Lửa cháy rợp trời ở phía sau doanh trại.
Thuốc Nổ chỉ thấy khung cảnh điêu tàn đổ nát. Mới chưa được mấy ngày trôi qua nhưng một trong những khu tập trung quân lớn nhất về số lượng của Học Viện đã bị đánh bại. Thuốc Nổ vẫn còn thấy đâu đó những vũng nước đọng lại trong các góc khuất, hệ quả từ phép thuật băng và thủy hệ của quân phòng thủ tại đây.
Ngay phía trước mặt cậu là một con Pyroctopus đang sử dụng tám cái vòi to lớn của nó gặm nhấm một thứ gì nằm trên mặt đất. Cậu nhìn hai đôi chân thò ra phía ngoài, kích thước rất nhỏ nhắn, hẳn là chân con gái, không còn bất cứ dấu vết của sự chống cự nào nữa.
Thuốc Nổ liếm liếm môi. Lần này cậu đã sử dụng trước cơ chế cố định mặt đất của bộ khung di động, để không ngã ra như lúc chiến đấu với bọn Pyroadrunner. Cậu không muốn lãng phí đạn, rút thanh hợp kim kiếm, vỗ leng keng vào cây súng FLSR-24 để gây chú ý với con Hỏa Thú.
Quả nhiên, con Pyroctopus thấy một con mồi còn cử động thì nhanh chóng bỏ qua mục tiêu đã chết mà lao về phía Thuốc Nổ. Nó không có chân, dùng tám cái vòi của mình trườn bò trên mặt đất, tốc độ cũng không chậm tí nào. Thuốc Nổ vung thanh kiếm lên, một tay xoay tít, hai cái vòi phía trước của con quái ngay lập tức đứt lìa.
Nó phát ra một tiếng rít đau đớn nhưng cảm giác tức giận vượt xa sự sợ hãi, lại tiếp tục lao lên. Con Pyroctopus co gập cả người lại, thân hình bắn lên cao, trên đầu Thuốc Nổ đã bị phủ bóng hoàn toàn bởi con quái. Cậu đâm thẳng thanh kiếm lên vào chính giữa nó, xiên một phát trên không. Tay còn lại đã nhanh như chớp rút thanh kiếm thứ hai, làm một động tác như cao bồi ngày xưa quăng dây trói.
Lập tức, cả sáu cái vòi khác đều bị chém rơi không thương tiếc. Cậu mặc kệ âm thanh gầm gào điếc tai, ném con quái lẫn thanh kiếm văng ra xa. Con Pyroctopus nằm ngửa bụng, thanh kiếm còn cắm thẳng trên nó giật giật, dù rất cố gắng nhưng không có điểm tựa lực để lật ngực cơ thể lên lại được.
Thuốc Nổ tiến tới bồi thêm một nhát kiếm, lần này thì đã đâm xuyên qua được hệ thần kinh trung ương của con vật. Cậu vặn xoắn một vòng rồi rút nó ra, kéo theo đó là một đống da thịt dai nhách cùng chất dịch có màu đỏ sáng trông không khác gì dung nham núi lửa chảy rào rào.
Cậu tới gần cái xác của người phụ nữ kia xem thử thì thấy trên làn da nổi lên một màu ánh kim, hẳn là một học viên có khả năng Cường Hóa. Tuy nhiên, chúng đã bị nhiệt độ cao làm cho nóng chảy ra hết, bên trong nội tạng cũng bị ăn sạch sẽ, chết cực kỳ đau đớn.
Thuốc Nổ đi một vòng thấy xác chết của học viên nằm la liệt vô số kể. Trong đó thậm chí có cả xác của nhiều Người Nhái cấp lớp 3, còn cấp lớp 4 cao nhất của Học Viện thì cậu không thấy ai ở đây. Mặt đất có vô số cái hố bị cày xới. Trên đường, cậu cũng tiện tay tiêu diệt luôn hai con Pyrostrich, lúc chúng đang cắm đầu vào trong mặt đất, không hiểu là ngủ hay làm điều gì.
