Thời Hạn Chia Tay

Chương 7: Chương 7




Cha con gặp nhau ngày cuối cùng, sau khi dùng qua bữa sáng phong phú, một nhóm người ở sau đình viện pha trà, ngắm cảnh nói chuyện. Thời tiết rất tốt, cha Tằng nhất định là nhân vật quan trọng nhất trong đình viện khai tiệc, đang ở trong không khí trong lành dùng cơm trưa.

Âu Quan Lữ cũng gia nhập vào cuộc nói chuyện. Anh và cha ngẫu nhiên có tiếp xúc, nhưng vẫn không nói chuyện với nhau. Có lẽ tối hôm qua nói tất cả mọi chuyện ra, thái độ của Lê Thượng Thần với anh tự nhiên hơn, Từ Lỵ Hoan lại tránh né ánh mắt của anh.

Lực chú ý của ba người ở đây đều đặt trên người anh và Trình Dư Nhạc… vì hai người cùng mặc chiếc áo polo màu vàng giống nhau.

Đúng, anh mặc chiếc áo polo màu vàng đó. Anh nghĩ, dù sao sao cũng là ngày cuối cùng rồi, mặc một chút cũng không sao, không ngờ cha vì vậy mà liên tiếp nhìn chăm chú hai người họ, anh trai cũng lộ ra vẻ mặt ngầm hiểu mỉm cười. Một đôi tình nhân sẽ để mọi người nhìn tình yêu ngọt ngào của mình, hiệu quả quá tốt, tốt đến mức khiến anh… lâng lâng, gần như tưởng thật, cho rằng anh và Trình Dư Nhạc thật sự là một đôi.

Anh biết, đối với một người phụ nữ không có hứng thú nào với mình có những ảo tưởng này, rất ngu xuẩn cũng không có ý nghĩa, nhưng anh lại vui vẻ, chỉ muốn đến gần cô một chút, nói với cô mấy câu, thậm chí chỉ cần cô nhìn anh một cái, trong lòng của anh sẽ có rất nhiều bọt nước sôi trào. Tỉnh táo lại, anh tự nói với mình, không nên mê muội, những bệnh trạng này sẽ nhanh chóng biến mất, chỉ cần chịu đựng qua sáng nay là tốt rồi. Anh dùng bề ngoài lạnh nhạt che giấu nội tâm cuộn trào.diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn

Trình Dư Nhạc cũng không chuyên tâm nói chuyện cùng mọi người, bởi vì từ buổi sáng Tiểu Huệ không ngừng gửi tin nhắn tới, hỏi nếu cô có cảm tình với Âu Quan Lữ, vậy đinh chọn lúc nào hành động.

“Cậu phải tỏ tình với anh ấy?”

Sao có thể? Cô đã thử dò xét qua, anh quả nhiên không có hứng thú với cô. Cô trả lời tin nhắn của Tiểu Huệ. “Không thể nào.”

“Cật thật sự không nói? Nhanh, anh ấy tìm cậu đóng giả làm bạn gái đi gặp người nhà cũng có nghĩa có chút cảm tình với cậu, cậu nên thử một chút xem sao!”

Cô thành thật trả lời Tiểu Huệ, anh rất thiết thực, anh tìm tới cô vì biết sau chuyện này cô sẽ không dây dưa với anh, anh không có hứng thú với tình yêu.

“Vậy cũng không có nghĩa cậu không thể thử mà, nói không chừng anh ấy cũng động lòng với cậu.”

Ngộ nhỡ không có thì sao? Anh rất thích chế nhạo người khác, nếu tỏ tình thất bại, từ đó sẽ trở thành câu chuyện đầu đề của anh, cô vĩnh viễn không ngóc đầu lên trước mặt anh được. Cho dù anh biết điều không nhắc lại, nhưng những ngày sau gặp mặt sẽ cảm thấy lúng túng.

“Ý kiến hai người không hợp cũng chỉ trong công việc. Mình cảm thấy anh ấy cũng không phải người khắc nghiệt như vậy, thật ra con người anh ấy cũng không tệ.”

Tiểu Huệ không ngừng cổ vũ, cổ vũ không ngừng chạm vào lòng cô, giống như làm việc này cũng không hại gì…

Không, cô không dám.

Dùng xong bữa trưa, người giúp việc dọn bàn, đưa món điểm tâm ngọt lên, lúc này có một vị khách đến, là bạn tốt kiêm luật sư của cha Tằng. Trong lòng Âu Quan Lữ có tính toán, một khi xuống núi, mọi người mỗi người đi một ngả, có lẽ sẽ không qua lại, cha phải thừa dịp này nói rõ ràng chuyện về di sản.

Quả nhiên, sau khi ăn xong điểm tâm, cha Tằng mở miệng: “Ba đồng ý chia tài sản cho các con, ba đã sắp xếp xong, giao lại cho người bạn này của ba, ngày mai ông ấy sẽ liên lạc với mọi người. Ba không có ở bên cạnh mấy đứa, nhưng tình trạng gần đây của mọi người, công việc và quan hệ của các con, ta đều chú ý, rất rõ ràng.”

Sắc mặt Âu Quan Lữ biến hóa. Nghe giọng nói của cha, chẳng lẽ đã biết anh em hai người nói dối? Nếu biết thật ra hai người còn độc thân, vì sao còn bắt hai người phải mang vợ và bạn gái đến? Lại vì sao không vạch trần bọn họ? Anh nhìn anh trai một cái, vẻ mặt Lê Thượng Thần cũng tràn ngập nghi ngờ.

