Tiếng ngựa hí vang rền.
Thuốc Nổ đang liên tục ra roi quất vào con ngựa, cảm tưởng muốn sứt cả ngọn roi da ra.
Trên nền trời đằng xa, một hình bóng khổng lồ vĩ ngạn cao đến ba, bốn lần tường thành Luang Prabang đang liên tiếp xúc những mẩu “đá vụn” từ mặt đất mà ném về phía cậu. Những mẩu đá này có đủ thứ loại hình dạng và kích thước. Mẩu nhỏ chỉ to cỡ trái dưa hấu trong khi những mẩu lớn có thể to ngang với cả chiếc ô tô con. Ngồi phía trước cậu, con bé Quỷ Nhỏ đang ôm sát vào cái bờm ngựa, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem, vừa hét vừa nói:
“Đừng, đừng lại đây mà, đừng.”
Thuốc Nổ lúc này đã chẳng còn thời gian mà suy nghĩ tại sao vũ khí của đám người Ngoại Lai Giả này không cái nào là không quái đản như vậy. Cậu cũng chẳng buồn hiểu tại sao tên trung niên da đen có thể nhận ra mặt cậu dù chưa gặp bao giờ. Có lẽ bọn họ có cách nào đó để tra ra hung thủ giết chết Tưởng Phí. Lúc này ngựa của họ đã đi ngoặt qua khỏi một rừng cây.
Vì kích thước khổng lồ nên thiếu niên họ Thạch vẫn có thể quan sát được từ phía xa chứ còn Liễu Nhu thì đã khuất bóng sau những vật cản tầm nhìn. Thuốc Nổ áng chừng tốc độ di chuyển của Liễu Nhu ban nãy, thầm quyết tâm phải hạ gục được thiếu niên họ Thạch trước khi Liễu Nhu áp sát, nếu không bị hai mặt giáp công thì chỉ có bó tay chịu trói.
Cậu với tay ra sau, rút từ trong một cái bọc dài đang đeo sau lưng ra một khẩu súng. Kiểu dáng của nó là súng trường, độ chính xác cao hơn hẳn mấy khẩu súng lục cậu làm ra, là con bài mà cậu hoàn toàn không tiết lộ cho Lê Đình Ngạn biết. Đây cũng là cây duy nhất cậu đang có không cần phải nạp đạn từng viên một.
Cậu với tay lấy từ trong một cái túi khác trên lưng con ngựa ra ba viên đạn, lần lượt lắp hết cả vào trong súng, nhắm thẳng về phía thân hình gốc của tên thiếu niên đang trôi lơ lửng ở đằng xa.
Đúng lúc này, con ngựa hí lên một tiếng, chạy ngang qua một con đường mòn nằm giữa một bên là vách vực, một bên là vách núi. Do không thể di chuyển theo đường chim bay nên khoảng cách thực tế bây giờ giữa Thuốc Nổ và tên thiếu niên đã được thu hẹp xuống còn hơn bốn kilomet chứ không phải là gia tăng lên so với trước. Đây vừa là điều bất lợi, vừa là điều có lợi cho Thuốc Nổ vì tầm bắn của cậu đã kéo lại gần hơn.
Có điều bốn kilomet vẫn là khoảng cách khổng lồ với điều kiện súng và khả năng định hướng của cậu trong thời điểm hiện tại. Có lẽ không một xạ thủ nào kể cả tốt nhất của Liên Bang dám khẳng định mình sẽ bắn trúng trong một điều kiện như thế.
Thuốc Nổ dừng ngựa lại xoay tư thế ngồi kẹp hai chân ngang hông ngựa, Mắt cậu ánh lên tia sắc bén, kẹp khẩu súng trường lên vai như tư thế người ta bắn súng chống tăng RPG, một tay đưa nhẹ vào nòng súng, một tay kia đang giữ cố định cả thân súng lẫn ống kính tiềm vọng để ngắm bắn.
