Nha Trang, 13/01/20
Editor: Xiao He
(Wattpad: He_Lazy_lazier)
Truyện được cập nhật nhanh nhất trên trang Wattpad của Xiao He (He_Lazy_lazier).
Tại công ty TIME, mọi người đều bận rộn như thoi đưa.
Từ buổi sáng đã bắt đầu xử lý đơn đặt hàng, vẫn bận tới bây giờ, bọn họ mới xử lý được một nửa số đơn hàng.
Nhận đơn hàng, đối chiếu số lượng trong kho, thợ may sẽ xuất hàng, kiểm tra đối chiếu lại đơn hàng, đóng gói, kiểm tra lại một lần nữa.
Bởi vì đây là lần đầu tiên, bọn họ sợ lấy sai đơn hàng của khách hàng, nên có tận ba người phụ trách kiểm tra đối chiếu hàng hóa, thế nên tỉ lệ sai sót rất thấp.
Tần Thư yêu cầu, thà rằng mệt mỏi một chút, chậm một chút cũng không sao, nhưng không được để xảy ra sai sót.
Trước khi đứng vững trên thị trường cũng như bắt đầu quảng cáo, thì đợt hàng bán lần này sẽ không đạt được như mong muốn của bọn họ.
Thời Quang không nhụt chí, ngược lại còn động viên mọi người.
Tần Thư cũng trấn an bọn họ, nói thời trang là phải dựa vào danh tiếng, chờ sau khi khách hàng cảm nhận được chất lượng sản phẩm rồi, nhất định sẽ quay trở lại.
Thời Yến Lãng: “Nói như vậy, lượng tiêu thụ của chúng ta sẽ tăng lên sau hai tuần đến một tháng sau sao?”
Tần Thư gật đầu, “Có thể coi là như vậy.” Bởi vì các cô cũng thích những trang phục này, dù là hiệu quả hay khí chất đều sẽ khiến người mặc cảm thấy thỏa mãn.
Sau này, chắc chắn sẽ có nhiều khách hàng cũng đồng ý như vậy.
Thời Yến Lãng nghe Tần Thư nói như vậy, liền cởi găng tay quăng ra, “Chị nói sớm là được rồi! Ông đây nghỉ ngơi một chút, thật là mệt chết mà!” Hắn dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán, ngồi dựa vào tường bắt đầu nghỉ ngơi.
Bận cả ngày trời, trừ lúc ăn cơm và đi vệ sinh, hắn vẫn chợp mắt một lúc nào.
Bởi vì số lượng đơn đặt hàng không đạt được như mong muốn, đặc biệt là một tiếng đầu, phía bên chăm sóc khách hàng cũng không có động tĩnh gì, thật đau lòng mà.
Hắn sợ các cô còn trẻ nên sẽ thất vọng, đặc biệt là nhóc mít ướt và Đường Mật, toàn bộ trang phục đều do bọn họ thiết kế, nên số lượng đơn đặt hàng cũng chính là lời khen cho những công sức hai người bỏ ra.
Còn có Tần Thư, cô ấy là một công chúa trong nhà, mười ngón tay chưa bao giờ dính nước mùa xuân, thế mà khi vô công ty việc gì cô ấy cũng phải tự làm.
Có thể là do giá hơi cao nên số lượng tiêu thụ ít ỏi đến thảm thương.
Không nỡ để tình trạng ấy xảy ra mãi, hắn liền nói mọi người trong ký túc xá cũng như trong đội hỗ trợ, mỗi người mua hai món đồ, gửi về cho người thân, đừng gửi tới trường học, tốn bao nhiêu tiền thì khi hắn trở lại trường sẽ trả lại cho bọn họ.
Mãi sau đó mới có đơn đặt hàng, hắn cũng không biết số liệu thật hay giả, liền bảo Phó Hàn xem phân tích số liệu, ngoài trừ những đơn đặt hàng trong một tiếng đầu là do hắn tài trợ hữu nghị, thì mọi đơn khác đều là thật.
