Thời Gian Nhiệt Luyến

Chương 20: Chương 20




“Cô đánh tôi?” Khưu Tuyết San kinh ngạc kêu lên.

“Tôi…” Quý Y Phàm cảm thấy hoang đường, “Tôi đánh cô? Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đánh cô? Tôi thật sự coi thường cô, hóa ra cô không chỉ là một Bitch, còn là một Liar.”

“Tôi phải nói cho Trọng Vĩ biết, để anh ấy thấy rõ bộ mặt thật của cô.”

“Mẹ nó! Nói cái đầy quỷ của cô đấy!” Cô tức đến nhịn không được hai tay nắm thành nắm đấm, “Cô thật sự cố tình muốn tìm phiền toái, có gan thì cô đi nói đi, nhưng sớm muộn gì tôi cũng cho cô trả giá thật nhiều.”

“Cô nghĩ rằng tôi sẽ sợ cô sao? Loại phụ nữ không có trình độ giống như cô, Trọng Vĩ điên rồi nên mới chọn cô! Chắc chắn anh ấy không biết bộ mặt thật của cô.”

Mới là lạ, trên thế giới này Trọng Vĩ là người đàn ông biết rõ nhất lai lịch gì đó của Quý Y Phàm cô.

“Nói thật.” Cô thẳng thắng trả lời: “Anh ấy thật là điên rồi nên mới cưới tôi.”

“Cô——” Cửa vang lên âm thanh, trên mặt Khưu Tuyết San lập tức biến đổi đáng kể, trong nháy mắt giống như hoa lê dính hạt mưa xoay người, chạy ào vào trong ngực của Thường Trọng Vĩ.

Anh nhíu mày, nhìn vẻ mặt tức giận của Quý Y Phàm, lập tức đẩy cô ấy ra.

“Trọng Vĩ, cô ấy đánh em.” Khưu Tuyết San đổ thừa.

Anh nhướng mày với Quý Y Phàm.

Cô chỉ hất cằm lên, không nói lời nào nhìn lại anh. Nếu như anh tin Bitch ấy, cô sẽ đánh cho anh bò giống như con chó.

Mỉm cười, anh lướt qua Khưu Tuyết San, đi đến vị hôn thê của mình, “Cô ấy không có đánh cô.”

“Cái gì?” Nghe được giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ của anh, cô hơi kinh ngạc.

“Tôi nói, cô ấy không có đánh cô.” Tay của Thường Trọng Vĩ ôm eo của Quý Y Phàm, “Bởi vì nếu như cô ấy có đánh mà nói, mặt của cô tuyệt không giống như bây giờ vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.” Anh tươi cười liếc vị hôn thê một cái, “Tôi đã từng bị cô ấy đánh, cho nên tôi biết.”

Khưu Tuyết San ngạc nhiên khẽ nhếch miệng.

Quý Y Phàm thì lại nhịn không được cất tiếng cười to.

Nghe được tiếng cười của cô, khóe miệng của anh cũng nhịn không được giương lên một độ cong.

“Cô ấy… Đã từng đánh anh?!”

Thường Trọng Vĩ gật đầu, “Rất nhiều người đều biết.”

Tôn nghiêm đàn ông của anh, từ lúc cô làm anh té ngã trên đất ấy, cũng đã không còn sót lại chút gì.

“Anh không quan tâm?”

“Tất nhiên.” Bộ dáng của anh phớt lờ, “Bởi vì tôi yêu cô ấy.”

Khưu Tuyết San nhìn một màn trước mắt này quả thực khó có thể tin. Những gì cô mong đợi, hoàn toàn khác nhau! Cô tức giận dậm chân, xoay người chạy ra ngoài.

“Anh tốt nhất ở trước khi em không có thật sự ra tay đánh cô ấy, để cho cô ấy đi.” Khi văn phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Quý Y Phàm vùi ở trong lòng ngực của anh nói.

Thường Trọng Vĩ gật đầu, “Anh biết.”

“Nhưng trước tiên nói lời xấu trước, nếu như em thật sự đánh cô ấy mà nói——”

“Anh sẽ không tức giận.” Anh rất thông minh lập tức tiếp lời.

Cô gật đầu hài lòng, hôn lên môi của anh, “Có thể tạo ra nhân tài.”

