Ánh sáng lóe lên qua khung cừa.
Chớp nháy, lập lòe.
Cứ như là hình ảnh một con tàu điện ngầm phóng vụt qua sân ga hoang vắng giữa lúc nửa đêm vậy.
Thuốc Nổ trông thấy một nguồn năng lượng khổng lồ chảy xuôi theo Hốc Trời mà tiến thẳng về phía Hỏa Giới. Cậu thẫn thờ trong giây lát, bật chế độ kính lọc quang học của tàu lên, phóng đại thẳng về một trong hai Mặt Trời.
Bằng mắt thường cậu có thể quan sát được, kích thước của Mặt Trời này đang dần dần thu nhỏ lại. Tốc độ tuy cực kỳ chậm rãi nhưng nếu cứ giữ vững như vậy thì chẳng mấy chốc vài thiên niên kỷ nữa, lò phản ứng nhiệt hạch của nó cũng sẽ tắt. Cậu quay ngược chiều kính, nhìn về phía Mặt Trời còn lại, hiện tượng tương tự cũng đang xảy ra. Theo thời gian, những rung chấn của Hỏa Giới cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Từ trên áo trùm của Sushan và Margarida vang lên tiếng cảnh báo dữ dội của Peaky:
[Thông báo tới tất cả học viên! Xin nhắc lại. Thông báo tới tất cả học viên!]
[Hỏa Giới đang xảy ra tình huống khẩn cấp chưa bao giờ có tiền lệ]
[Nếu bạn đang không ở trong trạng thái bất khả kháng, xin vui lòng xác nhận lại thông báo này và đăng xuất khỏi Hỏa Giới ngay lập tức]
[Nhắc lại! Nếu bạn đang không ở trong tình huống bất khả kháng, xin vui lòng xác nhận lại thông báo này và đăng xuất khỏi Hỏa Giới ngay lập tức]
[Đây không phải là đợt diễn tập của Học Viện. Đây…]
Âm thanh của Peaky im bặt giữa chừng, chẳng biết là đã có chuyện gì xảy ra. Trong vũ trụ không hề có không khí nên tiếng động cũng vô phương truyền lên tới đây nhưng từ phía trên này nhìn xuống, Thuốc Nổ chỉ bằng mắt đã có thể tưởng tượng ra được sự kinh khủng của những gì đang xảy đến trên Hỏa Giới.
Cái hố đỏ rực ngay chính giữa Hỏa Giới chợt bùng lên một ngọn lửa điên cuồng, thổi hẳn ra bên ngoài thiên không. Cả Hỏa Giới nặng nề bắt đầu từ từ di chuyển. Có lẽ ở một nơi không có điểm tựa như thế này thì đó là cách hữu hiệu nhất để bắt đầu một cuộc du hành. Con tàu của Thuốc Nổ vang lên những giai âm rè rè, ngay lập tức, thiết bị dịch thuật tự khởi động:
[Cảnh báo, phát hiện Không Gian Hỏa Thú trong phạm vi dưới một đơn vị thiên văn.]
[Đối chiếu cơ sở dữ liệu: Không Gian Hỏa Thú chưa được đăng ký, từng có tiền sử tấn công phi thuyền mang cờ hiệu của Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung Lausiv. Khởi động quy trình khẩn cấp]
[Đang tiến hành quét sóng nhận dạng trên phạm vi rộng]
[Lưu ý, do vị trí hiện tại của tàu trong Tinh Hệ Đồ, quá trình này có thể tốn thời gian tối đa 20000 năm]
“Cái quái quỷ gì thế này” – Thuốc Nổ hoàn toàn không có khái niệm quy trình khẩn cấp của người Lausiv là như thế nào. Có điều tốn tới 20000 năm thì đúng thât là rất “khẩn cấp”.
Điều hữu ích nhất bây giờ là cái quy trình này đã xác nhận cho cậu biết thứ trước mặt cậu đây đích thị là một sinh vật sống mà người Lausiv gọi là Không Gian Hỏa Thú. Hẳn thứ tấn công hai con tàu vũ trụ mà Zleck Vira nói tới, không phải là bọn bay nhảy lóc nhóc ở dưới mặt đất kia, mà là con quái vật này.
