Sáng hôm sau, Tổ dự án lại một lần nữa được thành lập. Tổ trưởng là Tổng giám sát marketing
Tiết Minh Đào, thành viên gồm bốn người: giám đốc marketing cao cấp trên Trần Đông, ba người còn lại cũng là thành viên của tổ công tác xử lý
khủng hoảng trước đây, trưởng phòng hành chính Châu Nhã Hinh, nhân viên
kỹ thuật Cát Tùng Chí và chủ quản bộ phận sản xuất Đồng Dũng. Bởi vì lần trước có biểu hiện xuất sắc nên ba người này được chọn vào Tổ dự án.
Sau bữa trưa, Lâm Thiển vừa quay về vị trí liền nhìn thấy Lệ Trí Thành từ văn phòng đi ra ngoài. Anh nói với cô: “Đi Tổ dự án.”
Từ tòa văn phòng chính đến tòa nhà nhỏ độc lập nơi Tổ dự án làm việc phải
đi bộ một đoạn. Bây giờ là giờ nghỉ trưa, lối đi rợp bóng cây xanh im
lìm vắng vẻ. Hai người đi một đoạn, Lệ Trí Thành đột nhiên hỏi: “Em đoán khả năng thắng thầu là bao nhiêu phần trăm?”
Lâm Thiển dừng
bước, sao Boss lại hỏi cô vấn đề này? Anh hy vọng nghe câu trả lời thế
nào? Đây là “củ khoai nóng bỏng tay”[1] đấy, Boss có biết không?
[1] “Củ khoai nóng bỏng tay” chỉ sự việc khó khăn.
Cô nhướng mắt, thấy anh cũng đứng lại, nhìn cô chăm chú.
Lâm Thiển trầm ngâm trong giây lát, trả lời thành thật: “Không đến... năm mươi phần trăm.”
Lệ Trí Thành cất giọng nhàn nhạt: “Ừ, bọn họ cũng đánh giá như vậy.”
Lâm Thiển nhíu mày. “Bọn họ” chỉ những người quản lý cao cấp như Cố Diên
Chi, Lưu Đồng... Cô đã sớm lường trước họ cũng sẽ có phán đoán tương tự. Nhưng bây giờ khi Boss thốt ra miệng, trong lòng cô chợt có cảm giác
chua xót.
Lâm Thiển vừa định nói câu gì đó để làm dịu bầu không khí, Lệ Trí Thành đã sải bước dài đi về phía trước.
Tổ dự án vẫn áp dụng hình thức làm việc khép kín. Lúc Lâm Thiển và Lệ Trí
Thành đi vào, bọn họ đang ngồi trong một tòa văn phòng lớn, vùi đầu vào
công việc.
Tiết Minh Đào báo cáo ngắn gọn với Lệ Trí Thành kế hoạch của ngày hôm nay như chỉnh lý, soạn tư liệu cần thiết, đồng thời
tính toán chính xác mức giá dự thầu, thời gian giao hàng, cố gắng đến
tầm chiều tối hoàn thành bản sơ thảo.
Lệ Trí Thành gật đầu, đi vòng quanh một lượt, xem xét tài liệu rồi cùng Lâm Thiển ra ngoài.
Lâm Thiển tưởng hai người quay về văn phòng, ai ngờ anh đi thẳng tới bãi đỗ xe: “Chúng ta đi phố Xuân Thành.”
Lâm Thiển hơi nhíu mày, rảo bước nhanh theo anh.
Phố Xuân Thành là con phố thương mại nằm ở trung tâm thành phố, nhà cao
tầng san sát. Cửa hàng Flagship[2] của Ái Đạt và Tư Mỹ Kỳ đều nằm trên
con phố này.
[2] Cửa hàng Flagship là cửa hàng chính của các nhãn hiệu sản phẩm, thường nằm ở khu trung tâm thương mại sầm uất.
Xe ô tô lặng lẽ dừng lại bên lề đường, Lâm Thiển nhìn “Cửa hàng Flagship
Ái Đạt” ở bên trái đầu đường phía trước, thầm thở dài một tiếng. Khi
quay sang cửa hàng Flagship Tư Mỹ Kỳ ở bên phải nơi gần hơn, cô lại thở
dài. Đúng là “kẻ ăn không hết người lần không ra”.
Hai cửa
hàng Flagship đều là tòa nhà trang trí lộng lẫy nhưng bên Ái Đạt rất
vắng vẻ, đèn trong cửa hàng tối mờ, ngòai cửa kính dán dòng chữ “Giảm
giá” nổi bật. Thậm chí tầng một có hai gian mặt tiền cho người khác
thuê, bán “Áo lông vũ giá đồng hạng 99 đồng.”
Tình trạng vô cùng điêu linh.
Trong khi bên Tư Mỹ Kỳ đèn đóm sáng choang, khách ra vào nườm nượp. Ngoài cửa kính dán dòng chữ “Hàng mới về”. Nhân viên bán hàng bận rộn chạy đi
chạy lại tiếp đón khách.
Trước tình trạng tương phản này, Lâm Thiển chỉ có thể kết luận, một chiến lược thất bại có thể khiến doanh
nghiệp tư nhân xuất sắc có bề dày vài chục năm sụp đổ với tốc độ khó có
thể tưởng tượng.
Cô lén liếc Lệ Trí Thành. Vẻ mặt của anh vẫn điềm tĩnh như thường lệ, như một núi băng bất động, chỉ có ngón tay gõ
nhẹ trên vô lăng.
Lâm Thiển cân nhắc câu từ rồi mở miệng: “Lệ tổng, thật ra xét về chất lượng sản phẩm, chúng ta không thua kém Tư Mỹ Kỳ và Tân Bảo Thụy, đây là kết quả do tôi tự so sánh. Thậm chí tôi cảm
thấy chất lượng của chúng ta còn tốt hơn bọn họ. Nền tảng của chúng ta
không có gì đáng phàn nàn.
