Đông Hiểu Hi bất an nhìn đồng hồ, cũng nhìn người đàn ông đối diện đang một chén lại một chén uống vào.
Cả bữa cơm tối nay từ tám giờ đến tận mười giờ, suốt hai tiếng đồng
hồ, cô cũng không nói được mấy tiếng, cũng không yên lòng được một phút. Thật ra ngay từ lúc Hạng Hàn mở miệng lúc tối, cô đã muốn cự tuyệt lời
mời của anh, nhưng cuối cùng vẫn lại mềm lòng. Bởi vì cô nhìn thấy trước mặt mình không phải là một người đàn ông thất tình, thất nghiệp mà là
một người cha mất đi quyền giám hộ con mình, thậm chí mất đi quyền đến
thăm con. Thật ra tình thương của người cha là một loại tình cảm rất sâu sắc, thâm trầm, nó không giống như tình thương của người mẹ, có thể tùy lúc mà dùng ngôn ngữ để biểu đạt, có thể nói cho con mình biết là mẹ
yêu con biết bao nhiêu. Tình thương của người cha là một loại tình cảm
lắng đọng lại trong lòng, rất sâu đậm. Hơn nữa loại yêu thương này,
không phải là lúc nào cũng khoái hoạt, có đôi khi cũng có điều bất đắc
dĩ, thậm chí bi ai……
Đêm đã khuya, Hạng Hàn rốt cục cũng không thắng được rượu mà chịu
trận gục xuống, ngủ say. Ngoài cửa sổ là bầu trời đêm tĩnh lặng, mà
trong cửa sổ này, anh lại say rượu gục xuống, khuôn mặt bị mặt bàn lạnh
như băng đè ép có chút biến dạng.
Giờ phút này anh ta cô độc, lẻ loi có ai đau xót?
Đông Hiểu Hi suýt chút nữa vì hình ảnh trước mắt mà rơi lệ. Đương
nhiên cô cảm thấy khổ sở cũng không phải là chỉ vì bộ dạng thất hồn lạc
phách bây giờ của Hạng Hàn, mà là cô cũng nghĩ đến Lam Thành, nghĩ đến
anh có phải ban đêm cũng đã từng như thế này, cũng một mình ngồi uống
rượu, nhớ đến cô cùng thằng nhỏ hay không? Kì thật có đôi khi đàn ông
thoạt nhìn bề ngoài rất kiên cường, nhưng kiên định của bọn họ phần
nhiều là muốn phụ nữ an tâm, nếu không ý chí bọn họ cũng sẽ dần dần mà
bạc nhược, cũng sẽ bất tri bất giác mà sa sút tinh thần thôi. Trong
khoảng thời gian này, cô chính mắt nhìn thấy quá trình gian nan của Lam
Thành từ vị trí “chú Lam” mà hoán chuyển thành “ba ba”, thậm chí còn
mang theo chút hèn mọn, càng ngày anh cùng Trạm Trạm càng ở chung nhiều, càng ngày mặt yếu ớt của anh cùng càng dễ dàng biểu hiện ra ngoài, Đông Hiểu Hi có cảm giác, anh ngay cả che dấu cũng không buồn che dấu nữa,
hoặc là đã không thể che dấu nữa rồi.
Cô bước vòng qua bàn, vỗ vỗ vai Hạng Hàn, không thấy có phản ứng gì.