Sáng hôm nay lượng tiêu thụ đã chậm rãi tăng lên, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đường Mật nhìn Thời Yến Lãng, hắn đã dựa vào tường ngủ thiếp đi rồi, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
Hắn ngồi ở đối diện ở máy điều hòa, cô do dự một chút, vẫn là đi qua văn phòng tìm một cái chăn lông, cái chăn này cô thường dùng lúc nghỉ trưa.
Thời Yến Lãng quá mệt mỏi, lúc Đường Mật đắp chăn lông lên cho hắn, hắn cũng không có một chút phản ứng nào.
Dưới tòa nhà.
Úy Minh Hải đang mang theo đồ ăn khuya cho áo bông nhỏ và đồng nghiệp của cô, túi đồ được hai vệ sĩ cầm theo.
Sau khi xuống xe, Úy Minh Hải thấy có một chiếc xe dừng bên cạnh cửa tòa nhà, cửa sổ xe đang mở, ông cất bước qua đó.
Thời Cảnh Nham dặn dò tài xế xong mới nhìn thấy Úy Minh Hải, anh đẩy cửa bước xuống xe.
“Úy tổng.”
“Ừ.”
Úy Minh Hải, “Sao không lên đó?”
Thật ra Thời Cảnh Nham đã chờ ở đây được ba tiếng rồi.
“Phó Hàn cũng là người trong đội của Đào Đào.” Hôm nay bọn họ nhất định sẽ được trải nghiệm nhiều cung bậc cảm xúc, lúc có đơn đặt hàng thì sẽ mừng rỡ khôn nguôi, lúc đơn hàng bị hủy bỏ, tâm trạng sẽ tuột dốc không phanh, anh cũng không muốn vào đó để làm bầu không khí thêm ngột ngạt.
Mới đầu Úy Minh Hải không hiểu rõ, liền đơ mấy giây, sau đó mới hiểu được tình huống lúc này.
Hóa ra Phó Hàn cũng thích áo bông nhỏ.
Ông nói với Thời Cảnh Nham: “GK còn một tòa nhà lớn nữa, các tầng mà Đào Đào chọn cũng đã được sửa sang lại, mấy đứa nhỏ sẽ sớm chuyển qua đó thôi.” Như vậy chỉ khi nào có cuộc họp thì áo bông nhỏ và Phó Hàn mới đụng mặt nhau.
Thời Cảnh Nham: “Cháu không vội.”
Úy Minh Hải chỉ chỉ thức ăn khuya trong tay vệ sĩ, “Chú đưa đồ ăn lên cho mấy đứa nhỏ.”
Tối nay tiếp tân của công ty cũng ở lại tăng ca, khi thấy ông liền mở cửa cho ông đi vào.
Từ xa có thể nghe được tiếng “xoẹt xoẹt xoẹt” khi dán băng keo từ nhà kho truyền đến.
“Đào Đào.”
Thời Quang bận rộn đến choáng váng, không nhận ra dược giọng của Úy Minh Hải, “Ai gọi em vậy?”
Úy Minh Hải đã đến cửa, “Ba con đấy.”
Những người còn lại nhao nhao bước tới chào hỏi Úy Minh Hải, sau khi chào hỏi xong liền quay lại với công việc.
Thời Quang quay người, rất bất ngờ với sự có mặt của ông, “Sao ba lại tới đây?”
Úy Minh Hải: “Ba tới thị sát công việc.”
Thời Quang cười, đi qua, bao tay trắng trên tay cô cũng đã hóa đen.
Úy Minh Hải sờ đầu con gái, “Mệt chết rồi phải không?”
Thời Quang lắc đầu, không nói thật lòng: “Vẫn ổn ạ, con không mệt.”
“Ba mang đồ ăn khuya tới cho các con, ăn xong rồi hãy làm tiếp.” Úy Minh Hải bảo mọi người đi rửa tay, tiện thể nghỉ ngơi một lúc.
