Khi Thuốc Nổ tới được Tưởng Giới trạm bằng tàu vũ trụ thì ở đây cũng đã đông đặc người, ít nhất chỉ riêng khoang đáp tàu đã có tới gần hai trăm. Không chỉ có màu áo trùm đen của Học Viện mà còn có cả một số người mặc áo trùm màu xám của Giám Sát Giả và xanh lục của Quân Đoàn. Một nhân viên công tác áo xám nhanh chóng chạy tới tàu của bọn Thuốc Nổ hỏi:
“Mọi người ở đây cho tôi ghi lại số hiệu và cấp độ để tiện giám sát và phân phối vật tư.”
Đám người Thuốc Nổ lần lượt xếp hàng lên đăng ký. Chuyến này đi cả Thạch Hào và Liễu Nhu đều không đáp ứng được điều kiện sức khỏe để tiếp tục lặn vào Hỏa Giới. Thuốc Nổ lần trước không tiến vào Thủy Giới với tư cách là một học viên nên cậu không gặp vấn đề như bọn họ. Chuyến này cậu chỉ đi cùng với Andrey và Phạm Quang.
Tiến độ mọi người đều rất gấp rút, chỉ năm phút là đã hoàn thành xong. Mỗi thành viên đều được hướng dẫn đưa áo trùm để Giám Sát Giả bôi một loại dầu chống cháy lên mặt ngoài áo. Đây là đặc trưng cho mỗi chuyến lặn vào Hỏa Giới. Andrey quay sang hỏi Thuốc Nổ:
“Lúc trước khi thức tỉnh, cậu nhận được bao nhiêu Tưởng Tệ từ Peaky?”
“Khoảng tầm trên 200 gì đấy.”
“Chà, nhiều kinh khủng vậy cơ à, không tệ nha. Mỗi ngày ở trong Tưởng Giới sẽ tiêu tốn 0,01 Tưởng Tệ. Nghe thì có vẻ ít nhưng thực tế hoàn thành nhiệm vụ cũng chẳng dễ dàng gì, phần lớn đều tốn rất nhiều thời gian. Nếu cậu hoàn thành được đủ bốn môn cơ sở rồi thì sẽ được Peaky tài trợ cho 1 Tưởng Tệ làm vốn ban đầu, có thể ở lại bên trong được 100 ngày. Có điều, cậu chỉ mới hoàn thành mỗi một môn Lược Sử Thế Giới. May mà lần trước cậu kiếm được khá như vậy.”
Hắn nhìn xung quanh một hồi, thấy không ai chú ý lắng nghe đoạn hội thoại của hai người thì nói nhỏ với Thuốc Nổ:
“Tuy với số tiền đó cậu có thể ở trong Tưởng Giới gần 60 năm nhưng tốt nhất là sử dụng để nâng cao năng lực và trang bị của mình thì mới làm các nhiệm vụ khó được. Tạm thời cậu chỉ mới vào Thủy Giới, Thủy Giới là thế giới đi theo đường khoa học kỹ thuật và cơ giáp nên lựa chọn nâng cấp của cậu cũng chỉ giới hạn ở Hệ Cơ Giáp như vậy. Tiếc là lần này không có Liễu Nhu đi theo để tư vấn cho cậu.”
Phạm Quang bên cạnh nghe vậy cũng chen vào một câu:
“Tao cũng không rõ như thế nào, tao chủ yếu đi theo Hệ Cường Hóa. Gần như ai cũng chỉ định hướng theo một hệ cụ thể, để tập trung trang bị và năng lực của mình. Hiếm khi nào có người đi theo hướng toàn hệ lắm, dù sao Tưởng Tệ cũng không phải vô hạn. Hay để tao hỏi xem có người nào tư vấn được cho mày không?”
Thuốc Nổ đáp lời:
“Không cần đâu, tao sẽ tự xem xét và đánh giá sau vậy.”
