Lâm Thiển dẫn Lệ Trí Thành đi một nhà hàng đồ tây. Đã hơn chín giờ tối, nhà hàng vắng khách, bên trong đặc biệt yên tĩnh.
Nhân viên phục vụ đi tới, Lệ Trí Thành nhận quyển thực đơn rồi đặt xuống bàn.
“Tiếng Anh của tôi không tốt lắm, em cứ tự gọi món đi.”
Điều này Lâm Thiển có thể thông cảm. Rất nhiều người Trung Quốc khi đi ra
nước ngoài đều không muốn mở miệng. Hơn nữa, Lệ Trí Thành trước đó là
quân nhân, nếu anh nói tiếng Anh trôi chảy, cô mới thấy kỳ lạ.
Lâm Thiển cũng không khách sáo, xem thực đơn rồi gọi món bằng thứ tiếng Anh lưu loát. Liếc qua Lệ Trí Thành ở phía đối diện, cô hạ giọng dặn nhân
viên phục vụ: “Anh ấy không ăn sốt cà chua, đừng bỏ vào tất cả các món.
Thịt bò... anh ấy thích miếng to một chút, cũng đừng bỏ hành tây. Về đồ
uống, nhà hàng các anh có trà không? Đúng, chỉ cần là trà, trà của Anh
cũng được. Không, anh ấy không uống trà sữa...”
Đang nghĩ xem khẩu vị của Lệ Trí Thành còn điểm gì đặc biệt, Lâm Thiển đột nhiên cảm
thấy có ánh mắt khóa chặt trên mặt cô. Cô liền ngẩng đầu, bắt gặp Lệ Trí Thành cụp mi, cầm cốc nước uống một ngụm, tất cả đều bình thường.
Lâm Thiển hơi bối rối. Chắc anh không nghe hiểu đấy chứ? Biết đâu trình độ
tiếng Anh của anh cũng cao siêu? Không thể nào, một người quân nhân
trong cuộc sống thường ngày đâu cần dùng đến tiếng Anh.
Nghĩ như vậy, Lâm Thiển liền lấy lại tâm trạng bình thường.
Cô nhanh chóng phát hiện, buổi tối hôm nay không sốt ruột, căng thẳng và khó chịu như cô tưởng.
Trong thời gian chờ món ăn, Lâm Thiển ngẫm nghĩ, không biết nên chọn đề tài
nào nói chuyện để không khí thoải mái và tự nhiên. Lệ Trí Thành đã cởi
áo khoác ngoài, chỉ mặc áo thun có khóa màu xám thẫm, hai tay đặt trên
bàn. Lâm Thiển dừng mắt ở áo của anh. Ừm... kiểu này có tính năng giữ ấm rất rốt, hình thức cũng đẹp, lại có thể khoe thân hình rắc chắc của
người đàn ông. Anh khá biết nhìn sản phẩm, hơn nữa cũng rất biết mặc đồ.
Lệ Trí Thành đột nhiên lên tiếng, phá vỡ không khí yên lặng: “Em thường đến nhà hàng này à?”
Lâm Thiển đáp: “Cũng không thường xuyên, thời gian tôi ở Mỹ không dài. Hồi
học đại học, mỗi kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông, tôi thường đi Mỹ vài tuần.
Anh trai đưa tôi đến nhà hàng này mấy lần, món ăn ở đây không tồi.”
Lệ Trí Thành gật đầu.
Lâm Thiển lại giới thiệu các món ăn, đầu bếp và hoàn cảnh xung quanh. Lệ
Trí Thành vốn là người không nhiều lời, dù thỉnh thoảng nói những câu
khiến cô đỏ mặt hay xốn xang, cũng rất ngắn gọn và rõ ràng. Hôm nay Lâm
Thiển mới phát hiện, nếu thật sự có ý định trò chuyện, thật ra anh rất
biết cách điều tiết bầu không khí và khống chế cục diện.
Ví
dụ như bây giờ, phần lớn thời gian là Lâm Thiển mở miệng, anh chỉ thỉnh
thoảng thốt ra một hai câu, nhưng đề tài câu chuyện chuyển từ các món ăn sang cuộc sống đại học, từ thời đại học đến hứng thú và sở thích của cô một cách tự nhiên. Khi Lâm Thiển phát hiện ra điều này, Lệ Trí Thành đã nắm rõ những thông tin cơ bản như một số sự kiện lớn trong cuộc đời cô, quan hệ gia đình, thói quen vui buồn...
