Thời Gian Trở Lại

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Lạc Thao người này… Lòng có tà niệm, nhưng gã chỉ là lớn mật, chứ không phải đại ác nhân.

Cho nên gã một đường trăm phương ngàn kế đuổi theo Phó Hồng Tuyết, lại cẩn thận cân nhắc, lại càng như là liều mạng cầu hắn tự bảo vệ mình.

Diệp Khai ban ngày ban mặt mặc vào bộ “Y phục dạ hành” cực kì phiền phức, vừa cân nhắc , vừa tận lực chọn chỗ khuất tiếp cận khách ***.

Kỳ thật, trực tiếp vọt vào trong khách *** để tìm Lạc gia phụ tử mới là cách dễ dàng nhất… Nhưng y không định gây sự chú ý của quá nhiều người. Cho nên y đành chán nản nằm chờ trên xà nhà thật lâu —— cho đến khi Lạc Thao phụ tử rốt cuộc từ trong khách *** bước ra, sau đó lập tức tách ra một tên hướng nam, một tên hướng đông mà đi.

Khóe miệng Diệp Khai khẽ nhếch, cũng không thèm nhìn tới Lạc Thiếu Tân, chỉ hơi cúi đầu dõi theo bóng dáng Lạc Thao, bóng lưng bạch sắc thoáng chốc quay vòng đi hướng khác, y cũng vô thanh vô sắc nhảy theo sau.

… Lạc phu nhân bị giết rồi thi thể cũng bị cái người giả trang thành Phó Hồng Tuyết phóng hoả đốt sạch ở lăng mộ. Lạc Thao tuy rằng bi phẫn, nhưng hắn hiển nhiên là sợ hãi nhiều hơn, mang theo nỗi lo bị giết người diệt khẩu mà bám riết Phó Hồng Tuyết không tha.

Chuyện tối hôm qua gã bất chấp mọi thứ mà bò vào Minh Nguyệt Lâu, hiển nhiên cũng là có bệnh vái tứ phương mà muốn nhờ Minh Nguyệt Tâm nêu biện pháp để có thể mau chóng giết Phó Hồng Tuyết, sau đó gã lại không ngờ được rằng Phó Hồng Tuyết vậy mà cũng đi .

Cho nên sáng nay bỗng nhiên gặp lại Phó Hồng Tuyết, gã mới có thể kích động sợ hãi như vậy.

Y đoán… Lạc Thao hoàn toàn sẽ không ngờ rằng Phó Hồng Tuyết cùng gã lại có thể ở cùng một gian khách ***, này cũng chỉ là trùng hợp gã lại càng không ngờ sáng nay Phó Hồng Tuyết không hề giết hai phụ tử gã, Phó Hồng Tuyết còn căn bản là không muốn động thủ.

Người có tật giật mình, vĩnh viễn không thể bỏ được cái tật tự mình doạ mình.

Cho nên giờ phút này, ước chừng Lạc Thao là cùng Lạc Thiếu Tân sau khi thương thảo trong phòng xong liền ra cửa tìm viện binh?

… Tỷ như, kiếm Liễu Nhân cùng Quả Giới?

Chắc là sẽ không, vì với tình huống hiện tại, hòa thượng cùng ni cô tự nhiên sẽ không như bọn họ mà trọ lại khách ***, chắc chắn sẽ ngủ nhờ đại am hoặc chùa khác.

—— rốt cuộc nhìn thấy Lạc Thao đi vào một rừng cây, Diệp Khai vươn tay nhẹ nhàng móc ra cái mặt nạ quỷ đã sớm chuẩn bị, chậm rãi mang vào.

Sau đó y cười cợt, phóng người đến chắn trước mặt Lạc Thao.

—— cây cối khẽ rung rinh, Lạc Thao vẫn luôn như chim sợ cành cong liền nhanh chóng rút trường kiếm ra, nhanh chóng lui về phía sau một bước.

Diệp Khai cúi đầu chỉnh chỉnh y phục của mình, chắc chắn là không còn sơ hở mới thong thả khoanh tay giả trang người khác, bước ra lộ diện.

Kết quả hoàn toàn không ngờ, y lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt của cực độ khiếp sợ Lạc Thao.

“… Là ngươi!”

Sau một lát, Lạc Thao mới không thể tin được mà hộc ra hai chữ như vậy.

Diệp Khai không nói lời nào, cũng không động, còn đang nghi hoặc, lại đã thấy Lạc Thao dứt khoát quỳ xuống, giống như nhìn đến vật cứu mạng mà kêu cầu:

“—— Phó Hồng Tuyết đang đuổi giết chúng ta, van cầu ngươi cứu ta cùng nhi tử, còn có môn hạ của ta!”

Lời này làm Diệp Khai có chút sửng sốt.

Phục hồi lại tinh thần rồi, y mới khoanh tay, nghiền ngẫm mà sờ sờ cằm, suy tư một chút mới mở miệng thăm dò hỏi hắn:

“Ta với ngươi không thân chẳng quen… Vì sao phải giúp ngươi?”

Nghe đến đây, Lạc Thao cũng ngẩn ra. Gã nháy mắt ngẩng đầu lên, thần tình không thể tin, ngữ khí liền kích động:

“—— ngươi làm sao có thể trở mặt như vậy! Hiện tại chỉ có ngươi mới có thể đánh thắng Phó Hồng Tuyết, xem giao tình chúng ta lúc trước, ngươi giúp ta một lần đi!”

Tâm của Diệp Khai chợt sáng, vẫn khoanh tay như cũ, chậm rãi bước đến trước vài bước:

“A? … Ta với ngươi trước kia, có giao tình gì?”

Xem ra y may mắn chó ngáp phải ruồi —— Lạc Thao cư nhiên có mối quan hệ với cái tên quỷ mặt người luôn không có hảo ý với Phó Hồng Tuyết!

“… Ngươi định qua sông đoạn cầu? Ngươi không quen ta, vậy chẳng lẽ ngươi không nhớ mai hoa lệnh sao!”

Không nghĩ tới cũng bởi vì những lời này của y, phản ứng của Lạc Thao lập tức trở nên vô cùng kịch liệt, từ trong ngực áo lấy ra một lệnh bài đưa đến trước mặt y, hô hấp của hắn cũng mãnh liệt khẩn trương:

“Ngươi không giúp ta, ta liền đem bí mật chấn động về cái chết thảm của Dương Thường Phong năm đó truyền ra ngoài! … Ta bất quá chỉ là tay sai, ngươi mới là người đứng sau lưng hô mưa gọi gió! Ngươi để ta chết, ngươi cũng đừng mong sống yên ổn!”

