Nha Trang, 01/01/20
Editor: Xiao He
Úy Lam đang ăn trưa cùng Mễ Dĩnh, lại bị Thời Quang chọc tức đến như vậy, khẩu vị của cô cũng không còn, liền ném cái nĩa đi, chậm rãi uống li nước.
Mễ Dĩnh: “Lại đứa con riêng kia sao?”
Úy Lam bảo cô ấy dừng lại, “Đừng nói nữa, để mình bình tĩnh lại.”
Mễ Dĩnh tạm thời không nhiều lời, chuyên tâm ăn món dê của cô, sau khi ăn xong rồi, nhỏ giọng nói với Úy Lam: “Tối hôm qua, mình nghe ba mẹ nhắc đến người phụ nữ kia.”
Úy Lam khẽ giật mình, đối với người phụ nữ cô rất mẫn cảm, bởi vì đó là vợ trước của chú út, lúc trước đã khiến chú ấy thảm như vậy.
Mười năm trước, vốn dĩ chú út có thể dễ dàng nắm lấy thị trường trong tay lại mất tất cả trong chớp mắt, cũng bởi vì bà ta, nên không hề phòng bị, mọi mối quan hệ của chú ấy đều mất hết.
Những năm này, bà ta vẫn là điều cấm kỵ mà mọi người trong Úy gia không ai dám nhắc tới.
Cô để li nước trái cây xuống, “Nói chuyện gì vậy?”
Giọng Mễ Dĩnh còn nhỏ hơn, “Ba mẹ mình nói, lúc trước bà ta có về nước một lần.” Nói tới đây, cô dừng lại, ngập ngừng một lát mới nói: “Hình như còn có một đứa con gái mười một tuổi.”
Trong lòng Úy Lam “Lộp bộp” một chút, con gái? Mười một tuổi?
Đoạn thời gian ấy chính là lúc hai người đang tranh cãi để ly hôn.
Nói đúng là... chú út còn có một người con gái nữa?
Một lúc lâu, cô vẫn chưa hoàn hồn lại.
Mễ Dĩnh dứt khoát ngồi bên cạnh cô, kề tai nói nhỏ với cô: “Lúc đầu bà ta cũng không có ý định vội vã đi làm giám định để chú út cậu chấp nhận đứa con gái này, nhưng bà ta nghe nói, chú út đã tìm lại được đứa con gái với mối tình đầu của mình, mấy năm nay bà ấy không dám tìm đến chú út cậu là bởi vì, một là sợ ông ấy hận bà ta nên sẽ không để ý đến đứa con này, hai là, nghe nói chú út cậu cũng không tái hôn nữa, nên bà ta cũng không nóng vội, cảm thấy sau này tất cả tài sản cũng sẽ thuộc về con gái mình, nào biết mọi chuyện lại phức tạp như vậy.”
Úy Lam chậm chạp, không dám tin: “Cậu có nghe nhầm không?”
Trên mặt Mễ Dĩnh không có chút biểu cảm đùa giỡn nào: “Lúc đầu mình không định nói với cậu đâu, dù sao cũng quen biết với ba mẹ mình, nhưng ai lại muốn để một đứa con riêng cứ đắc ý như vậy mãi được, mình thực sự nhìn không nổi nữa, thuận tiện giáo huấn cô ta một chút, để cô ta biết, đừng không biết trời cao đất rộng như vậy, người ba tình thâm ấy chỉ là ảo mộng thôi, ban đầu cũng chỉ là vui vẻ mà thôi, cũng không phải chỉ có mỗi cô ta là con gái.”
Úy Lam biết đoạn hôn nhân này chính là cấm kỵ của chú út, trong nhà không ai dám nhắc tới.
Từ khi nhận Thời Quang, ông càng thâm tình hơn với mối tình đầu của mình, bây giờ nếu tiết lộ trước mặt Thời Quang, đây không phải trực tiếp xé bỏ lớp ngụy trang của ông sao?
Hậu quả này không ai dám đảm đương nổi.
Cho nên, cô không dám nhắc tới.
Ngay cả người không có đầu óc như Úy Lai, trước nay cũng không dám nhắc tới.
Nói tới chuyện ấy khác nào đối đầu với chú ấy, dầy xéo tôn nghiêm của ông.