Đoàng…
Viên đạn bắn trúng cánh tay không khí của người khổng lồ, tạo ra một dòng khí lưu nhộn nhạo. Bản thể thiếu niên họ Thạch vẫn nhìn cậu hung thần ác sát, hoàn toàn không chịu bất cứ ảnh hưởng gì từ cú bắn trên.
Lại một cơn mưa đá vụn bay tới, lần này đã nằm rất gần vị trí của cậu. Thuốc Nổ gồng chặt cơ tay, giữ cho nhịp thở thấp nhất có thể, mắt đã nheo lại gần như thành đường thẳng. Cậu bóp cò, nổ phát súng thứ hai.
Đoàng…
Lần này, phát bắn trúng vào trên cổ người khổng lồ hình khí. Thuốc Nổ sâu sắc cảm nhận được sự khác biệt khi bắn bằng súng trường và bắn bằng súng bắn tỉa của Liên Bang từ khoảng cách này. Nếu trong tay cậu có một khẩu súng bắn tỉa của Liên Bang thậm chí cậu có thể hạ được tên thiếu niên mà không cần đến chỉ dẫn định vị vệ tinh.
Thuốc Nổ nghiến chặt răng, chuẩn bị bắn phát thứ ba. Đây là phát bắn cuối cùng của cậu. Về cơ bản thì súng lục cậu chế không thể có tầm bắn xa như vậy dù cậu có may mắn bắn trúng hướng hay không. Từ đằng xa, người khổng lồ khí đang bê từng mảng tường thành lên chuẩn bị ném vào cậu.
Tường thành có độ kiên cố cao hơn so với đất rất nhiều, nếu sử dụng chính xác lực thì người khổng lồ khí hoàn toàn có thể ném trúng cậu trong phát này. Thuốc Nổ nín thở, đang chuẩn bị bóp cò thì từ đằng sau một tiếng động cơ máy vang lên.
Trong tầm nhìn đã xuất hiện hình bóng của Liễu Nhu. Tốc độ di chuyển của cô ta đã vượt xa so với sức tính toán của Thuốc Nổ. Cậu đang ở trong tình thế hoàn toàn không thể phòng vệ. Nếu cô ta bắn thì cậu chỉ còn cách duy nhất là bỏ ngựa nhảy xuống bờ vực bên dưới. Lúc đó chưa nói tới chuyện có sống sót được sau cú rơi hay không, khả năng chạy thoát xem như không còn.
Thuốc Nổ quay sang lườm cô ta một cái, định bụng dùng súng lục của cậu quyết đấu với cô ta một phen thì đã thấy Liễu Nhu giây trước còn hùng hùng hổ hổ thì giây sau đã ôm đầu hét lên thảm thiết. Từ trong hai mắt cô ta chảy ra hai hàng nước mắt bằng máu, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tăng thêm chút gì đó vẻ yêu dị ghê người.
Khi Thuốc Nổ kịp định thần lại, nhận ra nguyên nhân của việc trên là do con bé Quỷ Nhỏ đang ngồi trước cậu trên lưng ngựa nhìn chằm chằm vào cô ta, thì Liễu Nhu đã rơi ra khỏi con đường mòn mà rớt thẳng xuống phía dưới vực.
Lưng Thuốc Nổ bây giờ cũng không khỏi đánh cái lạnh toát. Vốn lúc đầu gặp con bé khi chạm phải ánh mắt nó, cậu cũng chỉ cảm thấy hơi nhức nhức đầu thôi chứ chẳng có triệu chứng gì là đáng nghiêm trọng. Vậy mà Liễu Nhu thậm chí còn không chịu nổi quá ba giây.
Thuốc Nổ quay lại ống kinh tiềm vọng đã thấy tình hình nguy cấp tới nơi, người khổng lồ khí đã chuẩn bị ném cả một mảng tường khổng lồ về phía cậu. Thuốc Nổ có thể tính được quỹ tích của đạn súng vốn là thứ rất nhẹ chứ đừng nói chi cả một mảng tường to như thế.
