[Phát hiện nhiệm vụ mới]
[Tên nhiệm vụ: Đấu súng ở trại tân binh. Được giao bởi: Trịnh Thế Hoàng. Phân loại nhiệm vụ: Nhiệm vụ đơn cấp C, đã xác nhận. Hệ số độ khó:...]
“Không phải lúc này. Bỏ qua, bỏ qua giùm tao cái đi Madaughter” – Thuốc Nổ làu bàu.
Cái thứ người Cộng Hòa dùng để thay thế Peaky này học gì không học lại học đúng phong cách nói chuyện vào thời điểm vô duyên nhất của Peaky. Quả nhiên, Kiều Tử Hạ nhìn cậu với ánh mắt của kẻ lập dị nhất trên đời:
“Này…Anh đang nói chuyện với cái bụng của mình đấy à?”
Đoàng!
Tiếng súng nổ vang lên.
Kiều Tử Hạ hoàn toàn không thể quan sát nổi Thuốc Nổ đã bắn như thế nào. Trong góc nhìn của cô, Thuốc Nổ chỉ làm xiếc khẩu súng trên tay trong vòng nửa giây đồng hồ. Hình như cậu đã tinh chỉnh gì đó trên khẩu súng nhưng tốc độ quá nhanh khiến cho cô không nắm rõ được chút nào. Sau đó, cậu tới ống nhắm cũng chẳng sử dụng đã khai hỏa.
“Hình như súng của cậu bị cướp cò, có cần bắn lại…”
Lời nói tới đây đã nghẹt lại trong cổ họng của Kiều Tử Hạ khi phần mềm hỗ trợ ảo lên tiếng:
[191,5 điểm!]
[Phát bắn của bạn đã nằm trong kỷ lục 30 phát bắn điểm cao nhất lịch sử ghi lại trong hệ thống ảo của toàn bộ Hỏa Tinh. Vui lòng nhập thông tin cá nhân để xác nhận kỷ lục của mình]
Thuốc Nổ hơi mỉm cười. Xem ra cậu vẫn chưa bị lụt nghề là bao.
Hệ thống ảo dù sao cũng chỉ là hệ thống ảo, không thể tái hiện chính xác hoàn cảnh thực tế 100% được. Bởi vậy những tay thiện xạ đích thực trong Quân Đội Giải Phóng Hỏa Tinh vô cùng hiếm khi sử dụng cái hệ thống ảo này. Nhờ vậy, chỉ bằng một phát bắn chẳng khó khăn gì mấy như thế, Thuốc Nổ đã có thể lọt được vào top 30.
Cả đám người đứng quan sát bây giờ đã chết lặng tới mức không thể tin nổi vào mắt mình nữa.
Đây… Đây là kỷ lục của toàn bộ Hỏa Tinh đấy.
Quân Đội Thuộc Địa Tinh sao Hỏa lớn tới mức như thế nào? Đã trải qua bao nhiêu người lính phục vụ? Đặc biệt là trong thời đại đầu của kỷ nguyên Thuộc Địa Tinh họ liên tiếp có những xung đột nhỏ lẻ với người Europa về quyền sở hữu các thiên thể nhỏ có vị trí chiến lược trong vành đai tiểu hành tinh giữa sao Hỏa và sao Mộc, bao gồm Ceres, Pallas và Vesta.
Bởi vậy, họ chẳng hề thiếu binh lính tài ba. Lọt vào top 100 đã là thành tích vô cùng xuất chúng chứ đừng nói lọt vào top 30 lại trông còn trẻ măng và chẳng có danh tiếng gì giống như Thuốc Nổ bây giờ.
Trong tất cả mọi người, chỉ có tay Thượng Sĩ biết rõ được chút ngọn ngành đang vừa lau mồ hôi vừa chống ngón tay cái khen thầm khiến Trịnh Thế Hoàng bên cạnh hắn nhìn với ánh mắt đầy thắc mắc.
“Anh đã làm bằng cách nào thế?”
