Tp.HCM, 14/09/19
Editor: Xiao He
Hôm nay tuyết rơi đầy trời, rơi cả ngày rồi nhưng vẫn chưa dừng, chưa đến 5 giờ chiều trời đã chập tối.
Buổi chiều Úy Minh Hải ngủ đến ba tiếng, đã mười năm rồi đây là giấc ngủ yên ổn nhất của ông.
Lần đầu tiên không hề mơ thấy ác mông.
Thời Quang ngủ không được, liền nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi một lát.
Úy Minh Hải đi lấy chìa khóa xe, ông muốn lái xe đi qua nhà mẹ mình.
Thời Quang biết nhà bà ở phía đối diện tiểu khi, đi bộ vài bước là tới rồi, sao phải lái xe?
“Mình đi bộ qua là được rồi ba.”
Úy Minh Hải “Không được, bên ngoài tuyết nhiều lắm, sẽ lạnh.”
Thời Quang “Tuyết cũng sẽ ngừng nhanh thôi, con không ngại.” từ lạnh còn chưa kịp nói xong, đã bị Úy Minh Hải ngắt câu, “Vậy cũng không được.”
Khoảng thời gian di chuyển quá ngắn, Thời Quang cảm giác như vừa mới ngồi trên xe đã phải xuống xe liền.
Nhà của bà nội ở lầu một, từ xa đã nhìn thấy thỉnh thoảng có người ra vào.
Mọi người trong nhà đều đã tới gần hết, ngoại trừ mấy người đang ở nước ngoài không thể trở về.
Trong nhóm chat cũng vô cùng náo nhiệt, đều hỏi sao giờ Úy Minh Hải vẫn chưa tới.
Sau khi Úy Minh Hải dừng xe liền nhắn: Tới rồi.
Ông nghiêng mặt hỏi ý kiến Thời Quang “Ba thêm con vào nhóm chat gia đình nhé.”
Thời Quang theo bản năng liền cự tuyệt “Không cần đâu ạ.”
Nói xong lại cảm thấy không ổn, vội vàng giải thích “Chờ con thân thuộc mọi người đã, nếu không lai khiến mọi người nói chuyện không thoải mái.”
Úy Minh Hải gật đầu “Cũng đúng.”
Ông cởi dây an toàn ra giúp Thời Quang, quay ra phía ghế ngồi ở sau lấy áo khoác lông vũ cho cô, “Mặc xong rồi hãy xuống xe.”
Lúc Úy Minh Hải nhấn chuông cửa, Thời Quang không khỏi hồi hộp, cô theo bản năng ôm lấy cánh tay của Úy Minh Hải.
“Không cần khẩn trương vậy đâu, đều là người trong nhà cả.” Úy Minh Hải dùng một tay khác vỗ nhẹ đầu cô, giảm cảm giác khẩn trương cho cô.
Úy Lam là người ra mở cửa, cô nhìn Thời Quang cười cười “Vào mau đi, ngoài trời lạnh lắm.”
Nói chuyện vô cùng nhiệt tình.
Thời Quang “Không lạnh lắm.”
Còn chưa vô nhà, cô đã nghe được âm thanh ồn ào ở bên trong.
Trước cửa giày bày la liệt, cũng may phòng khách lớn, miễn cưỡng có thể đủ ngồi.
Úy Minh Hải ôm lấy bả vai của Thời Quang đi vào trong, trong nhà còn tổ chức một lễ chào đón nhỏ, hoa tươi cùng với tiếng vỗ tay, giống như một buổi trao giải.
Bọn họ chỉ nghe nói Thời Quang rất xinh đẹp, không ngờ rằng còn đẹp hơn so với trong tưởng tượng của họ, đặc biệt là khí chất của cô, hơn hẳn mọi người trong nhà.
Mấy bé trai bốn năm tuổi vây quanh Thời Quang,“Chị ơi, cho chị nè.” Trong tay mấy đứa nhóc là kẹo ngọt và sô cô la.
Úy Lam vỗ vỗ đầu mấy đứa cháu, “Không được gọi là chị nha, phải gọi là cô.”
Thời Quang giờ mới biết, đây đều là con trai của hai anh họ của mình là anh hai và anh ba, anh cả vẫn chưa kết hôn, người đó là ai thì cô vẫn chưa biết, người vẫn chưa thấy đâu.
Đứa bé ương ngạnh nói “Là chị mà, ai xinh đẹp cũng là chị cả.”
Nghe câu nói đó mọi người trong nhà ai cũng cười to.
Không khí trong nhà ban đầu rất kì lạ, sau lại bị mấy đứa bé làm dịu xuống.
Nhiều người như vậy, nhưng Thời Quang chỉ biết Úy Lam, mẹ Úy Lai và Úy Lai vẫn chưa tới.
