy. Lúc đó anh vẫn là một cậu bé, không tự nhiên nói được câu an ủi nhưng lại cố tình nói ba chữ, “Đừng khóc nữa.”
Trong chốc lát liền gõ trúng vào nội tâm yếu ớt của Lâm lục.
Cô muốn khóc quá đi, còn không phải do bọn họ bắt nạt cô sao.
Lần đầu tiên được người khác đối xử ấm áp như vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn cậu bé kia khóc càng dữ hơn, khăng khăng nói với cậu bọn họ đối xử với cô rất tệ.
Cậu bé nghiêng đầu, cảm thấy như thế này không đúng, cậu vỗ ngực nói: “Như thế này đi, nếu như không ai chơi với cậu thì về sau tớ chơi cùng cậu. Ở cùng tớ, tớ có thể khiến cậu quên hết những chuyện khiến cậu không vui.”
Khi đó cô giàn giụa nước mắt nước mũi gật lấy gật để, nhưng người đến người đi, cô cũng không biết cậu bé ấy là ai, học lớp mấy, tên là gì.
Về sau còn có một lần cũng là tiết thể dục, cô xung quanh lại phát hiện anh đang trèo tường.
Đó là lần thứ hai Lâm Lục nhìn thấy anh, cách hôm đó ròng rã nửa tháng. Lòng cô tràn đầy vui vẻ chạy tới, cậu bé vừa mới nhảy xuống liền bị gọi lại.
Cô uy hiếp anh, muốn anh giúp cô.
Năm đó Lương Tích cũng thật ngây thơ, không nghĩ tới việc trực tiếp chạy đi mà lại lanh trí đứng phía dưới, mở hai tay ra định tiếp cô. Chẳng qua cô thật sự quá nặng đi, anh không đỡ được nên cô quả thật là té xuống.
Cuối cùng Lương Tích không cõng nổi cô, mệt không còn sức lực.
Thật ra lúc đó, khi nằm trên lưng anh Lâm Lục liền nghĩ về sau nhất định phải giảm béo. Nếu như không phải vì cô mập như thế, anh cũng sẽ không mệt như vậy.
Cho nên về sau, Lâm Lục rất nghiêm túc kiên trì giảm béo.
Cô biết được tên của anh như thế nào?
Rất đơn giản nha, ngay đó trên đường cõng cô về, chính anh nói: “Tớ tên là Lương Tích, Tích trong “minh bạch”, lớp trưởng lớp 5 ban hai.”
Cô lúc đó giữ im lặng không dám nói tên mình.
Lâm Lục suy nghĩ rất đơn giản, cô nghĩ lần tiếp theo gặp nhau sẽ dùng một hình ảnh hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt Lương Tích.
Khi tới kì thi lên cấp, Lâm Lục dự định sẽ nỗ lực hơn bất kì ai.
Cuối cùng, cô thi đậu trường trung học trọng điểm tốt nhất thành phố.
Đáng tiếc là Lương Tích lại đi học ở trường khác.
Ròng rã cả mùa hè cô đều mong đợi mình với Lương Tích sẽ gặp nhau, rốt cuộc đến lúc khai giảng, Lâm Lục mới nhận thức được sự thật.
Cái gọi là tốn công vô ích, chính là chỉ chính cô.
- --------------------------------------------
Ngày hôm sau khi Lương Tích tỉnh lại nhìn thấy Lâm Lục nằm bên cạnh mình khóc trong lúc ngủ, đoán chừng cô đang mơ thấy ác mộng. Anh đánh thức cô dậy.
Lâm Lục mở to mắt, nhìn anh chằm chằm không nói chuyện.
“Ngày hôm qua anh sai rồi, em đừng nghĩ về chuyện đó nữa.” Lương Tích chủ động nhận sai.
Dáng vẻ nhất thời trông vô cùng đáng thương.
Lâm Lục không trả lời.
Nói thật, cô rất sợ Lương Tích bỗng nhiên nói không muốn cùng cô kết hôn. Cô tình nguyện duy trì hiện trạng như thế này, ít nhất là cô bằng lòng với kết quả đó.
Lương Tích thấy cô không nói gì chỉ có thể thở dài, trực tiếp mặc quần áo xong, xoay người lại ngồi đối diện Lâm Lục muốn cố gắng cùng cô nói chuyện: “Nghe anh nói này, kết hôn là chuyện cả đời người.”
