Lam Thành không trả lời chất vấn của Đông Hiểu Hi, mà dùng một loại
biểu hiện không chút nào che dấu sự ôn nhu, gần như là sủng nịnh nhìn
cô, dường như muốn nói, ngoan, đừng náo loạn. Thật ra trong lòng anh
thật sự không hề để ý, anh càng nguyện ý xem như cô đang buồn bực anh
như trẻ nhỏ giận lẫy, chứ không muốn thừa nhận trong thời điểm mấu này
cô lại đem anh ra trước đầu sóng ngọn gió.
Nhưng giờ phút này Đông Hiểu Hi hoàn toàn không muốn bỏ qua cho Lam
Thành, cô không thích anh luôn cao ngạo, luôn tự cho mình là kẻ hơn
người. Vì thế ngay lúc Lam Thành xoay người chuẩn bị rời đi, cô lại bức
bách truy vấn: “Lam tổng, ngài không tính cho dân chúng thành phố T một
công đạo hợp lý sao? Sự trầm mặc của ngài, tôi có thể lý giải là ngài
cảm thấy áy náy với người đã mất không? Hay là ngài căn bản trong lòng
không hề có hai chữ áy nay này, ngài cảm thấy tiền bạc là có thể giải
quyết mọi chuyện, trong đó bao gồm cả việc trấn an một sinh mệnh đã qua
đời?”
Thân thể Lam Thành bị kiềm hãm, chậm rãi xoay người lại, mặt không
chút thay đổi gằn từng chữ “Bởi vỉ tôn trọng hai chữ này, tôi mới không
phát phiểu kết luận của ý kiến cá nhân trước công chúng. Phóng viên
Đông, câu trả lời của tôi có làm cô vừa lòng?” Nói xong, anh lại mỉm
cười với Đông Hiểu Hi, nhưng nụ cười này mang theo cảm giác xa cách,
giao tiếp, hoàn toàn bất đồng với ánh mắt vừa rồi.
Đông Hiểu Hi nhất thời hoảng hốt, trước mắt ngoại trừ cái cằm trơn
bóng tỏ vẻ kiêu ngạo, dường như không nhìn ra bất kỳ biểu tình nào của
anh. Lúc cô còn đang muốn tìm hiểu thêm một chút thì chỉ còn lưu lại
trước mắt một bóng dáng kiêu ngạo thẳng tắp …
Đông Hiểu Hi thẫn thờ đứng lại chỗ, lúc này người phụ trách xử lý
việc này của tập đoàn Lam Long cùng hai mươi mấy nhân viên bảo an liền
tiến ra ngăn cảm đám đông phóng viên đang muốn tràn lên “Mong các vị
giới truyền thông không quấy rầu công tác của Lam tổng, là người phát
ngôn của tập đoàn Lam Long, tôi đại diện tập đoàn xin trịnh trọng hứa
với các vị, chúng tôi nhất định sẽ xử lý thích đáng mọi vệc, mang đến
cho người thân của người đã mất và những người quan tâm một kết quả vừa
lòng.
“Cái ông gọi là kết quả vừa lòng là xử lý hậu sự và bồi thường à? Xin hỏi tập đoàn Lam Long và cá nhân Lam tổng đối đãi như thế nào với một
sinh mệnh?” Có lẽ là vì có một phóng viên đứng ra chỉ trích, nên giờ
phút này đã có vài nhà truyền thông vì người đã chết mà muốn lên án công khai tập đoàn Lam Long, mọi người lại trở nên ồn ào.
