Khi quả đạn pháo cuối
cùng mang theo khói lửa cháy nổ trên không trung phía trước, Lệ Trí
Thành buông ống nhòm, mặc áo khoác, đi khỏi phòng chỉ huy.
Nơi
này là khu vực ngoại ô phía Bắc của thành phố Thanh ở miền Nam. Đây là
cuộc diễn tập đối kháng lần thứ tư giữa quân xanh và quân đỏ, vẫn kết
thúc bằng thắng lợi của quân xanh như thường lệ. Đội biệt kích “Sói Đen” do Lệ Trí Thành chỉ huy lại một lần nữa tỏa sáng trong trận chiến.
Màn đêm như sương mù lan tỏa, bóng tối nhàn nhạt bao trùm khắp không gian.
Vị thiếu tá trẻ tuổi kéo mũ thấp xuống mặt, đứng trước thành lũy bùn
đất, tựa như đang sống trong thời đại chiến tranh.
Thời chiến của một mình anh.
Thật ra, trong lòng Lệ Trí Thành luôn tồn tại một chút chán ngán đối với
thời đại phù phiếm, hỗn loạn này. Cảm giác đó không biết manh nha từ bao giờ, mười tuổi hay mười lăm tuổi. Nhưng có thể khẳng định một điều, anh che giấu tâm tình rất tốt, nên không một ai phát hiện.
Nhiều năm trước, lúc mới gia nhập quân đội, biết anh là cháu ngoại của vị sư đoàn trưởng nào đó, lại có diện mạo tuấn tú sáng sủa, các đồng đội tuy bề
ngoài tỏ ra hồ hởi và khách sáo nhưng sau lưng lại khinh thường, chế
nhạo anh. Cho đến khi anh giành được vị trí đầu trong các cuộc thi kỹ
năng của quân nhân, đến khi anh trở thành sĩ quan, bất kể chỉ huy một
nhóm nhỏ năm người hay cả ngàn người cũng đều giành thắng lợi huy hoàng, bọn họ mới biết, tay con ông cháu cha trầm mặc đó là nhân vật không thể coi thường.
Từ đầu đến cuối Lệ Trí Thành không quan tâm đến sự thay đổi thái độ của thiên hạ.
Người có bụng dạ thâm sâu thật ra nhiều lúc nhìn nhận vấn đề rất đơn giản.
Được ông trời ưu ái, có gia thế hùng hậu nên anh không cần bỏ nhiều tinh lực vào việc luồn cúi tính toán như những người khác. Anh không có hứng thú tranh giành quyền lực. Thứ không phải của anh, anh sẽ không tính
kế. Nhưng nếu là thứ thuộc về anh, đừng ai nghĩ đến chuyện cướp đoạt.
Hôm nhận được tin Ái Đạt lâm vào tình cảnh nguy hiểm và người bố bệnh nặng
phải nằm viện, Lệ Trí Thành đang chơi cờ trong phòng chỉ huy. Quân đen
phòng thủ nghiêm ngặt, giăng bẫy khắp nơi. Quân trắng bị dồn vào một
góc, chỉ có “cành lá” miễn cưỡng luồn lách ra ngoài vòng vây, cơ hội
sống sót vô cùng mỏng manh. Quân trắng chính là Ái Đạt bây giờ: kẻ địch
bủa vây, ngàn cân treo sợi tóc.
Mọi cục diện thất bại trên thế
gian này, nếu bạn chịu quan sát kỹ lưỡng, sẽ có thể tìm thấy cơ hội
sống. Sau một đêm trầm tư suy nghĩ, Lệ Trí Thành gọi điện cho Cố Diên
Chi.
“Tôi sẽ quay về.”
“Chú chắc chắn?”
“Anh hỏi câu thừa thãi.”
***
Lệ Trí Thành gặp Lâm Thiển lần đầu tại nhà ga của một thị trấn nhỏ ở Tây
Tạng. Anh đứng cuối đoàn tàu, nhìn từng người lính của mình hùng dũng
nhảy lên toa tàu. Anh thật sự không thích đóa hoa đỏ được phát lúc xuất
ngũ nên nhét vào túi chứ không cài trên áo như những người khác.
Đúng lúc này, cô từ trong đám đông đi tới.
Đó là một cô gái trẻ trung, mặc áo phao, mái tóc lòa xòa trông không được
tinh tươm. Cô đi theo mấy người lính, rất khách sáo và thận trọng cảm ơn bọn họ. Đôi mắt đen lay láy của cô ngời sáng.