Thuốc Nổ cười cười:
“Thực ra cũng chẳng có gì. Điều này rồi mọi người cũng sẽ sớm biết thôi. AR – 309 sở dĩ không nổi tiếng vì chưa có ai chế tạo ra được loại đạn phù hợp nhất với thiết kế của khẩu súng này mà toàn dùng đạn tiêu chuẩn phổ thông. Kỹ thuật viên sáng tạo ra khẩu súng này lại ưu tiên độ ổn định của đường đạn hơn tốc độ. Bởi thế nó mới trở thành một khẩu súng gân gà, chỉ dùng để bắn chỉ thiên.”
“Vậy bí quyết của anh là gì?”
Câu hỏi này nói ra trực tiếp tới nỗi, Thuốc Nổ cũng chẳng biết nên gọi Kiều Tử Hạ là thẳng thắn hay là ngây thơ nữa đây. Cậu lắc đầu:
“Cô thử bắn bằng thứ mang mã FLB-9296 mà xem. Nhớ tháo bộ giá đỡ ống ngắm ra khỏi thân súng, nếu không cô không thể lắp vừa nó vào được đâu.”
“FLB-9296? Không phải tất cả các loại đạn đều bắt đầu bằng mã BUL hay sao”
“Ai nói cô lúc nãy tôi bắn bằng đạn?”
Kiều Tử Hạ nghe tới đây liền ngớ người, sử dụng kính phóng to cận cảnh của trường tập bắn ảo để nhìn vào trong bia. Ở đó đang găm một cái ống nhỏ xíu có hình trụ tròn với cánh quạt xoay vòng ở phía đằng đuôi hết sức ngộ nghĩnh.
“Anh…Anh ăn gian?”
“Không phải tôi ăn gian. Mà người ta vẫn chưa sản xuất loại đạn đặc chế cho AR-309 hàng loạt mà thôi. Thứ cô đang thấy chính là nguyên mẫu ý tưởng cho loại đạn đó. Nó là một con bọ thời tiết, được sử dụng bởi các nhà nghiên cứu ở địa cực Hỏa Tinh, trong điều kiện những cơn gió địa cực thổi với tốc độ 400 km/h, khi mà vệ tinh vẫn chưa phổ biến…”
“Nó vô cùng đắt đỏ, hiệu suất lại kém nên người ta chỉ sản xuất vài cái dùng trong vòng một năm (*) rồi xếp xó. Tuy nhiên, bởi đây là một ý tưởng nghiên cứu độc lập, nên không có bất kỳ ai trong bộ máy quân đội của chúng ta nhận ra rằng, nó có thể phát triển thành một loại đạn có hiệu quả kinh tế hơn, phù hợp với thiết kế của AR-309 với khả năng…”
“Kháng gió!”
Chỉ hai chữ thôi nhưng đã làm cho Kiều Tử Hạ đứng sững người hoàn toàn.
Gió chính là kẻ thù khủng bố nhất của tất cả các loại xạ thủ. Hiệu ứng gió thổi có thể đẩy lệch đường đi của viên đạn từ chính xác trở thành xa mục tiêu tới hàng dặm đường. Hơn nữa, nó hoàn toàn không thể kiểm soát được. Chẳng ai biết khi nào gió sẽ xuất hiện, lại càng không thể biết được hoàn toàn giữa mình với mục tiêu gió đang vận động theo chiều hướng nào.
— QUẢNG CÁO —
Một viên đạn có thể kháng được gió sẽ kinh khủng tới mức độ nào?
Kiều Tử Hạ vẩn vơ với ý nghĩ này tới mức cô không phát hiện ra đầy rẫy những mâu thuẫn trong lời nói của Thuốc Nổ. Như làm sao một binh nhì như cậu có thể biết được điều này? Hay làm sao một thứ vốn không được thiết kế như băng đạn lại có thể “vô tình” lắp vừa vặn và bắn được bằng nòng súng.
Tất nhiên, nếu Kiều Tử Hạ thử lại ngay tại chỗ, chắc chắn cô sẽ bắn được giống y như Thuốc Nổ đã bắn khi nãy. Song, sau này khi không có Thuốc Nổ ở đó nữa, chuyện sẽ chẳng dễ dàng như thế. Lời nói của cậu không phải tất cả đều là dối trá, nhưng cũng khó để gọi là toàn bộ sự thật được.
“Dù cho có bỏ qua được lực đẩy của gió đi chăng nữa, chẳng lẽ anh có thể bắn trúng từ khoảng cách đó mà thậm chí không cần nhắm hay sao?”