Trình Dư Nhạc càng thêm chột dạ, rất sợ hãi, chẳng lẽ ông cụ đã sớm biết cô đóng kịch? Ông sẽ không cảm thấy cô rất đáng ghét, hư tình giả ý đi cùng ông nói về Âu Quan Lữ, thật ra vì giúp đỡ chiếm đoạt di sản chứ? Đúng là động cơ của cô khi tới đây rất không đúng, nhưng những điều cô nói đó không phải vì tiền, cô chỉ đồng cảm với ông, muốn ông có thể vui vẻ một chút…

“Ba thiếu các con, lại nói lên yêu cầu không hợp lý, buộc mấy đứa phải mang bạn gái và vợ mình đến, cho nên mấy đứa đối với ba thế nào, ba cũng không oán. Ba vốn định cho dù mấy đứa không mang người đến, thậm chí không muốn đến gặp ba, ba vẫn giao di sản cho mấy đứa.”

Âu Quan Lữ kinh ngạc. Đây được coi là cái gì? Trước tiên lập thành quy tắc, buộc anh tới đây, sau đó lại lật đổ toàn bộ quy tắc đó, cha cố ý đùa giỡn người khác sao?

Anh hơi tức giận, nhưng anh là người lừa trước, không có tư cách tức giận. Anh nên áy náy vì mình đã lừa gạt, nhưng cha lại bình thản, giống như không quan tâm việc mình bị lừa, anh cũng hồ đồ rồi, rốt cuộc trong hồ lô của cha có bán thuốc gì?

Cha Tằng nói tiếp: “Nhưng mấy đứa đều tới, bất kể thế nào, mấy đứa đều mang bạn gái đến gặp ba, cũng đều là những người mà mấy đứa thật yêu lòng, cho nên ở cùng các con mấy ngày, ba vô cùng hài lòng. Theo điều kiện ban đầu, ba sẽ chia cho hai đứa một khoản tiền, bởi vì Thượng Thần ngoài ý muốn cho ba một đứa cháu, ba cho nó thêm ba mươi triệu. Về phần Quan Lữ là sơn trang này, nơi này đáng giá hơn một tỷ, hàng năm còn có thu nhập, coi như là quỹ giáo dục tương lại cho con của con!”

Âu Quan Lữ càng thêm kinh ngạc. Anh không cần sơn trang, anh muốn tiền mặt! Nếu không anh làm sao để giao thù lao cho Trình Dư Nhạc? Anh muốn yêu cầu cha đổi sơn trang thành tiền mặt, lại khó mà mở miệng, anh nhìn về phía Trình Dư Nhạc, vẻ mặt cô không thay đổi. Cô cũng không chấp nhận chuyện năm triệu của mình biến thành mấy căn nhà gỗ đúng không?

Anh còn đang suy nghĩ mình nên mở miệng thế nào, cha Tằng lại nói: “Cuối cùng, ba chỉ hi vọng một chuyện, hi vọng trong tương lại anh em hai đứa vẫn giữ liên lạc, chăm sóc lẫn nhau. Ba chuẩn bị một chút quà tặng cho mấy đứa đem về, quản gia sẽ mang đến cho mấy đứa, các con lái xe xuống núi cẩn thận.”

Âu Quan Lữ nói: “Ba, đợi chút…” Trong mắt của ông chợt sáng, lúc này anh mới ý thức được, từ sau khi lên núi mình lần đầu tiên kêu ông ấy là ba, anh không sửa cách xưng hô, cau mày nói: “Con có lời muốn nói.”

**

Lúc cha Tằng chia tài sản, Trình Dư Nhạc cũng không yên lòng, vì khi đó cô vừa nhận được tin nhắn của Tiểu Huệ.

“Cậu thật sự không nói với anh ấy sao? Nếu… năm, hai năm sau, cậu vẫn thích anh ấy thì phải làm thế nào? Thậm chí sau này cậu có bạn trai, cậu vẫn nhớ anh ấy mãi không quên, đó không phải càng thảm hơn sao?”

Tiểu Huệ tận tình khuyên bảo, nói xong cô càng thêm tâm phiền ý loạn. Cô tự hỏi trong lòng, tình yêu, không phải cần có nhiều sự chuẩn bị sao? Không cần suy tính cặn kẽ sao? Tại sao cơ hội tới trước thời hạn, cô lại sợ hãi như vậy?

Bởi vì đối tượng là Âu Quan Lữ, là người đã từng luôn đối đầu với cô? Cô sợ bị anh cự tuyệt, bị anh giễu cợt, bởi vì bị anh cười nhạo rất khó chịu, không thể sánh bằng việc bị đùa cợt trong công việc, muốn lên trận chính là tình cảm của cô, sắp bị lời nói ác độc của anh chặt đứt chính là lòng cô, cô càng động lòng, càng sợ hãi, càng không dám tiến lên.

Cô cố gắng nhớ lại những tấm danh thiếp mà cô giữ, trong đó có rất nhiều người đàn ông tốt, cô lại không nhớ nổi, bọn họ giống như rủ nhau trốn khỏi đầu cô, chỉ để lại Âu Quan Lữ, đầu óc cô giống như bị anh khống chế, cô không có cách nào làm chủ cảm giác của chính mình, cố gắng quên anh, lại cố tình nhớ đến anh.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, cô trở về phòng dọn dẹp hành lý, chuẩn bị xuống núi, Tiểu Huệ không thể đợi được nữa gọi điện thoại.

“Cậu đó cậu đó, cậu thật sự là người nổi danh nhất trong bộ phận thiết kế của chúng ta, cô bé hạt tiêu Nhạc Nhạc sao? Như một con rùa rụt đầu, rất không giống cậu? Thích thì nói đi, sợ cái gì?”

“Cậu đừng nói đơn giản như vậy được không, dù sao đối phương cũng là Âu Quan Lữ.”

“Âu Quan Lữ thì thế nào? Anh ấy không thể là người đàn ông tốt khiến cậu động lòng sao? Bình thường cậu thu thập danh thiếp của những người kia, không phải đang đợi một người đàn ông tốt xuất hiện sao? Hiện tại gặp được, sao lại không nắm chắc?”

“Mình cảm thấy anh ấy không tệ, nhưng chỉ là cảm giác trong hai ngày thôi, nói không chừng sau khi trở về, mỗi ngày bọn mình lại tiếp tục gây gổ. Mình cảm thấy bọn mình có hẹn hò, cũng sẽ thường cãi nhau.” Rất không vui.

