Ánh sét chói loà rọi qua khung cửa sổ.
Một người thanh niên trẻ đang nằm dài trên giường đột ngột giật bắn mình tỉnh giấc.
Cậu ta lăn qua lăn lại rồi vươn vai dài một cái như tiếc rẻ cơn mơ bị cắt ngang.
Nhìn quanh một lượt, cậu ta đang ở trong một căn phòng nhỏ. Một chiếc bàn kê ở phía góc Đông Bắc phòng. Ngay bên cạnh nó là tấm bảng ghi chi chít những chữ là số. Ở bên tường bên cạnh là một tủ sách khá khá, lướt qua một lượt cũng nhiều thể loại, đa số là các sách lý thuyết khoa học. Góc tường đối diện còn lại ở phía Tây Nam kê chiếc giường tầng mà cậu đang nằm.
Tầng trên của chiếc giường truyền ra tiếng ngáy ngắt quãng.
Người thanh niên ngồi thẫn thờ một lát, nhìn có vẻ đăm chiêu.
Đã mấy đêm liền cậu ta mơ về một giấc mơ kỳ lạ. Cậu ngồi dậy sắp xếp lại những hình ảnh chạy vọt qua trong đầu mình. Một ngôi miếu hoang trong cơn mưa tầm tã. Một người đàn bà và một đứa bé rất nhỏ. Một lão già lùn tịt đánh bại năm người. Một bóng ma lướt qua lướt lại nhanh như điện chớp…
Người thanh niên nhẹ nhàng đứng dậy mở cửa bước ra ngoài. Phía bên kia là một căn phòng khách cũ kỹ với một bộ salon hơi xỉn màu đối diện với một chiếc TV LCD đời cũ. Cậu ngồi xuống, đút tay vào trong túi bên phải lấy một cái kính đeo lên, hơi vung tay về phía trước vài động tác rồi khẽ hô
“Máy tính lập thể”
Một ánh sáng màu xanh lá cây nhạt hiện ra. Người thanh niên một tay gõ gõ gì đó trong không khí để đăng nhập vào hệ thống, Tay kia rút từ trong túi bên phải ra một thứ hình trụ tròn giống như thuốc lá, hơi miết miết một đầu rồi đưa lên miệng. Một làn khói nhạt bốc lên trong phòng khách; nó không hề hăng và khó ngửi mà có mùi thơm nhè nhẹ như mùi cà phê sữa.
Người thanh niên lẩm bẩm:
“Địa chỉ nhận số 1769, đường 15 tháng 8, tiểu khu hoàng đế, quận Centauri Montes…”
“Mà thôi, xóa đi”
Người thanh niên thở ra một hơi nhè nhẹ, hơi nhích ngón trỏ tay phải lên trên một chút, ấn ấn lên phía trước rồi nói tiếp gì đó bằng một giọng thì thầm hờ hững mà nếu không phải đang ngồi bên cạnh thì những gì người ta nghe thấy chắc chỉ là những tiếng khàn khàn của trọng âm.
Qua không biết bao lâu, một tiếng động nhẹ làm Phạm Quang giật mình tỉnh giấc. Cậu duỗi thẳng cả hai chân theo phản xạ và thình lình chịu phải một cơn đau đớn khủng khiếp từ cú chuột rút của một trong hai bắp chân. Phạm Quang nhe cả răng ra, mồ hôi chảy từng giọt trong lúc cố gập gập hai chân một góc 60 độ và cố định chúng cho tới khi cơn đau dịu bớt đi.
Tầm hai, ba phút sau thì mọi thứ mới trở lại bình thường, liếc mắt xuống giường thì cậu phát hiện chiếc gối ôm của cậu đã bị đá văng nằm chỏng chơ trên đất từ khi nào. Tiếng động ban nãy chắc là do cú tiếp xúc không mấy nhẹ nhàng kia. Cậu đẩy chăn ra xốc xếch, hơi nhoài người thêm tí nữa ra khỏi thành giường nhìn xuống. Anh bạn cùng phòng đã ra khỏi giường từ lúc nào.