Vì vậy mới nói, âm thầm tiếp cận mục tiêu cũng là một trong những đặc tính của loài sói.
Nhưng cô không thể không thừa nhận, cuộc trò chuyện rất thoải mái và vui vẻ.
Lệ Trí Thành quả nhiên không hề tạo áp lực cho cô như anh tuyên bố trước đó. Chỉ là mỗi lúc Lâm Thiển kể chuyện say sưa, anh lại dùng ánh mắt
thâm trầm nhìn cô chăm chú, khiến trái tim đập rộn ràng. Tuy nhiên, cảm
giác đó không khiến cô chán ghét, thậm chí trong lòng còn dấy lên tia
ngọt ngào đầy nguy hiểm.
Bữa cơm sắp kết thúc, Lâm Thiển
quyết định giành lại thế chủ động một lần. Cô ngước nhìn Lệ Trí Thành.
Anh bây giờ giống một thanh niên trẻ trung tuấn tú, không có vẻ lạnh
nhạt bức người như trong bộ đồ comple ở công ty, cũng không có vẻ già
dặn lúc bày mưu tính kế. Lâm Thiển chợt có cảm giác mới mẻ, vì dường như anh lại để lộ diện mạo khác trước mặt cô. Đó là diện mạo của người đàn
ông bình thường vô hại.
Bắt gặp ánh mắt của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành buông dao dĩa, đợi cô lên tiếng.
Lâm Thiển: “Lệ tổng, tôi có thể hỏi anh ba vấn đề không?”
Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp: “Được.”
“Vấn đề thứ nhất...” Lâm Thiển mỉm cười: “Sao anh lại nghĩ ra những chiêu
kinh doanh đó, có bí quyết gì không?” Nếu đổi lại là người khác, Lâm
Thiển sẽ không hỏi. Có gì đáng hỏi chứ, kinh doanh là dựa vào khả năng
của mỗi người. Ví dụ Lâm Mạc Thần, cô có thể học mấy trò tính kế, phúc
hắc, tàn nhẫn của anh trai hay sao? Câu trả lời là không thể.
Còn Lệ Trí Thành thì khác, chiến lược thương mại của anh không giống mọi
người, đều dựa vào binh pháp. Lâm Thiển đã thắc mắc từ lâu, hiếm có dịp
gặp không khí thích hợp nên cô mới mở miệng.
Nghe xong câu hỏi, khóe mắt Lệ Trí Thành cười cười.
“Em muốn học sao?” Anh lên tiếng.
Lâm Thiển điềm nhiên trả lời: “Vâng. Bất cứ ai cũng muốn học.”
Lệ Trí Thành không lập tức mở miệng. Anh cầm cốc trà uống một ngụm mới
nhướng mắt nhìn cô: “Chỉ có một nguyên tắc, nguyên tắc đơn giản mà bất
kỳ sĩ quan chỉ huy nào cũng biết rõ.”
Lâm Thiển mở to mắt,
nghe anh nói tiếp: “Mọi kế hoạch hành động của tôi, đều nhằm mục đích
loại bỏ tất cả những chướng ngại tồn tại, để bảo đảm trên điểm quyết
thắng, có thể dùng ưu thế tuyệt đối về binh lực bao vây tiêu diệt đối
thủ với hiệu quả cao, tốc độ nhanh.”
Lâm Thẩn ngẩn người trong giây lát.
Đơn giản như vậy? Chỉ một câu nói thôi sao?
Cô thầm suy ngẫm và phân tích câu nói của Lệ Trí Thành.
“Loại bỏ tất cả chướng ngại”: trong “chiến dịch”, anh áp dụng kế gậy ông đập
lưng ông, giương đông kích tây, dụ Tư Mỹ Kỳ rơi vào cái bẫy Minh Thịnh,
khiến đối phương bị ràng buộc bởi một loạt điều kiện khắt khe như thời
hạn giao hàng, giá cả.
Khi Lệ Trí Thành chuyển sang điểm
quyết thắng là “thị trường túi xách bậc trung”, Tư Mỹ Kỳ không thể rút
binh lực chống lại kế hoạch “đánh tạt sườn” hạ giá sản phẩm của anh. Vì
vậy, đây chính là “dùng ưu thế tuyệt đối về binh lực bao vây tiêu diệt
đối thủ”? Trên thực tế, thực lực của Tư Mỹ Kỳ hơn hẳn Ái Đạt, nhưng đúng như anh nói, “mọi kế hoạch hành động” của anh, vừa to lớn vừa phức tạp, thật thật giả giả, chỉ nhằm mục đích rút hết binh lực của Tư Mỹ Kỳ ở
điểm quyết thắng. Đây là mục tiêu chiến lược Lệ Trí Thành đã nhắm tới từ lâu.
