Tp. HCM, 09/08/19
Editor: Xiao He
Ông nhiệt tình như vậy nên anh cũng không thể từ chối, Thời Cảnh Nham đành phải nói cho Úy Minh Hải biết vị trí bệnh viện hai người đang ngồi.
Thời Quang nghe được Úy Minh Hải muốn tới thăm cô, trong lòng không khỏi suy nghĩ, cũng không biết Úy Minh Hải đang muốn làm gì.
Cô ra vẻ không quan tâm hỏi “Anh với Úy tổng thân thiết thật.”
Thời Cảnh Nham “Cũng được.” Chính anh cũng nghĩ không ra, Úy Minh Hải sao có thể nhiệt tình với anh như vậy, thậm chí còn có chút lấy lòng anh.
Đây đã là lần thứ hai Úy Minh Hải gọi điện cho anh. Nếu nói Úy Minh Hải để ý gia thế của Thời gia và Diệp gia phía sau anh cũng không đúng, bởi vì các mối quan hệ của Úy Minh Hải còn cường đại hơn thế nhiều.
Hơn nữa Úy Minh Hải lại là người coi thường sự xu nịnh.
Thời Cảnh Nham giúp Thời Quang nghỉ ngơi, “Khi nào Úy tổng tới anh gọi em.”
Thời Quang giả bộ nghe lời “Được ạ.” Hai mắt nhắm lại nhưng cũng không ngủ.
Di động Thời Cảnh Nham lại vang lên, lần này là Mẫn Lộ. Mẫn Lộ hẹn anh đi ăn cơm tối, nói đúng ra, không phải Mẫn Lộ hẹn mà là Úy Lam.
Thời Cảnh Nham liền đáp lại hai chữ “Không rảnh.”
Mẫn Lộ không tin được anh dám nói vậy “Cậu không chờ tớ nói hết được hay sao, tớ còn chưa nói vì sao Úy Lam hẹn cậu đi ăn đâu.”
Thời Cảnh Nham hỏi lại “Ngoài việc sáp nhập vào công ty Thời Vũ thì cô ta còn chuyện khác sao?” mặt khác anh còn nhấn mạnh “ Nếu tớ đã quyết định, cũng không có ý định thay đổi.”
Mẫn Lộ suy đoán “Úy Lam chắc là đồng ý với điều kiện của cậu, có thể cảm thấy tớ không thể thuyết phục được, cô ta bên đó cũng đợi không nổi, liền nói tớ hẹn cậu.”
Nếu hôm nay gặp được, cô cũng định nói ra hướng đi mình chuẩn bị cho tương lai.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn suy nghĩ, nên chọn ở lại AIO hay nên về làm tổng giám đốc.
Cô mới nghe được tin chính xác từ Úy Lam, Úy Minh Hải quyết định ở lại nước, tổng công ty của ông hiện tai đã dời về Bắc Kinh, một năm tới hơn nửa thời gian đều sẽ ở tại đây.
Nếu cô về làm tổng giám đốc, nói không chừng nguyên một năm sẽ không thấy được mặt của Úy Minh Hải.
Nhưng nếu ở lại AIO, cô lại chán ghét Úy Lam.
Mẫn Lộ đã thay trang phục, nhìn trong gương, không tồi, nâng kính xe lên, liền khởi động xe “Tớ chuẩn bị tới công ty cậu.”
Thời Cảnh Nham “Tớ đang ở bệnh viện.”
Mẫn Lộ nhíu màu, còn tưởng rằng mình nghe lầm, “Bệnh viện?”
“Ừ.”
“Cậu vô bệnh viện làm gì, bệnh sao?”
Thời Cảnh Nham “Đào Đào phát sốt.”
Mẫn Lộ nghe nói tiểu khả ái phát sốt liền nói “Tớ tới bệnh viện.”
Thời Cảnh Nham quăng một quả bom “Lát nữa Úy Minh Hải cũng tới.”