Nếu đúng theo cậu quan sát về cách ném của người khổng lồ nãy giờ thì chắc chắn cú ném này sẽ rơi trực diện vào khu vực cậu đang ngồi, không có cách gì trốn thoát cả. Thuốc Nổ mím môi, tâm tình không khẩn trương mà càng trở nên bình lặng.
Đoàng…
Phát bắn thứ ba đã ra khỏi nòng súng. Vị trí trái tim hiểm yếu nhất của con người ngay lập tức bị xuyên thủng.
Nhưng đó là trái tim của người khổng lồ chứ không phải là của thiếu niên họ Thạch. Thiếu niên này trông vẫn tươi tỉnh hồng hào, một cái rắm vấn đề cũng không có. Thuốc Nổ bắn xong phát này thì cũng biết mình xong rồi. Cậu tóm Quỷ Nhỏ, nhảy khỏi lưng ngựa, định bụng lao thẳng xuống vực sâu bên dưới.
Chỉ thấy từ phía xa, thiếu niên họ Thạch bỗng đứng khựng một cái. Lực tay chưa đạt tới độ cong lớn nhất thì mảng tường thành đã bị nhả ra. Từ phía Thuốc Nổ quan sát, người khổng lồ khí đang dần dần tiêu biến mất, trong khi thiếu niên họ Thạch cả thân hình cứng đơ rơi thẳng từ trên cao xuống, nếu không có ai đỡ thì chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Thuốc Nổ quan sát kỹ thiếu niên, trong lòng không khỏi nổi lên một đợt sóng trào.
Hình ảnh này quá quen thuộc với cậu.
Cậu đã từng được chứng kiến nó trên người của một vận động viên nhảy dù Olympic thông qua video trước đây.
Chính là nó, một trong năm tử đề lớn nhất của vật lý lý thuyết Liên Bang trong thời đại của cậu.
Độ Trễ!
Thứ hiện tượng quái dị khiến cho thời gian trôi qua một người bị chậm đi vô hạn, xóa bỏ tất cả các hiệu ứng của phản xạ thần kinh. Nếu một hành động đòi hỏi con người suy nghĩ tốn hết một giây mà thời gian thế giới xung quanh đã trôi qua tới hàng tiếng đồng hồ thì bộ não nào có thể xử lý cho kịp kia chứ?
Thuốc Nổ không kịp để ý số phận của người thanh niên họ Thạch như thế nào. Cậu thấy mảng tưởng khổng lồ đã che khuất ánh sáng mặt trời lao tới thì nhảy ngược lại lên ngựa, thúc con ngựa chạy đi. Nó chưa kịp đạt tới tốc độ phi nước đại thì một tiếng ầm lớn đã làm mặt đất dưới chân cậu rung chuyển. Một đám bụi mù bốc ra dữ dội kèm theo hàng loạt mảnh vụn đá nhỏ văng ra tứ tung. Một tảng đá khá lớn trong đó va thẳng vào đầu cậu khiến Thuốc Nổ hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Trước khi ngất đi, điều duy nhất cậu nghe được là tiếng hét kinh hoàng của Quỷ Nhỏ…
…
Lạnh!
Lạnh quá!
Đây là cảm giác của cái chết sao?
Đối với một kẻ đã sống ít nhất 265 năm như Thuốc Nổ thì cái chết là một cái gì đó kỳ bí tới đáng ngạc nhiên thay vì là thứ gây ra cảm giác sợ hãi.
“Không biết sau khi chết có thể tiếp tục hút cà phê thỏi được không?” – Thuốc Nổ mím mím môi.