Giống như lần này Minh Thịnh tổ
chức đấu thầu, tuy thư mời được gửi tới sáu công ty, nhưng chỉ ba công
ty có thể sản xuất sản phẩm cao cấp đạt tiêu chuẩn quốc tế. Tôi cho rằng chỉ cần làm tốt Hồ sơ dự thầu, chúng ta vẫn có cơ hội thắng lợi.
Về phương diện cửa hàng cửa hiệu cũng vậy thôi, không phải sản phẩm của
chúng ta kém, mà là trước đó... “binh bại như núi đổ”, đồng thời chúng
ta bị các công ty khác liên kết chèn ép, dẫn đến hàng tốt giá hạ cũng
không bán được. Thật ra chỉ cần đổ tiền tạo dựng lại thương hiệu, tôi
nghĩ lượng tiêu thụ sẽ không đến nỗi nào.”
Nhận định này là sự thực, nhưng trong cuộc đời, bất cứ điều gì bao giờ cũng nói dễ hơn làm.
Lệ Trí Thành ngoảnh đầu nhìn cô: “Ừ, chúng ta cứ tiến từng bước một.”
Giọng nói trầm ấm rõ ràng, đầy sức mạnh của anh khiến từng câu từng chữ đi
thẳng vào trái tim người phụ nữ. Lâm Thiển hiếm khi bị ảnh hưởng bởi
ngôn từ của người khác, nhưng vào thời khắc này, chỉ một câu nói đơn
giản của anh cũng khiến cô cảm thấy một sức mạnh chân thành và kiên
định.
Dù là người khéo ăn nói nhưng cô nhất thời không biết
đối đáp ra sao. Không, bây giờ chẳng cần nói điều gì cả, Cô mỉm cười
nhìn vào mắt Lệ Trí Thành... Đúng, cô nên cho Boss cảm giác hai người
giống cấp trên và cấp dưới nhưng cũng giống tri kỷ.
Đúng lúc
này, khóe mắt Lâm Thiện bắt gặp động tĩnh bất thường ở phía trước. Cô
ngoảnh đầu, lập tức phát hiện ra Trần Tranh. Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Anh ta đang cùng mấy người xuống xe ô tô, đồng thời quay mặt về phía cửa
hàng Flagship Tư Mỹ Kỳ, sau đó anh ta thong thả đi về bên này.
“Boss!” Lâm Thiển kêu một tiếng, đồng thời cúi thấp người né tránh tầm nhìn của Trần Tranh. Thấy Lệ Trí Thành vẫn ngồi yên bất động, cô vô thức định
kéo tay anh xuống dưới.
Ai ngờ phản ứng của Lệ Trí Thành
nhanh kinh hồn. Vừa chạm vào cổ tay anh, Lâm Thiển liền cảm thấy một sức mạnh ập đến. Sau đó, cổ tay cô bị anh giữ chặt.
Lâm Thiển ngây người, Lệ Trí Thành liếc cô một cái đồng thời vẫn cúi thấp người, trốn ở dưới vô lăng.
Cô vẫn bị anh nắm cổ tay. Lúc này, thân thể và mặt hai người cách nhau
chưa đến mười xen ti mét. Cô tựa hồ có thể nhìn rõ đôi lông mày đen của
anh và hình bóng cô trong đôi mắt anh. Hơi thở nóng hổi của anh dường
như phả vào mặt cô.
Lệ Trí Thành yên lặng nhìn cô.
Lâm Thiển hơi đỏ mặt, mở miệng giải thích: “Lệ tổng, chúng ta đến đây tìm hiểu tình hình, không thể để đối phương phát hiện.”
Kỳ thực Lâm Thiển nghĩ, Trần Tranh là kẻ không từ thủ đoạn, lại thích cười nhạo người khác. Nếu bị anh ta bắt gặp, chỉ e anh ta sẽ thách thức hay
nói những lời khó nghe. Sao cô có thể để Lệ Trí Thành rơi vào hoàn cảnh
này? Tất nhiên cô cũng không thể nói rõ với anh.
“Ừ.” Anh đáp khẽ, vẻ mặt trầm tĩnh, cũng không biết có nhận ra dụng ý của cô. Nhưng
bây giờ, điều Lâm Thiển quan tâm hơn cả... là khoảng cách giữa hai người dường như không thích hợp.
Tay cô vẫn nằm trong tay anh. Lâm Thiển đoán vừa rồi đại khái là phản ứng tự vệ của Boss, bây giờ Boss
vẫn chưa định thần nên quên không buông tay. Lâm Thiển không tiện rút
tay về, trong lòng rất ngại ngùng. Bàn tay đàn ông to lớn thô ráp nhưng
cũng rất ấm áp, cô thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng vết chai mỏng ở lòng bàn tay anh áp trên mu bàn tay mềm mại của cô.
Một ý nghĩ
không liên quan xuất hiện trong đầu Lâm Thiển: lúc cởi bỏ quân phục và
khoác bộ comple, anh thật sự giống công tử nhà giàu. Nhưng bàn tay anh
tương đối lớn và thô ráp, quả nhiên về bản chất anh vẫn là người đàn ông chân chính.
Lệ Trí Thành vẫn giữ nguyên tư thế cúi thấp
người, yên lặng nhìn Lâm Thiển. Trong không gian chật hẹp, hơi thở của
hai người dường như hòa quyện.
Không ổn, tình huống này rất không ổn.
Lâm Thiển lập tức quay sang một bên. Cô giả bộ cúi thấp hơn, đồng thời thản nhiên hỏi: “Anh ta đã đi chưa?”
Lệ Trí Thành ở phía trên cô, chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể quan sát tình hình bên ngoài. Vài giây sau anh nói: “Vẫn chưa.”
Lâm Thiển đành giữ nguyên tư thế bất động.
