Ngày 7 tháng 1 năm 2014. Ngày giá lạnh.
Jin đứng đợi Uchi trong phòng nghỉ dành riêng cho các cầu thủ. Bên ngoài ồn ào tiếng phỏng vấn của bao phóng viên và đài truyền hình. Quản lý của đội bóng đã nói, Uchi đang được phỏng vấn nên một lát nữa mới tới được. Nói rồi, ông đưa ra một tấm bảng và cây bút, ngượng ngùng xin Jin ký tặng con gái mình. Jin chỉ mỉm cười, lịch thiệp thực hiện nghĩa vụ của một ngôi sao, còn viết tặng mấy lời khích lệ cổ vũ với cô bé mình chưa từng gặp mặt. Sau đó, hắn hỏi xin một điếu thuốc lá từ người quản lý.
Chỉ khi cần trấn an những cảm xúc trong tâm, Jin mới nghĩ đến điếu thuốc. Hắn đã không hút rất nhiều năm, bởi vì lòng chỉ chất chứa bi thương vô tận, không xao động, không hạnh phúc, cả ý vị của thành công cũng hững hờ.
Bởi vì người thiếu niên kia vẫn luôn xao động, luôn hoang mang; em cười thật nhiều, còn cả khóc; tâm tư cảm xúc trong hắn tự bao giờ đã đặt trong bàn tay em, hết thảy tình cảm trong tim đều dành cho em, không còn gì sót lại cho chính mình.
Chưa từng quên em, dù chính mình còn sống một phút, một giây, tầng không khí bao bọc hắn vẫn luôn vương vấn hơi vị của em. Hắn cố chấp, hắn bướng bỉnh trầm mình trong ký ức hai người, nguyện không bao giờ ly rời.
Em bệnh tật khổ cực, hắn không hay biết. Em nghẹn ngào xót xa quyết rời đi, hắn không giữ em lại. Thậm chí cả khi em gặp chuyện không hay, lần cuối cùng gặp mặt hắn cũng không thể.
Giờ phút này, hắn sắp gặp được người thiếu niên duy nhất có thể giúp hắn gặp em, tâm không ngừng kích động, nôn nao và xôn xao cứ vẫn vũ không thôi.
Hương vị chua xót của thuốc lá dần tản, vương lại chút gì đó thật ngọt, sương khói vẩn vờ nơi đầu ngón, hắn lẳng lặng đứng trước khung cửa sổ thủy tinh trong suốt, lặng nhìn trận tuyết lớn đầu đông đang mỗi chút một dày đặc bên ngoài.
Đợt tuyết này trễ hơn những năm trước, nhưng rốt cuộc nó vẫn tới.
Người đàn ông trầm mặc, trên tay cầm một điếu thuốc, xa cách thế giới trắng xóa bên ngoai bởi một tầng kính, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Có người tiến tới, bước chân vội vội vàng vàng. Jin quay đầu, liền nhìn thấy một người thiếu niên chừng mười bảy tuổi đang đứng cạnh cửa, ngượng ngùng nhìn hắn cười.
Tiếng nói của cậu như đè nén bao cảm xúc trong tâm, chực chờ vỡ òa. Đó là lần đầu tiên Jin nghe được giọng Uchi:
“Thật tốt… thật tốt quá… cuối cùng đã được gặp chú… chú Jin.”