“Nhưng anh vẫn không hy vọng em dùng bạo lực để trút cảm xúc.” Nhìn thấy sắc mặt của cô thay đổi, Thường Trọng Vĩ lập tức nói tiếp: “Nhưng nếu như em vui vẻ mà nói, anh đương nhiên cũng không có ý kiến.”

Nghe được lời anh nói, cô nhịn không được bật cười.

Anh ôm chặt cô, kìm lòng không đậu nhiệt liệt hôn cô. Anh đã từng mất đi cô, hiện tại anh đã thay đổi cách nghĩ, anh muốn cô giữ nguyên diện mạo vốn có của cô, bởi vì anh yêu chính là cô như vậy.

“Thành thực mà nói, nhìn người phụ nữ ấy nữ tính như vậy, thực ra thì lại còn rất trong sáng! Cô ấy rất giả tạo, trước kia mắt anh là có vấn đề gì?”

“Tuổi trẻ không hiểu chuyện chứ sao.” Anh cúi đầu lại hôn xuống môi của cô.

Quý Y Phàm nhếch miệng lên, “Thực ra thì em cũng không phải là phần tử bạo lực gì đó.” Cô vỗ vỗ gương mặt của anh, “Chẳng quả là người văn minh như các anh có cách xử lý của người văn minh, cũng không phải mỗi lần đều dùng được! Lúc không dùng được, thì giao cho em đi! Thứ người như thế em thấy nhiều rồi, nếu như cô ta vẫn không cút, em ra mặt giải quyết.”

Thường Trọng Vĩ thức thời không tiếp tục nói đề tài này với cô nữa, “Hôm nay không có ban sao?”

“Buổi tối.” Tay cô đặt lên bờ vai của anh, “Cho nên sau khi ăn cơm trưa xong, em muốn đi về ngủ.”

“Anh biết.” Anh gật đầu, “Anh thực sự thông báo một chút, chờ một chút đi ăn với em.”

Khóe miệng của cô giương lên độ cong hài lòng, “Thực ra thì anh không cần làm như vậy.”

“Nhưng anh muốn ăn cơm cùng em, làm ơn cho anh cơ hội này.” Ngày xưa, anh toàn tâm đặt công biệc ở trên hàng đầu, mà hiện tại anh bắt đầu thực hiện thay đổi, suy cho cùng không phải mỗi lần ông trời đều nhân từ cho người ta cơ hội hoàn toàn mới, anh sẽ nắm chắc thật tốt.

Khi Khưu Tuyết San nhận được yêu cầu của Thường Trọng Vĩ bắt cô lập tức rời khỏi Đài Loan, bằng không sẽ đem toàn bộ quá khứ của cô gửi tin đến cho William tiên sinh, cô lập tức mang theo vệ sĩ muốn tìm anh.

“Tháng quỷ cũng đã qua, sao vẫn còn nhìn thấy quỷ?” Vừa nhìn thấy người đến chính là cô ấy, Quý Y Phàm vốn nhìn cá thần tiên nhịn không được lẩm bẩm, “Chào cô, Khưu tiểu thư, còn muốn cà phê nóng gì đó sao? Trọng Vĩ ở trong phòng họp, tôi lập tức phái người đi gọi anh ấy trở lại.”

“Là cô đúng không?” Khưu Tuyết San xông tới trước mặt của cô. Dù sao cũng không còn mặt mũi rồi, cô cũng không quan tâm đến vấn đề hình tượng gì đó!

“Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì.” Quý Y Phàm lười nhát liếc nhìn cô ấy một cái.

“Trọng Vĩ muốn tôi về Mỹ.”

“Vậy sao? Thuận buồm xuôi gió.” Giọng nói của cô vẫn rất lãnh đạm như cũ, hai mắt vẫn nhìn cá thần tiên.

“Tôi đang nói chuyện với cô, đừng có nhìn những con cá ngu xuẩn ấy nữa.” Khưu Tuyết San không khách sáo chặn lại tầm mắt của cô.

Quý Y Phàm không vui ngẩng đầu trừng cô, “Tránh ra! Trong mắt của tôi, cô mới vô lý lại ngu xuẩn.”

Nghe được lời của cô, Khưu Tuyết San bừng bừng lửa giận, dùng sức đẩy vại cá từ trên tủ xuống.

