Thời Gian Hoa Nở

Chương 14: Chương 14: Phần thưởng




Lúc bước lên xe taxi, Tiểu Viên ngẫm nghĩ, một lúc nữa gặp Thang Hi Hàn sẽ phải giải thích thế nào đây? Tại sao cô không nghĩ ra taxi có thể chờ đến khi xuống xe trả tiền cũng được chứ? À mà không được, nếu cô lên xe rồi, anh không biết, không ra đón cô, cô cũng chẳng có tiền mà trả. Đúng rồi, phải nói như thế, tuyệt đối không được nói với anh rằng mình ngốc đến nỗi không nghĩ ra.

Vào lúc cô đang ngẫm nghĩ những điều này, bất chợt nhìn thấy một tấm biển nhấp nháy phía xa, ấy, chẳng phải là tiệm bánh bao mà anh bảo ngon kia sao? Vẫn còn mở cửa, quả là không phí công đến, trùng hợp quá, ngay lập tức cô gọi tài xế: “Bác tài ơi, ở đây có dừng xe được không?”

“Được chứ, nhưng chẳng phải cô nói muốn tới khách sạn sao?”

“Cháu muốn mua ít đồ. Chính là tiệm bánh bao kia, bác tạt sát vào một chút được không ạ?”

Bác tài cho xe dừng một cách điệu nghệ, Tiểu Viên mở cửa xe bước ra, chợt nhớ là hiện tại mình chẳng có tiền trong người, làm sao mà mua? Đằng nào thì tý nữa cũng có người ra đón, cứ thế đi, cô thành khẩn nói với tài xế: “Bác tài, bác có thể cho cháu mượn ít tiền được không? Một lúc nữa bạn trai cháu ra đó, sẽ trả bác luôn một thể.”

Chu Tiểu Viên cầm túi bánh bao trị giá mười tệ trở về xe, nghĩ bụng trên đời vẫn còn nhiều người tốt lắm. Cô lấy một chiếc túi, đặt một chiếc bánh bao vào, rồi mời bác tài xế ăn, hoàn toàn không nhớ rằng khi chưa trả tiền người ta, thì số bánh bao cô đang ôm trong lòng kia đều thuộc về họ.

Khi Thang Hi Hàn nhìn thấy cô, mọi sự bực tức đều tan biến đi đâu hết, chỉ còn lại sự lo lắng và xót xa. Anh nhìn dãy số ghi trên bảng tính tiền rồi rút ví ra, cô ngại ngùng bổ sung: “Anh đưa thêm mười tệ nữa nhé, lúc nãy em hỏi vay bác.”

Bác tài xế suốt dọc được có nói chuyện với cô, cũng đã hiểu được đại khái tình hình, khi nhận tiền từ Thang Hi Hàn còn không quên trêu thêm một câu: “Bạn gái cậu thú vị thật đấy.”

Khi tài xế lái xe đi, anh nhìn cô không nói một lời nào. Nhìn bộ dạng im lặng, đăm chiêu của anh, trong lòng cô có chút hoảng hốt, muốn tìm chủ đề gì để nói, nhưng cho dù là nói gì thì cũng rất ngốc nghếch. Cô đưa túi bánh bao ra trước mặt anh, ý muốn làm lành, cười nói: “Mua cho anh đấy, lúc đầu em định đi mua cho anh cái này, muốn cho anh một bất ngờ... Em xin lỗi, lại làm anh phải buồn.”

Anh nhìn chằm chằm cô vợ nhỏ bé khép nép, đến thở cũng không dám thở mạnh đang đứng trước mặt anh, cánh tay xây xát, còn cầm một túi bánh bao mua cho anh, anh liền đưa tay dắt cô lên phòng.

Suốt quãng đường tay cô bị anh nắm chặt, chân không kịp bước, để theo kịp bước chân anh, cô gần như phải chạy để đuổi theo.

Về đến phòng khách sạn, anh kéo tay cô đẩy vào trong, cánh cửa đóng sầm sau lưng họ.

Tim Tiểu Viên cũng đập thình thịch theo tiếng đóng cửa ấy, nhìn khuôn mặt hầm hầm của anh, đôi mắt lấp lánh nhìn xa xăm, cô chỉ có thể nhìn vào đấy nhưng chẳng thể hiểu được một chút tâm trạng của anh lúc này.

Anh kéo cô lại gần, lật cánh tay cô lên xem xét cẩn thận. Cô không hiểu đây là lúc anh đang tức giận hay không tức giận, im lặng nghiêm túc như thế này không phải là tâm trạng thường gặp của Thang Hi Hàn, cô hỏi như thăm dò: “Ờ, bây giờ đến chỗ ăn tiệc còn kịp không nhỉ?”