Càng đi vào sâu bên trong, không khí quân doanh càng ngột ngạt khó thở, hiển nhiên là các vật liệu dễ cháy nhất đều tập trung phía trung tâm. Thuốc Nổ cuối cùng cũng tới được phòng chỉ huy nhưng ngoài những dãy máy móc không còn dấu hiệu hoạt động thì cậu chịu chết chẳng tìm thêm được thứ gì.
Chợt cậu thấy trong cái hòm sắt lớn nơi góc hơi có tiếng vang nhỏ. Cậu vớ lấy khẩu súng laser đang giắt nơi khung cơ động, từ từ tiến sát lại gần. Vì cả hai tay đều bận một nạng một súng nên cậu không có cách gì tự mở hòm ra được ngay, cậu dùng cây laser cường độ cao gõ ba tiếng trên cái hòm. Cái hòm im lìm hoàn toàn không có phản ứng gì hết.
Thuốc Nổ đành tiếp tục cố định bộ khung trên đất, tay phải mở hé nắp hòm lên, tay trái liền chĩa ngay khẩu súng laser vào.
Hình ảnh thấy được làm Thuốc Nổ ngẩn ra.
Nằm trong hòm là một cặp đôi nam nữ cấp lớp 1 của Học Viện, đều cực kỳ trẻ tuổi, áng chừng còn vị thành niên. Họ đang nằm ôm nhau co rúm người lại, bất tỉnh trong cái hòm sắt, nữ ở trên, nam ở dưới, chính giữa còn ôm một cái bình oxy đã cạn sạch. Tiếng động Thuốc Nổ nghe thấy vừa rồi là do nước ở trong bình oxy nhỏ xuống.
Hiển nhiên là bình này đã bị sử dụng cạn dự trữ, đến chuyển hóa hơi nước trong không khí thành oxy cũng bất lực. Thuốc Nổ kéo hai người kia ra khỏi cái hòm, hai người vẫn còn thở, chưa chết hẳn nhưng cũng không thể tỉnh lại ngay. Thuốc Nổ đập đập mấy cái thấy cả hai vẫn cứ im lìm thì bỏ mặc họ ở tư thế nằm sát mặt đất như vậy, bắt đầu nghiên cứu chuyện gì xảy ra.
Cậu khởi động các máy tính chứa dữ liệu lên, thấy được nửa chừng thì tất cả đều đồng loạt báo lỗi rồi tắt ngấm. Cậu đá bay cái nắp sắt dưới chân ra mò mẫm các hệ thống mạch bên trong, phát hiện mấy cái CPU đều đã chảy ra nước nhỏ tong tong. Cậu đành gỡ lấy mấy cái ổ cứng quan trọng, vất bớt vài thứ không cần thiết trong ba lô rồi nhét cả vào, may mà không tốn bao nhiêu chỗ.
Cậu vừa làm xong thì cũng đúng lúc tên thanh niên kia tỉnh lại. Hắn ho ra một ngụm khói đen lớn, day day đầu, động tác tiếp theo là hoảng loạn sờ soạng xung quanh, thấy cô gái đang nằm bên cạnh mình thì mới an tâm trở lại.
Thuốc Nổ chẳng kịp hỏi han gì cậu ta thì đã thấy cậu ta che miệng lại, mặt tái mét, phát ra những tiếng kêu ấm ớ sợ sệt. Cậu quay lại thì thấy trên vách lều in bóng của một con Hỏa Thú to lớn, có bốn chân, hình dáng như một loài họ mèo nhưng kích thước vượt trội rất nhiều, chiều dài hơn hai mét rưỡi có thể so với một con voi.
Thanh niên vẫy đạp cố gắng lùi người lại, trong quá trình đó liền va phải vào các dụng cụ trên mặt đất kêu lên loảng xoảng. Âm thanh ngay lập tức thu hút sự chú ý của con vật kia. Thuốc Nổ rút thanh kiểm ra, sẵn sàng lao vào chiến đấu. Khi con thú kia áp sát cửa lều thì thanh niên hét lớn, đôi mắt nhắm tịt:
“Đừng mà, đừng lại đây!”