Ngẫm nghĩ kỹ, sự việc đúng là đơn giản như anh nhấn mạnh.
Nội tâm của Lâm Thiển trào dâng một nỗi xúc động. Cảm giác này giống hệt sự sôi sục nhiệt huyết mà anh mang đến cho cô lúc Ái Đạt rơi xuống đáy
vực.
Cô ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành, khóe miệng cong lên: “Cám ơn anh, tôi hiểu rồi.”
Lệ Trí Thành không bỏ qua bất cứ cử chỉ nào của người phụ nữ trước mặt.
Anh lại lên tiếng: “Về kế hoạch cụ thể...” Quả nhiên, mắt Lâm Thiển sáng rực, nôn nóng nhìn anh.
Lệ Trí Thành mỉm cười, cất giọng từ
tốn: “Có thể hiểu ý tứ nhưng không cách nào diễn đạt bằng lời.” Đáy mắt
cô vụt qua tia thất vọng, anh bình thản cầm ấm trà, rót đầy cốc rồi đặt
trước mặt cô: “Tuy nhiên, hai tháng sau tôi sẽ phát động “chiến dịch”
tiếp theo.”
Lâm Thiển sững sờ, vô thức cầm cốc trà Lệ Trí
Thành vừa rót, uống một ngụm nhỏ. Trò chuyện lâu như vậy, bây giờ cô mới phát giác cổ họng mình khô rát. Thế là cô lại uống một ngụm lớn, trong
đầu vụt qua ý nghĩ không liên quan, Boss cũng tinh tế chu đáo đấy chứ.
Lúc này, Lệ Trí Thành lại tiếp tục mở miệng: “Sắp đến cuộc chiến lớn, nếu
em muốn học thì hãy theo tôi. Chúng ta sẽ cùng tiến bước.”
Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch.
Có một số điều, cô vẫn còn mơ hồ không xác định. Nhưng có những chuyện, cô chẳng có cách nào kháng cự.
Lâm Thiển gật đầu một cách dứt khoát: “Được, tôi nhất định sẽ cố gắng học hỏi.”
Khóe mắt Lệ Trí Thành vụt qua ý cười: “Vấn đề thứ hai là gì?” Anh hỏi.
Thật ra vừa rồi Lâm Thiển nhất thời hưng phấn nên mới nói ba vấn đề. Bây
giờ, cô cúi đầu, ăn hết một miếng sa lát mới hỏi lại: “Vấn đề thứ hai... liệu anh có dùng mưu kế với phụ nữ không?”
Cô không ngẩng đầu, khóe mắt liếc Lệ Trí Thành. Dường như anh đang trầm ngâm, cũng tựa hồ đang nhìn cô chăm chú.
“Lâm Thiển, nếu tôi dùng kế để chiếm đoạt em...” Ngừng vài giây, anh nói
tiếp: “Vậy thì bây giờ, dù trái tim em vẫn chưa chính thức thuộc về tôi, nhưng trên danh nghĩa, em đã là bà Lệ rồi.”
Lâm Thiển giật
mình, ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành. Bắt gặp đôi mắt thăm thẳm của anh,
trái tim cô lại một lần nữa loạn nhịp. Mùi vị nguy hiểm thấp thoáng đâu
đây.
Anh nói rất nghiêm túc. Nếu anh tính kế hay sử dụng thủ đoạn, cô thật sự không chắc chắn, liệu mình có thể thoát thân?
Rõ ràng là lời nói khó tưởng tượng, nhưng khi Lệ Trí Thành thốt ra miệng
bằng giọng điệu bình thản, nó có một sức mạnh không dễ hoài nghi.
Lâm Thiển tiếp tục cúi đầu, cầm cái dĩa đẩy đi đẩy lại đồ ăn trong đĩa,
nghe Lệ Trí Thành đưa ra câu tổng kết cuối cùng về vấn đề này: “Vì vậy,
em có thể yên tâm về tôi.”
Một câu nói ngắn gọn nhưng cũng đủ khiến Lâm Thiển đỏ mặt tía tai.
“Tôi chẳng có gì cần yên tâm với không yên tâm.” Cô ngụy biện: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi anh mà thôi.”