Người này trước khi say thì nói cực kì nhiều, khi say rượu rồi thì hạnh
kiểm lại tốt kinh người thế này, một động tĩnh cũng không. Đông Hiểu Hi
gọi điện cho một đồng nghiệp nam ở tòa soạn báo, cô không kịp lo lắng
xem mình có làm phiền người ta không nữa, dù sao thì đối mặt với Hạng
Hàn say như vậy cô cũng bó tay. Hai người là cộng sự cũng được một thời
gian, thậm chí ở một số phương diện trong công việc còn có chút ăn ý với nhau, anh ta cũng coi như là người đàn ông mà Đông Hiểu Hi kết giao
nhiều nhất ngoại trừ Lam Thành, đối với anh, cô không cảm thấy có gì quá phiền phức, nhưng cũng không phải có hảo cảm đặc biệt, chỉ là bình
thường mà thôi. Ngẫu nhiên, bọn họ cũng coi như một đôi bạn chơi thân
đi. Có một khoảng thời gian, ở tòa soạn cũng truyền ra một ít lời đồn về hai người bọn họ, cô vốn vẫn cảm thấy không thẹn với lương tâm mình nên cũng chẳng để tâm đến nhiều. Hôm nay, Lam Thành ở trước mặt cô đã ghen
không thèm che dấu, cô cảm thấy mình vẫn có tự do giao tiếp với người
khác giới chứ, nếu Lam Thành đối với cô ngay cả điểm tín nhiệm ấy cũng
không có, thì thật uổng phí nhiều năm như vậy, cô một mình nuôi con, vì
anh mà chờ đợi.
—–
Đưa Hạng Hàn về nhà xong, Đông Hiểu Hi trở lại nhà cha mẹ thì đã mười một rưỡi đêm rồi, nhưng làm người ta bất ngờ nhất là xe Lam Thành lại
đỗ ở dưới lầu, trong xe tối đen như mực. Cô cẩn thận bước đến gần vỗ vỗ
cửa kính xe, không thấy có động tĩnh gì. Lại dùng sức, vỗ mạnh tiếp, một hồi chuông báo động vang lên trong không gian im lặng, lúc này cô mới
xác định trong xe không có người. Đông Hiểu Hi lại ngẩng đầu lên nhìn
cửa sổ nhà mình, bên trong đèn đuốc vẫn sáng ngời, trong lòng chợt có
chút rung động.
Nhẹ nhàng bước lên lầu, cô tự mình lấy chìa khóa mở cửa, quả nhiên từ phòng khách bay ra mùi rượu và mùi thức ăn, đồng thời là tiếng ba cô
đang nói.
“Thành tử, ta vốn không phải ủng hộ chuyện uống bia rượu quá nhiều,
nhưng hôm nay thật sự cao hứng. Ta đối với con không có yêu cầu gì khác, chỉ cần đối xử với con gái và cháu ngoại ta thật tốt là được. Tiền đồ
lớn nhất đối với một người đàn ông chính là, thà để bản thân mình cực
khổ đến chết, cũng muốn làm cho vợ con mình hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp
nhất có thể. Cái tốt đẹp nhất này không nhất định phải là vinh hoa phú
quý, mà chính là phấn khởi, hạnh phúc, thư thái …… Đừng làm cho con gái
yêu của ta phải khóc nữa, nghe không?”
“Ba, con đã biết.”
“Biết cái rắm ấy, đã trễ thế này rồi còn để cho vợ mình ra ngoài tăng ca, vì người đàn ông khác mà bán mạng, cậu vẫn còn là đàn ông sao?”
Đông Hiểu Hi không hiểu sao lại cảm thấy lời nói này của ba như là đã quyết định rồi, hai người hẳn là đã uống không ít. Cô cười cười đi vào
phòng, vừa vặn nhìn thấy Lam Thành đứng lên, nghiêm trang nói với ba cô: “Ba, con bây giờ phải đi đón tiểu Hi, đón không được, con cũng không
làm đàn ông nữa.”
“Phốc……” Đông Hiểu Hi nhịn không được mà bật cười, đây mà là Lam tổng ương ngạnh, đường hoàng thường ngày sao, rõ ràng là đứa nhỏ bốc đồng ở
trước mặt người trên thì đúng hơn. Cô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lam Thành ở trước mặt ba mình mà thả lỏng như thế.