May mà hiện giờ, nó cũng không để ý gì tới con tàu của bọn họ. Hẳn nhiên nếu so sánh về kích thước thì Không Gian Hỏa Thú kia so với con tàu cũng không khác gì một con người so với một nhiễm sắc thể là bao. Nếu không chủ động trêu chọc nó thì bọn Thuốc Nổ chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
Thuốc Nổ bật nhật ký hành trình của con tàu lên, tiếp tục xác định quỹ tích của con tàu trong chuyến đi gần nhất. Đích đến của nó ắt hẳn phải là nơi tên người Ángelos đã làm thí nghiệm điên rồ với một vị thần. Liệu thứ đó sẽ trả lời cho câu hỏi cậu vẫn luôn tìm kiếm? Xác suất là rất nhỏ. Nhưng chỉ cần cậu không ngừng vươn tới, không ngừng khám phá, có một ngày cậu sẽ tìm được nó phải không?
Cậu mở dữ liệu ra, không khỏi khuỵu gối ngẩn ngơ:
“Chuyện này!”
Điểm đến của con tàu đã hiện ra trước mắt Thuốc Nổ. Nó cũng tồn tại hoàn toàn chân thực, đúng là điểm đánh dấu của cuộc điều tra. Tuy nhiên, ở đó sẽ có một bí mật kinh khủng nào đấy, cậu sẽ không bao giờ biết được.
Đúng, cậu không thể, bởi vì khoảng cách từ nơi cậu đang đứng tới đích của tàu là 201 năm ánh sáng. Trong khi đó một chu kỳ quay của bất kỳ thế giới nào của Tưởng Giới chỉ có 200 năm. Cậu không khỏi quay lại nhìn Sushan một cái, thằng nhóc khi biết tin này sẽ suy nghĩ như thế nào. Còn người Namuh khác nữa, họ suy nghĩ như thế nào. Cậu không dám chắc.
Đầu mối nhiệm vụ thế giới nằm cách Hỏa Giới 201 năm ánh sáng ư? Tại sao Tưởng Giới có thể đặt ra một câu đố không có lời giải như thế? Chỉ một năm nhiều hơn nhưng nó liên quan tới lời nguyền vĩnh cửu của vũ trụ:
“Không có thứ gì nhanh hơn vận tốc ánh sáng” – Thuốc Nổ lẩm bẩm.
Nó là một lời nguyền gắn liền với bản chất của vũ trụ. Giống như khi bạn đứng trên một chiếc ván trượt di chuyển với tốc độ cố định 30 km/h vậy. Bạn không thể vừa mong muốn mình di chuyển với tốc độ 40 km/h vừa muốn đứng nguyên trên ván trượt được. Hoặc là bạn nhảy ra khỏi ván trượt và tự mình di chuyển 40 km/h, hoặc là bạn phải tăng vận tốc ván trượt lên.
Cả hai điều này đều thực hiện được với một cái ván trượt nhưng lại bất khả thi đối với vũ trụ.
Thuốc Nổ cắn môi, cậu vẫn còn một số biện pháp nữa, có điều không có bất kỳ cái nào trong số đó từng được chứng minh trong thực tiễn. Trong đó cách cậu nắm chắc nhất là áp dụng phương trình Skeeme để thực hiện một bước nhảy Alpha tới vị trí kia.
Bản chất của phương trình Skeeme là neo một vật vào chiều thứ năm của không gian và để vũ trụ tự di chuyển rồi nhảy ngược trở lại vũ trụ. Nếu nó áp dụng được với chiều thứ 4 là thời gian thì vẫn có thể áp dụng với ba chiều cơ bản.
Nên biết, bản thân chính vũ trụ không chịu ảnh hưởng của quy luật vận tốc tối đa. Bằng chứng là trong những thời điểm đầu tiên của mô hình Big Bang, tốc độ giãn nở của vũ trụ nhanh hơn rất nhiều lần vận tốc ánh sáng. Chưa chắc mô hình Big Bang đã hoàn thiện và đúng đắn nhưng vẫn rất đáng giá để thử. Chỉ là làm lại điều này một lần nữa sẽ có một rủi ro rất cao, cao tới mức không thể đùa giỡn được.