Cảm giác ấm áp của hơi thở từ trong miệng đi ra khiến cho Thuốc Nổ bừng tỉnh, nhận ra mình vẫn còn sống. Cậu đang ở trong một căn phòng bài trí trang nhã, xung quanh là rất nhiều tranh vẽ và các áng văn thơ. Thuốc Nổ hơi rờ rờ lên trán, thấy vết thương đã được băng bó lại đàng hoàng cẩn thận.
Cậu khẽ thở dài một hơi, không hiểu vì sao đồng đội đã hi sinh không biết bao nhiêu mà kể, nhưng cái mạng này của cậu lại khó chết tới như vậy. Cậu vốn cũng không phải là mình đồng da sắt so với người bình thường.
Thuốc Nổ nhẹ đẩy cửa ra, ở bên ngoài tuyết đang rơi xuống từng mảng dày. Phía trước căn phòng là một cái sân lớn, bao quanh bằng những gian phòng khác làm thành hình chữ khẩu. Chính giữa sân là một nhành đào khẳng khiu đang chớm nở ra một vài nụ. Thuốc Nổ hơi ngẩn người.
Trần gia cậu ở vốn cũng chưng một cây hoa đào ở trong phòng khách mỗi dịp năm mới. Truyền thống này rất đặc biệt, gần như không có bất kỳ nhà nào khác trong Quận Centauri Montes làm điều này. Đến chính bản thân người Trần gia cũng không biết là cái truyền thống này xuất hiện từ bao giờ, ý nghĩa như thế nào.
Cậu nhớ mẹ của cậu thường treo những cái bao màu đỏ ở trên từng nhánh cây đào. Bà có nụ cười rất đẹp, luôn luôn cho cậu những lời khuyên yêu thương và chân thành. Bà tốt bụng và mạnh mẽ, thông minh và kiêu hãnh, là một đóa hoa hồng sặc sỡ và kiêu kỳ trong vai trò nữ chủ nhân của Trần gia ngày ấy.
Thuốc Nổ không cố tìm hiểu con người, nhưng trải qua bấy lâu, bà là người có nhân cách tốt đẹp nhất cậu từng biết.
Những gì đẹp thì thường chóng tàn.
Thuốc Nổ đẩy cái cửa ra sảnh trước, ở đó là một cái hiên khá lớn, mặt trước bày đầy bàn ghế. Trên một cái cột cậu đọc thấy tấm bảng đề “Hữu danh tửu quán”. Ngồi phía ngoài cùng là một ông cụ râu tóc bạc phơ đang nhìn ngắm trời tuyết ở bên ngoài. Trước mặt ông ta là một cái đàn cổ cầm đặc biệt, không có bảy dây mà có tới chin dây. Lão vuốt nhẹ chòm râu, hơi thở nhẹ và đều đặn giống như người ta đang ngủ. Thuốc Nổ kéo một cái ghế tới, giọng khẽ than thở:
“Tuyết rơi luôn có một điều gì đó đặc biệt. Không ai miêu tả lên thành tiếng nhưng cái cảm giác buồn mang mác vẫn bao phủ trong không gian.”
Lão già quay lại nhìn cậu, đôi mắt hơi có chút vô thần:
“Cậu nói xem tại sao lại như vậy?”
“Chuyện thế gian luôn luôn đầy những mâu thuẫn và tương hợp đan xen. Có ánh sáng thì mới có bóng tối, có hạnh phúc thì mới thấy khổ đau, có ấm áp thì mới có lạnh lẽo. Chính bởi ngồi bên một ngọn lửa ấm áp trong ngày tuyết rơi, con người mới cảm thấy tuyết buồn và hiu hắt. Nếu từ nhỏ đã sinh ra trong một thế giới của tuyết, chỉ e người ta sẽ chẳng có cái cảm giác chi.”
Lão già khẽ gật đầu đáp:
“Tuyết giống như nhân sinh vậy. Trên đời có vô số giọt nước nhỏ, có duyên thì ắt sẽ hợp lại mà thành bông tuyết, hết duyên thì tuyết rơi xuống trần thế, tan rã muôn đường. Có tan ắt có hợp, có hợp rồi ắt có tan, nhân quả tuần hoàn, không có gì là vĩnh cửu.”
