Thời Không Lụi Tàn

Chương 104: Chương 104: Phản chiếu




Thuốc Nổ đang nằm dưới tán lá của một cái cây cô đơn, trôi lơ lửng trong hư vô.

Thế giới này tràn ngập ánh sáng. Bốn phương tám hướng xung quanh đều là những gam màu trắng diệu kỳ. Chỉ có điều, nơi này lại không có sự xuất hiện của Mặt Trời.

Không đúng!

Không phải nơi này không có Mặt Trời mà là mỗi đơn vị nhỏ nhất cấu thành nên bầu trời đều chính là nhữngt Mặt Trời có thể phát ra ánh sáng.

Khi Tổ Nhãn của người Lausiv phóng to chúng lên, mỗi một đơn vị phát sáng đó được cấu tạo thành từ hàng tỷ tỷ ngôi sao nhỏ hơn, nằm chồng lấn lên nhau, khiến cho 360 độ quanh đây không có một góc nào có thể nhìn thấy được màu nền tối đen của vũ trụ.

“Cậu đã tỉnh dậy rồi.”

Từ bên trong thân cây phát ra tiếng nói nho nhỏ. Tiếng nói ấy hòa với tiếng gió tạo nên một thứ âm thanh mơn man, xào xạc làm ngất ngây tâm hồn của con người. Thứ âm thanh này vô cùng quen thuộc với Thuốc Nổ, nhưng cậu không tài nào nhớ được cậu đã nghe được nó ở nơi nào.

“Ngài là ai?”

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, cậu là ai?”

Thuốc Nổ ôm đầu, ký ức của cậu từ khi tỉnh lại vẫn vô cùng hỗn loạn:

“Thao Láo, X, Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung Vành Đai Lửa? Chuyện này là như thế nào? Nó rất lờ mờ, nhưng cũng loáng thoáng đâu đó cảm giác quen thuộc.”

“Đừng gấp, đây là trung tâm của vũ trụ. Thời gian không tồn tại ở nơi đây. Chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội. Thử cái này xem sao, nó có thể giúp được cậu đấy.”

Từ trên cao nhẹ nhàng vươn xuống một nhành cây gầy guộc. Ở trên đầu cành đó chỉ có duy nhất một chiếc lá. Và ở trên chiếc lá ấy, cũng chỉ có một giọt sương duy nhất đang căng tràn, tựa như nó đang cố gắng dùng chính sức căng bề mặt ấy để không bị rơi khỏi nơi nó thuộc về.

Thuốc Nổ khẽ nâng chiếc lá lên, uống lấy giọt sương trên đó. Nó không kịp chảy xuống thực quản mà đã tan ngay trên vòm miệng, nuốt cách nào cũng không thấy nó tồn tại nữa. Tâm hồn của Thuốc Nổ cũng bình lặng trở lại.

“Tôi hiểu rồi. Thế giới này là một tấm gương.”

Những nhánh cây xào xạc như tán đồng ý kiến của cậu. Thuốc Nổ nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, tiếp tục nói:

“Nó phản chiếu lại những giá trị bản thân của con người.”

“Vậy cậu đã thấy điều gì?”

“Những nỗi nuối tiếc!”

Cái cây không đáp lại lời Thuốc Nổ, cậu cũng không mấy bận tâm, chỉ tự mình tiếp tục

“Thế giới ấy đại diện cho những nỗi nuối tiếc của tôi.”

“Ông bà Giai đại diện cho nỗi nuối tiếc không có gia đình. Họ nghiêm khắc và cứng rắn nhưng họ cũng đem lại cho tôi cảm giác thực sự được lớn lên trong vòng tay yêu thương giống như bao đứa trẻ bình thường khác. Họ cho tôi một chỗ dựa, một cái ôm ấm áp chở che, một ai đó khác đáng tin tưởng để cùng nhau suy nghĩ về cách phát triển bản thân sau này. Họ đã một lần nữa cho tôi thấy, tôi đã cô đơn như thế nào.”