Anh cúi thấp đầu, cau mày, một lúc sau hắng giọng nói: “Mấy giờ rồi hả, tiệc tàn từ lâu rồi.”

Cô bất chợt cảm thấy hối hận, có chút việc như thế, người đã lớn thế này rồi, cuối cùng vẫn khiến cho anh phải lo lắng. Không đến dự tiệc được, với cô cũng chẳng làm sao, nhưng anh, anh đợi cô suốt từ khi nãy, sốt ruột, chắc cũng chưa ăn được gì. Cô buồn bã đưa túi bánh bao ra trước mặt: “Chắc anh chưa ăn gì hả? Hay là ăn tạm mấy cái bánh này đi.”

Anh cầm túi bánh bao, vứt lên bàn, rồi giơ cánh tay cô lên, hỏi: “Tay em không đau à? Biết đường đi mua bánh bao, sao không biết đường tìm một hiệu thuốc nào đấy mua thuốc sát trùng hay bông băng gì đấy hả?”

Em biết là anh quan tâm em, đối tốt với em, em cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng anh có thể không hung dữ như vậy được không? Cô khẽ chu môi, đây là động tác luôn luôn có mỗi khi cô cảm thấy ấm ức, biết mình hôm nay đã khiến anh phải lo lắng, nên không tranh luận gì thêm, cúi đầu không nói gì.

Dường như anh vừa thở nhẹ một cái, cầm tay cô kéo vào nhà tắm, mở vòi nước, chỉnh sang nước ấm, dịu dàng đặt tay cô dưới vòi nước rồi rửa kĩ càng, cho dù anh làm rất nhẹ nhàng nhưng cô vẫn không khỏi khẽ kêu lên: “A!”, rồi rụt tay lại theo phản xạ, lí nhí nói: “Đau em...”

Anh không nói gì, động tác lại nhẹ nhàng hơn, cô nói một cách bất an: “Để em tự làm cũng được, bị ngã trên đất, quần áo cũng bẩn rồi, em tự mình làm cũng được.”

Anh nhìn bộ dạng lếch thếch của cô, hít một hơi dài, rồi từ từ thở ra: “Ừ, em tắm rửa sạch sẽ đi nhé, anh ra ngoài mua thuốc cho em.”

Khi anh quay người đóng cửa, cô nói với theo: “Anh cũng nhớ phải ăn đấy nhé!”

Đến khi cô mặc quần áo bước ra ngoài, nhìn túi bánh bao trên bàn vẫn y như cũ, tự nhiên có chút bực bội, chỉ biết bắt cô nghe lời anh, còn anh đã nghe lời cô bao giờ chưa? Nhìn thấy anh cầm gói thuốc đỏ bước vào, cô cố tình không để ý đến anh. Anh không để ý đến thái độ ấy của cô, nhẹ nhàng cầm tay cô bôi thuốc. Cô là y tá, công việc này đã làm không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ biết rằng, thì ra có thể làm một cách dịu dàng và cẩn thận như thế, cô bất chợt cúi đầu nhìn anh, có chút ngẩn ngơ, vài giọt nước đọng trên tóc trượt xuống rơi lên tay anh.

Anh cau mày nói: “Sao tóc còn ướt thế này mà đã đi ra ngoài rồi hả? Mau đi sấy khô đi.”

“Ồ.” Sao lúc này cô lại nghe lời một cách bản năng như vậy? Sau khi trả lời có chút tức tối, cô bảo anh ăn, nói hết lần này đến lần khác anh cũng chẳng thèm để ý. Nghĩ đến đây, lại càng có chút không phục, nhìn đôi giày sau khi tắm xong cũng đã ướt sũng, cô làm ra vẻ đang nghĩ ngợi: “Giày cũng ướt rồi, lạnh lắm, không đi được nữa, để cho nó khô tự nhiên đi, đỡ hại tóc.”

“Không hại tóc nhưng hại đầu. Em đã ngốc thế rồi, ngốc thêm nữa thì đến lợn cũng chẳng cần em đâu.”

“Lợn không cần em, nhưng anh cần em là được rồi...” Hả, cô đang nói cái gì thế này?

Anh nghiêm giọng nói: “Em mà không sấy khô tóc, anh cũng không cần em nữa.”

Nói xong liền ôm lấy cô, bế vào nhà tắm: “Giày ướt rồi không đi được cũng đúng.”

Tiểu Viên theo bản năng vùng vẫy trong tay anh, lo sợ rằng trọng lượng cơ thể mình có khiến anh bế được vài bước đã vứt bịch cô xuống đất không?Sự lo lắng này dường như hơi thừa, anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên bệ rửa mặt, còn đặt thêm một chiếc khăn tắm dày cho cô ngồi lên.

Trên tay cô bây giờ toàn là thuốc đỏ anh vừa bôi lên, anh cần chiếc máy sấy, nhẹ nhàng nói: “Để anh làm.”