Úy Lam giới thiệu mọi người trong nhà cho cô, thật sự quá đông người, Thời Quang chỉ có thể cố gắng nhớ tên và thân phận của mỗi người.
Vừa rồi bà nội vào phòng thay quần áo, giờ mới quay lại.
Thời Quang “Bà nội, bà còn nhớ cháu không?”
Bà lôi kéo tay cô, “Sao lại không nhớ chứ.” Trong lòng cảm khái vô cùng, rồi lại không thể nói nên lời, nước mắt không kiềm nén lại được, “Bà đi làm đồ ăn cho con, xong ngay thôi.”
Bà xoay người trở về phòng bếp, nước mắt rơi đầm đìa.
Thời Quang trong lòng hụt hẫng, muốn đi tới an ủi bà, lại bị Úy Minh Hải ngăn lại, “Để bà bình tĩnh là một chút đi, không sao đâu.”
Úy Lam cũng nói “Bà đang vui vẻ đấy, chiều giờ khóc mấy lần rồi.”
Thời Quang nhìn bóng dáng tập tễnh bước đi kia, cô biết, khi cô trở về, người thật sự vui vẻ chỉ có ba và bà nội.
Chuông cửa vang lên, lại có người tới nữa rồi.
“Em bò tới đây hả?” Úy Lam nửa cười nửa chọc.
Thời Quang quay mặt lại nhìn, người mới tới là một người đàn ông gần ba mươi tuổi.
Có hơi giống với ba Úy Minh hải, một đôi mắt sắc bén, ánh mắt sâu thẳm, khiến người khác không thể nào nắm bắt được.
Úy Lam giới thiệu cho Thời Quang “Đây là anh cả của em, Úy Phong.”
“Chào anh.” Thời Quang đứng gần với anh, cảm giác áp bức từ trong xương cốt của anh khiến cô cảm thấy rất giống Thời Cảnh Nham.
Úy Phong ôm nhẹ cô một cái, “Hoan nghênh em về nhà.”
Sau đó nhẹ nhàng thả cô ra, lại chào hỏi với Úy Minh Hải “Chú út.”
Hành động của anh khiến Thời Quang không kịp chuẩn bị.
Úy Minh Hải hỏi “Hôm nay vẫn tới công ty sao?”
Úy Phong “Buổi sáng không đi, buổi chiều có việc bận một chút.”
Bữa tiệc hôm nay cũng không nói quá nhiều chuyện công việc, Úy Phong lên ban công hút thuốc với mấy người em họ.
Chuông cửa lại vang lên, là Úy Lai và mẹ mình mới tới.
Mẹ Úy Lai nhìn Thời Quang, nở một nụ cười giả tạo, “Sinh nhật vui vẻ.” Đưa quà sinh nhật tặng cho Thời Quang.
“Cảm ơn.” Thời Quang nói.
Chỉ là khách sáo đáp một câu, cũng không tiếp tục nói chuyện.
Không khí có chút xấu hổ.
Úy Minh Hải thuận tiện cầm món quà, nhìn con gái lắc lắc đầu, cũng không nói gì.
Khi Úy Lai bước vào, đôi mắt cũng chưa hề ngẩng lên, chỉ khi nói chuyện với Úy Minh Hải cô bé mới thay đổi sắc mặt “Chú út, năm mới vui vẻ, đại phát tài nha.”
Úy Minh Hải “Giàu sang thì không cần đâu, chỉ cần con chăm chỉ học là được.”
“Ai nha, chú út, không nói được một câu nào vui vẻ.” Úy Lai ôm lấy cánh tay của Úy Minh Hải, làm nũng nói “Quà năm mới của con đâu rồi?”
Úy Minh Hải “Không có, năm nay chú không có thời gian mua.”
Úy Lai bĩu môi “Cho chú nợ đấy.”
Ở phòng bếp phía bên kia, bà nội gọi Úy Minh Hải qua, nói ông qua giúp bà.
Úy Minh Hải đáp lại, biết bà hẳn là có chuyện muốn nói với ông, ông quay đầu nói với Thời Quang “Đào Đào, con nói chuyện với mấy anh chị đi nhé, ba qua giúp bà nội nấu đồ ăn cho con.”
Lúc Úy Minh Hải bước vô phòng bếp, mẹ Úy Lai liền ngồi xuống bên cạnh Thời Quang, “Trước kia con có đi dạy thêm, bác gái nói chuyện có hơi quá đáng. Về sau cũng là người một nhà, chuyện đó cũng là quá khứ rồi, cứ bỏ qua đi.”
Đề tài này hiển nhiên phá hỏng bầu không khí, vốn dĩ khi bắt đầu trò chuyện đã rất kì cục rồi.