Khác với những vấn đề mang tính kỹ thuật kia, thứ mà Kiều Tử Hạ quan tâm lại là kỹ năng của người lính hơn. Thuốc Nổ mỉm cười nhưng không trả lời câu hỏi, chỉ quay sang nhìn Trịnh Thế Hoàng chờ công bố kết quả. Trịnh Thế Hoàng lúc này cũng đã nhịn xuống được cơn thèm khát mở băng ghi hình ra xem lại tại chỗ mà nói lớn:
“Trận chiến lần này, đội tân binh dành chiến thắng. Không có ý kiến gì chứ?”
Bên phía đội tân binh ai nấy trong lòng đều háo hức và đắc ý ra mặt nhưng ngại có sĩ quan ở đây nên không ai dám ăn mừng. Khuôn mặt của bọn họ lúc này đều đang như đúc từ một khuôn ra. Hơi thở gấp gáp, gò má hơi đỏ, miệng đã nhếch lên tới mức không thể nhịn cười ra được nữa. Rõ ràng cả bọn đã nín sự phấn khích tới điên rồi.
Đám cựu binh thì chủ yếu là tâm trạng ngạc nhiên quan sát và đánh giá Thuốc Nổ chứ chẳng có ai phản đối gì. Tuy về lý mà nói, kết quả của hai bên là hòa, nhưng phát bắn của Thuốc Nổ quá khủng bố, vốn không thuộc về phạm trù Đại Đội 11T của bọn họ.
Mà thà tên kia bắn xong còn tỏ vẻ mừng rỡ ra trò đi, họ còn có thể cho rằng là hắn chó ngáp phải ruồi. Đằng này hắn vẫn bình chân như vại, xem như đấy chỉ là thành tích bình thường như người ta hằng ngày phải ăn cơm. Cảm giác của bọn họ về hắn lúc này chỉ có bốn chữ sâu không lường được. Chẳng ai muốn vì tí tranh chấp hơn thua đi đắc tội với con quái vật này cả.
Trịnh Thế Hoàng thấy vậy thì tuyên bố:
“Vậy để đội thắng được quyết định…”
“Khoan đã, báo cáo chỉ huy, tôi không đồng ý với quyết định này!”
Cả đám đều ngớ người quay đầu lại. Càng ngạc nhiên hơn khi kẻ nói câu này lại không tới từ đội cựu binh mà tới từ đội tân binh. Trần Hà Đông liền lớn tiếng:
“Pha Dí, cậu làm gì vậy? Lúc nãy cậu bắn như thế còn chưa đủ mất mặt hay sao?”
Pha Dí cắn răng, làm bộ như không nghe thấy lời Trần Hà Đông nói mà tiếp tục mở miệng:
“Rõ ràng phát bắn vừa rồi của hắn ta là bị cướp cò, chỉ ăn may mà thôi. Tôi không phục, nếu bảo hắn ta bắn lại chắc chắn sẽ không bắn được.”
Ở trong đội tân binh lúc này đã có người không nhịn được mà mỉa mai:
“Không phải là mày ghen tị đấy chứ? Mà cũng phải thôi, trong 6 người người ta là người bắn điểm cao nhất còn mày bắn điểm thấp nhất còn gì?”
Lập tức liền có tiếng xôn xao, chủ yếu là những âm thanh đồng tình.
“Trật tự!” – Trịnh Thế Hoàng hô lớn không hài lòng. Rõ ràng kỷ luật của đám tân binh chưa thể bằng đám cựu binh ở chỗ này được.
“Cậu muốn đề xuất điều gì?”
“Tôi muốn thử sức với hắn ta một lần nữa. Nếu tôi may mắn thắng được, hi vọng hắn có thể chính miệng thừa nhận trước tất cả mọi người vừa rồi chỉ là hú họa mà thôi, không phải là thực lực chân chính.”
Kiều Tử Hạ đứng một bên Thuốc Nổ đã nhíu mày. Vì vị trí người bắn quay lưng lại với đám đông nên rất khó để họ quan sát được Thuốc Nổ đã bắn như thế nào. Bản thân cô là người đứng ở cạnh bên cậu lúc đó mà cũng tưởng cậu bị cướp cò. Song, chỉ riêng việc cậu ta dám bắn một thứ không phải đạn đã chứng tỏ đây không phải là bắn bừa mà có tính toán sẵn hết rồi.