“Ừ.” Lệ Trí Thành hạ giọng: “Rất tốt, chúng ta cũng nên thường xuyên “tùy tiện nói chuyện”.”
Lâm Thiển: “Tại sao?”
“Bởi vì, bất kể với tư cách một cấp dưới hay người phụ nữ, em cũng nên tìm hiểu tôi nhiều hơn.”
Giọng anh trầm thấp và kiên định, Lâm Thiển tiếp tục đỏ mặt.
“Vấn đề thứ ba là gì?” Lệ Trí Thành hỏi cô.
Lâm Thiển cố gắng trấn tĩnh. Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
“Nếu có một ngày, người phụ nữ anh yêu mang đến nỗi đau như thể lột da rút gân cho anh. Anh sẽ làm gì?”
Lệ Trí Thành yên lặng nhìn cô, thần sắc không thay đổi. Vài giây sau, anh
mới lên tiếng: “Nếu đó là người phụ nữ tôi yêu, vậy thì tôi chỉ có
thể... cam tâm tình nguyện.”
***
Lúc hai người rời khỏi nhà hàng, tuyết đã ngừng rơi.
Đường phố vẫn rực rỡ ánh đèn. Bên lề đường ướt rượt, hoa tuyết đọng trên cành cây thỉnh thoảng rơi xuống, không khí lạnh giá nhưng rất dễ chịu.
Trong cảnh đêm như vậy, tâm trạng của con người dường như cũng trở nên thanh
thản hơn. Thanh thản chờ đón đêm giao thừa ở đất nước xa lạ tươi đẹp
này.
Vì vậy khi Lệ Trí Thành đề nghị “đi dạo”, Lâm Thiển lập tức đồng ý.
Có lẽ lúc ở nhà hàng trò chuyện quá nhiều, hơn nữa đây là lần đầu tiên Lâm Thiển và Lệ Trí Thành đi sâu tìm hiểu đối phương nên khi dạo bộ trên
đường phố, cả hai đều im lặng.
Đi một đoạn, họ nghe thấy tiếng hát ở phía trước, giai điệu giống bài hát nổi tiếng của Trung Quốc “Truyền nhân của rồng”.
Lâm Thiển mỉm cười: “Tôi nhớ phía trước có một công viên, chắc tiếng hát phát ra từ nơi đó.”
Lệ Trí Thành: “Chúng ta đi xem.”
Công viên là một không gian màu xanh hình bầu dục cực lớn. Lệ Trí Thành và
Lâm Thiển đi lên bậc thang màu trắng, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy dốc
núi thoai thoải và lối đi ngoằn ngoèo màu trắng giữa rừng cây. Phía xa
xa có một sân khấu, ánh đèn lấp lánh, âm nhạc xập xình. Không ít người
tụ tập dưới sân khấu, nhảy múa hát ca.
Lệ Trí Thành và Lâm
Thiển đi một đoạn, gặp mấy học sinh người châu Á đi ngược chiều, bọn họ
nhiệt tình chào hỏi: “Hi, anh chị có phải là người Trung Quốc không?
Chúc mừng năm mới.”
Lâm Thiển cười: “Chúc mừng năm mới! Phía trước có hoạt động gì thế?”
Một học sinh đáp: “Hội du học sinh tổ chức party chào đón năm mới.”
Lâm Thiển quay sang Lệ Trí Thành: “Chúng ta đi xem màn biểu diễn “Chào đón năm mới” đi.”
Khóe mắt Lệ Trí Thành ẩn hiện ý cười: “Được.”
Tiến lại gần mới thấy, người ở xung quanh sân khấu không đông lắm, chỉ cỡ
dăm chục người. Sân khấu dựng ở khu đất trống trong công viên, mặc dù
vừa mới có tuyết rơi nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của
mọi người.
Lúc này, một cô gái trẻ mặc bộ đồ cổ trang lấp
lánh, tay cầm cái quạt giấy đứng trên sân khấu múa điệu cổ điển “Thủy
nguyệt kính hoa”. Tuy động tác của cô không chuyên nghiệp nhưng người ở
dưới sân khấu vẫn vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt. Lệ Trí Thành và Lâm
Thiển đứng ở vòng ngoài, sắc mặt anh ôn hòa còn cô nở nụ cười rạng rỡ.
Con người là động vật kỳ lạ.
