Nha Trang, 27/12/19
Editor: Xiao He
Thời Cảnh Nham không hôn Thời Quang, cũng không có động tác gì khác, chỉ yên tĩnh mà ôm lấy cô thôi.
Thời Quang cũng thích anh ôm cô như thế này, không cần nói gì cả, lại có thể cảm nhận được lẫn nhau một cách rõ ràng.
Hai ngày này cô luôn vội vã với công việc của mình, thế nên ít quan tâm tới anh hơn.
Cô hơi ngửa đầu nhìn anh, chỉ nhìn thấy cằm anh, cúc áo sơ mi của anh được cài tới nút trên cùng, nếu nhìn chằm chằm vào cổ anh, sẽ có thể nhìn thấy được dấu vết màu đỏ tím.
Tối hôm qua cô đã lưu lại trên cổ anh mấy vệt.
Lúc trong phòng tắm, anh để cô dựa vào trên tường, cô xin anh tha cho mình, anh thờ ơ, giày vò cô hơn nửa tiếng, có cắn cũng không hết giận mà.
Vỏn vẹn ba ngày, đã sử dụng hết nửa hộp
Suy nghĩ lung tung một lúc, Thời Quang hỏi Thời Cảnh Nham: “Anh không bận sao?”
Thời Cảnh Nham: “Vẫn có thể dành được mười mấy phút để nói chuyện với em.”
Thời Quang không muốn làm phiền anh, liền tạm biệt đi về, cô muốn đi qua tiệm may của bà nội để tìm hiểu một chút về vải vóc.
Tối nay Thời Cảnh Nham có tiệc xã giao, gặp mặt với ông chủ của xưởng Tư Ngữ, thời gian bao lâu thì khó nói trước, “Buổi tối em qua nhà Úy tổng ăn cơm đi, khi nào kết thúc tiệc anh qua đón em.”
Hai ngày nay Thời Quang vẫn chưa gặp Úy Minh Hải, lúc gọi điện cho ông, ông nói: Áo bông nhỏ ác độc còn nhớ tới ba là ai sao?
Nhưng hình như mấy hôm nay ba cũng khá bận rộn, lúc gọi điện cho ông, ông đang nói chuyện công việc với người khác.
Cô không muốn về biệt thự ăn cơm: “Em về đó ông ấy sẽ không làm việc được.”
Thời Cảnh Nham: “Không sao, anh nói với ông ấy tối nay anh có hẹn xã giao rồi.”
Thời Quang: “...” Cô cười, “Bây giờ thời gian của ông ấy cũng phải phối hợp với anh sao? Ông ấy không tức giận?”
“Tức cái gì? Không phải nên cảm ơn anh sao?”
Thời Cảnh Nham bỏ thêm nước nóng vào li của Thời Quang, để Thời Quang uống thêm nửa li nước.
Thời Quang rời khỏi Thời Vũ liền đi qua tiệm may của bà nội, bà nội thấy cô liền sững sờ, sau đó bỏ mọi thứ trong tay xuống, tìm đồ bỏ vào, cầm lấy bộ quần áo khác tiếp tục sửa đồ.
Thời Quang cũng không chú ý bà đang làm gì trước đó, cô đi qua đó bắt chuyện, hỏi một chút vải vóc của bà.
Bà nội bắt đầu sửa đồ, bảo cô cứ tự mình tìm đi, bên trong phòng có không ít vải.
Thời Quang ở trong tiệm may đến khi chạng vạng, chỉ lo tìm vải vóc, ngẩng đầu lên lần nữa phát hiện bên ngoài trời đã tối đen.
Dì giúp việc đưa đồ ăn tối tới cho bà nội, bà nội cũng không khách sáo, nói với Thời Quang, “Con cứ tìm đi, bà ăn cơm.” Buổi tối bà rất thanh đạm, người trẻ tuổi sẽ không thích những món ăn này.
Thời Quang ngồi xuống cạnh bà nội, “Sau này bà đừng bận rộn như vậy nữa.”
Bà nội cảm khái một câu: “Thời gian không đợi người, tranh thủ làm được bao nhiêu thì làm thôi.”
Khi nghe lời nói này của người lớn tuổi, Thời Quang không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Cô đổi chủ đề khác để nói chuyện, hỏi bà nội, có phải khi còn bé ba rất không nghe lời hay không.