Trịnh Thế Hoàng hỏi ngược lại, khuôn mặt chẳng biết là đang giận dữ hay đang cảm thấy thú vị vì có trò vui để xem:
“Vậy nếu cậu thua thì sao?”
“Tôi sẽ thực hiện gấp đôi bài tập của tôi ngày hôm nay.” – Pha Dí cắn răng
Trịnh Thế Hoàng gật đầu ra hiệu đồng ý. Thuốc Nổ thì chỉ cảm thấy đây là trò trẻ con phiền toái:
“Tôi không hiểu tại sao anh vẫn cứ xem tôi như một kẻ dễ bị bắt nạt như thế? Hay anh nghĩ thời gian của tôi là không quý giá nên thích xài thế nào thì xài? Được rồi, anh muốn bắn như thế nào. KT – 9 nhé? 2 km?”
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
“3 km?”
Đoàng! Đoàng Đoàng!
“4 km?”
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
— QUẢNG CÁO —
Quá trình bắn của Thuốc Nổ vô cùng quái dị. Cậu vừa nói chuyện với Pha Dí vừa thực hiện một chuỗi các động tác thuần thục, nạp đạn, nâng súng, quay đầu lại nhắm mục tiêu trong hai giây, kéo cò, rồi lại quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với Pha Dí.
Tất cả chín phát bắn đều trúng vào hồng tâm, những con số điểm nhảy ra liên tục. Khác với những bài tập luyện bắn thông thường của binh lính, đây mới chính là phong cách tấn công dồn dập đối phương ở trên chiến trường đích thực. Ở trên chiến trường làm gì có thời gian mà từ tốn thong thả làm giảm chậm nhịp thở, ngắm nghía mục tiêu cả phút đồng hồ rồi mới bắn kia chứ.
Pha Dí đã hoàn toàn chết lặng.
Nếu bảo hắn bắn điểm cao thì hắn tin mình nỗ lực còn có thể làm được. Chứ nếu bảo hắn bắn dưới áp lực thời gian như thế thì hắn hoàn toàn chịu chết. Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa lính trong thời chiến và lính trong thời bình – một cái rãnh trời không thể vượt qua được.
Pha Dí biết có tiếp tục dây dưa kéo dài thì cũng vô ích, chỉ càng bẽ mặt thêm mà thôi:
“Được rồi, hôm nay tôi sẽ thực hiện bài tập cùng với đội cựu binh, và sẽ tập gấp đôi bọn họ.”
Thuốc Nổ cười cười:
“Ai bảo chỉ có đội cựu binh. Hôm nay kết quả chính thức của hai đội là hòa. Bởi thế, cả hai đội đều sẽ phải thực hiện bài tập này cùng với nhau. Hơn nữa, với tư cách là người có điểm bắn cao nhất, tôi sẽ được quyền chỉ định bài tập. Chỉ huy nghĩ sao?”
Thuốc Nổ nhìn Trịnh Thế Hoàng khiến cho chân mày của anh ta cau chặt lại.
Chẳng đợi Trịnh Thế Hoàng lên tiếng, tay Thượng Sĩ đứng bên cạnh đã liên tục gật gù:
“Đúng, nên làm như vậy, nên làm như vậy.”
Trịnh Thế Hoàng nhìn thấy nguyên một bộ mặt hận không được nhào tới liếm giày cho tên tân binh Gavrilo kia của tay Thượng Sĩ, lòng nghi ngờ lại càng lớn. Tay Thượng Sĩ này đi theo anh ta cũng được không ít thời gian. Tính thực dụng của hắn anh cũng hiểu khá rõ. Nếu theo biểu hiện của hắn hiện giờ, anh thậm chí còn tưởng sĩ quan chỉ huy cái Đại Đội này đã trở thành Gavrilo chứ không còn là Trịnh Thế Hoàng nữa.
“Vậy cứ theo ý kiến của cậu đi” – Trịnh Thế Hoàng thăm dò.
“Tôi muốn mọi người lấy căn cứ của chúng ta làm trung tâm, chạy bộ theo một vòng tròn với bán kính 4 km!”