Điện thoại bỗng im lặng một lát, Mẫn Lộ phản ứng lại, xổ ra một câu chửi bậy “Tớ nói cậu cmn sao không nói sớm một chút?”
Cô nhìn lại quần áo trên người mình, một chút ấn tượng cũng không có. Tắt máy, cô liền chạy vội về nhà.
Nửa tiếng sau, Mẫn Lộ xuất hiện trong khu chờ truyền dịch của bệnh viện, Úy Minh Hải vẫn chưa tới.
Thời Quang bị Mẫn Lộ làm cho hết hồn, cô ấy mặc một cái váy dài gợi cảm màu đen, tô một màu son khó đánh khiến cô ấy tăng thêm vài phần cường thế.
Mẫn Lộ đi tới phía cô, cô có một loại cảm giác như đang xem một pha quay chậm.
“Chị Văn Văn.” Thời Quang hướng cô ấy vẫy tay.
Đến gần, Mẫn Lộ dùng trán mình chạm vào trán của Thời Quang “Có chút nóng.” Cô vén tóc Thời Quang lại “Làm sao mà đi ngủ cũng bị cảm lạnh vậy?”
Thời Quang cúi đầu “Em ngủ quên đắp chăn.”
Mẫn Lộ “Uống nhiều nước ấm vào, cảm lạnh mùa hè là khó chịu nhất.”
Hai người vẫn luôn nói chuyện. Thời Cảnh Nham tay vẫn để ở tư thế kia, Thời Quang cho rằng khi Mẫn Lộ tới anh sẽ thả ra, kết quả anh vẫn nắm tay cô.
Lòng bàn tay cô đã ra mồ hôi.
Hai người hàn thuyên trong chốc lát, Thời Cảnh Nham mới nói “Cậu mặc long trọng thế để đi trình diễn à?”
Mẫn Lộ liếc anh, trên mặt rõ ràng viết ba chữ: Bà đang vui.
Cô ấy xoay mặt hỏi Thời Quang “Hôm nay chị đẹp không?”
Thời Quang dựng ngón tay cái cho cô “Nữ vương đẹp nhất.”
Mẫn Lộ cũng không kiêng dè Thời Quang đang ở đay, cô ấy hỏi Thời Cảnh Nham, “Khi nào Úy Minh Hải tới?”
Thời Cảnh Nham xem đồng hồ “Chắc kẹt xe rồi.” Nếu không hẳn đã tới từ sớm.
Mẫn Lộ nhìn xung quanh, đá một chân của Thời Cảnh Nham, nói anh tránh ra, “Tớ ngồi ở đây chơi với tiểu khả ái, cậu qua đây ngồi đi.”
Thời Cảnh Nham không muốn đi chỗ khác, anh nâng cằm chỉ qua ghế đối diện nói “Lát nữa Úy Minh Hải chắc chắn sẽ ngồi bên đó, không phải đúng ý cậu sao?”
Mẫn Lộ không muốn ngồi bên cạnh ông, “Tớ muốn ngồi đối diện ông ấy, tớ phải để ông ấy nhìn tớ nhiều hơn.”
Thời Cảnh Nham “ “
Lúc Úy Minh Hải tới nơi liền thấy một màn, Thời Cảnh Nham ngồi ở đối diện Thời Quang, đang xem di động, Thời Quang dựa lưng vào ghế ngồi tựa như ngủ rồi, mà Mẫn Lộ, lại cầm tay Thời Quang xoa xoa mu bàn tay, thật hiếm khi thấy cô ấy hiền dịu ôn hòa như vậy.
Người đầu tiên thấy ông chính là Mẫn Lộ, cô biết rõ ông sẽ tới, thế nhưng khi nhìn thấy cũng không dấu được sự kinh ngạc trong ánh mắt, ngạc nhiên rằng hôm nay ông lại không mặc tây trang.