Người thiếu niên nghẹn ngào, giơ tay gạt nước mắt. Tầm nhìn đã sớm vẩn đục vì lệ, Jin trầm mặc. Tuyết đầu mùa vẫn lặng lẽ rơi, nhuộm trắng thế giới hờ hững bên kia mặt kiếng.
xOx
Chiếc xe âm thầm vượt qua tầng tuyết dày đặc trên con đường núi vắng vẻ, Uchi ngồi bên cạnh, chậm rãi kể lại những sự tình đã xảy ra trước đây:
“Chú biết không, ba ngày sau khi cháu gửi lá thư thứ ba, cháu nhận được cú điện thoại báo cháu trúng tuyển vào đội bóng chày, phải đến Kantou để tập. Điều đó cũng có nghĩa bọn cháu phải chuyển nhà, rời khỏi trấn nhỏ, đến sống ở Tokyo. Cả đêm đó chú Kazuya và cháu thu dọn đồ đạc, rồi sáng hôm sau đón chuyến tàu đi Tokyo. Cháu tìm thấy cái di động nên đã gửi tin nhắn cho chú, nhưng sau đó bị chú Kazuya thu lại, nên cháu không gửi thêm được gì.”
……………
“Cháu tính đến Tokyo sẽ trực tiếp đi tìm chú, nhưng tới nơi thì cháu mới biết đội bóng không tập huấn ở Tokyo. Cháu cũng không dám nói với chú Kazuya, vì khi đó, chú ấy đang sinh bệnh, vẫn ở nhà an dưỡng. Chú Kazuya thậm chí còn không cho cháu chăm sóc chú ấy, bắt cháu phải lập tức đến điểm danh ở đội bóng để tập luyện. Mấy trận đấu của cháu vẫn tiến hành suôn sẻ, nhưng không thể phân thân mình để đến thăm chú ấy. Người hộ sĩ chăm sóc chú nói chú bị cảm mạo nhưng đã khá hơn nhiều, dù vẫn rất im lặng, không nói lời nào. Chú ấy vẫn có thể ngồi xem mấy trận bóng chày trực tiếp trên tivi. Chuyện chú Jin phải vào bệnh viện, cháu chỉ mới biết gần đây thôi, vì lịch huấn luyện ở đội bóng rất nghiêm ngặt, mỗi ngày trừ chuyện đó ra, bọn cháu không có thời gian tiếp xúc với thế giới bên ngoài.”
………………….
“Một hôm, chú Kazuya nhờ hộ sĩ gọi điện cho cháu. Trong điện thoại, chú ấy nghe có vẻ rất chật vật, nhưng vẫn luôn miệng cổ vũ khích lệ cháu. Đến khi sắp cúp máy, chú ấy như sực nhớ ra điều gì, chú nói với cháu, chú ấy hiện tại không khác gì một kẻ sống từng ngày một, không biết sẽ khuỵu ngã lúc nào, nhưng chỉ cần chú ấy kiên cường một chút, chú ấy…”
Giọng nói Uchi bỗng hóa nghẹn ngào. Bàn tay nắm lái của Jin cũng bắt đầu run nhè nhẹ.
“Chú Kazuya nói, nếu chú ấy kiên cường một chút, chú hi vọng có thể chống đỡ để nhìn chú Jin kết hôn rồi sinh con. Chỉ như vậy, chú ấy mới có thể chính thức buông tha cho những ngày mong ngóng chú… mà an tâm… rời khỏi thế giới này…”
Giữa sườn núi tĩnh lặng, một rừng cậy xanh biếc bao quanh những vách tường trắng tinh của nhà an dưỡng, cách chiếc xe mỗi lúc một gần.
Uchi rốt cuộc nói không nên lời. Cùng lúc, xe dừng lại ở hoa viên nhà an dưỡng.
Jin bất giác tự hỏi, người ấy hiện tại có cảm giác giống hắn hay không? Bao năm đau khổ, bướng bỉnh kiếm tìm một hình bóng, rồi không một lời thông báo, người ấy cứ thế xuất hiên trước mặt mình. Trí nhớ nhất thời trở thành màn sương khói, chỉ bởi vì người ấy đã hiển hiện, là da là thịt trước mắt.
Jin vẫn nghĩ bản thân đã quên mất mặt em, vẫn nghĩ trong lòng mình, bộ dáng em đã mơ hồ theo năm tháng.
