Tiếng động cơ của ván trượt đa địa hình vang lên ì ạch, vừa bay vừa nhả ra một làn khói đen đặc thổi ngược ra phía sau. Trên ván, Tommy đang cố ngồi khom xuống sát mặt ván, giữ cho diện tích bề mặt cơ thể càng nhỏ càng tốt. Thân hình cậu ta run lẩy bẩy, từ trên tay phải và chân trái máu đang nhỏ ra từng giọt vì bị trúng đạn
“Tên đó là quái vật” – Cậu hét lên trong đầu.
Ngay từ đầu cả đội của cậu đã không thể chống lại hắn rồi. Đáng lẽ ra đội trưởng nên vui lòng biết điều mà cho mọi người rút lui khi hắn mở lời đề nghị. Đúng vậy, đây là lỗi của Fernando, là lỗi của Đại Tá Vincent. Cậu còn quá trẻ, cậu không muốn phải chết ở nơi đất khách quê người này. Cậu nhớ tới mẹ của mình, nhớ tới người bạn gái mà cậu chỉ mới bắt đầu hẹn hò 6 tháng trước khi nhập ngũ. Vì mấy cái nhiệm vụ ngu ngốc này mà đã 4 năm cậu chưa được về nhà.
Đồng hồ đếm lùi thời gian đã chạy hết, quân đội Mẫu Tinh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Tommy ngước nhìn lại phía sau những con hẻm nhỏ chật chội mà cậu vừa lướt qua. Ngoài một vài người dân Mẫu Tinh đang hoang mang quan sát bốn phía thì chẳng có bất cứ kẻ địch nào hết. Nhưng Tommy nào dám dừng lại một giây, cậu chỉ đang chạy trốn trối chết với hi vọng tự cứu được chính mình. Bộ đàm vang lên giọng của Fernando:
“Làm tốt lắm, Tommy, tiếp tục chạy đi, dẫn hắn tới tọa độ (19,3), tôi sẽ phục kích và chôn xác hắn ở đó.”
Tommy bối rối. Theo bản năng, cậu muốn từ chối mệnh lệnh của Fernando – người đã mất hoàn toàn sự tin tưởng của cậu vì lao đầu vào nguy hiểm mà không có chút kế hoạch chắc chắn nào giải quyết đối phương. Tuy nhiên Fernando lại là người duy nhất cậu có thể xem là đồng minh lúc này. Nếu không có anh ta, cậu sẽ kẹt lại tại chính giữa lãnh thổ kẻ địch với một con thú săn mồi kè kè ở sát bên.
Một viên đạn xẹt qua thái dương cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu. Máu chảy dọc ra thành dòng, rớt vào cả trong mắt. Thị lực một bên mắt của cậu suy giảm nhanh chóng. Cơn sợ hãi lại lấn át nỗi do dự, cậu lướt tiếp ván trượt địa hình về phía điểm chỉ định.
Mất máu nhiều làm cho Tommy trở nên mất tỉnh táo. Trượt được một lúc thì trong đầu cậu đã không khỏi mơ màng tưởng tượng ra cảnh lúc nhỏ mình đang vui chơi cùng bạn bè trên những con phố của Quận Tharsis ở Hỏa Tinh.
Lúc đó nhà cậu còn rất nghèo, chưa tiến vào được tầng lớp trung lưu như bây giờ. Cha cậu đi làm ở một cái xưởng đóng tàu vận tải của địa phương còn mẹ cậu thì làm buôn bán nhỏ. Cậu nhớ phía trước tòa thị chính của tiểu khu có một cái sân, chiều chiều lũ trẻ thường tập trung ra đó chơi patin và trượt ván.
Cậu không có năng khiếu gì đặc biệt, học hành thể thao không giỏi, chơi game trên Alterealm cũng không hay, càng không phải là những đứa đầu têu bày trò trong đám con nít. Vậy nên đôi lúc những trò đòi hỏi hai đội phải có số lượng bằng nhau, chúng nó hay đá cậu ra cho chẵn người. Mỗi lúc như thế, cậu hay ngồi dưới gốc cây hoa đỏ ở trong góc sân ngơ ngẩn.
Mãi tới nhiều năm sau này, cậu mới biết, cây hoa đó tên là Aresio.
