Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 41: Chương 41




Tp.HCM, 01/10/19

Editor: Xiao He

Một nụ hôn thôi lại khiến con tim Thời Quang rung động tới tận bây giờ.

Cô phát hiện rằng mình rất không có tiền đồ, cũng không phải là Thời Cảnh Nham chủ động hôn cô, cô kích động cái gì chứ.

Cô xoa nhẹ trái tim mình, muốn con tim đập chậm lại một chút.

Nhảy lên quá nhanh, có chút đau.

“Sao vậy?” Úy Minh Hải nhận ra cô có chút không bình thường.

Ông chuyển qua ngồi bên cạnh cô, “Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Thời Quang lắc đầu, “Không có chuyện gì, vừa rồi chạy hơi nhanh.”

“Con vội cái gì, ba cũng chưa đi mà.”

“...”

Cô là vì Thời Cảnh Nham.

Úy Minh Hải vuốt lưng Thời Quang để cô nhuận khí.

Sau khi bình tĩnh lại, Thời Quang hỏi Úy Minh Hải, “Ba, anh cả nói gì với ba ở nhà hàng vậy?”

Sau khi bọn họ tính tiền rời đi, Úy Phong có đứng ở cửa chờ một lúc.

Ba để cho cô dìu bà nội ngồi vào trong xe, cố gắng không đụng tới bà.

Úy Minh Hải: “Mẫn Lộ mời anh con đi ăn cơm, nói nhớ để ý tới con nhiều hơn.”

Thời Quang không tin, “Thật ạ, không gạt con đó chứ?”

Úy Minh Hải cũng không biết thật hay giả, Úy Phong nói với ông như vậy.

Úy Phong nói dối rất giỏi, nửa thật nửa giả.

Về phần sự thật ông cũng không muốn tìm hiểu quá nhiều.

Thời Quang nhìn Úy Minh Hải, “Ba.”

Úy Minh Hải: “Con muốn hỏi cái gì?”

Thời Quang xoắn xuýt mấy giây, cuối cùng lắc đầu.

Cô không biết phải nói làm sao, tựa như không có gì để nói.

Úy Minh Hải ra hiệu cho cô, “Ngủ một chút đi, về đến nhà ba gọi con.”

Thời Quang gật đầu, tựa lưng vào ghế ngồi híp mắt lại.

Úy Minh Hải nghiêng người, nhẹ nhàng nâng đầu cô, “Dựa vào vai ba này, con để cổ như vậy sẽ không thoải mái.”

Thời Quang có chút không quen thân mật với ông như vậy, vẫn còn tồn tại chút cảm giác câu nệ.

Cô cũng muốn thân thiết với ông, nhưng trong lòng lại hơi e ngại.

Có thể là do thân phận của ông còn có khí phách quanh người, trong lúc vô tình sẽ khiến cô cảm thấy xa cách.

“Dựa vào ba gần một chút, con sẽ đỡ mệt mỏi hơn.” Ngoài miệng Úy Minh Hải nói như vậy, lại hướng vai về phía cô một chút, chỉnh lại tư thế ngủ của cô sao cho thoải mái nhất.

“Như vậy tốt hơn chưa?”

Thời Quang: “Được ạ.”

Cô tựa trên vai của ba, vùng vẫy mấy giây, sau đó ôm lấy cánh tay của ông, cả người đều rúc vào bên người ông.

Trước kia cô rất ngưỡng mộ Úy Lai, ngưỡng mộ cô ấy có người chú như vậy, ngưỡng mộ cô ấy có thể tự nhiên làm nũng với ông.

Cô không làm nũng được, từ nhỏ đã như vậy.

Thời Nhất Thịnh đối với cô khá tốt, có thể do thời gian ông ở nhà quá ít, mỗi khi thân thiết với nhau hơn, tình cảm cha con nồng ấm thêm, ông lại trở về quân đội.

Thời Nhất Thịnh là người hướng nội, không thể hiện tình cảm rõ ràng, không giống như Úy Minh Hải, mọi sự cưng chiều, yêu thương đều thể hiện qua lời nói.

“Ba.”

“Sao vậy?”

Úy Minh Hải nghiêng mặt, một tay khác vuốt ve khuôn mặt cô, “Con làm sao?”

Giờ phút này, ông vô cùng hưởng thụ khoảng khắc giữa hai cha con, rốt cuộc cô cũng chịu làm nũng với ông một chút, tiếng gọi ba lúc nãy, chưa bao giờ ngọt ngào đến như vậy.

Thời Quang vô thức ôm chặt cánh tay ông thêm một chút, “Thật ra con rất ích kỷ.”