“Sẽ không đâu… cách thức bạn bè và người yêu cũng không giống nhau, nếu hai người hẹn hò, cũng không nhất thiết sẽ cãi nhau, mà có cãi thì thế nào? Người yêu thì không được phép gây gổ sao? Cậu nói xem, điểm nào ở anh ấy hấp dẫn cậu?”

“Rất nhiều…” Cô nhớ tới hình ảnh ah nhặt những chiếc đinh trên núi, giọng nói mềm đi.

“Oa oa oa, cậu giống như một cô gái nhỏ! Anh ấy không phải cho cậu nước phép chứ?”

Trình Dư Nhạc rất xấu hổ, nhưng vừa nghĩ đến anh trái tim lại cảm thấy ngọt ngào. “Thật ra mình thích anh ấy là điều ngoài ý muốn. Mình đã nói với cậu, sau khi mình lên núi thì bị cảm, rất muốn ăn thịt nướng, sau đó anh ấy liền…” Cô không thể đợi được muốn chia sẻ với bạn tốt những cảm động trong lòng, đến mức không chú ý đến tiếng bước chân phía sau, là Âu Quan Lữ im lặng đi vào phòng.

Âu Quan Lữ nói chuyện với cha, bày tỏ anh không muốn sơn trang, muốn tiền mặt, cha lại kiên trì giao sơn trang cho anh.

“Từ lúc bắt đầu ba đã muốn giao cho con nơi này, nếu con không muốn thì bán nó đi!”

Muốn bán sơn trang này đi, anh phải tìm người xử lý, còn phải tìm người mua, muốn đợi tới lúc nào mới có thể giao thù lao cho Trình Dư Nhạc đây?

Anh nói chuyện với cha, lấy ít tiền cũng không sao, anh hy vọng mình có thể cầm tiền mặt, cha anh vẫn cự tuyệt.

“Ba đã chuẩn bị tiền cho anh con. Con nhận lấy sơn trang này đi, nếu không thích, con và Nhạc Nhạc có thể bán nó, bán nó cũng có nhiều hơn một tỷ.”

Nếu cha biết anh và Trình Dư Nhạc là giả, nhắc tới cô là có ý gì? Cha luôn kiên trì như vậy, anh cũng không tiện nhiều lời, buồn bã trở về phòng.

Anh đi vào phòng thì thấy Trình Dư Nhạc đang thao thao bất tuyệt với Tiểu Huệ ở đầu bên kia điện thoại.

“Buổi tối đầu tiên mình bị say xe, phun lên bàn ăn, cực kì xấu hổ. Kết quả hôm sau bọn mình ăn thịt nướng, tại nơi này ăn thịt nướng đó…”

Đang tán gẫu cùng bạn tốt chuyện trong hai ngày này sao? Âu Quan Lữ ngồi xuống, chờ cô chú ý đến mình, buồn bực không biết nên giải thích thế nào với cô, cô sẽ nguyện chờ anh kiếm tiền sao?

“Mình biết thịt nướng không có gì, nhưng cậu phải biết trong sơn trang cấm nướng thịt, anh ấy đặc biệt chuẩn bị cho mình. Nơi này là trên núi, chuẩn bị thịt nướng cũng không đơn giản như vậy, anh ấy còn nấu cho mình ăn nữa! Anh ấy dụng tâm như vậy, mình cực kỳ kinh ngạc, nhưng tại sao vậy chứ? Vì mình bị say xe, rất đáng thương sao?”

Âu Quan Lữ thấy lạnh người, sao cô lại nói những chuyện này với Tiểu Huệ?

“Sau đó, buổi tối anh ấy nhường giường cho mình ngủ, anh ấy biết mình cảm, còn nói muốn mang mình đi khám bác sĩ, anh ấy cũng không giống lúc bình thường, mình sắp bị anh ấy làm hồ đồ rồi. Bình thường ở công ty luôn cãi qua cãi lại, sau khi lên núi lại biến thành người khác, đối với mình tốt như vậy? Chẳng lẽ anh ấy đối với mình…”

Cô phát hiện anh có tình cảm với cô rồi sao? Trái tim anh đập loạn.

“Hơn nữa nhìn tình cảm bọn mình đối với nhau, cậu có thể tưởng tượng anh ấy nói với mình những điều này sao? Đúng vậy, ha ha ha, mình cũng rất khó tưởng tượng, rất kỳ quái sao? Hơn nữa anh ấy nói rất nghiêm túc, khi đó mình cũng nghiêm túc nói với anh ấy, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật kỳ lạ, nằm mơ mình cũng không nghĩ mình nói chuyện như vậy với anh ấy, thật buồn cười, ha ha…” Trình Dư Nhạc cười không ngừng, bởi vì chút biến hóa ngoài ý muốn này, cô cảm thấy thú vị.

Nhưng vào tai Âu Quan Lữ, tiếng cười của cô lại vô cùng chói tai. Cô đang cười nhạo anh với bạn tốt sao?

Anh chưa từng thật lòng thể hiện mình với ai như vậy, nếu cô không chấp nhận, có thể quẳng ra sau đầu, cần gì giễu cợt anh như vậy? Anh bị cho một bạt tai, trái tim lạnh giá, tức giận vì bị nhục nhã tăng lên.

“Mình còn mua áo đôi, anh ấy vốn không chịu mặc, nói mặc vào rất khó coi, sáng nay mình bắt anh ấy mặc, anh ấy không chịu, sau đó lại chủ động mặc, cậu cảm thấy vì sao đột nhiên anh ấy lại muốn mặc?” Sau đó Trình Dư Nhạc im lặng, có lẽ Tiểu Huệ đang phân tích cho cô, cô nghe, thỉnh thoảng lại cười khẽ. Tiếng cười của cô giống như một tảng đá ném về phía anh. Anh thật khờ, ngây ngốc động lòng, lo được lo mất đè nén bản thân, thật ra thì biểu hiện khác thường của anh, tất cả cô đều lưu ý, lại xem như chuyện cười tán gẫu với bạn tốt, cô cười đến vui vẻ, cảm thấy anh rất ngu xuẩn buồn cười đúng không?

