Sáng sớm Hạng Hàn liền chạy tới nhà Đông Hiểu Hi, nhưng mà Trần Thanh Hoa so với anh còn đến sớm hơn. Nghe được tin cháu ngoại bị thương bà
một khắc cũng không dám chậm trễ, chính là cũng không biết rõ ràng tình
trạng trước đó, bà không dám kinh động bạn già Đông Vạn Lương, dù sao
đàn ông có đôi khi hành động rất nóng nảy, dễ dàng đem chuyện bé xé ra
to. Lúc nhìn thấy được Hạng Hàn, trong lòng bà đã muốn hiểu hơn phân
nửa, gương mặt không có biểu cảm gì cũng có thể hấp dẫn cả nam lẫn nữ,
khó trách Lam Thành lại ghen, chuyện của người trẻ tuổi bà không muốn
hỏi nhiều đến, tránh tạo áp lực cho con gái, bà chỉ cần để ý xem trọng
đến cháu ngoại bảo bối là tốt rồi.
Lúc đi thang xuống lầu, Hạng Hàn vài lần muốn giúp đỡ Đông Hiểu Hi
nhưng đều bị cô cự tuyệt. Có lẽ cũng là bị cô cự tuyệt nhiều thành thói
quen, Hạng Hàn cũng không để ý, từ ngày đầu tiên đi làm chỉ biết cô là
một cô gái quật cường, nhưng giờ biết thêm được cô cũng là một cô gái
kiên cường.
Hai người một trước một sau đi ra tới cửa lớn, rồi đứng lại cùng một lúc.
Thì ra cách đó không xa, Lam Thành hai tay nắm túi hành lý, nghiêm
túc bình tĩnh hướng bọn họ bên này đi tới. Đồ tây màu xanh đậm cắt may
vừa người, áo sơ mi màu trắng, làm người ta hoa mắt chóng mặt, kể cả đàn ông như Hạng Hàn cũng không thể không tán thưởng ở trong lòng, khó
trách tuần san hoặc báo giải trí mới bình chọn hình tượng người đàn ông
dễ nhìn, cũng chính là Lam tổng. Nhưng giờ phút này Đông Hiểu Hi lại
thầm nghĩ phớt lờ đi qua mặt anh. Anh nghĩ anh là ai vậy? Cuộc sống của
cô và con, anh muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Nhưng điều cô thấy
kì quái là, Lam Thành tựa hồ có chuẩn bị mà đến, cho dù thấy Hạng Hàn
cùng cô đứng chung một chỗ, trên mặt anh cũng không thấy biểu hiện quá
nhiều kinh ngạc, thật không biết là anh che dấu tốt, hay là anh không
quan tâm, không biết vì sao mà trong lòng vẫn có một chút điểm mất mát.
Kỳ thật đều không phải là Lam Thành che dấu tốt, ngay khi vừa mới
nhìn thấy Hạng Hàn cùng Đông Hiều Hi đồng thời xuất hiện ở trước mắt,
lòng anh nháy mắt lạnh tột cùng, tối qua đã tự cảnh cáo chính mình, vô
luận thế nào cũng không được xúc động, nhưng mà anh thiếu chút nữa đã
xoay người rời đi, nói cách khác là quyết định từ bỏ. Dù sao Lam Thành
cũng là một người đàn ông thông minh, đầu óc xoay chuyển mau hơn so với
người bình thường, bởi vì nháy mắt anh đột nhiên lại tự ý thức lại được, quần áo trên người Hạng Hàn cũng không phải là bộ ngày hôm qua anh nhìn thấy, có thể nói lên rằng đêm qua hai người bọn họ không có cùng một
chỗ. Hơn nữa anh cũng không tin Đông Hiểu Hi là người phụ nữ tùy ý, độc
thân năm năm, như thế nào trong một đêm liền đem chung thân của bản thân phó thác cho người khác? Nghĩ vậy, trong lòng anh có chút gợi mở, ngay
cả ánh mắt cũng trong sáng lên rất nhiều. Anh chậm rãi tiêu sái đi qua,
nâng tay bắt lấy cánh tay Đông Hiểu Hi, cũng không cần quan tâm Hạng Hàn có ở đó hay không, đầu tiên liền hạ giọng nói: “Anh đến giải thích, coi như ngày hôm qua là anh điên rồi, tha thứ cho anh.”