Úy Minh Hải: “Ai mà không ích kỷ?”

Thời Quang lắc đầu, “Ý con không giống như ba nghĩ.”

Úy Minh Hải: “Vậy con nói rõ cho ba hiểu đi.”

Thời Quang lấy ngón tay út kéo lấy ống tay áo của ông, chuyện như vậy rất khó nói, nhưng nếu không nói ra, có khả năng ông sẽ không hiểu được.

“Ba có thể đối xử tốt với người nhà, nhưng đừng đối xử tốt hơn con được không? Ba là ba của con, đối xử với người khác quá tốt, con sẽ ghen nha.”

Nói xong, cô chôn mặt vào vai của ông.

Thanh âm của cô rất nhẹ nhàng, nhưng từng chữ lại đập thật mạnh vào tim của ông.

Giọng Úy Minh Hải trầm hẳn, “Ba đã biết rồi.”

Tâm trạng ông vô cùng khó chịu, rút cánh tay ra, ôm cô vào trong ngực.

Khi đã tới tiểu khu, tài xế cảm nhận được nếu dừng xe sẽ phá hư không khí, hiếm có dịp ông chủ và Thời Quang có thể nói chuyện chân thành với nhau như vậy.

Ông không quẹo vào hướng tiểu khu mà lái xe thêm hai vòng nữa.

Gần sáng, trên đường vắng vẻ, đi thêm một vòng nữa, lúc trở lại tiểu khu bên này đã hơn một giờ sáng.

Thời Quang đã thiếp đi sau đó, Úy Minh Hải thất thần nhìn ra ngoài xe, vậy mà ông lại không phát hiện xe đã chạy hai vòng ngoài đường.

Khi xe dừng lại, Úy Minh Hải nhẹ giọng đánh thức Thời Quang, “Về nhà rồi Đào Đào.”

Thời Quang ngủ không sâu lắm, có tiếng động liền tỉnh giấc.

Mơ màng mấy giây, mới nhận ra còn ở trên xe.

“Mấy giờ rồi ba?”

Úy Minh Hải: “Gần hai giờ rồi.”

Đoạn đường như vậy mà đi tới tận hai giờ?

Thời Quang mặc xong quần áo, “Trên đường kẹt xe à?”

Úy Minh Hải: “Chắc vậy.”

Ông cũng không để ý lắm.

Hai ngày nay đồng hồ sinh học của Thời Quang vô cùng lộn xộn, không phân biệt ngày đêm.

Tối hôm qua gần bốn giờ sáng mới ngủ, đoán chừng đêm nay cũng phải ba giờ.

Úy Minh Hải giúp cô đem túi hành lý xách xuống, rất nặng.

“Con đem nhiều đồ vậy? Không phải đã nói chỉ mang đồ ngủ thôi sao, ngày mai đều mua đồ mới cho con.”

Thời Quang: “Không nhiều đâu, bên trong toàn sách thôi.”

Có sách tài liệu tham khảo của cô, còn có sách tiếng Anh mượn của Thời Cảnh Nham, cô đọc không hiểu, nhưng cũng mang theo, để ngày mai kiếm cớ nói chuyện với anh.

Úy Minh Hải ra trường đã nhiều năm, cũng quên mất khi nào bắt đầu kỳ nghỉ đại học.

“Khi nào thi xong? Ba dẫn con đi xem nghỉ phép.”

Thời Quang: “Hai tuần nữa là thi xong rồi.” Thế nhưng nếu nghỉ phép cô lại không muốn nghỉ, nếu đi được, thế chẳng phải rất lâu sẽ không nhìn thấy Thời Cảnh Nham hay sao?

“Kỳ nghỉ đông này con muốn đi thực tập.”

Úy Minh Hải: “Không cần vội vậy đâu, đã lâu rồi ba không ra ngoài đi chơi, mười năm qua không có thời gian.”

Hôm nay quá trễ rồi, không thích hợp để nói những chuyện này.

“Con nhanh tắm rửa rồi đi ngủ đi, chờ con thi xong chúng ta lại nói tiếp.”

Tắm rửa xong, Thời Quang không buồn ngủ, cầm điện thoại xoắn xuýt nửa ngày, vẫn nhắn cho Thời Cảnh Nham một tin: Em về nhà rồi, ngủ ngon.

Vừa định gửi đi, cô lại xóa hai chữ “ngủ ngon” đi.

Nếu nhắn ngủ ngon, anh sẽ trả lời ngủ ngon lại, sau đó sẽ không nói chuyện nữa.

Cuối cùng, cô gửi bốn chữ: Em về nhà rồi.