Cậu lính hậu cần
chạy đến nói với anh: “Báo cáo Tiểu đoàn trưởng, đây chính là cô gái gặp nạn trên núi, đi cùng chuyến tàu với chúng ta.”
Lệ Trí Thành không bận tâm, quay người leo lên tàu hỏa.
Cảm giác của đàn ông đối với phụ nữ nhiều khi rất kỳ lạ.
Trong quá khứ cũng từng có người đuổi theo Lệ Trí Thành. Đối phương là cô con gái nhỏ của Tư lệnh quân khu, ca sỹ của đoàn văn công, là một người phụ nữ sôi nổi thời thượng. Tình cờ gặp Lệ Trí Thành trong một cuộc diễn
tập, cô bị trúng tiếng sét ái tình, sau đó triển khai cuộc “tấn công”
tới tấp, hết hẹn anh đi xem phim lại đi dã ngoại.
Ngay trong lần
đầu gặp gỡ Lệ Trí Thành đã không có hứng thú với cô gái. Thế là anh toàn viện cớ huấn luyện quá bận rộn để từ chối cô.
Nhưng đối phương giả bộ ngốc nghếch, tiếp tục “trấn thủ” ở doanh trại.
Là con gái của Tư lệnh nên cô có đặc quyền giả bộ ngốc nghếch. Cô tự tin
hơn những người phụ nữ khác, càng tin tưởng xuất thân của mình sẽ có sức hút với người sĩ quan trẻ tuổi.
Cuối cùng, Lệ Trí Thành đề nghị
chuyển tới vùng núi cao rừng sâu. Sau khi biết chuyện, Tư lệnh mắng anh
là “Đồ khốn” trước mặt bao nhiêu cấp dưới. Mắng xong, ông lại mỉm cười
thở dài: “Con gái tôi đúng là có mắt nhìn người.”
Kết cục của câu chuyện là con gái Tư lệnh cuối cùng gả cho đồng đội của Lệ Trí Thành,
một chàng trai trẻ tuổi tài cao khác. Lúc “ở ẩn” trên núi cao, anh đã
nhờ đồng đội kiêm người bạn thân này đối phó với con gái Tư lệnh. Rốt
cuộc hai bên vô tình hay hữu ý, không ai có thể biết được.
Bây
giờ, Lệ Trí Thành đang ngồi trên chuyến tàu chạy qua vùng núi tuyết
trắng. Khóe mắt anh liếc qua cô gái ở vị trí chếch phía sau. Bản thân
anh khó có thể giải thích cử chỉ và cảm giác của mình lúc đó.
Tại sao anh lại đi theo cô đến toa tàu này?
Tại sao anh lại chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa cô và những người lính khác?
Lúc nghe cô nói cũng là nhân viên của công ty Ái Đạt, anh đột nhiên có cảm giác tất cả nằm trong tầm kiểm soát quen thuộc.
Anh nghĩ, có lẽ bởi vì khí chất của cô rất đặc biệt. Mái tóc dài đen nhánh, gương mặt trắng ngần quật cường, đôi mắt thông minh sắc bén. Trên người cô tỏa ra hai loại khí chất mềm mại và cứng cỏi, cuối cùng biến thành
quầng sáng rung động lòng người, lọt vào mắt anh.
Tất nhiên, còn
có một nguyên nhân quan trọng khác, cô có diện mạo thanh tú xinh đẹp,
một vẻ đẹp khiến đàn ông cảm thấy rất dễ chịu.
Buổi tối hôm đó,
trong toa tàu tối mờ mờ, cô và anh lướt qua vai nhau. Cảm nhận được ánh
mắt hiếu kỳ và cảm kích của cô, khóe miệng Lệ Trí Thành âm thầm nhếch
lên.
Tiếp theo, cô để lại một mảnh giấy ghi số điện thoại trước khi rời đi, Lệ Trí Thành chỉ liếc qua: “Không cần đưa cho tôi.”
Bởi vì anh đã ghi nhớ số của cô. Cũng bởi vì vị Thiếu tá trẻ tuổi không
muốn bị người khác phát giác tâm tình đang nảy nở trong lòng mình.
Còn bởi vì, anh và cô sẽ nhanh chóng tái ngộ.
Đây tựa như cuộc gặp gỡ do số phận an bài. Trước khi anh bước vào hành
trình mới, sau khi cô đột nhiên quay người, bọn họ đã gặp nhau ở vùng
đất xa xôi, để rồi hai dòng suối trong lành trên núi tuyết bắt đầu giao
thoa trong sinh mệnh của bọn họ.