Không chỉ là vì tình cảm của ông ấy với mối tình đầu, mà quan trọng nhất, đó là thời điểm chật vật nhất của ông ấy, là quá khứ mà ông ấy không muốn nhắc lại nhất, đó chính là vết nhơ trong cuộc đời ông.
Mễ Dĩnh: “Nếu cậu dùng chuyện này đả kích Thời Quang, thì với tính cách của cô ta, nhất định sẽ nhanh chóng cắt đứt đoạn tình cảm này với Úy Minh Hải, bây giờ cậu cũng có cổ phần trong GK, nếu để cô ta tiếp tục tồn tại ở đó, một cọng lông cũng không để lại cho cậu.”
Lúc này Úy Lam vẫn còn lý trí, cô lắc đầu, “Dù sao cũng có sắp xếp cả rồi, để bọn họ tự tranh đoạt với nhau đi, mình không chen vào đâu, nếu không chú ấy sẽ trực tiếp cạch mặt với mình.”
Mễ Dĩnh gật đầu, “Cũng đúng, vậy cậu cứ ngồi đó chờ ngư ông đắc lợi thôi.”
Trên đường về công ty, tâm trạng Úy Lam vẫn chưa bình tĩnh lại, sau khi tạm biệt Mễ Dĩnh ở nhà hàng, cô liền tìm người bên New York nghe ngóng về người phụ nữ ấy, người bạn kia ban đầu không muốn nhiều lời, sau khi không chịu được cô quấy rầy làm phiền, chỉ nói bốn chữ: Như những gì cậu nghe được.
Xem ra Mễ Dĩnh không hề nói xạo, chú út còn có một người con gái nữa, mười một tuổi, không giống với chú út, để cho hòa thượng xem cũng có thể nhận ra được đó là hai mẹ con, thật là trùng hợp, đứa con gái nào của chú út cũng giống với mẹ của bọn họ.
Không biết bây giờ tâm lý của cô là gì, cười trên nỗi đau của người khác?
Coi như là cô không chiếm được cổ phần của GK, cô cũng không muốn Thời Quang có được điều ấy.
Cô không có ý định tham gia vào, không muốn liên can tới, nhưng không biết khi nào bà ta mới chịu tìm chú út nói chuyện, lỡ mấy năm nữa thì sao? Khi đó công ty TIME của Thời Quang cũng đã thành công rồi.
Cô tìm người đem tin tức tiết lộ cho Thời Quang, sau đó cô không đếm xỉa tới, cũng không quản nhiều nữa.
Buổi trình diễn ngày 20 tháng 4 tới chính là một cơ hội tốt.
Lúc đó có rất nhiều người, không phải giới kinh doanh thì cũng là giới thời trang, tìm mấy người mà Thời Quang không quen nói cho cô ta nghe, thần không biết quỷ không hay.
Thời Quang không chết đứng mới là lạ.
Từ sau cuộc gọi giữa Úy Lam và Thời Quang đến giờ, hai người vẫn chưa chạm mặt nhau lần nào, miễn cưỡng bình an vô sự đến ngày trình diễn ở Thượng Hải.
Lúc đầu Thời Quang không có ý định đi xem, không có ý nghĩa gì, nếu cô muốn xem thì sau này có thể tham dự tuần lễ thời trang, nhưng Thời Cảnh Nham lại bảo cô đi, “Coi như không phải cho Úy Lam mặt mũi thì em cũng là cổ động viên của Mẫn Lộ, đây là buổi trình diễn thời trang của cô ấy.”
Chỉ cần có liên quan đến Mẫn Lộ, cái gì Thời Quang cũng có thể đặt qua một bên, quyết định đi tới Thượng Hải.
Ngày đi Thượng Hải, Thời Cảnh Nham, Úy Minh Hải và Thời Quang đều đi chung một chuyến bay.
Cô ngồi cạnh Thời Cảnh Nham, chỗ ngồi bên cạnh Úy Minh Hải trống không, lúc trước thư ký Trần đã đặt dư một ghế, để Thời Quang có thể thuận tiện qua đó ngồi.
Không biết bắt đầu từ khi nào, ấn tượng về Úy Minh Hải trong đầu ông chính là một bình dấm chua.
Nhưng cũng là một người làm cha nên ông hiểu, về sau con gái mình có yêu đương, không để ý tới ông, ông cũng sẽ như vậy, giống như thất tình vậy, lo được lo mất.
