Thời Gian Đều Biết

Chương 7: Chương 7




Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, anh trở thành người mà lòng em hướng tới.

Hôm nay, Hà Độ cùng Chương Vũ tới làm khách. Lương Tích chuẩn bị cơm tối trong phòng bếp còn Lâm Lục phụ trách đón tiếp bọn họ.

Chương Vũ mở to mắt hâm mộ: “Tớ cùng Hà Độ kết hôn lâu như vậy mà anh ấy còn chưa vào bếp lần nào.”

Lâm Lục nhìn qua người đang bận rộn kia, trầm mặc không nói.

“Em thế mà không biết à, ở trong bếp có nhiều mùi dầu khói khó ngửi như vậy, còn làm hư da nữa.” Hà Độ biện minh giải thích cho mình.

Sau khi nghe được lời giải thích của người kia xong, Chương Vũ liền có xu hướng muốn li hôn.

Lâm Lục khuyên Chương Vũ rất lâu mới khiến cho cô nàng nguôi giận.

Đương nhiên lúc Lương Tích nấu ăn, Lâm Lục cũng không phải là không có việc gì làm, cô cũng phải bê đồ ăn ra ngoài mà.

Phân công hợp lý lắm đó.

Lâm Lục nhìn Chương Vũ nháy mắt mấy cái, biểu thị mình cũng phải cần làm việc.

Chương Vũ nhìn thấy cảnh này càng cảm thấy ngứa mắt, nhổ nước miếng nói: “Cái này mà cũng gọi là phân công hợp lý à? Thật sự là một người muốn đánh, một người muốn bị đánh thì có.”

Nhưng thật ra cô là cố ý nói cho Hà Độ nghe, lúc Lâm Lục vào phòng bếp bưng đồ ăn ra, cô còn đụng vào khuỷu tay Hà Độ, giọng điệu hung dữ nhắc nhở anh: “Nhớ học tập người ta một chút.”

Hà Độ sớm biết chuyện này liền không tới. Học tập một chút? Anh lúc đó mà học xong làm nổ phòng bếp thì làm sao đây?

Lần đầu tiên Lâm Lục có cảm giác ưu việt, đột nhiên cảm giác được việc Lương Tích nấu cơm cũng là một chuyện rất tốt. Ít ra, cô không cần phải làm gì.

Về phần rửa chén hả, thỉnh thoảng Lương tiên sinh sẽ tự mình chủ động dọn hết bát đũa đem đi rửa.

Hahaha.

Trên danh nghĩa là muốn cô làm, nhưng cũng giống như không cần cô làm gì cả.

Lương Tích nói so với cô anh rảnh hơn, cho nên anh nên làm nhiều việc hơn. Nhưng Lâm Lục lại âm thầm nghĩ đến việc anh kiếm được nhiều tiền hơn cô nhiều, như vậy có phải cô mới nên làm nhiều việc hơn anh không?

Nhưng cô không tình nguyện, sau khi kết hôn, Lâm Lục cảm giác cô càng ngày càng lười.

Sau khi Chương Vũ trở về còn nhắn tin cho cô: “Tớ cảm thấy còn may lúc đó tớ không dẫn cậu đi, Lương Tích quả thật là người chồng trong mơ của mọi phụ nữ, là tấm gương của Hà Độ nhà tớ đó.”

Cô cười hì hì với Chương Vũ, nói mình có mắt nhìn người.

Nhưng rồi về sau trong đáy lòng lại khó có thể nói ra được loại cảm giác này.

Đúng vậy, Lương Tích tốt như thế, so với việc cô đối xử với anh còn tốt hơn quá nhiều.

Lương tiên sinh ở tuổi ba mươi càng trở thêm chín chắn, nhưng Lâm Lục lại cảm thấy không những như vậy mà anh còn thích trêu chọc cô hơn.

Cũng không biết có phải do vô sự tự thông hay không, mà vốn là Lương Tích đối với chuyện tình cảm chậm hiểu như thế mà khi thuận miệng nói lời tâm tình gì cũng có thể khiến cô không cách nào từ chối được.

Có trời mới biết lúc đó Lương Tích hấp dẫn cỡ nào, Lâm Lục chỉ muốn kéo anh lên giường, tiêu hao sức lực cùng anh. Một chút suy nghĩ trong lòng Lâm Lục liền trở nên rõ ràng.