Thời Cảnh Nham mới tắm xong, đang ở trên sân thượng hút thuốc.

Đây là điếu thứ tư của ngày hôm nay, anh phá luật.

Mẫn Lộ vừa rồi lại nghiện thuốc, đang ở trên sân thượng nhà cô hưởng gió đông bắc.

Trong lúc vô tình cô nhìn về tiểu khu ở đăng xa, chú ý thấy sân thượng nhà Thời Cảnh Nham có đốm lửa hồng lấp lóe, liền gọi điện cho anh, “Tớ là thất tình, không muốn sống nữa, đã gần ba giờ sáng rồi, cậu vì sao lại hút thuốc giải sầu vậy?”

Cô trêu ghẹo: “Sao vậy, tiểu đáng yêu có ba ruột rồi, không để ý tới cậu? Cậu ghen rồi?”

Sau đó cười trên nỗi đau của người khác: “Đáng đời!”

Thời Cảnh Nham: “Cậu còn thảm hơn tớ, trong lòng có phải đang khó chịu không? Nếu không khó chịu thì về phòng đi.”

Mẫn Lộ: “Tớ không có cách nào bình tĩnh lại được, khi nào cậu bị tiểu đáng yêu bỏ rơi, tớ liền bình tĩnh được.”

Thời Cảnh Nham híp mắt lại, nhìn về hướng cô, trực tiếp cúp điện thoại.

Mẫn Lộ cười, nói với qua: “Tớ với ông ấy kém nhau tám tuổi, cậu với tiểu vô tâm, chín tuổi.” Cứ luôn ngâm nga khúc hát ấy.

Mẹ Mẫn Lộ đi qua phòng rửa tay, lại nghe giọng con gái mình, trong phòng đèn sáng rực, nhưng không có ai.

Bà tranh thủ khoác áo khoác bước ra, “Con đang làm gì vậy Văn Văn?” Bà nhìn thấy con gái mình nửa đêm trên sân thượng, bị dọa đến mất cả hồn.

“Con... Văn Văn à...” Mẹ cô nói năng lộn xộn, sợ con gái bị áp lực quá lớn, nên uất ức.

“Văn Văn à, sau này mẹ sẽ không hối con đi xem mắt nữa, con cứ sống tốt là được.”

Mẫn Lộ nhìn thấy mẹ mình như vậy, không hiểu vì sao bà lại thế, cô chỉ ra đằng sau: “Con đang an ủi Thời Cảnh Nham, cậu ta bị bỏ rơi, đang buồn bực bên đó.”

Mẹ cô xoa nhẹ trái tim, “Làm mẹ sợ muốn chết, vậy là tốt rồi, không phải con bị bỏ là được, bị đàn ông bỏ rơi thì sao chứ.”

Mẫn Lộ: “...”

Đêm nay quá yên tĩnh, cuộc nói chuyện của hai người, Thời Cảnh Nham cũng nghe được vô cùng rõ ràng.

Thời Cảnh Nham dập tắt điếu thuốc, lúc này mới chú ý thấy có tin nhắn tới, anh trả lời: Chưa ngủ sao?

Thời Quang: Chuẩn bị ngủ, anh đang bận sao?

Thời Cảnh Nham: Không có. Nhớ đắp chăn kĩ.

Thời Quang: Dạ, ngủ ngon.

Nói chuyện với Thời Cảnh Nham vài câu, Thời Quang cũng không bối rối, tựa vào đầu giường bắt đầu đọc sách, cuốn sách mượn của Thời Cảnh Nham cô để một bên, một bên còn lại thì tra điện thoại.

Rất nhiều từ cô không quen, tra xong liền thuận tay lưu lại nghĩa tiếng Trung.

Úy Minh Hải gõ cửa bước vào, “Còn chưa ngủ sao?”

Thời Quang đang tra từ, không ngẩng đầu, “Lát nữa ạ, con chưa buồn ngủ.”

Úy Minh Hải muốn ở cạnh con gái thêm một lúc, sợ quấy rầy cô đọc sách, ông liền qua phòng thư giãn dọn dẹp đồ chơi cô, có vài thứ cần lắp ráp, ông dựa vào hướng dẫn bắt đầu lắp vào.

Thời Quang tra từ quá nhập tâm, quên mất ba cô còn trong phòng, lúc ngẩng đầu lên, Úy Minh Hải đang ngồi xếp bằng trên thảm, nghiêm túc nghiên cứu đồ chơi cho cô, bên cạnh đã lắp xong được kha khá.

Những đồ chơi này hẳn là được mua khi cô còn bé, là quà sinh nhật của Úy Minh Hải.

