Thời Không Lụi Tàn

Chương 20: Chương 20: Đổ máu




Tiếng súng thần cơ nổ ì ạch ở phía xa.

Dưới cái nắng oi bức, một người đàn ông đang cởi trần lấp một cái hố con con. Thân hình người đàn ông cân đối, dáng đứng vững vàng, động tác nhanh nhẹn thoăn thoắt. Chỉ có ánh mắt hơi đượm buồn của hắn là có vẻ không hợp chút nào với hoàn cảnh này. Ở bên cạnh không biết từ lúc nào đã ngồi một người đàn ông khác. Hắn nấp dưới một cái lọng che nắng cũ, đã rách mất vài chỗ, miệng lên tiếng:

“Là cái hố thứ chín à?”

“Là thứ mười” – Người đàn ông đang đào hố đáp.

“Lần này là Cửu Sơn?” – Lại là tiếng ban nãy vang lên

“Đích thị là hắn.”

Người đàn ông đang ngồi bỗng đứng dậy, kéo theo cái lọng che nắng đi ra xa cùng với hắn. Hắn tới cách đó khoảng mười lăm mét, lại cắm cái lọng xuống. Hắn lấy trong vạt áo ra một cái cuộn giấy rất nhỏ cuốn tròn tròn, cùng với một mảnh thủy tinh cong cong trông như bề mặt của cái kính lúp. Hắn đưa mảnh thủy tinh ra dưới nắng, đặt cuộn giấy nằm bên dưới.

Được một lát thì ánh sáng mặt trời hội tụ lại khiến cho cuộn giấy bốc cháy. Người đàn ông nhanh tay dập tắt ngọn lửa đi, đưa đầu kia của cuộn giấy lên miệng hút.

Người đào hố hỏi:

“Cậu chạy ra xa thế làm cái gì?”

“Mùi xác thối sẽ làm ảnh hưởng tới vị giác”

Người đào hố khẽ rủa trong lòng một tiếng. Không khí lại trở nên im lặng, ai làm gì thì tiếp tục làm phần người nấy. Được một lúc, người đang ngồi đã hút xong cuộn giấy, hắn mới lên tiếng:

“Sao cậu không để họ hỏa táng chung luôn đi, vừa có cái để đem về cho thân nhân người chết, vừa đỡ phải ôn dịch hoành hành trong quân. Dù sao chết rồi cũng là hết, an táng cách nào mà chẳng như nhau.”

“Cậu không tin vào âm tào địa phủ hay kiếp sau?”

“Đó cũng chỉ là người đời, khi còn sống có quá nhiều nuối tiếc, không cam lòng mà sáng tạo ra thôi. Chỉ cần kiếp này sống cho mãn nguyện thì con người sẽ ra đi rất thanh thản.”

“Cậu không tin nhưng tôi tin. Tôi muốn bọn họ có thể bước vào luân hồi trọn vẹn thân xác.”

Người đàn ông kia đứng dậy, khẽ quay đầu đi thẳng hướng tới một cái trướng bồng lớn nhất nằm gần đó.

Hai người này chính là Thuốc Nổ và Phùng Lĩnh, theo quân Lê Đình Ngạn đi đánh Lão Qua và chiếm lại xứ Bồn Man. Lúc họ vượt qua được biên giới thì cũng đã bốn tháng trước. Chiến dịch khởi đầu rất thuận lợi, họ đánh tan quân đội mai phục ở đồi Poomung, rồi thừa thắng truy kích, tiếp tục hạ quân Lão Qua trong trận cánh đồng Na Moungkon, trở thành cánh quân sớm nhất áp sát chân thành Luang Prabang, thủ đô của nước Lão Qua.

Tại đây, Lê Đình Ngạn đã liên tiếp phát ra các đợt xung phong đẫm máu lên mặt thành nhưng đổi lại liên tiếp là những thất bại nặng nề, quân Đại Việt tổn thương vô số kể. Luang Prabang là một thành trì hai mặt giáp sông, rất khó công phá, chỉ có hai mặt Đông và Nam là có thể uy hiếp được. Về lý mà nói, với chiều cao của mặt thành và chênh lệch quân số như vậy, quân Đại Việt đã có thể sớm tiến vào Quốc Đô này.