Thuốc Nổ nhìn thấy con vật kia thì ngược lại chính mình phải trợn tròn mắt. Con Hỏa Thú lấy đà, lao thẳng vào kẻ nó cho rằng tạo uy hiếp lớn nhất là Thuốc Nổ. Cậu không dây dưa mà phóng thẳng thanh kiếm vào đầu nó. Con Hỏa Thú vung vuốt đỡ gạt, song chẳng có mấy tác dụng. Thanh kiếm xuyên qua đầu một cái rụp rồi găm thẳng nó vào khung lều bằng sắt, rung lên bần bật.
Thuốc Nổ tới đá thanh niên một cái, miệng lẩm bẩm:
“Nhát chết như vậy thì ra chiến trường này làm cái gì. Kể tôi nghe ở đây có chuyện gì.”
Cậu thanh niên mở mắt ra ti hí, hỏi nhỏ:
“Nó, nó đi chưa?”
Thuốc Nổ vung tay chỉ về phía cái xác còn đang treo lủng lẳng trên cao. Tới lúc này cậu ta mới thở phào một hơi mà trả lời:
“Hóa ra chỉ là một con Pyrocelot nhỏ tí, nhìn cái bóng em cứ tưởng là thứ quái vật nào to lớn lắm cơ.”
Thấy Thuốc Nổ tỏ ra mất kiên nhẫn, cậu ta lại tiếp lời:
“Em….Em…Chuyện này kể ra thì rất dài, em không biết bắt đầu từ đâu.”
“Tên, đơn vị, thời gian lặn vào Hỏa Giới? Thứ gì đã hạ cái trại này?”
Cậu ta nghe xong mới bắt đầu lề mề đáp:
“Em… Em là Sushan, Sushan Rajk. Cấp lớp 1, thuộc đơn vị trực thăng quân sự số 79, nằm trong nhóm bổ sung đáp xuống trại này hai ngày trước. Chỉ huy của tụi em là…”
“Tôi không hỏi cậu điều đó. Cái gì đã hạ cái trại này?” – Thuốc Nổ ngắt lời.
Sushan kinh hoàng trả lời:
“Tối hôm qua tụi em đang ngủ thì bên ngoài vang lên một tiếng bước chân rất lớn. Sau đó lại là một tiếng gầm thét dữ dội, cả mặt đất rung chuyển. Em sợ tới co rúm người lại, liền đi tìm cô bạn chung lớp ở Học Viện này đây. Tên cô ấy là…”
“Cậu tóm gọn tình hình trong hai mươi từ cho tôi, tôi không muốn nghe những thứ không cần thiết.”
“Vâng, vâng, tối qua giống như có những con Hỏa Thú rất lớn tấn công doanh trại. Chúng cùng nhau gây ra một trận lở núi lớn ở tường phía Đông. Quân phòng thủ nơi đó gần như chết sạch sau một đợt xung phong đầu tiên nên doanh trại chúng em hầu như không có thời gian để phản ứng. Đó là một trận đồ sát một chiều.”
Thuốc Nổ chống cằm nghiền ngẫm:
“Cậu nói lở núi à?”
“Đúng vậy ạ, đợt tiến công này của bọn Hỏa Thú rất khác với những đợt tiến công các lần trước. Giống như chúng có một chiến thuật và hợp đồng tác chiến thống nhất vậy. Không chỉ tìm được cách phá trại mà còn tiến lên cực kỳ có tổ chức. Vì vậy Học Viện mới đại bại. Em và cô ấy phải trốn chui trốn lủi trong cái hòm sắt đó mới thoát được sự truy quét.”
Cậu vội bắt vào điểm trọng tâm:
“Sao hai người không đăng xuất khỏi Hỏa Giới? Không phải liên lạc với Peaky rồi nằm yên một chỗ, chỉ cần còn lại một hơi thở, năm phút là có thể đăng xuất lành lặn ra ngoài sao?”