Không phải là Lâm Lục muốn né tránh anh, nhưng cô sợ Lương Tích nói ra gì đó khiến cô hối hận. Cô không dám nghĩ cũng không dám nghe, đẩy anh ra chạy vào nhà vệ sinh.
Lâm Lục sống gần ba mươi năm, ghét nhất khi gặp vấn đề lại không trực tiếp đối mặt cùng người khác. Tránh né không giải quyết được vấn đề gì, ngược lại còn khiến chuyện vốn đơn giản trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng cô nghĩ giây phút Lương Tích mở miệng nói chuyện với cô, cô đã cảm thấy sự tình trở nên tệ hại nhất.
Vỗ vỗ mặt, Lâm Lục nhìn tóc tai người phụ nữ trong gương rối vô cùng, tuyệt nhiên trông không đẹp mắt.
Cô muốn khóc, nhưng lại coi thường cảm giác khóc lóc sướt mướt này của mình.
Nếu như thời gian quay trở lại hai tháng trước, nếu như người ngồi đối diện Lương Tích không phải là cô thì như vậy, kết quả giữa cô và Lương Tích không phải như bây giờ đi.
Mẹ anh nói rất đúng, “Tính tình Lương Tích mặc dù trầm mặc, nhưng anh rất dễ nói chuyện, chưa từng quá khắt khe với người khác.”
Lâm Lục hi vọng biết bao nhiêu cô là kết quả sau khi Lương Tích khắt khe chọn lựa, coi như cô sợ khi vừa vặn gặp cô Lương Tích không ghét nên mới có được kết quả này.
Người kia là người cô thích đã lâu, nhưng cuối cùng lại vì tuổi tác và bố mẹ thúc giục nên chọn đại một người cả gia đình lẫn anh không chán ghét.
Cô có phải hay không nên cảm thấy may mắn vì người đó là mình?
Lâm Lục, mày thật đúng là không có tự trọng đi.
Cảm thấy mờ mịt luống cuống, cô ra sức nhéo mặt mình.
Sau đó thì làm như thế nào chính cô cũng không xác định.
Lề mề lâu quá, chờ lúc Lâm Lục đi ra thì trong phòng đã không thấy bóng dáng Lương Tích. Cô mở cửa ra, trong phòng khách nhìn Lương Tích đặc biệt tao nhã, ngón tay thon dài của anh cầm thìa húp cháo, nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn thấy Lâm Lục liền cười.
Nụ cười kia quá đẹp đẽ khiến chính Lâm Lục cũng hoảng hồn.
“Bố mẹ đi rồi, em đến ăn cháo đi. Anh vừa giúp em lấy thêm chén nữa bây giờ có thể ăn được rồi.”
“Được.” Cô đón lấy chén chào trong tay Lương Tích, bắt đầu ăn.
Tính toán để cho mình nhìn như rất đói, không có sức để trả lời anh nên không dám nói nhiều hơn một câu.
Cũng may Lương Tích cũng không có vướng mắc đề tài vừa rồi, chờ cô ăn xong liền cầm áo khoác trên ghế lên nhẹ nhàng nói: “Đợi lát nữa đi đến phòng mới nhìn thử. Anh thấy trang trí không khác biệt lắm. Xế chiều hôm nay chúng ta đi chọn mua đồ dùng trong nhà, hai ngày sau liền có thể chuyển vào.”
Lâm Lục nâng mắt lên, nặng nề gật đầu một cái.
Cô thật sự, không dám nói lời nào.
Thời điểm ly hôn chỉ còn lại một tuần, suy nghĩ của Lâm Lục bắt đầu xấu đi, một tuần này cùng lắm thì giảm bớt thời gian ở chung với Lương Tích, dù sao chịu đựng mấy ngày này là được rồi.
Chỉ cần cùng Lương Tích kết hôn là được rồi.
Đến lúc đó anh còn muốn đổi ý thì đó cũng không phải là chuyện đơn giản.
Cô đại khái là hư hỏng như vậy đấy.
Đem toàn bộ hơn nửa tình cảm của mình đặt trên một người đàn ông, mà người đó hết lần này đến lần khác cái gì cũng không biết, quên đi người lúc còn nhỏ là cô.
Mà cô lại như kẻ trộm, cẩn thận từng li từng tí, trong lòng sợ hãi, sợ bị nhìn trộm nên bất an.