Nhiều nhân chứng kể lại, đích thân thái tử Chao Chienglaw đã dẫn đầu một đám anh hùng hảo hán võ lâm di chuyển liên tục qua lại các mặt tường thành. Bất kể quân Đại Việt nào xông lên được mặt thành thì đều bị nhóm của tên thái tử này giết chết.

Thuốc Nổ không thể không thừa nhận, từ khi du hành thời gian tới cái thế giới này đến giờ, cậu đã hành động hết sức cẩn thận vì sợ các hành động của cậu ở đây có thể gây ảnh hưởng bất lợi gì đó tới thế giới tương lai. Dù sao, cậu cũng luôn mong muốn giữ cho mình một đường lùi. Cậu không biết bây giờ mà mình tìm được cách trở về tương lai thì tương lai sẽ biến thành cái dạng gì nữa.

Có điều, lịch sử ở thế giới này đang càng lúc càng trôi về ngoài tầm kiểm soát của cậu. Sự kiện vua Minh Anh Tông không bị quân Thát Đát bắt được, còn có thể giải thích bằng việc giao thông liên lạc khó khăn, thông tin mà phía Đại Việt nhận được có thể có đôi chút sai lầm. Tam sao thất bản ở trong thời đại này cũng không phải là chuyện hiếm.

Song, chuyện chính mắt cậu nhìn thấy thì lại đã trở thành một câu chuyện hoàn toàn khác. Trong chính sử, đáng lý ra cuộc chiến với người Lão Qua diễn ra hết sức dễ dàng, quân Đại Việt toàn thắng mà trở về, có đôi lúc còn đánh thốc sang cả biên giới hai nước nói tiếng Thái thời bấy giờ là Lan Na và Ayuthaya.

Cậu tất nhiên chẳng nhớ rõ từng trận đánh diễn ra như thế nào, nhưng một trận vây thành lâu dài như vậy, nhất là với một cái Quốc Đô thì chắc chắn cậu không thể không biết được.

Điều cậu quan ngại nhất bây giờ chính là, thay vì đầu hàng thì Lão Qua đang xem Luang Prabang như một cái cứ điểm trung tâm mà tổng động viên cả nước tập trung lại đối kháng. Dân số Lão Qua trong thời đại này không hề thua kém quá nhiều so với Đại Việt, lại không ít kẻ biết võ công, tất sẽ trở thành một trở ngại lớn.

Chưa kể tình báo Đại Việt lúc này đã lờ mờ thu được một chút manh mối về một liên minh khổng lồ để chống lại Đại Việt bao gồm Chiêm Thành, Khmer ở phía Nam, Ayuthaya, Lan Na và Miến Điện ở phía Tây và thậm chí có thể là Đại Minh ở phương Bắc.

Tuy các cánh quân Đại Việt đang lần lượt tụ tập về Luang Prabang nhưng ở trong nước, quân dự bị trống rỗng, các quan ải biên cảnh đều đang duy trì ở mức quân số tối thiểu. Nếu ngay lúc này một cuộc chiến tranh lớn phát động ra, e rằng Đại Việt còn có thể vong quốc. Họ cần một chiến thắng, chiến thắng ở ngay Luang Prabang lúc này.

Thuốc Nổ cũng còn một cái hứa hẹn với Lê Đình Ngạn nữa, cậu cần lên đỉnh Thần Sơn để thu được tình báo sớm nhất có thể và đánh giá lại toàn diện chiến lược tiếp xúc với thế giới này.

Lúc Thuốc Nổ đi vào trong trướng bồng chính của doanh trại, Lê Đình Ngạn đang ôm đầu vắt óc suy nghĩ. Không có tướng lĩnh nào khác ở đây, họ đều đang chỉ huy xây dựng việc lập các vật chắn, công sự để chuẩn bị cho việc vây hãm thành này lâu dài. Thuốc Nổ lên tiếng:

“Tướng quân”

“Là tiểu huynh đệ đấy à, cậu tìm ta có việc gì không? Xin lỗi, có lẽ còn hơi tốn một đoạn thời gian nữa thì ta mới có thể cùng cậu trở về sơn môn.”