Weiblanka Lefkobaise đã từng cảnh báo cậu một lần đó là không bao giờ được dùng phương trình Skeeme nữa. Liệu Tưởng Giới này có đủ để ngăn cách được nhận thức của Weiblanka đối với sự vi phạm của cậu không? Dù sao nó cũng mạnh mẽ tới nỗi có thể nhốt được một Schwarznero Mavrosheise mất trí nhớ.
Sau một thời gian tới Namuh, cậu cũng không còn là một kẻ gà mờ như trước kia. Không biết thái độ của Nogard thế nào mà để Quái Thú Vũ Trụ hủy diệt tất cả nền văn minh như vậy, song quyền năng của đám thần thánh này thực sự ghê gớm, đây chính là tổ ong vò vẽ.
Thuốc Nổ cực kỳ phân vân, không biết nên trở lại Namuh lúc này, tiếp tục khám phá vũ trụ Hỏa Giới hay quyết tâm tiến về chỗ có dấu vết thí nghiệm khoa học kia. Giá mà có Vương Mẫn ở đây, khả năng của cô ta hẳn sẽ có ích gì đó trong trường hợp này. Chợt đúng lúc đó, phi thuyền lại phát ra âm thanh:
[Quét hoàn tất. Định vị được vị trí hạm đội tinh vệ số 16 của Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung Lausiv. Tự động tiến về nơi chỉ định]
Động cơ con tàu bất giác khởi động, bay thẳng về phương hướng bảy giờ trên mặt phẳng hoàng đạo. Thuốc Nổ vội vàng hiệu chỉnh sang chế độ điều khiển bằng tay và định bụng tắt động cơ của tàu. Tuy nhiên, tất cả các cố gắng của cậu đều vô nghĩa. Cậu hoàn toàn không thể ghi đè lên quy trình khẩn cấp của tàu được.
Thuốc Nổ đã toát mồ hôi hột. Một mình cậu không thể đấu lại cả một hạm đội tinh vệ của nền văn minh cấp 7, điều này chẳng khác gì tự sát. Trong trường hợp tốt, cậu có thể thuyết phục họ rằng chính con quái vật điên kia mới là kẻ giết chết tất cả phi hành đoàn. Còn trường hợp tệ nhất, họ có thể xử tử cậu vì sử dụng tàu của Lausiv bất hợp pháp.
Hoặc cả hai cũng có thể đồng thời xảy ra.
Thuốc Nổ vội vàng lay gọi Sushan và Margarida dậy. Chuyến hành trình của họ e là phải kết thúc tại đây, buộc phải liên lạc với Peaky rồi trở về. Hai người kia hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại ngay. Cậu phải gắn bình oxy cho họ thở trong vòng hơn 5 phút đồng hồ, lượng dưỡng khí tươi mát này mới đánh thức khả năng hoạt động của não bộ.
Sushan lên tiếng:
“Sao lại có tới hai anh Trần và hai Marga vậy?”
Thuốc Nổ không có thời gian dây dưa với cậu ta, nhanh chóng tóm tắt lại toàn bộ sự việc đã xảy ra. Margarida hốt hoảng kêu lên
“Em không liên lạc được với Peaky nữa, em đoán là do chúng ta đã cách quá xa Hỏa Giới rồi.”
Sushan gật đầu xác nhận tình hình. Cả ba chống cằm ngồi suy nghĩ biện pháp. Phi thuyền lại có âm thanh cất lên, có điều lần này không còn là âm thanh rè rè vô hồn của hệ thống máy chủ nữa mà đã có chút âm sắc. Nó nhanh chóng được dịch lại:
“Zleck, Zcar, ai trong hai người cũng được, có nhận được tín hiệu không? Tôi là Ztein Vtis, chỉ huy trưởng hạm đội số 16 đây. Chúng tôi tới tiếp viện. Nhanh chóng báo cáo tình hình. Hết.”
