Tần Vũ ngồi trên xe, nghịch đồng hồ thông minh. Đồng hồ thông minh tiện lợi, đeo vào tay dễ dàng mang đi, màn hình dễ dàng thu phóng, rất tiện lợi. Tần Vũ được đưa cho ngay khi được đưa về Tần gia, có thể nói Tần Kiêu khá hào phóng đối với đứa cháu trai như hắn. Hạ Ngưng cũng có một cái, nhưng kiểu dáng là dành cho nữ giới.
Tần Vũ đọc thông tin trên mạng, tỉ như vị tướng quân mới nhậm chức, tỉ như scandal của người nổi tiếng, tỉ như vụ án động trời ở mấy tinh cầu xa xôi khác. Hắn đọc đến nhàm chán, thỉnh thoảng lại quay ra nói chuyện với Hạ Ngưng vài câu, cuối cùng thì cũng đến trường học.
Trường học tên là Hắc Miêu học viện, rất lớn, thiết kế theo lối cổ xưa với tường bê tông cùng rất nhiều cây xanh. Diện tích rất lớn, từ cổng trước không thể nhìn thấy toàn cảnh của trường.
Hôm nay cũng có rất nhiều học sinh đến học, bất quá lại có hai loại đồng phục, một là màu vàng, một là màu đen. Cũng có hai chỗ đăng ký, một chỗ là cho học sinh mặc đồng phục màu đen, một chỗ là cho học sinh mặc đồng phục vàng.
Tần Vũ cùng Hạ Ngưng đều không hiểu tại sao lại có hai loại đồng phục đó, trong bản giới thiệu trường mà ông đưa cho bọn hắn đều không có vụ này.
Tần Vũ suy nghĩ một chút, sau đó quyết định sẽ theo đám đông mà đi.
Học viện có hơi đông, Tần Vũ dắt tay Hạ Ngưng cho khỏi bị lạc, đi thẳng đến chỗ đăng kí.
Xếp hàng một lúc, cuối cùng cũng đến lượt bọn hắn.
Học trưởng đầu tóc gọn gàng, da trắng, nhìn cũng có chút soái khí,nhìn tầm 15 tuổi, hờ hững hỏi: “Tên?”
Học viện Hắc Miêu là trường liên cấp, học trưởng này ước chừng học lớp 9. Tần Vũ đáp: “Tần Vũ, bên cạnh là em gái tôi, Hạ Ngưng.”
Học trưởng gõ tên hai người trên màn hình máy tính, sau đó đầu cũng không ngẩng lên, đưa cho hai người bảng tên cùng cà vạt, nói: “Đeo bảng tên cùng cà vạt lên, sau đó đi sang chỗ hướng dẫn học sinh mới, ở đó sẽ có người nói quy củ trường học.”
Tần Vũ gật đầu, cầm lấy bảng tên cùng cà vạt, dắt Hạ Ngưng đi.
Hai người đứng ở một góc đeo bảng tên cùng Cà vạt lên. Cà vạt cũng đồng dạng có màu đen, đeo lên rất thời trang. Bảng tên là một tấm bảng hình chữ nhật, nhỏ, ước chừng là có nam châm, chỉ cần dính lên túi áo vest liền tốt.
Tần Vũ đeo xong, thấy Hạ Ngưng vẫn đang vật lộn với chiếc cà vạt, hắn liền giúp một tay.
Hai người sống cùng một nhà, mùi hương từ cô ấy cũng giống như mùi hương từ người hắn. Ở khoảng cách gần thế này có thể thấy rõ là da trắng không tì vết, gò má hồng hồng, miệng nhỏ ướt át, lông mi dài và dày như cánh bướm khẽ run run. Bất quá Tần Vũ cũng không có tâm trạng gì, chỉ thầm cảm khái cô em gái này của hắn lớn lên chắc chắn sẽ rất câu nhân.
Tần Vũ sau khi sửa soạn xong xuôi cho “em gái” liền dắt tay cô bé đi đến nơi cần đến mà không hề để ý, Hạ Ngưng đang nhìn chằm chằm đôi tay đang nắm chặt của hai người.
Hai người đi thẳng ra chỗ hướng dẫn học sinh mới, người tiếp đón bọn hắn là một người thoạt nhìn trạc tuổi bọn hắn, nhưng người này tự xưng là chị, cho nên có lẽ là phát dục không tốt đi? Cho nên mới nhỏ con như thế này.
Học tỷ bé nhỏ dẫn hai người đi thăm quan trường, vừa đi vừa nói liền thoắng về nội quy của trường học.
“ Ở nơi này các em cần lưu ý hai thứ quan trọng nhất, đầu tiên là không được giao du với học sinh mặc đồng phục vàng.”