Mọi người đều nhìn về phía Pha Dí với vẻ đáng thương. Họ đều xem ra là Thuốc Nổ muốn trả thù cái tên Pha Dí này nên mới cho một bài tập ác độc như thế. Chỉ thấy Pha Dí đang cắn răng gật đầu, lòng liên tục thầm nhủ:
“Hai vòng thì hai vòng, chẳng có vấn đề gì cả.”
Thuốc Nổ lợi dụng lúc Trịnh Thế Hoàng không chú ý, dặn dò tay Thượng Sĩ cho cả những nhân viên hậu cần và một số thiết bị, ổ cững quan trọng nhất rời xa căn cứ 4km để đảm bảo an toàn, khiến cho tay Thượng Sĩ biết sắp có đại sự xảy ra.
Hai bên nhanh chóng tập trung thành đội, rời khỏi căn cứ để thực hiện bài tập. Tới lúc này Thuốc Nổ mới biết tại sao cả đám binh lính đều nhìn Pha Dí với ánh mắt tội nghiệp như vậy.
Cái căn cứ Kashgar này lại nằm ngay chính giữa sa mạc!
Ở trong tầm mắt của bọn họ, phía đằng xa có thể trông thấy những tòa nhà cao tầng bám toàn một màu vàng sẫm của bụi cát của thành phố Kashgar nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa. Cũng không ngạc nhiên khi chính quyền của họ cho phép quân đội nước ngoài đóng ở đây khi nó nằm ngay giữa vùng hoang mạc, lại là nơi sinh sống của các sắc dân thiểu số.
Tuy lính Hỏa Tinh vốn đã có sức chịu đựng khá tốt với điều kiện bão cát bởi đây chính là kiểu thời tiết đặc trưng bậc nhất của Hỏa Tinh, phải thực hiện bài tập tới 50 km trong điều kiện như thế này vẫn là địa ngục đối với bất kỳ một ai. Pha Dí đã nhanh chóng tụt xuống cuối đội hình để tiết kiệm hơi sức.
Thuốc Nổ từ trên gò cát đằng xa đã trông thấy tên Thượng Sĩ đúng theo lời mà chuyển hết tất cả các nhân viên khác rời khỏi căn cứ thì cũng yên tâm phần nào.
Khi họ chạy được khoảng một tiếng đồng hồ thì bầu trời dần dần tối sầm lại, giống như sắp có mưa lớn. Thuốc Nổ lẩm bẩm:
“Bắt đầu rồi!”
Những giọt mưa nhỏ giọt rơi xuống khiến cho binh lính đều vui mừng, cảm giác như bài tập này đến đúng lúc dễ chịu nhất, họ có thể tạm thời quên đi cái nóng cháy da cháy thịt ban ngày của vùng sa mạc.
Nhưng họ nhanh chóng cảm thấy có điều bất thường.
Ở bên trong thành phố Kashgar phía đằng xa hình như vọng lại tiếng la hét, thậm chí có một ít tiếng súng nổ có thể nghe được loáng thoáng. Cả đám binh lính đều dừng lại, nghe ngóng động tĩnh xảy ra. Thuốc Nổ thì đã đoán trước nên không ngạc nhiên lắm. E rằng lúc này đoàn ngoại giao mà đội lính này có nhiệm vụ hộ tống đã toi đời.
Nước mưa càng lúc càng yếu ớt, chưa rơi được xuống tới mặt đất đã bị nền nhiệt của sa mạc thổi cho bốc hơi. Những cơn mưa giông khô của sa mạc này sẽ chẳng có gì bất thường nếu như mây ở trên đỉnh đầu không càng lúc càng nhiều. Trịnh Thế Hoàng đột ngột la hét vào trong bộ đàm:
“Toàn đơn vị chú ý, tự trú ẩn tại chỗ, chúng ta đang bị tấn công toàn diện bởi vũ khí thời tiết.”
Câu này vừa dứt thì từ trên bầu trời, một trận sấm sét dày đặc nhanh chóng đổ xuống đầu căn cứ Kashgar. Trong cả khu vực hoang mạc như thế này, ngoài nó ra làm gì có cái cột thu lôi hút sét nào khác kia chứ. Từ đó vọng lại hàng loạt âm thanh rẹt rẹt rẹt chói tai như ai đó đang liên tục gảy những nốt vô nghĩa bằng cây guitar điện.