Phạm Quang nhẹ nhàng vơ lấy áo khoác mặc vào, leo xuống theo thang bên cạnh giường nhẹ nhàng mở cửa phòng đi ra. Đúng lúc đang thấy anh bạn kia quay lưng về phía mình đang ngồi thừ trên ghế salon mơ màng, trên kính nhấp nháy đèn xanh xanh của chế độ máy tính lập thể. Phạm Quang định tới đập anh ta dậy vào giường ngủ thì nghe miệng anh ta lẩm bẩm:
“Tôi ghét ông, căm thù ông vì những gì ông đã làm. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông. Đấy là những điều tôi đã rất, rất muốn hét vào mặt ông suốt bấy lâu nay đấy, ông biết không? Nhưng tôi cũng hiểu rằng những gì xảy ra với bà ấy không hoàn toàn là lỗi của ông. Tôi hiểu chứ. Bởi thế tôi càng căm ghét sự bất lực của bản thân mình hơn… Xin lỗi, tôi vẫn cần một chút thời gian một mình. Tôi sắp phải đi xa rồi, khi trở về tôi sẽ cân nhắc.”
Phạm Quang đứng đợi 2 phút cho những tiếng sụt sịt ngưng hẳn rồi nhẹ nhàng bước tới đập vai bạn mình từ phía sau:
“Ê, Thuốc Nổ, điên hả mày, tối không ngủ trên giường tự nhiên chui ra salon mở máy tính ra chi. Ta dậy đi vệ sinh tí mà suýt bị mày dọa cho chết khiếp. Ồ kìa kìa, cái tay mày đang đặt ở đâu đó. Có người yêu rồi thì cũng bớt bớt làm mấy cái chuyện đó đi mày. Có làm thì cũng đừng ở trong phòng khách vậy chớ, mù mắt chó tao rồi”
Cậu ta lại lải nhải:
“Đấy mày xem, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem. Đau rồi thấy không, sức đề kháng như cái đàn khế. Các cụ mà đã dạy là cấm có sai, quay tay nhiều có hại cho sức khỏe mà. Đấy mày xem… mày xem…”
Cậu ta vừa nói vừa lấy khăn giấy trên bàn hung hăng quẹt quẹt lên mặt anh bạn Thuốc Nổ của cậu ta. Bao nhiêu nước mắt nước mũi tèm nhèm bị cậu ta đẩy hết vào trong miệng Thuốc Nổ, cái vị vừa đắng vừa chát chát lại nhầy nhầy dinh dính, tởm không tả nổi. Thuốc Nổ vừa tức vừa buồn cười, gạt mạnh tay cậu ta ra đáp:
“Này, Phạm tội dở hơi, mày tém tém lại giùm tao cái, có mà mày dọa tao giật mình chết khiếp thì có. Còn cái đàn khế là cái quái gì? Đi xả lũ của mày đi, bố đi ngủ.”
Thuốc Nổ đang định chui vào phòng ngủ thì như nghĩ tới cái gì đó cả người hơi khựng lại. Cậu ta đổi hướng, vớ lấy cái đồng hồ treo trên tường, vặn lùi lại một tiếng đồng hồ, trả nó lại chỗ cũ rồi quay qua Phạm Quang phun ra một câu:
“Quy ước giờ mùa hè”
Rồi chả cần quan tâm cái lý do thức đêm cực kỳ thiếu thuyết phục của mình, Thuốc Nổ quay đầu, chui vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Thời gian nhẹ nhàng lướt qua thổi tan màn đêm lạnh lẽo.
Đúng 6 giờ, đồng hồ báo sáng đánh thức cả 2 người dậy. Hai người tự giác chia nhau làm vệ sinh cá nhân.
“Ê Thuốc Nổ này! Sáng nay chúng ta nên ăn gì nhỉ?”