Chỉ là cô dần phát hiện tư thế này càng bất thường, bởi hơi thở ấm nóng của Lệ Trí Thành thổi vào cổ cô rõ mồn một. Chắc chắn anh vô ý, nhưng cũng
đủ khiến cô có cảm giác xuất hiện một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua
vùng cổ.
Giống như nhiều người phụ nữ, vùng cổ là bộ phận
tương đối nhạy cảm, nhưng bây giờ Lâm Thiển chỉ có thể cứng đờ người.
Tiếp theo, một luồng khí nóng từ cổ lan truyền lên mặt, Lâm Thiển không
cần soi gương cũng biết, hai má cô chắc chắn đã ửng đỏ.
Hừ... tên Trần Tranh đáng ghét này, sao còn lần chần mãi? Chẳng phải anh ta
luôn có tác phong nhanh nhẹn? Sao hôm nay dừng ở ngoài cửa lâu thế? Đúng là người đàn ông này sinh ra để khiến cô bực mình.
Một lúc sau, đến khi Lâm Thiển mỏi cổ, mới nghe thấy Lệ Trí Thành lên tiếng: “Đi rồi.”
Lâm Thiển lập tức ngồi thẳng người, thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Lệ Trí
Thành tựa hồ mới phát hiện anh vẫn đang nắm tay Lâm Thiển, liền buông
tay cô.
Lâm Thiển cố tỏ ra trấn tĩnh, mỉm cười với anh: “Boss, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lệ Trí Thành dường như không để ý đến tình huống ngượng ngùng vừa rồi, anh nhìn thẳng về phía trước, đặt tay lên vô lăng, bình thản trả lời: “Về
công ty.”
Sau khi về công ty, Lâm Thiển nhanh chóng lao vào
công việc căng thẳng. Tầm chiều tối, cô và Lệ Trí Thành lại đi đến chỗ
Tổ dự án.
Không chỉ bọn họ, Cố Diên Chi và Phó tổng giám đốc
phụ trách kỹ thuật sản xuất cũng có mặt. Ba lãnh đạo cao cấp cùng thẩm
định bản thảo hồ sơ dự thầu.
Bên ngoài trời sẩm tối, cả khuôn viên công ty rộng lớn và tĩnh mịch, chỉ có nơi này bật đèn sáng trưng.
Tiết Minh Đào nghiêm nghị báo cáo: “... Về phương diện giá cả, mức đơn
giá thấp nhất là 1500 NDT, không thể thấp hơn. Bởi vì chúng ta sử dụng
vật liệu đắt nhất, dù là vật liệu tồn kho nhưng giá thành cũng có giới
hạn. Mặt khác, nếu còn hạ thấp giá... khoản thanh toán đầu của khách
hàng không đủ để chúng ta duy trì sản xuất.
Về phương diện
thời hạn giao hàng, bởi vì lô hàng này có yêu cầu chất lượng rất cao, dù công nhân một ngày làm ba ca không ngừng nghỉ, nhanh nhất cũng cần sáu
tháng mới hoàn thành toàn bộ lô hàng...”
Anh ta nói xong, cả
Tổ dự án đều nhìn ba vị lãnh đạo bằng ánh mắt có phần mệt mỏi nhưng cũng hưng phấn và chờ đợi. Lâm Thiển biết bọn họ chờ đợi điều gì, dựa vào
tính toán thông thường, mức giá và thời gian giao hàng như vậy đã rất ưu việt. Tuy nhiên...
Ba vị lãnh đạo đều im lặng. Cuối cùng Cố
Diên Chi mở miệng trước: “Cũng được, nhưng chưa phải tốt nhất. Theo tôi
được biết, con người Trần Tranh rất tàn nhẫn, lần này chúng ta đụng độ
chính diện với anh ta, tôi tin điều kiện anh ta đưa ra sẽ có lực sát
thương mạnh mẽ.”
Mọi người đều im lặng, Lưu Đồng chau mày: “Vậy phải làm thế nào?” Ông quay sang Tiết Minh Đào: “Có thể điều chỉnh nữa không?”
Tiết Minh Đào lắc đầu: “Chúng tôi đã làm đến cực hạn rồi.”
Lệ Trí Thành từ đầu đến giờ vẫn im lặng đột nhiên nhìn Lâm Thiển: “Em cho rằng bọn họ sẽ đưa ra điều kiện thế nào?”
Lâm Thiển im lặng vài giây rồi nhìn thẳng vào anh: “Tôi không thể suy đoán
chuẩn xác, nhưng dựa vào sự hiểu biết của tôi về Trần Tranh, anh ta có
thể đưa ra mức giá 1300- 1400 NDT, thời hạn giao hàng là năm tháng.”
Sau khi cô nói xong, phòng làm việc dường như càng yên tĩnh hơn. Sắc mắt
mọi người tương đối nặng nề, Lưu Đồng cầm ly trà uống một ngụm lại chau
mày đặt xuống. Cố Diên Chi dựa vào thành ghế trầm ngâm. Lệ Trí Thành
ngồi thẳng người ở vị trí trung tâm, mắt nhìn thẳng về phía trước, thần
sắc vô cùng lạnh lùng.
Sau đó, Lâm Thiển và mọi người nghe thấy lời phát biểu dài nhất của anh kể từ khi tiếp quản công ty đến nay:
“Lúc ở trong quân ngũ, tôi thường vạch ra kế hoạch tác chiến. Nội dung chủ
yếu của kế hoạch tác chiến, đầu tiên phải xác định điểm chiến thắng then chốt của trận đánh nằm ở chỗ nào. Là sĩ quan chỉ huy, tôi không bao giờ bận tâm đến tiểu tiết, cũng không suy nghĩ việc thực hiện khó khăn như
thế nào. Nhiệm vụ của tôi là đảm bảo bên ta đạt tới điểm thắng lợi,
chiếm ưu thế tuyệt đối, từ đó giành chiến thắng toàn diện trong trận
chiến. Tôi nghĩ, đạo lý ở thương trường và chiến trường đều như nhau.