Cả đám bộ binh của Đại Đội 11T đều cúi đầu tới tận sát mặt cát, hai chân chụm lại, tránh cho mình rơi vào tư thế “chào đón” đám sét kia giáng trần. Cũng may cát là chất dẫn điện rất kém bởi thế nếu không bị giáng trúng trực diện, rất khó để họ có thể bỏ mạng tại đây.
Tất nhiên, điều đó sẽ chẳng còn đúng nếu họ còn ở lại trong căn cứ lúc này. Độ ẩm không khí thấp tới khủng khiếp của sa mạc đã nhanh chóng khiến cho toàn bộ căn cứ của người Hỏa Tinh bốc lên ngọn lửa cháy ngùn ngụt. Nhưng ngay từ trước, những tia sét đã đánh nó sạm đen tới mức không còn có thể nhận ra được hình dạng nữa.
Sau khi kết thúc trận sét đánh khủng bố là một cơn mưa acid đổ xuống đầu căn cứ. Nồng độ của nó rất đậm đặc, rõ ràng không phải là một trận mưa acid do tự nhiên mà hoàn toàn dưới bàn tay khống chế của con người mà ra. Toàn bộ những gì còn lại của nó bị ăn mòn dần dần cho tới lúc chẳng còn bất cứ một thứ gì sót lại cả. Trên bầu trời sa mạc lúc này mây đen mới tản đi mất.
— QUẢNG CÁO —
Những binh lính còn sống sót lúc này mới hai mặt nhìn nhau, có cảm giác vừa dạo một vòng chung quanh quỷ môn quan rồi trở về. Thuốc Nổ nghe một hai tiếng la lớn ở gần cậu, tới gần thì mới thấy vài cái xác của lính ở trong Đại Đội đã bị sét lúc nãy đánh thành một bãi bầy nhầy đen đúa, chẳng còn nhận ra được đó là xác con người nữa.
Vài người xung quanh đang vừa bàn luận, vừa không khỏi thầm cảm ơn may mắn Thuốc Nổ đã chọn bài tập này. Nếu còn ở trong căn cứ, e rằng lúc này đã chẳng còn bất kỳ ai sống sót.
Tới lúc khẩn cấp lâm đầu này thì còn ai có tâm trạng luyện tập cái gì nữa. Trịnh Thế Hoàng nhanh chóng tập hợp cả đội hình lại thành hàng ngũ. Một đám lính ai nấy quần áo mặt mũi đều dính đầy bụi cát, lại thêm vài tên lính hậu cần cùng với đống đồ đạc lỉnh kỉnh được xếp xó qua một bên kia trông vô cùng hoạt kê. Vậy nhưng họ đều căng thẳng tới mức chẳng ai có thể cười được cả.
Trong đầu ai nấy đều chỉ có chung một suy nghĩ duy nhất.
Chiến tranh!
Trừ phi điều này được thực hiện bởi một tổ chức khủng bố nào đó tình cờ lấy được hệ thống điều khiển vũ khí mang tầm cỡ quốc gia, nếu không đây chỉ có thể là một hành động tuyên chiến chính thức.
Trịnh Thế Hoàng liên tục đi qua đi lại ở trên nền cát, đeo sát tai nghe, cố gắng liên lạc với bộ chỉ huy để nắm rõ tình huống. Sau một phút đồng hồ thì cuối cùng cũng đã bắt được sóng, anh ta bắt đầu trao đổi nhanh tình hình.
Được một lúc thì dường như điện đàm kết thúc, Trịnh Thế Hoàng đi tới thẳng cuối hàng ba, nắm áo Thuốc Nổ lôi thẳng lên phía trên. Đoạn anh ta làm động tác quăng tay thật mạnh để đẩy Thuốc Nổ ra nền cát nhưng cậu vẫn vững chân như vại.
“Mày là ai?”
“Chỉ huy, ngài ngớ ngẩn rồi sao? Tôi là binh nhì Gavrilo, chính ngài đã đón tôi ra từ khoang máy bay vận tải kia mà?”