Thuốc Nổ đang định tiếp lời thì Phạm Quang đã vội nói ngay
“Cho tao xin thôi với mấy cái cân bằng dinh dưỡng của mày nhé. Ngày nào cũng ăn như một cái máy, chán muốn chết. Còn cái gì ngồi đo hàm lượng nguyên tố trong đó nữa. Tao bảo này, hôm nay tới Cabramatta ăn phở nhé… Hự! Ta hiểu rồi, hôm nay bổn thần bao ngươi được chưa hỡi loài sinh vật hạ đẳng không biết thưởng thức ẩm thực kia. Bao ngươi ăn hai tô luôn”
Nói đoạn giơ tay lên làm biểu tượng victory. Thuốc Nổ chỉ cười nhẹ nhàng:
“Được thôi! Hôm nay phá lệ đi ăn mừng công trình của chúng ta một bữa cũng được. Nhưng mà tiên trưởng khỏi cần bao, tiện dân không có chịu nổi a”
Phạm Quang cũng chẳng tranh cãi gì về vấn đề này, hai người cùng đi bộ ra trạm xe bus ở cuối phố. Đường phố buổi sáng hoàn toàn vắng bóng người, trời lạnh se se, mặt trời đã hơi nhô ra ở phía cuối đường chân trời. Thành phố nơi họ sống cũng giống phần lớn các thành phố khác của Liên Bang được chia ra làm ba tầng, mặt đất được gọi là Lầu Thấp, chồng lên phía trên đầu nó là hai đảo nổi nhân tạo khổng lồ lần lượt có tên Lầu Trung và Lầu Cao.
Khác với những người ở Lầu Trung và Lầu Cao, những người ở Lầu Thấp như bọn họ chỉ có thể nhận ánh sáng mặt trời được tầm hai tiếng đồng hồ mỗi ngày nên Thuốc Nổ và Phạm Quang thường có thói quen thức dậy và đi bộ vào sáng sớm. Thực ra lúc ban đầu đều là Thuốc Nổ lôi Phạm Quang đi chủ yếu vì cậu ta rất e ngại tác dụng phụ từ những liều tiêm chủng của Luật bổ sung Vitamin D tổng hợp bắt buộc.
Những người hàng xóm của họ ở cùng tiểu khu phần lớn đều không có ý nghĩ này. Họ thà sử dụng liều tiêm để dành thời gian của mình ở trong “Thực tại thay thế” Alterealm còn hơn. Là người miệng nhanh hơn não, Phạm Quang vốn không chịu đựng được cái không khí im lặng của con đường này. Hay nói đúng hơn là cậu ta chẳng chịu nổi không khí im lặng nào được quá 5 phút. Cậu ta nhanh chóng tìm đề tài để nói:
“Ê Thuốc Nổ, sao sáng nay lạnh quá vậy mày, đang bao nhiêu độ đấy?”
“287 độ”
“Trời cao thế cơ à, tao cứ tưởng là 273 độ (*) cơ. Chân tao sắp đông thành tảng đá tới nơi rồi này…Trời… trời...trời nhìn cái poster kia kìa, thật là không chịu nổi. Chả biết ai mà làm marketing thất đức như thế. Nguyên tắc sống vì cộng đồng ở đâu, ở đâu hả.”
(*): Đây là độ Kelvin
Thuốc Nổ quay đầu qua để xem cái poster trời đánh như thế nào mà khiến cho Phạm Quang phải nhấn mạnh ông trời tới ba lần như thế kia. Nó nằm ngay trên bảng tin tường của siêu thị trung tâm vẽ một đứa bé trai tầm năm sáu tuổi đang ngồi cạnh cái lò sưởi cháy bập bùng.