“Cám ơn chú Úy.” Tần Thư cởi bao tay, nghe được mùi hương mới cảm thấy đói bụng, bọn họ vẫn chưa ăn cơm tối, chỉ muốn xử lý xong đơn hàng một cách nhanh chóng thôi.
Úy Minh Hải: “Con không về sớm sao?”
Tần Thư: “Không cần ạ, mấy nay thằng nhóc nhà con vẫn luôn ở với mẹ con, Hàn Bái cũng ở bên đấy, không sao đâu ạ.” Từ lúc tốt nghiệp thực tập đến giờ, đây là khoảng thời gian cực khổ nhất của cô, nhưng chỉ cần kiếm ra tiền cô lại cảm thấy sung sướng vô cùng.
Mọi người cởi đồ làm việc ra, chuẩn bị bước qua phòng họp để ăn chút gì đó, chỉ có Thời Yến Lãng dù có đá mấy cũng không tỉnh.
Thời Quang: “Mọi người ăn trước đi, em có biện pháp đánh thức anh ấy.” Cô cầm một xâu gà nướng đến trước mặt Thời Yến Lãng.
Thời Yến Lãng bị đói mà tỉnh, liền mở mắt ra, “Anh...” Mẹ nó! Những chữ còn lại chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì hắn liền thấy hình bóng Úy Minh Hải đập vào mắt mình, đang đứng sau lưng nhóc mít ướt.
Hắn nhanh chóng đổi những chữ vừa tới miệng: “Anh biết mà, em luôn đối xử tốt với anh.” Sau đó chào hỏi với Úy Minh Hải: “Chào chú Úy.”
Không còn buồn ngủ nữa, hắn nhanh tay cướp lấy xâu gà nướng.
Thời Yến Lãng vịn tường đứng dậy, lần theo mùi hương, bước tới phòng họp.
Úy Minh Hải và Thời Quang là hai người tới cuối cùng, “Hóa ra con lại hiểu thằng nhóc ấy như vậy.”
Thời Quang: “Bản chất ăn hàng đấy ba.”
Trên bàn hội nghị bày rất nhiều loại đồ ăn, mùi hương lan tỏa bốn phía, đây đều là Úy Minh Hải dặn đầu bếp chuẩn bị cho mình, ông còn mang thêm trà xanh mật ong tự làm tới.
Úy Minh Hải ngồi bên cạnh Thời Quang, lột tôm cho cô.
Hôm nay Thời Quang nể tình ông liền ăn năm con tôm, Úy Minh Hải vô cùng hài lòng.
Tần Thư uống mấy ngụm trà xanh, hương vị rất ngon, “Đây là chú tự điều chỉnh khẩu vị sao?”
Úy Minh Hải gật đầu, hỏi thế nào.
Tần Thư giơ ngón tay cái, cô cười nói: “Con phải mang một bình về cho ba con, để ông ấy học theo mùi vị này làm cho con uống.” Sau đó nhắc tới bữa sáng, “Bây giờ chỉ cần ba con không bận đi công tác thì đều làm bữa sáng cho con, ông ấy học hỏi theo những món ăn của chú mà tay nghề cũng lên rồi, ăn khá ngon.”
Thời Quang: “...” Cô ho khan vài tiếng, sau đó cho Tần Thư một cái ánh mắt.
Tần Thư chỉ lo cúi đầu ăn cơm, nên không chú ý tới.
Nhắc đến đồ ăn sáng, Thời Yến Lãng cũng có ấn tượng, nhóc mít ướt kia không có việc gì liền đăng bài lên, thật khiến người khác nhìn mà phát thèm, hắn liền khen vài câu, “Chú Úy, con gái chú nhất định vô cùng yêu thương chú đấy, ngày nào cũng đăng những món ăn sáng chú làm trên Weibo.”
Úy Minh Hải đưa mắt nhìn Thời Quang, chỉ thấy cô đang không chú ý tới ông mà nhìn về phía bên kia với dáng vẻ hốt hoảng.