Cô quen biết ông đã sáu năm, mỗi lần nhìn thấy đều mặc đồ công sở, hôm nay thế nhưng lại mặc một cái sơ mi phong cách thoải mái, khí tức xa cách ngày thường cũng dịu bớt lại.
Mắt cô chợt lóe sự kinh ngạc, Úy Minh Hải cũng kịp nhìn thấy.
Mẫn Lộ cười nhẹ “Đã lâu không gặp.”
Bốn chữ này có chút hương vị chua xót, chỉ có người từng trải mới hiểu được.
102 ngày cô vẫn chưa thấy ông. Đương nhiên, ông chắc chắn sẽ không biết, cũng không nhớ tới cô.
Úy Minh Hải vẫn cư xử đúng mực, ông hơi cúi chào “Chào.”
Nghe được âm thanh, Thời Cảnh Nham ngẩng đầu, “Úy tổng.” Anh đứng dậy bắt tay nói chuyện với Úy Minh Hải.
Thời Quang một chút cũng không dám mở mắt, cô không giỏi diễn, chỉ sợ chỉnh mình để lộ chuyện đi làm gia sư.
Nhưng không mở mắt cũng không được, Mẫn Lộ gọi cô “Đào Đào.”
Úy Minh Hải “Không cần gọi đâu, để con bé ngủ nhiều một chút.”
Thời Quang đã mở mắt ra, “Chú Úy, cảm ơn chú đã tới thăm con.”
Úy Minh Hải đưa ly hồng trà cho cô, vẫn còn nóng, là ông tự mình mua.
Trên đường đi, ông vô cùng rối rắm không biết nên mua gì tới thăm cô.
Thư kí Trần hiểu sai ý, cho rằng ông có ý đồ với Thời Quang, “Hoa hồng đỏ.”
Ông liếc nhìn thư kí Trần “Thời Quang trong mắt ta là một đứa nhỏ, giống như con gái ta vậy.” Cuối cùng lại nói thêm một câu “Con bé rất giống với cô ấy, lần đầu tiên nhìn thấy Thời Quang ta thiếu chút nữa cứ ngỡ là con gái của mình.”
Thư kí Trần biết mình lỡ lời, khó trách Úy Minh hải có thể dời công việc để đi bệnh viện.
Ông kiến nghị “Mua đồ uống đi, đừng lạnh quá là được.”
Một lúc sau, thư kí Trần đề xuất với ông: Nếu ông yêu thích đứa trẻ này, có thể nhận cô bé làm con gái nuôi.
Làm như vậy ông cũng sẽ có một chỗ dựa tinh thần.
Ông cũng có ý đó, nhưng mà Thời gia lại có quyền thế, cũng không thiếu tiền, nếu ông muốn nhận Thời Quang làm con gái nuôi, người trong Thời gia sẽ nghĩ như thế nào.
Tình cảm ban đầu cũng sẽ không còn nữa.
Úy Minh Hải không có đề tài gì để nói chuyện với Thời Quang, mà Thời Quang đối với ông cũng vô cùng xa lạ, ông cảm nhận được.
“Ra ngoài hút điếu thuốc đi.” Ông nói với Thời Cảnh Nham.
Thời Cảnh Nham hiểu được, ông có chuyện muốn nói.
Ở đây là bệnh viện, bọn họ ra ngoài cũng không hút thuốc. Tìm một chỗ riêng tư đứng một lát.
Úy Minh Hải không thích nói chuyện vòng vo, liền nói thẳng lý do tại sao ông tới đây, ông nói ông có một yêu cầu quá đáng, trong nhà có có cháu gái năm nay học cấp ba, chính là người lần trước gặp ở trước khách sạn.
“Vừa nghe được thành tích cửa Thời Quang, liền muốn Thời Quang dạy thêm cho con bé, lúc đầu ta cũng không muốn, thế nhưng hôm qua con bé lại nói với ta.”