Một phần tư những ngôi sao trên bầu trời phía chính diện biến mất. Từ trong đó lộ ra một khoảng không gian vô tận mênh mông. Thuốc Nổ có thể cảm giác thấy điều đó bằng tâm hồn chứ không cần phải nhìn thông qua thị giác. Cậu thong thả nói:

“Floro Printempo Brilanta, lão đại diện cho nỗi nuối tiếc không có tự do của tôi. Cả cuộc sống đó đã bị bóng ma của hắn bao phủ. Để rồi cuối cùng tới cái ngày mà tôi không còn có thể chịu đựng được nữa, tôi đã đứng lên giành lại lấy nó từ tay lão. Nhưng có một sự thật rằng những gì lão đã làm sẽ không bao giờ có thể hàn gắn được. Về gia đình, đó là tai nạn của ông Giai. Về Đất Nước, đó là chủ quyền của Tổ Quốc. Một khi đã mất đi, thật quá khó để đòi lại.”

Lại một phần tư những ngôi sao ở phía bên tay phải biến mất. Góc nhìn mới hiện ra này mới cho thấy được cái cây này to lớn như thế nào, trôi lơ lửng ở trong không gian ra sao - một loài thực vật đáng lý ra chưa bao giờ nên tồn tại ở nơi đó.

“Thao Láo, thằng nhóc đại diện cho nỗi nuối tiếc về tuổi thơ của tôi. Ở trong thế giới đó, những thằng nhóc có đầy những mơ mộng, được sống làm một hiệp khách, làm một anh hùng chiến tranh, làm một tiên nhân. Còn với tôi, một cuộc sống bình thường tới không còn gì có thể bình thường hơn được nữa mới chính là cuộc sống tôi mơ ước. Cũng được xem phim, đá bóng, chơi game như bao đứa trẻ con vô tư khác. Liệu tôi có nên nói rằng, những đứa trẻ đó, chúng đang là người hạnh phúc nhất mà lại không hay biết?”

Lần này tới lượt những ngôi sao bên tay trái. Toàn bộ bức tranh chỉ còn lại một mảnh ghép cuối cùng chờ Thuốc Nổ tháo bỏ:

“X, anh ta diện cho nỗi nuối tiếc về quá khứ không vẹn toàn của tôi. Anh ta đại diện cho những gì mà hợp chất M đã tước mất, khiến cho tôi sống cuộc đời vô nghĩa không có bắt đầu mà cũng chẳng có kết thúc, chẳng có một tín niệm gì để tin vào. Đó chỉ là những ngày tháng lay lắt tồn tại chứ chưa bao giờ là cuộc sống.”

Những ngôi sao dưới chân Thuốc Nổ phụt tắt, từ trên đó, một đôi mắt với đồng tử màu xanh ngọc lục bảo vô cùng đẹp nở ra, đã và đang khẽ đánh giá nhìn cậu:

“Cậu bây giờ cảm thấy thế nào?”

“Toàn vẹn.” – Thuốc Nổ đáp không chút do dự.

“Cuối cùng, sau biết bao nhiêu năm tháng, tôi đã trở thành một con người toàn vẹn đúng nghĩa.”

“Tốt lắm!” – Âm thanh kia đáp lại.

“Cậu đã hoàn thành bài kiểm tra của mình. Đây sẽ là lúc cậu nhận được phần thưởng.”

Một cành lá khác của cái cây từ từ vươn xuống. Nó đóng xung quanh cổ tay của Thuốc Nổ một cái dấu ấn có hình cuộn phim hơi trong suốt, loại thường thấy trong các máy ảnh cũ khi công nghệ kỹ thuật số còn chưa ra đời.

Thuốc Nổ hỏi:

“Tôi có thể làm gì được với thứ này?”

“Đây là một dấu ấn của tộc Yromem, nền văn minh bậc 3 ở trong vũ trụ. Cậu đừng nghe thấy nó chỉ là bậc 3 mà khinh thường, ngay cả những nền văn minh bậc 8, bậc 9…”

Đôi mắt đột nhiên im lặng.