Thuốc Nổ nói:

“Lần này tại hạ tới cũng không phải là vì chuyện này. Có vẻ như tướng quân đang gặp khó trong việc vây thành.”

“Cậu cũng thấy rồi đấy, thủ vệ tường thành ở đây giống như con gián vậy, đánh mãi không chết hết. Cái khó nhất là chúng ta không có lực lượng thủy quân để bao vây. Luang Prabang nằm phía tả ngạn của một con sông rất lớn mà cửa sông của nó thì lại ở trên đất của người Chân Lạp, về cơ bản chúng ta không tiến vào được. Mà chỉ cần không bao vây được phía mặt sông thì tiếp viện và lương thực sẽ cứ ùn ùn đổ dồn về phía trong thành, đánh bao nhiêu cũng không đủ.”

Thuốc Nổ tiếp lời:

“Không giấu gì tướng quân, tại hạ có một số cách có thể cải tiến các khẩu súng thần cơ của quân ta, cũng như có thể chế tạo một số trang bị mới, có hiệu quả thần kỳ. Hẳn là có thể giúp ích không nhỏ trong cuộc chiến lần này. Song, tại hạ cũng không muốn lấy những thứ này cho không, nếu có thể thì đổi được một số bí kíp luyện công phu từ phía tướng quân là hay nhất.”

Lê Đình Ngạn đáp, giọng tỏ ra khó khăn:

“Súng thần cơ đều là cơ mật của triều đình, cải tiến cũng đâu có dễ đến thế. Nếu làm được thì không sao, nếu trong quá trình có sơ suất, thông tin bị tiết lộ ra bên ngoài, đó chính là tội chém đầu cả nhà. Còn Thần Sơn bí kíp cũng đều là những thứ không truyền cho ngoại nhân. Có điều nếu cậu muốn học tập thì cũng không phải là không có cách. Theo truyền thống của Thần Sơn, nếu tiểu huynh đệ có thể đánh bại được ta trong một cuộc giao chiến tay đôi và chính ta xem cậu là người có thể tin tưởng được thì ta hoàn toàn có quyền tự quyết để truyền võ công cho cậu.”

Thuốc Nổ nghe xong không khỏi khinh bỉ một cái về độ quái đản của người thời kỳ này. Cậu thì không nói, nếu là người khác đã đánh bại được Lê Đình Ngạn rồi thì còn cần võ công của hắn làm cái gì. Dù sao cái gọi là võ công, theo những gì cậu biết từ Phùng Lĩnh, thì thiên biến vạn hóa, mỗi nhà một kiểu, nếu bất chấp đi học võ công của người khác, chỉ có nước tẩu hỏa nhập ma.

Chưa kể còn thêm cái điều kiện phải để chính bản thân họ Lê đồng ý. Còn về cái gì súng thần cơ trong mắt cậu chẳng đáng có cái cơ mật chi cho đáng kể. Chủ yếu là kim loại đúc súng, thành phần thuốc nổ nhồi bên trong, loại đạn, đơn sơ tới không thể đơn sơ hơn được nữa.

Thuốc Nổ chỉ đành kiếm một đường toàn vẹn:

“Thế này đi, hi vọng tướng quân đại nhân cho tại hạ mượn lò rèn trong quân và một ít kim loại nguyên liệu quý. Ba ngày sau, chúng ta quyết đấu ở khu rừng sau doanh trại.”

Mục đích của Thuốc Nổ lần này là muốn nhân cơ hội tỉ thí mà thể hiện ra thực lực vũ khí của cậu. Cái gọi là đánh bại Lê Đình Ngạn thì cậu không quan tâm lắm. Nguyên lý võ công cũng chỉ có chừng đó, người mạnh hơn thì chẳng qua nội công cao hơn, võ kỹ ảo diệu hơn, vũ khí đa dạng hơn mà thôi. Nếu cho cậu ba ngày chuẩn bị, đừng nói là Lê Đình Ngạn, e rằng lão đồ Viễn cũng chẳng chịu nối quá nửa phút qua tay cậu.