Nghe được gã nói như vậy, Diệp Khai cảm thấy chấn động, nháy mắt cái gì ngụy trang cái gì đùa giỡn cũng đều quên, gấp gáp đưa tay bắt lấy hai vai gã rồi mạnh mẽ tra hỏi:

“—— ngươi nói cái gì? Năm đó ngươi thật sự tham gia sát hại Dương Thường Phong? !”

Không ngờ là chỉ vì động tác như vậy, mặt nạ vốn dĩ chỉ đeo hờ cũng trượt khỏi đầu y ——

“—— nguyên lai là ngươi!”

Lạc Thao lập tức hiểu được, hắn đã bị lừa!

Diệp Khai liền nhanh chóng ra tay điểm trúng huyệt đạo của hắn, hành động vừa nhanh vừa chuẩn xác.

Trấn tĩnh lại một chút, y mới đoạt lấy lệnh bài trong tay của Lạc Thao, xuất ra hàn khí bức người hiếm thấy:

“… Ngươi thật sự tham dự việc sát hại Dương Thường Phong? Án mạng năm đó vốn dĩ là như thế nào? Mai hoa lệnh này có vai trò ra sao ? Ngươi tốt nhất… là nói cho rõ ràng đi!”

“—— ngươi giết ta đi!”

Y thật không ngờ, đến bước này, thái độ của Lạc Thao cư nhiên khác thường, trở thành thấy chết không sờn !

Diệp Khai đầu óc có chút loạn, manh mối cùng tình huống trước mắt làm y trở tay không kịp.

Vì thế sau khi tự hỏi một khắc, y quyết định, nếu báo thù cho cha là việc Phó Hồng Tuyết tâm tâm niệm niệm nhất, vậy y đi tìm Phó Hồng Tuyết đến cùng thẩm vấn Lạc Thao thì tốt hơn!

Vì thế y vươn tay trực tiếp quăng Lạc Thao vào trong bụi cỏ, sau đó xoay người khinh thân về khách ***.

—— võ công của Diệp Khai cùng Lạc Thao chênh lệch bao nhiêu, Phó Hồng Tuyết đương nhiên nhất thanh nhị sở.

Cho nên hắn vừa không ngăn cản Diệp Khai, cũng không gấp gáp bám theo làm gì.

Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là theo ký ức của hắn, ít nhất mấy ngày nay Diệp Khai vẫn sẽ bình an .

Cho nên hắn an tâm mà ngồi uống trà trong phòng.

Bất chợt những gian phòng ở cuối hành lang bên kia truyền đến tiếng kêu rên nho nhỏ. Chỉ trong khoảnh khắc vang lên rồi lặng im. Chờ đến khi hắn ngưng thần lắng nghe, lại đã yên ổn cả.

Sau đó một chút, tiếng hét của tiểu nhị thảm thiết vang lên.

Phó Hồng Tuyết nhướng mày, nhanh như chớp cầm đao đá cửa chạy ra bên ngoài, những cánh cửa cuối hành lang đều đã mở tung —— thi thể nằm xếp chồng lên nhau đỏ chói đến nhức mắt.

… Là do cao thủ ra tay . Động tác thật nhanh chóng.

Hắn vậy mà chỉ kịp nghe thấy một tiếng kêu rên rất nhỏ.

Phó Hồng Tuyết ngốc sửng sốt một chút, suy nghĩ kế tiếp hiện lên trong đầu là:

—— Diệp Khai còn ở bên ngoài! Nếu như y không hề phòng bị mà đụng phải tên cao thủ này, có thể gặp nguy hiểm thì sao? !

Không chút nghĩ ngợi mà lập tức quay bước trở về phòng, nhằm cửa sổ còn đang mở hững hờ mà phóng ra, vừa đáp đất không kịp nghỉ, Phó Hồng Tuyết đã tung người khinh thân.

Còn chưa đi được xa hắn đã lại gặp Diệp Khai đang chạy về.

Tảng đá đè nặng trong lòng bất giác rơi xuống, hắn thật sự muốn tiến lên ôm chặt lấy y. Bất quá cước bộ cũng tận lực dừng lại, Phó Hồng Tuyết vẫn là kiềm nén thành công.

“… Phó Hồng Tuyết, Lạc Thao hẳn là có liên quan đến cái chết của cha ngươi! Nhưng gã không chịu nói với ta! Ta đã điểm huyệt đạo của gã, chúng ta cùng đi hỏi cung đi!”

Kết quả Diệp Khai so với hắn còn gấp gáp hơn.

“Gã hiện tại ở nơi nào?”

Ngữ điệu vừa thả lỏng, lại nghe thấy chuyện đó, Phó Hồng Tuyết mới dần dần bắt đầu hồi tưởng lại, lúc này đã có chuyện gì xảy ra.

“Trong bìa rừng gần đây.”

“Tốt lắm, chúng ta hiện tại liền…”

Kết quả một chữ “Đi” còn chưa nói ra, một phi tiêu ghim thư nháy mắt sượt qua bọn họ.

Diệp Khai nhanh tay đón lấy, mở ra xem liền thấy:

“Điếu quỷ lâm trung, sinh tử quyết đấu —— Lạc Thao?!”

Y nhìn đi nhìn lại, xác nhận không có lầm rồi mới quay đầu lại bất khả tư nghị mà nhìn phía hắn:

“Lạc Thao đã bị ta bắt được a, lấy võ công của gã cùng ta ra so, nội trong hai canh giờ gã tuyệt đối không giải huyệt đạo. Gã làm sao hạ chiến thư với ngươi? !”

“Đây không phải là thư của Lạc Thao, là có người mượn danh nghĩa của gã —— chúng ta đi mau, nếu ra tay sớm còn có thể cứu gã một mạng này!”

Lần này, hắn sẽ không bỏ sót bất cứ chi tiết nhỏ nào!

Có người lặng lẽ đem Lạc Thao đã bị Diệp Khai điểm huyệt đi, rồi lại hẹn hắn đến Điếu Quỷ trong rừng cùng lúc dụ cả bọn Quả giới đến, tính kế cho bọn Quả Giới tận mắt bắt gặp hắn giết Lạc Thao, lần thứ hai đổ tội danh đại sát nhân lên đầu hắn.

Không kịp nói thêm cái gì, hắn kéo tay Diệp Khai, định khinh thân đi.

Nhưng mà vừa mới chuyển, Diệp Khai nhanh chóng tránh khỏi vòng tay của hắn, ngược lại còn ôm lấy vai hắn:

“—— khinh công thế này, ngươi không nhanh bằng ta.”