Việc này Thời Cảnh Nham có thể hiểu được, Úy Minh Hải là vì cháu gái của mình mới chủ động gọi điện cho anh.
Úy Minh Hải đối xử rất tốt với người trong nhà, vô cùng yêu thương cháu của mình, trong giới đều biết.
Thời Cảnh Nham cũng không đáp ứng liền, anh không biết ý của Đào Đào thế nào, nếu Đào Đào không muốn, vậy thì chỉ có thể từ chối Úy Minh Hải thôi.
Anh trả lời “Buổi tối về nhà tôi sẽ hỏi Thời Quang, tôi tôn trọng ý kiến của em ấy.”
Úy Minh Hải ra vẻ hiểu được “Chuyện này đúng là không thể ép buộc được, con bé đến dạy phải vui vẻ, nếu không dạy cũng không tốt.”
Chuyện Thời Quang làm gia sư, ông đã giải quyết xong, Thời Quang cũng không cần lo lắng sẽ bị lộ tẩy.
Công ty Úy Minh Hải vẫn còn có việc, không thể ở lâu, ông về lại khu truyền dịch nhìn Thời Quang một chút mới tạm biệt.
Mẫn Lộ đứng lên, nói với Thời Cảnh Nham “Cậu trông Đào Đào đi, tớ đi tiễn Úy tổng.”
Thời Quang nhìn Mẫn Lộ, trong lòng có chút chua xót.
Cô không biết vì lý do gì mà có thể khiến một nữ nhân kiêu ngạo như Mẫn Lộ có thể theo đuổi Úy Minh Hải những sáu năm, thế nhưng cũng không có kết quả.
Vừa rồi cô hỏi Mẫn Lộ “Chị Văn Văn, chị thích Úy tổng bao lâu rồi?”
Mẫn Lộ “Còn một tháng lẻ năm ngày nữa là được sáu năm.”
Tới sảnh lớn của khu truyền dịch, Úy Minh Hải liền nói cô dừng bước “Cảm ơn.”
Mẫn Lộ nhìn ông “Ngài vẫn muốn tìm người đó sao?”
Úy Minh Hải “Nếu muốn tìm ta cũng không chờ tới bây giờ.”
Hôm nay vì Thời Quang, ông liền nói thêm vài câu “Mẫn Lộ, con cũng không phải không hiểu chuyện, nên dừng lại đi, nếu cứ cố chấp như vậy cũng không có được kết quả mình mong muốn đâu.”
Mẫn Lộ cười cười, che dấu chút chua xót trong lòng.
Ông đã sớm cự tuyệt cô, ngay từ đầu khi cô theo đuổi, ông đã sớm nói.
Nhưng không sao. Cô rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng “Tết Nguyên Đán năm nay ngài chắc là ở Bắc Kinh, vẫn biết là ngài bận rộn, nên muốn hẹn trước người tối đêm ba mươi mốt, có thể ăn sinh nhật với ta không?”
Sợ ông từ chối, cô nhắc nhở ông “Trước kia ngài vẫn còn nợ ta một bữa cơm, hẳn ngài vẫn chưa quên?”
Cô hẹn ông, nhưng đêm đó ông không nhớ nên không đi.
Úy Minh Hải vẫn còn nhớ bữa cơm đó, không định từ chối, nhưng hôm đó lại không đi được “Đổi ngày khác đi, từ đêm ba mươi mốt tới hai giờ sáng, ta sẽ không đi đâu cả.”
Mẫn Lộ cười như không cười “Sao vậy, có hẹn với người đẹp khác sao?”
Úy Minh Hải “Hôm đó ta ở nhà, đâu cũng không đi.”
Mặt khác, ông cũng không nói thêm.
Con gái ông sinh vào đêm Nguyên Đán, mỗi ngày sinh nhật ông đều chưa từng quên.
Mẫn Lộ nhìn bóng dáng ông rời đi, rõ ràng vô cùng cường thế, nhưng có cảm giác cô đơn nói không nên lời.