Vẻ mặt người phụ trách lại tỏ ra bình tĩnh, thao thao bất tuyệt nói
“Tập đoàn Lam Long của chúng tôi luôn tuân thủ nghiêm túc chế độ làm
việc của chính phủ đề ra, chắc chắn sẽ bồi thường rộng rãi. Mọi người
đều biết, đối với việc thi công giải tỏa mặt bằng luôn gặp khó khăn và
những việc bất đắc dĩ, mỗi một ngày trì hoãn thì không chỉ có các xí
nghiệp chịu tổn thất mà còn ảnh hưởng không ít đến sự phát triển của
thành phố. Tập đoàn Lam Long của chúng tôi cũng không ngoại lệ, trong
công việc luôn cố gắng cẩn thận làm việc, nhưng lần này lại gặp phải
chuyện ngoài ý muốn Lam tổng cũng rất đau lòng, ngoài việc bồi thường
theo đúng nguyên tắc pháp lý, Lam tổng cũng lấy danh nghĩa cá nhân bù
đắp thêm tổn thất cho người thân của người đã mất, mong có thể an ủi
được họ … Hi vọng các vị trong giới truyền thông sẽ đưa tin đầy đủ và tự biết đánh giá đúng sai …
Đông Hiểu Hi không chú ý chút nào lời nói của người phụ trách, ánh
mắt của cô chỉ tập trung vào một bóng dáng người nào đó, đến khi Lam
Thành ngồi vào trong xe, rồi cho tận tới khi chiếc xe rời đi, anh cũng
không quay đầu nhìn lại cô. Cô hiểu rõ, nếu nói năm năm trước Lam Thành
luôn kiêu ngạo thì bởi vì anh còn trẻ tuổi khí chất, thì bây giờ anh tỏ
ra như vậy là bởi vì bị chính cô đả thương. Người đàn ông cứng rắn có
thể ngăn cản tất cả mọi áp lực từ bên ngoài, nhưng duy nhất lại không
thể chịu đựng được người thân bên cạnh bán đứng mình. Mà bản thân cô rốt cục làm vậy cũng chỉ vì bản năng nghề nghiệp phóng viên của mình, hay
là vì những thua thiệt Lam Thành gây cho cô những năm gần đây và sự việc mấy ngày trước phát sinh không thể tiên tan trong lòng cô? Cũng có thể
là cả hai.
—
Lam Thành ngồi ở trong xe, phiền toái kéo kéo và vạt, lại cởi bớt một cái nút trên áo sơ mi, có cảm giác áp lực khó thở. Ngay lúc nãy anh còn phải nói lý, cô rõ ràng không tha thứ còn bán đứng anh, giờ phút này
anh có cảm giác đã trải qua mấy kiếp, không khỏi trở thành việc bị chê
cười trước mặt người khác …
Hầu tử đưa cho anh một điếu thuốc, Lam Thành khoát tay nói: “Không.”
Hầu tử không nói gì thêm, vụng trộm nhìn thoáng qua vẻ mặt mệt mỏi
của Lam Thành. Có nghị lực từ bỏ thuốc lá, chắc chắc có thể quyết tâm từ bỏ tình yêu, có thể dứt bỏ từng yêu nhưng lại không cách nào từ bỏ tình thân. Cùng ở chung nhiều năm, anh vẫn cảm thấy Lam Thành là người đàn
ông không có chuyện gì có thể đánh gục, điều kiện tiên quyết là ngoại
trừ việc có liên quan tới Đông Hiểu Hi. Nhưng ông trời ạ, hai người họ
lại có chuyện gì vậy, Lam Thành rốt cục có biết Trạm Trạm là con của cậu ta không? Anh là người ngoài có nên nhiều chuyện một chút không? Nghĩ
vậy, anh lại hỏi thử, “Đi nhà trẻ đón thằng nhỏ sao?”
Lam Thành ngẫm nghĩ, nâng tay nhìn đồng hồ rồi thở dài: “Quên đi, mẹ
nó hiện tại chắc là đi đón rồi.” Nói xong anh hơi nhắm mắt lại, vô lực
tựa đầu ra sau ghế. Đối với quyết đinh của Đông Hiểu Hi, anh ngoài việc
tôn trọng cũng chỉ có thể là tôn trọng. Mấy năm nay, cô vì con của bọn
họ, đem thời gian quý giá nhất của người phụ nữ dành cho sự gian khổ
tịch mịch, so sánh với chính mình, anh có tư cách gì yêu cầu thân phận
làm bố kia? Đối với kẻ không xứng làm cha như anh, có lã huyết thông chỉ có ý nghĩa là nghĩa vụ và trách nhiệm mà thôi, cũng không có thêm quyền lợi gì.