“Những nền văn minh bậc 8, bậc 9 làm sao cơ?”

“Sao cũng được! Tuy cậu đã hoàn thành thử thách rất xuất sắc, nhưng Mộc Giới không thể hoàn toàn nhìn thấu được quá khứ của cậu. Ở trong ngũ hành, Thủy sinh ra Mộc. Hãy tới Thủy Giới một lần nữa, ký ức của cậu sẽ chính thức toàn vẹn!”

“Bản thân ngài có thể nhận thức về sự tồn tại của Tưởng Giới?”

Thuốc Nổ cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi lướt ngang qua. Cái cây trước mặt cứ cách xa dần, nhỏ lại, nhỏ lại, cho tới khi cậu còn không thể nhận ra được hình dáng của nó được nữa.



“Tỉnh dậy!”

“Tỉnh dậy đi!”

Thuốc Nổ vô cùng khó chịu.

Có một thứ gì đó đang liên tục giộng vào bụng cậu. Dạ dày ở bên trong co thắt mạnh mẽ, thứ cảm giác buồn nôn khó chịu đã tràn lên tới tận cuống họng.

“Ai đấy?”

Thuốc Nổ mở mắt ra, Liễu Nhu đang làm một động tác Squat lên trên người cậu, cô cứ liên tục đứng lên ngồi xuống, ngồi xuống đứng lên.

“Anh tỉnh rồi à?”

Thuốc Nổ thấy động tác tỉnh queo của cô nàng như thế thì dạ dày lại càng muốn bùng nổ. Có điều khi cúi đầu ra mặt đất định nôn thốc nôn tháo, cậu lại chẳng nôn ra được bất cứ điều gì ngoại trừ hai cú ợ hơi.

“Liễu Nhu! Cô làm cái gì thế?”

Cô nàng nói với giọng điệu ủy khuất:

“Anh còn trách tôi. Uổng công tôi kéo anh ra từ Suối Nguồn phía bên kia. Biết vậy để mặc anh chết đuối cho rồi!”

Thuốc Nổ nhìn sang kinh ngạc.

Trên mặt đất có một đường rãnh dài kéo từ tận phía bờ của Suối Nguồn cho đến vị trí mà hai người họ đang đứng. Toàn bộ lá rụng trên đó đều bị vẹt ra hai bên. Xem ra thật sự Liễu Nhu đã cố công cố sức kéo được cậu ra tới tận nơi này.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Thuốc Nổ vô cùng lạ lẫm với cảnh tượng diễn tiến trước mắt.

Suối Nguồn ở nơi ấy không còn là Suối Nguồn ban đầu nữa mà đang là một dòng suối màu đen. Màu đen này đồng đều và sắc nét, cứ như nó không phải là màu đen được tạo ra do những cặn vẩn đục ở trong nước, mà tựa hồ kể từ cái thời khắc đầu tiên xuất hiện trên thế gian này, nước của Suối Nguồn vốn dĩ đã là màu đen vậy

Trên bề mặt nước, những loài sinh vật của Mộc Giới chết nhiều vô số kể. Những con cá hai đầu với đuôi mọc ra vuốt sắc, những con bọ kỳ dị nằm lọt thỏm ở trong giọt nước giống như hổ phách,… đủ thứ hình dạng quái lạ khác nhau xuất hiện, chảy ngang qua hai người Thuốc Nổ rồi cứ thế trôi về phía hạ lưu.

Chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi ngang qua, cành và lá cây rơi rụng lả tả chẳng khác gì một cơn bão cát màu xanh.

“Tôi không rõ nữa! Chính vì thấy lạ nên tôi mới thử định vị những người đang có mặt ở xung quanh đây xem sao. Ai ngờ có anh ở trong đó, tôi mới có thể kịp kéo anh ra khỏi Suối Nguồn trước khi dòng nước đen ngòm kia chảy xuống.”

Đoạn Liễu Nhu như nghĩ tới điều gì đó nói:

“Anh nói xem liệu anh có phải là tai tinh hay không? Lần nào lặn vào bên trong Tưởng Giới của anh cũng có chuyện cả.”