Cô ngoan ngoãn ngồi im, lúc tắm xong khoác lên người một bộ quần áo mềm mại. Ngồi trên bên rửa mặt, phần gấu áo rộng trượt về hai bên, để lộ ra đôi chân trắng nõn nà. Cô bất chợt như mất hết cảm giác, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn anh. Lúc này anh cách cô quá gần, gần đến mức khiến cho cô cảm thấy thật an tâm, thật hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng sấy đều mái tóc cô, những dòng khí ấm áp làm tóc cô bay bay, rồi chạm cả lên trán, tai và má cô. Hơi nước sau khi tắm xong như những làn khói bay nhè nhẹ, bao trùm lấy bầu không khí dày đặc trong không gian chật hẹp ấy.

Ánh mắt anh bất ngờ liếc qua kẽ hở của chiếc áo Tiểu Viên đang mặc, rồi lại bất chợt liếc qua phần gấu áo, cảm thấy cổ họng nóng bừng, trong lòng như có lửa đang thiêu đốt, ào ạt chạm đến từng dây thần kinh trong cơ thể anh. Dòng suy nghĩ bất chợt bị chặn đứng, cánh ta đang cầm máy sấy bỗng nhiên cứng đơ, rồi dừng hẳn lại. Tiểu Viên cảm thấy luồng khí nóng như bị chệch đi, lắc lắc đầu, khiến cho cơ thể sát lại thêm vài phân, khẽ tiếp xúc với cơ thể anh.

Anh vội vã ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt cô trong làn không khí mờ ảo, đôi mắt đen láy sáng ngời, như những đợt sóng dào dạt, khẽ va chạm vào nhau, rồi từng đợt, từng đợt xô bờ. Anh nhìn chằm chằm vào cô, cô nhìn trừng trừng vào anh, vẻ mặt thật đáng thương, ánh mắt trong sáng không chút tì vết, đôi môi từ từ chu lên.

Anh lắp bắp, lí nhí nói một câu: “Viên Viên, đừng nhìn anh như vậy...”

Nhìn anh thế nào cơ? Em có nhìn anh thế nào đâu?

Cô đang nghĩ ngợi, bổng anh cúi thấp đầu chạm vào đôi môi hồng tươi của cô, tiến tới, lưỡi và môi hòa quyện vào nhau, cô ngoan ngoãn khẽ mở miệng, rồi hít một hơi dài, đảo qua đảo lại, cô nhẹ nhàng ngẩng cao đầu, hai đôi môi hòa làm một.

Cái con người luôn làm anh phải lo lắng, tính tình hay gắt gỏng làm anh phải nhớ nhung suốt cả một tuần, rồi lại làm anh phải sốt ruột suốt mấy tiếng đồng hồ này, anh vốn định lên lớp cô một trận nhớ đời về cách chú ý an toàn, nhưng đến khi cô xuất hiện trước mặt anh, chỉ như một chú mèo vừa gây ra lỗi, lại còn làm lành bằng cách đưa cho anh một bịch bánh bao, tất cả những gì anh muốn nói đều bị chặn nơi cổ họng, nửa chữ cũng không thể thốt ra. Nhìn bộ mặt khổ sở của cô, cả người nhếch nhác, một cảm giác xót xa và đau đớn dội lên trong lòng anh. Lúc này đây, anh ôm ghì cô vào lòng, với tất cả sức mạnh của mình, một ý nghĩ muốn giữ cô mãi mãi hiện lên trong đầu anh.

Dường như chỉ có ôm cô thật chặt trong lòng như vậy mới có thể chữa lành những nỗi đau của anh, chữa lành những vết thương lòng, những vết thương của trái tim.

Anh cố cảm nhận mùi vị khiến anh mê mẩn này, không muốn buông tay, dù chỉ là một giây, từng tế bào trong cơ thể anh như đang gào thét, anh muốn có cô. Ý nghĩ ấy dần dần di chuyển, bàn tay anh khẽ chạm vào sự mềm mại trước ngực cô qua lớp áo, nhẹ nhàng đưa tới, hơi thở cô khe khẽ, tiếng thở nhẹ nhàng như một chú mèo con.

Hơi thở nhẹ nhàng như một sự kích thích khiến anh đi càng xa, đôi tay luồn vào bên dưới chiếc áo, sự tiếp xúc mềm mại ngay lập tức khiến từng dây thần kinh trong anh và cơ thể đang sôi sục trong một phút giây như căng ra, lướt đi trên cơ thể cô một cách mạnh mẽ, từng ngón tay từ bờ vai cô di chuyển xuống. Những chiếc cúc áo đáng ghét nhanh chóng bị anh tháo tung, anh giật mạnh phần trước chiếc áo, rồi dùng đôi môi mình hôn lên ngực cô, một cơn run rẩy tràn qua người cô, đến móng tay và chân tóc cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Bất ngờ cô khẽ kêu lên một tiếng, như bừng tỉnh, cảm nhận được bàn tay đang chuyển động của anh, trong lòng bất an, giọng lí nhí, nói: “Đừng...đừng chạm vào ngực em...”