“Đi suối Tuyền Long tắm rửa.” Hầu tử nói với lái xe, nhìn thấy Lam
Thành không có phản đối lại nói: “Cạo gió với tắm hơi bù trừ làm giảm
cảm mạo, giảm bớt áp lực mới có lợi. Vả lại, người khác không hiểu Đông
Hiểu Hi, chẳng lẽ cậu cũng không biết sao? Có một số việc nhất thời
không thể nóng lòng.”
Lam Thành nhắm mắt tịnh tâm, không phát biểu ý kiến gì. Hầu tử biết
anh có thể nhận cái gì, không thể nhận cái gì, liền gọi điện thoải hẹn
trước với chỗ tắm nước nóng, lại tự mình chủ trương hẹn một số bằng hữu
họp mặt tại đó.
—
Bởi vì ở trước cửa nhà trẻ không nhìn thấy chú Lam, Trạm Trạm không
thèm đòi mẹ dẫn nó đi ăn thịt bò nữa. Về nhà ăn xong cơm chiều, nó không làm nháo ngoan ngoãn để mẹ tắm cho mình. Đông Hiểu Hi tự nhiên biết con có biểu hiện ngoan ngoãn như vậy nhất định có yêu cầu gì. Nhưng mà đợi
hơn nửa ngày, Trạm Trạm cũng chỉ dùng hay tay nhỏ bé không ngừng nghịch
trong nước, da teo cả lại vẫn không nói gì. Lại qua một hồi lâu, con đột nhiên hỏi “Mẹ, chú Lam ở nhà một mình có sợ hãi hay không?”
Đông Hiểu Hi khẽ run trong lòng, đứa trẻ nhỏ như vậy cũng có thể hiểu được sự tịch mịch của người lớn? Hay là con đã bắt đầu biết thương chú
Lam của nó?
“Mẹ, chúng ta đi gặp chú Lam được không?”
Quả nhiên con đưa ra yêu cầu thực khó chiều, Đông Hiểu Hi vội vàng cự tuyệt: “Muộn rồi, chú Lam còn phải làm việc ở văn phòng, hơn nữa bên
cạnh chú ấy còn có nhiều chú và dì khác nữa, sẽ không sợ hãi.”
“Mẹ, chú Lam không phải từng nói buổi tối công tác chỉ cần có Trạm
Trạm và mẹ ở bên cạnh sao? Hôm nay sao lại ở cùng các chú và dì khác?”
“Có những việc cần nhiều người cùng hợp tác để hoàn thành. Chờ khi Trạm Trạm lớn sẽ biết.”
“Nếu khi Trạm Trạm lớn phải lo công tác, có phải chỉ còn lại một mình mẹ ở nhà?”
“… Không phải.” Đông Hiểu Hi hít hít cái mũi, nhịn không nỗi ôm cái
đầu nhỏ ướt đâm của con và lòng, ôn nhu nói: “Chờ mai này Trạm Trạm
trưởng thành, khi công tác, mẹ sẽ ở bên cạnh con được không?”
“Được ạ.” Trạm Trạm ngoan ngoãn dụi cái đầu ướt sủng trên vai mẹ, lại đưa ra yêu cầu thứ hai “Mẹ, một lát nữa chúng ta gọi điện thoại cho chú Lam đi, hỏi chút ngoan ngoãn ăn cơm không …”
“Ừ, chờ Trạm Trạm tắm xong chúng ta sẽ gọi.” Đông tác vô cùng
thân thiết của con làm cô nhớ tới Lam Thành, có đôi khi anh cũng như đứa trẻ nhỏ, vùi đầu trên hõm vai cô, khẽ dụi làm cho người ta không thể cự tuyệt yêu cầu.
Sau khi tắm xong, Đông Hiểu Hi lấy khăn tắm lớn bọc lấy con ôm đến
trên giường, sau đó lấy điện thoại nhét vào trong tay con. Trạm Trạm một bên thuần thục nhấn tìm tên của chú Lam, một bên nở nụ cười trên cái
miệng nhỏ nhắn, chỉ vậy mà đã có thể cười, nụ cười đơn giản đó lại như
đâm vào tim của Đông Hiểu Hi đến đau đớn. Một lúc sau, cô nghe thấy
giọng nói thất vọng của Trạm Trạm: “Chú Lam tắt điện thoại rồi.”
“….”