Điếu Quỷ Lâm cách khách *** hơi xa, cho nên bọn họ cũng tốn không ít thời gian.

Lúc đáp xuống bìa rừng, chỉ cảm thấy trong rừng sương mù tràn ngập, trúc ảnh lay động, cho dù người có đứng trước mặt cách ba bước chân cũng như vô tung vô ảnh.

Quỷ dị mịt mùng, đúng là nơi thích hợp để giăng bẫy.

Diệp Khai xuất ra một đạo phi đao cầm sẵn trong tay, chờ Phó Hồng Tuyết cũng rút Diệt tuyệt thập tự đao ra, mới cẩn thận quay người lại, lui một bước dán vào sau lưng Phó Hồng Tuyết:

“Ngươi trước, ta sau.”

Không cần nhiều lời, ý nghĩa rõ ràng.

“Sau khi vào rừng, vô luận phát hiện cái gì phóng ra, cũng đừng vội hạ sát thủ.”

Hắn trước kia, sẽ không để ý xem ai tính kế hại hắn ngộ sát Lạc Thao. Nhưng mà hiện tại, hắn không muốn rước lấy phiền phức dư thừa nữa.

Bởi vì bên hắn còn có Diệp Khai.

Bất luận chuyện gì có khả năng uy hiếp an nguy của Diệp Khai, hắn đều hy vọng có thể bóp chết trong trứng nước.

Hai người đưa lưng về phía nhau, thật cẩn thận rảo nửa vòng trong rừng, cái gì cũng đều chưa phát sinh.

Có một cơn gió bỗng nhiên xẹt qua, lá trúc “rào rào” rung động, mơ mơ hồ hồ có tiếng xé gió.

—— bên phải một vật bay mạnh qua, Phó Hồng Tuyết kéo Diệp Khai thấp người xuống tránh khỏi vật nhọn, thứ kia bay rất nhanh, hắn rút đao đánh bay thứ đó biến mất trong rừng trúc.

Cước bộ của Diệp Khai dừng một chút, tay khẽ vòng qua nắm lấy tay Phó Hồng Tuyết.

Y có thể cảm thấy từ nãy đến giờ, khí tức của Phó Hồng Tuyết có chút dồn dập. Nhưng mà y lại không thể hiểu được vì sao hắn lại như vậy.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, không quá vài bước, lại một thứ từ bên phải bay qua, thanh âm gây ra rất khẽ. Lúc này Phó Hồng Tuyết đã có kinh nghiệm, đưa tay chưởng một cái, chỉ nghe “Xuy” một tiếng, thứ kia liền bị chẻ làm đôi.

—— đây chỉnh là một thân cây trúc, phía trên cột một kiện y phục. Là y phục của Lạc Thao.

“Có người ở đây giả thần giả quỷ.”

Diệp Khai sau lưng hắn thì thầm một câu.

Phó Hồng Tuyết không đáp, hắn đang hết sức chăm chú tìm kiếm chỗ Lạc Thao bị trói.

“Nơi này không có, tiếp tục đi qua bên kia.”

“Người hẹn ngươi đến rốt cuộc là muốn…”

Diệp Khai rốt cuộc kỳ quái thầm hỏi.

Nhưng hắn nói còn chưa nói xong, bỗng nhiên trong hướng rừng trúc trước mặt có một thứ gì đó phóng ra. Nhìn không ra là cái gì, tốc độ lại cực kì nhanh!

Diệp Khai theo bản năng phi đao ra trước, bỗng nhiên nhớ lại lời Phó Hồng Tuyết dặn đừng hạ sát thủ, vì thế đành quay chếch hướng đao đi. Y lại không ngờ vật màu đen đó dù bị phi đao đánh qua vẫn phóng tới.

Diệp Khai nháy mắt đã nhanh nhìn rõ đó là cái gì , liền đưa tay ôm lấy Phó Hồng Tuyết xoay người hắn tránh đi, lại bởi vì phải che cho hắn nên chậm một bước, cảm giác sắc nhọn nháy mắt xoẹt qua gò má của y, sau một lát mới cảm giác được cơn đau.

“Kia…”

Phó Hồng Tuyết xoay người lại nhìn thấy hai vết thương chói mắt trên mặt y, đồng tử của hắn mãnh liệt co lại, biểu tình lập tức thay đổi.

“—— không có việc gì, không có việc gì, chỉ là con mèo thôi.”

Diệp Khai cảm thấy được thần sắc của hắn nháy mắt thay đổi, lập tức mở miệng trấn an.

“… Nếu có độc thì làm sao?”

Phó Hồng Tuyết thở mạnh, thanh âm trầm ách, Diệp Khai cơ hồ có thể cảm giác được hắn đã hoàn toàn không thể kiềm nén kinh hãi cùng tức giận.

“Không có độc, không có độc, ta cam đoan. Sờ vào hơi đau thôi, ngoài ra không cảm thấy gì lạ cả.”

Y thật không rõ, một vết thương nhỏ thôi mà, vì sao Phó Hồng Tuyết lại phản ứng như y sắp bị ai đó giết chết vậy.

“Không cho ngươi tự hành động nữa —— bây giờ chúng ra khỏi đây tìm đại phu đã rồi tính.”

Câu này phát ra, cơ hồ là gầm lên, vừa kinh sợ lại bá đạo.

… Phó Hồng Tuyết phản ứng như vậy thật sự có điểm quá mức, làm cho Diệp Khai cảm thấy sợ.

Nhưng y còn chưa kịp nghĩ lại, thì con mèo hoang đã bị phi đao của y xé rách một vết trên đùi còn đang liếm liếm vết thương của mình lại đã bị mùi máu tươi kích thích, híp mắt lại “Meo” một tiếng hướng về y tấn công.

Diệp Khai không muốn lại làm nó bị thương, chỉ đành đẩy Phó Hồng Tuyết đang đưa lưng về nó tránh ra. Không ngờ con mèo này hung dữ kì lạ, không đạt mục đích thì không bỏ qua, vồ hụt rồi lại quay lại tấn công, làm cho trên mu bàn tay của Diệp xuất hiện vài vết máu thật sâu, sau đó nó còn trừng hai mắt hung ác mà giương nanh tiếp tục cắn vào vai y.

Phó Hồng Tuyết rốt cuộc vô pháp khắc chế chính mình, quay người lại trong nháy mắt rút đao lạnh lẽo xẻ nửa thân thể con mèo còn đang chực nhào lên, nó bị phân thành hai mảnh rớt xuống, máu một phần bắn vào vai áo Diệp Khai, một phần phun lên mặt Phó Hồng Tuyết.