Nó làm cậu nhớ tới cha. Cha cậu là một người đàn ông trung niên trầm tính và hiền từ. Ông có mái tóc nâu, khuôn mặt hơi già trước tuổi vì những phong ba trong cuộc đời làm thợ. Ông có thói quen ra đón cậu về mỗi buổi tối. Khi thấy cậu ngồi một mình dưới gốc cây, ông sẽ nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh kể chuyện cho cậu nghe.
Ông là người yêu nước nhưng đọc sách không nhiều. Chuyện của ông cũng không phải là những thứ triết lý đao to búa lớn, chủ yếu đều là chuyện của lính Hỏa tinh trong thời đại Tinh Chiến mà ông nghe ba của ông tức ông nội của cậu kể lại.
Cậu nghe được từ ông rằng, Aresio là loài hoa đại diện cho tinh thần bất khuất của người sao Hỏa. Nó mọc lên từ nơi mà máu của thần chiến tranh Ares – vị thần linh phù hộ cho sao Hỏa – đổ xuống. Nó là đức tin của người sao Hỏa nhiều thế hệ để thoát khỏi sự đô hộ của chính phủ Mẫu Tinh.
Cậu thầm nghĩ có phải chăng, khi kể câu chuyện này, ông đã luôn hi vọng một ngày nào đó cậu có thể tự phát hiện ra và khoe với ông rằng bấy lâu nay cậu đã luôn nhận được sự bảo bọc của tán lá loài cây Aresio linh thiêng?
Dù sao thì…
Hai năm sau câu chuyện, ông qua đời.
Ngày đó, quận Tharsis có mưa sao băng, cậu ngồi cạnh quan tài, khóc cạn khô nước mắt, thầm nhủ với lòng rằng cậu sẽ sống một cuộc đời xứng đáng với cha của cậu.
Tommy bị đưa trở về thực tại bởi một tiếng hú còi vang lên từ phía đằng xa. Đó là tiếng của lực lượng cảnh sát địa phương. Cậu lại trở nên do dự. Chỉ cần cậu tiến về phía đó thôi, cậu hoàn toàn có thể tự nộp mình cho người Mẫu Tinh. Nhiều khả năng Hươu Đỏ sẽ tránh một cuộc giao tranh trực diện với lực lượng bản địa – điều cực kỳ bất lợi đối với hắn trong hoàn cảnh này.
Cậu vẫn có cơ hội được sống! Nếu đi theo Fernando, dù có hạ được Hươu Đỏ đi nữa, khả năng cậu sẽ bị bắt lại trong trường hợp đó vẫn sẽ rất cao, lúc đó cậu không còn bất cứ cớ nào xin hưởng khoan hồng được nữa.
Ván trượt của Tommy đã bắt đầu di chuyển hơi lệch ra khỏi lộ trình thỏa thuận ban đầu. Bộ đàm ngay sau đó vang lên tiếng Fernando:
“Tommy, cậu làm gì thế, mau hướng trở lại điểm tập kết.”
“Tôi không làm được thưa chỉ huy. Tôi không làm được. Tôi xin lỗi”
“Cậu nói cái quái gì vậy hả? Cậu nhất định phải làm. Không làm được cũng phải làm. Cậu có biết hắn nguy hiểm thế nào không?”
“Tôi chỉ biết là tôi muốn gặp lại mẹ, muốn gặp lại Emily, tôi muốn được sống bên họ.”
“Hươu Đỏ chính là Lưỡi Liềm Đỏ” - Fernando nói nhanh
“Cái gì cơ ạ?”
“Anh hùng Tinh Chiến Lưỡi Liềm Đỏ. Cậu cũng biết đấy chức vụ của hắn quá cao, bí mật canh giữ quá nhiều. Một khi hắn giết hết chúng ta rồi trốn thoát, hắn sẽ đem bí mật của hệ thống phòng thủ không gian của sao Hỏa toàn bộ tiết lộ cho người Mẫu Tinh. Cậu hiểu điều này có nghĩa là gì không hả?...Mẹ cậu, cô gái tên Emily đó, họ hàng của cậu, tất cả những người cậu quen biết, tất cả những người cậu yêu thương, tất cả sẽ bị Mẫu Tinh xóa sổ trong nay mai nếu như cậu, phải chính là cậu - Thomas Jeffrey - không ngăn chặn hắn ngay tại đây và ngay lúc này. Cậu không quyết định cho mỗi gia đình, cậu đang quyết định vận mệnh của dân tộc cậu.”