Đầu bên kia điện thoại, Tiểu Huệ liến thoắng như đúng rồi với Trình Dư Nhạc. “Anh ấy nhất định cũng thích cậu! Dù cảm ơn cậu vì đã đi gặp người lớn trong nhà cùng mình, cũng không nhất thiết phải chăm sóc cẩn thận như vậy, cậu nói một câu, anh ấy liền chuẩn bị thịt nướng, lúc bắt đầu áo đôi không mặc, sau đó lại mặc vào, đó là vì trước khi cậu lên núi, cậu đối với anh ấy mà nói là chiều đối nghịch, nhưng trải qua ba ngày này, tình cảm này mầm, nên anh ấy nguyện ý mặc! Cho nên mình mới nói, cậu nên tỏ tình với anh ấy, lập tức! Này, cậu có nghe hay không? Sao vẫn cười như vậy? Có phải nghĩ đến chuyện tỏ tình nên hồi hộp?” Tật xấu của Trình Dư Nhạc là mỗi lần lo lắng lại cười khúc khích.

“Dĩ nhiên là lo lắng, cậu cảm thấy mình nên nói với anh ấy sao?” Trình Dư Nhạc bị Tiểu Huệ nói đến nóng mặt, tim đập nhanh, nhưng vẫn không tin, cô nhỏ giọng nói: “Mình thật sự rất thích anh ấy, mình không có loại cảm giác này đối với người khác…”

“Nói gì?” Âu Quan Lữ không nhịn được lên tiếng.

Trình Dư Nhạc giật mình, quay đầu nhìn thấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt đỏ lên. “Anh… anh vào đây bao lâu rồi?” Anh nghe hết rồi?

Cô hốt hoảng cái gì? Nếu không phải bị tóm vì sau lưng phê bình anh, cần gì sợ như vậy? Anh càng khó chịu, sắc mặt lạnh lùng.

“Cũng chưa lâu. Tôi nghe đến cô có lời muốn nói với tôi, cô muốn nói gì?” Tiếng cười vừa rồi của cô tràn ngập trong đầu anh, cho tới giờ, anh vẫn chưa nghe được câu nói sau cùng.

Hai tai của Trình Dư Nhạc cũng đỏ bừng. “Anh nghe được tôi nói chuyện điện thoại với Tiểu Huệ?” Anh nghe hết? Nghe được cô đang giải thích lý do cô động lòng với anh cho Tiểu Huệ, đến cả việc cô nói thích anh… Bên má cô càng nóng, tay chân luống cuống, trong lúc vô ý cô đã tỏ tình với anh, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tốt, căn bản còn chưa quyết định mình có nên nói hay không mà!

“Đúng, hơn nữa những lời đó, một chữ tôi cũng không muốn nghe!”

Mặt cô không còn chút máu, ánh mắt anh lạnh lẽo như cô có thù oán với anh.

“Không phải cô không muốn nói chuyện ở nơi này ra sao? Cô đã nói tất cả cho Tiểu Huệ, hi vọng lúc trở về, cô ấy giúp cô tuyên truyền? Cô cho rằng chuyện như vậy rất thú vị?” Nghĩ đến tình cảm của mình bị coi là chuyện cười, anh không chịu nổi, anh nóng lòng bảo vệ chính mình, giọng điệu hung hãn.

Trình Dư Nhạc sững sờ, ánh mắt anh nghiêm trọng lại phòng bị, anh nghe rõ tất cả lời nói trong lòng cô, vẻ mặt tràn ngập chán ghét, thậm chí anh còn nói một chữ anh cũng không muốn nghe, anh tức giận như vậy là chuyện trong ba ngày này của hai người bị người khác biết, còn chưa xuống núi đã muốn vạch rõ giới tuyến với cô, giọng nói nghiêm khắc của anh giống như xem cô là một kẻ tiểu nhân thích nói chuyện của người khác.

Cổ họng của cô nghẹn lại, lồng ngực đau nhói, anh và Âu Quan Lữ tỉ mỉ ân cần chăm sóc cô ba ngày qua thật sự là một người sao? Tại sao một người từng nấu trà gừng cho cô lúc nửa đêm, người đàn ông khiến cô cảm động, lại có ánh mắt tổn thương người khác như vậy?

Nếu đã ghét cô như vậy, tại sao lại muốn đối xử tốt với cô?

“Xin lỗi, tôi chỉ nói một chút chuyện thú vị với Tiểu Huệ mà thôi, tôi không có ý định nói.” Mặt cô cũng lạnh xuống, nếu không làm như vậy, cô sợ mình sẽ khóc, thật khó chịu, nếu bên cạnh là một vách núi, cô tin mình sẽ không do dự mà nhảy xuống.

Chuyện thú vị? Ánh mắt anh âm trầm hơn. “Tôi không cảm thấy chuyện đó có gì thú vị.”

“Được, thật sự xin lỗi, là tôi sai, tôi không nên miệng rộng, từ bây giờ tôi không nói gì nữa.” Ánh mắt anh sắc bén giống như cây kim châm lên người cô, cô cảm giác chính mình không được che đi, rất thảm hại, vội vã muốn chạy trốn.

Cô bình tĩnh nói với Tiểu Huệ ở đầu bên kia điện thoại. “Tiểu Huệ, mình muốn thu dọn hành lý, lúc về chúng ta nói chuyện tiếp.” Sau đó trực tiếp cắt đứt.

Âu Quan Lữ nhíu mày. “Trở về nói tiếp? Cô còn muốn…” Anh còn chưa dứt lời, đã bị cô mỉa mai.

“Đó là nói cho có lệ thôi, tôi đảm bảo sau này một chữ tôi cũng không nói.” Cô không nhìn anh, khẩu khí trầm thấp.

