Edit: V.O
Giờ phút này, bên trong sảnh, trên thảm đỏ, Trình Phi dịu dàng vươn tay ra, nhìn Cố Vãn bên cạnh.
Cố Vãn nhíu mày lại, do dự duỗi tay ra, tùy Trình Phi dắt mình đến bên cạnh mục sư tiến hành tuyên thệ.
“Vãn Vãn, anh yêu em, sau này bất kể em biến thành dạng gì, anh cũng sẽ làm bạn ở bên cạnh em, không rời không bỏ! Vậy, em có đồng ý gả cho anh không?”
Trên mặt người đàn ông anh tuấn hiện đầy vui vẻ, con ngươi thâm tình kia nhìn về phía Cố Vãn, lời hứa hẹn trong miệng chính là thứ ba năm này Cố Vãn cả ngày lẫn đêm tha thiết ước mơ, nhưng người nọ lại không cho được.
Bây giờ thật vất vả nghe thấy, nhưng được nói ra từ trong miệng một người khác.
Cô nên cảm thấy may mắn, hay là không may mắn?
Nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.
Trình Phi nhìn bộ dạng của cô, đau lòng vươn tay lau nước mắt cho cô, khách dưới đài cũng rối rít ồn ào hô hào.
Ai cũng cho là Cố Vãn cảm động, nhưng không có ai biết, cô khóc vì Bạc Lương ở dưới đài nhìn mình, cũng bởi vì ba năm qua cô phó thác nhầm người, chua xót mà khóc.
Nắm lấy tay Trình Phi, chậm rãi mở miệng: “Em đồng ý.”
“Choang”, dưới đài, Bạc Lương uống cạn ly rượu, hung hăng đập ly sâm panh xuống đất phát ra tiếng vang chói tai.
Cái nhẫn cưới giật từ trên tay Cố Thanh xuống đang được đặt ở trong túi chỗ ngực anh, nhưng bây giờ lại cấn đến đau tim.
...
“Oẹ —— “
Sau khi hôn lễ kết thúc, Cố Vãn đã kiệt sức, dạ dày còn cuồn cuộn buồn nôn, gục ở bên cạnh xe ói đến trời đất xoay chuyển.
Trình Phi yêu thương cô, để cho cô lên xe hoa nghỉ ngơi trước, mình ở lại chiếu cố khách mời. Cố Vãn gật đầu, cũng không dị nghị.
Chợt điện thoại vang lên, Cố Vãn cau mày nhận điện thoại.
“Cố tiểu thư, chúng tôi đã gởi báo cáo kiểm tra sức khoẻ cho cô, nhưng cô vẫn chưa trả lời chúng tôi, xin hỏi cô đã quên ký nhận rồi sao?”
“Báo cáo gì, tôi không nhận được.”
“À, vậy có thể là vận chuyển nhanh có trục trặc, dieendaanleequuydoon – V.O, là như vậy, cô không phải bị bệnh bao tử, là mang thai, nếu như cô cần có thể tới bệnh viện chúng tôi bổ sung phần báo cáo...”
“Bộp ——” một tiếng, điện thoại trên tay Cố Vãn rơi xuống đất, cả người cứng tại chỗ.
Cô mang thai?
Làm sao có thể!
Rõ ràng thời gian cùng với Bạc Lương cô đều làm các biện pháp bảo vệ...
Nước mắt Cố Vãn nhịn một đêm xoạch xoạch rơi xuống.
Tại sao, tại sao, vào lúc cô lựa chọn cắt đứt với Bạc Lương, lựa chọn kết hôn với người đàn ông khác thì đứa bé này chợt tới.
Bây giờ cô nên làm gì?
“Vãn Vãn, sao vậy? Nghĩ gì thế? Có phải mệt mỏi không? Sao lại ngồi ở trên bậc thang, nơi này lạnh không tốt cho thân thể của em.”
Trình Phi đã hết bận chuyện hôn lễ, tìm được cô, nhìn thấy cô ngồi ở trên bậc thang, đỡ cô lên đưa vào trong xe hoa.
Trên mặt Cố Vãn vẫn còn nước mắt, điềm đạm đáng yêu, Trình Phi đau lòng vô cùng, dịu dàng lau khóe mắt cô: “Ngoan, đừng khóc.”
“Trình Phi, em có lời muốn nói với anh.” Cố Vãn lúng ta lúng túng mở miệng, cô cảm thấy cần phải nói với đối phương.
Nhưng ai ngờ Trình Phi hoàn toàn không cho cô cơ hội này.
“Bây giờ trước đừng nói, mệt mỏi cả ngày, chúng ta đi về trước, được không?”
Anh ngắt lời cô, đưa cô vào trong xe.
Cố Vãn thấp thỏm không yên, Trình Phi thật yêu thương cô, để trong lòng khảm trong tim, cô không muốn lừa gạt Trình Phi. Mấy lần muốn mở miệng, nhưng Trình Phi lại lấy đủ loại lý do cản lại.
Nhưng cô lại không biết, Trình Phi ngồi ở bên cạnh cô siết thật chặt một tờ báo cáo vừa mới nhận được không lâu, chính là báo cáo kiểm tra sức khỏe của Cố Vãn!
Mấy ngày liên tiếp, Cố Vãn cũng cảm thấy Trình Phi đang trốn tránh mình, cho dù mình muốn nói ly hôn cũng không có cơ hội nói.
Nhưng cô tuyệt không hề nghĩ tới mấy ngày sau lại xảy ra chuyện khiến cô không tưởng tượng được...
“Chị, ba ngày sau tôi sẽ cử hành hôn lễ với Bạc Lương, đến lúc đó chị nhớ tới nha?”