Tommy ngộp thở trước gánh nặng những lời nói của chỉ huy Fernando đang đè lên trên ngực cậu ta. Đầu óc cậu đã hỗn loạn tới mức không còn sức để nhận ra những điểm bất còn nghi vấn trong câu chuyện của Fernando nữa.
“Cậu nghĩ hắn đáng sợ như vậy hả? Đằng sau lớp hóa trang kia đã là một ông lão trên trăm tuổi rồi đấy. Đừng sợ hãi, hắn cũng đã kiệt sức rồi.”
Tommy nhớ tới cha, nhớ tới Aresio, nhớ tới những người lính trong câu chuyện của cha cậu kể đã hi sinh trong Tinh Chiến. Một niềm căm phẫn tới mất lý trí của cậu dâng lên với Lưỡi Liềm Đỏ.
“Tên phản bội đê hèn”
Cậu rít lên, lướt ván trượt tới điểm tập kết, cố ý tạo ra quỹ đạo xiên xẹo theo hình zic zac. Những viên đạn liên tục lướt qua là bằng chứng cho thấy kẻ thù đang không ngừng đuổi theo cậu. Chưa được năm phút thì tọa độ đã xuất hiện trước mặt. Đó là một khu trồng hoa Tulip của Lầu Thấp gồm nhiều dãy nhà kính nối tiếp nhau, phía tận cùng là bờ sông Hawkesbury.
Tommy tiếp tục lướt đi, đâm vỡ cửa kính của nhà kính thứ nhất. Gió từ ván trượt của cậu thổi lướt qua làm cho những bông hoa Tulip bay tán loạn không khí. Cậu không hề ngừng lại tiếp tục đâm vỡ cửa kính của nhà kính thứ hai kế sau. Quay đầu lại thì lần đầu tiên Tommy đã lại thấy được Hươu Đỏ trong tầm nhìn từ khi cuộc truy đuổi bắt đầu tới bây giờ.
Hắn không hề di chuyển bằng ván trượt mà đang lướt đi nhanh chóng bằng tứ chi; chắc chắn găng tay và giày của hắn được thiết kế cực kỳ đặc biệt bởi sức bật của hắn sau mỗi lần giậm nhảy đều nằm ngoài phạm vi nhận thức của con người bình thường
“Đến rồi”
Nhà kính mục tiêu đã ở trong tầm mắt. Việc xuất hiện ở đích đến khiến cho tinh thần căng thẳng tới hạn của Tommy sụp đổ. Cậu ngã vật ra, văng khỏi chiếc ván trượt địa hình rồi ngã thẳng vào bụi cây Tulip. Chiếc ván tiếp tục lao đến nhưng động năng đã cạn kiệt. Nó va vào thành kính vang lên một tiếng chát rồi rơi xuống theo
Tommy lúc này đã bị dồn vào góc nhà kính. Cậu ngồi chống tay trong bụi hoa, miệng thở hổn hển, nhìn đối phương đang đi bộ áp sát tới gần mình. Mắt cậu hơi khép mơ màng, tay kia đang chậm rãi vung vẩy loạn xạ bên trên người, có lẽ là để tìm vũ khí. Tình trạng của cậu ta hết sức tệ, e là đang hấp hối.
Thuốc Nổ dơ súng lên chỉ vào đầu cậu ta. Tommy đã nhận ra tới tận bây giờ mình có cố gắng chống cự cũng hoàn toàn vô ích. Cậu ta mở miệng nói với Thuốc Nổ, nhưng cũng có thể là chỉ đang tự nói với chính mình:
“Tôi sợ lắm.”
Thuốc Nổ chỉ im lặng không đáp.
“Tôi đã chết cho Tổ Quốc, phải không?”
Chỉ có tiếng súng nổ trả lời cậu ta. Tommy gục xuống, nằm trong vũng máu.