Cô không biết người đàn ông đó rốt cuộc đã phải trải qua chuyện gì, ông tàn nhẫn độc ác, ông hắc ám vô tình, nhưng cô lại không có cách nào không say mê ông.
Ông không tìm người phụ nữ khác là được, cô vui vẻ đợi.
Lúc trước cô từng tham gia một buổi liên hoan nhỏ, trong bữa tiệc có người nói giỡn hỏi, đời này điều gì là đáng sợ nhất?
Một người bạn đã uống không ít rượu nói, không sợ cô ấy không yêu tôi, chỉ sợ cô ấy đã yêu người khác rồi.
Cô làm sao không sợ, không sợ Úy Minh Hải không thích cô, chỉ sợ có một ngày ông đột nhiên tìm thấy người mà ông yêu nhất.
Mẫn Lộ quay lại khu truyền dịch, Thời Quang đã truyền xong, vừa mới rút kim, Thời Cảnh Nham ấn giữ chỗ bị chích cho cô.
Thời Quang đưa ly hồng trà cho Mẫn Lộ “Chị Văn Văn, cho chị uống, em có nước ấm rồi.”
Mẫn Lộ một chút cũng không khách sáo “Vẫn là tiểu khả ái thương chị.” Đây là của Úy Minh Hải mua, cô không dám uống, định về nhà bỏ tủ lạnh.
Thời Quang đi vệ sinh, Mẫn Lộ với Thời Cảnh Nham ở bên ngoài đợi cô.
Mẫn Lộ nhìn chằm chằm vào ly hồng trà kia một lúc lâu, nhìn qua nhìn lại.
Thời Cảnh Nham liếc cô “Cậu chừng này tuổi chưa thấy qua hồng trà sao?”
Mẫn Lộ “Tình yêu của con gái, vĩnh viễn ở năm mười tám tuổi, cậu biết cái gì?”
Cô cuối cùng cũng không lấy hồng trà ra uống, bỏ vào trong túi.
“Cậu chọn chỗ tối nay gặp đi, rồi nói với tớ và Úy Lam.”
Thời Cảnh Nham “Cậu với Úy Lam đi ăn đi, tớ tối nay tới hội sở tìm hai người.”
Mẫn Lộ tưởng buổi tối anh có tiệc xã giao “Khi nào cậu xong việc?”
Thời Cảnh Nham cũng không biết chính xác “Buổi tối đưa Đào Đào về trường học, sau đó đi siêu thị mua đồ ăn vặt cho em ấy.”
Mẫn Lộ chịu không nổi “Thời Cảnh Nham, cậu có thấy phiền không? Tiểu khả ái cũng phải có không gian của riêng mình, em ấy xinh đẹp như vậy, khẳng định được không ít nam sinh theo đuổi, để em ấy hưởng thụ một chút cảm giác yêu đương, cậu cứ tới trường học như vậy thì nam sinh nào dám tỏ tình chứ?”
Thời Cảnh Nham không trả lời, buổi tối tự đưa Thời Quang về trường học.
Trên đường về trường học, Thời Cảnh Nham nói ý tưởng của Úy Minh Hải cho cô biết, hỏi ý kiến của cô.
Thời Quang “Phương pháp học tập của em không chừng có thể giúp được Úy Lai, đây không phải là chuyện tốt hay sao?”
Cô tỏ vẻ bình tĩnh nhưng bên trong thì vô cùng lo lắng.
Thời Cảnh Nham “Không cản trở việc học là được.”
Thời Quang bảo đảm “Sẽ không.”
Trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, hóa ra hôm nay Úy Minh Hải đặc biệt tới bệnh viện là để giúp cô giải quyết phiền toái.
Tới phía dưới ký túc xá, Thời Cảnh Nham đưa một túi đồ ăn vặt cho cô, dặn cô đi ngủ sớm một chút.