Không một ảnh chụp, chỉ nương nhờ ký ức mà vẽ lại gương mặt thân thương. Đến rồi hiện tại, là người thật, việc thật trước mắt, không phải hoang tưởng, không phải giấc mơ.
Jin lặng nhìn thân ảnh quen thuộc mà xa lạ đang ngồi trên băng ghế trắng. Dưới ánh mặt trời cao vút, em mặc một chiếc áo khoác thật dày, cổ quàng chiếc khăn màu xám hắn tặng em năm xưa, hai bàn tay được bọc trong đôi găng màu trắng, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại.
Nước mắt như có ý thức của chính mình, cứ thế tụ đọng nơi khóe mắt đã vương vấn mấy nếp nhăn, rồi lăn dài trên gò má.
Những giọt lệ tưởng chừng đã khô cạn trong tim, lại một lần nữa tuôn rơi.
Jin mở cửa xe, chậm rãi bước về em.
xOx
Lần đầu tiên trong bao năm, Jin cảm giác khoảng cách giữa hai người bọn họ mỗi lúc một gần, một, hai, ba, bốn…
Từng bước chân như sự chuyển động của cây kim thời gian, đảo một vòng, rồi lại một vòng, không biết đã qua bao tháng năm, rốt cuộc giờ khắc này, bọn hắn có thể ở trong cùng một không gian, một thời gian.
Trên môi Kazuya vẫn mang theo nụ cười thản nhiên và trong trẻo, không khác gì người con trai hắn luôn thấy trong những giấc mơ suốt mười một năm nay. Giữa ánh thái dương chói chang, nơi biển cạn lộng gió, em đứng đấy, miệng nhoẻn cười với hắn.
Jin chợt nhìn thấy tấm ảnh em đang cầm trên tay. Đó là khi hắn chụp cùng em dưới gốc anh đào, bên bờ tường đá, nụ cười trên môi thật hạnh phúc, cánh tay Jin còn quàng trên vai em. Đã bao nhiêu năm, giờ phút này, hắn tựa hồ vẫn cảm nhận cái thân nhiệt ấm áp của em. Có lẽ bức hình ấy vẫn luôn được em lấy ra ngắm nghía và nâng niu; thế nên góc cạnh của nó đã cong cả lại, hiển lộ nét mòn bởi thời gian.
Bức ảnh duy nhất của hai người vẫn luôn ở trong tay Kazuya.
Cởi bỏ áo khoác, Jin cẩn thận choàng nó lên người Kazuya. Người đang mơ ngủ bỗng bừng tỉnh, đôi mắt mở tròn, lặng nhìn lệ tuôn rơi trên gương mặt người đàn ông đã hai mươi chín tuổi.
“Kazu chan…”
Xa cách bảy năm ròng rã, rốt cuộc, Jin có thể một lần nữa gọi cái tên khắc cốt ghi tâm.
Kamenashi Kazuya hai mươi bảy tuổi, nét mặt dịu hòa thoáng tang thương, cái góc cạnh gầy nhỏ vẫn như xưa, nhưng không tránh khỏi sự bào mòn của năm tháng. Thế nhưng, ánh mắt em vẫn trong trẻo, tựa như đứa trẻ không thấu hiểu hết sự đời.
Một nụ cười tươi tắn, mang theo cái ấm áp và ôn nhu của vầng thái dương.
Giọng nói em vẫn mang âm hưởng hơi khàn thé như năm xưa, âu yếm lấy tai hắn.
“A, chú đưa thư, hôm nay báo chí có tin gì của Akanishi Jin à?”
xOx
Bốn người lẳng lặng ngồi ở một góc trong nhà ăn. Tâm tình của Kazuya hiển nhiên rất tốt. Hắn hồ hởi lật tới lật lui mấy trang trong quyển nhật ký màu đỏ, rồi đẩy đến trước mặt Uchi đang ngồi cạnh mình, để cậu bé đọc cho mình nghe.