Tiếng nói của tay sĩ quan vang lên trên nền con tàu yên tĩnh như chết. Thuốc Nổ quay lại hỏi Margarida:
“Em có chắc là không thể liên lạc được với Peaky do chúng ta đã cách quá xa Hỏa Giới hay không?”
Margarida hít vào một hơi, gật đầu mạnh mẽ:
“Em không thể chắc chắn hoàn toàn nhưng ít nhất cũng phải 90%. Việc này xảy ra rất nhiều lần trong Thổ Giới trước đây. Vì những biến động không thời gian khiến không ít người đột nhiên bị ném văng ra vũ trụ. Nếu may mắn có đủ phương tiện bảo hộ và bị lực hút của Thổ Giới kéo ngược lại về bên trong thì có thể đăng xuất mà sống sót. Nếu bay càng ngày càng xa thì xem như xong đời.”
Thuốc Nổ quay người chạy xuống khoang dưới:
“Chỉ có một cách để biết.”
Cậu vớ được một cái máy hạ âm tương tự con tàu thứ nhất của Zleck Vira, đang bị ném cùng mấy thứ máy móc kỳ lạ khác trong một góc của căn phòng. Cậu mở bung nó ra, bắt đầu nối lung tung các dây dẫn ở trong đó lại với nhau. Hai người Sushan và Margarida nhìn hoa cả mắt nhưng chẳng hiểu cậu đang làm gì.
Đoạn Thuốc Nổ đem nó tới phòng tiếp tế không gian của tàu, bỏ vào trong buồng rồi đóng sập cửa lại. Quan sát từ màn hình chiếu thì chiếc máy đã được phóng ra ngoài vũ trụ, đang bị giữ lại bởi một cánh tay máy từ trường.
Gọi là cánh tay nhưng phía đầu của nó không hề có năm ngón như bàn tay con người mà chỉ gồm một miếng kim loại bè rộng ra và hơi vênh ngược lên trên ở xung quanh. Thuốc Nổ nhắm thẳng về hướng Hốc Trời ở phía xa, canh chuẩn góc bắn rồi kích lực từ một cái.
Chiếc máy hạ âm bay thẳng về phía Hốc Trời với một tốc độ khổng lồ. Ở tầm quan sát của cậu, Thuốc Nổ vẫn còn thấy vỏ của chiếc máy đang hơi phình ra vì lực ép của không khí bên trong. Tuy nhiên, nó còn giữ nguyên được cấu trúc hình hộp chữ nhật trong một thời gian nữa chứ không bị tan vỡ ngay lập tức.
Khoảng cách là không quá xa, chẳng mấy chốc hai bên đã va chạm. Thuốc Nổ vội dặn dò hai người kia:
“Mau nấp sau các tấm kính của tàu.”
Từ phía xa bốc lên một luồng ánh sáng lớn. Sau đó, một đợt công kích sóng hạ âm khổng lồ lấy đó làm trung tâm bùng nổ ra bốn phía xung quanh. Bọn ba người nấp sau bề mặt phản xạ âm cực tốt mà cũng không khỏi thấy đầu óc choáng váng, nhộn nhạo.
Về phần con quái thú, Thuốc Nổ chỉ chém hợp kim kiếm vào mấy cây cột thịt của nó, lúc nó đang ngủ đông thôi, đã gây ra hệ quả phản ứng kinh khủng như vậy, đừng nói gì tới việc ăn một cú bùng nổ sóng âm tầm gần.
Lần khiêu khích này cuối cùng đã đạt tới hiệu quả mong muốn của cậu. Con Không Gian Hỏa Thú ngừng thả ra lửa từ cái hố khổng lồ trên mặt đất kia, Hốc Trời cũng ngừng hút năng lượng từ phía Mặt Trời mà hướng thẳng về phía con tàu. Bọn ba người Thuốc Nổ kích động:
“Đúng rồi, cố lên, kéo chúng ta về đi!”