Andrey giơ một ngón tay cái lên nói:
“Thực ra hệ nào thì cũng mạnh cả. Chỉ là Hệ Cơ Giáp lúc ban đầu phần lớn là vũ khí ngoại thân nên dễ sử dụng hơn Hệ Cường Hóa Và Hệ Ma Pháp thôi. Cậu cũng không cần quá lo lắng, có thể đổi một số vũ khí trang bị cơ bản của các hệ rồi sử dụng thử xem mình hợp với cái nào nhất, không phải quyết định vội. Lần đầu lặn vào Hỏa Giới thì cứ lấy hướng đảm bảo an toàn và làm quen là chính đã.”
Thống kê xong thì cả bọn được phát cho một cái ba lô lớn chứa các loại đồ tiếp tế và trang bị mang tính hữu dụng cao ở nhiều hoàn cảnh như đèn pin, bản đồ, túi ngủ, ống nhòm quang học…May mà trong đó không cần ăn uống. Một nhân viên công tác đứng lên giảng giải, cậu ta có vẻ hơi bẽn lẽn vì phải phát biểu ở trước đông người như vậy:
“Chào mọi người, tôi là Bin-Ahmad đến từ Tổng cục Giám Sát Giả của Hiến Quốc Namuh ạ. Hôm nay, tôi sẽ hướng dẫn tổng quan cho mọi người về Hỏa Giới ạ. Rất mong mọi người giúp đỡ nhiệt tình ạ.”
Đoạn cậu ta chỉ lên một màn hình chiếu bắt đầu phân tích tình hình:
“Như mọi người thấy ở đây, Hỏa Giới là một thế giới tràn ngập Hỏa Thú ạ. Hỏa Thú không phải là tên của một chủng loài duy nhất, mà gồm rất nhiều loài vật khác nhau, xung quanh cơ thể có thể bốc cháy ra lửa, rất rất là nguy hiểm đấy ạ. Khi người của Học Viện lặn vào Hỏa Giới thì đều sẽ được xuất hiện ngẫu nhiên trên một số chiếc máy bay không người lái và được chở tới những vùng an toàn có lô cốt phòng ngự ạ. Chúng ta sẽ liên tục thủ vững ở đó cho tới khi hết thời gian quy định của nhiệm vụ ạ. Các nhiệm vụ này đều đòi hỏi tính phối hợp đồng đội rất cao, tôi mong mọi người có thể tuân thủ theo chỉ huy thống nhất để không làm đồng đội hi sinh vô ích ạ. Các vị có câu hỏi gì không ạ?”
Một chàng trai trẻ phía bên cấp lớp 2 đưa tay lên:
“Cậu có thể ngưng nói từ ạ ở cuối câu được không ạ?”
“Vâng…Vâng ạ!” – Bin-Ahmad đáp lại
Cả đám học viên ở phía bên đó phá lên cười. Thuốc Nổ là người kế tiếp giơ tay:
“Các cậu có đầu mối nhiệm vụ thế giới của Hỏa Giới chưa?”
“Hỏa Giới từ rất lâu đã được xem như một mỏ đào Tưởng Tệ của Hiến Quốc. Tuy nhiên trong thời gian gần đây mọi chuyện trở nên khó khăn khi số lượng Hỏa Thú ngày càng đông đảo ạ…À không, số lượng Hỏa Thú ngày càng đông đảo.”
Bin-Ahmad cố gắng nhấn mạnh chữ đảo, làm cho mình kết thúc câu nói tại đây, đám cấp lớp 2 lại phá ra một tràng cười. Bin-Ahmad đỏ mặt nói tiếp:
“Nên chúng ta mới chuyển hướng sang đi tìm nhiệm vụ thế giới. Hiện tại đã có manh mối cụ thể rồi, khi giết một số loại Hỏa Thú mạnh mẽ nhất định thì chúng ta kiếm được trong cơ thể chúng, ở sâu trong thùy não trước, những mẩu bản đồ nhỏ có thể ghép lại được. Vì được mô tả dưới dạng mã hóa nên bao lâu nay không ai nhận ra. Chúng có rất nhiều mẩu trùng nhau, rõ ràng là được ai đó tạo ra với số lượng lớn. Dự kiến là có khoảng năm mươi mẩu như vậy, hi vọng với biến động lần này chúng ta sẽ có thể giết đủ Hỏa Thú và thu thập bản đồ đầy đủ ạ.”