“Anh yên tâm, so với anh, tôi càng không muốn nói chuyện này với người ngoài.”

**

Việc đáng sợ hơn tỏ tình thất bại chính là phải ở cùng với người vài phút trước đã làm bạn tổn thương trong không gian nhỏ hẹp mấy giờ đồng hồ.

Sau khi chào tạm biệt cha Tằng và Lê Thượng Thần, Âu Quan Lữ lái xe xuống núi, ba ngày tuyên bố kết thúc.

Trêm đường về Trình Dư Nhạc luôn im lặng. Sau khi bị cự tuyệt một cách nhẫn tâm như vậy, người cô không muốn đối mặt nhất chính là anh, cô vốn muốn đi nhờ xe anh xuống núi, sau đó lên xe khách về nhà, không ngờ anh lại kiên trì, nói anh đưa cô tới đây, cũng có nghĩa vụ chở cô về một cách bình an.

Trình Dư Nhạc buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ, từ cái bóng trên tấm thủy tinh có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh Âu Quan Lữ đang vững vàng lái xe. Sau khi lên xe, hai người không nói chuyện với nhau một chữ nào, nhưng cô cảm thấy, thình thoảng anh lại nhìn lén cô.

Anh sợ cô sẽ dính chặt lấy anh? Vậy sao không dứt khoát để cô lên xe khách về nhà? Trước khi lên xe anh còn mua cho cô thuốc say xe và kẹo ngậm, lại đem theo một bình nước nóng, để trên đường cô có thể dễ dàng sử dụng, không phải giận cô sao? Vì sao vẫn chăm sóc cô như vậy? Rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì?

Anh cảm thấy cô rất buồn cười ư? Anh ám chỉ công khai mình không có hứng thú với tình yêu, mà cô, cũng không phải trời sập xuống, cô chỉ không biết sau này phải đối mặt anh thế nào, mỗi lần nhìn đến anh, cô nhất định sẽ nghĩ đến thất bại ngày hôm nay, anh nhất định cũng nghĩ đến, sau này làm đồng nghiệp thế nào? Cô chán nản ngồi lên ghế, để rừng núi ngoài cửa sổ chứng kiến tâm tình thê thảm của cô.

Lần thứ n Âu Quan Lữ giả mượn việc chỉnh kính chiếu hậu, nhìn lén Trình Dư Nhạc. Tâm tình cô rõ ràng không tốt, anh nghĩ, thật kì quái, người bị giễu cợt sau lưng là anh, cô mất hứng cái gì? Cô ỉu xìu, lông mi buồn bực buông xuống, cô hạ cửa sổ xe, gió núi tràn vào trong xe, thổi loạn mái tóc dài của cô, tâm tình của anh giống như mái tóc của cô, rối thành một đoàn.

Phản ứng của anh không quá đáng lắm chứ? Coi như cô phát hiện tình cảm khác thường của anh, anh có thể không thừa nhận, ngược lại tranh cãi cùng cô, đùa giỡn hiểu lầm của cô, đây là sở trường của anh, nhưng vì sao anh lại thất thường mắng cô? Vì sao anh nghiêm túc như vậy?

Bởi vì quan tâm thì mới có thể nghiêm túc, mới có thể tức giận như vậy. Anh phiền não nắm chặt tay lái. Anh chắc chắn mình còn tức giận, nhưng trong lúc vô tình anh đã tha thứ cho cô, cô khiến anh khổ sở, nhưng nhìn cô khổ sở, anh càng khó chịu… Cảm giác đối với cô không mất đi, lại càng ngày càng mãnh liệt, anh do dự, cho rằng chỉ cần trở lại cuộc sống bình thường, mình sẽ quên phút động lòng ngắn ngủi này.

Nhưng thật sự quên được sao? Khi cô làm anh động lòng, đập nát bình tĩnh từng có của anh khiến lòng anh vì cô mà thiêu đốt, phải làm thế nào để lạnh đi?

Anh thử gợi ra đề tài. “Cô không thoải mái sao? Vẫn còn say xe à?”

“Không biết.”

“Nếu như không thoải mái, phải nói cho tôi biết, không nên miễn cưỡng.”

“Yên tâm, tôi sẽ không ói trên xe anh.”

Giọng nói của cô lạnh nhạt, nói rõ không muốn nhiều lời với anh, anh lại nói: “Tôi có nói chuyện với ba, hi vọng ông ấy cũng có thể cho tôi tiền mặt, nhưng ông ấy lại kiên trì muốn giao sơn trang cho tôi, có thể bán nó đi, dù sao ông ấy cũng không chịu đổi thành tiền mặt cho tôi. Tôi định sau khi liên lạc với luật sư sẽ bán nó đi, mới có thể trả năm triệu cho cô, cô cho tôi một chút thời gian, để cho tôi kiếm tiền.”

Cô hoàn toàn quên chuyện năm triệu này rồi. “Bán sơn trang đi không phải rất đáng tiếc sao? Để nó đó kinh doanh, còn có thể thu vào nhiều lợi nhuận.”

“Nhưng tôi còn không biết tình trạng doanh thu của nó thế nào, mặc kệ bán đi hay để mặc cho nó kiếm, đều cần một chút thời gian, tôi mới có thể đáp ứng thù lao ban đầu cho cô.”

“Tôi không vội. Thật ra thì, không lấy tiền cũng không sao. Ba ngày ở đây tôi rất vui vẻ, như vậy là đủ rồi.” Cô đột nhiên không muốn lấy số tiền đó, nếu lấy tiền, thì đồng nghĩa với việc thừa nhận ba ngày nay chỉ là thỏa thuận của hai bên sau khi diễn xong – mặc dù lúc bắt đầu đúng là vậy, nhưng hôm nay cũng không vậy nữa, bởi vì anh đặc biệt, cô để anh làm những thứ này không phải dùng tiền mua, cũng không phải bất kì ai có thể làm cô nguyện ý bỏ ra… Thật khờ, anh không thể chờ đợi muốn bứt bỏ những thứ này, cô lại quý trọng như vậy, có ý nghĩa gì?