Thằng bé ăn mặc kín mít, cả người co ro, một tay đang cầm một thứ gì đó đen đen nhìn không rõ chuẩn bị ném vào trong lò sưởi, gương mặt trông rất thỏa mãn. Ở trên là dòng chữ nổi bật màu vàng, in viền đen: Triển lãm văn minh vàng đen – Nhìn lại cuộc sống nhân loại 150 năm về trước. Thuốc Nổ nói:
“Mày trẻ con thật đấy, người ta vẽ gì kệ người ta chứ”
“Bọn cực hữu này mới trẻ con ấy. Đã một thế kỷ rưỡi rồi, một thế kỷ rưỡi từ khi năng lượng hóa thạch bị đào thải rồi đấy, vẫn còn chưa chấp nhận thất bại. Còn nói cái gì mà có tài nguyên mà không dùng là lãng phí. Năng lượng là thước đo của một nền văn minh, không phải à? Không tìm kiếm được nguồn năng lượng lớn và bền vững thì nghĩ gì tới chuyện khai phá vũ trụ. Chả nhẽ muốn chết dí trên cái tinh hệ này cho tới khi Mặt Trời tàn lụi? Đây là sống còn, là vấn đề sống còn đấy”
Thuốc Nổ hơi ngẩn ngơ, không biết là vì cậu bạn mình đột nhiên nói tới vấn đề chính trị của Mẫu Tinh hay là vì nghe tới ước mơ “khai phá vũ trụ” vĩ đại kia nữa. Cậu ta vô thức đáp:
“Cỡ mày cũng quan tâm tới chính trị kia á”
“Tất nhiên, thằng bạn thân tao là con nhà nòi mà, không biết để nó cười cho thối mồm”
“À ừ”
Thuốc Nổ chỉ mỉm cười cho qua quận. Phạm Quang dĩ nhiên không hài lòng với điều đó:
“Này này, chia sẻ tí quan điểm của mày đi, tiểu bác học. Mày có biết là mỗi khi mày dở cái giọng khinh người và cái khuôn mặt trân tráo kiểu mình tạo biết hết kia trông khó chịu lắm không hả. Đấy đấy, cái kiểu cười nhếch miệng kia đấy. Xem như khai sáng cho người anh em đi mà”
Thuốc Nổ biết cậu ta cũng thực sự là không mấy để tâm. Mà đúng hơn ra là ngoài vật lý ứng dụng ra thì cậu ta e là cũng chả đặt tâm huyết vào cái gì trên đời. Cậu ta chỉ có cái bệnh nhiều chuyện thôi. Thuốc Nổ nói:
“Chỉ là tao hơi mệt mỏi khi nói về nó thôi.”
Xe bus vừa tới trạm, vẫn chính xác tới từng giây như mọi khi. Hệ thống giao thông được vận hành hoàn toàn tự động, không hề có sự xuất hiện của tài xế. Xung quanh xe lắp đầy các tấm panel năng lượng mặt trời. Ngay cả cửa kính xe cũng là một loại tấm năng lượng đặc biệt mà khi nhìn bên ngoài vào thì không thấy được bên trong nhưng khi nhìn từ bên trong ra vẫn thấy được bên ngoài.
Những tấm kính này có thể đạt hiệu suất chuyển hóa năng lượng mặt trời lên đến 80% nhưng để đảm bảo tầm nhìn của người bên trong xe và dòng trao đổi nhiệt thì thường những tấm kính chỉ chạy ở 50-60% công suất. Không một kim loại hay hợp kim nào loài người từng biết đến có thể cho ra được hiệu suất chuyển hóa quang điện cao như thế. Sở dĩ có thể đạt đến mức độ này là nhờ những thành tựu vượt bậc của khoa học trong lĩnh vực chồng chập lượng tử của Photon.
Đối với Phạm Quang mà nói thì những thứ này chỉ là một ít thường thức vụn vặt không đáng chú ý tới. Điều đầu tiên cậu ta làm sau khi lên xe là vọc vọc gì đấy ở phía trên tay vịn ghế xe bus. Tầm độ ba mươi giây sau, một ly nước cocktail thơm lừng đã xuất hiện ngay bên cạnh cậu ta. Thuốc Nổ hơi hơi nhăn mũi:
“ Rượu Rum, dứa, kem dừa. Pina Colada à? Tuy mùi vị rất ngọt ngào đấy nhưng hít nhiều tao sẽ say mất”
“Mới nhẹ như Pina Colada đã không chịu nổi thì cũng thua mày”
Nói đoạn cả hai xoay sang xem tin tức buổi sáng trên truyền hình. Hình chiếu hologram của nữ biên tập viên da trắng đang không ngừng đọc các tin tức của Liên Bang. Đặc biệt nóng nhất hiện nay là những va chạm quân sự với một chủng tộc người ngoài hành tinh có cánh ở vệ tinh Charon của Diêm Vương Tinh.
Tuy có lợi thế lớn về khoảng cách địa lý nhưng các đơn vị hạm đội Tinh Vệ của Liên Bang cùng với bộ binh cũng vẫn không cách nào đẩy lùi những người ngoài hành tinh này ra khỏi phạm vi của Thái Dương Hệ. Khác với các thuộc địa tinh, Charon không có bầu khí quyền nên nó sở hữu nhiệt độ lạnh khủng khiếp và bề mặt toàn băng cùng Amoniac rắn ngậm nước, hoàn toàn không phù hợp cho các chiến dịch của quân đội.