Ừ, là cô muốn sinh con cho Lương Tích.

- -----------------------

Ngày 20 tháng 7 là sinh nhật Lâm Lục, mặc dù còn sớm, nhưng nghĩ đến mình vậy mà cũng sắp ba mươi tuổi, Lâm Lục cảm thấy nhất định phải trước đó nữa sinh em bé.

Tốt nhất là lúc đó mang thai, một nhà ba người ăn mừng cả thảy.

Lúc Lâm Lục mười một tuổi, cô đã rõ ràng nghĩ đến sau này sẽ kết hôn lúc hai mươi mốt tuổi. Khi đó còn cảm thấy mình muốn chờ Lương Tích cũng qua độ tuổi cho phép kết hôn nên tự mình kéo dài thêm một năm.

Hồi đó còn ngốc nghếch cảm thấy mình làm vậy đã là sự nhượng bộ rất lớn, nhưng bây giờ nghĩ lại thì như thế nào cũng cảm thấy buồn cười.

Lương Tích tự nhiên cảm giác được khoảng thời gian này Lâm Lục rất nhiệt tình. Thời điểm lúc ăn cơm, anh hỏi dò cô, “Có phải mẹ đã nói với em cái gì rồi không?”

Lâm Lục liền vội vàng lắc đầu. Mặc dù nói mẹ anh rất muốn có cháu sớm, nhưng hai người bọn họ mới kết hôn không bao lâu, bà ấy sẽ không nói những lời này.

Còn sớm.

Thật ra vợ chồng mới cưới có khuynh hướng để một hai năm sau mới sinh con.

“Lương Tích, em rất nhanh sẽ ba mươi tuổi, sắp già rồi, mà người gia chỉ hi vọng có tiểu bảo bối chăm sóc.” Lâm Lục thấy Lương Tích thờ ơ, bắt đầu dùng chiêu sử dụng tình cảm, đặc biệt biểu lộ nét mặt.

“Anh ba mươi tuổi cũng không cảm thấy già, em sao lại già được?” Lương Tích cảm thấy buồn cười.

“Nam nữ không giống nhau nha.”

“Lương phu nhân, nam nữ là bình đẳng.”

“Vậy tuổi tâm lý của em lớn hơn anh, nói tóm lại là em già, mà già thì sẽ cô đơn, mà cô đơn thì chỉ mong bên cạnh có một bảo bảo nhỏ đùa giỡn ồn ào.” Lâm Lục nói mà ngay cả bản thân cũng trở nên đa cảm.

“Xem ra anh đã quá thất bại, thế mà lại để em cảm thấy cô đơn?” Lương Tích ung dung chậm rãi tiếp tục ăn cơm.

Mới không phải là như vậy.

Lâm Lục yên lặng. Được rồi được rồi, dù sao sinh em bé cũng không cần anh đồng ý, cô lén lút làm cũng được, đến lúc đó mang thai thì Lương Tích cũng không kêu cô bỏ nó đi được.

Vậy là được rồi.

Ở trong lòng Lâm Lục bắt đầu xác định một kế hoạch tạo người vĩ đại, sau khi vừa nghĩ ở trong đầu xong, Lương Tích ăn xong bỗng nhiên hỏi, “Anh có cho em cảm giác là anh không muốn có con sao?”

“Hả?” Lâm Lục ngẩng đầu ngạc nhiên.

“Ăn nhanh đi, ăn xong em đi rửa chén. Anh đi tắm trước sau đó làm ấm giường ở trên đó chờ em.” Lương Tích đứng dậy, kéo ghế, trực tiếp trở về phòng.

Ở trên giường chờ em.

Lâm Lục thiếu chút nữa đi theo anh, chén bát khỏi cần rửa có được không? Cô cũng không muốn ăn cơm nữa.

Đâu có ngon bằng Lương tiên sinh đâu.

Nhưng kế hoạch này kéo dài không đến một tuần liền bị tạm thời gác lại vì Lương Tích phải đi công tác.

Lâm Lục giúp anh soạn quần áo, có chút không nỡ. Nghĩ đến việc bọn họ sau khi kết hôn thì chưa xa nhau ngày nào nên muốn khóc.