Anh cũng thế. “Ba ngày nay… cảm ơn cô.” Anh thành tâm nói.

“Không cần cảm ơn, tôi rất vui vì đã ‘phục vụ’ khiến anh hài lòng.”

Anh muốn nói phục vụ, diễn trò không liên quan, được không? Anh muốn… anh không biết mình muốn cái gì, lòng anh buồn bực dò xét cô, cô mím chặt môi giống như một đứa trẻ đáng tức giận, vẻ mặt quật cường vừa đáng thương vừa đáng yêu khiến anh không có cách nào giận cô, chỉ nhìn vẻ mặt này của cô đã làm anh mềm lòng.

Anh cường điệu. “Tôi nói thật, tôi vốn cho rằng ba ngày này sẽ rất khó khăn, có thể tức giận với ông già nhà tôi, gây gổ với ông ấy hoặc như thế nào đó, không ngờ những dự tính trước đó của tôi hoàn toàn không xảy ra. Tôi vốn quyết định hoàn toàn không để ý đến ông ấy, không nhìn ông ấy, không nghĩ đến sau đó lại nói chuyện với ông, cô biết tại sao không?”

“Không biết.” Cô cũng không muốn biết, cô rất không muốn nói chuyện với anh.

“Tôi thấy lúc cô vừa nói vừa cười với ông ấy, có chút không vui, nghĩ thầm cô do tôi mang tới, sao lại không cùng một trận tuyến với tôi? Bởi vì cô chưa bao giờ bị ông ấy hại, dĩ nhiên chung sống hòa bình. Còn tôi thì sao? Rốt cuộc ông ấy đã hại tôi cái gì? Ông ấy hại tôi không có tình yêu của cha, nhưng từ nhỏ mẹ đã chăm sóc tôi rất tốt, hình như tôi không có điều gì bất hạnh, có tư cách giận ông ấy chỉ có mẹ tôi, nhưng mẹ tôi cũng không hận ông ấy, sao tôi có thể hận, hình như cũng không cần thiết thì phải? Cộng thêm việc tôi thấy sức khoẻ ông kém như vậy, cũng không có cách nào độc ác với ông, đây là ảnh hưởng do cô mang lại, tôi cảm thấy mình nên mời cô một bữa cơn, cảm ơn cô.” Thao thao bất tuyệt một hồi, trọng điểm sau cùng, anh chỉ muốn tìm lý do mời cô ăn cơm.

“Không cần.” Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi anh, về nhà của mình.

“Về nhà thì đã khuya lắm rồi, chúng ta ăn ở trên đường đi?” Anh khẩn thiết đề nghị, không muốn chia tay cô quá sớm.

“Tôi muốn nhanh chóng về nhà, bữa tôi có thể mua ít đồ ăn ở trạm dừng chân là được rồi.”

“Thức ăn ở trạm nghỉ rất đắt, lại khó ăn, tôi biết một nhà hàng…”

“Tôi thật sự muốn nhanh chóng về nhà.” Cô dần nổi giận. Anh có phiền không?? Hẹn một người phụ nữ mình vừa cự tuyệt ăn cơm, anh không cảm thấy lúng túng sao? Cô chỉ nghĩ tới đã không có hứng rồi.

“Thật không muốn? Cửa hàng đó có làm món cháo bạch tuộc núi cao rất ngon đó?”

“Anh…” Cô vẫn còn tức giận, lại không nhịn được bật cười, vừa giận vừa buồn cười, không cách nào nắm bắt anh. “Anh thật sự rất phiền, nói bạch tuộc núi cao, bạch tuộc núi cao không thấy ngán sao, thật là một lão già ngoan cố.”

“Thật sao? Cái ngoan cố này mới xuất hiện từ một ngày trước, mới đó mà đã biến thành lão già rồi sao? Đầu năm nay ngoan cố bỏ cũ thay mới nhanh như vậy sao?” Anh giả bộ kinh ngạc.

Cô trừng anh, lại phát hiện trong ánh mắt hài hước của anh ẩn chứa quan tâm, lời cãi lại của cô nhất thời nghẹn ở cổ. Chắc anh chú ý đến sự khác thường của cô, bởi vì bị cự tuyệt, cho nên chọc cho cô vui, anh giả biểu hiện như thường là ám hiệu cô…đừng lúng túng, chúng ta vẫn là bạn bè… sao?

Cô còn muốn đòi hỏi cái gì chứ? Anh thể hiện phong độ khiến cô cảm thấy khá hơn một chút, mặc dù anh cự tuyệt cô nhưng vẫn quan tâm cảm nhận của cô, anh chăm sóc cô, khiến cô ăn năn hối hận, cô buông tay, mặc dù tâm vẫn còn ê ẩm.

“Xin lỗi, tôi rất mệt, tôi muốn về nhà sớm một chút, anh không cần phí tâm đưa tôi đi nơi nào ăn tối, không cần thiết.” Cô thở dài. “Đã kết thúc rồi, ăn cơm cái gì…, quan tâm làm gì nữa…, cũng không cần phải diễn kịch nữa rồi, anh có thể khôi phục như bình thường.”

Kết thúc? Khôi phục như bình thường? Lòng anh bỗng dưng khẩn trương, cái gọi là bình thường khiến anh hốt hoảng.

“Còn có, anh đừng chỉnh kính chiếu hậu nữa, phía sau căn bản không có xe.” Mệt quá, cô muốn ngủ.

Mặt anh nóng lên, cô phát hiện anh nhìn lén cô, nhưng cô không hề nói gì, từ dư quang trên khóe mắt anh lại nhìn trộm cô, cô đang nhắm mắt lại, hình như cô ngủ rồi, vẻ mặt rất mệt mỏi.