Thời Quang không nhanh không chậm đi về cổng ký túc xá, cô nghĩ Thời Cảnh Nham chắc đang về chỗ đậu xe, cô xoay người muốn nhìn anh một chút. Không nghĩ tới anh vẫn còn đứng ở đấy, đôi tay để sau lưng, nhìn về hướng cô.
Hôm nay, tim cô đã đập rối loạn ba lần. Cô hướng Thời Cảnh Nham vẫy tay “Anh về đi.”
Thời Cảnh Nham gật nhẹ “Em vào đi.”
Thời Quang không biết anh định khi nào đi, cô sau đó cũng không dám quay lại nhìn.
Tới ký túc xá rồi, bạn cùng phòng không phải đang lướt di động thì cũng đang xem máy tính.
Đường Mật thấy cô đầu tiên “Còn tưởng hôm nay cậu không định về chứ.” Cô nhìn Thời Quang “Cậu mới về nhà hai ngày sao trông mệt mỏi vậy?” sắc mặt nhìn không tốt lắm.
Thời Quang đưa cánh tay truyền nước biển ra cho cô xem “Phát sốt.”
Đường Mật “Tiểu đáng thương.” Hỏi “Khỏe hơn chưa?”
Thời Quang “Uống thêm một ngày thuốc chắc cũng ổn rồi.”
Cô bỏ ba lô xuống, đưa túi đồ ăn vặt từ siêu thị ra, chia cho mỗi người một ít, Thời Cảnh Nham mua không ít đồ, nói lên chia ăn chung với bạn cùng phòng.
Vài phút sau, trong ký túc xá toàn là âm thanh rộp rộp.
Đường Mật gặm khoai tây, “Đào Đào, cậu bệnh như vậy sao anh sáu cũng không tới thăm?”
Bạn học khác cười trêu chọc “Người nhà như vậy là không được nha.”
Đường Mật phi thường xem thường “Cậu thật đáng ghét.”
Thời Quang đã không liên lạc với Thời Yến Lãng hai ngày nay, cuối tuần hắn cũng không về nhà ông nội, không biết đang bận chuyện gì.
Cô cầm điện thoại lên, giả bộ muốn gọi điện thoại, liền ra ngoài ban công.
Dưới lầu đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Thời Cảnh Nham.
Sau khi rời trường học, Thời Cảnh Nham đi thẳng tới hội sở, khi tới phòng, Mẫn Lộ và Úy Lam đã sớm ở đó, hai người đang hát.
Nhiều năm như vậy Mẫn Lộ chỉ hát một bài, là nhạc chuông di động của Úy Minh Hải.
Mẫn Lộ nói với Úy Lam, “Hai người nói chuyện đi, tôi hát tiếp.”
Thời Cảnh Nham cũng không xa lạ gì Úy Lam, Úy Lam là cố vấn pháp luật ở công ty Úy Minh Hải, lúc trước hợp tác một hạng mục với Úy Minh Hải, Úy Lam cũng ở đó.
Có bài hát tiếng Quảng Đông kia làm nhạc nền, Úy Lam đối diện với Thời Cảnh Nham cũng không còn nhiều áp lực.
Thời Cảnh Nham mở nút áo vét ra, không có ý định cởi, anh không định ở lâu.
Úy Lam tỏ vẻ tự nhiên, hỏi Thời Cảnh Nham “Thời tổng muốn uống gì?”
Thời Cảnh Nham “Nước lọc là được.”
Không khách sáo nữa, Úy Lam nhanh chóng nói đến việc hợp tác của AIO.
Thời Cảnh Nham khẽ dựa vào ghế sô pha, hai chân bắt chéo, vẫn không lên tiếng, nãy giờ đều là Úy Lam nói phương thức hợp tác, anh thỉnh thoảng gật đầu.
Anh không nói bất cứ ý kiến gì, Úy Lam nhất thời nhìn không ra nội tâm anh đang nghĩ gì.