Ánh sáng từ bóng đèn chiếu lên khuôn mặt Lam Thành, vẫn là bình tĩnh
như nước, chỉ có cặp mắt như đang phủ lớp sương mù mỏng manh kia là cho
thấy anh đã uống không ít rượu. Không biết là do tác dụng của cồn, hay
là vì bây giờ cô đang đứng trước mặt anh, mà khuôn mặt Lam Thành lại dần dần lộ ra vẻ ôn nhu trìu mến, làm cho Đông Hiểu Hi xấu hổ vô cùng. Ở
trước mặt ba cô thế này mà anh lại lộ liễu nhìn cô không chớp mắt như
vậy.
Cô thoáng cúi đầu, so với khi mới bước vào cửa thì lại càng bình tĩnh thêm, hỏi: “Trạm Trạm đâu rồi?”
“Ngủ.” Lam Thành vẫn ngây ngốc nhìn cô, bàn tay chỉ chỉ vào phòng ngủ, trên môi bất giác nở nụ cười.
“Uống ít thôi.” Cô tiện tay để túi xách xuống sô pha, vô cùng tiêu
sái đi đến bên cạnh Lam Thành ngửi ngửi một chút. Có lẽ là rượu nồng mà
tình cũng nồng, hai người họ bất kể là đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà giờ phút này đây, một động tác tùy ý tự nhiên cũng khiến cho họ không còn
ghi hận trong lòng. Lam Thành thậm chí xem nhẹ chuyện khi người phụ nữ
này đòi đi tăng ca, chính anh đã điên cuồng ghen tuông thế nào. Giờ đây, chỉ cảm thấy mình đã có chút say, không rõ là vì uống rượu hay là vì
hương thơm từ trên người cô truyền đến nữa? Anh mỉm cười, ngoan ngoãn
buông chén rượu trên tay, lại rước lấy sự bất mãn của Đông Vạn Lương.
“Nha đầu, con từ lúc vào nhà đến bây giờ, không có một câu là quan tâm đến ba của con.”
“……”
Hai người không nói gì chỉ cười cười, lại nghe Đông Vạn Lương uy
nghiêm ra lệnh: “Thành tử, chén rượu hôm nay nhất định phải uống. Hôm
nay, lời nói của vợ có thể không nghe, nhưng về sau nhất định phải
nghe.”
Lam Thành không ngừng gật gật đầu, lại lần nữa cầm chén rượu lên, ngửa cổ uống cạn.
……
Đông Hiểu Hi tươi cười, mặc kệ hai người họ mà đi vào phòng ngủ. Dưới ánh đèn mờ nhạt, mẹ cô đang cầm chiếc quạt nhỏ, nhẹ nhàng ngồi bên quạt cho Trạm Trạm. Trạm Trạm cũng đã ngủ rồi, lông mi thằng nhỏ thật dài có chút lay động trên khuôn mặt trắng noãn, một bàn tay để qua đỉnh đầu,
tay kia nắm lấy áo bà ngoại, ngay cả cái miệng nhỏ nhắn cũng cong lên
thành nụ cười. Có lẽ vì hôm nay có chú Lam, nên phá lệ, ngay cả khi ngủ
cũng thấy ngọt ngào.
Đông Hiểu Hi bước đến cầm chiếc quạt trên tay mẹ, ngồi xuống hỏi: “Sao lại không bật điều hòa vậy ạ, như này thật nóng.”
“Lam Thành nói khi nãy tắm Trạm Trạm có hắt xì một cái, không cho bật điều hòa.”
“Người gì thế chứ, trong mắt chỉ có con của anh, muốn để người khác
nóng chết a.” Chính cô cũng không nghĩ câu “con của anh” lại dễ gọi như
vậy.