Bay được nửa chặng đường, Thời Quang vẫn luôn ngồi Thời Cảnh Nham, mấy nay hai người đều bận rộn, bình thường về nhà chỉ giao lưu trên giường thôi.
Thời Quang đặt tay trên mu bàn tay của Thời Cảnh Nham, Thời Cảnh Nham lại nắm tay cô trong lòng bàn tay, phát hiện móng tay cô không giống trước đây, trước kia là phong cách tươi mát, hôm nay có chút quyến rũ.
“Sao lại tô màu này?”
Thời Quang: “Tần Thư làm móng tay cho em, màu deep rose, thế nào?”
Thời Cảnh Nham: “...”
Anh nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, từ chối trả lời vấn đề này.
Tối hôm qua Hàn Bái phàn nàn với anh: Cậu để hai người họ chơi thân với nhau như vậy làm gì! Màu sắc son môi nhiều như vậy! Mình không thể nào nhớ hết được!
Anh hỏi Hàn Bái: Màu son gì?
Hàn Bái suy nghĩ nửa ngày, vẫn không thể nhớ được tên đầy đủ: Cái gì mà hồng barbie?
Anh: Màu hồng phấn.
Hàn Bái: Cậu nhắn cho mình đi, mình lưu lại!
Sau đó Hàn Bái lại nhắn tin hỏi anh: Cậu phải dùng công ty mình vậy khi nào có thể gặp mặt được?
Anh: Chờ mình đi Thượng Hải về, ngày mai là buổi trình diễn của AIO.
Hàn Bái: Ngày mai thu lưới?
Anh: Ừ
Sư kiên nhẫn của anh cũng có giới hạn thôi, bây giờ không thể nhẹ nhàng với cô ta được nữa.
Thời Quang thấy anh cứ nhìn ngoài cửa sổ, đánh anh mấy lần, đi tìm Úy Minh Hải.
Úy Minh Hải đang xem tài liệu, cũng không chú ý là có người qua đây ngồi.
“Ba.”
Ông nghiêng mặt: “Sao lại qua đây rồi?”
“Ngồi chung với ba nha.”
“Đây là do chú Trần của con nhiều chuyện thôi, các con cứ nói chuyện đi.”
Ông còn chưa đến mức như vậy, bay có một hai tiếng cũng muốn tranh giành với mấy người yêu nhau.
Thời Quang chống cằm, một tay đặt trên bàn phím vi tính của ông, “Ba nhìn xem.”
Úy Minh Hải hình thành một phản xạ có điều kiện, “Màu đỏ, đẹp lắm.”
Thời Quang bật cười, cố ý khổ sở nói: “Màu đỏ gì vậy?”
Úy Minh Hải nhìn kỹ một chút, dù sao cũng không phải màu đỏ chót, “Đỏ trầm?”
Thời Quang đánh nhẹ ông mấy lần, “Ba đừng có đoán mò vậy chứ.”
Úy Minh Hải cũng cười, ông thật sự không biết tên màu này, bây giờ mấy đứa trẻ, hay đặt tên theo kiểu tây tây, màu này tối hơn so mới màu đỏ một chút, không phải đỏ trầm thì là gì?
Ông hỏi: “Vậy tên chính xác là gì?”
Thời Quang: “Màu deep rose.”
Úy Minh Hải mở ghi nhớ trong điện thoại, vội vàng note lại cái tên này, đề phòng lần sau cô lại hỏi ông.
Thời Quang liếc mắt nhìn ghi nhớ, lít nha lít nhít nhiều như vậy, không phải màu son thì cũng là kiểu dáng và màu sắc của quần áo.
Cô nghiêng người, vượt qua tay dựa trên chỗ ngồi tựa vào vai ba, “Ba không cần nhớ những thứ này, con chỉ đùa ba thôi, chọc ba rất vui.”
Úy Minh Hải sờ đầu con gái mình, ông cũng rất vui sướng, loại cảm giác vui vẻ này hai mươi năm qua ông chưa từng trải nghiệm qua.
Ông để di động qua một bên, “Con qua chỗ Thời Cảnh Nham đi, ba phải xử lý công việc, không có thời gian nói chuyện tâm sự với con.”
Trước khi đi Thời Quang để tay mình lên bàn phím của ông một lần nữa, chặn bàn phím lại, Úy Minh Hải chần chờ hai giây, còn may ông vẫn chưa quên: “Màu deep rose.”