Họ cũng không mấy quan tâm tới số phận của con tàu này. Dù nó có bị đập bẹp thì sau đó cũng là chuyện giữa con Không Gian Hỏa Thú và hạm đội 16 của Lausiv. Chỉ cần họ đăng xuất ra trước là được.
Hốc Trời đã kéo tới, làm một động tác khom thành vòng cung lớn, chuẩn bị đánh con tàu văng ngược lại về phía cái hố lửa địa ngục của Hỏa Giới bên dưới. Thuốc Nổ âm thầm so sánh khoảng cách, hẳn là họ có thể giữ vững được tốc độ ổn định trong vòng nhiều hơn 5 phút trước khi va chạm. Chỉ cần tốc độ ổn định, tức vị trí tương đối không thay đổi thì họ sẽ đăng xuất thành công.
Hình ảnh những vách đá của Hốc Trời ngày càng lớn dần trước mặt họ, phóng to ra như đạt tới mức vĩnh hằng.
“Tiến lên!”
“Cố lên nào bé mập!”
“Một chút nữa thôi bé mập!”
Sushan vung hai nắm đấm, miệng há to biểu thị dấu hiệu chiến thắng. Con tàu dường như đã nhận ra sự tồn tại của vật cản khổng lồ chắn ngay trên quỹ đạo trước mặt nhưng với tốc độ này của nó và việc ma sát không tồn tại trong vũ trụ, không còn cách nào để nó tránh được nữa.
Hoặc có vẻ như chỉ trong hiểu biết của bọn Thuốc Nổ là không còn cách nào.
Con tàu gầm lên một tiếng động cơ chói tai. Thuốc Nổ, Sushan và Margarida cảm giác như cả cơ thể của mình bị kéo dài ra tới vô tận, những hình ảnh đôi mắt trải qua choáng ngợp như một giấc mơ. Đồng thời bị kéo dài ra là khoảng cách giữa con tàu và Hốc Trời. Hốc Trời trở nên xa dần, xa dần rồi biến thành một điểm nhỏ tí xíu.
Rồi vụt một cái, không ai trong số bọn họ có thể miêu tả được cái gì đang xảy ra, cứ như trong một giây đồng hồ, lượng vật chất ngang bằng với cả một thiên hà trôi qua trước mắt vậy. Thuốc Nổ quay đầu nhìn lại chỉ thấy Hốc Trời đã bị con tàu bỏ lại sau lưng. Tên lửa đẩy tiếp tục bùng cháy, đẩy con tàu ra càng lúc càng xa con Không Gian Hỏa Thú.
Margarida bật ra một tiếng nấc nghẹn ngào:
“Cái gì? Cái gì đang xảy ra thế này?”
Sushan ôm đầu hét lớn. Thuốc Nổ lâm vào trầm mặc.
Có vẻ như kế hoạch của họ đã thất bại chỉ trong gang tấc. Đối với Thuốc Nổ mà nói, chỉ có một thứ có thể gây ra hiện tượng quái đản mà cậu đã trông thấy ở giây phút quyết định kia:
“Động cơ Alcubierre!” – Thuốc Nổ thầm nghĩ.
Cậu không còn bất kỳ một cách giải thích nào khác. Ngay cả ở trong thời đại Liên Bang, động cơ Alcubierre cũng chỉ là một sản phẩm của khoa học viễn tưởng dù cho lý thuyết về nó đã được đề xuất ra gần năm thế kỷ trước.
Đó là một loại động cơ có khả năng vặn xoắn không gian, giúp cho bản thân vũ trụ chuyển động thay vì con tàu chuyển động. Nó là một phần trong nỗ lực của nhân loại để đi nhanh hơn ánh sáng mà không vi phạm các định luật vật lý.
Loại động cơ này đã bị Liên Bang cấm nghiên cứu vì nó có khả năng làm rách cấu trúc không thời gian và tạo ra lỗ đen vũ trụ. Không ngờ người Lausiv có thể tìm ra được cách an toàn để sử dụng chúng như vậy. Nếu đã có một công nghệ hiện đại thế này, có trời mới biết tại sao hai con tàu kia lại bị Không Gian Hỏa Thú đánh rơi lên bề mặt của nó.