Thời Quang tựa như không nghe được, cầm một quả cam lên lột.
Những người khác cũng biểu tình khác nhau, nhưng không lên tiếng.
Thấy cô như vậy, sắc mặt mẹ Úy Lai liền trở nên khó coi, nhưng hôm nay không thích hợp, Úy Minh Hải còn ở đây, bà có tức mấy cũng phải nhịn, đứng dậy ngồi vào phòng ăn bên kia, nói chuyện với người chị dâu và em dâu.
Không khí trong phòng khách cứ nặng nề như vậy, không biết ai trong nhà lại chủ động tìm đề tài hỏi Thời Quang “Con học đại học chuyên ngành thiết kế thời trang à?”
Thời Quang gật đầu “Dạ.”
“Không tồi, có tương lai.”
Vốn dĩ cuộc nói chuyện rất nhẹ nhàng, kết quả Úy Lai lại nói thêm một câu “Thế là tiệm may của bà nội có người thừa kế rồi, về sau mọi người trong nhà cũng tiện sửa đồ hơn.”
Úy Lai lười biếng dựa vào ghế sô pha, ăn quả hạch, nhướng mày nhìn về phía Thời Quang “Ai, nếu chị thiết kế tốt thì được đấy, về sau tôi sẽ suy xét thử thuê chị làm nhà thiết kế riêng của mình.”
Thời Quang nhìn cô, gằn từng câu một “Úy Minh Hải còn chưa mời nổi tôi đâu, không tới lượt cô.”
Úy Lai “ “
Tức giận, nhưng nghẹn không trả lời được.
Trong phòng khách mọi người đều kinh ngạc nhìn Thời Quang, không nghĩ tới cô sẽ nổi giận trực tiếp như vậy, còn gọi thẳng tên ba của mình.
Lúc này Úy Phong hút thuốc xong bước vào, “Đang nói gì vậy?”
Có người đáp lại “Chuyện phiếm thôi.”
Lúc sau bọn họ cố ý ngó lơ đề tài này.
Thời Quang nhận ra, những người có thân phận nhỏ trong nhà hình như rất sợ Úy Phong.
Trước lúc ăn cơm mẹ Úy Lai mới biết được con gái mình xém tí nữa là cãi nhau với Thời Quang, bà kéo Úy Lai vào phòng của bà nội, đóng cửa lại.
“Con không thể bớt kiếm chuyện phiền phức phải không?”
Bà bắt đầu dạy dỗ Úy Lai.
Úy Lai hừ một tiếng “Con thấy cô ta liền khó chịu, mẹ xem vừa rồi cô ta có thái độ gì với con.”
Mẹ Úy Lai chọc chọc vào trán cô “Con yên lặng đi, chú út mới tìm được con gái, nếu còn gây chuyện với con bé kia thì người chịu thiệt cũng là con thôi.”
Úy Lai không phục “Con không tin chú ấy sẽ mặc kệ con, chỉ cảm thấy bắt công, cô ta mới quen tiểu thúc được mấy năm, dựa vào cái gì mà có thể sống sung sướng dễ dàng như vậy?”
Mẹ Úy Lai bất đắc dĩ “Con không vui cũng phải chịu, mẹ nói cho con biết, về sau đừng kiếm chuyện trước mặt Thời Quang, con cứ lẳng lặng mà sống trong nhà chú út đi.”
Bên ngoài có người gọi hai người ra ăn cơm.
Mẹ Úy Lai “Tới liền.” Lại dặn dò Úy Lai, “Lời mẹ nói có nghe không?”
Vẻ mặt Úy Lai không kiên nhẫn “Nghe được.”
Đồ ăn của mọi người đều là bên phía nhà hàng làm xong rồi gửi tới, chỉ riêng trước mặt Thời Quang đều là đồ mà bà nội đích thân làm, đã chuẩn bị từ buổi chiều rồi.
Những đồ ăn này cũng là lần đầu tiên Thời Quang ăn, tên cũng là lần đầu tiên nghe được.
Bà nội vẫn luôn gắp đồ ăn cho cô “Ăn nhiều một chút, con gầy quá.”
Thời Quang cười “Con không thể mập đâu, mập rồi lại phải giảm béo.”
Bà nội “Béo cũng đẹp.” Hỏi cô “Ăn ngon không?”
Thời Quang liên tục gật đầu “Ăn ngon ạ, sau này con muốn ăn nữa.”
Bà nội nghe xong rất thỏa mãn “Còn nhiều lắm, lát nữa nói ba con đem về bỏ vô tủ lạnh, để ngày mai con lấy ra ăn.”
Úy Minh Hải cũng gắp đồ ăn cho cô, có khi còn bắt cô ăn.
