Hồi ức vẫn là hồi ức.
Ngày Kazuya cầm được tháng lương đầu tiên trong tay, trời đã vào tháng hai. Ngẫm nghĩ, cậu tự nhủ mình phải nấu chút gì đó ngon ngon, báo đáp lại lòng tốt của Jin đã cho ở nhờ bấy lâu nay.
Khi hai tay hai túi đã nặng trịch rau dưa cùng thịt cá, Kazuya mới hài lòng mà trở về căn hộ. Trên đường, cậu chợt thấy một cửa hàng bán hoa. Kazuya vốn yêu mến các loài động thực vật vô cùng; từ nhỏ cậu đã gắn bó khắng khít với chúng, trải qua đủ chuyện vui buồn. Vì lẽ ấy, cậu không suy nghĩ gì nhiều mà ghé vào cửa hàng hoa ngay.
Vừa đưa tay đẩy cánh cửa kính, một chậu hoa Păng-xê nhỏ nhắn liền đập vào mắt Kazuya. Những cánh hoa be bé gắn kết vào nhau, nở rộ giữa bầu không khí lạnh lẽo. Xanh tím hòa lẫn, đâu đó điểm vàng, thêm màu trắng nõn, tựa như gương mặt nũng nịu của một chú mèo nhỏ. Đây là loài hoa Kazuya thích nhất, đơn giản chỉ vì tuy nó thuộc dòng thực vật, nhưng dáng bộ lại khiến Kazuya liên tưởng đến một loài động vật, một sự kết hợp đến kỳ dị.
Nếu đặt bên khung cửa sổ trong căn hộ, những đóa hoa Păng-xê hẳn sẽ khiến con người ta cảm giác ấm áp hơn. Nghĩ đến đấy, Kazuya không chút chần chừ mà ôm lấy loài thực vật be bé kia, nhìn trái rồi lại phải, vui vẻ đến không muốn buông tay.
Tối hôm đó, Kazuya tốn cả buổi trời để nấu một bàn thức ăn thật ngon và đa dạng. Xong xuôi, cậu ngồi phịch lên chiếc ghế sô-pha, lẳng lặng đợi Jin về.
Thời gian chầm chậm trôi qua, một tiếng, rồi lại hai tiếng, mà bóng dáng Jin vẫn không thấy đâu. Bờ mi mỗi lúc một nặng trĩu của Kazuya rốt cuộc chịu không nổi mà rũ hạ.
Kim đồng hồ vừa điểm hai giờ sáng, cậu chợt bị lay dậy.
“Này… này…” Giọng Jin văng vẳng bên tai cậu.
Kazuya nhíu mày, mơ màng tỉnh giấc. Gương mặt Jin liền thù lù trước mắt cậu, khiến Kazuya khẽ giật mình, nhưng cũng phấn khởi không kém.
Jin là một người kỳ quái. Người này chưa bao giờ giới thiệu tên với cậu, mà cũng chẳng buồn hỏi cậu tên gì. Đã không gọi thì thôi, khi cần thì chỉ “này, này”.
Jin chợt nói, “Mau dậy thay quần áo, anh đưa em đến chỗ này.”
Kazuya đưa tay dụi dụi hai mắt còn buồn ngủ, rồi tròn xoe con ngươi nhìn người trước mặt. Bây giờ chỉ mới rạng sáng; bên ngoài, gió lạnh đến thấu xương, người này lại muốn dẫn mình đi đâu?
Nhưng nói đi nói lại, một khi Jin đã quyết tâm làm chuyện gì, khó ai có thể thuyết phục hắn thay đổi chính kiến. Kazuya bị Jin kéo xộc đứng dậy. Cậu mắt nhắm mắt mở thay quần áo. Tiếp sau đó, không đợi thằng bé tỉnh ngủ hơn, Jin đã lôi Kazuya ra khỏi cửa, rồi cả hai ngồi vào chiếc taxi đã đậu ở dưới tự bao giờ.