Đám Ngoại Lai Giả thì cậu không biết nhiều nên cũng không so sánh bừa.

“Được thôi tùy cậu” – Lê Đình Ngạn nói, giọng hơi mất kiên nhẫn.

Đoạn Lê Đình Ngạn sai quân hầu dẫn Thuốc Nổ đi. Thực ra ông ta nể mặt Thuốc Nổ khi trước là bởi vì có hai người Lương Thế Vinh và Ngô Sĩ Liên, vả lại chính ông ta cũng cảm thấy tương đối hiếu kỳ về cậu. Tuy vậy, những điều cậu thể hiện ra tới lúc này vẫn theo hơi hướng công việc của một vị quan văn là chính như toán học, lịch sử.

Thời gian qua quan sát trong doanh trại, ông ta cũng chẳng thấy cậu có gì đặc biệt. Bởi vậy hứng thú của Lê Đình Ngạn đối với Thuốc Nổ nhanh chóng nhường chỗ cho những thứ mà ông ta quan tâm hơn lúc này.

Thuốc Nổ cũng chẳng phản đối điều gì. Nếu tự nhiên ông ta nhiệt tình với cậu thì mới là có điểm đáng ngờ. Cậu nhanh chóng được dẫn tới một cái lò rèn nhỏ ở phía cuối doanh trại.

Đây là một cái lò rèn dã chiến, kích thước cũng chỉ cỡ hai cái phòng con con, chẳng được xây dựng để rèn đúc nên cái gì mới cả, mà chủ yếu chỉ để sửa vũ khí bị hư trong lúc chiến tranh, đặc biệt là súng thần cơ. Bên trong lúc này đang có một lão thợ rèn già nằm trên cái chỏng mà quạt mát, bên cạnh là một đám thanh niên trẻ đang hì hục thổi ống bễ.

Thân phận thợ rèn thấp kém, đều chỉ được gọi là quan nô. Tên lính dẫn Thuốc Nổ tới rồi nói với lão già nằm chỏng mấy câu, hơi quay quay lại phía đám thanh niên khịt mũi một cái mà đi ra. Chỉ thấy lão già lên tiếng:

“Cậu thanh niên, lão là thợ cả ở đây, tên Trịnh Toàn Lễ. Rèn đúc trong quân rất khó nhọc, lão cũng chẳng có thừa hơi sức mà giúp đỡ cậu việc chi. Mẹ kiếp, tướng quân đã bàn giao như vậy, thế thôi cậu cứ vào cái bễ ở trong góc kia mà tự nhiên sử dụng. Có quặng thô nào cần thì cứ nói với ta nhưng không được lấy nhiều quá, binh tướng còn có cái mà dùng.”

Thuốc Nổ cảm ơn một tiếng, đi tới cái bễ rèn tồi tàn nhất ở trong góc. Cậu nổi lửa lên, kiểm tra nhiệt độ, thử búa và đe trước rồi mới bắt đầu nghiên cứu các kim loại ở trong thời kỳ này. Kiến thức hóa học của người Đại Việt rất sơ sài, hỏa khí lại được truyền vào trong nước quá muộn, tới cuối thời nhà Trần, đầu thời nhà Hồ mới xuất hiện nên cậu rất nhanh có thể thẩm định ra trình độ vũ khí của quân đội Đại Việt. Thậm chí cách đúc súng thần cơ như thế nào cậu cũng đã có cái nhìn đại khái.

Có điều, đúc súng thần cơ là công việc lâu dài, tốn rất nhiều công sức, chưa kể phải có lò rèn chuyên dụng. Với điều kiện của cái xưởng tạm nơi này thì dù có với kiến thức khoa học tối tân như cậu cũng không có biện pháp mà nhanh chóng sản xuất. Bởi vậy cậu chỉ có ý định rèn một số vũ khí cá nhân.

