Đông Hiểu Hi đứng ngơ ngác ở nơi đó, người dưới tàng cây mặc chiếc áo sơmi màu trắng, khí chất nam nhi mát lạnh nho nhã giống như trước kia
khiến suy nghĩ của cô lập tức quay trở quãng thời gian đại học. Lúc đó
chưa thoát khỏi tâm tính trẻ con nhưng lại cứ tỏ ra như người đã từng
trải, dường như đó là những ký ức khó quên nhất lưu lại trong tâm trí
của mỗi người khi họ còn sống. Nhưng bởi vì áp lực cuộc sống, dần dần
khiến người ta quên đi giấc mơ ban đầu, quên đi năm đó vì sao bản thân
lại thoải mái, dũng cảm theo đuổi tình yêu cùng lý tưởng.
“Cả đời ít nhất nên có một lần vì người nào đó mà quên chính mình.”
Giờ phút này không biết vì sao, chẳng hiểu sao những lời này của cô lại
xuất hiện lặp lại trong đầu…..
Lam Thành từng bước một hướng tới hai mẹ con cô, bước chân rất lớn
cũng rất thong thả. Nguyên bản chỉ là muốn yên lặng nói lời tạm biệt lại biến thành một loại cảm xúc khó tả. Anh đi đến bên cạnh hai mẹ con cô,
nghĩ đến bằng này khoảng cách vừa vặn có thể tự chủ được, nhưng tâm vẫn
bị nhiễu loạn bởi hơi thở của họ. Cũng đối với suy nghĩ buông tha của
chính mình mà có cảm giác xấu hổ cùng áy náy.
“Anh sắp đi Nhật bản, đến đây cùng hai người nói lời từ biệt.” Anh
thề không phải không thầm nghĩ đừng đến, có lẽ sợ sự xuất hiện đột nhiên của mình khiến cô không vui.
Đông Hiểu Hi không nói gì, tâm dù xa nhưng bề ngoài không bình tĩnh
được. Cô cúi đầu nhìn con, giờ phút này Trạm Trạm cũng cuí đầu quyệt
miệng, hai tay nhỏ bé bất an xoa nắn mũ quả dưa màu vàng làm rớt ra đồ
trang trí hình con thỏ, lại rối rắm muốn đem nhét con thỏ trở lại.
Lam Thành từng bước đến gần con rồi ngồi xổm xuống, một bàn tay nhẹ
nhàng cầm lấy cánh tay nhỏ của con, ngón tay cái trượt trên da thịt non
nớt của con. Còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy con, trong lòng không
hiểu sao sinh ra một loại cảm giác thương tiếc. Anh không bao giờ nghĩ
đến, ở một nơi anh không hề hay biết, lại có một sinh mệnh nhỏ mang một
nửa dòng máu của anh lặng lẽ sinh ra, thế giới này quả thật quá kì diệu
nhất chính là hình thức kéo dài sinh mệnh này. Nhưng mà anh đã mắc nợ
đứa nhỏ này nhiều lắm, cũng mắc nợ mẹ của nó. Nhiều lần anh nghĩ lớn
tiếng nói, bảo bối, hết thảy còn kịp, ba đem con về dành toàn bộ tình
yêu cùng thời gian cho con và mẹ. Bảo bối, nhất định phải tha thứ cho
ba, lại cho ba thêm một cơ hội… Nhưng anh không có tư cách nói ra khỏi
miệng…
Có lẽ là bị chú Lam lơ đãng sờ đau, Trạm Trạm nhíu mày, rút tay khỏi
tay anh, cũng không nói lời nào, đôi mắt như trước vẫn cụp xuống, chỉ có thể thấy được hai hàng lông mi ngẫu nhiên chớp.
Lam Thành cười sửa lại quần áo cùng mũ cho con, nói: ‘Trạm Trạm, chú
Lam đi Nhật Bản về mua cho con đồ chơi được không? Vậy con cũng đáp ứng
chú, nghe lời mẹ, ngoan ngõan ăn cơm, chờ chú trở về nhìn thấy Trạm Trạm của chúng ta vóc dáng vừa cao lại vừa khỏe mạnh.”
Nghe được chú Lam nói muốn đi Nhật Bản, Trạm Trạm đột nhiên mở to hai mắt nhìn, sau đó mạnh mẽ đẩy tay của chú Lam trên vai mình, rồi chạy
tới chỗ bán kem hướng đối diện mà không quay đầu lại. Lam Thành cả kinh, anh không biết con vì cái gì mà phản ứng lớn như vậy, vừa có ý định
đuổi theo, lại bị Đông Hiểu Hi lấy tay ngăn lại: “Kệ con đi, mấy ngày
nay nó vẫn đều cư xử không được tự nhiên.”