“... Đừng chạm vào bụng...”

“... Đừng chạm vào đùi...”

“Im miệng, Chu Tiểu Viên!”

“...Đừng chạm vào mông...”

“Thế thì chạm vào đâu?” anh bực tức ngẩng lên, giọng nói khàn khàn, cô vợ nhỏ rắc rối này của anh, vào lúc này rồi mà vẫn còn lặp đi lặp lại được.

Lúc này cô mới nhận ra, nửa người trên đã như một quả trứng gà bị bóc sạch, lồ lộ trước mặt anh, chẳng còn gì che đậy. Cô vội vã kéo chiếc áo lên, toàn thân nóng rực, nhưng, quả thực, cái không khí khi nãy thật tuyệt vời, cái cảm giác ấy cũng thật tuyệt...

Cô không biết rằng dáng vẻ ngây như phỗng, mặt đỏ ửng ấy gợi cảm đến chừng nào, anh chẳng chờ đến khi cô trả lời, hức lên một tiếng rồi lại nhoài người tới, còn cô lúc ấy lại nghĩ, nếu mà là mùa hè thì tốt, mùa hè cô thường gầy hơn mùa đông khoảng nửa kilogam, ngực cô lúc ấy liệu có thon hơn không? Bụng cô liệu có nhỏ hơn một chút không? Nếu buổi tối cô không lên mạng mà ngồi tập yoga, liệu mông cô có cong hơn một chút không? Đôi chân cô có rắn chắc hơn không? Thấy anh cúi đầu tiến tới, cô giơ tay ra ngăn lại, cầu khẩn: “Anh đừng chạm vào những chỗ ấy được không?”

“Thế thì chạm vào đâu?” Anh bị cô chọc cho tức quá lại hóa cảm thấy buồn cười.

Cô ngẫm nghĩ một lúc, nhỏ nhẹ nói: “... Núi đôi...”

Ừ... Ngất! Có ai cho cô ấy sợi bún để treo cổ đi... Một ý nghĩ kinh điển như thế này chắc chắn là chỉ mình cô nghĩ ra được...

Anh nở một nụ cười còn kinh điển hơn: “Chỗ ấy không phải để chạm vào, mà là để ăn, anh đang ăn đây... Vì thế, miệng và tay anh đều bận giống nhau, phiền em đừng nói gì nữa nhé!”

Ừm, được thôi, hình như lúc nãy ai đó quả thật...đang rất bận.

Về đề nghị “núi đôi” kinh điển này của Tiểu Viên, sau này trong một lần cô, Thang Hi Hàn và Mục Mục cùng đi ăn, trong bữa ăn, Mục Mục có kể một câu chuyện cười, cũng không hẳn là chuyện cười, mà là một tình huống có thật xảy ra trong chương trình Vận may 52 của Lý Vịnh...

Một đôi vợ cồng chơi trò đoán tên món ăn, vợ gợi ý, chồng đoán.

Trên màn hình hiện lên chữ “bánh màn thầu”.

Người vợ miêu tả: “Tròn tròn, trắng trắng, có thể ăn.”

Người chồng: “...”

Người vợ tiếp tục miêu tả: “Có màu trắng ấy, mềm mềm, buổi tối ông vẫn ăn ấy.”

Ông chồng có vẻ do căng thẳng quá, buột miệng nói ra: “Núi đôi.”

Vào lúc mà Mục Mục phát ra hai từ “núi đôi” ấy, Tiểu Viên đang húp canh, ngay lập tức phì ra. Thang Hi Hàn trấn tĩnh lại, vỗ vỗ vào lưng cô, nói: “Không sao, không sao, cô ấy khá là mẫn cảm.”

Nhưng tình hình lúc ấy là thế này, Tiểu Viên nói “đôi” xong, mới chợt giật mình, cảm thấy có gì không đúng, lúc này cô đang nghĩ gì vậy cơ chứ? Nghĩ rằng anh có thể chạm vào đó? OMG, điều mà cô nên nghĩ đến là việc mà bọn họ đang và sắp làm là gì chứ nhỉ?

Thế là cô lắp bắp, giọng nói run run: “Anh... anh định làm gì?”

“Cho em nhận thưởng!”

Cô có là lợn cũng không bao giờ nói Mục Mục từng ví von anh là giải độc đắc, giải đặc biệt.

Cô lúng túng nói: “Em...”