Ở trong nước, mọi người ngày càng không có cảm giác với Tết âm lịch, cũng chẳng có hứng thú xem chương trình “Chào đón năm mới” trên tivi dù nó
vô cùng hoành tráng. Nhưng vào thời khắc này, xem tiết mục có thể nói
rất sơ sài của du học sinh, chứng kiến sự nhiệt tình của khán giả ở
dưới, thậm chí có người viền mắt đỏ hoe, tâm trạng của Lâm Thiển cũng
trở nên sôi sục.
Cô xem một cách say mê, cùng người bên cạnh
vỗ tay tán thưởng, vui mừng hớn hở. Cô thậm chí quên cả Lệ Trí Thành ở
bên cạnh. Khi vô tình ngoảnh đầu, cô mới phát hiện anh đang nhìn cô đăm
đăm, không biết bao lâu rồi.
Trong lòng Lâm Thiển lại xuất hiện tia ngọt ngào mông lung nhưng cũng đầy nguy hiểm.
Đúng lúc này, Lệ Trí Thành mở miệng: “Em rất dễ bị khơi gợi nhiệt huyết.”
Lâm Thiển ngẩn người. Lâm Mạc Thần không dưới một lần khinh thường cô, nói
cô dễ mềm lòng, dễ tin tưởng người khác, dễ trao tấm chân tình. Nhưng cô cảm thấy như vậy cũng chẳng có gì không thỏa đáng. Giống như Lâm Mạc
Thần dạy cô phải lột da rút gân đàn ông, nhưng cô sẽ không bao giờ làm
điều đó với người cô yêu. Cùng lắm bỏ chút tâm tư, đừng để đối phương dễ dàng chiếm thế thượng phong là được.
Về lời nhận xét của Lệ
Trí Thành, Lâm Thiển cũng không giải thích nhiều mà chỉ hàm hồ đáp: “Ừm, tôi đang nỗ lực để trở nên trầm ổn hơn.”
Ai ngờ anh lên tiếng: “Không cần.”
Lâm Thiển lại quay sang Lệ Trí Thành, nhưng anh đã ngoảnh mặt về phía trước xem biểu diễn. Lâm Thiển trầm mặc trong giây lát, cũng quay đầu về phía sân khấu.
Anh nói không cần. Ý của câu này là, anh thích tính cách đó của cô, vì vậy cô không cần thay đổi?
Hay là... cô không cần trở nên trầm ổn, bởi vì có anh bên cạnh?
Hai má Lâm Thiển lại một lần nữa nóng ran.
Không xong rồi, bị anh âm thầm “tấn công” nhiều lần, dù bây giờ câu nói của
anh không hề mờ ám, trong đầu cô cũng bắt đầu tưởng tượng...
Hai người xem thêm một lúc mới rời khỏi khu vực sân khấu, đi men theo con đường nhỏ màu trắng về một bên công viên.
Lâm Thiển thầm tính toán, bây giờ hơn mười một giờ đêm, đi bộ xuyên qua
công viên, ra cổng đón taxi đưa Lệ Trí Thành về khách sạn, có lẽ cô kịp
về nhà đón giao thừa với anh trai.
Vừa đi một đoạn, hai người nhìn thấy bức tường đá đen sì sì sừng sững ở phía trước. Bức tường cao
khoảng mười mét, phía trên còn có nhiều mô bám, trông có vẻ nguy hiểm.
Thì ra đây là trò leo núi nhân tạo.
Dù thời tiết giá lạnh
nhưng vẫn có mấy thanh niên bám vào vách đá, ra sức leo lên cao. Dưới
đất có mấy người dùng tiếng Anh chỉ huy, cổ vũ, không khí rất sôi nổi.
Lâm Thiển dừng bước, liếc qua nơi đó. Lệ Trí Thành biết ý, lên tiếng: “Em có muốn thử không?”
Hả? Lâm Thiển ngoảnh đầu nhìn anh.
Không thể không thừa nhận, Lệ Trí Thành lúc này vô cùng đẹp trai. Bởi vì anh
cởi áo khoác ngoài ném xuống bãi cỏ, sau đó xắn tay áo trong, để lộ cánh tay rắn chắc. Tiếp theo, anh tháo đồng hồ bỏ vào túi áo rồi quay sang
cô: “Hay là chúng ta đánh cược đi.”
Lâm Thiển tỏ ra hứng thú: “Cược gì cơ?”
Anh mỉm cười: “Nếu em leo lên đỉnh trước, có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào
với tôi, tôi cũng sẽ đáp ứng. Nếu tôi leo lên đỉnh trước...”
Lâm Thiển giật mình thon thót. Cuối cùng anh cũng nhắc đến chuyện đó.