“Đã trễ.” Đông Hiểu Hi bỏ tay anh ra, lại đem tay kia cuốn lấy cánh tay của Hạng Hàn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi.”
“Anh muốn gặp con.” Lam Thành nói từ tâm của chính mình. Bởi có Hạng
Hàn đứng ngay đó, lại đối mặt với lời nói lạnh nhạt của cô, anh thật sự
nói không nên lời thấp kém nào nữa.
Quả nhiên Đông Hiểu Hi cười: “Thì ra là vì anh muốn gặp Trạm Trạm?
Thật là xin lỗi, em nghĩ có một số việc có thể là em nói anh không hiểu
được, ba ruột của Trạm Trạm không phải anh, là Lam tổng tự mình đa
tình.”
Lam Thành hơi há hốc miệng thở dốc, tựa hồ là muốn nói gì đó, không
ngờ giờ phút này Hạng Hàn lại đem Đông Hiểu Hi ôm lấy, nhẹ giọng nói:
“Xin tránh đường.” Thanh âm không cao lại cực kì có lực uy hiếp.
Lam Thành không hề chuyển động, chính là nheo mắt lại nhìn anh ta không chớp mắt, nhìn cô trong ngực anh ta…
Đại khái qua thời gian hai giây, Hạng Hàn dùng thân thể di chuyển Lam Thành, Đông Hiểu Hi cũng cực kỳ phối hợp, dùng hai tay ôm cổ anh ta,
không coi Lam Thành ra gì, thong dong tiêu sái đi qua…
—
Trong nháy mắt lúc xe vừa rời đi, Đông Hiểu Hi dỡ xuống toàn bộ ngụy
trang, cố gắng kiềm chết nước mắt nhưng vẫn không ngăn được nước mắt.
Ngay lúc vừa rồi lướt qua anh, đôi môi Lam Thành có hơi nhếch lên, cô
rốt cuộc vẫn đau lòng. Để có thể thõa thuê mãn nguyện về chuyện ngày hôm qua, nhất định phải trả thù anh, trong nháy mắt nhìn thấy anh như vậy,
hận trong đáy lòng vẫn là bị tan rã không còn bao nhiêu. Có thể thấy
rằng, phụ nữ so với đàn ông mềm lòng hơn, cho nên phụ nữ dễ dàng tha
thứ, dây dưa kéo dài quan hệ.
Nhưng khi nhớ đến những lúc con trông chờ điện thoại của chú Lam, sau đó một lần lại một lần thất vọng, tim cô như bị dao cắt, chưa từng đau
như vậy. Ngay tại sáng hôm nay, cô còn lo lắng có nên hay không nói dối
trấn an con, con lại cố tình không hỏi gì cả, tựa như ngày thường ngay
cả một chữ chú Lam cũng đều không có nhắc lại. Chỉ dùng đầu nhỏ chạm
trán của cô, nói: “Mẹ, chân của con không đau, một chút cũng không đau.” Đứa nhỏ chắc cũng sợ thất vọng, con cũng sẽ tận lực tránh đi một ít
chuyện làm con khổ sở. Nhưng vô luận con kiên cường như thế nào đi nữa
cũng chỉ là một đứa nhỏ, y tá đến nhà thay băng cho con, con vẫn khóc.