Hồ sơ dự thầu này là điểm thắng lợi cuối cùng của chúng ta, mục tiêu của
chúng ta là giành được trái tim khách hàng. Ngôn từ của Hồ sơ dự thầu và tư liệu phức tạp hay chi tiết đều không phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là chúng ta thể hiện ưu thế tuyệt đối của chúng ta bằng
thái độ kiên quyết, để Minh Thịnh thấy rõ điều đó. Chúng ta cần để lại
ấn tượng sâu sắc cho bọn họ, từ đó chinh phục họ một cách triệt để.
Vì vậy, tôi đề nghị mọi người hãy điều chỉnh Hồ sơ dự thầu như sau:
Thứ nhất, chúng ta tiếp tục điều chỉnh giá cả, đến mức như Lâm Thiển vừa
nói. Nếu gặp khó khăn về vốn, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết. Đồng thời,
túi xách cao cấp ở tất cả cửa hàng phải khôi phục giá như cũ, không được phép giảm giá. Tiết Minh Đào, trong Hồ sơ dự thầu, anh hãy dùng phương
thức nhấn mạnh chỉ rõ, giá của loại túi xách chúng ta cung cấp cho Minh
Thịnh chỉ bằng 30% mức giá xuất ra thị trường nước ngoài. Hãy làm một
biểu đồ so sánh giá thị trường cho bọn họ thấy. Theo sự quan sát của
tôi, giá thị trường của Tư Mỹ Kỳ thấp hơn chúng ta, nên chiết khấu tương ứng của họ chỉ có 40-50%.
Thứ hai, chúng ta cam kết với Minh Thịnh, chúng ta sẽ bảo hành năm năm cho lô hàng này, chứ không phải một năm theo thông lệ của thị trường. Chúng ta thực hiện chế độ CEO phụ
trách, xuất hiện bất cứ vấn đề gì về chất lượng, không cần hỏi nguyên
do, Ái Đạt sẽ trả lại tiền hàng trong ba ngày, Minh Thịnh không cần chịu trách nhiệm và giá thành trung gian.
Thứ ba, về thời hạn
giao hàng, đây là phương diện duy nhất chúng ta có thể chủ động. Thời
hạn giao hàng phải ép xuống ba tháng. Bây giờ Ái Đạt đang ở giai đoạn
sống còn, nếu không kịp, tôi và Cố tổng sẽ đích thân đứng máy. Yêu cầu
này là nhiệm vụ “chết”, không thể thương lượng, không thể kéo dài.”
Nói đến đây, Lệ Trí Thành ngẩng đầu, đảo mắt một vòng rồi kết luận: “Dù
chúng ta thắng dự án này, cũng thắng một cách thảm hại, nhưng có thể
giúp Ái Đạt ngoắc ngoải, những chuyện khác sau này tính tiếp.”
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Lâm Thiển không rời mắt khỏi gương mặt nghiêng của Lệ Trí Thành. Nhịp tim
trong lồng ngực cô phảng phất đập thình thịch sau câu nói của anh.
Lưu Đồng đập bàn: “Được! Tôi đồng ý với quan điểm của Lệ tổng, chúng ta cứ
quyết định như vậy đi! Nếu nhân lực không đủ, tôi sẽ đứng máy, vợ con
tôi cũng sẽ tham gia sản xuất. Lúc mới lập nghiệp, chẳng phải chúng ta
đều cùng chủ tịch làm vậy hay sao?”
Cố Diên Chi nhếch miệng, ánh mắt sáng ngời.
Tiết Minh Đào nghiến răng: “Được! Chúng tôi nghe theo Lệ tổng.”
Các thành viên của Tổ dự án để lộ ánh mắt phức tạp. Tâm trạng của Lâm Thiển cũng giống bọn họ, vừa bi thương vừa khó chịu nhưng cũng đầy quyết tâm, không chút do dự.
Anh nói, đây là chiến thắng thảm hại, nhưng có thể giúp Ái Đạt ngoắc ngoải, chuyện khác sau này tính tiếp.
Đêm đã về khuya. Lâm Thiển quay về gian phòng làm việc của mình. Ngồi một
lúc, cô không nhịn nổi, ngẩng đầu quan sát văn phòng của CEO. Bên trong
bật đèn sáng trưng, hình bóng Lệ Trí Thành như ẩn như hiện.
Lâm Thiển cảm thấy cô cần phải đánh giá lại thực lực của Boss. Những lời
anh nói vừa rồi như “Điểm thắng lợi then chốt, ưu thế tuyệt đối, chinh
phục khách hàng...” không khác đạo lý Lâm Mạc Thần chỉ ra với cô ngày
hôm qua.
Lâm Mạc Thần là ai chứ? Là nhân vật hô mưa gọi gió
trong giới tài chính tiền tệ, là thiên tài thương mại đẳng cấp ở trong
lòng cô.
Hơn nữa, Lệ Trí Thành và Lâm Mạc Thần rất khác nhau. Lâm Mạc Thần thoạt nhìn cũng biết là “gian thương” tâm tư thâm trầm.
Còn Lệ Trí Thành là người đàn ông xuất thân từ quân nhân thẳng thắn
quyết đoán. Chính vì vậy, những lời nói của anh phảng phất vẫn văng vẳng bên tai cô, khiến tâm trạng của cô mãi vẫn không thể bình tĩnh.
Lâm Thiển bỗng dưng có cảm giác như “sĩ tử có thể chết vì tri kỷ của mình”. Không được, cô phải đi bày tỏ mới dễ chịu.
“Boss.” Lâm Thiển gõ cửa, đi vào phòng làm việc của Lệ Trí Thành.
Lệ Trí Thành đang đứng bên cửa sổ, ngắm trời đêm. Nghe tiếng động, anh quay đầu nhìn cô, thần sắc bình thản.