Bà nội: “Nếu thằng bé mà nghe lời, vậy thôn chúng ta đã không có một đứa bé giỏi giang rồi.”
Thời Quang cười, “Ba còn nói với con, ông ấy là đứa trẻ hiểu chuyện nghe lời nhất.”
Bà nội: “Con đừng nghe thằng nhóc ấy nói bậy, cái thằng...”
Còn chưa nói xong, có người bước vào cửa, ngắt lời nói: “Con thế nào hả mẹ?”
Úy Minh Hải vừa trở về, may mà ông về kịp thời.
Mẹ ông cười: “Nói con hiểu chuyện như thế nào.”
Úy Minh Hải xoa đầu Thời Quang, gọi cô là Thời tổng, “Dạo này Thời tổng rất bận nhỉ?”
Thời Quang sờ sờ cằm mình, ra vẻ gật đầu, “Sau này Úy tổng muốn gặp con phải hẹn trước rồi.”
Úy Minh Hải nhìn vô vàn các loại vải vóc bày ra trước mặt cô, “Con tìm cái này làm gì?”
Thời Quang: “Tìm vải để gia tăng hiệu quả cho trang phục của con.”
Úy Minh Hải không hiểu gì về trang phục, nhưng rất hứng thú với những thiết kế của con gái mình, hỏi cô: “Quần áo như thế nào? Cho ba xem thử đi.”
Thời Quang mở điện thoại ra, tìm hình ảnh cho ông xem.
Úy Minh Hải cẩn thận xem xét, Thời Quang ngửa đầu, “Thế nào ạ?”
Trầm mặc mấy giây, Úy Minh Hải không trả lời mà hỏi lại, “Thời Cảnh Nham cảm thấy thế nào?”
Thời Quang mỉm cười, trong nụ cười mang một chút xấu xa, “Anh ấy bảo con hỏi ba.”
Úy Minh Hải: “...” Ông nhíu mày lại, nghiêm túc nhìn một chút, “Ba hơi yếu khoảng phân biệt màu sắc, nhìn không rõ đây là màu gì.”
Thời Quang im lặng, tức giận đánh ba mình một chút.
Úy Minh Hải bật cười, ông thật sự không nhìn ra được những bộ trang phục này khác gì với những bộ đồ trong cửa hàng.
Nhưng không thể nói những lời thẳng thắn ấy ra được, nhất định sẽ khiến bé con tức giận, còn khiến cô không vui vẻ.
Trong mắt ông, cái gì con gái ông mặc cũng đẹp, cũng hoàn hảo, bởi vì ông thấy con gái mình xinh đẹp, chứ không liên quan gì tới quần áo.
Nhưng ông biết, con gái ai cũng thích quần áo đẹp.
Về phần tiêu chuẩn xinh đẹp, xu hướng mới nhất, ông cũng không biết, cũng không có gu thẩm mỹ về mặt này.
Bà nội xen vào một câu: “Lúc ba con còn bé đã phân biệt được chính xác màu sắc của 12 cây bút sáp màu rồi.”
Thời Quang cảm thấy như bà nội đang cho cô một dao vậy, cô nắm lấy ống tay áo ông, “Có phải con thiết kế quá khó nhìn không?”
Úy Minh Hải: “Không phải, là do mắt nhìn của ba không tốt.”
Thời Quang đùa giỡn với ông một lúc, thật ra cô cũng không hi vọng ông có thể nói ra điều gì, từ Thời Cảnh Nham cô đã biết rồi.
ÚY Minh Hải nghiêm túc nói với cô, “Ba không hiểu nên sẽ không đánh giá mù quáng, đó là lừa dối con.”
Thời Quang bỏ những sấp vải vào trong túi, Úy Minh Hải giúp cô mang một cuộn, ông chợt nhớ ra, “Con có muốn thiết kế thêm vài chi tiết cho trang phục không? Ba sẽ giúp con.”
Thời Quang không tin nổi, “Ba biết thêu sao?”
Bà nội trả lời cô: “Đúng là ba con biết làm cái này.”
Ban đầu Thời Quang cũng không hào hứng lắm, nhưng vẫn ba giúp cô nên đành đồng ý.
Nói chuyện một lúc, Úy Minh Hải nói về nhà ăn cơm, liền rời khỏi tiệm may.
Ra cửa tiệm, Thời Quang tiếp tục náo loạn với Úy Minh Hải, “Do con thiết kế không dễ nhìn có phải vậy không? Ba nói đi.” Vừa nói vừa giẫm vào chân Úy Minh Hải.