Thời Quang cười, vui sướng đi qua chỗ Thời Cảnh Nham.
Buổi chiều bọn họ tới Thượng Hải, buổi trình diễn bắt đầu lúc bảy giờ tối, bọn họ tới sớm hai tiếng nên ra hậu trường.
Trong sảnh chưa có ai, bên hậu trường, các người mẫu đang bận rộn trang điểm và thử y phục.
Thời Quang đi lòng vòng sau sau hậu trường, lúc đầu định đi tìm Mẫn Lộ tâm sự, phát hiện cô ấy đang bận rộn túi bụi, cũng không có chú ý đến cô, cô cũng không quấy rầy cô ấy, đi vòng vòng xung quanh.
Bỗng nhiên bên phía cổng xao động náo nhiệt, có rất nhiều phóng viên chạy về hướng này.
Thời Quang quay người, hóa ra là Sara tới.
Cô nhìn từ xa, người thật ngoài đời còn đẹp hơn trên ảnh.
Cũng không thể nói được cảm xúc bây giờ của cô, nhưng chắc chắn là có mất mát.
Nhưng cũng coi như là có thể nhìn thấy idol, cũng rất thỏa mãn.
Cô cảm thấy Úy Lam thật ác độc, những gì cô để ý hay sở hữu, mặc kệ đó là đồ vậy hay người, cô ta đều cố gắng phá hủy chúng.
Phát ngốc một lát, Thời Quang cất bước rời đi, dự định đi ra khu vực khách mời tìm Thời Cảnh Nham và ba mình.
Vừa đi được mấy bước, liền nghe tiếng gọi lại, “Thời Quang.”
Cô nghe ra là Úy Lam, nhưng vẫn quay người lại, cười giả tạo, “Úy tổng có gì chỉ dạy?”
Úy Lam: “Gọi chị là được rồi, không cần khách sáo như vậy.” Cô uyển chuyển nói: “Không phải em muốn chụp hình với Sara sao? Cô ấy đang nghỉ giữa giờ, lúc này đang rảnh để chị dẫn em qua đó.”
Thời Quang nhìn cô ta suy nghĩ mấy giây, sau đó cũng gật đầu, đi về hướng đó.
Trong lúc đó Úy Lam tỏ vẻ quan tâm đến tình hình học tập gần đây của cô, tựa như cuộc nói chuyện ngày hôm đó không hề tồn tại, ra vẻ tình chị em thắm thiết.
Nói chuyện một lúc, liền đến phòng nghỉ dành riêng cho Sara.
Nam Địch cũng ở bên trong, đang nói chuyện phiếm với Sara.
Vệ sĩ của Sara đứng trước cửa, người đại diện và trợ lý đang ngồi trên salon bàn bạc chuyện gì đó, giống như đang nói đang lịch trình tiếp theo.
Tiếng anh của Úy Lam cũng tốt, cô đã ở nước ngoài được mấy năm.
Cô cười nói với Thời Quang: “Chị đã tìm cho em một người thông dịch.”
Thời Quang hiểu ra, người phiên dịch này chính là Nam Địch.
Úy Lam tưởng là cô nghe không hiểu Sara đang nói gì, cho rằng cô rất tệ khẩu ngữ.
Rốt cuộc là cô ta nghe đâu ra những chuyện này?
Cô đột nhiên nhớ ra, chắc là nghe Nam Địch nói.
Lần khai giảng học kỳ trước của năm nhất, trong khoa có mời một nhà thiết kế nổi tiếng đến trường để giao lưu, những học sinh có khẩu ngữ tốt đều có cơ hội ngồi đối diện với nhà thiết kế để học hỏi.
Lúc ấy có một đàn chị trong ký túc xá của Nam Địch hỏi cô, muốn đi hay không? Nói sẽ sắp xếp một chỗ cho cô.
Cô đắn đo nửa ngày, cuối cùng cũng từ chối.
Bởi vì đó là lần đầu tiên cô đi dạy Úy Lai, cô sợ xin nghỉ phép thì người ta sẽ có ấn tượng không tốt với mình, liền từ bỏ cơ hội hiếm có này.
Lúc ấy kiếm tiền là một vấn đề sống còn với cô, tiền sinh hoạt hàng tháng quá xa xỉ.
Nhưng đàn chị lại quá nhiệt tình, cô đành phải lấy lí do là nói tiếng Anh rất tệ để uyển chuyển từ chối.