Thuốc Nổ hít một hơi sâu, luồng không khí lạnh lẽo tràn vào trong phổi, cậu lại cất tiếng:
“Hữu danh tửu quán, nên hiểu như thế nào?”
“Quán vốn vô danh, nhờ có con người biết đến nên mới hữu danh là vậy. Nếu ngay cả con người cũng không biết đến thì vô danh hay hữu danh có ý nghĩa chi? Trên đời có vô vàn cái tên, có tên hay, có tên lại dở, song chẳng có tên đúng hay tên sai. Tên không quan trọng, quan trọng là lòng người.”
Thuốc Nổ thở dài:
“Thật đáng tiếc, ước gì ta có thể uống được rượu của lão thì tốt biết mấy.”
Lão già mỉm cười, bước ra phía sau quầy tiếp khách. Từ đó lão lôi ra một cái bình rượu đã cũ mèm, bụi và mạng nhện bám đầy ở trên hũ. Người bàng quan thậm chí sẽ còn cho rằng lão đem nó ra là khinh thường khách uống rượu nơi đây. Lão phá cái hũ nút, rót đầy một bát lớn, đặt ra trước mặt Thuốc Nổ:
“Trên đời, thứ gì cũng có duyên, rượu cũng vậy, không phải sự vật nào cũng có thể dùng cái nhìn của thường nhân mà đánh giá được.”
Thuốc Nổ đặt bát lên ngửi, rượu hơi nồng, hương thơm thấm đẫm ruột gan. Nó có một cái mùi không lẫn vào đâu được, không thể đánh giá bằng các giác quan mà chỉ có thể gọi là mùi của hoài niệm. Thuốc Nổ nhấc bát lên uống cạn. Lần đầu tiên trong đời cậu uống rượu mà không bị ói ra. Lòng cậu đặc biệt thanh thản, thứ trong miệng nhấm nháp không phải là cồn mà đó là nhân sinh con người.
Lão già tươi cười nhìn cậu thưởng thức, tay không khỏi vô thức lướt trên dây đàn.
Thuốc Nổ lại rót ra một bát nữa, tiếp tục nhâm nhi thưởng thức. Ca khúc của lão già đánh chậm rãi, nhịp điệu vang vọng như một tiếng lòng thở dài. Thuốc Nổ nhìn tay lão đánh, không khỏi ngạc nhiên rằng trong số chin dây của chiếc cổ cầm thì chỉ có bảy dây là đánh ra âm thanh bình thường còn hai dây trong số đó không gảy ra bất cứ âm điệu gì.
Cậu cũng không vì thế mà ngắt nhịp lão, tiếp tục tập trung lắng nghe. Hơi thở của gió nhẹ thêm vào đó từng câu ca từ. Lời bài hát là về một đứa trẻ cô đơn lạc lõng trong thế gian này. Nó không có cha mẹ, không có tuổi thơ, không có quá khứ, không có tương lai, không biết nơi nào mình nên dừng lại. Cậu nhắm mắt lại dưỡng thần, khi ca khúc đã trôi qua rất lâu mà dư âm của nó vẫn còn văng vẳng trong tai của cậu.
Cậu chợt nhìn lão già một cái, định mở miệng thì lão đã chặn trước:
“Rượu tên Tưởng Túy, nhạc tên Tưởng Khúc. Chẳng vì lý do gì cả, chỉ vì chúng hợp với đạo của thế giới này.”
“Cũng vì thế mà đàn của lão có chin dây?”
“Cuộc đời vốn đâu phải làm điều chi cũng được như ý. Nếu đánh đàn đều là vẹn toàn như ý thì sao mà ca khúc chuyển tải được câu chuyện của cuộc đời?”