Lúc đàm phán, ai chủ động mở miệng trước đều là người thua cuộc, không có quyền đưa quyết định.
Nhưng nói nãy giờ cũng không đạt được kết quả, bởi vì Thời Cảnh Nham căn bản không muốn hợp tác, thế nên không hi vọng anh chủ động nhượng bộ.
Đối thoại một mình một lúc, Úy Lam nhìn ra Thời Cảnh Nham bắt đầu mất kiên nhẫn, cô cũng hiểu ý, thành ý nói “Chỉ có thể đưa cho công ty Thời Vũ một ghế trong hội đồng quản trị.” Đây là nhượng bộ lớn nhất của cô.
Lúc đầu cô còn nghĩ Thời Cảnh Nham có thể thuyết phục được, hi vọng anh có thể nhượng bộ, nhưng công ty bên này chờ không được, cổ đông bên trong AIO có chuyện, bên ngoài lại phải đối đầu với đối thủ cạnh tranh mạnh.
Hiện tại là tình thế loạn trong giặc ngoài.
Cô không muốn người trong Úy gia coi thường cô, đặc biệt thím sáu.
Nếu AIO muốn tiến vào thị trường quốc tế, phải có tiềm lực kinh tế cũng như bên hợp tác vững mạnh.
Công ty Thời Vũ ở trong nước vô cùng nổi tiếng, đặc biệt ở những quốc gia mà cô muốn xâm nhập, công ty Thời Vũ đều có danh tiếng tốt cũng như tỷ lệ thành công cao khi đầu tư.
Không nói tới công ty Thời Vũ, chỉ nói tới Thời Cảnh Nham thôi, ngay cả chú út cũng đồng ý hợp tác với anh, năng lực của anh cũng được tiểu thúc vô cùng tán thưởng.
Cân nhắc mọi bề, với yêu cầu khắc nghiệt của anh, cô cũng chỉ có thể lựa chọn hợp tác với Thời Cảnh Nham.
Úy Lam nhấp một ngụm rượu đỏ, “Khi các cổ đông chia hoa hồng, đến lúc đó sẽ dựa vào mức đầu tư của quý công ty.”
Điều kiện này Thời Cảnh Nham có thể miễn cưỡng chấp nhận, anh gật đầu, “Mọi chi tiết cụ thể sẽ để người có chuyên môn qua bàn tiếp với công ty cô.”
Đang nói chuyện, di động anh vang lên, là chuông báo anh đặt trước đó.
Úy Lam tưởng anh có điện thoại, nên nói vậy là ổn rồi, cô đứng dậy để anh có không gian riêng, “Tôi đi ra kia hát.” Đứng dậy rời đi.
Thời Cảnh Nham ấn tắt chuông báo, mở điện thoại lên.
Ở bên kia, Thời Quang đang nằm lệch ở đầu giường mơ mơ màng màng sắp ngủ.
Sau khi cô tắm xong liền nằm ở đầu giường xem clip, định chờ đến chính giờ sẽ uống thuốc rồi ngủ, nhưng xem clip bắt đầu mệt mỏi, mắt cũng mở không nổi.
Chuông di động vang lên, cô đột nhiên mở mắt ra. Là điện thoại của Thời Cảnh Nham.
“Anh.”
“Ngủ chưa?”
“Vẫn chưa, em chuẩn bị ngủ.”
“Sắp tới chín giờ rồi, uống thuốc rồi ngủ đi.”
Thời Quang nhìn giờ, đã 8 giờ 55.
Anh nhớ cả giờ uống thuốc của cô, còn có tâm gọi điện nhắc nhở.
Trong điện thoại, âm thanh trầm thấp của anh truyền tới,
“Ngủ nhớ đắp chăn vào.”
Thời Quang âm thanh khàn khàn “Dạ.”
Cô mới tạm biệt anh có hơn một tiếng thôi. Giờ đây, lại vô cùng nhớ anh.