Khi Phó Hồng Tuyết hạ đao, ngực kịch liệt phập phồng, nhắm mắt lại mà hít vài hơi thật sâu, sau đó mới lại mở mắt nhìn y.

“Thực xin lỗi, ta có chút không khống chế được.”

Diệp Khai yên lặng nhìn hắn, có chút giật mình khi hắn giải thích, trong lòng cũng có cảm giác đau đớn kì lạ. Giống như Phó Hồng Tuyết vì y làm những chuyện này, y thật sự nhận ra.

Ánh mắt theo bản năng dừng trên mặt Phó Hồng Tuyết một chút, lặng im một khắc, sau đó y bỗng nhiên nở nụ cười, sải bước đến bên hắn, thật tự nhiên mà dùng ống tay áo lau đi vết máu trên mặt hắn.

“Cũng chỉ là một con mèo thôi mà, ngươi khẩn trương như vậy làm chi? Làm mặt mũi cũng nhem nhuốc như mèo này .”

Y phục của Diệp Khai thật mềm mại, động tác của y cũng rất nhẹ, vải dệt ôn nhu cọ xát da mặt của hắn, Phó Hồng Tuyết cảm thấy, tâm của hắn từng chút từng chút mà… chậm rãi bình tĩnh trở lại .

Cho nên hắn cũng vươn tay, nhẹ nhàng mà xoa lên xung quanh vết mèo cào trên gò má của Diệp Khai. Nhìn kỹ một khắc, rồi lại kéo tay Diệp Khai lại gần, cẩn thận kiểm tra vết máu trên mu bàn tay y.

Vẻ mặt của hắn không có bất luận biến hóa gì, từ đầu tới giờ cũng không nói được một lời. Nhưng không biết tại sao, Diệp Khai lại có thể từ biểu tình trơ phỗng của hắn đọc ra cảm xúc đau lòng cùng áy náy.

“—— Được rồi ! Đại nam nhân, bị mèo cào thì có làm sao.”

Dù sao tay cũng đã sẵn bị hắn nắm lấy, Diệp Khai rõ ràng cầm lại tay hắn kéo đi về phía trước.

Khu rừng này dường như không hung hiểm như bọn hắn nghĩ. Ít nhất là từ lúc bọn hắn bước vào cho đến giờ, ngoại trừ con mèo hoang kia thì vẫn chưa gặp thứ gì có khả năng mang theo nguy hiểm.

Cho đến khi ——

Bọn họ nghe thấy được ẩn ẩn tiếng bước chân vội vã chạy tới bìa rừng, còn có thanh âm Lạc Thiếu Tân vừa sợ vừa thương tâm gào thét:

“—— Phó Hồng Tuyết kia, đồ ác tặc giết hết tuỳ tùng của chúng ta, còn để lại thư thách thức điếu quỷ huyết chiến bên rừng…”

Sau đó thanh âm dừng lại, rồi tiếng bước chân cũng ngừng.

Sau đó chính là một tiếng kêu của Lạc Thiếu Tân tê tâm liệt phế thảm thiết:

“—— cha!”

—— trong rừng Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai nhìn nhau một cái, tâm đồng thời trầm xuống.

Lúc bọn họ sóng vai đi khỏi rừng lại bất ngờ thấy ngoài bìa rừng không biết từ bao giờ đã tụ tập một đám người.

Lạc Thiếu Tân đang cực kỳ bi thương, còn có Quả Giới, cùng với một đám môn hạ đi theo.

Hai mắt Lạc Thao trợn lên, cả người đều là máu, nằm im lìm trên mặt đất. Vết đao trí mạng trên ngực to cực đại, giao nhau thành hình chữ thập rõ ràng. Tiếng khóc thê lương của Lạc Thiếu Tân làm bất kì ai nghe được đều không đành lòng.

Quả Giới chậm rãi quay đầu, bình tĩnh quan sát tỉ mỉ bọn họ.

Vết máu trên người Diệp Khai, mũi đao vẫn còn rỏ máu của Phó Hồng Tuyết.

Quả Giới niệm một tiếng “A di đà”, khẽ thở dài:

“Phó Hồng Tuyết, ngươi lại gây tội ác —— bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.”

Diệp Khai im lặng một khắc, cũng chỉ có thể thở dài:

“Người không phải chúng ta giết.”

Ở cạnh Phó Hồng Tuyết đã lâu, y cảm thấy y bị hãm hại đã thành quen rồi.

“… Bất quá hiện tại nói như vậy, phỏng chừng các ngươi cũng sẽ không tin.”

Phó Hồng Tuyết vẫn chưa mở miệng.

Hắn chỉ lặng lẽ rũ đao không nói một lời mà đi về phía trước nửa bước, đao phong che chắn trước người Diệp Khai, trực tiếp thủ thế chiến đấu.

Hắn nhìn thấy cảnh tượng này, nháy mắt liền hiểu ra:

Người âm thầm tính kế chắc chắn đã phát hiện hắn đến cùng Diệp Khai, vì sợ xảy ra sự cố, nên lâm thời cải biến kế hoạch. Trong rừng giả thần giả quỷ cùng con mèo kia, đều chỉ là để kéo dài thời gian vu oan giá họa mà thôi.

Lạc Thiếu Tân quỳ trên mặt đất rốt cuộc khóc đủ, lúc này mới như là nhớ ra cái gì đó, hung hăng rút trường kiếm, vừa lau nước mắt vừa bổ vào bọn hắn:

“—— hắn không thể quay đầu lại! Hắn chỉ có thể chặt đầu!”

Phó Hồng Tuyết nhíu mày, bước chân vẫn vững vàng.

Lạc Thiếu Tân như phát điên mà rút kiếm chém xuống, Phó Hồng Tuyết lại thoải mái tránh thoát. Phó Hồng Tuyết kỳ thật cũng không muốn giết gã, chỉ đơn giản khinh thân một bước đạp gã té lăn quay, đao phong nháy mắt quét ngang, mũi kiếm huyết sắc chấn ngay ***g ngực gã.

Máu từng giọt, từng giọt rơi, rơi xuống y phục của Lạc Thiếu Tân, thấm ướt một quầng, từ từ lan rộng.

Quả Giới nhìn thấy động tác này của hắn, chân mày cau lại, giọng đã như chuông vang:

“Ngươi đã giết phụ thân của hắn, vì cái gì còn muốn giết hắn!”

Phó Hồng Tuyết cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên mà nhìn Lạc Thiếu Tân:

“—— ta giết ai, không giết ai, đối với các ngươi còn có khác nhau sao?”

Kỳ thật chỉ là một câu nói không cảm xúc, hắn cũng không có ẩn ý gì, lại nháy mắt chọc giận Quả Giới cùng quần hùng.