“Boss, tôi cảm thấy chúng ta nhất định sẽ thành công.” Lâm Thiển nói thẳng:
“Bởi vì có sự lãnh đạo của anh, bởi vì anh là thiên tài, là người lãnh
đạo bẩm sinh. Tôi nói xong rồi, đây không phải những lời nịnh nọt mà
thật lòng.”
Nói xong, hai má cô ửng đỏ. Dưới cái nhìn chăm
chú của anh, Lâm Thiển cảm thấy mất tự nhiên, cô mỉm cười rồi quay người đi ra ngoài.
Lệ Trí Thành dõi theo bóng Lâm Thiển cho đến
khi cô khuất dạng mới lại quay đầu về phía cửa sổ. Khóe miệng anh nhếch
lên thành nụ cười nhàn nhạt.
***
Cùng ngày, ở công ty Tư Mỹ Kỳ và bản thân Trần Tranh đều chẳng có không khí sôi sục hay xúc động.
Trần Tranh ngồi ở phòng làm việc của Tổ dự án, cất giọng ngạo mạn và tự tin: “Hãy phát huy trình độ cao nhất của các vị, làm ra Hồ sơ dự thầu đủ để
đánh bại đối phương. Mọi điều liên quan đến dự án, các vị có thể báo cáo trực tiếp với tôi bất cứ lúc nào. Tất cả điều khoản trong Hồ sơ dự thầu làm theo điều kiện ưu đãi nhất. Dù có phải vượt quá tiêu chuẩn, các vị
cũng hãy thông báo với tôi, tôi sẽ báo cáo lại với chủ tịch, cần thiết
sẽ phá lệ. Tóm lại, chúng ta chỉ được phép thắng, không được phép thua
trong dự án này.”
Thành viên của tổ dự án bày tỏ sự quyết tâm cao độ: “Được ạ!” “Tổng giám đốc cứ yên tâm!” “Hợp đồng chắc chắn thuộc về Tư Mỹ Kỳ”.
Trần Tranh gật đầu hài lòng, rời khỏi tòa văn
phòng. Bây giờ là lúc hoàng hôn, cả khu công nghiệp rộng lớn như được
dát ánh vàng, phồn vinh và náo nhiệt. Anh ta đứng ở cửa, trong lòng dội
lên cảm xúc hào sảng và tự phụ.
Sự sụp đổ nhanh chóng của Ái
Đạt khiến Tư Mỹ Kỳ cuối cùng cũng có thể từ vị trí thứ ba nhảy lên thứ
hai trên thị trường. Sự chuyển biến này xảy ra sau khi anh ta tiếp quản
công ty từ tay bố, nên có thể nói, anh ta đã mở ra một thời kỳ mới cho
Tư Mỹ Kỳ.
Anh ta còn muốn làm tốt hơn nữa.
Dư án
Minh Thịnh lần này tất nhiên nhằm mục đích đánh bại Ái Đạt, cắt đứt
đường sống của đối phương một cách triệt để, đồng thời cũng là rửa mối
hận lần trước. Tuy nhiên, đây cũng là lần đầu tiên Tư Mỹ Kỳ chạm tới đơn đặt hàng của doanh nghiệp nhà nước cỡ lớn. Những dự án lợi nhuận cao,
có sức ảnh hưởng rộng kiểu này trước đây đều do “anh cả” Tân Bảo Thụy
độc quyền.
Trần Tranh quyết định hạ thấp giá, không tính đến
lời lãi cũng chỉ vì muốn đặt chân vào thị trường béo bở này. Có lẽ trong tương lai không xa, anh ta có thể phát động “cuộc tấn công” Tân Bảo
Thụy, cùng đối phương tranh đoạt thiên hạ.
***
Cùng thời điểm, thư mời thầu cũng được gửi đến tập đoàn Tân Bảo Thụy. Bộ
phận hành chính lập tức đưa lên văn phòng CEO ở tầng trên cùng.
CEO Tân Bảo Thụy Ninh Duy Khải mặc bộ comple mới, thắt cà vạt màu đỏ, ngồi
sau bàn làm việc cỡ lớn. Lúc trợ lý cầm thư mời thầu đi vào, anh ta đang nói chuyện điện thoại. Gương mặt sáng sủa vừa xuất hiện trên trang bìa
tạp chí “Fortune” Trung Quốc nở nụ cười ôn hòa, giọng điệu cũng hết sức
dịu dàng: “Em có thích hoa không? Ừ... Làm sao anh có thể quên ngày hôm
nay? Bảy giờ tối anh sẽ về đón em. Ừ, em hãy mặc bộ váy anh đặt ấy.”
Đợi anh ta cúp máy, người trợ lý cười: “Ning tổng, anh ân cần với bà xã
thật đấy. Dù anh bận rộn như vậy nhưng tình cảm hai vợ chồng vẫn rất
tốt, đúng là đáng ngưỡng mộ.”
Ninh Duy Khải mỉm cười: “Hôm
nay là ngày kỷ niệm ba năm kết hôn, cô ấy đòi đi xem biểu diễn ca nhạc.
Cậu hãy giúp tôi hủy bỏ cuộc họp sáng mai, tối nay chắc chắn phải xem
đến nửa đêm mới kết thúc.”
Trợ lý gật đầu, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ vị Boss trẻ tuổi này.
Người đàn ông trẻ tuổi tài hoa xuất thân bình dân, bởi vì trở thành rể hiền
của Chúc thị nên được quản lý tập đoàn chuyên sản xuất va li túi xách
chiếm một phần ba doanh thu của Chúc thị. Giang sơn mỹ nhân đều giành
được, trên đời này còn có người đàn ông nào may mắn hơn anh ta?
Ninh Duy Khải xem qua thư mời thầu, im lặng một lát rồi mỉm cười.