Tiếng nước pha lẫn với tiếng thủy tinh vỡ chói tai vang lên.

Vẻ mặt Quý Y Phàm khó có thể tin, kích động đẩy cô ấy ra, run run vớt cá nhảy lên ở trên mặt đất, nước mắt đã đảo quanh ở trong hốc mắt.

Nghe được tiếng động, thư ký Trần từ bên ngoài vào thấy được một màn như vậy, vội vàng cầm mấy cái cốc châm nước đến trợ giúp.

“Chỉ là một bầy cá chết tiệt.”

Khi nghe được một câu này, phẫn nộ đốt cháy trong đôi mắt của Quý Y Phàm, “Cá chết tiệt?” Cô đột nhiên đứng dậy, đưa tay bóp cổ người phụ nữ làm ra vẻ ấy, “Cô mới là người phụ nữ chết tiệt!”

Khưu Tuyết San không ngờ tới cô sẽ đột nhiên xông lên trước, còn bóp cổ của cô, sợ hãi mắc kẹt ở cổ họng, run giọng nói: “Cô, cô muốn làm gì?”

“Làm gì?” Quý Y Phàm lập tức giương tay tát cô ấy một cái, sau đó dễ như trở bàn tay tát một cái nữa, cuối cùng vung lên nắm đấm muốn đánh tiếp vào mặt giả tạo của cô ấy.

Nhưng cánh tay to khỏe kịp thời vươn tay nắm lấy cổ tay của cô, gập lại về sau, Quý Y Phàm kêu đau một tiếng, tầm mắt đảo qua. Là Jack, cô thật đã quên bên cạnh người phụ nữ này còn có một vệ sĩ ngoại quốc.

“Jack, dạy dỗ cô ấy thật tốt.” Vuốt ve khuôn mặt của mình, Khưu Tuyết San quát.

Jack không vì Quý Y Phàm là phận phụ nữ mà thủ hạ lưu tình, anh ta hung hăng đánh vào cằm của cô, đánh cho cô mất trọng tâm ngã xuống đất.

“Thường phu nhân?!” Thư ký Trần bị dọa đến choáng váng, vội vàng chạy tới bên cạnh cô.

“Không có sao.” Cô lấy mu bàn tay lau đi máu chảy bên khóe miệng, quật cường đứng dậy, nhìn Jack vung lên quả đấm lần nữa, thân thể của cô linh hoạt né tránh, khẽ cong eo, vọt đến phía sau anh ta.

Về bẩm sinh nam nữ khác biệt, cô không thể nào so sức lực với anh ta, chỉ có thể so tốc độ với anh ta, cô dùng vai hung hăng va vào lưng của anh ta, khiến cả người anh ta lảo đảo va vào vách tường.

Nhưng Jack nhanh chóng xoay người, lại muốn nhào tới phía của cô.

Cô ngồi xổm thân thể đang định phản kích, Thường Trọng Vĩ đột nhiên chợt tiến vào giữa hai người bọn họ, trực tiếp đụng vào Jack, hai người đều cùng lui về sau một bước.

“Xảy ra chuyện gì?” Anh trầm giọng hỏi.

“Cô ấy đập vỡ vại cá của ông rồi.” Nhìn thấy anh, Quý Y Phàm nhịn không được tức giận tố cáo.

Thường Trọng Vĩ nhìn thấy khóe miệng cô chảy máu, ngón tay lướt qua môi của cô, sự tức giận tăng vọt đến mức cao nhất.

“Khốn kiếp! Đánh phụ nữ.” Xoay người một cái, anh giơ tay lên, vững chắc vung một đấm vào mặt của Jack.

Jack đã trúng một đấm lập tức không khách sáo đánh trả, nhưng Thường Trọng Vĩ quay đầu đi liền tránh được, sau đó quặt khuỷu tay, dùng sức nâng lên, đánh thẳng vào cằm đối phương.

Quý Y Phàm nghe trong không khí có tiếng xương cốt và hàm răng va nhau, cô rất rõ đòn nghiêm trọng này, khẳng định hàm răng của Jack bị đánh rớt mấy cái. Cô kinh ngạc sức lực to lớn của Thường Trọng Vĩ, nhưng càng khiến cô kinh ngạc hơn chính là, anh lại gọn gàng ném Jack cao to qua vai cho té xuống đất.