Cô hít một hơi sâu. Ai ngờ Lệ Trí Thành bình thản nói tiếp: “Mười hai giờ đêm nay, em cùng tôi đón năm mới.”
Lâm Thiển đảo tròng mắt. Chỉ có vậy thôi? Không phải bắt cô làm bạn gái của anh hay sao?
Cô bất giác thở phào nhẹ nhõm.
“Điều kiện này không có lợi cho anh.” Cô hỏi: “Nếu thắng, tôi đòi cả tập đoàn Ái Đạt của anh thì sao?”
Lệ Trí Thành cười cười, đi đến bức tường đá: “Quân tử nhất ngôn. Nếu em thắng, em muốn thế nào cũng được.”
Lâm Thiển mỉm cười, đồng thời cũng bị kích thích lòng hiếu thắng trước thái độ tự tin của anh. Cô nghĩ bụng, tuy là quân nhân nhưng anh phần lớn
chỉ huy, bắn súng, chứ không phải chuyên gia leo vách núi. Trong khi cô
tương đối thạo trò này, coi như có cơ hội thắng cuộc.
Thế là Lâm Thiển cũng cởi áo khoác, găng tay, mũ và khăn quàng cổ, sau đó đi về phía vách đá.
Người thích hoạt động ngoài trời thường có tính cách vui vẻ và thân thiện.
Nghe Lâm Thiển nói muốn thử, một thanh niên da đen lập tức bảo người bạn buộc dây thừng cho bọn họ, sau đó nói tiếng Trung ngọng nghịu: “Chúc
mừng năm mới! Go go go!”
Lúc này đêm đã rất khuya, tiếng nhạc từ sân khấu cách đó không xa truyền tới, khiến người nghe có cảm giác
ấm lòng. Ngọn đèn trên cao tỏa ánh sáng dịu dàng xuống bức tường đá.
Lâm Thiển và Lệ Trí Thành đứng cách nhau khoảng một mét dưới chân vách đá.
Cô quay sang nhìn anh bằng ánh mắt thách thức: “Có thể bắt đầu chưa?”
Lệ Trí Thành ngước nhìn đỉnh tường đá, khóe miệng nhếch lên: “Bắt đầu.”
Vừa dứt lời, Lâm Thiển lập tức leo lên. Ai ngờ, di chuyển một đoạn, cô đột
nhiên cảm thấy điều gì đó lạ thường. Cô lập tức dừng lại, cúi đầu quan
sát. Hóa ra Lệ Trí Thành vẫn đứng yên một chỗ bất động.
“Sao anh không leo?” Lâm Thiển hỏi.
Anh cất giọng ôn hòa: “Nhường em năm phút.”
Nếu nói trước đó Lâm Thiển chỉ bị khơi gợi lòng hiếu thắng, vậy thì vào
thời khắc này, toàn bộ máu nóng trong thân thể cô đã bị thái độ của Lệ
Trí Thành kích thích.
Nhường cô năm phút ư?
Bức tường đá không quá cao, vậy mà anh nhường cô những năm phút? Khoảng thời gian năm phút cũng đủ để cô leo nửa già rồi.
Tự nhiên được lợi, Lâm Thiển cũng không từ chối. Lệ Trí Thành thể hiện
thái độ khinh thường thực lực của cô, nhưng cô không cảm thấy bị sỉ
nhục. Anh muốn nhường, lẽ nào cô ngăn cản anh? Chẳng tội gì phải làm
vậy.
Ôm ý nghĩ tất thắng, Lâm Thiển tiếp tục leo lên cao.
Dưới mặt đất lúc này xuất hiện một số thanh niên người Hoa. Nghe cuộc đối
thoại của hai người, bọn họ hò reo cổ vũ, đồng thời giải thích với bạn
đồng hành khác màu da. Lâm Thiển vừa leo thêm một đoạn liền nghe thấy
tiếng tán thưởng của mọi người với Lệ Trí Thành: “Động tác của cô ấy rất đẹp, anh bạn!”
Lệ Trí Thành gật đầu với bọn họ, sau đó tiếp
tục dõi theo người phụ nữ đang tranh thủ từng giây từng phút ở trên vách đá, một lòng muốn thắng anh.
Khóe miệng anh nhếch lên.
***
Lâm Thiển đã leo hai phần ba vách đá, mô bám có độ khó cao nhất cách đó
không xa. Đang định tiếp tục tiến lên, cô liền nghe thấy tiếng hét lớn ở bên dưới: “Hết năm phút.”