Tần Vũ thắc mắc hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì họ là thường dân, còn các em là thế gia vọng tộc! Họ là những người đến từ nơi bẩn thỉu, dân thường như vậy làm sao có thể tiếp xúc được? Ngay từ chất liệu vải các em đều đã thấy đi? Đồng phục của chúng ta mềm mại thoải mái nhẹ nhàng, còn của bọn họ mặc vào chắc chắn em sẽ không chịu được. Chẳng những vậy giao du với thường dân còn khiến cho những quý tộc khác đánh đồng em với bọn họ nữa!”
Tần Vũ cau mày, thường dân thì sao mà quý tộc thì sao chứ? Hắn còn không phải xuất thân cô nhi viện sao? Hắn nhìn sang Hạ Ngưng, phát hiện cô cùng cau mày, biểu tình có chút khó chịu. Bất quá Tần Vũ cũng không ngu ngốc mà nói gì đó như là đòi quyền lợi cho thường dân các kiểu. Xác thực hắn cũng không quá quan tâm, đối với người không liên quan đến hắn, việc gì hắn phải quan tâm? Tần Vũ rất nhanh chỉnh sửa lại cảm xúc của bản thân.
Tần Vũ chính là hờ hững, hắn đối với người không quen sẽ không ra tay tương trợ. Lạnh lùng đi qua như thấy một người lạ. Nếu như gặp người bị kẻ xấu bắt hắn cũng sẽ không cứu giúp, nói hắn vô cảm cũng được, nhưng đó là cuộc sống, là vấn đề mà người đó gặp phải, tại sao hắn phải quan tâm chứ? Hắn chỉ quan tâm đến người hắn quý mà thôi. Chẳng hạn như cô em gái này! Hay các anh chị em trong cô nhi viện!
Nội quy thứ hai của trường là người có thành tích kém nhất trường sẽ thành đối tượng cho đêm phát quyết hàng tháng. Tựa hồ mỗi tháng lại có một đợt kiểm tra thành tích mà học sinh đã tiếp thu được, người có thành tích kém nhất sẽ bị bêu rếu toàn khối. Tiểu học thì còn tốt, mọi người sẽ không làm gì quá đáng, thế nhưng lên cấp hai mọi người sẽ đùa ác hơn, thậm chí xảy ra thương vong, nhưng nhà trường có chỗ dựa, lấp liếm một số tiền cho người nhà nạn nhân, sau đó liền không có sau đó nữa.
Ngôi trường cũng thật là phân biệt giai cấp đi...
Tần Vũ cũng không quá vui vẻ với chế độ này, căn bản là vì nó làm hắn nhớ lại thời gian ở sàn đấu ngầm đi.
Sau khi thăm quan trường xong, Tần Vũ do đã huấn luyện thể lực nên không hề mệt, bất quá, Hạ Ngưng thì không có tốt như vậy. Cô bé đi quanh trường một vòng, chân liền mỏi muốn gãy luôn rồi.
Tần Vũ vẫn cầm tay cô, dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?”
Hạ Ngưng mím môi, hơi lắc đầu.
Tần Vũ cũng ngồi xuống cùng cô, mỉm cười: “Vậy chúng ta nghỉ một chút nhé?”
Đại khái là lần kia, đánh mạnh vào tâm lí hắn, khắc sâu vào đầu não hắn, khiến Tần Vũ không khỏi đối xử với người khác phải dịu dàng hơn một chút, không chỉ vậy còn là người thân của hắn.
Hạ Ngưng gật đầu, mỉm cười nhợt nhạt. Khuôn mặt cô bé vốn không tệ, cười lên rất đáng yêu. Tần Vũ nhịn không được lại bẹo má cô bé.
Nghỉ ngơi một lúc, hai người chậm rì rì đi đến bảng phân lớp. Hắn và Hạ Ngưng cùng một lớp, có lẽ là ông nội sắp xếp đi.
Hắn cùng cô đi đến lớp học của mình, kiếm một vị trí thích hợp để ngồi, đương nhiên là hai người ngồi cạnh nhau. Hạ Ngưng ngồi trong, Tần Vũ ngồi ngoài. Tựa hồ cô bé không muốn gần gũi người lạ, cho nên lựa chọn ngồi ở trong đi.
Lớp học nhanh chóng bị lấp đầy, ngồi bên cạnh Tần Vũ là một cậu bé nhìn rất kiêu ngạo, bất quá ngoại hình vô cùng xuất sắc, môi hồng răng trắng, tựa hồ được di truyền hết những điều tốt đẹp nhất từ ba mẹ. Nhưng cũng quá là kiêu ngạo đi, Tần Vũ nghĩ đến về sau là bạn cùng lớp, bắt chuyện mà cậu ta cũng không thèm trả lời. Tần Vũ cũng dứt khoát bỏ cái trò làm quen màu mè này đi luôn. Hắn cũng không phải là người thích mặt nóng dán mông lạnh đâu!