“Đúng vậy cậu đã chết cho Tổ Quốc” – Tiếng trả lời của Fernando từ sau lưng Thuốc Nổ vang lên
“Cậu ta đã chết trước khi anh nói điều đó.” – Thuốc Nổ nói
“Không quan trọng, cậu ta đã dụ được anh vào đây”
Fernando đang đứng trong bộ giáp robot ở đầu phía bên kia nhà kính, nơi ván trượt của Tommy tông vỡ trước đó. Bộ giáp đang trong chế độ tàng hình, nhìn bằng mắt thường chỉ thấy có mỗi tiếng của Fernando vang lên nhưng không có bất kỳ một thứ gì ở đó. Fernando từ từ tiến lại, tiếp tục mở miệng:
“Tôi đã gia cố cường lực bốn mặt còn lại của nhà kính rồi. Mặt bên này thì có tôi đứng chặn đường. Trừ phi anh biết độn thổ, nếu không thì đừng mơ thoát khỏi nơi này. Bây giờ thì giơ hai tay ra sau đầu rồi từ từ quỳ xuống.”
Thuốc Nổ làm theo đúng những yêu cầu của Fernando. Một cảm giác thành tựu chưa từng có rơi vào trong lòng Fernando. Anh ta tiến lại gần Thuốc Nổ, khoảng cách chỉ còn khoảng năm mét. Anh ta chĩa súng đại liên điện vào đầu Thuốc Nổ, giọng nói đắc thắng:
“Mày chạy nữa đi, mày giết nữa đi. Mấy lần làm việc với mày tao đã cực kỳ ghét cái bản mặt ta đây biết hết của mày rồi. Mày chỉ là một thằng Trung Úy còm nhưng luôn vênh váo trước mặt tao và Đại Tá Vincent. Lần này thì hay rồi, may mà Vincent trước khi chết còn làm được cái việc thông minh là bảo tao nghe lén xe của mày, nếu không làm sao tao biết được chuyện thú vị như vậy. Kể từ cái giây phút mày nổ súng thì mày đã không còn là người được Hỏa Tinh bảo vệ nữa rồi. Thử nghe dòng tít thế này xem sao nhé. Lưỡi Liềm Đỏ phản bội Hỏa Tinh, Thiếu Tá anh hùng Fernando dũng cảm diệt sát.”
“Hoặc quân đội sẽ giết người diệt khẩu để bảo vệ bí mật Hỏa Tinh” – Thuốc Nổ chỉ ra.
“Điều đó mày không cần biết nữa. Quân đội Mẫu Tinh sắp tới rồi. Chúng ta nhanh chóng…”
Bỗng nhiên một điều Fernando không tưởng tượng nổi xảy ra. Hình ảnh phản xạ của Thuốc Nổ ở trên mặt kính của nhà trồng hoa động đậy, rút ra từ ống tay áo một khẩu súng điện từ rồi quay lại bắn thẳng vào Fernando.
Cự ly quá gần, động tác của hình chiếu kia lại quá nhanh, Fernando hoàn toàn chưa kịp phản ứng thì viên đạn đã xuyên vỡ lớp kính rồi găm thẳng vào bộ giáp robot của hắn, ngay vị trí chính giữa ngực. Một tiếng sốc điện vang lên, bộ giáp chiến lược dành cho lính bộ binh của sao Hỏa trên chiến trường cũng không thể chịu nổi một phát bắn trực diện của đạn điện từ tầm gần như thế, lập tức kêu lên một tiếng rồi tắt ngóm.
Chế độ tàng hình của bộ giáp cũng bị phá mất ngay lập tức. Lúc này, Fernando mới ngạc nhiên phát hiện ra rằng hình ảnh của bộ giáp hoàn toàn không được phản chiếu lên mặt kính bên hông.