Sở dĩ cậu bắt buộc phải tự tay làm thử trước mà không định nhờ vả đám thợ phụ ngay cũng không phải là vì không tin tưởng họ mà bởi vì cậu phải tự tay quan sát và thực hiện thì mới có thể biết các vấn đề trong quá trình rèn đúc cùng công nghệ thời hiện tại mà điều chỉnh kịp thời. Nếu không trong lúc sống chết mà vũ khí xảy ra vấn đề thì cậu chắc khóc không thành tiếng.

Thuốc Nổ dù không ít lần có mặt ở các công xưởng sản xuất hàng loạt của Liên Bang, có điều thực sự bắt tay vào rèn đúc thì cảm giác khác hẳn. Trịnh Toàn Lễ thấy cậu nghịch ngợm cả ngày trời mà chẳng làm ra cái gì nên hồn thì không khỏi khinh thường.

Buổi sáng ngày hôm sau, Thuốc Nổ lại tới rất sớm, bắt đầu cặm cụi làm cái gì đó như ngày hôm qua. Trịnh Toàn Lễ lần này có vẻ không chịu được nữa, sợ cậu lãng phí nguyên liệu nên giao hẳn cho cậu hai người thợ phụ giỏi nhất để giúp đỡ. Sau đó, lão cũng mặc cậu mà làm chuyện riêng của mình.

Chỉ thấy buổi tối, hai người thợ phụ đã tới trước mặt lão, ánh mắt lãng đãng như mê như say, hoàn toàn không nhận ra được hình bóng của hai kẻ luôn luôn sùng bái mà nhìn lão trước giờ:

“Trịnh lão, lão xem, lão xem cái này này. Trời ạ, thật là không thể tin nổi.”

Trịnh Toàn Lễ đang ngồi trên cái chỏng của lão nghỉ ngơi như thường lệ, miệng trách mắng:

“Mẹ kiếp chúng bây, trễ lắm rồi còn không lo đi ngủ đi, ở đây kêu kêu cái gì. Có gì để ngày mai nói. Ôi, ôi cái lưng của ta, mỗi lần trái gió trở trời là lại đau nhức… Này ta bảo đi đi, sao còn đứng ở đó làm gì?”

Hai tên thợ phụ đẩy đẩy nhau một hồi, tên gan dạ hơn đành tiến lên nói:

“Cái này không được đâu Trịnh lão ơi. Hôm nay chúng tôi rèn ra… rèn ra tiên kiếm, phải chính là tiên kiếm trong truyền thuyết đó.”

“Tiên kiếm cái gì” – Lão cốc đầu tên thợ phụ một cái.

“Tụi bây mới giúp việc một ngày đã hóa khùng như thằng kia rồi hả?”

Người còn lại vội nói đỡ:

“Là thật đó Trịnh lão, lão đợi một chút.”

Đoạn hắn chạy vào trong lò rèn lôi ra một thanh kiếm sạch bóng, tỉ lệ cân đối, rõ ràng là mới được luyện ra xong. Trịnh Toàn Lễ nhìn ngắm một hồi, không khỏi gật đầu hài lòng, bụng bảo dạ bọn này làm ăn thực ra cũng không tệ lắm. Chỉ thấy tên thợ phụ xin lại cây kiếm từ trong tay lão, cầm lấy một thanh kiếm khác lên, lấy thanh thứ nhất chém thẳng vào thanh thứ hai.

Trịnh Toàn Lễ đang chờ đợi một tiếng vang chan chát của kim loại thì chỉ nghe rẹt một cái, thanh kiếm thứ nhất đã chém ngang qua thanh kiếm thứ hai ngọt xớt. Cảm giác đầu tiên của lão chính là không tin tưởng, nhất định đây là một trò hề do mấy thằng này bày ra. Lão cầm chuôi kiếm thứ hai đã gãy đôi lên, sờ sờ, mó mó, nắn qua nắn lại một hồi mới biết đây là sự thật, không phải kiếm giấy được đánh bóng.

Lão lúc này mới cầm thanh kiếm thứ nhất, nâng như nâng bảo bối, chém thẳng một nhát vào cái chỏng lão đang nằm. Ở bên hông cái chỏng hiện ra một đường nứt mỏng, thẳng tuột mà nếu không nhìn kỹ sẽ khó lòng mà nhận ra. Lão lúc này mới để ý cây kiếm nhẹ hơn tương đối so với kiếm thường, lúc chém vào thì hoàn toàn không có cảm giác gì mà chỉ giống như vung một đường qua không khí vậy.