Kazuya khi ấy thật sự mệt mỏi vô cùng. Ngày ngày làm việc không ngơi nghỉ, rồi luyện tập bóng cháy tới sẩm tối, toàn thân cậu đã sớm rã rời. Ngồi trên chiếc xe đều đều chuyển động, đầu Kazuya hết ngả sang trái rồi lại phải, cổ và bả vai đau nhức không thôi vì công việc ban chiều.
Trong lúc mơ hồ giữa trạng thái tỉnh và ngủ, Kazuya bỗng nghe thấy mùi hương của biển cả thật quen thuộc. Rồi bất chợt bàn tay Jin khẽ chạm vào mặt Kazuya, đẩy nhẹ đầu cậu lên vai mình. Bờ vai Jin không nhiều thịt mỡ, nên không thể êm ái như chiếc gối ở nhà. Ấy thế mà, nó lại ấm áp hơn rất nhiều, khiến Kazuya an tâm đến lạ lùng. Thời khắc ấy, trong lòng Kazuya không khỏi ngạc nhiên cùng thắc mắc, vì cớ gì một con người với nụ cười tựa vầng thái dương kia lại khiến tâm hồn vốn thiếu thốn cảm giác an toàn như chính mình có thể yên tâm mà say giấc nồng?
Kazuya không hiểu rõ, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều. Nếu có thể, cậu nguyện cứ thế lẳng lặng tựa trên vai con người này, mơ một giấc mộng đẹp về tầng biển rộng và ánh mặt trời dịu dàng.
Không biết đã qua bao lâu, Jin chợt khẽ lay tỉnh cậu, “Tới rồi.”
Kazuya giật mình mở mắt. Chưa kịp hoàn hồn, cậu đã bị người này kéo xuống xe. Chung quanh hai người là một khoảng không gian rộng lớn và yên tĩnh đến rùng mình, cùng tiếng gió rin rít thấu tận tâm can.
Đầu Kazuya có chút choáng váng vì thiếu ngủ, nhưng đôi tay cậu lúc ấy đang được Jin nắm trọn, ấm áp vô cùng. Khoảnh khắc ấy, Kazuya thoáng nghĩ, người này phải chăng được sinh ra vào một ngày hè?
Để mặc Jin kéo tay mình đi vào màn đêm tĩnh mịch, Kazuya chợt cảm giác hai người bọn hắn như đang bước vào một thế giới nào đó thật riêng tư, một thế giới không hề có sự tồn tại của người nào khác. Cái yên lặng dịu dàng quấn choàng lấy cậu và Jin, rồi thi thoảng rót vào tai Kazuya những nhịp đập hồ hởi cùng bồi hồi của con tim.
Bỗng dưng, Jin chợt lên tiếng, “Đợi một chút.”
Kazuya đứng yên ở một chỗ, lồng ngực phập phồng. Mãi đến lúc này, cậu mới nhớ tới bàn thức ăn ở nhà. Có lẽ hiện tại mấy món ấy đã nguội lạnh cả, ăn không ngon nữa rồi.
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên toàn bộ không gian xung quanh Kazuya sáng rực; hàng hàng những ngọn đèn bao trùm cả cầu trường rộng lớn. Lòng Kazuya nhảy dựng cả lên. Ánh sáng bất ngờ khiến đôi mắt cậu có chút chói mà nhắm nghiền cả lại, mãi một lúc mới chầm chập mở ra. Ánh đén rực rỡ từ bốn phía, cả cầu trường bóng chày Tokyo hiển hiện trước mặt Kazuya.
Phút chốc choáng ngợp với bao cảm xúc, đôi chân nhỏ khuỵu phục xuống giữa không gian rộng lớn, ngập tràn những ước mơ.
Giọng Jin bỗng vang lên từ sau lưng Kazuya, “Này, không lấy gậy đánh bóng của em à?”