Hai người không nói gì, yên lặng nhìn thân ảnh nho nhỏ của cậu đứng
trong đội ngũ xếp hàng thật dài. Dì phía trước xoay người nói chuyện với cậu, tựa hồ là muốn nhường cậu lên trước, cậu lại quật cường lắc đầu,
ngoan ngõan chờ đợi, không chen ngang cũng không làm nháo. Một lát sau,
rốt cuộc đến lượt cậu, cậu vươn tay nhỏ bé chỉ phương hướng của mẹ và
chú Lam cho dì bán kem xem, sau đó thuần thục chọn mùi vị mình thích,
nhận kem trong tay dì ấy, liền đứng một bên ngoan ngõan ăn, cũng không
ngẩng đầu lên. Dì bán kem cười sờ đầu cậu, cậu lại quật cường né tránh,
dù sao một hồi nữa mẹ đến trả tiền, không ăn không phải trả tiền, cho
nên không cho sờ.
Lam Thành cùng Đông Hiểu Hi kìm lòng không được nở nụ cười, Lam Thành nói: “Con càng lớn, càng ngày càng khó quản?”
Đông Hiểu Hi gật gật đầu: “Ừ, đặc biệt ương ngạnh, nhưng ngày thường
vẫn rất ngoan.” Dứt lời, cô giương mắt nhìn thoáng qua Lam Thành: “Đi
Nhật Bản công tác? Phải đi bao lâu?”
“Ừ, ba tháng đến nửa năm.” Lam Thành nhẹ nhàng trả lời: “Hạng mục mới ở Nhật Bản, đi sắp xếp một chút.” Kỳ thật nguyên bản hạng mục này không cần đích thân tổng tài là anh đi, anh chính là muốn tạo khoảng cách
trong tình cảm một thời gian, một lần nữa trở về với chính mình, muốn để bản thân bình tĩnh lại, tìm lại tình cảm của bản thân.
Hai người trầm mặc một hồi, Đông Hiểu Hi đột nhiên nói: “Đi Nhật Bản
nhớ chú ý thân thể, thành phố T là mùa hè, nhưng nơi đó vừa mới vào mùa
xuân.” Thật ra không nghĩ tới dặn dò anh, nhưng Lam Thành chính là loại
người chỉ biết lo lắng người khác, sẽ không lo lắng chính mình, cô đối
với anh vẫn có chút lo lắng. Thật ra không phải là nói cho có, có lẽ gạt được người khác nhưng vô luận như thế nào cũng không lừa được chính
mình.
“Trung tuần tháng năm đến mùa, có thể thưởng thức cây anh đào, em mang theo Trạm Trạm đi, anh chờ.”
“Anh cho là Nhật Bản là nhà anh sao, chúng ta nói đi là đi?” Đông Hiểu Hi gắt giọng trừng mắt nhìn anh liếc một cái.
“Chỉ muốn xem coi em có nghĩ là đi hay không. Có Hầu tử bọn họ lo
cho, những việc khác không cần quan tâm. Còn có, không có anh ở đây, có
việc gì khó thì tìm bọn họ hoặc điện thoại cho anh.”
Đông Hiểu Hi gật gật đầu: “Em phải đi ngăn cản tiểu tử kia, nếu ăn
xong mà nó còn có thể đòi nữa, buổi tối cũng đừng nghĩ nó có thể ngoan
ngoãn ăn cơm.” Nói xong cô cũng không quay đầu lại, hướng phía con kia
bước nhanh đến, thậm chí giống như chạy tốc độ chậm. Kỳ thật cô đột
nhiên không thích tình huống từ biệt vừa rồi, ngay lúc cô thấy Lam Thành nắm lấy cánh tay của con, hai mắt bỗng ướt át, cái mũi của cô cũng hơi
buốt. Cô cảm thấy nếu mình không rời đi, nước mắt cũng sắp không khống
chế được. Kỳ thật, đáy lòng cô còn có bí mật, luôn do dự không biết có
nên nói cho Lam Thành hay không, nên nói cài gì đây, trạng thái hiện tại của hai người, nói thì có gì khác biệt đâu?
Cô đang suy nghĩ miên man, đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm của Lam Thành: “Em không đi Nhật Bản tìm anh, anh sẽ không trở lại.”