Đó không chỉ có đau, hẳn còn có ủy khuất nữa, còn có nhớ đến chú Lam của con chăng? Nhưng chắc con trai đã muốn chính mình học cách thừa nhận,
không muốn làm mẹ khó xử…
Đây cũng chính là chuyện làm cho Đông Hiểu Hi tự trách nhất, cũng là
nguyên nhân làm cô hận Lam Thành nhất. Chẳng lẽ đứa nhỏ trải qua cuộc
sống năm năm không có ba còn chưa đủ sao? Còn muốn làm cho con được biết đến tình thương của ba sau lại bị vứt bỏ sao? Cô biết sinh nhật ngày
hôm qua nhất định đã xảy ra hiểu lầm, hiểu lầm là có thể giải quyết,
nhưng bản tính con người cũng là chấp nhất, thậm chí là khó có thể bỏ.
Tuy rằng Lam Thành ngày thường tính tình ôn nhu đa tình, nhưng một khi
bùng nổ lên là muốn mạng người, chính cô thật ra thấy không sao cả,
nhưng tâm hồn đứa nhỏ rất mảnh mai, cho dù lần này hiểu lầm giải thích
rõ ràng, cô cũng không dám cam đoan sau này Lam Thành cũng không vô lí
nỗi bão, cô đối với anh không chút nắm chắc, cũng không muốn cho con quá sớm thừa nhận rồi mất đi sẽ rất đau xót, chuyện này thật tàn nhẫn.
“Hiện tại anh hiểu được vì sao vợ trước của anh mang con sang Úc. Cha mẹ nếu đã muốn chia tay, không bằng cho đứa nhỏ một hoàn cảnh sống mới, cho con nhận ba mới, như vậy đối với con mới tốt.” Hạng Hàn nói xong
lại thản nhiên cười: “Đương nhiên, anh không phải nói em, em cùng Lam
Thành vẫn tồn tại khúc mắc không rõ, thật đúng là không nhất định phải
chia tay. Phụ nữ các người……Có đôi khi chính là khẩu thị tâm phi…’
“…”
Đông Hiểu Hi không nói gì, nhưng trong đầu cô đang nghĩ, có phải hay
không cũng nên cho con tiếp xúc với người mới, cho con biết có lẽ chú
Lam cũng không nhất định là người duy nhất.
Đi vào bệnh viện, Đông Hiểu Hi không nghĩ tới xe của Lam Thành cũng
theo ở phía sau, lúc cô vừa mới xuống xe, Lam Thành liền tiến lên từng
bước: “Chân em làm sao vậy? Tại sao lại bị vậy? Có nghiêm trọng không?”
Vẻ mặt anh thân thiết nhưng cũng không dám dễ dàng đụng vào cô, sợ cô
phản kháng lại làm vết thương nặng thêm.
Hạng Hàn khóa xe, trực tiếp đi qua ôm lấy Đông Hiểu Hi hướng cửa lớn
của bệnh viện đi đến, đối với Lam Thành, anh ngay cả nhìn cũng đều không có liếc mắt một cái.
Tòan bộ quá trình xem bệnh và chụp hình, vẫn đều là Hạng Hàn ôm Đông
Hiểu Hi, Lam Thành còn lại là xếp hàng đăng kí trả tiền, sắm vai như một người hầu nhỏ bé, hai người đàn ông rất thong dong bình tĩnh, chịu khó
chăm sóc cho Đông Hiểu Hi. Cũng may cô bị thương không nghiêm trọng,
không đến hai giờ liền bị bác sĩ cho một đống thuốc rồi đuổi đi.
Đứng xa xa ở trên bãi cỏ phía sau, Lam Thành cầm thuốc không biết làm sao, anh thậm chí cũng chưa hỏi chân của cô vì sao lại bị như vậy, bởi
vì ánh mắt của cô lạnh băng và quá bén nhọn, nếu không phải da mặt chính mình quá dày thì cũng sợ sẽ bị lủng lỗ mất.
“Lam Thành, anh buông tay đi, chúng ta bây giờ tuyệt đối không có khả năng.” Đông Hiểu Hi giọng điệu thật đạm mạc, cũng rất tuyệt tình.
“Không cần phải tìm cách để ở bên bọn em, nếu anh lại xuất hiện trước
mặt em cùng Trạm Trạm, em liền lập tức đem bản thân mình gả đi.”