Thuốc Nổ ngẫm lại lời Liễu Nhu nói, gần đúng là như thế thật. Ngoại trừ lần thức tỉnh ở Thủy Giới ra, những lần khác Thuốc Nổ lặn vào đều có một biến cố gì đó xảy ra với thế giới. Tuy nhiên, chỉ có mỗi Kim Giới đúng là do cậu gây ra. Còn những gì xảy ra với Hỏa Giới lúc trước và chuyện quái dị của Mộc Giới lúc này chả có liên quan gì tới cậu cả.

Mà cũng không chắc nữa.

Có phải lúc ở trong thế giới ký ức của Suối Nguồn, cậu đã làm một điều gì đó sai dẫn tới toàn bộ Mộc Giới biến động hay không?

“Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã. Hi vọng sẽ kiếm được manh mối nào đó hữu ích.”

Thuốc Nổ lại khoác áo trùm lên, hỏi nhỏ:

“Peaky! Peaky!”

[Tôi đây!]

“Cô có biết chỗ Suối Nguồn của Mộc Giới đang xảy ra chuyện gì hay không?”

[Toàn bộ mọi thứ đều bình thường. Mộc Giới không có biến cố nào khác lạ cả]

Hai người bọn Thuốc Nổ bàn nhau một lúc, quyết định đi dọc bờ suối lên phía thượng nguồn để kiểm tra xem. Họ cố ý đi khuất vào phía trong rừng cây, chọn những góc có thể bao quát được toàn cảnh vị trí xung quanh, tránh lộ diện ở những khu vực trống trải gần Suối Nguồn.

Càng đi về phía đầu của Suối Nguồn, kể cả cây lá ven bờ cũng bắt đầu đổi thành màu đen. Thuốc Nổ nhặt vài cành nhánh lên quan sát. Chúng đã mất đi diệp lục tố vốn có mà phía bề mặt bên ngoài đã bị bao phủ hoàn toàn bởi một loại hắc tố có mật độ vô cùng dày đặc và kết dính với nhau, không cách gì để nhìn xuyên qua phía bên trong được kể cả bằng Tổ Nhãn của người Lausiv.

“Anh nhìn xem kìa” – Liễu Nhu chỉ về một phía.

Ở nơi đó đang đặt một bức tượng vô cùng kỳ quái, đứng hướng mặt ra ngoài bờ suối. Khi Thuốc Nổ lại gần quan sát mới nhận ra đây không gì khác chính là một con khỉ mà cậu đã trông thấy lúc trước.

Một phần thân của nó đã hóa thành gió nhưng vẫn không thể thoát khỏi số phận bị bao phủ bởi thứ vật chất màu đen kia. Trên khuôn mặt của nó hoàn toàn bị bao phủ bởi một vẻ hoảng hốt pha lẫn kinh hoàng.

“Thật đáng sợ” – Liễu Nhu theo bản năng bước lùi lại một bước.

Xem ra thứ vật chất màu đen này có khả năng bao trùm tất cả mọi loại vật thể khác, không chừa bất cứ thứ gì chứ không chỉ riêng Suối Nguồn là bị nó ô nhiễm.

Khi họ ngược dòng tới một cái hang động nằm rất gần với nơi những dòng nước ngầm hợp lưu thành con suối, cuối cùng họ cũng đã thấy được nguyên nhân của sự việc.

Đó là một người đàn ông rắn rỏi và tầm thước đang đứng chắp hai tay ra sau lưng.

Phía bên cạnh ông ta, trên không trung cách mặt suối khoảng hai mét, một cái vòng tròn lớn đang nổi lơ lửng nhờ vào bốn cánh quạt được gắn phía bốn góc của nó giống như một con drone. Từ bên trong cái vòng tròn này, hằng hà sa số thứ chất màu đen đang liên tục tuôn ra, phá hủy tất cả môi trường trên đường chúng tiến bước.