Thuốc Nổ cười lên một tiếng ha hả như tìm được tri âm, lão già cũng không nhịn được mà cất lên tiếng cười. Cây cối bên ngoài rung lên những tiếng xào xạc. Chim chóc cứ bay.
Từ bên trong nhà một con bé đang đi cà nhắc ra miệng lên tiếng:
“Cháu cứ thấy lạ sao không thấy cả râu bạc gia gia và ông lớn đi đâu, hóa ra là trốn phía ngoài này đánh đàn uống rượu.”
“Ông lớn thì khỏi, dù sao đó là trong quân doanh, ở đây cứ gọi ta là Trần thúc cũng được.” – Thuốc Nổ mỉm cười.
Lão già tiếp lời:
“Lúc cậu và Quỷ Nhi về tới đây thì hai người đều đã bị thương nặng lắm, cũng may là con ngựa có linh tính, thấy chủ bị thương nhưng cũng tự động trốn chạy, cuối cùng mới tới được nơi này.”
Thuốc Nổ chắp tay:
“Tại hạ cũng xin đa tạ ơn cứu mạng của lão. Xin hỏi một câu, đây là nơi nào?”
Lão già vuốt chòm râu lên tiếng:
“Đây là dãy núi Hoàng Liên, là xứ cao tận cùng phía Tây Bắc của nước Đại Việt. Nơi cậu đang đứng chính là chân của Thần Sơn.”
Thuốc Nổ nhìn ra con đường dốc dẫn thẳng ra phía trên cao bên ngoài, lòng không khỏi ngẩn ra kinh ngạc, hóa ra đi một vòng lớn, cuối cùng lại tới được nơi cậu dự định tới ban đầu. Cậu hỏi thăm lão già số hành lý của cậu rồi tới lục tìm cái lệnh bài màu xanh lục của lão đồ Viễn trước đây. May mà cái lệnh bài này vẫn còn nằm ở đó, cậu cũng không nhiệt tình mà đi biếu không nó cho Lê Đình Ngạn. Cậu đưa nó ra trước, hỏi thăm lão già:
“Tại hạ được biết vật này có liên quan tới đỉnh Thần Sơn. Liệu lão có biết được điều chi?”
Lão già cầm cái lệnh bài giơ ra trước ánh sáng, tay hơi run run, giọng điệu ngược lại vẫn bình thường, không nhìn ra được tình cảm:
“Đỉnh Thần Sơn có ba vị chưởng môn, mỗi người đại diện cho một đường lối võ công riêng. Đại chưởng môn là người theo đường tu luyện nội công làm gốc. Có nội công cao cường là có thể khắc địch chế thắng, tung hoành thiên hạ. Võ công của chi lưu này ổn trọng như núi, trầm mãnh nặng nề, cảm giác phải chống chọi với cả thiên hạ tự nhiên, không thể ngăn cản.
Trong ngũ hành, nó đại diện cho hệ thổ, lệnh bài có màu nâu của đất. Cả đời đại môn chủ chỉ thu có hai người đồ đệ, nên chỉ có hai cái lệnh bài in chữ nhất và nhị.”
Thuốc Nổ đã hơi hơi hiểu ra vấn đề nhưng vẫn để lão già tiếp tục. Lão nói:
“Nhị chưởng môn là người theo đường tu luyện nội công làm phụ ngoại công làm chính. Võ công của chi lưu này hiểu rõ bản chất cơ thể của con người, nhìn vào chiêu số của đối phương mà có biện pháp ứng đối thích hợp như hành vân lưu thủy.
Đấu võ với họ cảm giác như đánh vào bọc nước, lực đạo mạnh cũng không có cái mà phát huy, hơi sức lớn cũng không có chỗ mà xuất tiết. Trong ngũ hành, nó đại diện cho hệ thủy, lệnh bài có màu xanh dương của nước. Cả đời nhị môn chủ thu cả thảy bảy người môn đệ, lệnh bài kéo dài tới chữ thất mới hết.”