Ông bình tĩnh thu tầm mắt lại, cũng không hỏi thêm gì về chuyện Weibo, không cần nghĩ cũng biết nhất định có một người khác nấu ăn cho cô.
Ăn xong bữa ăn khuya, bọn họ thu dọn lại bàn hội nghị, sau đó tiếp tục làm việc.
Chỉ có Thời Quang chậm rãi gặm chân gà, có hai cái chân gà thôi mà nãy giờ cô vẫn chưa gặm xong.
Úy Minh Hải vỗ vỗ mu bàn tay cô, “Con bỏ cái chân gà ấy xuống được rồi đấy.”
Thời Quang: “...”
Cô cười, chỉ là không nhìn Úy Minh Hải.
Úy Minh Hải nhẹ nhàng nói: “Sao ba không nhớ là ngày nào mình cũng làm đồ ăn sáng cho con nhỉ?”
Thời Quang cười, nuốt không trôi, bỏ chân gà xuống, lấy khăn giấy ướt lau tay, “Ba, thật ra là...”
Cô đang suy nghĩ ra một lời nói dối, nhưng lại bị Úy Minh Hải chặt đứt, “Đứa trẻ nói dối sẽ mập.”
Thời Quang cười ra tiếng, “Ai da, ba.” Cô giơ chiếc nhẫn trên ngón vô danh cho ông xem, “Ba xem thử có đẹp hay không?”
Úy Minh Hải: “Vẫn như trước thôi mà, có gì để xem?”
“Con nói chiếc nhẫn cơ.”
Úy Minh Hải cố ý giả bộ không nhìn thấy, “Bây giờ cũng có nhẫn tàn hình rồi sao?”
“Ha ha.” Thời Quang dựa vào vai ông, làm nũng, “Ba nghe con nói nè, thật ra mỗi ngày Thời Cảnh Nham đều tự làm đồ ăn sáng, anh ấy chụp lại để làm con thèm thôi, thật đấy.”
Úy Minh Hải xoa mái tóc dài của con gái, cũng không trách mắng cô, chỉ bất đắc dĩ, “Sao con lại không nghe lời như vậy, mới năm nhất lại nói chuyện yêu đương rồi?”
Thời Quang cam đoan: “Sau này chuyện gì con cũng sẽ nghe lời ba.” Mới là lạ ấy.
Úy Minh Hải: “Ba cảm thấy câu nói của con còn chưa đủ.”
“Sao chưa đủ ạ?”
“Mới là lạ.”
“...”
Thời Quang chôn mặt vào đầu vai ông, cười đến run cả bả vai.
Bận rộn đến 11 giờ 30, mọi người mới về nhà, Thời Quang và Úy Minh Hải là hai người rời đi cuối cùng.
Trong thang máy, Úy Minh Hải hỏi cô chuyện lô hàng định xử lý thế nào.
Thời Quang: “Trước tiên sẽ để thợ may bổ sung vào, Tần Thư mới nói chuyện với bọn họ rồi.”
Trong lòng bọn cô vô cùng chắc chắn, bởi vì công ty cô chưa thanh toán số tiền còn lại, bên xưởng Tư Tình chủ động đề xuất sẽ bổ sung một trăm bộ quần áo cho cô, còn nói sẽ để giá hợp lý một chút.
Sau đó bên quản lý đã gọi điện tới xin lỗi, nói là do một quản lý xưởng tự mình chỉ đạo, đã đuổi việc người ấy rồi.
Rốt cuộc thật giả như thế nào, bọn cô cũng không truy cứu, cũng không có thời gian mà truy cứu.
Úy Minh Hải gật đầu, “Xử lý tốt vậy là được.”
Nếu là ông, ông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho xưởng Tư Tình(*) dễ dàng như vậy, nhưng những đứa trẻ này lại quá lương thiện, ông cũng không xen vào.
(*): ở chương 97 mình edit nhầm thành xưởng Tư Ngữ, xin lỗi mn nhé