Lâm Thiển giật mình. Tuy cô dễ
“sôi sục nhiệt huyết” như Lệ Trí Thành nhận xét nhưng một khi bắt tay
làm việc, tố chất tâm lý của cô tương đối vững vàng, cũng rất tập trung. Vào giây phút này, cô tự nhủ, đừng nhìn xuống bên dưới, mặc kệ anh có
đuổi kịp hay không, chỉ cần tiếp tục leo lên theo nhịp độ của mình là
được.
Ai ngờ đúng lúc này, cô liền nghe thấy giọng nói trầm ấm từ dưới vọng lên: “Lâm Thiển, tôi bắt đầu đuổi theo rồi.”
Lâm Thiển đang giẫm vào một khe nhỏ trên tường đá, nghe giọng nói bình tĩnh của Lệ Trí Thành, không hiểu sao tim cô đập mạnh, chân bị trượt, suýt
nữa không đứng vững.
Lâm Thiển hít một hơi sâu. Cũng không
biết có phải anh cố tình khiến lòng cô hỗn loạn, nhưng cô vẫn không nhịn được, mắng thầm anh là “đồ thâm hiểm”. Cô tiếp tục leo lên đỉnh.
Lâm Thiển luôn nhắc bản thân đừng bận tâm đến Lệ Trí Thành, nhưng tiếng
suýt xoa ở bên dưới quá rõ ràng. Cô gần như không thể tưởng tượng, động
tác của anh đẹp đến mức nào.
“Điểm quyết thắng” ở ngay trước mặt, Lâm Thiển không nhịn được, liếc xuống phía dưới.
Vừa nhìn, cô lập tức giật nảy mình, bởi Lệ Trí Thành đã ở ngay dưới chân,
hai người chỉ cách nhau một đoạn bằng chiều cao thân hình.
Tốc độ của anh là tốc độ tên lửa hay sao? Anh từng là bộ đội đặc chủng à?
Chỉ một giây phút ngắn ngủi nhưng Lâm Thiển cũng nhìn thấy động tác gãy gọn dứt khoát của anh. Mái tóc ngắn bị gió thổi loạn xạ, gương mặt trầm
tĩnh rất chăm chú. Một động tác nhướn người, tay anh đã ngang bắp chân
cô.
Lâm Thiển vội vàng quay đầu, ra sức leo lên.
Dù là vách đá dựng trong công viên nhưng đoạn cuối vẫn có độ khó nhất
định, thêm vào đó vách đá rất trơn nên Lâm Thiển thử mấy lần cũng không
được.
Lúc này, cô không cần cố ý quan sát Lệ Trí Thành, bởi
anh đã leo lên ngang bằng cô. Hình bóng màu đen như con báo nhanh nhẹn
trong đêm tối, cách cô không đến một thước.
Lệ Trí Thành tạm
thời dừng lại, không tiếp tục leo lên đỉnh. Anh quay đầu về phía Lâm
Thiển, cất giọng pha lẫn ý cười: “Em chịu thua chưa?”
Đang ở
trạng thái toàn lực chiến đấu, Lâm Thiển nhất thời quên mất người đàn
ông này là Boss của mình, cũng quên chuyện anh đang theo đuổi mình, cô
ngẩng đầu trả lời bằng ngữ điệu kiêu ngạo: “Còn lâu.” Sau đó, cô lại
trèo lên trên.
Ai ngờ lần này cô giẫm phải một mô đá có vấn
đề, tựa hồ hơi lung lay. Chân trượt xuống, cơ thể mất thăng thằng, Lâm
Thiển liền rời khỏi bức tường, rơi xuống dưới.
Bên dưới vang
lên tiếng kêu sợ hãi và tiếng thở dài đầy tiếc nuối. Cả người Lâm Thiển
văng đi văng lại như con diều. Cô sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Vách đá, Lệ Trí Thành, cây cối và sân khấu phía xa xoay chuyển trước
mắt cô. Theo phản xạ, Lâm Thiển giơ tay muốn bám lấy thứ gì đó để cố
định thân thể. Đúng lúc này, tay trái của cô bị giữ chặt, một sức mạnh
truyền tới, cả người cô được kéo lên trong giây lát.
Tiếp
theo, đập vào mắt Lâm Thiển là đôi mắt đen hun hút của Lệ Trí Thành.
Vòng eo bị anh ôm trọn, người cô dán vào vòm ngực anh. Sau đó, anh lập
tức xoay người, cố định cô vào tường đá, chấm dứt tình trạng lắc lư của
cô.