Tiếng chuông trường học vang lên, một thầy giáo nhìn rất trẻ đi vào, thực ra cũng không thể biết được tuổi của người lớn, bởi vì tuổi thọ của con người đã được kéo dài đến 300 tuổi, những người 200 tuổi như ông hắn nhìn mới chỉ như ông chú mà thôi.
Thầy giáo đứng ở trên bục giảng vô cùng hào hứng giới thiệu bản thân cùng trường lớp.
Thầy ấy tên là Trần Tu Lục, thâm niên ba mươi năm giảng dạy tại trường, năm nay năm mươi tuổi. Thầy giới thiệu một đoạn rất dài về học viện, Tần Vũ nghe muốn gục luôn rồi.
Thầy giới thiệu xong liền đến học sinh giới thiệu. Thầy nói là muốn mọi người quen biết, gắn kết với nhau hơn. Dù sao cũng là ở trong cùng một lớp mà, phải biết đoàn kết mới là tốt!
Tần Vũ cũng không có nghe người khác giới thiệu, hắn không quá quan tâm mà. Đến lượt hắn, hắn chỉ đơn giản nói tên của mình ra mà thôi: “Tần Vũ.”
Hạ Ngưng còn rụt rè hơn, ngoài hắn hồi cạnh ra, dường như mọi người chỉ có thể nghe loáng thoáng. Thầy giáo cố gắng khích lệ cô bé, nhưng cô bé vẫn rất rụt rè, lí nhí nói tên mọi người, Tần Vũ thấy thế liền trợ giúp: “Hạ Ngưng!”
Cô bé nhìn hắn với ánh mắt cảm kích.
Giới thiệu xong xuôi, đưa thời khóa biểu, tuần sau liền có thể đi học.
Hệ thống học ở trường, buổi sáng học văn hóa, buổi chiều học thể lực. Tại Liên Bang, sức mạnh rất quan trọng, số người muốn vào trường quân đội có lẽ xếp thành hàng dài.
Tại năm 980 sau Kỷ nguyên bóng tối này, Liên Bang vẫn chưa dẹp được quân phản loạn từ khắp các chủng tộc trong vũ trụ. Sau khi con người khai phá các hành tinh mới, ngoại trừ nhiều tộc hòa hợp, đồng ý ra, cũng có nhiều tộc cho rằng con người muốn xâm chiếm lãnh thổ của họ, nên tập hợp những người không hài lòng với Liên Bang lại, tập hợp thành Đảng Phản Liên. Mục tiêu của họ là lật đổ Liên Bang, giải cứu những tộc bị áp bức. Nhiều người bị tẩy não thành vậy và thực sự tham gia Đảng đó, chứ sự thật là những tộc đó tình nguyện cùng con người làm bạn, thậm chí đứng đầu Liên Bang đều có tộc trưởng của những tộc ngoài hành tinh đó.
Chiến tranh kéo dài đã 500 năm, vẫn chưa kết thúc. Tần Vũ thì suy nghĩ, người mạnh nhất thì giá trị toàn diện của hắn phải mạnh nhất, đạt 1 tỷ điểm, bất quá điểm sức mạnh của hắn mới có 500 điểm, sau khi uống tẩy tủy đan liền tăng lên được đến đó, cộng với tốc độ cũng đồng dạng 500 điểm. Còn các mốc khác đều không tăng lên. Chương trình học vẫn y như cũ 60%, mặc cho hắn có luyện tập như thế nào. Các động tác hắn đều đã nhuần nhuyễn, không hiểu hắn thiếu cái gì?
Sau khi phát thời khóa biểu xong, là lúc học nội quy.
Nội quy của trường bao gồm:
1. Không đánh nhau ngoài sàn đấu.
2. Lớp quý tộc không được đến khu của lớp thường dân và ngược lại.
3. Nhà ăn sẽ có của lớp quý tộc và lớp thường dân, lớp thường dân không thể đến nhà ăn của lớp quý tộc nếu không có thẻ đen.
4. Người của lớp thường dân có thể chuyển lên lớp quý tộc nếu như có thể đứng đầu toàn trường.
5. Người đứng bét khối sẽ bị bêu rếu toàn trường.
6. Người đứng đầu toàn trường hàng tháng sẽ được thưởng một quyển cách đấu kỹ cùng một lọ thuốc sức mạnh vào cuối năm.
Mấy cái trên Tần Vũ không quá quan tâm, nhưng cái cuối cùng...