Lão ngừng một lát, như tiếp tục độc thoại mà lên tiếng:
“Tam chưởng môn là kẻ có thiên phú cao nhất trong ba huynh đệ, tu luyện kiếm thuật đã tới mức thông thần. Chiêu thức đánh ra không cần dùng nội công mà vẫn thủ thắng. Sau này, cả cỏ cây hoa lá, đều có thể được sử dụng làm kiếm. Lúc đầu vốn là theo hệ kim, sau này lại đổi sang hệ mộc, bởi vậy lệnh bài có màu lục nhạt, hơi ngả sang màu vàng. Cả đời tam môn chủ cũng chỉ thu ba người quan môn đệ tử, lệnh bài kéo dài tới chữ tam.”
Thuốc Nổ nghe lão kể chi tiết vậy thì thầm nghĩ lão này e rằng có liên hệ gì đó với Thần Sơn đỉnh đây, cậu vội lên tiếng:
“Tại hạ được chủ nhân của cái lệnh bài này ủy thác, tới đây nghe ngóng sự thật về thế giới này. Nếu lão có lòng thì xin giúp chút sức lực. Tại hạ cảm kích bất tận.”
Lão già nhìn con bé Quỷ Nhi một cái, miệng từ tốn đáp:
“Cậu có duyên với Quỷ Nhi thì cũng chính là có duyên với ta. Có điều việc này hết sức trọng đại, vốn không phải là chút đùa chơi, ta cũng chỉ có thể tận lực, không đảm bảo cậu có thể thành công mà trở về.”
“Được thế thì tại hạ đã cảm kích lắm” – Thuốc Nổ nói.
Đoạn, lão già chống cây gậy, từ tốn đi lên phía dốc núi. Thuốc Nổ quay đầu lại nhìn từ phía xa mới phát hiện hóa ra cái Hữu Danh Tửu Quán này nằm ở trên một cái vách núi thoai thoải. Một phần gian nhà phía sau là dùng cột chống ở trên vách núi mà xây nên, trông có cảm giác cheo leo, nguy hiểm. Cậu lẳng lặng đi theo lão già, chẳng nói năng gì. Con bé Quỷ Nhi thì đang chạy lòng vòng xung quanh mà nghịch tuyết.
Đường lên núi càng cao thì càng dốc đứng. Tuyết rơi nặng hạt tới nỗi người đi phóng tầm mắt ra trước năm sáu mét chỉ còn thấy cảnh vật mờ mờ. Thỉnh thoảng lại có vài người tiều phu trên núi đi ngược đường với lão già. Họ chỉ giao tiếp với nhau bằng ánh mắt và đám tiều phu gật đầu chào lão già một cái.
Con bé Quỷ Nhi chơi chán mỏi chân rồi thì đòi cậu cõng lên núi. Thuốc Nổ lúc này ăn mặc không tới nỗi thoáng mát nhưng cũng là tương đối mỏng manh so với những người sống ở miền tuyết. Cũng may sức khỏe cậu rất tốt nên hoàn toàn không có vấn đề gì khi di chuyển trong điều kiện như thế này.
Được một lúc lâu, một cái sơn môn cổ kinh đã hiện ra trước mắt cậu. Phía mặt trước là hai bức tượng đá cao khoảng tám mét đang đứng trông giữ sơn môn, sống lưng thẳng tắp, mặt hướng lên trời. Cả hai đều ôm kiếm, đứng chống nạnh, thân hình hơi xếch về phía trước bốn mươi lăm độ chứ không phải dàn ngang. Cũng không biết vì lý do gì mà tuyết rơi rất dày nhưng thân hình của hai bức tượng vẫn có thể được trông thấy rõ ràng.
Thuốc Nổ đứng ngắm hai bức tượng một lúc lâu, cảm thấy uy nghiêm khó tả, chân khẽ bước vào Thần Sơn.