Hiếm khi cậu ta hoàn thiện một hơi dài mà chỉ có mỗi một chữ ạ, xem như thành công. Thuốc Nổ thấy việc liên quan tới bản đồ này vô cùng khả nghi nhưng không có manh mối gì. Vài người khác cũng nghiêm túc theo Bin-Ahmad đặt câu hỏi chứ không phải ai cũng có thái độ giỡn chơi.
Đám người Thuốc Nổ nhanh chóng đeo ba lô mang áo trùm vào, đặc biệt là áo trùm để liên lạc với Giám Sát Giả lẫn Peaky nên không có nó thì chỉ còn đường mò mẫm làm nhiệm vụ chứ không biết cái nào là nhiệm vụ cái nào không phải.
Lần trước vào Thủy Giới, Thuốc Nổ toàn được tiếp xúc với các nhân vật máu mặt của Đại Việt nên điểm nhiệm vụ mới cao, không phải lúc nào cũng may mắn vậy.
Cậu nai nịt gọn gàng, ngồi vào một cái khoang chứa bơm đầy nước, đúng loại mà cậu đã thoát ra khi bị Schwarznero đưa lên Tưởng Giới trạm lần đầu tiên. Họ nhanh chóng sử dụng một loại dung dịch phụ để làm tất cả học viên hôn mê sâu…
Trước mắt Thuốc Nổ hiện lên một màn hình giao tiếp với Peaky, cậu thấy bên trong đó là hằng hà sa số các trang bị, vũ khí cả nóng lẫn lạnh có hàm lượng khoa học kỹ thuật từ thấp tới cao.
Những vũ khí lạnh có giá rất rẻ mạt như Gậy gỗ - 0,005 Tưởng Tệ, Dao đồng – 0,01 Tưởng Tệ, Chùy Sắt – 0,08 Tưởng Tệ. Lên cao hơn thì có các loại như kiếm thép – 0,45 Tưởng Tệ, kiếm titanium – 0,6 Tưởng Tệ hay song kiếm hợp kim siêu bền – 2,7 Tưởng Tệ.
Thuốc Nổ quan sát giá này một lúc thì nhận thấy nó cũng không hẳn là đi kèm với chất lượng, mà còn liên quan nhiều tới vật liệu và quá trình sản xuất. Ví dụ như kiếm titanium chắc chắn không mạnh bằng kiếm thép, giá lại đắt hơn.
Vì đặc trưng của titanium là nhẹ và cứng nhưng rất khó tạo hình, lại giòn và dễ gãy khi tiếp xúc với môi trường bình thường. Bởi vậy một lực yếu có thể làm thép biến dạng và titanium vẫn bình thường. Nhưng một lực mạnh vẫn làm thép biến dạng lại khiến titanium gãy ngang.
Vũ khí lạnh mà cậu thấy có giá đắt nhất là một tấm khiên bằng thứ hợp kim gọi là Wykium, có giá lên tới 22.500 Tưởng Tệ, tức gấp rưỡi một chuỗi nhiệm vụ cấp A. Cậu so sánh kích thước với các thông số về trọng lượng thì chắc chắn, nó có thành phần cấu tạo từ những nguyên tố siêu nặng trên bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học, mà thời Liên Bang vẫn chưa khám phá ra được.
Thực tế ở Liên Bang người ta đã phân loại ra được 130 nguyên tố và giả định sự tồn tại của 5 cái nữa nhưng càng về sau thì việc tổng hợp chúng ngày càng khó khăn hơn.
Mà thực ra với trọng lượng như vậy thì tính thực chiến của nó cũng không cao lắm, trừ phi là ở các hành tinh với lực hấp dẫn rất thấp.
Vũ khí nóng đều đắt hơn khá nhiều chắc bởi chúng không cần người sử dụng phải cận chiến. Thuốc Nổ ngạc nhiên thấy một số loại súng lục chắp vá cậu tự chế tạo cũng có ở đây, giá cũng không hề rẻ chút nào, 2 Tưởng Tệ một khẩu chưa kể đạn. Điều này làm dấy lên trong cậu nghi ngờ là vũ khí này được lấy trực tiếp ra từ các chu kỳ quay của Tưởng Giới.