Kazuya ngỡ ngàng. Cậu cúi đầu nhìn, bên chân tự lúc nào đã xuất hiện một cây gậy bóng cháy. Kazuya mơ màng khom người, cầm lên món đồ ấy. Nơi đuôi gậy còn khắc mấy nét xiêu xiêu vẹo vẹo, “Jin”.
Kazuya xoay người, chưa kịp nói gì thì đã đón nhận một nụ cười rạng rỡ đến nao lòng từ đối phương.
Jin đứng giữa khán đài có sức chứa tới năm mươi nghìn người mà hướng cậu vẫy tay liên tục, miệng hồ hởi, “Thế nào? Chỗ này tuyệt đấy chứ? Nghĩ là mai mốt sẽ có ngày em tham gia mấy trận bóng chày ở đây, nên anh đưa em đến xem trước! Em nhất định phải xài cây gậy kia đó nha!!! Đợi đến khi anh ra mắt, được làm siêu sao, chữ ký kia nhất định đáng giá vô cùng!!!!!”
Một tràng không ngơi nghỉ, ngữ điệu chắc chắn đến buồn cười. Tựa hồ sau này con người ấy nghiễm nhiên trở thành một siêu sao, mà cậu – Kamenashi Kazuya – cũng nghiễm nhiên là vị tuyển thủ bóng chày quốc gia, tỏa sáng giữa cầu trường rộng lớn.
Kazuya ngước mắt nhìn nụ cười rạng rỡ kia. Nước mắt tự lúc nào đã tích đọng nơi khóe mắt. Cậu cố gắng nén lòng, nuốt ngược những giọt lệ trở về.
Nhưng rốt cuộc vẫn thất bại.
Ngày 23 tháng 2 năm 2003, đồng hồ vừa điểm ba giờ sáng, giữa cầu trường bóng chày Tokyo rực rỡ, chỉ có cậu và Jin. Kamenashi Kazuya đứng tại không gian chứa đựng giấc mơ một đời của mình, và bật khóc.
Ngày hôm ấy vừa vặn sinh nhật mười bảy tuổi của cậu.
Kazuya biết, đến tận cuối cuộc đời này, cậu sẽ vẫn nhớ như in lần sinh nhật ấy. Bởi vì chính hôm đó, cậu được tặng món quà tuyệt vời nhất kể từ ngày cậu cất tiếng khóc đầu tiên. Một thiếu niên tên Akanishi Jin đã tự tay nhào nặn lại cái giấc mơ một đời của cậu, rồi nâng niu, đặt nó trở lại vào tay Kazuya, cùng lời nhắn nhủ, giấc mơ ấy nhất định thành hiện thực.
Jin đứng trên khán đài không một bóng người, lớn giọng hỏi cậu, “Này, anh còn chưa biết tên em, anh tên Akanishi Jin. Còn em?” Giọng nói êm tai, văng vẳng khắp sân bóng trống trải.
“Anh tên Akanishi Jin. Còn em?”
Chốc lát sau, Jin nghe được một câu trả lời thật kiên định vang vọng lại, “Em tên Kamenashi Kazuya. Tên của em là Kamenashi Kazuya!”
Đứng ở đằng xa là một thiếu niên mười mấy tuổi cùng ánh mắt ôn nhu nhưng vô cùng kiên định. Dù cậu vẫn chỉ là thằng nhóc với hàng lông mi thô rậm, đôi mắt hơi sưng, tựa hồ chỉ có một mí, nhưng thời khắc ấy, Jin tin tưởng rằng người thiếu niên này nhất định sẽ đạt tới ước mơ cậu ấy luôn ấp ủ bấy lâu.
Nhất định.
Nhoẻn miệng cười tươi tắn, Jin giơ cao tay, dùng hết sức bình sinh ném đi trái banh nhỏ trong tay mình.
Không cần ai chỉ dạy, Kazuya xoay người, quơ chiếc gậy đánh bóng một vòng rộng, rồi đánh bật tung trái banh kia, cong vút giữa không trung.