Thuốc Nổ quan sát vòng tròn. Xem ra đây là một loại ma pháp không gian nào đó cho phép đem thứ chất màu đen tới đổ tại nơi này. Chỉ là bóng dáng đằng sau lưng của người đàn ông vô cùng quen thuộc, chắc chắn cậu đã gặp hắn ở một nơi nào đó.

“Mikhail” – Liễu Nhu giật mình thốt lên.

Khi nghe Liễu Nhu nói lời này. Trí nhớ của Thuốc Nổ cũng đã hoạt động trở lại. Người này không phải chính là kẻ mất tích bí ẩn mà Quân Đoàn vẫn luôn bí mật ghi vào sổ đen Mikhail hay sao? Từ sự kiện chiếm đoạt công nghệ của người Lausiv ở trong Hỏa Giới cho tới cuộc tấn công của Quái Thú Vũ Trụ vào trong trại Stratonas, lần này hắn lại có mặt ở đây, rõ ràng là điều không lành.

Mikhail ngoái đầu lại phía sau, cất giọng:

“Ra đi, ta biết các ngươi đang ở đó.”

“Còn không ra, có phải là muốn ta đổ thứ bụi Planck này lên đầu các ngươi hay không?”

Thuốc Nổ và Liễu Nhu biết có tiếp tục ẩn nấp cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Cả hai cùng bước ra khỏi lùm cây. Thuốc Nổ nhìn về phía cái vòng tròn đang nổi lơ lửng trên bầu trời:

“Vậy ra thứ chất màu đen này được gọi là bụi Planck”

Mikhail không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào trán của Thuốc Nổ:

“Không thể tin được, ngươi lại sở hữu được nó. Tổ Nhãn của người Lausiv! Nó là một trong những thứ thánh tích cổ xưa có quyền năng rất lớn tiệm cận được tới bản chất của vũ trụ. Nhưng chỉ tiếc là dường như ngươi không thể sử dụng được toàn bộ khả năng của nó.”

Thuốc Nổ giật bắn người.

Kể từ khi cậu nhận được Tổ Nhãn của người Lausiv đến nay, không có bất kỳ ai có thể nhận ra được nguồn gốc của nó cả ngoại trừ chính những người Lausiv.

Nếu nói các vị thần Nogard chính là khinh thường nhắc tới cái Tổ Nhãn này đi chăng nữa, không ít người khác vô cùng có kiến thức như phu nhân Tereshkova, Mirage Spacehopper, Shintaro Nakamura, Kng Mrln đều đã ít nhất thấy dấu vết ở trên trán cậu một lần, nhưng tất cả đều chỉ tự động bỏ qua mà xem rằng nó chỉ là một hình xăm bình thường của Hệ Cường Hóa.

Vậy mà Mikhail, một kẻ lạm sát người Namuh không có lý do chính đáng, phải trốn chui trốn lủi trước sự tróc nã của Quân Đoàn, lại có thể nhận ra được nguồn gốc của thứ này hay sao? Mức độ cảnh giác của cậu lập tức được nâng cao. Chỉ tiếc là ở trong Mộc Giới này, chẳng ai có thể mang vũ khí.

“À! Ta nhớ ra rồi. Ngươi chính là kẻ mà tên Chu Hy kia vẫn cứ luôn nhất mực tìm kiếm, cũng là kẻ đã giết chết Tưởng Phí ở trong Thủy Giới năm xưa. Không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”

“Mikhail và Tưởng Phí quen biết nhau? Làm sao hắn lại biết là Chu Hy vẫn luôn đi tìm kiếm mình?” – Thuốc Nổ thầm tự nhủ.

Nó là chuyện xảy ra từ trước khi Schwarznero Mavrosheise cưỡng ép thức tỉnh cậu khỏi Thủy Giới. Chu Hy thay mặt Vương hoàng hậu đi tìm cậu về giúp đỡ việc đấu đá trong hậu cung. Đây vốn là chuyện tuyệt mật của nhà Minh, kể cả Cẩm Y Vệ lúc đó truy sát hắn cũng chưa chắc đã biết rõ đầu đuôi ngọn ngành, làm sao một người vốn không có chút liên quan gì như Mikhail lại biết được chứ.