Khá nhiều khẩu súng nổi tiếng trong lịch sử nhân loại đều có bán ở đây như Colt 45 với giá 4,5 Tưởng Tệ, M1 Garand với giá 7 Tưởng Tệ, AK-47 với giá 12 Tưởng Tệ.
Thuốc Nổ cũng không hề thấy thiếu những khẩu hiện đại hơn như súng quang học PHASR, bộ hỗ trợ bắn góc khuất, các loại súng năng lượng định hướng như súng laser cường độ cao hay súng bắn tia vi sóng, phần lớn đều có giá từ 35 tới hơn 100 Tưởng Tệ.
Những khẩu có công nghệ tương đối hoàn thiện hơn ở thời Liên Bang thì có thể đạt tới giá từ 300 tới 500. Tính ra thì không phải là quá đắt đỏ, nếu chuyến nào cũng thu nhập được như lần ở Thủy Giới thì Thuốc Nổ hoàn toàn có thể dễ dàng tự vũ trang cho mình.
Chỉ có đạn là có giá tương đối chát, những viên thông thường cỡ 5 – 9 li có giá 0,05 Tưởng Tệ một viên. Ví như với tốc độ bắn điểm xạ thông thường của AK-47 khoảng 100 viên/ phút thì chỉ cần bắn hơn hai phút là giá trị đã ngang với giá của bản thân cây súng. Chênh lệch này ở súng phóng lựu hay súng năng lượng định hướng còn lớn hơn.
Thuốc Nổ lướt nhìn xuống phía dưới thấy không chỉ có vũ khí cá nhân mà những loại đại liên cố định, pháo, pháo tự hành, xe tăng, máy bay, giáp Robot hay thậm chí tàu du hành vũ trụ đều có thể mua được.
Có điều một là Thuốc Nổ chưa có đủ Tưởng Tệ, hai là vác những thứ vũ khí hạng nặng có tính cơ động kém trên chiến trường không thích hợp với những nhiệm vụ thiên về đơn kích và hành động ẩn nấp. Có lẽ nếu sau này có dịp cậu sẽ thử sử dụng chúng để cày Hỏa Thú ở Hỏa Giới chăng. Cậu lại không tin là cả Namuh chỉ mình cậu nhận ra điều này, hẳn là đã có người làm thử rồi.
Thuốc Nổ tò mò kéo xuống thứ đắt nhất trong danh sách này thì thấy phần lớn phía sau đều đã bị ẩn đi màu xám, rất có thể cậu phải đạt được tiêu chí gì đó mới mở ra được. Thứ đắt nhất cậu thấy được là một con robot tên NTDM-3797, được làm hoàn toàn bằng Wykium, chạy bằng năng lượng của một cái tiểu lỗ đen, có giá 7 triệu Tưởng Tệ.
Khoa học công nghệ tới trình độ này đã vượt ra khỏi đẳng cấp của Liên Bang, lẽ nào đúng là được sản xuất ở thế kỷ 38? Thuốc Nổ chỉ đoán già đoán non rằng nó, bằng một cách nào đó, gia tăng cường độ và tạo ra sự khai thác ổn định đối với bức xạ Hawking, để rút ngược năng lượng ra từ chân trời sự kiện. Cụ thể thì cậu không rõ.
Có điều 7 triệu Tưởng Tệ thì không khỏi quá điên rồ. Cậu không biết Phạm Quang hoàn thành Thổ Giới được thưởng bao nhiêu chứ một nhiệm vụ cấp S tiêu chuẩn, không có phụ thường gì, chỉ thu được có 100.000 Tưởng Tệ.
Cậu quyết định mua một bộ khung di chuyển cơ động có giá 47 Tưởng Tệ, một khẩu súng laser đời cũ với giá 40 Tưởng Tệ đi kèm với nguồn năng lượng. Cậu bỏ ra tiếp 91 Tưởng Tệ mua một khẩu súng bắn tỉa FLSR-24 loại tiêu chuẩn của quân đội Mặt Trăng sử dụng trong Tinh Chiến cùng 20 viên đạn.