Lúc mới bắt đầu tiếp quản Ái
Đạt, thật ra Lệ Trí Thành gặp không ít khó khăn. Nhưng trong bao nhiêu
người như vậy, cũng chỉ có cô tự cho mình thông minh, hiểu nhầm anh là
Giám đốc bộ phận Bảo vệ.
“Này, anh mau giúp tôi chuyển đồ đi.”
“Lệ Trí Thành, chúng ta ăn khoai lang đi.”
“Lệ Trí Thành, anh lại đây!”
…
Đây tựa như một bản tình ca của những con người bình thường nhất, cô gái
văn phòng và người bảo vệ từ từ thăm dò, từ từ xích lại gần nhau. Anh có thể nhìn ra, cô có cảm tình với “Giám đốc bảo vệ.” Sự kiêu ngạo, sự sai khiến đó là biểu hiện vô thức của người phụ nữ trước mặt người đàn ông.
Điều này khiến anh thấy rất thú vị.
Lâm Thiển thật sự khiến anh cảm thấy rung động, là vào buổi tối hôm diễn ra buổi họp báo. Khi màn đêm buông xuống, ở ngay trước công ty, cô bị ném
đá trúng chân. Trong lúc mọi người kích động, ngược lại cô vô cùng tỉnh
táo. Cô bình tĩnh nói với nhân viên bảo vệ, không được báo cảnh sát,
bằng không sẽ chuyện bé xé ra to. Sau đó, cô nghiến răng đứng dậy, khóe
miệng mỉm cười, là nụ cười an ủi mọi người.
Vào thời khắc đó, Lệ
Trí Thành đứng cạnh xe ô tô, cách Lâm Thiển một đoạn. Nghe giọng nói
uyển chuyển trong trẻo của cô, trái tim anh nảy sinh sự tán thưởng lẫn
thương xót.
Một người phụ nữ vì sự nghiệp của anh mà nuốt giận,
tự nguyện chịu thiệt. Không phải người phụ nữ bình thường nào cũng có
thể lý trí và sáng suốt như vậy.
Tất nhiên, khi đó cô còn chưa biết, đây là sự nghiệp của anh, cô làm tất cả vì anh.
Lúc cõng Lâm Thiển đi trong khuôn viên rộng lớn, anh đã nghe rõ nội dung
cuộc trò chuyện qua điện thoại của cô. Không biết ai ở đầu dây bên kia
nói: “Boss mới của em là con trai thứ hai của Chủ tịch tập đoàn Ái Đạt,
là một quân nhân xuất ngũ tên Lệ Trí Thành.”
Vào thời khắc đó,
anh có cảm nhận rõ ràng, hô hấp của cô ngưng trệ, ngón tay đang đặt trên vai anh vô thức thu về. Anh hơi ngoảnh mặt, có thể nhìn thấy gương mặt
đỏ ửng của cô, vẻ quẫn bách như chuẩn bị nghênh đón quân địch.
Lệ Trí Thành lại dõi mắt về phía trước, khóe miệng nhếch lên.
Anh thừa nhận, từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ, vẻ mặt “dừng hình” của người phụ nữ lại khiến anh vui như vậy.
Sau đó, tình trạng tương tự thường xuyên xảy ra.
Tuy Lâm Thiển đã chấp nhận sự thật anh là Boss. Hễ mở miệng, cô đều gọi anh là “Boss”, “sếp”, nhưng anh không hiểu, tại sao người phụ nữ này lại
khăng khăng nhận định, anh là người đàn ông ngốc nghếch vô tri.
Trong cuộc họp lãnh đạo cấp cao, sợ anh không biết gì, cô đã phát biểu suy nghĩ của mình, không hề dè chừng anh.
Dự án gặp trắc trở (thật ra nằm trong kế hoạch của anh), cô là người đầu
tiên vào phòng làm việc, dù không nói gì nhưng khóe mắt cô tràn đầy sự
xót thương và an ủi.
Đúng vậy, là nỗi xót thương.
Lệ Trí
Thành chưa bao giờ nghĩ, sẽ có ngày anh nhận được ánh mắt đó của một
người phụ nữ. Cô phải có một trái tim trong sáng và dịu dàng đến mức
nào, mới trao cho người đàn ông ngoại đạo, yếu thế ở chốn thương trường
ánh mắt đó?
Cô ấy thích mình, anh nghĩ. Anh có thể cảm nhận được điều này, nêu sau đó âm thầm nuôi dưỡng tình cảm.
Lần đầu tiên Lệ Trí Thành phát giác dục vọng của bản thân đối với Lâm Thiển là hôm hai người đi ra ngoài, tới cửa hàng flagship của đối thủ cạnh
tranh Tư Mỹ Kỳ, Trần Tranh cũng trùng hợp xuất hiện ở đó. Anh vô cùng
bình thản, trong khi cô như con nhím xù lông chuẩn bị chiến đấu, lập tức kéo tay anh cúi người thấp xuống dưới.