Khưu Tuyết San ở bên cạnh sợ đến vẻ mặt không còn chút máu, thân thể run rẩy, không thể làm bất cứ phản ứng nào khác. Cô chưa từng thấy qua Thường Trọng Vĩ ra tay đánh người, mà nhìn động tác của anh, có vẻ như không phải lần đầu tiên anh ra sức đánh kẻ khác.

Anh quay đầu một cái, ánh mắt bắt được cô, ánh mắt ấy dường như muốn giết người khiến cô không dám thở mạnh một cái.

“Tôi đã cảnh cáo cô, không được động đến cô ấy.” Anh nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Khưu Tuyết San, sau đó ra sức vung lên nắm đấm về phía của cô ấy.

Thấy anh vung lên nắm đấm về phía người phụ nữ ấy, Quý Y Phàm cũng rút một hơi.

Khưu Tuyết San thét lên, hai tay theo bản năng bảo vệ mặt của mình, nhưng đau đớn không có giáng xuống, cô run rẩy mở mắt ra, chỉ thấy quả đấm của Thường Trọng Vĩ dừng lại ở trước mũi của cô, cô sợi tới mức không dám động chút nào.

“Chí Siêu, báo cảnh sát.”

Lưu Chí Siêu đứng ở ngưỡng cửa như ở trong mộng mới tỉnh, lập tức cầm lấy điện thoại.

“Nói có người đánh lén cảnh sát. Tuy tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu như cô còn dám động đến Y Phàm, quả đấm này nhất định rời vào trên người cô, hơn nữa kết cục của cô sẽ thảm hơn Jack! Dẫn bọn họ đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ nữa.”

Lưu Chí Siêu gọi bảo vệ tới, kéo Jack và Khưu Tuyết San đi ra ngoài.

Trong văn phòng còn lại hai người Thường Trọng Vĩ và Quý Y Phàm.

“Anh bảo Chí Siêu phái người đi mua một vại cá khác về, không sao.” Anh nhẹ giọng trấn an nhìn cá thần tiên trong cốc của cô.

Cá thần tiên trên đất được nhặt lên bỏ vào trong cốc không sót một con, chỉ cần nhanh chóng thả lại vào trong nước có oxy, có lẽ không sao.

Quý Y Phàm gật gật đầu, có chút như đang ở trong mộng ngẩng đầu lên nhìn anh, “Thân thủ của anh lại rất gọn gàng.”

“Bởi vì anh là nhị đẳng đai đen Judo.”

Vẻ mặt cô kinh ngạc, “Ju, judo?!”

Vẻ mặt của anh thú vị nhìn cô, “Đúng vậy.”

“Vậy anh…” Cô nhớ tới lần trước ở hội quán karate anh bị cô đánh cho giống như con chó, “Lúc em đánh anh vì sao không đánh trả.”

“Không cần thiết.” Anh không không quan tâm nói: “Em vui là được rồi.”

Nghe được câu trả lời của anh, cô nhịn không được bật cười, nhưng khẽ động đến khóe miệng, cô không khỏi đau đến co quắp lại.

Chú ý tới kêu đau của cô, Thường Trọng Vĩ lo lắng nhìn cô, “Không sao chứ?”

“Không sao.” Quý Y Phàm lắc đầu, mặc dù cằm và khóe miệng đều rất đau, nhưng vẫn ngẩng đầu hôn lên môi của anh, “Em chỉ là đột nhiên cảm thấy… Càng ngày anh càng xứng với em.”

Lời của cô làm anh không nhịn được cũng bật cười, “Vậy thật đúng là vinh hạnh của anh.”

“Quả thực chính xác.” Cô kiêu ngạo gật đầu.

Thường Trọng Vĩ dịu dàng chạm nhẹ vào khóe miệng của cô, nhìn sưng đỏ trên mặt cô.

Ánh mắt của anh truyền đạt ra sự dịu dàng mang lại dòng nước ấp ngấm vào toàn thân của cô, chỉ cần mỗi lần anh nhìn cô chăm chú, cô sẽ có cảm giác này.

Chỉ cần có anh ở bên người, cô cho rằng không có chuyện gì sẽ làm khó được cô, nếu hai người bất đồng, cũng có thể tìm được cách chung sống lẫn nhau ở trong tình yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.