Không hiểu sao Đông Hiểu Hi có chút không ngờ tới, trong lòng có cả,
giác mất mát thậm chí sợ hãi, tựa như cô đi một mình trong bóng tối, đột nhiên quay người lại phát hiện người luôn luôn theo phía sau bảo hộ
mình, giờ phút này không còn nữa. Cô thẫn thờ nhìn con, con cũng bất an
nhìn cô, dường như chờ đợi mẹ cho mình một đáp án. Lúc này cô mới ý thức được từ khi Lam Thành đi vào cuộc sống của cô và con, chính cô đã vô
tình mà cố ý đem gánh nặng đặt vào Lam Thành, để cho con ngày càng ỷ lại vào anh. Hiện tại không còn có người làm cha ở bên cạnh, cô lại trở
thành chỗ dựa duy nhất của con. Nghĩ vậy cô lập tức điều chỉnh tâm tình, một bên dùng khăn lau tóc cho con, một bên cười nói: “Điện thoại chú
Lam có khả năng là hết pin, chờ chú ấy biết chúng ta gọi, nhất định sẽ
gọi lại.”
“Vậy … Nhưng điện thoại của mẹ có từng hết pim chưa?” Trạm Trạm ngoan cố nhìn mẹ đòi giải thích.
“Điện thoại của mẹ đôi khi cũng hết pin, nhưng lúc đó không cầm tới mà thôi.”
Hóa ra trên đời này câu nói ấm áp nhất lại là “Sẽ luôn để cho điện
thoại khởi động cả 24 giờ.” Hơn nữa đối phương thật sự có thể làm được.
—
Đêm đã khuya, xuyên thấu qua cửa sổ, hào quang như ngọc của “Thành
ánh sáng” vẫn thấy rõ như cũ. Đông Hiểu Hi dỗ con ngủ say, hôn nhẹ lên
khuôn mặt phấn nộn của con hai cái, một cái là cho chính mình, một cái
khác là thay cho Lam Thành. Bởi vì không thể nói chuyện điện thoại với
chú Lam, Trạm Trạm ngay cả trong mơ ngủ miệng cũng hơi lép nhép, làm
người ta đau lòng lại khiến cảm thấy trìu mến. Cô lại ngơ ngác nhìn một
hồi mới xuống giường lấy máy tính, viết cho xong bản thảo phỏng vấn.
Đối với sự kiện ngoài ý muốn lần này, cô biết chính phủ có cái khó
của chính phủ, doanh nghiệp cũng có cái khó của doanh nghiệp, nhưng là
người trong ngành truyền thông nhắm tới dư luận cô cho rằng có chút thời điểm tất yếu cũng cần có trách nhiệm vì những người yếu thế mà tranh
thủ lấy lại chút tôn nghiêm và quyền lợi cho họ. Mặt khác cô cho rằng
Lam Thành có chút thay đổi, không phải là biến thành người tốt hay kẻ
xấu, mà chính là hiện tại anh giống như một đứa trẻ phạm lỗi, cần nghiêm khắc cảnh cáo và nhắc nhở anh, người đàn ông nếu không cẩn thận sẽ
không sửa chữa được sai làm, giống như ba cô năm đó.
Viết xong bản thảo, cô lại đọc lại một lần, tuy rằng ngôn ngữ bên
trong có chút sắc bén, nhưng không hề nêu đích danh công ty Lam Long và
tên Lam Thành, chỉ là mượn lời nói chung về các tập đoàn và sự kiện tạo
thành bi kịch mà phản ánh sự thật tồn tại trong xã hội, cũng theo đó kêu gọi các ngành chức năn có liên quan cần có những quy định nghiêm ngặt
hơn, thích hợp hơn để ủng hộ lợi ích cho những người yếu thế.
Khi cô mở hộp thư chuẩn bị gửi, mới phát hiện có một lời nhắn, là
email của Hạng Hàn gửi cho cô, yêu cầu cô phải gửi bản thảo hôm nay đến
hộp thư của anh ta ngay tối nay. Đông Hiểu Hi không suy nghĩ nhiều liền
gửi mail, không lâu sau, đối phương lại có hồi đáp: “Còn chưa ngủ sao?
Nếu không ngủ thì vào QQ đi, chúng ta thảo luận vài vấn đề về bản thảo.”