Người trợ lý hỏi nhỏ: “Theo tin tức chúng tôi nhận được, Tư Mỹ Kỳ và Ái Đạt
quyết tâm giành đơn đặt hàng nên nhiều khả năng sẽ thực hiện sách lược
giảm giá. Hệ thống định giá của chúng ta từ trước đến nay tương đối ổn
định, cũng cao hơn đối thủ. Bộ phận marketing muốn anh đưa ra chỉ thị,
hay là chúng ta cũng hạ giá...”
“Bảo bọn họ đừng sốt ruột.” Ninh Duy Khải cắt ngang lời: “Lần này chúng ta khoanh tay đứng nhìn.”
Người trợ lý ngập ngừng. Bắt gặp bộ dạng đó của anh ta, Ninh Duy Khải cười,
cất giọng ôn hòa: “Cậu theo tôi lâu như vậy mà đầu óc vẫn hơi chậm hiệu
nhỉ? Một mặt, hệ thống giá của chúng ta là cố định, hạ giá sẽ bị loạn,
chúng ta không thể vì nhỏ mất lớn. Mặt khác, con người ở trên thương
trường, quan trọng nhất là nhìn rõ đối thủ của mình. Hiện tại, đối thủ
tiềm ẩn mối uy hiếp với chúng ta chỉ có Trần Tranh. Cứ để Ái Đạt đấu một mất một còn với anh ta, để anh ta bị tổn thương nguyên khí.”
Người trợ lý: “Nhưng... Trần Tranh ra sức tranh giành đơn hàng của Minh
Thịnh, không biết chừng muốn nhân cơ hội này khiêu chiến Tân Bảo Thụy.”
Ninh Duy Khải nhướng mắt liếc anh ta: “Đến lúc đó chúng ta sẽ “xử lý” Tư Mỹ Kỳ.”
Người trợ lý: “Tôi biết rồi! Tôi sẽ dặn người của chúng ta ở hai công ty theo dõi sát sao, có tình hình mới phải báo cáo ngay.”
Ninh Duy Khải: “Ừ.”
***
Thời hạn tham gia đấu thầu ngày càng đến gần, Lâm Thiển cũng ngày càng bận
rộn. Buổi chiều hôm nay, theo chỉ thị của Lệ Trí Thành, cô cùng anh dọn
vào ký túc của Tổ dự án.
Đêm đã về khuya, sao trời lấp lánh. Lâm Thiển ngồi trên giường, lật giở tập Hồ sơ dự thầu mới nhất.
Mấy ngày nay, Tổ dự án làm hết bản thảo này đến bản thảo khác, ba vị lãnh
đạo cũng thẩm duyết hết lần này đến lần khác, sau đó đưa ra ý kiến để
mọi người chỉnh sửa. Lâm Thiển cũng xem đi xem lại, xem đến mức hoa mắt
chóng mặt.
Lật giở một lúc, cô ném tập hồ sơ sang một bên,
nằm xuống giường nghỉ ngơi. Trong đầu cô chợt vang lên câu nói đầy xúc
động với Lệ Trí Thành: “Anh là lãnh đạo bẩm sinh”, “Anh là thiên tài”... Đúng là mất mặt quá.
Ngẫm nghĩ lại, đây cũng coi như lời tâng bốc chân thành. Nhưng Boss của cô bị tê liệt cảm xúc, không hề tỏ thái độ.
Đúng lúc này, di động đổ chuông, Lâm Thiển cầm lên xem, là Tiết Minh Đào gọi tới: “Trợ lý Lâm, chúng tôi lại sửa Hồ sơ dự thầu một chút, tôi đã gửi
vào email của cô. Lệ tổng ngủ chưa?”
Lâm Thiển đáp: “Vừa rồi Boss vẫn còn xem tài liệu, chắc chưa ngủ, tôi sẽ cầm cho anh ấy xem ngay.”
Cúp điện thoại, trong đầu Lâm Thiển bật ra một ý nghĩ, thái độ cung kính
của mọi người đã đủ chứng minh, Lệ Trí Thành bước đầu xây dựng được uy
tín với cấp dưới.
Phòng của Lệ Trí Thành ở ngay cạnh phòng
Lâm Thiển. Lúc này đã hơn mười giờ tối, ngoài hành lang vắng lặng, chỉ
có ngọn đèn vàng chiếu sáng. Lâm Thiển cầm laptop qua bên đó, phát hiện
cửa phòng khép hờ.
Mấy ngày này, Lâm Thiển, Cố Diên Chi và
mọi người thường xuyên ra và phòng của Lệ Trí Thành, có lẽ ai ra về quên không đóng chặt cửa. Lâm Thiển cũng chẳng bận tâm, cô gõ cửa theo phép
lịch sự rồi đi vào như thường lệ.
Trong phòng không một bóng người.
Lâm Thiển đi tới, đặt laptop xuống bàn làm việc, lại ngẩng đầu nhìn xung
quanh. Ừm, cửa nhà vệ sinh khép chặt. Cô đứng yên bên bàn làm việc chờ
đợi.
Cửa nhà vệ sinh nhanh chóng mở toang, có người đi ra
ngoài. Lâm Thiển mỉm cười: “Boss, tôi...” ngừng vài giây, cô mới nói
tiếp: “... mang Hồ sơ dự thầu mới cho anh xem.”
Phòng ký túc
của công ty không rộng, Lệ Trí Thành cách cô hai ba mét, anh không mặc
áo, chỉ mặc quần dài thể thao màu đen, tay cầm khăn mặt lau khô tóc. Khi anh nhìn cô, mắt anh dường như cũng đầy hơi nước.
Ở một doanh nghiệp đông công nhân như Ái Đạt, đàn ông cởi trần không hiếm gặp.
Nhưng Boss trẻ tuổi trẻ tuổi cởi trần... Lâm Thiển không khỏi ngượng ngùng.
Cô liền quay lưng về phía anh, vừa mở máy tính vừa nói: “Tôi đã khoanh chỗ chỉnh sửa, anh có xem ngay bây giờ không?”