Sushan nói, giọng vẫn còn sợ hãi:
“Đó chính là điều kinh khủng nhất ạ. Tụi em, tụi em không đăng xuất ra được, thậm chí cũng không thể liên lạc được với Peaky hay Giám Sát Giả. Mọi người trong cùng khu trại đều gặp phải tình huống như thế, tới tận bây giờ áo trùm của em vẫn không có tác dụng gì ngoại trừ nói chuyện trong cự ly ngắn cả.”
Thuốc Nổ đã bị mất áo trùm lúc đưa cho Phạm Quang ở trên chiếc máy bay, bởi vậy cậu hoàn toàn không có cơ sở để so sánh với lời nói của Sushan xem áo trùm của cậu có gặp vấn đề tương tự không, hay nếu có thì bắt đầu từ thời điểm nào. Đột nhiên Sushan nhìn vào chân cậu nói nhỏ:
“Margarida, ý em là cô bạn của em ấy. Cô ấy là một Cường Hóa sư có hình xăm của tộc Rotcod. Chắc anh cũng biết bộ tộc này có khả năng nhân bản tế bào gốc nhờ đó tăng cường tốc độ chữa lành vết thương. Nếu anh dẫn tụi em rời khỏi nơi này thì em hứa sẽ nhờ cô ấy chữa trị cho anh.”
Tới câu cuối cùng thì giọng cậu ta đã nói lý nhí. Thuốc Nổ cảm thấy đây là một chủ ý không tệ, liền dặn dò Sushan chăm sóc cho cô bạn Margarida kia tới khi tỉnh lại. Cậu tiếp tục do thám xung quanh xem có ai còn sống sót không.
Thực tế chứng minh hai đứa kia vẫn còn hết sức may mắn. Thuốc Nổ đi vòng quanh khu trại cả ngày trời, giết Hỏa Thú nhiều tới nỗi người và kiếm cậu bốc lên toàn mùi chất dịch của chúng, vậy mà chẳng tìm ra gì khác ngoài xác chết cả.
Cậu đã tìm được tay chỉ huy theo lời nói của Sushan, dù sao trên áo hắn cũng gắn một cái huy hiệu của Học Viện hết sức nổi bật. Hắn nằm co ro dưới gầm của một cái xe Jeep, hẳn là cố đợi cho đủ thời gian rồi bị con gì đó cắn vào cổ chết luôn bên dưới.
Cậu kiểm tra xăng trong xe thấy vẫn còn đầy đủ. Hệ thống nhận dạng bằng vân tay và võng mạc thì đã bị ẩn đi mất, chắc chắn là Tưởng Giới ghi nhận chủ nhân của cái xe đã chết. Thuốc Nổ cảm thấy di chuyển bằng xe cũng không tệ, chủ yếu là cần ngụy trang thêm một chút.
Cậu đi xung quanh kiếm thêm vật có tông màu đỏ, xanh lá cây hoặc nâu để gắn lên bên xe, tạo cảm giác như một cái cây đang cháy bình thường. Cậu đồng thời hiệu chỉnh động cơ và ống khói, hi sinh hiệu suất để giảm tiếng ồn khi di chuyển. Thuốc Nổ không biết như vậy có lừa được Hỏa Thú không nhưng được chừng nào hay chừng đó.
Khi Thuốc Nổ về lều thì Margarida cuối cùng đã tỉnh lại. Cô bé nói với giọng biết ơn:
“Cảm ơn anh đã chăm sóc tụi em ạ! Hi vọng trong lúc em bất tỉnh tên ngốc này không có làm phiền anh điều gì.”
“Không sao, em tỉnh lại là tốt rồi.”
“Vậy em xin phép được chữa chân cho anh ạ.”
Thuốc Nổ nằm ngửa đầu ra sau một cái ghế, đưa cả hai chân của mình lên. Margarida tỉ mẩn mở từng phần băng gạc ra. Hôm nay bận rộn cả ngày nên Thuốc Nổ vẫn còn chưa thay chúng nữa, máu và dịch chảy ra thấm tèm nhèm. Margarida tương đối sốc:
“Không thể tin được anh lại có thể chiến đấu liên tục trong tình trạng này. Rút cuộc là thứ gì gây ra những vết thương cho anh vậy?”