Dường như không thể thương lượng, Đông Hiểu Hi chuyển cửa sổ trên màn hình, QQ vừa mới login, đối phương liền khẩn cấp gửi tin nhắn: “Bản
thảo này viết rất hàm sức, cần sửa chữa một chút.”
Đông Hiểu Hi: “Anh xem rồi chỉnh sửa, cứ dùng tên của tôi, vả lại cũng không thể lệch khỏi quỹ đạo sự thật.”
Hạng Hàn: “Nói cho tôi một chút lí do.”
Đông Hiểu Hi: “Tôi không thể phủ nhận là vì Lam Thành, không nghĩ mình thương anh ấy quá sâu.”
Hạng Hàn: “Sao thế? Gần đây chuyện tình cảm hai người có vấn đề sao?”
Đông Hiểu Hi: “Không có gì, chỉ xảy ra vài việc, không biết nên xử lý thế nào.”
Hạng Hàn: “Không xử lý, là biện phát xử lý tốt nhất.”
Đông Hiểu Hi gõ một icon ngủ ngon rồi log out, không xử lý là biện
phát xử lý tốt nhất? Nói thì dễ hơn làm. Nếu không có Trạm Trạm có lẽ
tất cả mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều. Lúc cô vừa muốn cởi áo
lên giường đi ngủ, không ngờ lại nhận được điện thoại của Lam Thành, cô
đè thấp giọng, một lần nữa sửa chăn cho con, rồi lặng lẽ đi ra ngoài ban công.
Thành phố ban đêm có chút trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, giống như
bầu trời đêm thưa thớt những ánh sao, hình như anh có uống chút rượu, cứ nghe thấy anh cố ý nén xuống chất giọng cho trầm ổn, Đông Hiểu Hi có
thể nghe ra được một tia cảm xúc bất lực và ủy khuất khó che dấu nổi.
“Anh với Hầu Tử và vài người bạn đi tắm suối nước nóng, vừa mới phát hiện điện thoại hết pin.”
“Ừ.”
“Anh có mua cho Trạm Trạm đồ chơi và ít đồ ăn vặt, lát nữa đưa tới em đặt ở đầu giường con, để khi nó tỉnh lại biết chú Lam buổi tối có ghé
quá, thăm nó …”
“Được.”
“Muốn anh đi tới hay là nhờ lái xe đưa qua?”
“…” Đông Hiểu Hi ngẫm lại nói “Nhờ người lái xe một chuyến đi.” Thật
ra là do cô lo lắng, sợ anh uống rượu lại lái xe. Mà dường như Lam Thành uống rượu say nên đầu óc cũng không linh động mà nghĩ tới điều cô la
lắng, chỉ thản nhiên nói “Đã biết!” rồi đột nhiên cúp máy.
Không lâu sau, lái xe đem đồ chơi và đồ ăn vặt tới, Lam Thành dường
như muốn mang cả siêu thị đến nhà của cô, có cảm giác những món đồ để
chật cả căn phòng. Đông Hiểu Hi thật không ngờ Lam Thành lại mua hai con gấu bông to hơn một thước, một con màu trắng, một con màu cà phê. Dù
Lam Thành không có nói thêm gì, nhưng Đông Hiểu Hi biết rõ một con là
cho Trạm Trạm, con còn lại là dành cho cô. Cô suy nghĩ một hồi, ôm con
gấu màu cà phê về phòng mình để lên giường, con gấu bông chiếm hơn cả
nửa cái giường, cô đột nhiên hiểu ra dụng ý của Lam Thành, tâm tình
ngoài muốn cười ra còn cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ anh không hiểu có những thứ không thể thay thế sao?
Cuối cùng, cô đem con gấu to màu trắng qua phòng con, trên giường ngủ màu xanh nhạt, thân hình con nhỏ bé gắt gao tựa vào con gấu lớn, cái
đầu nhỏ dụi gần vào đầu con gấu lớn, hình ảnh hạnh phúc khiến người ta
muốn rơi lệ.
Lúc này đây, cô nghĩ Lam Thành rốt cuộc chỉ có thể dùng tâm của mình
để ở bên cạnh hai mẹ con cô. (Kat: đau lòng quá các tình iu ơi)