“—— thiên địa không dung, diệt cỏ tận gốc!”

Quả Giới hét lớn một tiếng, quần hùng cũng bởi vì muốn gây khó dễ cho bọn hắn liền nhất tề tiến lên, thanh phong dồn dập cuốn theo lá trúc rụng đầy.

—— từng vòng lá lần lượt rớt xuống xoắn xít trên không, Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai nhìn lại không thấy hoảng sợ.

Đao của Phó Hồng Tuyết đã nhanh, thân hình của Diệp Khai lại càng nhanh.

Diệt tuyệt thập tự đao của Phó Hồng Tuyết vốn dĩ tàn nhẫn lại chủ động biến đổi thành linh hoạt, Diệp Khai lại xoay người triển khinh công độc nhất vô nhị nhắm vào chưởng pháp trầm mạnh của Quả Giới. Ăn ý phối hợp như không cần nói bất luận câu gì, một người cùng một người nháy mắt biến thành liên thủ khống chế.

Đánh được một lúc, ngay khi sơ hở cả hai rất nhanh trao đổi ánh mắt, sau đó bắt đầu vừa đánh vừa ẩn ý chậm rãi lui về phía sau.

Đáng tiếc Quả Giới lại sớm hơn một bước, phát hiện ý đồ của bọn họ, nháy mắt quay lui, thiền trượng mạnh gõ một cái vào đất, nội lực quán chú đầu trượng tức khắc phát ra thanh âm mãnh liệt, vang vọng như sư rống hổ gầm doạ người sợ run:

“—— bày trận!”

Vẫn Thiếu Lâm đệ tử luôn đứng yên nháy mắt nghe tiếng mà động, mười tám người xếp thành trận, nhanh chóng cản đường lui của bọn họ.

“… Xem ra, đây mới là mục đích thật sự.”

Diệp Khai ngữ khí có chút bất đắc dĩ, rồi lại nhếch khóe miệng, nhìn mười tám người trước mắt, vẻ mặt cực kì hưng phấn.

“Tốt lắm…”

Phó Hồng Tuyết cũng nhanh chóng lui đến bên cạnh y, đột nhiên hồi đao, lòng bàn tay chậm rãi lướt qua sống đao lạnh băng, vẫn chưa vận công:

“Chúng ta đây liền muốn xem thử ——Thiếu Lâm La Hán trận này đến tột cùng có bao nhiêu uy lực!”

—— mười tám người, mười tám gậy, trận pháp như bão táp mưa sa, không gì phá nổi.

Phó Hồng Tuyết sừng sững đứng trong trận, lấy ánh đao tụ khởi trường sơn, Diệp Khai chính là xuyên qua trận, thân pháp tựa hồ điệp.

Côn ảnh lên xuống, đao quang lập loè trận pháp biến ảo, thân ảnh phiêu phiêu.

Phó Hồng Tuyết không thể chinh phục, Diệp Khai đánh không đến.

Mười tám người đối phó với hai người, ai cũng không thể dự liệu được kết quả. Bọn họ ứng phó đến vô cùng chuyên tâm, lại thủy chung kiềm chế không có hạ sát thủ mười tám đệ tử Thiếu Lâm vây khốn bọn họ có chút quá sức, vậy mà vẫn không tìm được cơ hội bắt người.

Thu đao nghiêng người tránh chưởng lực lần thứ hai đánh tới, cước bộ của Phó Hồng Tuyết đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu nhìn Diệp Khai bên cạnh.

Diệp Khai nhìn lại, Phó Hồng Tuyết mâu quang trầm xuống, nháy mắt rút đao xoay ngang, dùng thân đao đỡ, khẽ gọi một tiếng:

“—— Diệp Khai!”

Diệp Khai còn chưa kịp trả lời đã hiểu ý mà phóng lên, đáp trên thân đao của Phó Hồng Tuyết. Sau đó Phó Hồng Tuyết dùng hai tay nhấc đao vụt lên qua đầu, Diệp Khai lập tức vì thế mà có đà phóng lên, thân hình phiêu phiêu đạp trên đầu bọn chúng tăng Thiếu Lâm, trong không trung vẽ một quỹ đạo xinh đẹp rồi đáp xuống mặt đất bên ngoài trận.

“—— đi!”

Trong trận Phó Hồng Tuyết vẫn chỉ thanh đạm nói một chữ.

Diệp Khai cũng không dài dòng dây dưa, nghĩ cũng không nghĩ, lập tức hướng về chỗ khuất rồi khinh thân mất dạng ——

Cất bước sau Diệp Khai, Phó Hồng Tuyết rốt cuộc không thoát nổi.

Hắn triệt để buông chân, bắt đầu lãnh tĩnh mà đối diện với Thiếu Lâm La Hán trận lợi hại nhất thiên hạ này —— hắn là thật sự muốn thử xem hắn đến tột cùng có thể phá trận này hay không.

Côn ảnh hỗn loạn, đao quang gấp gáp, nhưng mà giây lát lại đột nhiên bị khống chế.

Sau đó Phó Hồng Tuyết vẫn tỏ ra không hề lo lắng lúc bị mộc côn đánh ngã xuống đất, khóe miệng phun máu, mắt thấy hắn hẳn là không thể gượng nổi nữa.

Bỗng nhiên từ trong chỗ tối xuất hiện một người hành tung bí ẩn vận hắc y, xuất chưởng phong kinh người, đưa tay đánh ngã vài tên đệ tử Thiếu Lâm, rồi lại nhảy vào trận côn mang Phó Hồng Tuyết nhanh chóng rời đi.

—— Ở một nơi rất xa, trong một gian nhà nhỏ ẩn sâu trong rừng.

Không biết qua bao lâu sau, hắc y nhân rốt cuộc vận công chữa thương Phó Hồng Tuyết cũng xong, đỡ hắn nằm xuống giường, liền phủ thêm ngoại bào chuẩn bị rời đi.

Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên mở mắt ra, không mặn không nhạt hỏi một câu:

“Ngươi muốn đi?”

Cước bộ của hắc y nhân dừng một chút, lại không quay đầu lại:

“—— ngươi tỉnh?”

“Vì sao lại cứu ta?”

“Này cũng không trọng yếu. Chuyện trọng yếu trước mắt là chữa thương cho ngươi. Gian nhà này vừa khuất vừa bí mật, bọn họ sẽ không thể đuổi tới.”

Sau khi nói xong, y lại nhấc chân muốn đi.

Phó Hồng Tuyết lúc này mới ngồi dậy, kêu một câu:

“Hướng minh chủ.”