Hóa ra vì thiết kế của hai nhà kính quá giống nhau, mặt kính ở giữa vẩn đục chứ không trong suốt, loại hoa trồng lại giống y như đúc nên chỉ cần một người ăn mặc giống y hệt Thuốc Nổ đứng quay lưng làm động tác tương tự ở gian nhà kính kế bên thì từ gian nhà kính bên này nhìn sang trông không khác gì ảnh phản chiếu của Thuốc Nổ cả. Người kia quay mặt lại thì Fernando đã nhận ra ngay lập tức:
“Antonio, mày… tại sao là mày”
Đây chính là một trong hai thành viên trong đội trinh sát lúc trước. Xác của Ndogo bị treo lên trên nóc chiếc xe van nên ai trong đội cũng nghĩ là Antonio cũng đã chết và xác của cậu ta bị Thuốc Nổ vất đi đâu đó hủy thi diệt tích rồi. Antonio mỉm cười nói:
“Chỉ huy à, anh cũng nghĩ xem, tôi phải khốn khổ thực thi kế hoạch ve sầu thoát xác như vậy là vì ai. Nếu không phải anh nấp trong cái xác rùa di động này thì ai mà rảnh rỗi chơi trò mèo vờn chuột với anh chứ.”
“Không thể nào, chỗ phục kích này do chính tao chọn ra mà, làm sao chúng mày biết trước được.”
“Anh hai à, làm ơn thông minh ra chút đi. Cái này gọi là tương kế tựu kế thôi. Từ khi anh quyết định chọn gian nhà kính này đặt cạm bẫy thì ván cờ đã xác định anh sẽ thua ở nước đi này rồi. Mà anh có làm gì thì Nguyên Soái cũng sẽ lôi anh ra khỏi cái xác rùa, chủ yếu là sớm hay muộn mà thôi. Anh cũng đừng có nuối tiếc gì như cậu lính mới mà hãy ra đi thanh thản.”
Nói đoạn anh ta chỉ tay vào xác của Tommy lúc này đang nằm vùi trong bụi hoa, chỉ còn mỗi cái chân nhô ra ngoài. Thuốc Nổ đi tới sau cơ giáp, mở ra một khung bảng mạch rồi kết nối với kính lập thể của mình. Vì hệ thống vận hành cơ giáp đã bị đánh sập nên nó không thể mở ra bằng câu lệnh được nữa, tuy nhiên vẫn có thể được mở ra từ phía bên trong bằng tay.
Có điều Thuốc Nổ chẳng có thời gian chờ Fernando tự cởi giáp xin hàng nên cậu định tự mình kích lại hệ thống điều khiển cơ giáp nhằm mở nó ra. Fernando biết mình chỉ còn cơ hội vào lúc này, hi vọng tạo được chút bất ngờ cho đối phương, vội dùng hệ thống tay mở giáp ra, vơ khẩu súng bên hông mà giơ lên.
Đoàng một tiếng.
Không nói cũng biết ở tình thế bất lợi như vậy thì Fernando chẳng có bao nhiêu cơ hội phát uy. Anh ta chưa kịp nổ súng thì một viên đạn của Antonio đã găm chính giữa đầu. Anh ta ngã ngồi ra, người giật giật. Thuốc Nổ đi tới trước bồi thêm một phát nữa rồi quăng anh ta ra khỏi cơ giáp.
Thuốc Nổ đóng gập cơ giáp lại, khẽ chỉnh chỉnh hướng rồi nằm sát xuống mặt đất, mày mò tháo lắp một tí ở dưới chân. Sau tầm hai phút thì chân cơ giáp bắn ra hai luồng lửa của động cơ đẩy bên ngoài. Thuốc Nổ đã mở động cơ đẩy hoạt động độc lập mà không cần hệ thống điều khiển.
Cậu tiến tới gần bắn vỡ luôn mặt kính sau của nhà kính. Cơ giáp bắt đầu từ từ gia tốc rồi chạy thẳng ra sông Hawkesbury, hướng ra phía ngoài vịnh.
“Cái này sẽ giữ chân người Mẫu Tinh một lúc”
Thuốc Nổ khẽ lẩm bẩm rồi quay sang nói với Antonio:
“Chúng ta đi thôi, cậu kích hoạt thiết bị phản trinh sát tầm nhiệt đi. Thứ đồ chơi này thật thú vị, nó đúng là công thần ngày hôm nay đấy.”
Đoạn, hai người biến mất vào trong bóng đêm…
Nửa tiếng sau, họ đã có mặt trên chiếc ô tô con màu đen mà Thuốc Nổ đã di chuyển cùng với tên Đại Tá lúc ban đầu. Annie đang ngồi co ro ở trên ghế phụ phía trước, mặt cúi gầm xuống, hai đầu gối gập lên sát người. Thuốc Nổ đang cầm lấy một ống tiêm nhỏ kiểu cải tiến không cần có kim tiêm, vừa vân vê vừa quan sát.