Tới tận bây giờ thì Thuốc Nổ cũng bó tay hết cách. Tiếng thông báo của hạm đội số 16 phía bên kia chốc chốc lại vang lên:
“Zleck, Zcar, báo cáo đi, tôi là Ztein đây mà”
“Nói gì đi, tôi xin các cậu.”
“Làm ơn xác nhận với tôi mọi người vẫn ổn đi mà.”
Giọng của tên sĩ quan Ztein lúc đầu vẫn còn tỏ ra nghiêm túc nhưng dần dần đã không còn kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Thuốc Nổ khẩn trương kiểm tra lại vũ khí, mài bóng hợp kim kiếm, tái sắp xếp đạn dược vào những khu vực cầm nắm thuận lợi nhất. Margarida vội hỏi:
“Không thể nào, anh không định chiến đấu với người Lausiv đấy chứ?”
“Nếu họ không cho tôi lựa chọn, tôi sẽ buộc phải phản kháng. Hai người cũng nắm vững tâm lý như vậy đi.”
Sushan lắc mạnh cái đầu một cái, nhìn về Thuốc Nổ:
“Tuy anh là một tên điên nhưng trong tình huống này tụi em chỉ có thể trông cậy vào anh thôi. Kế hoạch của anh là gì?”
Thuốc Nổ đanh thép:
“Cú né vừa rồi của tàu tuy làm chúng ta thất bại nhưng cũng là một dấu hiệu tốt. Tôi sẽ thử nghiên cứu xem chúng ta có thể dùng nó để tiếp tục nhiệm vụ thế giới này hay không. Tốt nhất là cướp được một con tàu khác của người Lausiv, lúc đó ta sẽ có lựa chọn để đi tiếp hay quay về nơi có thể đăng xuất. Trong trường hợp tệ nhất, chúng ta sẽ phải kiếm đâu đó kiên trì qua hai trăm năm để đợi lần đăng xuất cưỡng chế của Peaky.”
Sushan và Margarida đều nuốt nước bọt. Chuyến lặn lần này của họ vào Hỏa Giới có lẽ đã kích thích hơn tất cả các chuyến đi khác trước đây cộng lại. Có điều, đánh đổi cũng không hề ít. Nếu chịu đựng qua 200 năm liên tục trong này, không biết não bộ bên ngoài của họ có còn giữ được tầm nhận thức của con người hay không nữa.
“Sắp tới rồi” – Thuốc Nổ nhìn vào radar quét, lên tiếng.
Đáp lại là giọng nói hơi sợ sệt của Sushan:
“Em có thấy cái gì ở đằng trước đâu.”
Thuốc Nổ nheo mắt hết cỡ, trước mặt cậu hơi hiện lên một bóng hình đường dáng lờ mờ. Cậu còn không nhìn kỹ thì còn tàu bỗng nhiên rung lắc đánh cái rầm. Ba người đều nghiêng ngả lảo đảo hết cả. Đến tận lúc này Thuốc Nổ mới nhận ra chắn ngang đường của họ là một cái thiên thạch to lớn, nằm ẩn khuất trong bóng tối.
Cậu không nhìn thấy hết được toàn bộ thứ này nhưng áng chừng nó to ít nhất cũng bằng một nửa Thuộc Địa Tinh Mặt Trăng. Sushan lầm bầm:
“Hình như bộ định vị của con tàu chết giẫm này hư rồi thì phải. Vật thể lớn như vậy cũng không tự động tránh.”
Phi thuyền vẫn giữ vững động lượng đi về phía trước. Hướng bắn của tên lửa đẩy được thay đổi liên tục. Hậu quả là thân phi thuyền lăn tròn trên bề mặt của thiên thạch như ai đó đang lăn một quả bóng, không biết là nên tức hay nên buồn cười. Bọn ba người Thuốc Nổ chợt nghe một tiếng xèo như thứ gì đó bị cháy rồi từ từ tắt ngấm.