Jin ngồi đối diện, ngắm nhìn Kazuya tặng hắn một nụ cười chính mình nhung nhớ suốt bảy năm nay, tựa hồ mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, tựa hồ Kazuya chỉ mới rời đi vào một buổi chiều tà, em ra ngoài phơi mấy chiếc áo sơ-mi ca-rô rồi sau đó trở về trước mặt Jin, nụ cười trên môi không chút thay đổi.
Bỗng chốc Jin cảm giác như thời gian đang đảo ngược, những tháng ngày niên thiếu chợt ùa về, mà em là người con trai tràn ngập sức sống của mặt trời, còn bản thân lại là Kazuya e lệ trước người lạ.
Bảy năm qua đi, nhưng gương mặt em không vì bệnh tật mà biến hóa thay đổi. Ngược lại, tuy gầy gò nhưng vẫn mang nét thanh lệ và dịu dàng.
Một người đàn ông hai mươi bảy tuổi, ánh mắt lại ngây ngô tựa một thiếu niên, trong sáng tròn trĩnh tựa đứa trẻ chưa hiểu sự đời. Em không còn nhớ căn bệnh này đã tổn hại trí lực cùng thể kháng em thế nào, hết thảy đều quy tụ ở hai chữ “đơn thuần”, tựa như loại thực vật nảy mầm bên cạnh đại thụ cao to, nó cứ lặng lẽ âm thầm mà sinh trưởng, tản ngát hương thơm. Tổn thương hay thống khổ đều không còn ý vị gì trong trí nhớ em, một khoảnh trong sạch và trống rỗng.
Em đánh mất quá khứ, chưa nói tới tương lai, chỉ còn mỗi hiện tại. Đến tột cùng đây là một ban ân của chúa trời, hay sự trừng phạt?
Jin bất giác nghĩ, có lẽ là điều thứ nhất. Kazuya trước kia vô cùng bướng bỉnh đối với thắng thua của mỗi trận đấu, cố chấp ôm ấp ước mơ với gia đình chia ly đến không thể chắp vá của mình, kiên quyết níu kéo tình cảm vô lực cứu vớt trong tâm. Thế nhưng với hiện tại, em đã quên hết toàn bộ mấy ký ức đè nặng con tim, trong đầu duy chỉ nhớ đến quãng thời gian đẹp nhất, khoảng đời sống cùng người em yêu, cho dù tháng ngày ấy chỉ chiếm đóng một phần năm trong cuộc đời em. Có lẽ trước khi rời đi, Kazuya đã nghiệm đến điều này. Quyết định rời khỏi cuộc sống của Jin, hết thảy dũng khí và nghị lực đều dồn vào cuộc kéo co với những kỷ niệm ngày một tan biến.
Xóa bỏ thương tâm, đau khổ của số mệnh, khắc ghi hạnh phúc, sung sướng của tình yêu là những gì Kazuya muốn làm trong những tháng ngày còn lại.
Thời gian có sức hủy diệt của riêng nó. Ở Kazuya, nó không chút nương tình mà để lại nét tì vết trên em, nhưng đôi mắt kia vẫn sáng ngời, vẫn tràn ngập tuổi trẻ của một thiếu niên hai mươi tuổi.
— Kazuya, hôm nay anh lén đi tìm tiệm mì. Ở con đường gần Shijuku có quán kia mở lâu rồi, nghe bảo mì ở đó ăn ngon lắm lắm, để anh tìm địa chỉ của nó.
— Đi lúc nào được nhỉ? Hay em tập xong là mình đi luôn đi. Lâu rồi anh không dạo phố với em… không nắm tay em… không được hôn em nữa…
— Kazuya, anh rất, rất, rất nhớ em….
Những dòng nhật ký ngây ngô của Jin cứ thế được đọc lên, tựa như cuốn băng đã phủ bụi của thời gian, nó hết một lần rồi lại một lần, được tua đi tua lại.