“Annie này, cô có biết một chất được gọi là Axit Domoic?”
Một khoảng im lặng trôi qua. Thuốc Nổ cũng không thúc dục Annie mà tiếp tục nói:
“Axit Domoic, công thức hóa học là C15H21NO6, là một loại hợp chất hữu cơ được hình thành từ tảo biển và thường xuất hiện ở trong cá trổng hoặc cá mòi, những loại cá sử dụng tảo biển làm thức ăn. Sự tồn đọng chất này với số lượng lớn ở trong cơ thể động vật có vú gây ra một loại ngộ độc gọi là ASP, có khả năng làm tê liệt hệ thần kinh, gây ra chứng mất trí nhớ vĩnh viễn và thậm chí là chết người. Axit Domoic là cơ sở để người Hỏa Tinh tạo ra hợp chất M, thứ chất độc có thể xóa sạch toàn bộ ký ức của con người.”
Annie bắt đầu khóc thút thít. Thuốc Nổ nhẹ nhàng vuốt tóc cô:
“Đừng khóc, hôm nay không phải là một ngày để khóc Annie ạ. Tôi đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi. 265 năm phục vụ gia tộc họ Diệp, 180 năm phục vụ cho Hỏa Tinh, tôi đã sống lãng phí mà không biết mình là ai, đến từ đâu, mục đích là gì. Tôi đã sống qua tổng cộng mười chín thân phận, bàn tay nhuốm máu không biết bao nhiêu người. Bọn chúng thèm khát trí não, sức mạnh và tuổi thọ của tôi nhưng cũng sợ hãi trước tôi như sợ hãi trước bất kỳ điều gì chúng không lý giải được. Chúng tiêm hợp chất M cho tôi, bắt tôi sống trong những vòng lặp nhân sinh vô tận mà chúng vẽ ra. Những đứa trẻ của các gia đình quý tộc trung thành với sao Hỏa nhưng chẳng may bị mất trí nhớ ấy à. Ôi thật buồn cười làm sao.”
Annie lại càng khóc to hơn. Thuốc Nổ day day trán chuyển chủ đề:
“Annie à, tôi và cô quen nhau bao lâu rồi nhỉ?”
“Cũng đã được mười năm thưa Ngài.”
“Tôi đối xử với cô như thế nào?”
“Ngài đối xử với tôi rất tốt, luôn luôn xem tôi như em gái trong nhà. Ngài cũng đã nhiều lần cứu ông nội tôi và ba tôi nữa. Cả nhà tôi rất biết ơn về điều đó.”
“Cứu ông cô là Lưỡi Liềm Đỏ, còn giúp đỡ cha cô là Hỏa Long, không phải là tôi. Có điều cũng may mà hôm nay người cô gặp ở đây là tôi chứ không phải Lưỡi Liềm Đỏ. Thời đại của hắn là thời đại chiến tranh, nhân tính con người ở đó bạc bẽo lắm. Tôi có nguyên tắc của mình. Nếu có thể thì tôi sẽ không giết phụ nữ.”
Khuôn mặt của Annie dù cho nghe vậy cũng không hề khá hơn. Thuốc Nổ quay qua lượm lấy tập tài liệu cậu đã quăng cho Đại Tá Vincent lúc họ giết hai người đến từ tương lai. Trang bìa ngoài của tập tài liệu đã dính be bét máu của Vincent. Thuốc Nổ đưa nó cho Antonio dặn dò:
“Cậu cầm lấy tập tài liệu này. Nó bao gồm những bí mật của sao Hỏa, kể cả hệ thống phòng thủ không gian. Đây là chìa khóa để sau này cậu có một cuộc sống an toàn ở Mẫu Tinh, không cần phải trở về lại sao Hỏa nữa. Còn việc tiết lộ bao nhiêu trong đống tài liệu này thì tôi sẽ để cho cậu tự quyết định.”