Thân hình của họ lập tức bay bổng lên không trung, phải bám vào một vị trí cố định nào đó mới giữ được không bị quay theo con tàu. Thuốc Nổ nhìn bảng điều khiển lên tiếng:
“Bộ ổn định trọng lực bị hư rồi.”
Quả là họa vô đơn chí, họ chỉ đành bất lực nhìn con tàu Lausiv này hết lần này tới lần khác hành hạ chính mình. Giọng của Ztein vang lên đều đều:
“Chúng tôi đã tiếp cận Không Gian Hỏa Thú, đang chuẩn bị giao chiến”
“Chúng tôi sẽ tiến hành oanh tạc phía đối diện của nó để không bắn trúng các cậu. Khai hỏa đi!”
Bọn ba người Thuốc Nổ trên mặt đều hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng. Ở vị trí của họ quay đầu lại vẫn có thể thấy rõ ràng con Hỏa Thú ở phía đằng xa. Có điều, làm gì có thứ gì đang giao chiến với nó đâu. Vậy hạm đội 16 đang đấu nhau với thứ gì vậy? Không lẽ là một con Không Gian Hỏa Thú khác.
Được một lúc lâu thì cảm giác xoay tròn mới nhẹ bổng đi, có lẽ tàu đã lăn qua được hết phần bên hông của thiên thạch. Khoảng trống không gian trước mặt bọn Thuốc Nổ đã không còn tối đen như mực nữa mà lập lòe ánh sáng.
Bọn ba người Thuốc Nổ chỉ nhìn thấy phía trước mắt là một cảnh tượng điêu tàn thê lương tới cực điểm. Xác tàu nằm vỡ ngổn ngang. Vụn và mảnh kim loại bay tứ tung trong không gian. Nhiều thứ trong đó đã không còn nhận ra được hình dạng ban đầu vốn là cái gì nữa rồi. Phi thuyền của bọn Thuốc Nổ bay xuyên qua một rừng vật thể, liên tiếp đụng văng mọi thứ ra xa.
Thuốc Nổ nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trên một mảnh vỡ rất lớn vẫn còn được sơn màu đỏ đậm ba ký tự rất quen thuộc. Sở dĩ quen thuộc bởi cậu đã nhìn thấy ba ký tự này không biết bao nhiêu lần trên bảng thiết kế tàu mà cậu lấy được từ người Lausiv. Nghĩa của chúng lần lượt là:
“Hạm đội”
“Tinh vệ”
Và “16”
Giọng của Ztein vẫn không ngừng vang ra từ thiết bị liên lạc ở trên tàu của Thuốc Nổ:
“Thứ này quá mạnh mẽ, chúng tôi sẽ sử dụng vũ khí hủy diệt hàng loạt, các cậu hãy trụ vững nhé.”
“Chúng ta đã mất liền một lúc năm tàu ở cánh bên tay phải rồi. Tiếp tục tấn công, không thể để đồng đội chúng ta hi sinh vô ích.”
“Dũng cảm lên, dũng cảm lên, chúng ta là những người bảo vệ cho Cộng Đồng Thịnh Vượng Chung Lausiv. Nếu chúng ta đầu hàng ở đây thì ai sẽ bảo vệ cho đất nước này.”
Đây là thông tin cuối cùng mà bọn Thuốc Nổ nhận được, sau đó chỉ còn âm thanh im lặng vĩnh hằng của vũ trụ. Phi thuyền của Thuốc Nổ dừng lại ở đâu đó chính giữa đống tàn tích, máy chủ điều khiển tàu lên tiếng:
[Đã đến được điểm hẹn với hạm đội tinh vệ số 16]
[Lỗi! Không tìm được cầu cảng đáp. Vui lòng nhập vị trí đáp bằng tay]
[Lỗi! Không tìm được cầu cảng đáp]
[Lỗi! Lỗi! Lỗi!]
Động cơ tàu bỗng xìu xuống, đèn tự động tắt ngấm. Chế độ điều khiển tự động cũng tắt, con tàu trở lại với cơ chế điều khiển bằng tay. Ba người Thuốc Nổ nhìn ngắm xung quanh đều ngẩn cả người.
“Cái này…”