Lệ Trí Thành “bị ép” cúi
xuống. Vào thời khắc đó, anh có thể cảm nhận thân thể mềm mại của người
phụ nữ như có như không ở trong lòng anh. Trước mắt anh là cái cổ trắng
ngần của Lâm Thiển, trong khi cách anh rất gần, thậm chí hơi thở phả vào làn da của cô. Anh âm thầm cúi đầu, lướt đôi môi qua nơi ấy.
Cô hơi run rẩy, dường như cũng phát giác ra điều gì đó, hỏi anh: “Trần Tranh đã đi chưa?”
Anh ngẩng đầu quan sát đối phương, đối phương đã biến mất từ bao giờ. Anh lại cúi đầu đáp khẽ: “Vẫn chưa.”
Vành tai và cổ cô từ từ ửng hồng. Cô tiếp tục giữ nguyên tư thế bất động.
Còn anh dán mắt vào làn da nõn nà của cô, lần đầu tiên trong đời hô hấp
không bình ổn.
***
Dù là người sáng suốt đến mức nào, nhiều khi cũng phải chờ sự việc đã qua, quay đầu nhìn lại mới thông suốt vấn đề.
Ví dụ, từ trước đến nay, Lâm Thiển luôn tự cho mình là người thông minh,
tinh quái, vậy sao cô lại không nhìn ra sự khôn ngoan của anh, mà một
lòng một dạ bảo vệ anh?
Ví dụ, rõ ràng cô không thoải mái khi anh âm thầm áp sát, nhưng tại sao lúc đó cô vẫn giữ nguyên tư thế?
Lại lấy ví dụ, trong lần gặp gỡ đầu tiên trên chuyến tàu hỏa, lúc khóe mắt
anh liếc cô, cô cũng ngẩng đầu, như vô tình đưa mắt về phía anh…
Đó là bởi vì trong lòng đã có đối phương. Cô không nhìn thấy trí tuệ và sự mạnh mẽ của anh, chỉ thấy anh cần được bảo vệ. Cô sợ anh chịu thiệt
thòi, sợ anh thất bại, sợ anh không như ý. Bởi nếu thế, tình cảm của cô
sẽ không thể cất cánh bay cao.
Cảm xúc mờ ám, cố chấp và sôi sục này cuối cùng đã bùng phát trong một buổi tối không yên bình.
Đó là buổi tối hôm “để mất” dự án Minh Thịnh, công nhân xảy ra “bạo động”, cô bị ăn một cái tát, bó gối ngồi ở ngoài ban công phòng bảo vệ. Tuy
lúc đó cô rất ấm ức, dấu vết ngón tay trên mặt vẫn chưa tan biến, nhưng
cô vẫn luôn miệng dặn anh tiếp theo nên làm thế nào.
“Lệ tổng,
tôi cho rằng, công việc quan trọng nhất của anh lúc này là gắn kết lòng
người, đầu tiên cần bảo đảm người của Ái Đạt không giải tán, mới có tinh thần phát triển sự nghiệp.”
“Chúng ta phải nghĩ cách để toàn thể nhân viên thấy được sự kiên trì của anh. Chúng ta có thể tổ chức vài
hoạt động CEO cổ vũ nhân viên. Một khi cần thiết, chúng ta có thể tỏ ra
cảm tính một chút, chắc chắn sẽ thu phục được lòng người…”
Anh
nhìn cô, trong lòng không ngừng trào dâng một tâm tình bén nhọn nào đó,
giống lưỡi dao cắm vào tim gan của anh. Anh bắt gặp vẻ xót xa và kiên
định trong mắt cô, bắt gặp hai bàn tay đặt trên đầu gối của cô đan vào
nhau và siết chặt, tựa như thứ ở trong bàn tay cô không phải là không
khí vô hình, mà là trái tim dần trở nên nóng bỏng của anh.
Anh
đột nhiên kéo cô lại gần, cúi đầu hôn cô. Trong ánh mắt kinh ngạc của
Lâm Thiển, anh giữ chặt người cô, nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Chỉ như vậy mới khiến cô hiểu, anh đã rung động mất rồi.
Chỉ như vậy mới khiến cô biết, tuy cô quyến rũ anh trước, nhưng một khi
người đàn ông đã xác định tâm tư, tuyệt đối không dễ dàng buông tay.
Anh sẽ để cô biết, thế nào là cảm giác nhiệt huyết sục sôi thật sự.