Nguyên nhân của lần xung đột này được cho là do người ngoài hành tinh muốn kiếm lợi ích từ một loại khoáng vật nào đó nằm ở lõi của Charon, vốn nằm ngay cạnh vành đai phòng thủ từ xa của Liên bang.
Phạm Quang xem khá tập trung, không ngồi lê đôi mách gì nhiều. Thuốc Nổ không hứng thú với những tin tức này mấy, cậu ta có nguồn tin nội bộ của riêng mình. Thuốc Nổ bấm một nút trên gọng kính, rồi làm động tác xòe tay để mở điện thoại lập thể của cậu ta ra. Cậu hơi lướt qua thư nháp của tin nhắn thoại Alterealm tầm hai giây, rồi mở danh bạ ra kéo xuống tới cái tên Pearl Min Lee thì dừng lại. Chưa kịp bấm vào thì Phạm Quang ngồi bên cạnh đã thúc cậu một cái:
“Ê trí giả Frielmanns kìa mày, xem ra là có thành tựu lý thuyết mới chuẩn bị được công bố”
Trên hình là một người đàn ông trung niên cao tầm 1m9, tóc hơi lốm đốm bạc. Ông không chải chuốt nhiều nhưng bộ ria mép cong, bờ vai rộng và dáng đứng thẳng tắp kết hợp với bộ complet màu nâu sáng dưới người khiến cho ông trông cực kỳ lịch lãm. Vật lý là một ngành khoa học rất rộng lớn nên dù cho nhiều học giả rất giỏi và được các chuyên gia trong ngành công nhận nhưng họ không được biết đến rộng rãi bởi đại chúng.
Tuy nhiên Frielmanns von Stagg lại là một người đặc biệt bởi tiêu chuẩn đánh giá trí giả của ông được xếp hạng bởi Thương Thành Abhronmelia – Một nền văn minh vũ trụ cấp 2 là đồng minh của Liên Bang. Theo đó học hàm trí giả chỉ được giành cho những ai có đóng góp nghiên cứu đặc biệt, ảnh hưởng đến sự thăng cấp của một nền văn minh.
Trong lịch sử của loài người từ trước tới nay cộng cả thời kỳ tiền Liên Bang thì chỉ có 4 người được trao hoặc truy phong danh hiệu này bao gồm Albert Einstein, Anthony Kargarov, Anzek Skeeme và Frielmanns von Stagg. Trong bốn người trên thì chỉ có trí giả Frielmanns là đang còn sống.
Thuốc Nổ hơi rờ rờ vành tai để tắt thiết bị dịch thuật tự động đi. Thiết bị dịch thuật tự động rất tiện lợi cho các hoạt động giao tiếp hàng ngày nhưng khi đụng tới các khám phá khoa học mới thì thiết bị này rất có thể sẽ dịch sai những điểm quan trọng vì chưa cập nhật kho từ vựng. Chỉ nghe trên màn hình ba chiều, trí giả đang nói chậm rãi bằng tiếng Anh với chất giọng Đức cận đại:
“…đã giành thời gian quý báu để đến với hội nghị của chúng tôi hôm nay. Thay mặt cho Hiệp Hội Nghiên Cứu Vũ Trụ Địa Cầu, tôi xin trân trọng xác nhận với toàn bộ Liên Bang sự tồn tại của loại hạt cơ bản hoàn toàn mới, chưa từng được biết đến trước đây: Hạt Marvé. Đây là thành quả kết tinh hai mươi năm nghiên cứu không ngừng nghỉ với vô số thí nghiệm của Hiệp Hội, mở ra hành trình mới cho sự phát triển của văn minh loài người.”