Thuốc Nổ hững hờ đáp:
“Chỉ là rơi từ trên máy bay xuống mà thôi.”
“Rơi… Rơi máy bay á.” – Sushan đã há hốc mồm ra kinh ngạc, không thể khép lại được nữa.
Margarida trong lòng đánh thót một cái nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Cô nàng vội vàng sử dụng năng lực lên người Thuốc Nổ. Cậu cảm thấy một luồng ánh sáng xanh lá cây mờ mờ phủ lên chân, cảm giác đau đớn nứt da nứt thịt đang dần dần biến mất.
Công nghệ chữa trị của Liên Bang không phải là không thể đạt hiệu quả này nhưng cần kết hợp tương tác vi mô của Alterealm và nuôi cấy tế bào gốc, thời gian chuẩn bị không hề ngắn, chắc chắn là chẳng thể đạt tới mức thuốc tới là bệnh khỏi như vậy.
Margarida sử dụng hình xăm xong thì mặt mũi tái nhợt, phải có Sushan đỡ vững thì mới không ngã ngồi ra trên mặt đất. Thuốc Nổ cảm thấy chân tuy chưa lành hẳn nhưng vận động cường độ cao chắc không có vấn đề gì. Cậu lên tiếng cảm ơn cô bé:
“Tuyệt lắm đấy. Anh rất…”
Từ bên ngoài trại, một tiếng ầm ầm vang lên giống như xảy ra động đất. Hai người Sushan và Margarida đều giống như phản xạ tự nhiên mà ôm đầu quỳ sát xuống, cả người run rẩy. Thuốc Nổ vội vàng rời khỏi căn lều, kiếm một cái cao điểm trinh sát vẫn còn chưa bị cháy rụi của doanh trại mà leo lên.
Ở phía xa, bọn Hỏa Điểu đang xào xạc bay lên nhuộm đỏ rực cả một vùng trởi, kéo theo đó là từng cột khói bụi dày đặc giống như ai đó vừa bắn tên lửa qua. Trong các khu rừng cháy không ngừng vang lên tiếng gào rú của các loại Hỏa Thú trên mặt đất. Thuốc Nổ lại bị một tiếng ầm ầm nữa làm rung chuyển suýt đánh văng ra khỏi cái đài quan sát.
Cậu thầm đoán không lẽ là hố núi lửa nào quanh đây sắp phun trào. Chỉ là khi vừa quay đầu lại trong doanh trại, Thuốc Nổ hết sức bất ngờ. Những cái hố to lớn trên mặt đất vốn sắp xếp ngẫu nhiên, chẳng ra trật tự gì, nhưng nhìn từ trên cao xuống có thể lờ mờ nhận ra chúng trông như từng hàng dấu chân của một thứ sinh vật khổng lồ nào đó bắc ngang dọc chằng chịt với nhau.
Kích thước của những cái hố này có dài tới tám mét, tốt nhất là không nên chạm trán với cái thứ tạo ra chúng. Thuốc Nổ chạy thẳng vào trong lều, vơ lấy ba lô, ngồi vào trong khung cơ động, mỗi tay một đứa mà vác cả Sushan lẫn Margarida chạy, bất chấp họ có đồng ý hay không. Cả ba lao thẳng về cái xe Jeep lúc nãy.
Thuốc Nổ vừa mới đặt hai người kia lên xe thì từ đằng sau đã có hằng hà sa số các loại Hỏa Thú đủ mọi loài vụt ra từ cánh rừng mà chạy cắt ngang doanh trại, lao thẳng về phía cậu. Thuốc Nổ rút đôi hợp kim kiếm, sẵn sàng chiến đấu, định bụng lúc cần thiết sẽ sử dụng lựu đạn và súng laser cường độ cao để kéo dài thời gian đủ khơi động xe và chạy đi.