Đột ngột cậu nhớ tới một chuyện, một chi tiết vô cùng nhỏ mà cậu tưởng chừng như chẳng hề có chút quan trọng nào nên đã hoàn toàn bỏ qua. Đó là khi Chu Hy đi sứ ở Đại Việt năm xưa. Hắn đã từng nói Vương Hoàng Hậu rằng ở Đại Việt còn có một người nữa có khuôn mặt giống Thuốc Nổ tới chín phần, nên mới phải dùng máy phát hiện nói dối để phân biệt.

Thoạt nghe thì có vẻ bình thường, người giống người, nhưng ngẫm kỹ lại thì lại có sự phi lý rất lớn.

Thuốc Nổ vốn không phải là người dân gốc Đại Việt. Dù cho những người thời bấy giờ có thể cho rằng cậu thuộc một sắc dân thiểu số nào đó nên không lạ lẫm với cậu, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ vô duyên vô cớ lại có thể xuất hiện một người giống cậu được. Cậu còn chưa muốn Charles Darwin buổi tối đội mồ tới gõ cửa. Trực giác nói với Thuốc Nổ rằng chuyện này có cái gì đó rất mờ ám.

“Anh đang làm cái quái gì với Suối Nguồn vậy?”

Mikhail bật cười trước câu nói của Thuốc Nổ:

“Đáng lý ra người Namuh phải cảm ơn ta mới đúng. Ta đang giúp các người đi hoàn thành nhiệm vụ thế giới của Mộc Giới đây. Nếu các người cứ xem Mộc Giới là cái địa điểm cung cấp miễn phí năng lực của Hệ Cường Hóa thông qua mấy cái giấc mộng Nam Kha (*) kia, mà không chịu đi khám phá nó, tới năm nào tháng nào các người mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ Thế Giới kia chứ?”

Liễu Nhu nhướng đôi lông mi:

“Chúng ta đang vẽ bản đồ Mộc Giới rất tốt. Cứ với tiến độ này, tới một lúc nào đó, khi tất cả các ngóc ngách của Mộc Giới được vẽ ra, chúng ta sẽ tìm kiếm ra được đầu mối của nhiệm vụ thôi. Những gì anh đang làm ngoài việc phá hoại môi trường của Mộc Giới ra, tôi chẳng thấy có tác dụng cụ thể nào cả.”

Mikhail ngắt lời:

“Đám phàm nhân ngu muội thì làm thế nào mà hiểu được. Các ngươi nếu thích thì cứ đi vẽ bản đồ nhàm chán của các ngươi đi. Đừng có làm phiền việc ta ở nơi này.”

Thuốc Nổ cười xệch xệch:

“Vụ tấn công vào Stratonas có phải là do anh gây ra?”

“Làm sao ngươi biết?... Chà, xem ra ta đã đánh giá thấp năng lực của Mirage Spacehopper. Tính toán thời gian, khả năng gần đây hắn đã đột phá lên được Khuy Niết Trung Kỳ nhỉ? Quả là một kỳ tài tu luyện. Chỉ đáng tiếc hắn sinh ra trong giai đoạn truyền thừa đều đã đứt gãy, bọn Slatrommi hiếu chiến kia đều chỉ còn lại trong những câu chuyện lịch sử. Khuy Niết mà không có thần thông và cảm ngộ đi kèm thì cũng chẳng có tác dụng gì mấy.”

Thuốc Nổ trong lòng đã hơi hơi kinh hãi nhưng ngoài mặt theo thói quen vẫn vô cùng thản nhiên. Những điều này, e rằng chính bản thân Mirage Spacehopper còn chưa chắc có thể biết được, sao Mikhail lại có thể nắm rõ như thế?

Bộp bộp!

Những tiếng cơ thể va chạm vào nhau vang lên.