12 Tưởng Tệ được dùng cho đôi song kiếm hợp kim và vài quả lựu đạn. Cuối cùng là 13,5 Tưởng Tệ cho năng lượng dự phòng của súng laser. Tổng cộng cậu vẫn còn dư lại khoảng 4 Tưởng Tệ có thể ở trong Hỏa Giới được hơn 1 năm.
Cậu lựa chọn xác nhận, sau đó tiến vào Tưởng Giới.
Ánh sáng lóe lên trước mặt cậu.
Khi Thuốc Nổ định thần lại thì đã nghe tiếng động cơ máy bay lớn vang lên bên tai. Cậu nhìn ra ngoài cửa số thấy chiếc phản lực cơ này đang bay vượt trên những tầng khói đen dày đặc che lấp hết cả nơi này.
Ở tận khoảng cách rất lớn trên không trung, Thuốc Nổ vẫn còn có thể nghe được mùi muội khói và cảm giác cái nóng hừng hực phía bên dưới. Cậu quay đầu sang nhìn xung quanh, nhận ra có không ít những học viên từ đủ mọi cấp lớp của Học Viện đang ngồi la liệt, kiểm tra lại trang bị và dụng cụ của mình trước giờ xuất chiến.
Thuốc Nổ thấy bên cạnh có một cái két sắt rất lớn, mở khóa bằng vân tay và võng mạc. Bên trong đúng là bộ khung cơ động, khẩu laser, FLSR-24, kiếm hợp kim mấy thứ vũ khí mà cậu đã đặt mua từ Peaky lúc trước.
Kể ra cũng chỉ có cậu mới dám ngang nhiên lần đầu tiên lặn đã tiến vào Hỏa Giới chứ những người khác phần lớn đều đi ké theo đội nhóm ở những thế giới dễ dàng trước để làm quen và tích điểm từ các nhiệm vụ bậc thấp.
Thuốc Nổ mang tất cả trang bị vào người. Cũng may bộ khung cơ động có cả tay cầm giữ súng nên cậu không gặp phải vấn đề gì trong việc mang một lúc nhiều trang bị như vậy. Cậu đi một vòng quanh máy bay này thì không thấy Andrey ở đâu cả nhưng lại gặp Phạm Quang:
“Ê, Phạm Quang!” – Cậu vẫy tay.
Có lẽ do động cơ khá ồn nên cậu ta không nghe tiếng gọi. Phạm Quang đang ngồi tỉ mẩn vân vê hai hình xăm lớn ở trên tay của cậu ta, hơi nghiêng đầu nghe cuộc đối thoại của hai người bên cạnh, cũng là Người Nhái thuộc cấp lớp ba. Thuốc Nổ lại gần mới nghe rõ được một người trong đó đang nói:
“Tôi cảm thấy rất tiếc cho Phạm phu nhân. Bố ruột của cô ấy quả là chết không nhắm mắt mà. Bốn người chọn một, ông ấy lại là người giàu kinh nghiệm nhất, cuối cùng tên gà mờ mới lần đầu tiên lại giành chiến thắng.”
“Suỵt, người ta đang ngồi nghe kia kìa.”
Thuốc Nổ chẳng hiểu chuyện gì, tới vỗ vai Phạm Quang một cái. Cậu ta giật mình đánh thót, theo bản năng dùng áo trùm che kín mấy vết hình xăm đi. Thuốc Nổ hỏi han:
“Hệ Cường Hóa thú vị nhỉ? Có thể thông qua hình xăm để sử dụng năng lực của một chủng tộc khác trong vũ trụ. Tao vẫn chưa được biết năng lực của mày là gì để còn phối hợp.”
Phạm Quang trả lời:
“Chuyện đó để sau đi, ra phía cuối máy bay tao có chuyện muốn nói với mày.”
Thuốc Nổ nhìn cậu ta, đôi mắt hơi đượm buồn, miệng đáp:
“Gì mà thần bí thế?”