Ông cầm một dĩa cà chua xào trứng đưa đến trước mặt cô, “Nếm thử xem món này ngon không, lúc nãy ba có bỏ thêm đường.”
Úy Lam yên lặng nhìn mặt chú út, thật đúng là cố chấp.
Có Úy Minh Hải ở đây, trên bàn cơm cũng không còn cảm giác nặng nề nữa, bọn họ đều mời rượu Úy Minh Hải, Thời Quang cũng được hưởng lây ông, ai cũng sẽ mời cô một ly.
Ba không cho cô uống rượu, vô cùng chuyên nghiệp ép nước trái cây cho cô.
Trong bữa ăn, Úy Lam nhắc đến tên của Thời Quang “Tên này nghe rất hay, ai đặt vậy?”
Thời Quang “Là anh cả em, Thời Cảnh Nham.”
Nói xong, Úy Phong nhìn về phía cô, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt lại.
Úy Lam cười như không cười “Thật trùng hợp, chị cũng có dự án hợp tác với Thời Cảnh Nham.” Sau đó đổi câu chuyện “Chú cũng nên đặt một cái tên cho em họ đi, lúc trước chú tốn không ít công sức để nghĩ tên mà.”
Những người khác phụ họa “Sau này phải đổi thành họ Úy, Chắc chắn phải lấy tên khác.”
Thời Quang không trả lời, nhìn về phía ba mình.
Úy Minh Hải “Không cần đổi, tên Thời Quang nghe cũng tốt. Em không để ý nhiều như vậy, một cái tên thôi mà, tên gì cũng là con gái em.” Đề tài này cứ như vậy mà chấm dứt.
Tất cả mọi người đều nhận ra, Úy Minh Hải đang cố lấy lòng cô con gái này.
Hôm nay ăn cơm sớm, chưa tới 6 giờ đã bắt đầu, 8 giờ 1 phút liền xong rồi.
Lại hàn thuyên trong chốc lát, Úy Minh Hải nhận ra Thời Quang không thích ở đây, liền đề xuất “Thời tiết không tốt lắm, mọi người cũng về nhà sớm đi, em với Đào Đào đi về trước.”
Mọi người trong nhà đều tranh thủ nói chuyện với Thời Quang, mời cô khi nào thì tới chơi nhà.
Thời Quang vì mặt mũi của Úy Minh Hải, cũng khách khí trả lời.
Di động vang lên, Thời Cảnh Nham nhắn tin cho cô: Khi nào xong việc, anh mang đồ qua cho em.
Thời Quang vội vàng chào tạm biệt mọi người trong nhà, vẫn chưa kịp nhắn lại.
Khi mọi người đã về hết rồi, Úy Lam giúp Thời Quang đem những món quà tối nay để lên xe của chú út, tổng lại có hơn ba mươi món quà lớn, bé.
Tối nay Úy Minh Hải uống không ít rượu vang đỏ, Úy Lam nói “Con giúp chú lái xe về nhé.”
Úy Minh Hải “Không cần, con về đi, Đào Đào lái được rồi.”
Thời Quang “Con không có bằng lái.”
Úy Minh Hải “Nghỉ hè không thi sao?”
Thời Quang đành nói dối “Nóng quá, con sợ đen da.”
Úy Minh Hải không hề hoài nghi tính chân thật trong lời nói của cô, lấy áo khoác lông vũ choàng lên cho cô “Không có cũng không sao, nhà mình có tài xế.”
Tới bãi đậu xe bên ngoài, Thời Quang nhìn thấy Úy Phong, anh đang dựa trên cửa xe gọi điện thoại, áo khoác vắt trên khuỷu tay còn chưa kịp mặc.
Chỉ nghe anh nói “Ừ, mới vừa kết thúc. Được, lát nữa sẽ qua.”
Úy Phong nhìn thấy mấy người Thời Quang, nói với bên kia “Cứ vậy đi.” Chấm dứt cuộc nói chuyện, anh nhìn về phía Úy Minh Hải “Con về trước đây, hôm nay bạn con đãi tiệc.”
Úy Minh Hải gật đầu, “Con đi đi.”
Úy Phong lại nói với Thời Quang “Cuối tuần anh mời em ăn cơm.” Anh click mở WeChat của mình, “Anh thêm em vào, cuối tuần lại liên lạc với em.”
Lời mời này không thể từ chối, Thời Quang mở mã QR của mình đưa cho Úy Phong, Úy Phong vừa muốn quét mã, kết quả trên màn hình hiển thị một tin nhắn tới, Thời Cảnh Nham: Đúng rồi, cách xa Úy Phong một chút.
Thời Quang “ “
Cô định lấy điện thoại lại, nhưng không kịp, Úy Phong đã nhìn thấy.