“Vậy là có hệ thống phòng thủ không gian thật. Chà chà, tôi cứ ngỡ lúc nãy nghe trộm bộ đàm, tên Fernando đó chỉ đang chém gió lung tung để lừa lính mới đi dụ Ngài vào bẫy chứ Nguyên Soái. Mà không phải như vậy tức là cái tập tài liệu này ngay từ đầu đã không phải bằng chứng cho thấy cặp nam nữ ở quán The Fur đó là gián điệp Mẫu Tinh à.”
“Tất nhiên, hai người đó có phải gián điệp Mẫu Tinh đâu.”
“Vậy sao Ngài dám đưa cái đống này cho Vincent?” – Antonio nói, giọng còn đang hơi sốc
“Vì ngay từ ban đầu tôi nói chuyện với hai người kia thì ông ta đã ở ngoài nghe lén rồi.”
“Vậy càng không phải ông ta sẽ biết được họ không phải gián điệp?”
“Chính vì ông ta biết họ không phải gián điệp nên ông ta cũng biết được tập tài liệu tôi đưa là giả. Mà chính vì ông ta biết nó là giả nên ông ta càng phải giả vờ không quan tâm để tôi không nghi ngờ gì cả. Nói cho cùng mục đích chính của ông ta vẫn là xóa trí nhớ của tôi về cuộc trò chuyện với hai người đó chứ không phải quan tâm việc hai cái xác có phải là gián điệp Mẫu Tinh hay không. Cái này chính là dương mưu.”
“Vậy nếu ông ta hơi kém thông minh một tí mà đi chất vấn Ngài về tập tài liệu?”
“Vậy thì cứ găm đạn vào đầu ông ta thôi. Dù sao kết quả cũng giống nhau. Ngay từ đầu tính tò mò đã hại chết ông ta rồi. Ông ta không nên can thiệp vào công việc của tôi mà cứ làm ngơ để tôi tự xử lý là được.”
Thuốc Nổ chợt nhớ về câu chuyện kết cục của cậu mà tay chính trị viên Mark Stephenson đã kể cho cậu nghe. Cậu nói tiếp với Antonio:
“Sắp tới tôi sẽ đi một nơi rất xa, mà có lẽ cũng không trở về nữa. Cậu có thể tự nhiên sử dụng thân phận của tôi để giao tiếp và làm việc với Mẫu Tinh sau này. Không vấn đề gì chứ.”
“Không, đó là vinh hạnh cho tôi thưa Nguyên Soái.”
Annie nghe câu nói cuối cùng của Thuốc Nổ thì thân mình hơi run run. Thuốc Nổ lúc này mới giới thiệu với Annie:
“Annie à, cậu Antonio Wykes đây là con trai của một người mà tôi từng làm cha đỡ đầu. Cậu ta rất có năng lực, cũng là người có thể tin cậy được. Sau này cậu ta sẽ ở lại Mẫu Tinh, nếu cô có gì cần giúp đỡ thì có thể liên hệ cậu ta. Bây giờ tôi sẽ giao cho cô một nhiệm vụ riêng mà tôi cần cô giúp.”
Antonio cúi thấp người xuống tỏ vẻ chào từ biệt Thuốc Nổ rồi rời khỏi xe. Sau câu nói này thì Thuốc Nổ lại không có dự định nói tiếp. Annie hơi ngạc nhiên nhưng cũng không chủ động hỏi, không khí trong xe rơi vào yên lặng. Được một lát thì xe đi tới một khu nghĩa địa bỏ hoang rồi dừng lại. Annie theo Thuốc Nổ xuống xe, đi bộ vào sâu bên trong.
Chỉ thấy Thuốc Nổ tìm tới một cái cây to nằm ở trung tâm của nghĩa địa bắt đầu đi đi lại lại đếm số bước. Được một lúc thì cậu ta dừng lại ở khoảng đất trống, vạch vạch bụi cỏ ra rồi ấn cả bàn tay của mình lên trên đó. Mặt đất của nơi này lõm thành một hình bàn tay.
Cậu ta xoay bàn tay ngược chiều kim đồng hồ 90 độ rồi ấn xuống mặt đất một cái nữa. Từ bên dưới bật lên một cái cửa nhỏ, bản lề hơi kêu kẽo kẹt vì rất lâu rồi chưa có ai sử dụng. Thuốc Nổ ra hiệu với Annie rồi cả hai cùng theo đó mà chui xuống lòng đất.