“Để làm rõ hơn về ý nghĩa của thành tựu khoa học này, phóng viên đài chúng tôi Daniel Finch đã có cuộc phỏng vấn với Giáo Sư Tiến Sĩ Kurt Hooper, hiệu trưởng của trường đại học Greater Oceania, xin mời anh Daniel”
Khi Thuốc Nổ và Phạm Quang nghe tới cái tên Kurt Hooper thì trong đầu đã không khỏi hiện ra hình ảnh ông giáo hiền từ và thân thiện với đầu tóc bạch kim hơi rối của trường mình. Hình ảnh lập thể hơi hơi chuyển cảnh. Quả nhiên, hai cậu đã thấy giáo sư Hooper đang ngồi dựa lưng trên cái ghế bành có lẽ ở trong văn phòng hiệu trưởng. Sau khi anh chàng phóng viên trẻ xã giao vài câu, thì lập tức đi thẳng luôn vào vấn đề. Giáo sư Hooper thong thả đáp:
“Marvé đúng như cái tên của nó là một hạt cơ bản kỳ diệu. Đặc tính không tuân theo các định luật nhân quả của nó khiến cho việc nghiên cứu và xác nhận sự tồn tại của hạt này là cực kỳ khó khăn. Phải biết rằng luật nhân quả là luật thép trong vật lý lý thuyết từ khi con người bắt đầu có những nhận thức về thế giới đến nay. Sự tồn tại của luật này đã khiến cho không biết bao nhiêu nghiên cứu vật lý lý thuyết đi vào ngõ cụt bởi sự xuất hiện của các nghịch lý dựa trên nhân quả học. Cũng chính vì vậy nên ngay từ khi lý thuyết về sự tồn tại của hạt Marvé được công bố, một bộ phận không nhỏ giới khoa học đã gọi hạt này là Nonex (**). Tuy nhiên với những khám phá mới đây, con người có thể định hình lại cách nhìn của mình về nhân quả học. Điều này mở ra hi vọng giúp chúng ta tạo được những đột phá trong năng lượng vĩnh cửu, du hành thời gian hay tìm hiểu bản chất của Độ Trễ…”
(**) Nonex = Non-existence = Không tồn tại
“Bản chất của Độ trễ kia đấy…” – Bỗng từ hàng ghế phía sau vang lên tiếng cười khẩy
Phạm Quang hơi hơi quay đầu lại, ném một ánh nhìn khó chịu về phía sau. Hàng ghế này có hai người đang ngồi. Người vừa nói là một người đàn ông mập mạp, râu ria lởm chởm đội một cái mũ lưỡi trai che kín tới sát đôi mắt, đang ngồi gác chéo chân với dáng vẻ nhếch nhác. Ông ta mặc một cái áo màu xanh da trời đậm đã cũ mèm vì năm tháng, phía trên có in logo của quận Greater Oceania còn phía dưới thì có in dòng chữ Cục vận tải Liên Bang.
Vì lúc nhỏ thường xuyên có cơ hội di chuyển giữa các Thuộc Địa Tinh và Trái Đất nên cậu nhận ra được ngay đây là đồng phục của các tài xế đường dài của Liên Bang. Nghề nghiệp này đã biến mất gần 20 năm do sự xuất hiện của luật tự động hóa bắt buộc nhằm ngăn chặn những ảnh hưởng của Độ Trễ. Người đàn ông làm như không thấy ánh mắt của Phạm Quang mà tiếp tục lên tiếng:
“Lãnh đạo, cố vấn bây giờ toàn bọn ăn hại. Tốt nghiệp từ mấy trường đại học ra rồi từ từ leo lên. Bọn nó chả có một chút kinh nghiệm thực tế nào, đến giá cả rau củ, thịt cá ở ngoài siêu thị bao nhiêu mà còn không biết thì quản lý hành chính Quận cái gì. Hèn gì luật viết ra toàn ở trên trời. Nhìn Thủ Tướng ngày xưa mà xem có người xuất phát cả từ công nhân lái xe lửa, những người đã lăn lộn qua đời sống như thế thì mới ra quyết sách đúng đắn được.”