“Con ngại nóng thì sang phòng khác, phòng trẻ nhỏ vốn không nên bật
điều hòa.” Trần Thanh Hoa lấy lại chiếc quạt trong tay con gái, vừa quạt tiếp cho Trạm Trạm vừa nói: “Lam Thành là người cha tốt khó kiếm đấy,
vừa vào cửa đã cùng chơi đùa với thằng nhỏ, lúc tắm cho Trạm Trạm xong
cứ tự mình ôm lấy nó, làm cho áo sơ mi cũng bị ướt hết, cũng chẳng hề để ý, chẳng thèm xấu hổ, trực tiếp cởi ra lau cho thằng nhỏ. Các con cũng
thật là, đến bây giờ Trạm Trạm vẫn còn một câu lại một câu gọi chú Lam,
khi nào thì con định để cho thằng nhỏ gọi một tiếng ba đây?”
“Không phải nói gọi ba là gọi được ngay, cũng phải cho thằng nhỏ một quá trình tiếp nhận đã.”
“Mẹ thấy con ép buộc cũng đủ rồi đấy, Lam Thành bây giờ đã là người
đàn ông chín chắn, ưu điểm vốn nhiều hơn nhược điểm, con còn quật cường
như thế, chỉ sợ sớm hay muộn cũng bị người phụ nữ khác cướp đi mất, đến
lúc đó mẹ chờ xem con khóc lóc thế nào đây. Con có thể không sao đi,
nhưng thật đáng thương cho cháu ngoại của mẹ.” Trần Thanh Hoa nói xong,
lấy chăn mỏng phủ lên người Trạm Trạm. Đây cũng là chăn Lam Thành ra
ngoài mua cho Trạm Trạm, thằng bé này chỉ biết thương con quá mà không
biết nên làm thế nào cho đúng, giữa trời nóng lại mua chăn đệm đầy đủ
cho Trạm Trạm, nói là sợ mùa đông lạnh. Xem ra bên người đứa nhỏ, dù là
cha hay mẹ cũng không thể thiếu. Bà cùng chồng cũng đã nói chuyện này
rất nhiều lần, quyết tâm dù thế nào cũng không thể lại để cho hai vợ
chồng tiểu Hi có mẫu thuẫn hay chướng ngại gì nữa, đối với chuyện li hôn của hai chúng nó trước đây, bậc làm cha mẹ như họ cũng không phải là
không có trách nhiệm.
Không biết Lam Thành đã đến gần phòng từ lúc nào, Trần Thanh Hoa bèn
đứng lên đưa cái quạt cho con gái, rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Chiếc giường bỗng nhiên lún xuống một chút, hơi thở nồng đậm mùi rượu phả lên cổ Đông Hiểu Hi. Lam Thành đặt cằm lên bả vai cô, hai người vẫn trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở trong không gian im lặng.
Hồi lâu, Đông Hiểu Hi mới giật bả vai đau nhức ra, nhẹ giọng hỏi anh: “Anh ngủ sao?”
“Không.” Lam Thành dịch người một chút, tiếp tục đặt cằm lên vai cô: “Nhìn con ngủ.”
“Tối nay anh ngủ lại đây hay là lại về.”
“Anh về.” Lam Thành nói xong, nhấc đầu khỏi vai cô, lại giải thích
tiếp: “Ở đây phòng ít quá, với quan hệ của hai đứa mình bây giờ, anh ở
lại không thích hợp. Chờ “tiểu khu Thành ánh sáng” hoàn thành, anh sẽ
mời ba mẹ đến cùng, như vậy mọi người cùng ở một nhà với nhau, Trạm Trạm cũng sẽ vui vẻ.”
“Anh tưởng tượng đi, dù sao em với con cũng đều không đi đâu hết.”
Nhìn hai má trắng nõn của cô, lại vẻ mặt cố ý chọc giận anh kia, Lam
Thành liền cười, nâng tay lên xoa xoa mái tóc hỗn độn của cô: “Em mà
không nuôi cho tóc dài ra, anh còn chưa nghĩ sẽ lấy em vào cửa đâu.” Nói xong, anh đứng lên định hôn lên mặt con một cái, bị Đông Hiểu Hi đẩy
ra.