Hắc y nhân lần thứ hai ngừng bước, rốt cuộc chậm rãi quay lại nhìn.

Trầm mặc một khắc, y mới nhận mệnh mà kéo khăn che mặt xuống.

Phó Hồng Tuyết ôm ngực, chậm rãi ngồi xuống.

Hướng Ứng Thiên lúc này mới đi đến đối diện hắn, cũng không nói một lời mà ngồi xuống.

“… Ngươi vẫn nhận ra ta .”

“Ngươi sợ bị ta nhận ra?”

Hướng Ứng Thiên không chút do dự trả lời:

“Đúng vậy, ta là sợ. Ta sợ ngươi nhận ra ta rồi, dù chết ở trong La Hán trận cũng không nguyện ý để ta cứu ngươi.”

Phó Hồng Tuyết biểu tình vẫn thản nhiên :

“Ta không nhận ra ngươi. Ta chỉ biết, ta độc lai độc vãng trong võ lâm, người có thể nhúng tay cứu ta, lại có năng lực phá La Hán trận , trừ ngươi ra còn có thể là ai?”

Giống như là nghe ra trào phúng trong giọng nói của hắn, Hướng Ứng Thiên vội vàng giải thích:

“Ta cũng không phải rảnh rỗi đi xen vào chuyện của người khác… Ngươi là nhi tử của đại ca của ta!”

Phó Hồng Tuyết trên mặt rốt cuộc cũng có biểu cảm, lạnh lùng mỉm cười, ngắt lời hỏi lại:

“… Người nào mà không biết ta là nhi tử đại ca ngươi? Ta có thể đoán ra là ngươi cứu ta, ngươi không sợ người khác có thể đoán ra là ngươi cứu ta sao?”

“Biết liền biết , biết rồi thì sao?”

Hướng Ứng Thiên ngược lại chẳng hề để ý.

“Ngươi cứu tên đại ma đầu giết người không gớm tay, không sợ đắc tội võ lâm đồng đạo sao?”

“Ta cứu nhi tử đại ca ta, thiên kinh địa nghĩa!”

Phó Hồng Tuyết lạnh lùng mà nhìn y, tiếp tục cười:

“… Chỉ sợ ngôi vị minh chủ võ lâm của ngươi, sẽ ngồi không vững.”

Thanh âm Hướng Ứng Thiên liền cao lên:

“Chỉ là vị trí minh chủ võ lâm, làm sao so được với tính mạng của nhi tử đại ca?”

“—— phải không?”

Phó Hồng Tuyết ngữ khí quái dị, cố ý dừng một chút, mới lại tiếp một câu:

“… Vị trí minh chủ võ lâm kia, so với huyết hải thâm cừu khiến đại ca ngươi uổng mạng, bên nào trọng hơn?”

Hướng Ứng Thiên rốt cuộc ngơ ngẩn .

Khoảnh khắc chột dạ qua đi, đau lòng rõ ràng hiện lên trên mặt:

“Hài tử… Ngươi đến bây giờ vẫn còn hoài nghi tình huynh đệ giữa ta và phụ thân ngươi sao?”

Nói đến chân thành mà động tình, rồi lại nhìn hắn bằng ánh mắt tha thiết.

—— cho nên Phó Hồng Tuyết lại trầm mặc xuống, triệt để rũ mắt, không nói.

Hắn chính là bỗng nhiên mất đi hứng thú trêu chọc thói ham hư vinh của Hướng Ứng Thiên.

… Hắn thừa nhận, hắn thật sự không muốn diễn kịch. Loại chuyện gạt người này làm hắn mệt chết đi.

Cho nên hắn bỗng nhiên rất muốn hỏi Hướng Ứng Thiên một câu: vẫn luôn làm người giả tạo như vậy, y thật sự không mệt mỏi sao?

Sư phụ bị y tính kế đánh rơi xuống sơn nhai, sư huynh bị y cùng với người khác hợp lực hại chết, thuận lợi lên ngôi minh chủ võ lâm, lại vẫn cứ phải nuôi quái vật mị ảnh như vậy, đội mặt nạ quỷ nửa ngày không thể ngước mặt nhìn trời, cuối cùng còn tự biến mình thành thứ nửa người nửa quỷ, bị thiên hạ phỉ nhổ, chết không nhắm mắt…

Y muốn danh, vị, quyền lực, kết quả lại tính không đến tay. Cả đời gom lại không được nắm tro tàn.

… Nếu hiện tại đem tương lai của Hướng Ứng Thiên nói cho y biết, y sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?

Cuối cùng sắc mặt của Phó Hồng Tuyết vẫn là nhu hoà xuống, lúc mở mắt ra cũng không nhìn thẳng vào Hướng Ứng Thiên nữa:

“… Ngươi đi đi. Dính vào đại ma đầu giết người như ta, ngươi sẽ gặp phiền toái .”

“Ta không sợ phiền toái!”

“—— nhưng ta sợ!”

Dừng một chút, y tái tiếp một câu:

“Chờ ta dưỡng thương … Ta sẽ tự mình tới tìm ngươi .”

Hướng Ứng Thiên trong mắt nháy mắt hiện lên kinh hỉ khó tin.

“Hài tử, ngươi…”

“Ta cũng không muốn thiếu nợ người. Lần này ngươi cứu ta một mạng, chờ ta dưỡng thương rồi sẽ tự mình tìm tới cửa báo đáp —— ngươi nếu còn không đi, ta liền thay đổi chủ ý .”

“Hảo, hảo, thúc thúc lập tức đi, ngươi liền ở tại chỗ này hảo hảo nghỉ ngơi! Chờ ngươi dưỡng thương xong hãy đến Hiệp Khách sơn trang tìm thúc thúc!”

Hướng Ứng Thiên liên tục trấn an, vừa nói vừa lui, sau khi nói xong người đã hoàn toàn lui đến ngoài cửa.

Lại dừng lại một khắc, giống như là phải bình tĩnh sau khi bị hắn làm cho kinh hỉ, Hướng Ứng Thiên mới nhẹ nâng cước bộ, tà áo phất phơ, nháy mắt thân ảnh tiêu thất.

—— Phó Hồng Tuyết lại cẩn thận mà đợi trong chốc lát, cho đến khi xác nhận Hướng Ứng Thiên thật sự ly khai, hắn mới mặt không đổi sắc mà đứng dậy, dùng ngón cái lau lau vết máu ở khóe miệng, cúi đầu nhìn thoáng qua.

Vốn là hắn phải cắn môi cho chảy máu, nên giờ vẫn còn đau.