Hai bọn hắn ngước mắt nhìn cánh cung cong dài, gương mặt không giấu được niềm vui sướng vô tận.
Nhưng Jin vốn không biết, với Kazuya, cánh cung ấy không khác gì chiếc cầu vồng bảy sắc, rực sáng sau mỗi cơn mưa tầm tã.
Sáng sớm hôm sau, khi vừa tỉnh dậy, Kazuya đã thấy Jin ngồi bên cửa sổ, chăm chú ngắm nhìn chậu Păng-xê be bé.
Nghe thấy tiếng động, Jin liền quay lại, nhỏen miệng cười với Kazuya, “Chào buổi sáng!”
Ánh mặt trời dịu nhẹ của mùa đông vuốt ve lấy bầu má trắng hồng của Jin, âu yếm gương mặt hài hòa của người ấy, tia nắng nhàn nhạt còn lưu luyến, đọng mình nơi chiếc cằm chẻ nhẹ.
Lòng Kazuya nôn nao không thôi. Chậu Păng-xê ngồi cạnh Jin bỗng chốc kém tươi tắn muôn phần.
Jin chợt lên tiếng, đánh gảy suy nghĩ của Kazuya, “Anh vẫn muốn trồng một cây nào đó, nhưng thấy phiền quá. Không nghĩ là em cũng thích.”
Kazuya khẽ cười, rồi trả lời, “Chậu hoa đấy là Păng-xê, quà tặng anh đấy.”
Ánh mắt Jin lập tức mở lớn, vội vội vàng vàng đưa tay chỉ về mình, “Tặng anh? Sao thế?”
Bộ dạng Jin lúc ấy có chút ngơ ngác, khờ dại đến đáng yêu, khiến Kazuya không khỏi nghĩ đến chú cún Ran nhà đối diện hồi xưa.
Kazuya hơi nghiêng đầu, đảo mắt lướt qua Jin rồi lại chằm chằm vào chậu Păng-xê bên khung cửa sổ, “Hôm qua là ngày em lĩnh lương tháng đầu tiên, nên muốn mua chút gì để cảm ơn anh đã cho em ở lại.”
Lời khách sáo vừa thốt ra, khiến Kazuya chợt có chút không tự nhiên. Cậu vội vàng cúi đầu, xoay người bước vào bếp, bắt tay vào chuẩn bị điểm tâm.
Bỗng nhiên, giọng nói quen thuộc và trầm ấm kia vang lên từ đằng sau Kazuya, “Sau này nếu không về ăn cơm, anh sẽ gọi điện thoại báo cho em biết. Thật xin lỗi, đã để em đợi cả đêm. Cảm ơn món quà của em nha!”
Kazuya lắc đầu nguầy nguậy, lẳng lặng không nói lời nào.
Jin, người phải nói cảm ơn là em. Anh giữ em lại, cho em một chỗ ở, rồi những bữa ăn, còn tặng em món quà vô giá kia. Những gì anh làm cho em, không phải ai cũng có thể làm được.
“Jin.” Kazuya quay đầu nhìn người trước mặt, lần đầu tiên gọi lên cái tên ấy. Một âm tiết đơn giản, nhưng lại khiến lòng Kazuya xôn xao khôn cùng.
Jin ngạc nhiên nhìn cậu. Kazuya chợt thấp giọng. “Sau này, anh cứ gọi em là Kazu-chan.”
Kazu-chan, đấy là cái tên cậu ao ước được nghe một người nào đó gọi. Thế nhưng, một nguyện vọng nhỏ nhoi như thế vẫn chưa từng thành hiện thực. Bởi vì Kamenashi Kazuya vốn không có người bạn nào có thể xưng hô thân mật cùng nhau.
Jin ngơ ngác nhìn cậu cả nửa ngày trời, rồi mới hứng khởi hô lớn tiếng, “KAZU-CHAN!!! Anh đói rồi, em làm điểm tâm cho phần anh luôn nha?”
Một buổi sáng đẹp trời.