Nào ngờ đám Hỏa Thú xem ba người bọn Thuốc Nổ như không khí, đều chạy vòng qua tránh rồi cứ thế lao thẳng luôn về phía sau. Thuốc Nổ cảm giác như tung một đòn vào bị bông, cũng chẳng để ý lý do của điều này là gì, vội vàng vất tất cả thiết bị từ bộ khung cơ động sang cái xe Jeep. Dù sao bộ khung cơ động này cũng hư hỏng, không dùng được nữa, chân cậu cũng khỏi rồi.
Sushan lúc này đang ngồi trên ghế lái, hẳn do lúc nãy Thuốc Nổ quăng cậu ta vào chính giữa ghế lái cùng ghế phụ rồi cậu ta tự động trôi tuột sang đây. Cậu ta nổ máy xe, vang lên những tiếng động cơ nhỏ rì rung. Sushan chưa kịp nhấn ga thì đã bị Thuốc Nổ nhấc bổng cả người, quăng ra ghế sau với Margarida.
Đoạn cậu ngồi vào xe, đạp ga hết mức. Chiếc xe xịt ra một đống muội khói đen nồng nặc từ phía sau rồi phóng vụt đi. Thuốc Nổ lái xe tránh xa ra khỏi nơi dấu chân của bọn Hỏa Thú, sợ rằng nhiệt độ cao có thể làm nổ bánh xe, dù sao đây chỉ là xe quân dụng loại tốt chứ chưa phải xe tăng.
Thỉnh thoảng những con lạc bầy tiếp cận xe là không hề ít. Thuốc Nổ gỡ ba lô ra, rút cả ba bình dưỡng khí oxy lần lượt quăng cho Sushan cùng Margarida rồi gắn một bình cho mình, ra hiệu sử dụng. Cậu lẹ tay với lấy khẩu FLSR-24, thả tay lái tạm thời tự do, chỉ dùng bốn giây tháo lắp đã biến nó thành một thứ giống như cây đuốc rồi kẹp thẳng vào hông xe.
Từ phía bên trong đó bay ra một làn khói nhạt màu xanh nõn chuối. Cậu làm xong cái này rồi mới quay lại nói với hai người kia:
“Đó là vũ khí sinh hóa cực kỳ có hại gồm virus kết hợp với khí độc. Cây súng của tôi chỉ có thể dùng được hai lần. Hai người tuyệt đối không được phép gỡ mặt nạ dưỡng khí ra.”
Đoạn cậu cũng mang nó lên cho mình. Tuy Thuốc Nổ không bị ảnh hưởng bởi khí độc, điều đó đã được chứng minh khi nằm gai nếm mật với lính Europa và Enceladus trong Tinh Chiến ở Nam Thái Bình Dương, cậu vẫn cần khí oxy để hít thở. Di chuyển tốc độ cao trong điều kiện này không hề dễ dàng một tí nào.
Làn khói xanh cực kỳ có tác dụng, tất cả Hỏa Thú chạy đằng sau đều tránh cái xe như tránh tà, không hề dám tiếp cận nữa. Tuy nhiên Hỏa Thú phía trước xe vẫn nhiều vô số kể. Thuốc Nổ gỡ hé mặt nạ ra hét lớn một tiếng với Sushan:
“Tấn công chúng nó!”
Đoạn cậu giương súng laser ra bắn quét ở phía trước. Đằng sau Sushan cũng cầm một khẩu đại liên nã liên tục vào hàng Hỏa Thú. Cách bắn của Sushan cực kỳ phí đạn, không chỉ nổ súng liên tục, lại chỉ quét qua mục tiêu chứ không nhắm vào chỗ hiểm mà bắn. Dù sao cũng chẳng phải đạn của cậu, Thuốc Nổ chỉ nhắc nhở một câu:
“Tập trung, tiết kiệm đạn. Cậu chịu trách nhiệm các góc dưới 12h”
Vì Thuốc Nổ đang lái xe với tay lái bên phải nên việc giám sát các góc bên phải dễ dàng với cậu hơn. Về cơ bản, cách bắn súng laser của cậu cũng vẫn theo nguyên tắc bắn điểm xạ, có điều không cần đếm từng cụm viên đạn một như súng hỏa khí vì khẩu của cậu không bị giật. Chỉ là cậu canh tầm lia súng so với thời gian bóp cò để không có tia nào bị lãng phí bắn vào khoảng trống thôi.