May mà ông chỉ có một đứa con gái, nếu có hai đứa thì chắc chân ông tàn hết rồi.
Úy Minh Hải bất đắc dĩ, vẫn luôn mỉm cười, tùy ý con mình nghịch ngợm.
Trên đường trở về, ánh đèn đường ấm áp trong khu nhà rọi xuống hai cha con, kéo thành hai bóng người thật dài.
Lúc này Thời Cảnh Nham mới vừa tới nhà hàng, anh là người cuối cùng bước vào, trên bàn tiệc còn một chỗ trống, để dành riêng cho anh.
Không chỉ có người phụ trách bên phía ngân hàng, kế bên là ông chủ của xưởng Tư Ngữ, Thời Cảnh Nham tới bữa tiệc này đúng là có chút hạ giá bản thân.
Khí chất của anh khiến bọn họ không thể chống đỡ được.
Chỉ mỗi Úy Lam là bình thường.
Úy Lam là cố vấn pháp luật của bên xưởng Tư Ngữ, mấy năm trước cô có quen với ông ấy, trước đây cô cũng giống Thời Quang, cũng đi xuống Chiết Giang tìm một xưởng thiết kế thích hợp, nhờ bạn bè giới thiệu mới quen được ông chủ Lưu.
Mới đầu AIO cũng đặt không ít đơn hàng ở xưởng Tư Ngữ, cho tới năm nay khi thu mua được một nhà máy mới dừng lại.
Mặc dù không còn liên kết kinh doanh nữa, nhưng ân tình vẫn còn đó.
Lần này nhà máy của ông chủ Lưu đứt mất mắt xích tài chính, liền nghe theo đề nghị của Úy Lam, ủy thác cho ngân hàng tìm nhà đầu tư.
Vận khí không tệ, nhưng như vây đã có nhà đầu tư đồng ý rồi.
Có rất nhiều người bên trong, nhưng chỉ có Úy Lam và Thời Cảnh Nham là quen nhau, thế nên chỗ ngồi hai người được đặt gần nhau.
Sau khi giới thiệu xong, ai cũng ngồi xuống chỗ mình.
Lúc này Thời Cảnh Nham cũng nhìn thấy, tối nay Nam Địch cũng ở đây, anh thu lại tầm mắt rất nhanh.
Nam Địch biết tối nay sẽ ăn tối chung với Thời Cảnh Nham, từ buổi trưa đã không có tâm trạng làm việc, gửi bưu kiện cũng làm sai, vẫn may, Úy Lam không trách cứ cô, còn quan tâm hỏi han xem có phải do cô mệt mỏi quá không.
Cô đành thuận thế gật đầu, nói do ngủ không ngon.
Úy Lam: Từ trường học rồi bước vào xã hội đều như vậy, thích ứng một khoảng thời gian liền quen thôi.
Chờ tới khi tan việc, cô vào phòng vệ sinh trang điểm lại một lúc.
Đến khách sạn, cô vô cùng mong mỏi và trông mong, chờ đợi thật lâu, rốt cuộc người cũng đến.
Hôm nay trang phục của Thời Cảnh Nham khác hoàn toàn với những lần trước cô nhìn thấy anh, tối nay anh mặc một cái áo sơ mi đậm màu, tay áo màu đen, tạo một cảm giác lạnh lẽo cho người khác.
Hết lần này đến lần khác lại khiến người khác ngoái theo.
Khoảng thời gian sau đó Thời Cảnh Nham cũng không nhìn Nam Địch thêm lần nào nữa, chỉ quan tâm nói chuyện liên quan đến dự án.
Mấy ngày nay anh đã cho người tìm hiểu về xưởng thiết kế Tư Ngữ, quy mô không nhỏ, trước đây danh tiếng không tệ, chỉ do không thể quản lý được nội bộ bên trong, vì tham vọng của từng cá nhân mà khiến mọi thành quả của công ty đổ sông đổ bể.
Hàng khách đặt không có, bộ phận kế toán thì làm việc chậm trễ, vòng xoay hồi vốn lại có vấn đề.
Thời Cảnh Nham cân nhắc tất cả thông tin lại một lần, nhưng không thấy ưu điểm nào của xưởng thiết kế ngoại trừ vị trí địa lý ưu việt.