“Đừng…”
Làm Thành lắc đầu thật mạnh, ánh mắt cầu xin giống như đứa nhỏ, nhưng đối với Đông Hiểu Hi mà nói không hề có tác dụng. Cô tiếp nhận, xác
thật mà nói là đoạt lấy thuốc trong tay Lam Thành, xoay người hướng xe
của Hạng Hàn đi đến, còn không quên nặng giọng uy hiếp một câu: “Em nói
chuyện sẽ giữ lời.”
Kỳ thật phụ nữ hay không quả quyết cũng có lúc nắm bắt lấy thời điểm, tựa như tân nương xuất giá, phụ nữ không phải người nào cũng dùng hạnh
phúc cả đời đi làm tiền đặt cược sao? Cho dù không có lợi, các nàng cũng sẽ đi nếm thử một lần. Lam Thành biết rõ Đông Hiểu Hi so với phụ nữ
khác có phần quật cường hơn một chút, cho nên anh cái gì cũng không dám
nói, không dám làm, thân ảnh X5 màu trắng trước mắt anh trở nên mờ ảo
quá, hơn nữa càng chạy càng xa, cho đến lúc biến mất không thấy…
—
Một tuần trôi qua Lam Thành quả nhiên không có quấy rầy mẹ con cô
nữa. Mấy ngày nay, Đông Hiểu Hi cũng không có đi tòa sọan báo, công việc được giao đều hòan thành ở nhà. Hôm nay cũng là như thế, cùng con ăn
xong điểm tâm cô liền sớm mở máy tính ra làm việc, lại ngoài ý muốn thấy được trong hòm thư điện tử một bức thư Lam Thành gửi đến: Mấy ngày nay
rất nhớ đến em và Trạm Trạm, thực sự rất nhớ, hôm trước rốt cuộc nhịn
không được tới nhà trẻ. Em không cần giận, anh không muốn tới quấy rầy
cuộc sống an tĩnh của hai người, chỉ muốn đứng ở rất xa liếc mắt một
cái. Nhưng là đợi hai ngày cũng không thấy bóng dáng của em cùng Trạm
Trạm, đến hỏi giáo viên mới biết được em cùng đứa nhỏ đều bị thương. Anh không biết làm như thế nào để chuộc lỗi. Đêm hôm qua, anh nghĩ suốt một đêm, vì sao thời gian năm năm chúng ta tách ra so với thời gian chúng
ta cùng một chỗ lâu hơn, chúng ta lại còn có thể yêu đối phương? Anh vẫn tưởng bởi vì anh bao dung cùng sủng ái. Nhưng là hiện tại ngẫm lại, là
anh sai lầm rồi, anh rất tự đại cũng quá mức tự tin, cứ cho rằng trừ bỏ
anh, không có ai có thể cho em và đứa nhỏ hạnh phúc. Kỳ thật, cho đến
nay đều là em đem đến cho anh và Trạm Trạm hạnh phúc, trả giá vì anh
cùng đứa nhỏ. Tiểu Hi, có thể cho anh một cơ hội nữa sao? Anh sẽ không
cuồng vọng tự đại, lại càng sẽ không nhìn em từ trên cao nữa, ở mặt tình cảm chúng ta hẳn là ngang hàng, anh thật sự biết chính mình sai ở nơi
nào. Chờ em cho anh cơ hội.
Đông Hiểu Hi quyết đoán xóa thư, cô sợ chính mình nhịn không được lại nhìn một lần nữa, quyết định vừa rồi sẽ bị tan rã. Khép lại máy tính
vụng trộm vào phòng con, thế nhưng lại thấy con đi chân trần, ôm gấu
bông đi tới đi lui trên thảm. Đột nhiên con dừng lại ở một cái vị trí
ngay góc tường, nhét con gấu đứng ở góc tường, làm cho nó hơi bẹp đi,
sau đó lại kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, xem cũng không liếc mắt
một cái lại đi chơi món đồ chơi khác.