“Ừ.” Vẫn là giọng nói điềm tĩnh không thay đổi.
Sau lưng Lâm Thiển vang lên tiếng động nhẹ, chắc anh đang mặc áo.
Lâm Thiển nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng đầu óc cô tự động hiện ra hình ảnh sinh động vừa rồi.
Người đàn ông có bờ vai rộng, eo thon, cơ bắp cân đối, tràn đầy sức mạnh.
Quan trọng hơn, anh chỉ mặc quần thể thao rộng cạp trễ... quả nhiên toát ra vẻ gợi cảm đầy cuốn hút như người mẫu nam cố ý khoe body trên tạp
chí.
Lâm Thiển cười tủm tỉm, cho đến khi sau lưng vang lên tiếng bước chân trầm ổn, cô mới quay về phía anh.
Vừa quay đầu, cô chợt ngẩn người. Có lẽ do sự việc đột phát, áo sơ mi trắng trên người Boss vẫn chưa cài chiếc cúc đầu tiên, để lộ bộ ngực rắn chắc với vài giọt nước chưa khô.
Anh đứng dưới ánh đèn, cúi đầu nhìn Lâm Thiển, thần sắc bình thản, khóe môi mỏng hơi nhếch lên.
Lâm Thiển vội rời mắt đi chỗ khác. Còn Lệ Trí Thành cũng nhanh chóng dõi
mắt vào màn hình, anh cúi thấp người, tay cầm con chuột, bắt đầu xem tài liệu.
Lâm Thiển lại âm thầm liếc anh. Sao Boss có thể đẹp trai đến mức này? Càng ngắm càng thấy thu hút.
Cô bê cái ghế ở bên cạnh ra đằng sau anh: “Boss ngồi đi.”
“Ừ. Em cũng ngồi xuống, tôi nói để em sửa.”
“Được ạ.”
***
Lâm Thiển không ngờ, công việc chỉnh sửa mất mấy tiếng đồng hồ liền.
Lệ Trí Thành xem xong, đưa ra vài ý kiến, Lâm Thiển ghi chú suy nghĩ của
anh vào Hồ sơ dự thầu rồi gửi cho Tổ dự án. Bọn họ nhanh chóng chỉnh sửa rồi lại gửi email cho cô. Lệ Trí Thành và Lâm Thiển tiếp tục thẩm định. Cứ như vậy, thời gian vùn vụt trôi qua.
Đến tầm ba giờ sáng, Lâm Thiển cuối cùng cũng không thể gắng gượng. Từ trước đến nay luôn
hết mình vì công việc nhưng cô chưa bao giờ thức thông đêm. Cô lại quan
sát Lệ Trí Thành, anh vẫn ngồi thẳng người, dán mắt vào màn hình laptop, thần sắc rất tập trung, không hề tỏ ra buồn ngủ.
Lâm Thiển ngáp dài, Lệ Trí Thành quay sang cô: “Em buồn ngủ rồi à?”
Boss còn chưa kêu buồn ngủ, sao cô có thể thừa nhận? Lâm Thiển cười: “Không
sao, tôi đi pha cốc cà phê, sẽ quay lại ngay.” Vừa định đứng dậy, cô
liền thấy anh chau mày: “Nửa đêm uống cà phê gì chứ?”
Giọng nói bình tĩnh pha chút nghiêm nghị.
Lâm Thiển đành ngồi yên tại chỗ, ngây người nhìn anh. Boss quản lý cả chuyện cô uống cà phê? Đây là Boss quan tâm đến cô?
Trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, Lâm Thiển định mở miệng, lại nghe anh nói
tiếp: “Buồn ngủ thì lên giường ngủ đi, tôi cho em mười lăm phút, lát nữa tôi sẽ gọi em dậy.”
Lâm Thiển vô thức liếc chiếc giường ở bên cạnh. Trên giường sạch sẽ gọn gàng, chăn gấp vuông vắn như miếng đậu phụ.
Con người Lâm Thiển có bệnh sạch sẽ về giường chiếu. Cô cho rằng đó là nơi
tư mật tiếp xúc da thịt, nên từ trước đến nay, cô không thích người khác ngồi hoặc nằm ngủ trên giường của mình, cũng cố gắng không động vào
giường của người khác. Hơn nữa, đây lại là giường của Boss.
Cô cười: “Không cần, tôi ngồi ở đây là được.”
Lệ Trí Thành không đáp lời, tiếp tục quay đầu về laptop. Lâm Thiển gối đầu lên cánh tay đặt trên mặt bàn.
Khi cô nhắm mắt, tiếng động ở xung quanh càng trở nên rõ ràng. Lâm Thiển
thậm chí nghe thấy tiếng thở đều đều của người đàn ông, tiếng lật giở
tài liệu và tiếng bấm con chuột máy tính.
***
Lúc tỉnh dậy, Lâm Thiển chợt phát hiện xung quanh đặc biệt yên tĩnh, không một tiếng động.
Cô ngẩng đầu quan sát, miệng bất giác cười tủm tỉm.
Laptop ở trên bàn đã đóng lại, tập Hồ sơ dự thầu xếp ngay ngắn, còn Lệ Trí
Thành đang ngồi trong chiếc ghế da bên cạnh. Hai tay anh đặt lên thành
ghế, đầu ngả về phía sau, mắt nhắm nghiền.
Lâm Thiển cúi xuống nhìn đồng hồ, thè lưỡi. Bây giờ đã là năm giờ sáng, cô ngủ hơn một tiếng đồng hồ.
Boss còn nói sẽ gọi cô, tự mình lại thiếp đi.
Vừa định rón rén đứng dậy, Lâm Thiển nhận ra trên người cô được đắp áo
comple từ lúc nào. Áo comple đàn ông rất rộng, tựa hồ có thể tùm cả thân thể cô, mang lại cảm giác ấm áp và một mùi hương trong lành.