“Chu Tiểu Viên, em có thể không nói được không?”

“Em muốn hỏi là...”

“Im miệng!”

“Anh nói là anh sẽ không làm vậy với em mà...”

“Lúc ấy anh nói là vẫn chưa đến lúc, bây giờ thì đến lúc rồi.”

...

Nhưng... người ta muốn anh yêu trước rồi cưới sau, cưới xong rồi mới làm chuyện ấy, đó là sự kiên trì của em! Tuy rằng... tuy rằng khi nãy em cũng rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, nhưng mà...

Nhìn gương mặt ngượng ngùng của cô như muốn nói gì rồi lại thôi, anh chợt hiểu ra, hừ một tiếng rồi vùi đầu vào trán cô. Chiếc áo ngực của cô đã bị anh cởi ra, nhẹ nhàng treo lơ lửng trên người cô, ở góc nhìn hiện tại của anh, thật là một cảnh tượng đẹp đẽ, thế nhưng, haizz, anh đã biết rằng, cô vợ bé nhỏ rắc rối này của anh chẳng thể nào không nghĩ ra chuyện gì đó.

Anh bực dọc mở miệng: “Họ hàng của em đến rồi à?”

Hả, cái gì? Họ hàng cái gì? Tiểu Viên có chút khó hiểu, liên quan gì đến họ hàng chứ? Cô trả lời: “Đâu có đâu, làm sao thế?”

Nghe cô nói hết câu “đâu có đâu”, anh thở phào rồi bế cô về phòng ngủ, ném cô lên chiếc giường mềm mại rồi đổ người xuống

“Viên Viên...” Giọng nói trầm ấm của anh thật gợi cảm làm sao, khiến cô bị mê hoặc. “Anh...muốn có em.” Anh từ từ ghé sát lại phía cô, thì thầm vào tai cô, như những ngọn lửa thiêu đốt cô. Cô ấp úng nói: “Thang Hi Hàn... em...” Cô lắp bắp một hồi, cuối cùng thều thào thốt lên: “Em sợ.”

Ngón tay anh mềm mại lướt trên cổ cô, vô tình đã đánh thức sự ham muốn từ một góc nhỏ nào đó trong trái tim cô. Nụ hôn như những bông tuyết ngoài kia bay lượn khắp không trung, bao trùm lấy cô, mềm mại và ấm áp, từ từ hạ xuống rồi nhanh chóng tan biến đi, trái tim cô cũng tan biến theo từng nụ hôn của anh.

“Anh sẽ bảo vệ em...” Anh thì thầm, đôi mắt sâu thẳm mơ màng.

Cô ngay lập tức dịu xuống, chìm đắm một cách tình nguyện.

Có người nói sự kết hợp giữa tình yêu và tình dục cũng giống như tiếng hát của nữ thần biển cả Siren, một vẻ đẹp khiến người ta rơi lệ, chiếm giữ khiến bạn chẳng có cách nào thoát ra.

Anh nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô, hai mí mắt chớp lia lịa như đang nhảy múa, anh hôn từng chút, từng chút một vô cùng cẩn thận. Cô nằm bên dưới anh, người khẽ run lên, làm da trắng như tuyết, bừng lên vẻ đẹp nõn nà.

Cho đến khi anh đọc được trong đôi mắt cô sự im lặng, tin tưởng, dựa dẫm vào một tình yêu sâu đậm, lúc ấy anh mới nhẹ nhàng đè lên, dịu dàng đặt từng nụ hôn lên làn da cô, vừa cẩn thận vừa trân trọng. Cô nắm lấy cổ anh, cố gắng kéo mình lại gần, tất cả những suy nghĩ và lo lắng đã tan biến trong một phút giây, cô có cảm giác mình sáng bừng như những đợt pháo hoa, lóe lên trong không gian, cháy hết rồi hóa thành những làn khói bay lượn, một sự thích thú hoàn toàn.

Chiếc áo mềm mại kia có một sợi dây buộc ngang qua, trong thời điểm ấy, quần áo cũng đã lỏng ra, chiếc áo tuột xuống, làn da trắng trẻo như tuyết hiện ra trước mắt anh, anh nhìn vào đôi mắt cô, cảm giác nóng rực. Từng nụ hôn của anh lướt qua, chạm vào phần giữa hai hàng lông mi của cô, từ từ kéo nhẹ một cái, sợi dây buộc của chiếc áo đã nằm gọn trên đất, đôi tay anh vội vã luồn vào dưới chiếc áo, một cảm giác mềm mại và trơn tuột, hai mảnh áo màu hồng lần lượt bung ra, chiếc lưỡi ướt át từng vòng, từng vòng bao bọc lấy, da thịt trong chốc lát như có lửa đốt, nóng ran.