Người đàn ông bên cạnh mặc một bộ suit, đeo cà vạt đắt tiền, tóc chải gọn và hơi vuốt chút keo. Ông ta có vẻ là bạn của người đàn ông mập mạp bởi khi người đàn ông mập mạp vừa dứt câu thì ông ta đáp:
“Tôi cũng đã tranh luận với ông vấn đề này bao nhiêu lần rồi. Đồng ý là kinh nghiệm thực tế rất quan trọng nhưng kinh nghiệm thực tế cũng có cái này cái kia. Tôi chả thấy việc lái xe lửa giỏi thì giúp ích được cái gì cho việc lãnh đạo Quận cả. Mà ông nghĩ lãnh đạo thì không cần kiến thức từ trường lớp, cứ lăn lộn ở ngoài xã hội là thành lãnh đạo chắc. Vậy có mà phá nát Quận của chúng ta ra.”
“Ông lạc mất trọng tâm vấn đề rồi. Trọng tâm ở đây là…”
Hai người vốn không có ý không tôn trọng đối phương. nhưng vì tầng lớp xã hội khác nhau nên quan điểm cũng hoàn toàn khác biệt. Tìm từ ngữ tranh luận đã khó, đằng này tìm từ ngữ để tranh luận mà không biến thành công kích cá nhân đối với nghề nghiệp và học vấn của đối phương lại càng khó hơn. Cuộc tranh luận càng đi càng xa với đề tài ban đầu. Phạm Quang cũng mất hứng thú mà quay lại xem tin tức.
Xe đi gần một tiếng đồng hồ mới tới trạm Cabramatta trung tâm. Lúc này Mặt Trời đã khuất sau những tấm kim loại khổng lồ của Lầu Trung. Người ở Lầu Thấp sẽ phải đợi thêm ít nhất là chục tiếng đồng hồ nữa để lại được thấy Mặt Trời một tiếng trước khi nó lặn. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là trong khoảng thời gian này, Lầu Thấp sẽ chìm trong bóng tối. Trần của Lầu Thấp, tức đáy của Lầu Trung được phủ một lớp Nano đặc biệt có khả năng phát sáng định hướng gọi là Sunano.
Đây mới là nguồn năng lượng chính cho Lầu Thấp chứ không phải là Mặt Trời như Lầu Trung và Lầu Cao. Sunano không phải là nguồn sáng có cường độ cố định mà tùy vào mức nhu cầu của người dân Lầu Thấp ở bên dưới mà từng cụm Sunano ở ngay bên trên sẽ có mức độ phát sáng khác nhau. Mức độ năng lượng mỗi hộ nhận được sẽ được đo bằng một hệ thống quang học gọi là Công-Tơ ánh sáng.
Ánh sáng của Sunano cũng không có màu vàng rực như ánh sáng Mặt trời tự nhiên mà nó có màu vàng rất nhạt hơi ngả sang màu trắng. Nó không gây hại cho da và được sử dụng cho tất cả các loại mục đích từ chiếu sáng, cung cấp năng lượng, quang hợp cho thực vật,…
Vì mức độ tương thích giữa Sunano và các tấm pin năng lượng mặt trời rất cao nên cách truyền tải năng lượng trực tiếp bằng ánh sáng từ các Sunano của Lầu Trung tới các pin năng lượng ở Lầu Thấp đã dần thay thế hoàn toàn cho cách truyền tải bằng dây điện.
Hai người bạn vừa đi bộ tới quán ăn ở góc đường Kingston và đường Washington thì trời bắt đầu đổ mưa. Lầu Thấp là nơi duy nhất trong ba tầng lầu người ta vẫn thấy được những hiện tượng thời tiết như thế này. Trước cửa quán, một nhân viên đang bắc thang lên hiệu chỉnh gì đấy ở Công Tơ Ánh Sáng, có vẻ là để tăng cường độ của Sunano chiếu xuyên qua được màn mây. Khách bên trong cũng không đông lắm, chủ yếu là người da vàng, họ đang tụm lại theo từng nhóm trò chuyện rôm rả.
Thuốc Nổ đang định nói với nhân viên phục vụ là mình đi hai người thì sau lưng có cảm giác mềm mại, tai có cái gì đó đâm vào hơi ngứa ngứa, mắt đã bị bịt kín lại. Thuốc Nổ còn chưa kịp có phản ứng thì vành tai hơi nhói như có con gì cắn, rồi chợt vang lên một tiếng thì thầm mùi oải hương:
“Đố anh đoán xem em là ai nè”