Sợ bị anh phát hiện ra tâm tư đó,
Càng quan trọng hơn là Lâm Lục rất khó tưởng tượng, nếu dựa theo tính cách Lương Tích, có trời mới biết cô đã thích anh lâu như vậy. Anh có thể hay không cảm thấy cô rất đáng sợ, chỉ muốn trốn khỏi cô.
Yêu là xiềng xích, mấy ngày nay Lâm Lục mới cảm nhận được sâu sắc, nó trói cô khiến cô không thể cử động được, muốn buông ra thì lại không thể thuyết phục được bản thân.
- ---------------------------------
Lúc chọn chăn nệm, hai người chọn hai bộ khác nhau.
Lâm Lục đặc biệt thích bộ xanh đậm kia, Lương Tích lại bị mẹ mình căn dặn đi căn dặn lại phải mua màu đỏ chót.
Nhưng màu đỏ không dễ nhìn nha.
“Vậy mua luôn cả hai bộ đi, ngày chúng ta kết hôn phải dùng màu đỏ, sau đó thì đổi sang bộ xanh đậm kia.” Đối với chuyện này Lương Tích không để ý lắm.
Nhưng Lâm Lục lại hết lần này đến lần khác nghĩ anh tốt tính, lẩm bẩm, “Anh không thể duy trì quan điểm của mình một chút sao?”
“Anh không có ý kiến gì cả.” Lương Tích chỉ cảm thấy kì quái. Nói thật, đối với chuyện chăn mền đàn ông yêu cầu rất đơn giản, có thể đắp kín là được. Về phần hình thức này nọ anh thật không có yêu cầu gì.
Nhưng Lâm Lục lại cố chấp, nhìn anh chằm chằm vỏn vẹn mười giây, đối với sự tùy ý của anh rất bất mãn, cuối cùng nói: “Vậy anh cũng đối xử với vợ anh giống như chăn mền à, chỉ cần là nữ là được?”
Lương Tích nhíu mày, giống như đối với câu hỏi của cô rất nghiêm túc, suy nghĩ một hồi liền nói: “Còn phải đẹp nữa.”
Lâm Lục bị chọc giận, lúc sau lại nghĩ đến việc hóa ra là anh khen cô xinh đẹp, cô vừa bực vừa buồn cười.
“Cười là tốt rồi.” Lương Tích bóp mặt cô, tủm tỉm nói, “Vợ của anh đương nhiên là xinh đẹp như vậy.”
Cuối cùng vẫn là mua hai bộ. Lâm Lục là người thích sạch sẽ, mua nhiều vỏ chăn nệm để thường xuyên thay đổi, thế là cô còn chọn màu tím nhạt.
Lương Tích tất nhiên tùy ý cô, ngay cả khi chọn kiểu dáng ghế sofa cũng thuận theo cô, nhìn nhỏ nhắn mát mẻ.
- ----------------------------------
Bọn họ đi lĩnh chứng vào mấy ngày cuối tháng 12. Ngày ấy Lâm Lục chọn một bộ trang phục tương đối phù hợp với bầu không khí vui mừng này, lúc thắt caravat cho Lương Tích cô cười, “Lĩnh chứng xong anh chính là người của em.”
Đối với lời này của cô Lương Tích có chút bấc đắc dĩ có điều cũng không nói gì, chỉ cưng chiều mà nhìn cô.
Lâm Lục chạm phải ánh mắt của anh liền cúi đầu xuống, len lén cười.
“Lâm Lục, kết hôn với anh xong đoán chừng cho dù em có ngủ cũng vui muốn tỉnh.” Lương Tích cao hơn cô một cái đầu nên nhìn rõ ràng từng động tác nhỏ của cô.
“Lương tiên sinh, ai cho anh tự tin như vậy?” Lâm Lục giương mắt nhìn anh, hai mắt đặc biệt sáng.
Lương Tích nhìn đến ngây người, trực tiếp nói ra năm chữ: “Là Lương phu nhân cho.”
Lương phu nhân.
Lâm Lục đánh anh, dứt khoát không giúp anh đeo caravat nữa, xoay người sang chỗ khác: “Còn nói sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt mà còn nói nhiều hơn so với người khác nữa.”
Lương Tích thật sự muốn nói cho cô biết, việc nói với cô những lời này hoàn toàn là xuất phát từ bản năng.