Hắn không ngờ là, thế cục vốn dĩ chỉ nhằm vào hắn, bây giờ liên luỵ cả Diệp Khai. Như vậy nếu sau này còn gặp phiền toái, chỗ của Hướng Ứng liền trở thành chỗ trú ẩn tốt nhất.

Ít nhất, Hướng Ứng Thiên còn chưa lừa được đao phổ sẽ chưa dám để mặc bọn hắn bị giang hồ đuổi giết.

Vì thế để cho Hướng Ứng Thiên cơ hội cứu hắn, hắn thật sự đành hy sinh bại dưới côn pháp của Thiếu Lâm đệ tử, thụ vài vết thương.

Về phần chút máu này, chỉ là để diễn thêm sâu thôi.

Phó Hồng Tuyết vươn tay cầm đao đang đặt bên giường, cảm giác chắn chắc trên tay khiến hắn yên tâm.

Hơn nữa có Hướng Ứng Thiên chữa thương, chút điểm thương tích vừa rồi cũng tốt hơn rất nhiều.

Cho nên hắn cũng hít một hơi, thân hình tung chuyển, khinh thân ra ngoài đi mất ——

Hắn đương nhiên là muốn đi tìm Diệp Khai .

Bước ra khỏi căn nhà mà Hướng Ứng Thiên che giấu hắn, Phó Hồng Tuyết nghĩ ngợi một chút, sau đó nhanh chóng chạy về khách ***.

—— chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.

Dựa vào hiểu biết của hắn với Diệp Khai, với tính cách mạo hiểm của Diệp Khai, y tuyệt đối trở lại khách *** mà bọn họ ở trọ.

Lạc gia đã dẫn người đến “phong toả hiện trường”, gần như là chắn khắp mọi ngả.

Cho nên ẩn thân trên tán cây ngay hậu viên khách *** quan sát một lúc, tính toán được lúc bọn họ thay ca canh giữ, Phó Hồng Tuyết mới vọt người trực tiếp xông vào lầu hai.

Chưởng phong nhẹ xuất, người còn chưa rơi xuống đất, cửa sổ phòng hắn đã khe khẽ mở bật ra.

Vào cửa rồi hắn lại nhanh chóng đóng kỹ. Một chút thanh âm đều không phát ra.

Cửa phòng bên cạnh cũng bật mở. Diệp Khai dựa tường, tay thủ sẵn phi đao rồi nấp kỹ vào cửa sổ.

Giây phút y nhìn thấy chính là Phó Hồng Tuyết vọt vào, cả cơ thể liền nhũn ra té xuống.

Phó Hồng Tuyết nhấc chân triển một cước, một bàn hai ghế nhanh chóng bay qua chắn giữ cửa phòng.

Phó Hồng Tuyết lại phi thân nhanh chóng đón lấy Diệp Khai đang ngã ra, ôm trọn lấy y.

“Không cần lo lắng, chỉ là Nhuyễn cân tán thôi…”

Diệp Khai tựa hồ rất bất mãn trạng thái yếu ớt này của mình, ngữ khí đều là tự giễu.

Trán y đổ mồ hôi lạnh, thanh âm cực kỳ trầm. Vừa sợ bên ngoài có người nghe được, vừa vì khí lực đã tiêu hao gần hết.

“Ta biết.”

Hắn chính là đã phát hiện Diệp Khai khác thường nên mới nói y đi trước .

Nhuyễn cân tán chắc là tẩm trên người con mèo đó, đại khái để chắc chắn bọn họ không chạy xa chỗ đó được. Dược hiệu chỉ có một canh giờ, quá hạn liền tự mất.

Nếu bọn họ thật sự thuận lợi chết ở trong tay đám người Quả Giới, như vậy sẽ không còn ai điều tra xem người nào giăng bẫy.

Tại vì Diệp Khai bị con mèo đó cào đến rướm máu, cho nên dược hiệu phát tác trên người Diệp Khai mới nhanh và lợi hại như vậy. Kỳ thật Phó Hồng Tuyết bị ảnh hưởng một chút, nhưng dùng để diễn xuất trước mặt Hướng Ứng Thiên lại thật vừa vặn.

“—— có chỉ có bị như thế này, ngươi mới chịu ngoan ngoãn rời khỏi chỗ nguy hiểm?”

Phó Hồng Tuyết nửa quỳ trên mặt đất, thay đổi tư thế, một bàn tay nâng phía sau lưng của y, dùng gác cằm lên đầu y, để người y hoàn toàn nằm gọn trong lòng của mình. Một tay khác moi ra một đồng bạc ném nhẹ về phía cửa, đồng tiền đụng vào tường lại bắn ngược trở về, vừa vặn đẩy ấm trà trên bàn bay tới.

“Chỉ có thể vướng chân ngươi vậy… ta còn ở lại nơi đó làm gì?”

Diệp Khai yếu ớt đến lợi hại, khẽ cười chỉ làm lộ sắc tái nhợt trên môi, có chút dọa người.

Bị hạ dược, y vẫn không để bất luận kẻ nào nhìn ra một tia sơ hở, chống đỡ chạy về khách ***, sau đó trốn vào trong gian phòng này, vẫn không chút nào lơi lỏng mà chờ hắn trở về.

Phó Hồng Tuyết cũng không thèm nhìn tới mà vươn tay tiếp lấy ấm trà, liền tự uống một ngụm rồi lại cúi xuống mớm cho y, chờ y uống xuống mới nhẹ vỗ lưng rồi hỏi:

“Còn muốn sao?”

“… Muốn.”

Hai tay Diệp Khai bắt lấy cổ tay đang cầm ấm trà của hắn, dốc xuống vài ngụm nữa rồi mới hết hơi hết sức mà buông ra, tựa vào trước ngực hắn thở dốc một hơi:

“Ngươi đoán xem… Người đặt cái bẫy này là ai?”

Hắn còn có điều muốn nói với y.

Ánh mắt của Phó Hồng Tuyết lại rất đảo quanh phòng tìm kiếm.

Hắn phải lập tức mang Diệp Khai rời đi, hơn nữa trên đường còn phải tùy thời bảo trì sức chiến đấu —— không ai có thể chắc chắn sau khi bọn họ ra ngoài còn có thể gặp lại bọn Quả Giới hay không.

“… Lúc ta rời đi, Yến Nam Phi cư nhiên lặng lẽ đi theo. Hoàn hảo dược hiệu này cần một thời gian mới phát tác, ta đã phóng phi đao doạ gã chạy mất rồi.”

—— Phó Hồng Tuyết nhíu mày, hai tay bỗng nhiên dùng sức gắt gao xiết chặt lấy Diệp Khai.