Hành động vừa rồi thật ra làm cho Đông Hiểu Hi vui vẻ, cô nở nụ cười
đến một nửa thế nhưng nhịn không được khóc. Cô liền vội vàng trốn ra
phòng khách, ngồi trên sô pha muốn khóc một trận thống khoái. Có lẽ là
áp lực lâu lắm, chính cô cũng không biết nước mắt không nên nhiều như
vậy, khóc thật lâu. Không biết khi nào thì con lặng lẽ tiến vào trong
lòng cô cọ cọ, dùng tay nhỏ bé lau nước mắt của cô: “Mẹ không khóc, mẹ
còn có Trạm Trạm…” Con từng nói với cô nhiều lần như vậy, nhưng lúc này
đây nghe đặc biệt đau lòng. Cô ôm chặt con, dùng sức cọ mặt con: “Bảo
bối, con nhớ chú Lam sao? Con muốn gặp chú ấy sao? Nếu muốn liền gọi
điện cho chú ấy, chú vẫn rất nhớ Trạm Trạm.”
“Me, con không cần chú.” Con có lòng tự trọng, không cam lòng bị
người khác vứt bỏ. Một lát sau, con còn nói: “Mẹ, con cũng không cần chú Hạng Hàn, bởi vì chú ấy luôn thích đối với con giả bộ cười.”
“…”
Đại khái trên đời không có người nào giống chú Lam, đối với nó luôn tươi cười chân thành.
—
Đảo mắt một tháng trôi qua, yêu cùng hận, thương cùng đau đều bị thời gian chôn vùi, hết thảy mọi việc đều nhìn như bình lặng, lại luôn có
cảm giác có chút khuyết điểm như người ta vẫn thường nghĩ.
Hôm nay là lễ mừng đầy năm của tuần san kinh tế, nghe nói là mời các
nhân vật nổi tiếng trong giới xã hội cùng thương giới đến ủng hộ. Tuần
san thời đại thương báo vốn là anh em của tuần san kinh tế, tổng biên
tập Hạng Hàn tất nhiên là không thể thiếu, muốn tới nói lời chúc mừng.
Anh lao lực thuyết phục Đông Hiều Hi làm bạn gái đi theo anh, lúc ban
đầu bị Đông Hiểu Hi một lời từ chối nhưng không chịu nổi Hạng tổng biên
kiên trì không ngừng, hướng dẫn từng bước, còn đem phúc lợi cấp cho cô,
mỗi tuần có thời gian một buổi chiều có thể cùng cô đi học lái xe, mặt
khác sau khi cô mua xe, tòa sọan báo có thể đặc biệt vì cô cung cấp dịch vụ bão dưỡng, dụ hoặc như vậy Đông Hiểu Hi tất nhiên là không có lý do
gì để cự tuyệt, hơn nữa cô cùng con trước mắt xác thực cần phải có một
chiếc xe thay đi bộ, huống chi Hạng Hàn nói với cô, Lam Thành gần nhất
sẽ đi Hồng Kông, cho nên bữa tiệc buổi tối hôm nay sẽ không có phát sinh trường hợp xấu hổ nào, cô liền vui vẻ tiếp nhận.
Buổi chiều, Hạng Hàn sớm đem lễ phục chuẩn bị cho cô đem đến nhà, váy dài một màu mềm mại rất là thanh lịch, phóng khoáng. Bởi vì Hạng Hàn
không có hứa hẹn với cô sẽ chuẩn bị trang sức, chính cô cũng không có
trang sức gì xứng với lễ phục, suy nghĩ một lát, cô liền ra tiệm uốn tóc nối cho tóc dài ra một tí.
Suốt năm năm không nhìn thấy mái tóc dài của chính mình, giờ phút này nhìn cô gái trong gương, một mái tóc màu cà phê dài hơi gấp khúc, làn
da trắng giống như trẻ con thật động lòng người, khiến cho cô kinh ngạc, thậm chí có vài phần hoài nghi cô gái kia thật là chính mình sao?