Lúc ở trong xe, cô dựa vào ngực ông ngủ, chưa bao giờ cô yên giấc như vậy, trời sập cũng không sợ.

Rốt cuộc không cần lo lắng không có nhà, không cần lo lắng không nơi nương tựa, không ai quan tâm.

Cũng không cần sợ rằng Thời Cảnh Nham sẽ không yêu cô, hoặc là anh sẽ nghe lời ông ngoại anh cưới người khác, cô phải làm sao?

Bởi vì khi đó chắc chắn cô sẽ rời xa Thời gia, thật sự sẽ không còn ai là người thân nữa.

Mỗi đêm trước khi đi ngủ, cô đều sẽ nghĩ đến những chuyện phiền lòng này.

Có Úy Minh Hải rồi, cô đột nhiên không sợ nữa, mặc kệ ông có tiền hay không, mệt mỏi hay không, cô cũng có nhà để về, có người luôn quan tâm lo lắng cho cô.

Sau khi nhận Úy Minh Hải, cô vô tình không để ý nhiều nữa, tính cách cô cũng mạnh mẽ hơn, trước kia không có cách nào để phản kháng, chỉ có thể ẩn nhẫn.

Hiện tại, chỉ cần cô khó chịu liền phát tiết ra ngoài.

Rõ ràng ông cũng bất đắc dĩ.

“Ba.” Thời Quang nhẹ giọng gọi ông.

Úy Minh Hải quay đầu, “Xem xong rồi sao?”

Ông đứng dậy, đắp chăn cho cô, “Nhanh đi ngủ đi.”

Thời Quang để sách qua một bên, ngồi thẳng, nhẹ nhàng ôm Úy Minh Hải một cái, “Xin lỗi ba, mấy hôm nay đã khiến ba khó xử rồi.”

Không có gì có thể làm ông thỏa mãn hơn một cái ôm của con gái mình.

“Không phiền đâu, đây là việc ba nên làm.” Giọng Úy Minh Hải khàn khàn.

Ông nói với con gái, “Sau này chỉ cần con cảm thấy ba khiến con không vui, con hãy thể hiện ra, nói thẳng hoặc là phát cáu đều được, để ba hiểu được cảm xúc của con lúc đó.”

Ông cũng không phủ nhận: “Những năm gần đây, ba đã quen đối tốt với Úy Lam và Úy Lai, sau này ba sẽ hạn chế một chút, chỉ làm đúng chức vụ một người chú, không quản nhiều như trước nữa.”

Cứ nói chuyện như vậy cũng mệt rồi, Úy Minh Hải để gối dựa cô xuống, “Nằm xuống đắp kín chăn.”

Cô không mùa đông phòng mình quá ấm, nói nóng quá sẽ mệt mỏi rã rời, đầu óc không tỉnh táo, ảnh hưởng tới hiệu quả học tập.

Đây là những gì Thời Nhất Thịnh viết trên giấy, ông nhớ kỹ, liền nói quản gia để nhiệt độ biệt thự tầm mười độ, không chênh lệch quá nhiều.

Mặc đồ ngủ mỏng manh, không đắp chăn vẫn có chút lạnh.

Thời Quang dựa vào đầu giường, lại cầm quyển sách kia.

Nói chuyện thẳng thắn với Úy Minh Hải một lúc, trong lòng cô thoải mái không ít.

Huyết thống là một điều rất kỳ diệu, một câu vô tình thôi, lại có thể chạm vào một mảnh mềm mại tận trong đáy lòng.

Úy Minh Hải nhìn quyển sách cô đang cầm, quyển này ông từng đọc qua, nội dung tương đối phức tạp, thạc sĩ tài chính mới có thể hiểu rõ nội dung bên trong.

Ông không để ý nói: “Con đang học tới trình độ này?”

Cô mới lên đại học nửa năm, lấy đâu ra thời gian mà đọc sách này?

Thời Quang ngước mắt, “Rất khó ạ?”

Cô mới đọc tờ đầu tiên, vẫn chưa đọc tới nội dung cụ thể.

Úy Minh Hải cầm sách ra lật, lật được vài trang, có chữ viết ghi chú của đàn ông, “Sách của Thời Cảnh Nham?”

Thời Quang: “Đúng ạ.”

Úy Minh Hải: “Cậu ta đề cử cho con?”

“Không phải, con lấy đại thôi.”

“Trước đây con đọc mấy quyển sách kinh tế rồi?”

Thời Quang nói rõ: “Đây là quyển đầu tiên.”