Cùng với từng động tác âu yếm của anh, cô thở ra khe khẽ, anh không thể kìm chế được sự gào thét của trái tim, mở rộng đôi chân cô đặt lên người anh, khiến cho hai người càng gắn kết hơn. Hơi thở anh gấp gáp, lòng bàn tay nóng rẫy bám chặt vào làn da cô, như những thanh sắt nung lướt trên người cô, mang đến cho cơ thể cô một chút đau đớn, cùng với đó là sự ngọt ngào dịu nhẹ. Đôi mắt cô nhắm hờ, tâm trí lúc này đã đi đâu, sự phối hợp bản năng của cơ thể như từng đợt sóng trào dâng.

Khi anh vào trong cô, cô hít một hơi thật sâu, cơ thể trong một giây như cứng lại, hơi thở anh trầm sâu, anh cảm nhận được cô đang bấu chặt vào đôi bờ vai mình, dừng lại chờ đợi. Một lúc sau anh dịu dàng hỏi: “Có đau không?”

Cô nhắm tịt mắt không dám nhìn anh, khẽ lắc đầu. Anh lại cẩn thận hỏi thêm: “Thế... không thoải mái à?”

Người cô vốn đã nóng bừng, giờ lại bị quệt thêm lớp dầu nữa, lắc đầu khe khẽ. Vừa lắc được vài cái liền dừng lại, cô nhận ra nếu không phải là không thoải mái thì có nghĩa là thoải mái, thoải mái à? Đáng ghét quá đi, sao lúc này lại thảo luận vấn đề thoải mái hay không thoải mái làm gì cơ chứ? Anh mau chóng làm cho xong đi có được không, người ta sắp xấu hổ chết rồi đây này.

Nhưng người ấy lại để tâm đến tâm trạng của cô, tự kiềm chế bản thân, những vẫn muốn biết mình có làm đau cô không, cái cảm giác ấy, người con trai mãi mãi không thể cảm nhận được, sao anh có thể để cô cảm thấy dù chỉ là một chút đau đớn chứ, vả lại anh cũng chẳng có kinh nghiệm để biết lúc này nên làm gì, nhưng... cô lại không chịu nói cho anh.

Nhìn vẻ mặt lúng túng ngượng nghịu của cô, anh hỏi một cách bất an: “Có thật không đau không? Có thật không? Anh đã làm rất nhẹ rồi, nhẹ thêm chút nữa nhé?”

Anh không biết rằng tư thế của chúng ta lúc này kì cục lắm sao? Sao đúng lúc này anh lại dừng lại rồi thảo luận với người ta về việc này chứ? Cô ôm mặt, nhắm tịt mắt không nhìn anh, nhưng cũng cảm thấy rằng anh từ trên cao nhìn xuống cô như vậy cũng vô cùng kì cục. Cô cảm nhận được sự rung động nhè nhẹ của anh, cũng cảm nhận được sự kiềm chế tột bậc của anh. Trong phút giây im lặng đến đáng ghét ấy, cả hai người cùng run lên bần bật, anh vẫn đang đợi cô ư? Xem chừng nếu không có được một câu nói của cô, anh sẽ không tha cho cô đâu. Và thế là, cô mím môi, lí nhí: “Không sao đâu, không đau, anh nhanh lên đi...”

Hả? Trời ơi, mình vừa nói cái gì thế này, bảo anh nhanh lên? Ai cho tôi miếng đậu phụ để đập đầu tự tử đi?

Cô vùi đầu vào ngực anh, đôi bàn tay túm chặt lấy đầu anh, huơ huơ loạn xạ, anh cười hạnh phúc, cẩn thận trông chừng cô, tiếp tục...

Khi người con gái vẫn còn là “con gái”, đại đa số đều khẳng định bản thân mình sẽ khoác lên mình bộ áo cưới trắng muốt trước, sau đấy mới dâng hiến điều quý giá ấy. Nhưng trên thực tế, thứ tự này quá bán sẽ bị người sắp trở thành chú rể đảo lộn. Đợi đến ngày bạn trở thành cô dâu ấy, thường thì sẽ không còn tức giận chàng chú rể đã làm đảo lộn cái trật tự kia nữa. Bởi vì, khi ấy, bạn sẽ thấy rằng mình thật hạnh phúc, vào người đem lại hạnh phúc chính là chàng chú rể đã khiến cái trật tự kia bị đảo lộn.

Bởi vì nếu người trở thành cô dâu ngày hôm đó nhớ ra rằng người đã khiến cái trật tự kia bị đảo lộn lại không phải là chú rể, đây quả thực là một sự cố rất đang tiếc. Khi Tiểu Viên nằm gọn trong vòng tay ấm áp của anh, cô đã nghĩ rất nhiều, vấn đề trật tự đã nói đến ở trên chắc chắn trở thành vấn đề số một, vả lại vẫn còn một vấn đề liên quan đến trật tự cần phải suy nghĩ đó là, hình như anh vẫn chưa có biểu hiện muốn trở thành chú rể thì phải!