Phạm Quang không tiếp lời mà cứ dẫn Thuốc Nổ đi theo. Tới nơi thì Phạm Quang bấm bấm trên một cái bảng điều khiển, mở cửa khoang sau của máy bay ra. Cảm giác bí bách ngột ngạt vì nóng và bụi vơi đi bớt phần nào. Cậu ta ngồi xuống trên mép cửa, chỉ tay ra hiệu. Thuốc Nổ ngồi theo:
“Có tâm sự?”
Phạm Quang không nói gì, móc từ trong túi ra một điếu hình trụ tròn, nhìn kỹ chính là cà phê thỏi ở Liên Bang, quăng cho Thuốc Nổ. Cậu ngạc nhiên hỏi:
“Mày kiếm ở đâu ra vậy?”
Phạm Quang tiếp tục lấy ra một điếu khác, đưa lên miệng, châm lửa rồi thả một hơi nói khẽ:
“Mày đưa áo trùm của mày cho tao đi, tao có cách mở một cổng sau ở trong Tưởng Giới để giúp mày có thể nghe trộm được thông tin liên lạc từ tất cả các áo trùm khác trong phạm vi bán kính 5 km xung quanh.”
Thuốc Nổ cởi cái áo đồng phục Học Viện ra đưa cho Phạm Quang, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cậu ta. Phạm Quang chăm chú chỉnh sửa trên cái áo, lên tiếng tiếp:
“Chắc mày cũng biết là tao thích Min Lee?”
Thuốc Nổ hơi ngẩng đầu lên, mắt nhắm híp, miệng lẩm bẩm:
“Mày giấu rất tốt nhưng không khó đoán được.”
“Có một lần hồi cấp một, tao và cô ấy bị bạn bè chơi khăm nhốt vào trong nhà kho suốt cả một đêm. Lúc đó, tao cũng rất sợ hãi nhưng nhờ có cô ấy ở một bên mà tao đã dũng cảm để làm điểm tựa cho cô ấy tới cùng. Sáng hôm sau khi mọi người tìm thấy tụi tao, cô ấy đã lén tặng cho tạo một nụ hôn má để cảm ơn. Tao chính thức thích cô ấy từ đấy.”
Thuốc Nổ rít ra một hơi khói mỏng:
“Mày muốn trả thù tao vì chuyện của Pearlie à?”
“Cô ấy cũng đã là quá khứ rồi. Biết bao năm tháng rồi còn gì.”
Thuốc Nổ gõ tay vào thành máy bay vang lên những tiếng leng keng của kim loại:
“Vậy Yukie khỏe chứ?”
Phạm Quang hoàn toàn không ngờ được Thuốc Nổ lại hỏi câu này, giống y hệt với Robert Cleanse lúc trước. Cậu ta đứng lên, bước nhàn nhạt ra sau, vẫn không dừng nói chuyện:
“Từ sau khi bố cô ấy mất, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi tính tình. Trong mắt cô ấy chỉ còn lại cố chấp là sự thù hận. Chỉ cần một ngày cừu nhân của cô ấy còn sống thì một ngày cô ấy sẽ không thể là Yukie trước kia.”
“Có đáng giá không? Màu thuốc nhuộm không thể che đi mái tóc bạc của mày đâu.”
“Con người rồi sẽ thay đổi.”
“Đúng vậy, con người rồi sẽ thay đổi.”
Phạm Quang bỗng há miệng hét ra một tràng dài. Các cơ quan trong cơ thể Thuốc Nổ lại bắt đầu nhộn nhạo, máu ở màng tai một lần nữa chảy ra. Cậu bị xung lực lớn từ hạ âm cường độ cao làm cho choáng váng rồi ngã rơi khỏi máy bay. Phạm Quang chạy theo, một tay bám vào thành khoang lái, la lớn:
“Sao mày không chống trả?”
Thuốc Nổ mỉm cười lắc đầu. Cậu nhanh chóng xoay người trên không trung, bè ngang ra thành một hình chữ chi. Hai tay chuyển động thoăn thoắt, xé luôn một vạt áo rất lớn, bung lên thành một cái dù tạm để giảm tốc độ rơi. Sức cản của gió là rất lớn, cậu phải nhờ vào cánh tay động lực thì mới có thể trụ vững lại được.