“Lão muốn thử nghiệm thì cũng đừng chém cái chỏng mình nằm như vậy chứ” – Hai tên thợ phụ thầm nghĩ.

Trịnh Toàn Lễ lại ngắm nghía thêm một lúc lâu mới ngấng đầu lên nhìn hai người, miệng nói:

“Mẹ kiếp, cái này tuyệt đối là bí mật của nước nhà. Nếu chúng bay bép xép ra ngoài cái gì thì co chừng cái mạng nhỏ. Bây giờ ta đi gặp tướng quân một lát. Hai đứa bay cứ về lều mà ngủ cùng bọn kia đi. Nhất định phải tỏ ra bình thường, không được kể chuyện hay làm động tác dư thừa gì để bọn kia nghi ngờ. Đừng có để ta nghe một tin đồn gì dù là nhỏ nhất, rõ chưa?”

Hai người kia dạ khan rồi ba chân bốn cẳng chạy mất. Trịnh Toàn Lễ lúc này mới đi về phía lều của Lê Đình Ngạn. Lê Đình Ngạn trong trướng đang bận rộn túi bụi vì nhận được thư báo, mười ngày nữa là vua Lê Thánh Tông sẽ thân chinh tới chỉ huy cuộc vây hãm thành. Có điều, nghe bên lò rèn có quân cơ khẩn cấp cần bẩm báo, ông ta cũng phải cho vào tiếp kiến Ông ta nói nhanh:

“Ngươi có điều chi cần bẩm báo mà tối muộn thế này còn đến tìm ta.”

“Bẩm, mời tướng quân xem cái này ạ.”

Lão lấy thanh kiếm ra, nâng bằng hai tay, quỳ bằng một chân ở phía dưới. Lão cũng không dị động gì nhiều bởi rút kiếm ra trước mặt các vị quan lớn rất có thể sẽ bị hiểu nhầm rằng đang muốn thích khách. Lê Đình Ngạn sai thân vệ xuống nhận kiếm lên cho mình quan sát. Ông ta nhìn một lúc lâu, miệng lẩm bẩm:

“Quả là hảo kiếm, điều ngươi muốn nói có liên quan tới thanh kiếm này.”

Trịnh Toàn Lễ nhanh chóng biểu diễn lại mấy thí nghiệm lúc nãy. Lần này đến lượt chính Lê Đình Ngạn há hốc mồm ra mà kinh ngạc:

“Ta từ lúc thiếu thời đã lăn lộn trên giang hồ hơn hai mươi năm, làm trong quan trường hơn mười lăm năm nữa, sóng gió gì cũng trải qua rồi, chỉ là chưa bao giờ được cầm trên tay một thanh thần kiếm như vậy. Đây là vật của Ngoại Lai Giả?”

“Bẩm, cái này chính là hàng thật giá thật một cái vũ khí do chính người Đại Việt ta rèn đúc ra. Là tên thanh niên trẻ mà ngài đã cử tới xưởng rèn của ta hôm trước.”

Nói tới đây thì Trịnh Toàn Lễ mới nhớ ra hình như mình còn chưa hỏi tên người thanh niên đó là gì. Lê Đình Ngạn thì càng ngạc nhiên hơn không ngờ Thuốc Nổ lại chế ra thứ như vậy. Nói thật, hôm đó ông ta cử Thuốc Nổ đi cũng chỉ là đuổi khéo cậu để không bị cậu lằng nhằng phiền phức trong lúc đang duyệt trận địa thôi chứ chẳng hi vọng cậu sẽ làm nên trò trống gì hết. Chợt ông ta nhớ tới cái hẹn với cậu rạng sáng ngày mốt, trong lòng không khỏi có chút mong đợi.