Cho dù là hậu cần, hay kho bãi cung ứng hàng, đều được trời ưu ái.
Ông chủ Lưu hiểu ý của Thời Cảnh Nham, muốn nắm được toàn bộ cổ phần của xưởng Tư Ngữ, nhưng đây là công sức của ông bỏ ra nhiều năm như vậy, cũng không nỡ buông tay.
Thời Cảnh Nham: “Nếu cứ tiếp tục dông dài như vậy thì một nửa tiền cũng không đáng.”
Bây giờ hoàn cảnh kinh tế khó khăn, cạnh tranh vô cùng khốc liệt, không ai sẽ bỏ ra mấy trăm triệu để mua một xưởng thiết kế.
Úy Lam ở giữa cố gắng cân bằng hai bên, “Chuyện thu mua lớn như vậy cũng không gấp gáp được, bây giờ chỉ cần hiểu ý nhau là được, sau đó trở về suy nghĩ thêm một chút.”
Ông chủ Lưu cười, không nói gì, mời Thời Cảnh Nham một li.
Thời Cảnh Nham nhấp một ngụm, tiếp tục nói với Úy Lam: “Có thể suy xét, nhưng nếu để thêm một tháng thì giá cả đã giảm 10% rồi, qua ba tháng tôi sẽ không cần nữa.”
Mọi người trên bàn đều: “...”
Đây là uy hiếp trắng trợn.
Những người khác khi nói chuyện làm ăn đều chừa lại một đường lui cho đối phương, nhưng chỉ mỗi Thời Cảnh Nham là không, mỗi lời nói ra đều không cho đối phương chút chỗ trống nào.
Nam Địch ngồi đối diện Thời Cảnh Nham, không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ có lúc nâng li nước mới dám dùng li che lại, nhìn anh vài lần.
Mọi hành động của anh đều lộ ra vẻ cường thế, phảng phất như đang bày mưu tính kế chuyện gì vậy.
Trên bàn ăn, anh cũng không nói nhiều, nhưng câu nào nói ra cũng đều có sức nặng của nó, làm cho đối phương đâm lao phải theo lao.
Giọng nói anh vừa kết thúc, cô nghe được trái tim mình đập thình thịch, nhảy loạn không ngừng.
Qua ba lần kính rượu, bầu không khí trong phòng hòa hoãn không ít, mọi người đều bắt đầu làm quen với nhau.
Chỉ mỗi Thời Cảnh Nham, từ đầu đến cuối, sẽ thỉnh thoảng nói vài câu với Úy Lam, đều liên quan đến những quyết định kinh doanh của AIO, sau khi nhắc tới buổi trình diễn của AIO, Thời Cảnh Nham không nói gì, Úy Lam cũng thức thời không nói chuyện.
Thời Cảnh Nham nhìn đồng hồ đeo tay, “Mọi người tiếp tục đi, tôi về trước.”
Bữa tối cũng đã ăn xong, hiện tại có thể nói chuyện để giao lưu với nhau.
Nhưng rõ ràng, Thời Cảnh Nham không muốn ở lại.
Úy Lam hiểu rõ, liền đề xuất, nói hi vọng hợp tác vui vẻ.
Lời nói xã giao ai cũng hiểu, bọn họ nhao nhao nói thời gian không còn sớm nữa, lần sau lại gặp.
Từ nhà hàng bước ra, Úy Lam sóng vai đi với Thời Cảnh Nham ở phía trước, “Giờ anh đi đâu?”
Thời Cảnh Nham: “Về nhà, không thì đi đâu?”
Úy Lam cười cười, “Tôi còn tưởng anh muốn đuổi người chứ.” Đề tài cô thay đổi rất nhanh, “Tôi còn có hẹn với người khác, Nam Địch uống rượu rồi, tôi cũng không yên tâm để cô ấy đón xe về một mình, có thể làm phiền anh một chuyến không? Cô ấy ở trường học, cùng đường với anh thôi.”
Thời Cảnh Nham: “Xe tôi mà dừng trước trường học kia, ngày mai không biết báo chí sẽ truyền ra tin tức gì, truyền thông chỉ là việc nhỏ, chỉ sợ ảnh hưởng tới giá cổ phiếu, hội đồng quản trị lại tới hỏi tội tôi.”
Xe đã đến, anh nhìn Úy Lam một cái, mở cửa xe ngồi lên.
Ô tô chậm rãi rời đi.