Liễu Nhu mới giây trước đây thôi còn có thể thấy Thuốc Nổ đứng bên cạnh mình thì ngay giây sau, cậu đã lao vào chào hỏi nhau gay gắt bằng cẳng chân và nắm đấm với Mikhail.

“Nhanh đấy, nhưng đối đầu với ta chính là quyết định ngu ngốc nhất đời này của ngươi.”

Thuốc Nổ chẳng mấy quan tâm tới những lời đe dọa của Mikhail cả:

“Ân oán gì cũng phải phân minh. Anh vô duyên vô cớ tấn công vào trại Stratonas khiến cho tôi bị mắc kẹt giữa đám Quái Thú Vũ Trụ vài tiếng đồng hồ. Nếu không phải Mirage Spacehopper có mặt ở đó thì tính mạng của đám tụi tôi đã ô hô ai tai rồi. Anh nói xem, tôi có nên trả thù anh hay không?”

Thuốc Nổ vừa nói vừa tung nắm đấm. Nắm đấm của cậu có lực rất nặng, gần như không có ai dám đón đỡ trực tiếp vì có thể bị trật khớp xương, vậy mà Mikhail có thể ngang nhiên đưa lòng bàn tay ra bắt lấy.

Thuốc Nổ nhanh chóng biến động tác này thành một cú bẻ ngược ngón tay, định bụng vòng bên hông, dùng động tác lên gối để hất bay chân trụ và quật Mikhail ngã xuống đất. Nào ngờ khi hai chân đụng vào nhau, Thuốc Nổ chỉ cảm giác như đang đá vào một tấm sắt, đừng nói là đá lệch trọng tâm của đối phương, ngay cả một chút tác dụng nho nhỏ cũng không có.

Cậu cũng không dừng lại, cả người nằm rạp xuống đất, dùng động tác khóa khớp cẳng chân để vặn ngã đối phương. Lần này thì đúng là có tác dụng, Mikhail phản ứng chậm một nhịp, bị quăng ra mặt đất.

Cả thân người hắn lập tức liền cong như con tôm, dùng khớp hông làm lực bật nảy để lao vào dùng hai tay tấn công Thuốc Nổ. Động tác này nhanh nhưng đầy sơ hở. Thuốc Nổ chỉ cần đỡ được cú dồn đòn đầu tiên đã dễ dàng xoay khớp tay, khóa luôn cả hai phần chi này của đối phương.

Tới đây, nếu là bình thường, Thuốc Nổ đã là người thắng cuộc. Cũng không phải là vì cậu đang nắm thế chủ động trong từng đòn giao tranh, mà là bởi đơn giản, bên phe Thuốc Nổ có tới hai người. Ngay từ đầu, Thuốc Nổ cũng đã cố ý tấn công theo kiểu lưỡng bại câu thương, dùng sự khóa chết cơ thể của ta để đổi lấy sự khóa chết cơ thể của địch thủ.

Có điều, đối thủ của cậu Mikhail lại không quan tâm mấy tới điều đó. Hắn huýt sáo một tiếng ra hiệu, cái vòng tròn đang thả ra vô số dòng chất màu đen kia ngay lập tức xuất hiện ở phía bên trên đầu Thuốc Nổ. Cậu chẳng còn cách nào khác, vội vàng buông Mikhail ra, trở lại vị trí thủ thế giữa hai người ban đầu.

Nếu như Liễu Nhu mà có súng trong trường hợp đó thì đã khác. Nhưng mọi chuyện trên đời thì không có chữ nếu. Vả chăng, giả sử cả hai bên đều có súng thì Thuốc Nổ và Mikhail đã không phải lao vào cận chiến nhau ác liệt như vậy.

Thuốc Nổ híp mắt lại, nhận xét:

“Kỹ năng không tồi đâu. Nhưng mà tôi có cảm giác, hình như…”

“…anh không quen sử dụng cơ thể của chính mình thì phải. Có vấn đề gì à?”

(*) Giấc mộng Nam Kha: Đời người như một giấc mộng, mỗi một giấc mộng là một đời người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.