“Không sao đấy chứ?” Bên dưới có người hỏi lớn tiếng.
“Trời ạ, sao anh ấy làm được nhỉ?”
Lâm Thiển thở hổn hển. Mặc dù trên người thắt dây an toàn nhưng bị rơi
xuống và đung đưa trong không trung ở độ cao như vậy, ai mà chẳng sợ
hãi? Cô ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành, đồng thời cất giọng khô khốc: “Tôi
không sao.”
Lệ Trí Thành không nói một lời, chỉ cúi đầu nhìn cô.
Ngọn đèn ở trên cao chiếu xuống đỉnh đầu anh. Trời lại không biết có tuyết
rơi từ bao giờ, hoa tuyết bay lất phất xung quanh người họ. Bởi vì căng
thẳng, tim Lâm Thiển đập rất nhanh. Tay Lệ Trí Thành ôm eo cô, người anh đè cô vào tường đá. Thân thể anh rất ấp áp, Lâm Thiển thậm chí nghe
thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực anh, nhịp tim cũng nhanh
như cô.
Anh đang lo lắng cho cô?
“Tôi không sao, chuyện nhỏ ấy mà.” Cô vội lên tiếng.
“Ừ.” Anh đáp khẽ, cánh tay vòng qua thắt lưng Lâm Thiển càng siết chặt: “Tôi sẽ không để em xảy ra chuyện.”
Lâm Thiển không nhịn được, khóe miệng cong lên. Đúng vào lúc này, một hồi chuông dài không biết từ phương nào truyền tới.
Tiếp theo là tiếng các du học sinh đồng thanh đếm ngược: “Mười, chín, tám, bảy...”
Không ngờ đã đến giây phút giao thừa.
Lệ Trí Thành, Lâm Thiển và đám thanh niên ở bên dưới cùng đếm: “Bốn, ba, hai, một.”
Ở một nơi không xa vọng đến tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Đám thanh
niên nhiều màu da khác nhau dưới mặt đất cũng hét lên bằng tiếng Trung
lẫn tiếng Anh: “Happy New Year!” “Chúc mừng năm mới” “Năm ngựa...
happy.”
Lâm Thiển quay đầu, lập tức chạm mắt Lệ Trí Thành. Hai người đồng thời mỉm cười.
“Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới!”
Lâm Thiển đã qua cơn hoảng sợ. Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ở xung quanh, cô tươi cười nói với Lệ Trí Thành: “Vì thua cuộc nên tôi đã thực hiện
lời hứa.”
Ý cười nơi khóe miệng Lệ Trí Thành vẫn chưa tan biến: “Ừ.”
Lâm Thiển nhìn sâu vào mắt anh, cất giọng chân thành: “Nguyện vọng của tôi
trong năm mới là tập đoàn Ái Đạt tràn đầy tinh thần, quay về đỉnh cao.”
Lệ Trí Thành chỉ yên lặng nhìn cô, không lên tiếng.
Lúc này, người ở dưới đất bắt đầu gọi bọn họ, kéo sợi dây trên người Lâm
Thiển, định từ từ thả cô xuống đất. Ai ngờ, dù anh ta kéo rất mạnh, bên
trên vẫn không nhúc nhích.
Lâm Thiển cũng cảm nhận thấy, bởi
vì Lệ Trí Thành khóa chặt eo cô trong cánh tay đầy sức mạnh của anh, nên cô không thể động đậy.
Sau đó, anh đột nhiên cúi mặt. Lâm Thiển giật mình, anh muốn hôn cô?
Ở giây tiếp theo, hơi thở của người đàn ông phả vào mặt Lâm Thiển, nhưng anh tiếp tục hạ thấp, vùi mặt vào hõm vai cô.
Không phải là nụ hôn, mà là một cái ôm. Một cái ôm trên không trung.
Mặt Lâm Thiển hoàn toàn dán vào ngực Lệ Trí Thành, mũi cô chỉ ngửi thấy mùi hương thanh lạnh từ người anh. Sau đó, giọng nói trầm ấm của anh vang
lên bên tai cô: “Nguyện vọng của tôi trong năm mới là...”
Lâm Thiển thót tim.
Nguyện vọng là cô trở thành bạn gái anh? Hay cô đồng ý gả cho anh?
Nhưng không ngờ, Lệ Trí Thành cất giọng dịu dàng chưa từng thấy: “Tôi và phó
tướng Lâm luôn vui vẻ và hạnh phúc như ngày hôm nay.”