Thuốc Nổ quan sát địa hình bên dưới, thấy đâu đâu cũng là rừng cây đang bốc cháy ngùn ngụt, thỉnh thoảng còn có dấu vết Hỏa Thú qua lại. Nếu rơi vào đó không chết do cú va chạm thì cậu cũng chết cháy hoặc bị ăn thịt.
Mắt Thuốc Nổ liếc qua lại cực kỳ nhanh, chợt nhận ra được một cái ốc đảo giữa khu rừng mà lửa chưa hề lan đến ở góc hai giờ. Cậu vội vàng nghiêng bả vai bên phải, lợi dụng sức gió mà điều chỉnh hướng rơi, thuận lợi đưa thân người về bên đó.
Gia tốc trọng trường khiến vận tốc rơi của cậu càng ngày càng nhanh. May mà quỹ tích cậu cần lúc này đã xuất hiện. Cậu không chú tâm vào việc dang rộng cả thân ra nữa mà cuộn người hết lại vào sâu trong tấm khung cơ động chuẩn bị cho cú va chạm.
Trước mắt Thuốc Nổ xuất hiện một màu xanh lá cây cứ lớn dần, lớn dần trong mắt. Cậu ngã vào trong một khu vực tán cây chi chít. Cành lá cây đâm vào cậu đau rát. Thuốc Nổ ráng gập đầu gối lại, chuyển động sao cho phần đầu ngón chân của cậu tiếp đất trước.
Thời gian này thực tế chỉ diễn ra trong có vài giây đồng hồ ngắn ngủi. Phần chân của khung cơ động vang lên một tiếng răng rắc rõ ràng là đã dập nát. Hệ thống lò xo cũng nhanh chóng chịu một lực lớn vượt quá tải trọng rồi hư hỏng theo. Thuốc Nổ ngã ra mặt đất thở dốc, cả thân người bị đa chấn thương, đặc biệt là dưới chân bị thương hết sức nghiêm trọng.
Cậu cực kỳ đau đớn nhưng vẫn giữ được tỉnh táo sau cú rơi. Nếu không phải kiếm được cái khu ốc đảo an toàn này thì mạng của cậu đã thực sự ô hô ai tai rồi. Thuốc Nổ nhìn quanh thấy chim chóc đều đang bay náo động, khói bụi mù mịt ở trong không khí. Cậu tuy bị vây giữa nơi này, nhưng việc quan trọng thì vẫn phải làm trước.
Thuốc Nổ lấy ba lô ra, lục lọi một hồi, bắt đầu tự sơ cứu những phần chấn thương nghiêm trọng của cơ thế. Nếu để nhiễm trùng trong tình trạng không khí độc hại như thế này thì còn nguy hiểm hơn.
Thuốc Nổ không thể để vết thương hở như thông thường, chỉ đành băng kín lại. Bộ khung cơ động tuy đã hư hại rất nhiều nhưng vẫn có thể dùng để cố định hai chân được. Thuốc Nổ mang nó vào, dùng cây FLSR-24 làm nạng, cố gắng lê lết kiếm đường thoát ra khỏi đây.
Tuy cậu nợ Phạm Quang rất nhiều nhưng bị cậu ta đẩy ra khỏi máy bay giữa chốn nguy hiểm như thế thì có bao nhiêu cũng xem như trả hết rồi. Cậu ta còn cẩn thận lấy luôn phương tiện liên lạc duy nhất của cậu. Tình nghĩa mấy năm trời cùng sống chung một phòng xem như đoạn tuyệt.
Điều này cũng chẳng thể nói ai đúng ai sai, chỉ là định mệnh đã sắp đặt như vậy. Thuốc Nổ nghĩ tới vị cà phê thỏi thơm lừng lúc cuối kia, cũng không hối hận vì đã không bắn chết Phạm Quang ngay trên máy bay tự động đó.
Cậu lần mò cả ngày trời, cuối cùng cũng tới được trung tâm của ốc đảo. Ở đó là cảnh tượng khiến cậu hết sức ngạc nhiên.