Thời gian. Vạn vạt đổi thay.
Thời gian. Bọn hắn đã trưởng thành.
Kazuya đã quên… Jin là ai. Em không còn nhớ người đàn ông ngồi trước em, vui mừng và ưu sầu lẫn lộn trên gương mặt, rốt cuộc là ai.
Lệ nơi khóe mắt Jin kiên quyết không nhỏ trên mặt bàn gỗ, nó chỉ tích tụ nơi hốc mắt, chưc chờ ứa tràn. Hắn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngắm Kazuya vẫn dịu dàng cười với hắn.
Thời gian như rón rén xoay quanh bọn hắn mà không dám tiến một bước về trước.
Kazuya chợt ngẩng nhìn hắn và nói, “Chú đưa thư, chú có thấy Jin dễ thương không? Jin hay nói vậy với tôi lắm, cứ như con nít ấy. Hôm nay Jin không gọi cho tôi… chắc vì công việc bận rộn quá.”
Bao lời trong tâm không cách nào thốt thành tiếng, Jin mím chặt đôi môi, tự gồng mình phải mỉm cười với em.
Kazuya quay đầu, hồ hởi với người hộ sĩ và Uchi, “Hôm nay tôi ăn mì được không? Tự nhiên thấy thèm mì quá!”
Đến khi được cho phép, Kazuya lại vui vẻ quay ra hỏi Jin, “Chú đưa thư chắc cũng chưa ăn cơm hen. Vậy chú ở lại ăn cơm với tôi được không?”
Nghe tới đấy, Uchi liền đứng dậy, rồi cậu và người hộ sĩ cùng đi lấy bữa trưa, để lại hai người bọn họ trong im lặng.
“Chú đưa thư, hôm nay phát hết thư rồi à?”
“Ừ.”
“Vậy… chú bỏ chút thời gian đọc báo cho tôi nghe được không?”
“………….. Được.”
“Không biết hôm nay có tin tức của Jin không…” Trên mặt Kazuya bất giác hiện lên một nét thật đau thương, ánh mắt bỗng hóa u buồn.
“Tôi nghe nói Jin sinh bệnh… Tôi lo quá, nhưng không thể để Uchi chan đi xem anh thế nào.”
“Sao thế? Nếu người ấy biết em đến thăm, người ấy nhất định… nhất định sẽ rất vui…”
Thật khó khắn lắm Jin mới thốt thành lời, thanh âm mỗi lúc một hạ thấp, vẻ bình tĩnh chực chờ bị phá vỡ.
Kazuya chỉ cúi đầu, trông em lúc bấy giờ không khác gì đứa trẻ mới làm sai chuyện; em nhỏ giọng thỏ thẻ, “Tôi nói cái này, chú đừng mách với Uchi chan nha… Tôi có lén đi đấy. Uchi chan mà biết sẽ lo lắm. Thật ra tôi rất, rất, rất muốn đến thăm Jin….”
“…. Nhưng khi ra tới bên ngoài vườn, tôi mới nhận ra mình không biết phải đến bệnh viện thế nào……..”
Gương mặt Kazuya bỗng thẫn thờ. Jin vừa nghĩ tới hình ảnh em đứng chôn chân trước cửa nhà an dưỡng, nhìn đông ngó tây, vẻ mặt ngây ngốc không biết phải làm sao cho phải; trái tim Jin bỗng co rút, đau đớn và chua xót khôn cùng.
Nhìn đến vẻ u buồn trong mắt em, Jin nghẹn ngào đến không thốt thành lời. Hàng lệ cật lực đè nén khi nãy bỗng chốc như giọt nước tràn ly, cứ thế ứa tràn.
Kazuya vẫn cúi thấp đầu, lát sau mới hạ giọng nói tiếp, “Người tên Akanishi Jin đó… rốt cuộc là gì của tôi? Tôi không tài nào nhớ được…”
“Người đó… ắt hẳn là người em yêu… nếu không, sao em lại quan tâm người ấy như thế, còn muốn đến thăm người ấy nữa.”