Anh nhìn về con đường, đường núi uốn lượn, đây là đường về nhà, nhưng anh đột nhiên có cảm giác không biết nên đi hướng nào, lạc vào mê cung.

Thật sự kết thúc như vậy sao? Khôi phục lại quan hệ của đồng nghiệp bình thường, không thể nấu trà gừng cho cô uống nữa…, không thể tiếp ục nấu cho cô ăn, không có bất kỳ lý do nào để tới gần cô… Những ý nghĩ đó đào một rãnh sâu trong lòng anh, anh cảm giác mất mát nghiêm trọng, không, anh không muốn như vậy.

Vậy anh muốn cái gì? Thừa nhận mình cũng lâm vào tình yêu sao? Quá khứ, anh cự tuyệt tình yêu, đột nhiên tình yêu tới, anh không biết nên thay đổi thế nào, không biết mình nên làm gì, huống chi, cô khinh thường tình yêu của anh, sao anh có thể nói được?

Nhưng anh vẫn cẩn thận lái xe vì một người coi thường anh. Hô hấp của cô đều đặn, dần dần ngủ say, anh chú ý tốc độ xe, để tránh không đánh thức cô. Anh chọn kênh nhạc nhẹ trên radio, âm nhạc dịu dàng, khiến giấc ngủ của cô được ngon hơn, khiến anh còn đang tỉnh táo cảm thấy cô đơn.

Gần trong gang tấc, lại không thể có, so với việc mất đi còn đau đớn hơn.

Anh vẫn đưa cô đến nhà hàng mà mình nói với cô, khi cô bày tỏ mình chỉ muốn sớm về nhà, anh chỉ nói: “Dù sao cô cũng nên cho tôi ăn một bữa sáng và một bữa tối chứ? Tôi tuyệt đối không ăn đồ ăn ở trạm nghỉ chân, vừa đắt vừa khó ăn.” Sau đó anh phân phó nhà hàng đóng gói hai phần ăn mang theo, phần của cô đặc biệt phong phú, anh cũng không giải thích, kiên trì nói bữa ăn tối vì cô, cô bị cảm, phải ăn nhiều chất dinh dưỡng một chút.

Anh hi vọng đường về nhà càng lâu càng tốt, nhưng đi vẫn tới điểm kết thúc. Cuối cùng bọn họ đã trở về nhà cô.

Anh nhìn cô lấy hành lý sau chỗ ngồi, mở cửa xuống xe, anh thật muốn lại nói chút gì đó, nhưng lại không tìm được lời nào.

Lúc cô xuống xe bị vướng chân, anh giữ cô, cầm lấy cánh tay tròn tròn ấm áp của cô, khát vọng thiêu đốt bàn tay anh. Cô ghét anh, chẳng lẽ anh không thể biểu đạt tình cảm của mình? Nói đi, thẳng thắn thể hiện tình cảm với cô, sau đó sảng khoái bị cự tuyệt, đây mới là tính cách của anh, bị cười thì sao chứ? Cũng không phải lần đầu bị cô cười nhạo, anh không muốn che giấu, vì như vậy rất khó chịu.

Ngón tay anh dùng sức, cô cảm thấy được, quay đầu lại nhìn anh.

“…Nhớ đi gặp bác sĩ, nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh nhẹ nhàng buông tay.

Cô nhìn anh một cái, nhẹ cười nhạt. “Ừ, ngày mai gặp ở công ty.” Sau đó, cô không quay đầu lại đi thẳng vào nhà.

Âu Quan Lữ lái xe về nhà, một đường mất hồn mất vía, giống như mất đi cái gì.

Anh vừa vào cửa nhà, chỉ thấy mẹ mình vui vẻ cười.

“Nghe ba con nói, ba ngày nay con và ‘bạn gái’ chơi rất vui, không ngờ con sẽ mang vị tiểu thư Nhạc Nhạc đó đến, mẹ rất giật mình, còn xác nhận với ông ấy thật lâu, thật sự là cô gái Trình Dư Nhạc đó. Không phải con và cô bé đó luôn đối đầu sao? Sao lại mang cô bé đó tới?”

Quả nhiên cha đã từng gọi điện cho mẹ ‘truyền hình trức tiếp’, Âu Quan Lữ không đá, chỉ hừ một tiếng. “Con rất nghi ngờ ông già đó rõ ràng biết con độc thân, ông ấy biết bạn gái con mang tới là giả.”

“Thật sao? Ông ấu không có nói với mẹ, ông ấy cũng không biết? Ông ấy chỉ nói con và Nhạc Nhạc ở cùng nhau rất vui, xem ra tình cảm của hai đứa rất tốt, ông ấy rất vui mừng.” Cặp mắt mẹ Âu lóe ra ánh sáng mong đợi.

“Nơi đó phong cảnh tốt, hai người oan gia các con ở cùng nhau ba ngày, chắc hẳn…”

“Mẹ, mẹ biết rõ con và Nhạc Nhạc là giả.” Đáng ghét, hại tâm tình anh càng thêm bực bội.

“A, giả cũng có thể biến thành thật mà, con và con bé ở cùng nhau ba ngày đều không xảy ra việc gì, đương nhiên…”

“Giả thì chỉ là giả, con và cô ấy là không thể nào.”

“Nhưng con và con bé còn ngủ chúng một phòng, chẳng lẽ không có…”

“Mẹ, mẹ cho rằng con trai mẹ là hạng người như vậy sao? Mẹ cho rằng con sẽ vì mình chung một phòng với phụ nữ, liền có thể động tay động chân với người ta sao? Mẹ dạy con như vậy sao?” Cho dù rất muốn, anh cũng không thừa nhận, được không?

“Có thật không?” Mẹ Âu thất vọng. “Mẹ nghĩ đến giữa hai đứa sẽ có tia lửa…”

“Mẹ nghĩ nhiều rồi.” Xác thực là có, tia lửa bay loạn lan ra đồng cỏ, có điều chỉ xuất phát từ anh, đốt không tới người Trình Dư Nhạc.