Cường độ súng laser rất khủng bố, Hỏa Thú gần như không thể chịu được, bị kéo tới đâu là ngã rạp ra như rạ tới đấy. Song, dù tiết kiệm, bắn súng này vẫn cực kỳ tốn năng lượng. Cây pin đã tụt chỉ còn lại một nửa. Thuốc Nổ cũng không nghĩ đây là lãng phí, nếu lúc cần mà không sử dụng thì mới là sai lầm.
Cậu thấy phía trước hiện ra một cái dốc con, hai bên đã bị Hỏa Thú vây chặt lại, chỉ còn con đường chính giữa. Margarida hét một tiếng kinh hãi. Xe lại quay trái rẽ phải không thể đạt được tốc độ ổn định tối đa như trên đất bằng, nếu cứ như vậy thì khi vụt lên con dốc kia chắc chắn sẽ lật xe.
Thuốc Nổ nhấn ga, tay lái tiện đường vơ lấy một quả lựu đạn khác rút chốt rồi ném thẳng ra phía trước. Xe nhanh chóng lao vụt qua khỏi quả lựu đạn. Thuốc Nổ đánh nhẹ tay lái một cái, chọn điểm có độ cân bằng tốt nhất ở trên đỉnh dốc mà hướng qua. Trong đầu cậu lẩm bẩm đếm, miệng hét:
“Cúi đầu xuống!”
Đồng thời cậu bấm nút cho cái thành xe phía sau mở bung ra.Lần này quả lựu đạn không nổ sớm nữa mà ngay vừa đúng lúc tính toán. Một lực đẩy khủng bố nhanh chóng thổi thêm động năng cho chiếc xe lao về phía trước, đủ để bay qua con dốc.
Cả ba người ngồi trên xe nghe một loạt tiếng văng leng keng của mảnh vỏ lựu đạn va chạm với thành xe và lưng ghế sau. Cả hai đều có khung thép chịu lực, không bị bắn thủng qua dễ dàng được. Cũng nhờ cái thành xe bung ra mà lốp xe đỡ dính mảnh lựu đạn văng trúng. Bọn Hỏa Thú xung quanh thì đều phát ra những tiếng kêu la thảm thiết.
Chiếc xe chạy ngược lên đồi, vụt qua một cánh rừng lớn chưa bị các đám cháy lan tới rồi tiến vào vùng bình nguyên. Cuối cùng thì từ xa họ đã trông thấy được nguyên nhân gây ra những cơn địa chấn khủng khiếp ban nãy.
Đó là những con Hỏa Thú khổng lồ có dáng đi hai chân như con người, lưng hơi gù xuống đang bốc cháy hừng hực giống những ngọn núi đuốc. Chúng cao cũng phải đển gần 50 mét, thuộc dạng sinh vật sống lớn nhất mà Thuốc Nổ từng quan sát được trước đây, không có một trong. Ngay cả những con Hỏa Điểu thuộc loài Pyrowl bay tới gần chúng cũng không thể chịu được nhiệt độ mà chết cháy rơi xuống.
Thứ này mà giẫm qua thì chẳng có cái doanh trại của Học Viện nào có thể chịu nổi.
Thuốc Nổ thấy phương hướng lũ Hỏa Thú quái vật kia xuất hiện thì lòng đánh một tiếng bất ổn, lật giở cái miếng kim loại tròn của người Lausiv ra, vị trí của bọn chúng cực kỳ gần với con tàu vũ trụ số hai, e là nhiệt độ cỡ đó mà đụng vào sẽ đốt cháy vỏ của tàu mất.
Thuốc Nổ đánh võng cái xe, định kiếm đường vòng đi qua những con Hỏa Thú kia thì từ trên không trung cao tít họ nghe được tiếng bùm lớn. Thuốc Nổ ở trong quân ngũ lâu năm, hết sức quen thuộc với nó, chính là tiếng của máy bay tiêm kích khi vượt qua bức tường âm thanh.