“Vậy à?” Ánh mắt Kazuya ngập tràn nỗi hoang mang, nhưng em chỉ im lặng, không nói thêm tiếng nào, tựa hồ em đang cố gắng lần tìm trong ký ức của mình hình bóng của người tên gọi Akanishi Jin, nhưng kết quả chỉ là công cốc.
Mì được bưng lên, Kazuya ngoan ngoãn để người hộ sĩ đút từng muỗng cho mình. Em chỉ ăn nước mì mà không hề đụng tới sợi mì.
“Mỗi lần chú ấy ăn mì đều như vậy.” Uchi lên tiếng giải thích với Jin.
Jin nhếch mép cười thật buồn, đầu hạ thấp, nước mắt cứ thế từng giọt chảy vào bát mì nóng hổi, quyết không để Kazuya nhìn thấy.
Rồi Jin ngẩng nhìn em, ngắm thật kỹ, thật lâu, tựa hồ muốn khắc sâu hình ảnh con người đã ly xa suốt bảy năm nay vào tâm khảm. Để những đêm choàng tỉnh mộng, trong bóng tối mò tìm cái ấm áp của em, bàn tay chạm không tới nhưng tâm có thể lần tìm, âu yếm, vuốt ve thân ảnh em.
Tới tận giờ khắc này, hắn chưa hề quên Kazuya, còn Kazuya đã đánh đổi bao khí lực kiên cường của mình để khắc ghi hắn vào lòng.
Ấy thế mà, ký ức vẫn cứ thế mà dàn tản rồi tan biến, tựa những hạt cát tung mình trong gió. Thời gian, cũng như bệnh tật, dần dà hủy diệt chính em.
Phải chăng đến rồi một ngày, mối tình của hai người bọn họ cứ thế vỡ tan, hóa thành tầng bụi mờ nhạt dưới ánh thái dương vĩnh cửu.
Cái nặng nề trong tâm mỗi lúc một đè nén. Nhưng cánh tay không tài nào vươn ra mà ghì chặt lấy em vào lòng, quyết không để em rời khỏi mình nửa bước.
Bởi vì hắn trong trí óc em lúc này không phải người em yêu, mà chỉ là gã đưa thư không tên không họ.
Bất giác, Jin muốn đứng phắt dậy mà chạy trốn khỏi nơi này, để cái giá rét bên ngoài có thể đông cứng cái đau thương vô hạn, chôn vui cảm giác bất lực vào tâm. Hắn không muốn khóc trước mặt Kazuya, không muốn để em thấy những giọt nước mắt vô lực của mình. Đối diện cùng em, hắn chỉ muốn mỉm cười.
Rồi Jin đứng dậy, nói với Kazuya, “Kazu chan, ngày mai anh lại tới thăm em.”
“Chú phải đưa thư tiếp à?” Kazuya tròn mắt nhìn Jin, em sớm quên mất lời Jin nói khi nãy, đã đưa thư xong rồi.
Cổ họng như bị một thế lực nào đó ứ ngạnh, Jin gật gật đầu, không thể nói lời nào.
“Vậy tặng chú cái này, lúc đưa thư, nếu đói thì lấy ra ăn.”
Kazuya đặt vào tay hắn hộp bánh nho nhỏ mà hộ sĩ vừa mang ra từ bếp.
Jin ôm chặt lấy chiếc hộp nhỏ ấy, tựa hồ bên trong cất chứa mảnh tâm tình chân thành của Kazuya.
“Chú đưa thư, chú tên gì thế?”
Nước mắt chực chờ tuôn rơi, Jin không cách nào thốt nên câu trả lời. Hắn chỉ lặng lẽ dùng tay viết tên mình lên mặt kính đục mờ sương lạnh, rồi vội vàng bỏ đi.