“Không được mang theo mùi rượu tiếp cận con em, lại dạy hư nó thành con sâu rượu nhỏ.”
“……..” Lam Thành sửng sốt nâng môi lên, lại tiếp tục cười: “Anh còn
chưa hỏi em đâu, về muộn như vậy còn mang theo mùi rượu. Em là đi tăng
ca? Hay là cơm no rượu say thế?”
“Là em tự nguyện muốn. Hiện tại em là người độc thân, anh không có quyền lợi quản thúc em.”
“Độc thân? Em là bà mẹ độc thân đó.” Lam Thành không cho là đúng mà
nhắc nhở cô: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ một lần nữa lấy lại quyền lợi mà
quản thúc em.”
……
Tiễn Lam Thành khỏi cửa, Đông Hiểu Hi trở lại cửa sổ nhìn ánh đèn
đường chiếu lên thân ảnh kia, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, đột nhiên
trong lòng cô tràn lên cảm giác chua xót. Vinh hoa phú quý cũng tốt,
phân tranh mâu thuẫn cũng tốt, kì thật đều là hư vô, con người trên đời
này có thể hoàn toàn vô lo, khoái hoạt lại có bao nhiêu người? Cô và Lam Thành rốt cuộc là yêu nhau, nên cho dù tách ra nhiều năm như vậy, cái
loại động tâm mỗi khi đối diện nhau này vẫn chưa từng thay đổi.
Lam Thành quả thực là đã uống rất nhiều, ngay cả bước đi cũng có chút trôi nổi. Mấy năm nay, đủ loại tư vị say rượu anh đều đã trải qua,
ngoài việc đau lòng chính là thân thể càng khó chịu. Mà hôm nay, là lần
đầu tiên anh say mà cảm thấy hạnh phúc như vậy. Thật ra lúc tiểu Hi rời
khỏi phòng khách, anh đã nhìn đến túi xách của cô đặt trên sô pha, có lẽ là do chưa kéo hết khóa nên túi mở rộng ra, bên trong lộ ra một chiếc
hộp nhãn hiệu rất quen thuộc với anh. Anh tò mò cầm lên, mở ra mới biết
là một chiếc ví màu xanh thẫm, màu sắc giống với chiếc ví năm năm trước
cô mua cho anh, là màu mà anh thích nhất. Anh biết, cái ví này giá trị
không nhỏ, đối với quan niệm của Hiểu Hi bây giờ có thể nói mua nó là
hoang phí, ngay cả đồ trang điểm cô dùng cũng đều là loại bình thường
thậm chí giá rẻ, cũng chỉ khi mua đồ cho Trạm Trạm cô mới không hề so đo giá cả mà thôi. Lúc ấy trong lòng Lam Thành thấy ấm áp vô cùng, cảm
giác được người ta yêu thương từ lâu rồi nay đã trở lại trong tim lần
nữa.
Lúc này đây, anh nhìn lên người phụ nữ nhỏ bé trên ô cửa sổ, một loại cảm động khó nói thành lời trào lên trong lòng. Anh đương nhiên biết cô là luyến tiếc anh, cũng là sợ anh say rượu quá mà không đi nổi. Anh
hướng lên cửa sổ mà nở nụ cười, rồi quay đầu bước đến xe mình, dưới ánh
trăng sáng, dưới ánh đèn đường, anh thấy lòng mình rộng mở. Bên tai vẫn
quanh quẩn lời nói của Đông Vạn Lương: “Làm người là đã đeo nợ nần trên
đời này vào mình rồi, con người ta có đôi khi còn sống cũng là cả một
quá trình trả nợ, trả xong rồi thì thoải mái tiêu sái, nếu còn chưa trả
hết, thì có thể là kiếp sau, rồi kiếp sau nữa vẫn phải tiếp tục gồng
mình mà tiếp tục.”