Hắn cư nhiên quên mất… Vô luận Diệp Khai giả bộ không có chuyện gì đến thế nào, y vẫn là đã đoán ra người đặt bẫy, cũng biết con mèo kia có vấn đề!

Yến Nam Phi dám đi theo Diệp Khai, chính là muốn thăm dò xem hắn sẽ xử trí ra sao.

Nếu Yến Nam Phi mà to gan hơn một chút, mọi việc sẽ…

Phó Hồng Tuyết đã hoàn toàn không dám nghĩ thêm nữa .

“… Cho nên ngươi về sau ngàn vạn lần phải cẩn thận Yến Nam Phi cùng Minh Nguyệt Tâm… Hai người kia, có lẽ còn tính toán thâm ý hơn chúng ta nhiều.”

Diệp Khai lại không phát hiện ra hắn sợ chuyện gì, chỉ biết là hắn đang khiếp sợ.

Phó Hồng Tuyết lại trầm mặc một khắc, đột nhiên đưa tay giật áo choàng xuống, rút đao vẽ hai đường, áo choàng liền bị cắt thành từng dây vải. Sau đó hắn nhanh nhẹn kết chúng lại thành một dây dài cực kỳ chắc chắn rồi mới nâng Diệp Khai đứng lên.

Phó Hồng Tuyết dùng một tay giữ lấy thắt lưng giúp Diệp Khai lảo đảo đứng, tay kia lại dùng dây vải vừa nãy quấn quanh hông Diệp Khai ba vòng, buộc chặt lại. Sau đó xoay người, kéo dây vải quấn quanh lưng mình, cũng vòng thêm ba vòng, giữ Diệp Khai dính sát lấy hắn.

Sau đó hơi hơi ngồi xổm, hai tay ở sau lưng vững vàng nâng, kéo cả người Diệp Khai vác lên lưng hắn.

“—— như vậy, mặc dù là có cõng ngươi, ta cũng có thể tùy thời đấu với người khác.”

Một tay nâng giữ mông Diệp Khai, một tay cầm lấy đao, Phó Hồng Tuyết nhìn nhìn cửa phòng đã bị bàn cùng ghế chặn lại, quyết định vẫn là nhảy ra khỏi cửa sổ tiện hơn.

Dọc theo đường đi, miễn cưỡng coi như là gió êm sóng lặng, không có gặp bất luận cái gì ngăn trở.

Diệp Khai hoàn toàn vô lực phản kháng mà bị trói trên lưng Phó Hồng Tuyết, lúc này cũng đành chịu, vì thế mà bắt đầu giở thói trêu chọc hắn:

“Ta còn tưởng rằng, ngươi vĩnh viễn đều chỉ biết cõng đao, không ngờ là ngươi cõng người cũng rất thuần thục đi. Trước kia cõng quá nhiều người rồi đúng không?”

Phó Hồng Tuyết chọn hướng đi ít người, từ nóc nhà nhảy thẳng xuống rồi cứ thế chạy về Hiệp Khách Sơn Trang.

“Ta chưa từng cõng ai, ngươi là người thứ nhất.”

Phó Hồng Tuyết y trả lời như vậy.

“Bởi vì trên đời này, ta chỉ cõng người quan trọng hơn cả đao của ta.”

Lời này tựa hồ doạ sợ Diệp Khai.

Y lại trầm mặc trong thời gian rất dài, Phó Hồng Tuyết có thể cảm giác được, nên hắn vốn ít khi cười, vậy mà lúc này cũng ẩn ẩn cong môi.

Cuối cùng, y khoát hai tay qua cổ của Phó Hồng Tuyết, không biết nghĩ gì mà siết nhẹ, hai bàn tay nhẹ nhàng giao nhau , dán lên chỗ trái tim của Phó Hồng Tuyết, sau đó thì thầm vu vơ:

“Phó Hồng Tuyết, ngươi yên tâm —— ta nhất định sẽ cố gắng hảo hảo mà sống.”

Đây là cam đoan, là quyết tâm, nói cho Phó Hồng Tuyết nghe, cũng là nói cho chính y nghe.

Sau đó một khoảng thời gian, y mới nói cho hết lời, thanh âm còn thì thầm hơn trước.

Thì thầm để chỉ một mình Phó Hồng Tuyết mới có thể nghe, thì thầm để tan ngay trong gió, đừng hòng có ai khác nghe được.

Y nói:

“… Ta sợ ta chết rồi, trên đời này liền không còn ai đối xử tốt với ngươi.”

—— Phó Hồng Tuyết đáy lòng mãnh liệt đau, trong phút chốc cước bộ cơ hồ dừng lại.

Chuyện cũ giống như vượt khỏi lá chắn ký ức bao trùm lấy hắn, làm hắn hoảng hốt nhớ lại rất nhiều, rất nhiều cảnh tượng…

Người sau lưng hắn, từ thuở trước đã như thế, không sợ, không lo, vĩnh viễn cười như trời có sập xuống y cũng không để ý, cười đến mức làm người ta thương yêu…

Giống như định mệnh lại an bài, y vì hắn mà sinh ra.

Lúc ấy y liều lĩnh hết thảy là vì hắn, sau đó lại vô phúc ra đi cũng vì hắn…

Hiện giờ y nói y muốn cố gắng hảo hảo sống —— vẫn là vì hắn.

Cho nên y chỉ nói một câu như vậy, hắn lại nghe hiểu hết ẩn ý bên trong.

Tên ngốc này cho rằng… Hắn sẽ quý trọng cùng coi trọng y, chỉ là bởi vì, y người duy nhất trên đời này tốt với hắn sao.

Cho nên, y muốn cố gắng sống, chỉ để tốt với hắn.

… Rõ ràng là một người thực thông minh, vì cái gì lại có thể ngốc thành như vậy.

Hắn muốn cười, rồi hốc mắt lại khó hiểu mà nóng lên.

Hắn làm sao không rõ…

Trên đời này, đích xác sẽ không lại có người thứ hai, giống như Diệp Khai đối tốt với Phó Hồng Tuyết.

Chính là Phó Hồng Tuyết quý trọng Diệp Khai, nhưng không phải vì Diệp Khai đối tốt với Phó Hồng Tuyết.

—— vì thế hắn cũng nâng lên một bàn tay, vỗ nhẹ nhẹ lên chỗ hai tay Diệp Khai đang đan lại, sau đó nắm chặt. Làn da kề sát làn da, độ ấm cảm thụ độ ấm.

Tiếp đó, hắn hít một hơi, thầm nói một lời:

Đó là bởi vì… Ngươi là Diệp Khai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.