Không biết vì cái gì khi nghe câu đó, Đông Hiểu Hi cười thiếu chút
nữa xụi chân. Không hiểu khi nào thì da mặt Lam Thành trở nên dày như
vậy, rõ ràng khi nãy đã muốn buông tay, như thế nào anh còn đối với cô
xấu như thế. Cô không khỏi quay đầu lại liếc mắt một cái, quanh cảnh mặt trời lặn có chút hư ảo, mà lam Thanh như trước cười thật chân thành,
cũng thật bình thản.
Cô không dám nhìn tiếp, đi đến bên cạnh Trạm Trạm, đem tiền trả cho
dì bán kem. Giờ phút này đôi mắt nhỏ của Trạm Trạm nhìn chằm chằm tay dì nhận tiền từ mẹ, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đương nhiên kêu
lên: “Con muốn ăn nữa.”
“Lần sau đi.” Đông Hiểu Hi kéo tay con, cô biết làm thế nào để không
cho đứa nhỏ vòi vĩnh nữa. Hai người đi vài bước cô đột nhiên dừng lại
giữ chặt con, quay đầu nhìn thóang qua chỗ người đàn ông đang đứng yên
lặng: “Trạm Trạm, chú Lam muốn đi Nhật Bản, con không cùng chú nói tạm
biệt sao?”
Trạm Trạm nhìn chằm chằm nửa cây kem còn lại trong tay, sau một lúc
lâu hỏi: “Chú Lam đi Nhật bản cũng giống ba Trạm Trạm đi Mỹ sao?”
“…”
Vấn đề đứa nhỏ hỏi thật sâu sắc, cô nhất thời không trả lời được.
Không biết vì cái gì cô đột nhiên vì Trạm Trạm không muốn nói tạm biệt
với chú mà cảm thấy khổ sở, cô thậm chí có chút tò mò, Lam Thành được
kêu là ba thì biểu tình như thế nào? Hoặc là, cho dù hai người bọn họ
hết duyên, một ngày nào đó cũng nên cho con biết ba của nó là ai. Huống
chi … Đông Hiểu Hi theo bản năng sờ sờ bụng mình… Đột nhiên, cô nhớ đến
cái gì đó, cuối đầu mở túi ra, đem một cái hộp được gói kỹ ra, đó là món quà để trong túi đã lâu mà chưa đem tặng….
“Trạm Trạm, con đứng ở chỗ này chờ mẹ, mẹ cùng chú Lam nói hai câu, được không?”
“Dạ…” Trạm Trạm suy nghĩ, rồi thận trọng nói: “Mẹ cùng con nói tạm biệt chú Lam đi, con không muốn một mình nói với chú ấy.”
“…” Đông Hiểu Hi thấy bộ dáng thành thật của con, dở khóc dở cười, hỏi: “Vì sao vậy?”
“Bởi vì ba của Trạm Trạm đi Mỹ không trở lại, chú ấy đi Nhật Bản có
phải hay không cũng không trở lại, cũng không cần chúng ta nữa?”
Ánh mắt Đông Hiểu Hi nóng lên, xoa đầu con “Chú Lam sẽ trở về, nếu không tin, sao con không tự mình đi hỏi thúc ấy?”
“Mẹ đi hỏi đi.” Trạm Trạm dùng tay nhỏ bé đẩy mẹ, tựa hồ có chút ngượng ngùng.
Lam Thành cúi đầu vừa muốn xoay người rời đi, nghe được tiếng điện
thoại vang. Là Hầu tử gọi, về chuyện hạng mục mới ở Nhật Bản. Anh một
bên tiếp điện thoại, một bên không để ý cúi đầu đi qua đường cái, trong
lòng lại nghĩ đến Đông Hiểu Hi và con. Đột nhiên anh nghe được có người
kêu tên anh, trong lúc còn đang sửng sốt, thân thể bị đẩy mạnh một phen, anh lảo đảo vài bước chưa kịp đứng vững, liền nghe một tiếng “phanh”
bén nhọn. Trong lòng anh run lên, mạnh mẽ xoay người lại, đã thấy Đông
Hiểu Hi ngã vào chiếc xe hơi màu xám bạc phía trước, cách anh chỉ có vài bước…
Chung quoanh nổi lên tiếng xôn xao, phản ứng đầu tiên của Lam Thành là gọi xe cứu thương, rồi nháy mắt vọt qua.
Giờ phút này, người phụ nữ có chút thống khổ nhìn anh, một bàn tay cô nắm món quà, tay kia thì chỉ về phía con. Một dòng máu theo thân thể
của cô chảy hướng ra phía ngoài, rất nhanh thấm ướt quần áo của cô …