Thật là phiền, anh than thở. “Lái xe mệt chết đi được, con đi tắm rồi ngủ, ngày mai còn phải đi làm.”

**

Trình Dư Nhạc vừa vào cửa nhà, cha đang nghiên túc chờ câu giải thích của cô.

“Nhạc Nhạc, rốt cuộc mấy ngày nay con đi đâu?”

Có thể nói sau khi ăn tối xong cô liền bị sốt, đầu óc choáng váng, rót một ly nước ấm, vừa uống vừa ho khan, nói hết chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay, cha Trình càng nghe càng ngạc nhiên.

“Mấy ngày trước, con có nói cái gì đó như nếu có người cho con một khoản tiền thì thế nào, chẳng lẽ là…”

“Chính là Âu Quan Lữ kêu con giả làm bạn gái anh ấy.”

“Ai, con nhóc nay, mặc dù năm triệu không phải ít, nhưng lừa gạt người lớn nhà người ta…”

“Ba, ba không cần lo lắng, con quyết định không lấy số tiền đó rồi.”

“Như vậy mới đúng, làm người phải đến nới đến chốn, không phải của chúng ta thì không nên cầm.”

Một bên em trai Trình chen miệng vào. “Sao lại không cầm? Không phải chị đã hoàn thành nhiệm vụ sao? Hơn nữa người ta cũng nguyện ý cho mình, dù sao chị không làm anh ấy cũng đi tìm người khác, ai muốn ba anh ấy nêu ra điều kiện kỳ quái đó đâu.”

Cha Trình lắc đầu. “Là vận khí Nhạc Nhạc tốt mới không bị vạch trần, ngộ nhỡ ba người ta biết con bé chỉ là giả, như vậy sẽ rất lúng túng? Ba của cậu nhóc đó sẽ rất đau lòng, chúng ta không nên làm đồng lõa.”

Em trai Trình lè lưỡi. Cười hì hì nói: “Chị, chị nói xem lúc bắt đầu tại sao chị lại đồng ý với Âu Quan Lữ? Không phải chị cực kỳ ghét anh ấy sao? Chị chỉ vì số tiền năm triệu đó sao?”

“Nếu không thì sao?”

“Nhưng vừa rồi, em thấy anh ấy đưa chị về, ánh mắt anh ấy nhìn chị giống như không muốn chia lìa vậy! Hai người ở bên nhau ba ngày, có phải yêu đối phương rồi không?”

“Đâu có! Em nhầm rồi.” Tim cô đập mạnh. Anh có sao? Thời điểm đó cô mới tỉnh ngủ, còn mơ màng, không có chú ý đến ánh mắt của anh.

“Có, ánh mắt đó cực kì rõ ràng, không tin chị hổi ba xem, ba cũng nhìn thấy.”

“Không có! Ánh mắt cậu ấy cũng không có gì đặc biệt.” Cha Trình lắc đầu liên tục. “Nhưng Nhạc Nhạc, con cũng quyết định không cầm số tiền đó rồi, tại sao lại đồng ý ở lại, không nhận thù lao lại còn giúp người ta?”

Trình Dư Nhạc sửng sốt, cha Trình mập mờ cười. “Quả nhiên con thích cậu ấy?”

Cô cứng họng. “Không có, không có mà. Mấy người không cần nghĩ lung tung, đó là vì biệt thự trên núi rất đẹp, dù sao một mình con chạy xuống núi thì rất xấu hổ, coi như mình đi nghỉ phép trên đó ba ngày cũng không tồi, đây vốn là ngày nghỉ của con, sao con có thể yêu anh ấy, kể cả việc ở trước cửa cầm tay… ngay cả việc ở cửa còn…”

Em trai Trình kêu lên: “Hai người còn cầm tay! Nhất định là yêu nhau! Chị cũng đỏ mặt… oa, đau!” Bắp đùi bị chị gái hung hăng cào.

“Không nói chuyện với mấy người.” Cô xấu hổ, muốn trốn tránh, em trai Trình lại tiếp tục đưa đầu về phía hộp đồ ăn trên tay cô.

“Hộp này là gì? Thơm quá, mua cho em ăn sao?”

“Không phải, đây là bữa tối của chị, chị muốn đi nghỉ!” Cô lấy hộp đồ ăn, chạy về phòng mình.

Đáng ghét, tâm tình cô đã đủ loạn rồi, cha và em trai còn khiến loạn càng thêm loạn, hiện tại người cô không nghĩ đến nhất, chính là Âu Quan Lữ…

Cô để hộp đồ ăn xuống. Đây là bữa tối anh mua, thức ăn rất ngon, nhưng cô ăn lại không thấy ngon, ăn từng miếng một rất chậm, cảm giác ăn xong miếng cuối cùng, chuyện xảy ra trong ba ngày nay cũng kết thúc.

Cô ngồi xuống trước bàn, trên đó còn tán loạn nhưng công việc cô mang về từ công ty, cô không vôi xử lý tài liệu, trong USB còn có một số hình ảnh cần chỉnh màu sắc, cô mở quyển sổ ghi chép danh thiếp ra, bên trong có đầy đủ danh thiếp của những người đàn ông tốt cô chọn.

Ưm, cô nghĩ, vị kỹ sư thích sưu tập tem này rất thú vị, có điều sở thích của anh ta có chút quá mức quy định, lại rất hay nói. Một người khác là đầu bếp chính của một nhà hàng Italy, anh ta luôn chê cô gầy, muốn vỗ béo cô, ăn cơm với anh ta rất vui. Còn có một người là nhân viên làm việc tại chính quyền thành phố, anh ta hài hước khôi hài, mỗi lần cô nói chuyện với anh đều không ngừng cười… Cô nghĩ đến, mỉm cười, nhưng nội tâm lại cảm thấy phiền muộn.

Mỗi người đàn ông cô chú ý, cô đều nhớ.

Nhưng không có một ai giống như Âu Quan Lữ trong lòng cô,in dấu ngày càng sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.