Úy Minh Hải khép sách lại, “Đừng đọc nữa, con xem không hiểu đâu, lãng phí thời gian.” Để sách xuống, ông qua thư phòng tìm mấy quyển sách đưa qua.

Bản tiếng Trung hay tiếng Anh đều có, “Con đọc bản tiếng Anh trước đi, vừa vặn học tiếng Anh, xem không hiểu thì so sánh với bản tiếng Trung.”

Thời Quang thật sự muốn học thêm kiến thức về tài chính, Úy Minh Hải đề xuất cho cô rất chân thành, tạm cất những quyển sách của Thời Cảnh Nham đi, sau này lấy ra đọc sau.

Úy Minh Hải nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã gần ba giờ.

“Con ngủ sớm đi, đừng thức đêm quá.”

Thời Quang: “Con không buồn ngủ lắm.”

Úy Minh Hải lấy ra một quyển sách, “Con nằm đó, ba đọc cho con nghe, nếu nghe không hiểu thì ba giải thích cho con.”

Thời Quang cười, “Con không phải con nít mà, sao còn muốn nghe truyện xưa chứ, ba mau ngủ đi, muộn rồi.”

Úy Minh Hải cũng không buồn ngủ, hiện tại tinh lực vô cùng dồi dào, mấy ngày nay ông luôn trong trạng thái phấn khởi tỉnh táo, đọc sách cho cô tới hừng đông cũng không thành vấn đề.

Ông lấy gối dựa sau lưng Thời Quang rút ra để qua một bên, “Nằm xuống.”

Tắt đèn, chỉ lưu lại đèn bàn.

Ông đọc bản tiếng Anh, phát âm kiểu Mỹ, tốc độ rất chậm, đọc xong ông lại phiên dịch ra.

Thời Quang híp mắt lại, cảm nhận tình thương của cha nhiều năm vậy mới nhận được.

Nếu như lúc trước ba và mẹ không rời xa nhau, cô hẳn là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.

Thế nhưng cũng không nói trước được, nói không chừng nhìn mỗi ngày cũng chán, có lẽ cô cũng không giỏi giang như hiện tại, kết quả thi không tốt, cũng phải chịu sự trừng phạt của cha mẹ.

Giọng ba trầm thấp cứ quanh quẩn bên tai cô, bất tri bất giác, cô liền ngủ thiếp đi.

....

Hôm sau là ngày nghỉ tết nguyên đán cuối cùng.

Sáu giờ sáng Thời Quang đã dậy, hai ngày trước đều lãng phí thời gian, hôm nay phải bắt đầu ôn tập cho kì thi cuối kỳ.

Úy Minh Hải làm một bữa sáng đơn giản cho cô, ăn cơm xong cô lấy bài ra ôn tập, Úy Minh Hải không tới công ty, nhưng cũng không rảnh rỗi, luôn ở trong thư phòng xử lý công việc.

Úy Phong gọi điện tới cho ông, xin chỉ thị: “Chú út, chuyện liên quan tới đầu tư ngành hàng không, gặp sự cố.”

Úy Minh Hải ngừng tay, “Có chuyện gì?”

Úy Phong: “Bên Thời Vũ cũng đang liên hệ với bên cấp cao của đối phương.”

Bên ông đang định đầu tư cho một công ty hàng không nước ngoài, đối phương yêu cầu bên hợp tác rất cao, không phải có tiền là được.

Úy Minh Hải châm điếu thuốc, “Tin tức chính xác?”

Úy Phong: “Đúng ạ.” Cũng không nói thêm.

Thời Vũ vốn là công ty của Thời Cảnh Nham, trong lúc mấu chốt như hiện tại, nói nhiều sẽ nói hớ.

Úy Minh Hải đứng dậy mở cửa sổ cho khói tản bớt đi, “Sao bây giờ con lại làm việc đầy do dự, dây dưa và dài dòng rồi? Còn công tư không phân minh.”

Úy Phong: “Con đã biết.”

Cúp điện thoại, trợ lý hỏi: “Ý của Úy tổng?”

Úy Phong: “Giống tôi.”

Trợ lý hiểu rõ, GK muốn cạnh tranh vốn với Thời Vũ.

Úy Phong nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tắt như có gì suy nghĩ, Thời Cảnh Nham nhắn cho Thời Quang một tin, anh đến bây giờ đều nhớ rõ từng chữ: Đúng, cách xa Úy Phong một chút.

Trợ lý hỏi: “Buổi chiều có buổi họp hội đồng, Úy tổng có tham gia không?”

Úy Phong hoàn hồn: “Hội nghị lần này tôi chủ trì, Úy tổng không rảnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.