“Mày không phải là hắn. Tao vừa nói chuyện trực tiếp với bộ tham mưu và tình báo. Họ cho biết rằng có đại sự vừa xảy ra. Một quân nhân thuộc biên chế Đại Đội của tao tên là Gavrilo đã ám sát Hoàng Đế của quốc gia này ở Lhasa. Làm sao mày vừa có thể ở đây lại vừa có thể ở Lhasa làm việc đó kia chứ.”
“Chỉ huy, ngài đoán thử xem?”
“Mày giỡn mặt với tao đấy à? Andrew?”
Tay Thượng Sĩ với bộ mặt tái mét bước lên, thì thầm thứ gì đó vào tai của Trịnh Thế Hoàng. Tới lúc này thì mọi chuyện không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Hắn cũng chẳng rõ đâu là đúng hay sai, đâu là thông tin đáng tin hay không đáng tin nữa
Trịnh Thế Hoàng nghe xong thì vẻ mặt đã kinh ngạc tới mức bắt đầu lắp bắp:
“Mày…cậu…Ngài…”
Anh ta chẳng biết nên dùng xưng hô như thế nào với Thuốc Nổ.
Thuốc Nổ cười cười:
“Chỉ huy, đừng quên chính tôi đã cứu mạng ngài và lính của ngài, chúng ta cũng không có nhiều thời gian để lãng phí đâu. Tôi yêu cầu ngài thực hiện theo điều lệnh 696 của Quân Đội Giải…Quân Đội Thuộc Địa Tinh sao Hỏa ngay bây giờ.”
Trịnh Thế Hoàng còn đang ngần ngừ, không nhớ điều lệnh 696 là điều lệnh nào, tên Thượng Sĩ bên cạnh đã nhắc nhở:
“Chỉ huy, đó là điều lệnh phối hợp điều tra nguyên nhân gây ra xung đột vũ trang để cùng hợp đồng tác chiến với bộ máy tuyên truyền của chúng ta.”
Trịnh Thế Hoàng nhìn thẳng vào mắt Thuốc Nổ năm giây rồi gật đầu. Cậu vội vàng tiến tới lục lọi đám ổ đĩa dữ liệu của căn cứ Kashgar, cuối cùng cũng tìm ra được bản sao bắt buộc dữ liệu của thiết bị giám sát con tàu vận tải mà họ đã từng ngồi. Thuốc Nổ hành động quá nhanh chóng, khi tua qua đoạn cậu đột ngột xuất hiện ở trong khoang chứa, Thuốc Nổ đã tiện tay xóa luôn phần dữ liệu này.
Đồng hồ nơi góc của màn hình tiếp tục bị tua ngược, thể hiện lại đầy đủ những gì đã từng xảy ra lúc trước đó trên con tàu vận tải từ khi nó rời khỏi Hỏa Tinh cho tới khi nó đáp xuống Kashgar ở Hỏa Tinh.
“Ở đây!”
Thuốc Nổ dừng lại.
Trên màn hình lúc này chính là thời điểm con tàu vượt qua cứ điểm kiểm soát biên giới không gian của người Mẫu Tinh. Ảnh giám sát cho thấy có một kẻ từ phía bên trong chốt kiếm soát đã thản nhiên đi ra ngoài, giết chết phi công lái máy bay vận tải của Hỏa Tinh, sau đó chiếm lấy chỗ của hắn.
Tên phi công giả mạo nhanh chóng bấm nút, từ trong càng đáp phụ của tàu vận tải chui ra một hành khách bí mật ngay từ đầu đã không ngồi cùng chỗ với những người khác, chính là Gavrilo. Hắn thản nhiên như chốn không người, đi qua chốt an ninh, tiến vào bên trong trạm kiểm soát của Mẫu Tinh.
Đám tân binh lúc bấy giờ mới nhận ra ngay từ đầu họ đã thiếu mất một người trong đội, còn tay phi công phụ trách bọn họ đã chết từ lúc nào bọn họ còn không biết. Thuốc Nổ tua thật chậm vào đoạn tên phi công giả mạo quay đầu lại. Dưới cái mũ lưỡi trai sụp xuống của hắn, Thuốc Nổ bàng hoàng chứng kiến một khuôn mặt quen thuộc trong tiềm thức:
“Là em sao?...”
“Thao Láo?”
(*) Một năm sao Hỏa có 687 ngày. Một ngày sao Hỏa dài xấp xỉ bằng ngày Trái Đất.