Trịnh Toàn Lễ chỉ thấy Lê Đình Ngạn đang ngồi ngẩn ra, khuôn mặt lúc đầu có chút bất ngờ, sau đó lại chuyển sang cảm xúc khó chịu, rồi lại vui mừng, mong đợi, liên tiếp mấy cái trạng thái. Lão còn đang thắc mắc không biết có phải tướng quân vui đến hóa điên rồi không thì chợt Lê Đình Ngạn sai bày ra trước trướng một cái bàn, đem thêm nhang đèn thờ cúng, trái cây và chút đồ lung tung như kiểu bàn thờ tế trời đất.

Lê Đình Ngạn trịnh trọng đặt thanh kiếm lên phía trước, miệng lẩm bẩm cái gì đó, bắt đầu theo nghi thức trong quân lạy súng thần cơ mà bắt đầu quỳ lạy. Trịnh Toàn Lễ lúc này đã hoàn toàn choáng váng. Lão chỉ thấy trước khi bắn thì người ta lạy súng thần cơ để ông trời rủ lòng thương mà cho phát bắn được trúng đích, chứ lão chưa từng thấy người ta đi lạy một thanh kiếm bao giờ.

Lão cũng không biết Lê Đình Ngạn vốn là người trong Thần Sơn phái, lại theo chi lưu sử dụng kiếm pháp, bởi vậy trong lòng ông ta, kiếm chẳng khác gì một sinh mệnh thứ hai. Sự xuất hiện của một thanh tiên kiếm, vì thế, hoàn toàn không phải là trò đùa, nhất định phải đối đãi nghiêm túc nhất có thể.

Trịnh Toàn Lễ đang tính văng tục ra một câu. Chữ mẹ vừa thoát ra miệng, Lê Đình Ngạn đã quay lại lườm lão một cái khiến lão sởn cả gai ốc, vội chỉnh sửa lại ngôn từ:

“Mẹ…Mẹ tiểu nhân năm xưa ở nhà cũng hay tế trời đất thế này. Thật là hoài niệm.”

Lê Đình Ngạn cũng mặc kệ lão, định cho người gọi Thuốc Nổ lên để hỏi han tình hình. Song, ông ngẫm lại thì thấy trời cũng đã khuya, lại nhớ lại thái độ hờ hững với cậu mấy ngày trước thì cảm thấy mình hành xử cũng không được thỏa đáng cho lắm. Bởi vậy, ông ta quyết định sẽ nói chuyện đàng hoàng với cậu trong cuộc tỉ thí luôn.

Ông ta cùng Trịnh Toàn Lễ hàn huyên mấy câu rồi giữ lại thanh kiếm mà đuổi lão về lại lò rèn. Khi lão nghe được hai ngày sau có đợt thử nghiệm vũ khí chính thức thì mới cam lòng mà rời khỏi.

Ngày kế tiếp, Thuốc Nổ đã lại có mặt đúng giờ ở lò rèn. Cậu nhận ra cái chỏng lão thợ cả hay ngồi đã chợt biến thành một cái sập, nhưng chuyện không liên quan cậu thì cậu chẳng hỏi han chi. Cậu dự định sẽ rèn những thứ đồ chơi cậu thiết kế nội trong ngày nên từ sớm cường độ làm việc đã rất nghiêm túc, khiến cho hai người thợ phụ kêu la oai oái.

Lần này thì Trịnh Toàn Lễ đã không còn bàng quang nữa mà thỉnh thoảng lại ghé sang nhìn bên cậu đang xử lý cái gì. Có điều, ông ta nhìn đống khuôn đúc đủ loại hình dáng thiên kỳ bách quái mà cậu quăng lung tung khắp nơi thì trong lòng chỉ có một dấu hỏi to đùng.

Thuốc Nổ làm việc tới tối mịt mới kết thúc. Cậu hài lòng rời khỏi lò rèn, để lại hai thợ phụ chỉ còn nằm thoi thóp thở như người sắp chết tới nơi. Đêm nay có một người trằn trọc không ngủ được chính là cái tên đam mê vũ khí Trịnh Toàn Lễ. Trong khi đấy hai người trong cuộc là Thuốc Nổ và Lê Đình Ngạn thì đã ngủ từ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.