Được rồi hắn nhất định phải cố gắng đứng đầu toàn trường!
Để trở thành người mạnh nhất, không thể thiếu cách đấu kĩ!
Hắn nhất định phải có được nó!!
Xong xuôi, hắn cùng Hạ Ngưng về nhà.
Tần Vũ tiếp tục tập luyện cơ bắp, mấy ngày thoải mái nghỉ ngơi, hắn đã bắt đầu quay trở lại guồng quay luyện tập. Tần Kiêu cũng tỏ ra rất vui mừng trước sự nỗ lực của hắn còn cho xây dựng hẳn một nơi để luyện tập.
Tần Kiêu dẫn hắn đến một căn phòng, trong đó có rất nhiều dụng cụ để luyện tập, ở giữa là một buồng nằm, không biết là để làm gì?
Ông nội chỉ vào buồng nằm kia, nói: “Đó là nơi mô phỏng luyện tập thực chiến, buồng nằm này có thể liên kết với Internet, cho phép cháu tra một số chương trình học chính quy của quân đội mà ông đã mua cho cháu. Mấy chương trình học này chỉ có người trong quân đội mới có thể mua cho con cháu của mình.”
“Mô phỏng?”
“Đúng vậy, mô phỏng thực chiến, giúp cho cháu nhuần nhuyễn những kỹ năng hơn!”
Tần Vũ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó tiến đến buồng nằm, nghiên cứu nó một chút. Tần Kiêu thấy vậy cũng lại gần, hướng dẫn hắn cách sử dụng buồng nằm.
Tần Vũ sau khi đã biết cách dùng, liền vào trong buồng nằm, thực hiện mô phỏng thực chiến. Ở đó có một người giống như hắn, cũng sử dụng MCMAP giống như hắn, cùng hắn chiến đấu. Cân nặng, chiều cao, cách chiến đấu đều giống hắn y đúc, chẳng những vậy có khi còn mạnh mẽ hơn. Tần Vũ khó khăn chiến đấu với chính bản thân mình. Trải qua một tuần luyện tập khi mà những động tác đã trở thành bản năng của hắn, chiến đấu một đối một mà không cần suy nghĩ, chương trình học của hệ thống, nhích lên tới 80%. Không biết 20% còn lại là làm cách nào mới hoàn thành được nhỉ? Sau khi hoàn thành chương trình học sẽ lại có phần thưởng, là một lọ thuốc nâng cao thể chất cùng danh hiệu Thủy quân lục chiến.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày đi học, Tần Vũ cùng Hạ Ngưng đến trường, bắt đầu cuộc sống ở trường học. Vì đây là trường nội trú, cho nên bọn hắn phải dọn đồ đi. Mỗi học kỳ có một tuần để về nhà. Hắn không thể mang buồng nằm đến phòng luyện tập của ký túc xá, bất quá ở trường cũng có một phòng luyện tập có buồng nằm, nhưng chỉ có thể học theo giờ.
Mỗi người đều có một ID trên mạng riêng, chỉ cần đăng nhập là dữ liệu đều có thể lưu giữ và mở ra ở mọi nơi. Tần Vũ cũng không quá lo lăng về việc luyện tập.
Hắn cùng Hạ Ngưng lên xe, mang theo va li hành lí chứa đầy quần áo. Đồng phục của trường được thiết kế theo lối tự động làm sạch cùng làm phẳng, nói cách khác là dưới lớp vải chính là máy, thậm chí còn có thể co giãn nữa, không lo lớn lên phải mua bộ mới, thế nên va li này đều là đồ ngủ, đồ luyện tập cùng giày dép.
Đến trường, vì người ngoài không được vào, cho nên Tần Vũ một mình vác hai va li, trước tiên đến kí túc xá của Hạ Ngưng trước.
Hai người đến sớm, cho nên kí túc xá trống trơn, Tần Vũ để va li của Hạ Ngưng ở giường trong cùng, sau đó nói với cô: “Giường này là tốt nhất, lúc ngủ nếu có người đi lại thì em sẽ không bị làm phiền, gần cửa sổ, xa phòng vệ sinh, xa cửa ra vào. Đến sớm chính là chúng ta có lợi thế, liền chọn giường này đi.”
Hạ Ngưng gật đầu, nói: “Được, anh hai.”
Hai người cùng nhau dọn đồ cho cô, xong xuôi, vẫn chưa có người đến, hai người sắp xếp nên tốc độ rất nhanh. Tần Vũ vỗ tay một cái, sau đó chào tạm biệt Hạ Ngưng, đến kí túc xá dành cho nam, nơi mà hắn trong suốt quá trình học tiểu học cùng cấp hai.