Tuyết vẫn rơi không ngừng. Trên mặt kính ẩm lạnh nguệch ngoạc mấy ký tự, AKANISHI JIN. Hơi rét két tụ thành giọt nước, chầm chậm hạ mình, tựa giọt lệ đau thương, mang theo tiếng thở dài thườn thượt.
Kazuya ngẩn người, mắt chằm chằm vào bát mì của Jin, nước mì và mấy miếng thịt vẫn còn nguyên vẹn, chỉ mỗi sợi mì là không còn.
— không ăn mì cũng không sao, nhưng em phải ăn hết nước mì và thịt.
— nhất định phải ăn hết. Đừng hư như thế! Ăn không xong, anh không cõng em về đâu.
Đó là những lời Akanishi Jin năm mười tám tuổi đã nói cùng Kazuya.
Tựa con đê vỡ bờ, nước mắt ứa tràn trên mặt, Kazuya che miệng, nức nở khóc thành tiếng. Không đợi Uchi và người hộ sĩ kịp phản ứng, hắn đã thất tha thất thểu chạy ra ngoài.
Tuyết vẫn cứ rơi, trận tuyết đầu đông lớn và dai dẳng. Mặt đường trơn trượt, tuyết đóng dày đến hơn hai bàn chân. Vì lẽ ấy, mỗi bước đi của Kazuya càng khó khăn hơn bội phần.
Bông tuyết thả mình trên mái tóc đen của hắn, từng chút, từng chút một, một màu trắng tinh thuần, không chút tì vết.
Nước mắt ấm nóng, như tan chảy những đóa tuyết vương lại trên má.
— “Anh cõng em, Kazu chan.”
— “Từ nay về sau, anh muốn mãi mãi ở bên em.”
— “Anh sẽ luôn ở cạnh em.”
— “Từ giờ bọn mình để dành tiền. Đến lúc đó sẽ mua một căn nhà lớn, nuôi một con chó tên RAN, ngày ngày ăn chung bữa cơm, tối đến thì ngủ cùng nhau, sáng ngắm bình minh, chiều ngắm hoàng hôn……..”
— “Cứ thế sống tới già.”
Lời đến, lời đi, cứ thế văng vẳng bên tai.
Bảy năm ròng rã, rốt cuộc Kazuya có thể nghe chính mình gọi cái tên quen thuộc chất chứa trong tâm bấy lâu nay một lần nữa.
“JIN, JIN.”
“Anh đâu rồi…?”
Hắn đứng chôn chân giữa sân viện phủ đầy tuyết, khản giọng gọi tên người ấy, hòa lẫn cùng tiếng khóc nức nở, tựa hồ một đứa trẻ không nhà mà về.
“JIN, em xin lỗi… em xin lỗi… em xin lỗi………..”
Hắn rốt cuộc nhớ lại người đàn ông nét mặt u sầu kia, đó là một nửa của hắn, là Akanishi Jin hắn đã yêu suốt mười một năm.
Đứng bên cạnh chiếc xe dần bị lấp vùi trong tuyết, nước mắt lăn dài không thôi, người ấy vội vàng tiến những bước chật vật về phía hắn, rồi dùng hết sức bình sinh, gắt gao, ghì chặt hắn vào lòng.
Thời gian hững hờ trôi, bảy năm ly biệt chậm rãi đóng mình. Cuộc đời vẫn đầy rẫy những khuyết điểm không thể bù đắp, nhưng hai con người ấy vẫn kiên cường, vẫn bướng bỉnh, quyết không khuỵu ngã.
Chỉ cần còn sống, có thể kéo dài, có thể duy trì tới vô tận.
Là tình yêu, hay đời người.
Đôi lúc, tôi nghĩ, cái con người ta cần chỉ đơn thuần là nghị lực và lòng dũng cảm tiếp tục sống.
— Chính Văn Kết Thúc —