Mục Mục ơi là Mục Mục, cái miệng đáng ghét của cậu, chuyện tốt thì chẳng linh, chuyện xấu thì linh nghiệm thế, cái gì mà chiến dịch thành công cơ chứ? OMG, Tiểu Viên lại vừa nhớ ra một chuyện quan trọng khác.

Lạy chúa tôi! Một thiếu nữ bao năm trong trắng như cô ngày mai sẽ phải vác mặt đi mua một thứ mà đến lợn cũng biết mày đã làm gì nên mới cần đến nó ấy. Ghét quá đi mất, ghét quá đi mất! Mà cô ghét ai? Nếu để Mục Mục biết, nhất định cô ấy sẽ tuôn một tràng ném vào mặt cô, hai người là gió tôi là cát, ABCD đến chân trời góc bể, liên quan quái gì đến tôi, đã không tự kiểm điểm lại mình, còn quay sang trách tôi.

Cơ thể mệt mỏi rã rời như vừa chạy bộ tám trăm mét, nhưng sao lúc này cô lại không thể chợp mắt thế này? Nghĩ ngợi một hồi, mới chợt nhớ ra hôm nay mình ngủ đến trưa mới dậy, cứ cho là đến chiều có trèo xuống núi “hoàng sơn”, nhưng bây giờ mà ngủ thì vẫn sớm quá, vì thế cô không buồn ngủ cũng là chuyện rất bình thường. Anh ôm chặt cô, không có một tiếng động nòa, cô nghĩ thầm chắc là ngủ mất rồi.

Bình thường, trong phim truyền hình hoặc tiểu thuyết ngôn tình, sau khi làm chuyển ấy sẽ chuyển luôn sang cảnh quay của ngày hôm sau, thì ra cũng là có nguyên nhân của nó, bởi vì vốn dĩ hai cái thể tồn tại độc lập, khi tiến hành cái việc không có khoảng cách này, sau khi nghi thức kết hợp được diễn ra, sự biến đổi này ít nhiều cũng sẽ xuất hiện sự ngượng ngập, mọi người đi ngủ là cách tốt nhất để xóa đi sự ngượng ngập hay lúng túng này. Thế nhưng, tại sao Chu Tiểu Viên cô lại chẳng bao giờ đi theo đúng cái trật tự ấy chứ?

Một mình cô nghĩ ngợi vẩn vơ, người hơi ngọ nguậy, Thang Hi Hàn ôm chặt cô từ đằng sau đang mê mẩn vì mùi hương tỏa ra từ người cô, có chút buồn ngủ, nhưng vì sự cử động của cô nên đã tỉnh dậy, nhẹ nhàng âu yếm kéo cô vào lòng. Cô lập tức cứng đơ, không dám cử động thêm, cô không nhìn được anh, cho rằng anh đã ngủ rồi, anh khẽ cười cố nín thở, xem cô định làm gì.

Một lúc sau, anh không có động tĩnh gì thêm, cô yên tâm cho rằng anh đã ngủ say rồi, nhìn cánh tay anh đang ôm trước ngực cô, rồi nhẹ nhàng tách từng ngón tay ra, nhưng anh ôm chặt quá, cô chỉ còn cách bất lực chịu trận.

Khẽ thở dài một tiếng, rồi lại ngẩn ra một lúc, cảm giác trong đầu mình là một mớ hỗn độn, không thể nghĩ được điều gì, bất chợt liếc nhìn túi bánh bao trên bàn, cô chợt nhớ ra rằng, mình đang đói! Cả buổi tối chưa ăn gì, lại còn vừa làm một việc hao tổn năng lượng đến vậy, cô không đói mới là lạ!

Cố gắng với tay túm lấy chiếc túi bánh bao, cô thêm một chút nữa, vẫn chưa với tới, cô có chút bực bội, không thể cố thêm nữa.

“Viên Viên, em làm gì thế?”

Hả, thì ra anh chưa ngủ à?, cô lí nhí: “Em đói rồi...”

Anh cầm lấy túi bánh bao, cắn vài miếng theo thói quen rồi mớm vào miệng cô, cô ngẩn ra nhìn anh: “Làm gì đấy?”

“Nhân để em ăn!”

Cô nhớ lại sự việc ở tiệm bánh bao lần trước, anh gọi tất cả các loại bánh bao nhân thịt, mỗi khi ăn đều moi hết thịt ra đưa cho cô. Cô ngốc nghếch hỏi tại sao anh không ăn, anh thản nhiên trả lời rằng không thích ăn, cô cũng chẳng hỏi thêm, ăn hết một cách ngon lành.