Lặng lẽ nén xuống bi thương, Lâm Lục đem quần áo đã xếp xong bỏ vào vali hành lý.

Cửa phòng mở, Lương Tích sau khi rửa chén xong đi vào, thấy vợ minh ngồi nghiêm túc soạn quần áo như vậy thì có chút tư vị không nói rõ.

Anh đã ở một mình trong thời gian dài như vậy, mặc kệ là đi công tác cũng được, đi dụ lịch cũng được, đều là sẽ sớm tự chuẩn bị những thứ này. Ở một mình cũng không cảm thấy có cái gì không tốt.

Nhưng thời điểm lúc nhìn Lâm Lục soạn quần áo cho mình, anh lại cảm thấy có vợ thật là tốt.

Loại cảm giác cho dù anh có về nhà rất trễ thì Lâm Lục đều sẽ chờ anh ở nhà.

Lúc đầu Lương Tích hoàn toàn không có để ý những chuyện này, một mình đi công tác một mình trở về nhà đã thành thói quen, nhưng Lâm Lục lại để anh cảm thấy, có người chờ mình chưa chắc đã là chuyện không tốt.

Sau khi kiểm tra toàn bộ quần áo cũng đồ dùng thiết yếu đều không thiếu thứ gì, Lâm Lục mới lên giường đi ngủ. Lương Tích đợi cô nằm xuống xong liền đi tới sát lại gần.

Cơ thể thao bản năng cứng ngắn, Lâm Lục đẩy tay anh đang đặt trên eo mình ra, thấp giọng nói: “Anh phải đi ngủ sớm.”

“Ôm em ngủ.” Lương Tích đem mặt mình ghé vào cổ của cô thật sự tính ngủ.

Nhưng tiếng thở của anh lại làm cho Lâm Lục cảm thấy ngứa ngứa, ngược lại không ngủ được.

Không ngủ được cũng tốt, cô cứ vậy mà nhìn anh, trong lòng cũng lén lút thấy vui.

Lương Tích nói đúng, kết hôn với anh, có nằm mơ cũng sẽ vui mà tỉnh.

Sao cô có thể may mắn như vậy, gả cho một người tốt như thế. Không phải do lúc nhỏ tác thành, mà là cảm giác nhớ mãi không quên sau khi cảm kích.

Rạng sáng hôm sau, lúc Lương Tích rời đi Lâm Lục vẫn còn ngủ say. Cũng may anh dậy sớm nấu cháo xong mới đi.

Sau khi đóng cửa lại, bỗng nhiên liền có loại suy nghĩ không muốn đi chút nào.

Lương Tích cười nhạo bản thân, đã ba mươi tuổi rồi nhưng dù sao khi còn hai mươi anh cũng chưa từng có tình cảm với ai.

Trước khi gặp Lâm Lục, anh thật sự đối với bất kì nữ sinh nào cũng không để trong lòng. Lúc đó mặc dù cũng có người theo đuổi anh, anh cũng không thấy thích, không thích thì cũng không cần làm người ta ôm hy vọng cho nên mỗi lần ai tỏ tình anh đều cự tuyệt.

Một ngày trước khi kết hôn cùng Lâm Lục, anh cũng đã nghĩ qua vấn đề này, không xác định được tình cảm của mình với cô nhưng mà là anh lại không hiểu được suy nghĩ đối với người phụ nữ này, cho dù anh không đủ thích nhưng anh sẽ không phụ cô.

Vừa nghĩ tới việc sẽ cùng cô kết hôn, cô ở cùng anh đến già. Anh liền cảm thấy đây là một chuyện khiến người ta vô cùng trông đợi. Loại suy nghĩ này không liên quan đến tuổi tác, không liên quan đến áp lực mà chính là do đáy lòng muốn có, loại suy nghĩ muốn mang cô giữ ở bên người.

Đối với chuyện tình cảm Lương Tích không hiểu rõ lắm, anh cũng không xác định quá nhiều, nhưng anh chắc chắn, Lâm Lục đó, là anh muốn cùng cô đi hết cả đời người. Nếu như cuộc đời anh có thích người nào thì không thể nghi ngờ người đó chính là cô.