Boss chỉ mặc áo sơ mi mỏng, Lâm Thiển lập tức cởi áo comple, đắp lên người
anh. Dường như anh ngủ rất say, lông mi cũng không động đậy.
Trời đã gần sáng, Lâm Thiển không muốn đánh thức anh, cô định quay về phòng mình trước.
Nhưng muốn đi qua thân hình cao lớn của Lệ Trí Thành không phải chuyện dễ
dàng. Giữa bàn làm việc và giường ngủ chỉ cách một lối nhỏ, vậy mà chiếc ghế da lớn của anh chắn giữa, thành ghế sát vào mép giường, trong khi
hai chân anh thò xuống gầm bàn, đầu gối gần như dính vào bàn làm việc,
chỉ để lại không gian rất hẹp.
Lâm Thiển không muốn trèo qua
giường của Lệ Trí Thành. Quan sát khoảng cách, cô cảm thấy khá ổn, liền
đứng bên cạnh bàn, định trèo qua đùi anh. Chân cô cũng tương đối dài,
không chạm vào người anh là được.
Chỉ bằng một động tác, một
chân Lâm Thiển đã đứng giữa hai chân của Lệ Trí Thành. Nhưng cô chưa kịp có động tác tiếp theo, người đàn ông giống như bị quấy nhiễu, thân thể
đột nhiên động đậy. Lâm Thiển giật mình, liền giẫm phải mu bàn chân
anh...
Bây giờ tuy cô nghe lời Boss không đi giày cao gót,
nhưng vẫn là giày gót nhọn chiều cao trung bình. Vừa giẫm xuống, cô liền nghe thấy Lệ Trí Thành hít thở mạnh, bàn chân hất lên theo phản xạ.
Lâm Thiển bị vấp, đứng không vững, liền ngã sang một bên.
“A...” Cô bất giác kêu một tiếng.
Bờ eo bị một bàn tay lớn giữ chặt, giúp Lâm Thiển không bị ngã, cô lập tức ngồi xuống đùi Lệ Trí Thành.
Lâm Thiển đờ người, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh đã mở mắt. Có lẽ vừa mới thức giấc, ánh mắt anh vẫn hơi mờ mịt.
“Em đang làm gì vậy?”
Lâm Thiển im lặng. Boss à, anh đừng có phản ứng nhanh như thế. Ra tay
nhanh, mạnh, chuẩn quá. Mỗi lần chỉ hơi chạm nhẹ vào người Boss, đã lập
tức bị anh tóm gọn.
“Tôi chẳng làm gì cả, tôi muốn ra ngoài.” Cô nói: “Có phải làm đau chân anh rồi không?”
Lệ Trí Thành nhìn cô: “Ừ.”
Lâm Thiển cũng không biết đối đáp thế nào.
Lúc hai người nói chuyện, tay Lệ Trí Thành vẫn đặt trên thắt lưng cô. Bởi
vì cách rất gần, Lâm Thiển thậm chí có thể ngửi thấy mùi đàn ông mát
lạnh từ người anh. Còn ở thân dưới, đùi anh vừa rắn chắc vừa ấm áp.
Cô vội đẩy tay anh đứng dậy, hai má nóng ran: “Thật ngại quá, tôi đi đây, chúc anh ngủ ngon.”
Vừa về phòng, Lâm Thiển liền giơ tay ôm mặt, nóng quá. Tình huống vừa rồi
đúng là hết nói nổi, không ngờ cô lại ngồi trong lòng Boss.
Lâm Thiển lên giường nhưng trằn trọc mãi vẫn không thể chợp mắt. Trong đầu
cô lại hiện lên hình ảnh Lệ Trí Thành vừa nãy, đôi mắt đen nhìn cô chằm
chằm, bàn tay lớn mạnh mẽ, mùi hương dễ chịu.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực, Lâm Thiển chợt có một ý nghĩ hoang đường, không phải Boss tưởng cô làm gì anh đấy chứ?
Tất nhiên không đâu. Ngượng chết đi được, lần sau cô nên cẩn thận, không để xảy ra sự cố tương tự.
Hai ngày sau, Cố Diên Chi cùng Tổ dự án tới trụ sở của tập đoàn Minh Thịnh
tham gia đấu thầu. Tuy nhiên, Minh Thịnh không công bố kết quả ở hiện
trường.
Mấy ngày tiếp theo, tất cả những người có liên quan đến dự án, gồm cả Lâm Thiển luôn ở trong trạng thái căng thẳng chờ đợi.
Cô có một dự cảm mãnh liệt, lần này Ái Đạt chắc chắn sẽ trúng thầu.
Chỉ cần nghĩ đến câu nói của Lệ Trí Thành hôm đó, nghĩ đến Hồ sơ dự thầu
đạt mức hoàn hảo như Lâm Mạc Thần gợi ý là cô cảm thấy tràn đầy niềm
tin.
Cô cho rằng, khách hàng nhất định cũng động lòng.
Buổi chiều ngày thứ hai của tuần tiếp theo, Ái Đạt cuối cùng cũng nhận được tin tức.
Lãnh đạo cao cấp của Ái Đạt vừa vặn có cuộc họp thường kỳ, Lâm Thiển cũng
tham gia để ghi chép nội dung. Cuộc họp mới diễn ra một nửa, điện thoại
của Cố Diên Chi đổ chuông. Dường như dự đoán điều gì đó, cả phòng hội
nghị yên lặng trong giây lát.
Cố Diên Chi trao đổi ánh mắt
với Lệ Trí Thành mới bắt máy. Không biết đầu kia nói gì, chỉ nghe anh ta “Ừ, ừ” vài tiếng. Cuối cùng, Cố Diên Chi tắt điện thoại, nhìn mọi
người. Ánh mắt anh ta vẫn bình tĩnh, khó phân biệt vui buồn.
“Đã có kết quả đấu thầu của Minh Thịnh. Công ty trúng thầu là Tư Mỹ Kỳ.”