Nhưng bây giờ không như trước nữa, sao cô còn có thể bắt nạt anh được nữa, cô lúng túng: “Anh ăn đi chứ, bây giờ có phải là hồi bé nữa đâu, không bắt nạt anh nữa.”

Đôi mắt anh ánh lên sự đắc ý: “Không sao đâu, hồi bé em ăn bánh bao của anh, bây giờ lấy bánh bao của em trả cho anh, rất công bằng rồi, em thấy chúng mình có giống một mối lương duyên được bắt nguồn từ bánh bao không?”

Cô vừa ngượng vừa tức, nói chẳng nghĩ ngợi: “Có mà một vụ huyết án bắt nguồn từ bánh bao thì có.”

Ngón tay anh đưa qua đưa lại giữa hai chân cô: “Thật ra, cũng có thể hiểu như thế...”

Cô chỉ biết ngó trừng trừng.

“Viên Viên...”

Giọng nói của anh đầy sự nuông chiều, trái tim cô cũng như rộn ràng theo giọng nói của anh, lơ lửng trong không trung.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhìn chằm chặp: “Còn đau không?”

“Không đau nữa rồi.” Cô hạ thấp giọng trả lời.

Anh khẽ cắn môi, không biểu hiện gì.

Cô tiếp tục: “Anh hỏi tay à?”

Anh khẽ cười, chiếc cằm hiện lên một vẻ tuấn tú: “Tất cả.”

Cô ngượng ngùng, lí nhí đáp: “Đều không đau nữa...”

Xấu hổ quá đi, cô nói cái gì thế này chứ? Cô liếc nhìn chiếc giường bên cạnh, rõ ràng là có hai chiếc giường, không cần phải hai người cùng nằm trên một chiếc giường thế này chứ? Vả lại hai người nằm trên một giường thế này cũng hơi chật, cô muốn bước xuống giường nhưng bị anh ôm ghì lấy: “Em sang giường bên kia ngủ nhé?”

“Không được.”

Tại sao không được, chẳng phải anh đã xong việc rồi sao? Em đã bị anh ăn sạch sẽ rồi, có đời nhà ai ăn hết miến tiết vịt còn ôm khư khư cái bát không? Cô nghĩ ngợi rồi tiếp tục nói: “Giường này hơi nhỏ...”

“Hay là chúng mình hợp lại để ngủ, sẽ không nhỏ nữa.”

Hợp? Đây chẳng phải tư thế khi nãy của chúng ta sao? Không thèm không thèm, nói không đau là để anh yên tâm thôi, làm sao mà có thể không có cảm giác cơ chứ, đang bỏng rát đây này, còn hợp nữa, làm sao mà được?

Nhưng cứ bị anh ôm thế này cô không quen lắm, không ngủ được: “Em không ngủ được, dậy lên mạng một lúc được không?”

“Không được.”

Vì sao trước lúc ăn thì tiến tới tiến lui, ăn xong rồi thì ngang ngạnh, chẳng có lúc nào nghe lời cô cả? Ai đó rất không hài lòng, có chút bực tức: “Cơ thể người ta vừa bị anh làm đau, đau quá nên không ngủ được.”

“Chẳng phải em vừa nói không đau sao?”

Ừ, hình như cô nói thế thật, tiếp tục khai thác điểm lợi này: “Nhưng, em không ngủ được, chán ngắt.”

“Thế... chúng mình làm gì đó nhé?” Giọng nói ấm áp, thần sắc tuấn tú, ý vị vô cùng.

Có người vừa bị tấn công nên đã trưởng thành hơn, ngay lập tức hiểu được ý định của anh, lắp bắp lên tiếng: “Chẳng phải chúng ta...vừa nãy đã...”

“Ai quy định chỉ được một lần nào, nếu em thấy chán ngắt, lại mất ngủ nữa, anh không từ chối đâu...” Ngón tay anh bắt đầu mơn man bò qua bò lại, cảm giác buồn buồn.

“Em...” Vẻ mặt cô khổ sở, nói không đau là nói dối đấy.

“Vậy thì đi ngủ.”

Cô không nói gì, nhìn ra chiếc máy tính.

“Ngoan, nghe lời nhé!”

Im lặng.

“Em phải nghe lời thì anh mới cưới em.”

Tiếp tục im lặng.

Anh vừa mới nói gì vậy? Nghe lời mới cưới. Tiểu Viên ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, dường như sự lo lắng vô cùng lớn về cái trật tự ấy đã được phá bỏ, anh nói muốn cưới rồi, hi hi... Ai đó đã gỡ bỏ được những suy nghĩ không hay trong đầu, đi vào giấc ngủ một cách ngon lành, không nghĩ ngợi thêm gì nữa. Tiền đề của cưới là phải nghe lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.