Cũng may thời điểm lúc hai người bọn họ gặp nhau còn chưa già. Chuyện xem mắt cùng cô, anh cũng cho rằng đó là may mắn của mình.

Ngày đầu tiên không có Lương tiên sinh bên cạnh, Lâm Lục ăn đồ minh nấu đều cảm thấy vô vị. Lúc này cô mới cảm thụ sâu sắc rõ ràng rằng lúc trước Lương Tích nói cô nấu ăn dở tuyệt đối không phải là nói quá.

Lâm Lục nhắn một tin nhắn ngắn cho Lương Tích, “Hôm nay là lần đầu tiên em có thể nấu được món gì đó, lại phát hiện kết quả là món đó ăn không được. Lương tiên sinh, khẩu vị của em bị anh làm cho kén ăn rồi làm sao bây giờ?”

Lương Tích tựa như đang bận, thật lâu sau cũng không nhắn tin trả lời cô.

Lâm Lục cảm thấy nhàm chán nên tùy tiện ăn một chút liền đi rửa sạch chén, ngồi trên ghế sofa xem tin tức, cảm thấy càng chán hơn.

Mắt nhìn đồng hồ, mới có 7 giờ.

Bình thường vào giờ này, cô rõ là cùng Lương Tích ở cạnh nhau nói chuyện về những chuyện đã diễn ra tỏng ngày.

Lương Tích mỗi lần nghe cô nói chuyện bát quái gì đó đều không thích nghe nhưng anh cũng sẽ không cắt lời cô, hoàn toàn vô cùng kiên nhẫn nghe mỗi lời cô nói.

Không lâu sau Lâm Lục liền ngáp một cái, tắt TV phòng ngủ. Lúc cô tắm nghe thấy tiếng chuông liền từ phòng vệ sinh vọt ra, buộc khăn tắm kĩ càng rồi chạy đến bên giường nghe điện thoại.

“Lương Tích.” Lâm Lục thấy rõ tên anh liền làm nũng.

“Nếu thật sự ăn không được thì gọi thức ăn ngoài đi, nhất định phải ăn cơm tối.” Lương Tích nhắc nhở anh.

Tóc Lâm Lục vẫn còn ướt, cô vừa định nói xong liền hắt hơi một cái.

Lương Tích sau khi nghe được liền nhíu mày, “Em bị cảm?”

“Không phải, em vừa tắm xong, còn chưa lau khô đầu.” Lâm Lục oán trách, “Em vẫn luôn chờ anh về, lúc sau không thấy gì cả liền dứt khoát đi tắm, tắm được một lúc thì thấy anh gọi điện, em sợ lát nữa gọi lại anh không rảnh nên trực tiếp ra luôn.”

Cô hiển nhiên không ý thức được lời cô vừa nói ra có sức tưởng tượng lớn bao nhiêu, mãi đến lúc Lương Tích không được tự nhiên ho khan một cái liền kêu cô trở lại tắm tiếp.

“Vậy đợi lát nữa anh có còn nói chuyện cùng em được không hả?” Lâm Lục rất muốn nghe giọng nói của anh.

“Trễ thế nào cũng đều sẽ đợi em.” Lương Tích bảo đảm.

Cho dù Lương Tích đã nói như vậy, Lâm Lục vẫn dùng tốc độ nhanh nhất sấy khô tóc rồi hưng phấn gọi điện thoại cho anh. Rồi rất đáng thương mà nói anh, “Lương Tích Lương Tích, em muốn ăn cánh gà chiên Coca anh làm.”

“Lúc về em muốn ăn cái gì, anh đều làm cho em ăn.” Lương Tích cười nói.

“Vậy chừng nào anh về?” Lâm Lục không chờ được.

“Ngày 13.”

Lâm Lục tính toán thời gian một chút, nghĩ đến Lương tiên sinh còn một tuần nữa mới về cô liền cảm thấy một ngày dài bằng một năm.

Thật ra, không chỉ là muốn ăn đồ ăn anh làm, mà là cô nhớ anh.

Nhưng vì mặt mũi nên cô không thể nói quá rõ ràng.

Nhưng Lương Tích hẳn là phải biết cô hi vọng anh trở về đến cỡ nào đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.