“Có lẽ câu chuyện về con tàu cứu thế của cậu nghe hơi điên rồ, cháu rể ạ. Nhưng khi trông thấy những gì tận mắt chứng kiến, ta còn có thể nói gì đây?” – Lão Adam chậm rãi than thở.
Âm thanh lão phát ra không hề rõ ràng, cứ như thể lão đang cố nuốt lại từng chữ, từng chữ, không cho phép chúng thoát ra khỏi khoang miệng của mình vậy.
Thuốc Nổ không quá chú tâm vào nhận xét ấy. Cậu đưa mũ bảo hộ của mình rời xa ra khỏi mũ bảo hộ của lão Adam, tỏ ý rõ rệt rằng mình cần một chút không gian riêng để suy nghĩ.
Hình ảnh ba viên thiên thạch kia cứ chạy đi chạy lại trong đầu cậu, nhưng theo một trật tự hoàn toàn khác.
Một viên thiên thạch lao vào một viên thiên thạch khác. Viên thiên thạch bị lao vào liền vỡ ra thành hai mảnh lớn, trong khi viên ban đầu bị đẩy chệch ra khỏi lộ trình vốn có của nó. Hoàn toàn đúng với các quy luật vật lý, hoàn toàn không có gì bất thường, chỉ là một vụ va chạm đang hàng ngày hàng giờ xảy ra ở trong vũ trụ, chỉ có vậy thôi.
Sở dĩ có sự khác nhau lớn như vậy giữa những gì Thuốc Nổ thấy được và những gì cậu tưởng tượng trong đầu là bởi vì…
Cậu đang quan sát những mảnh thiên thạch kia dưới góc nhìn ngược thời gian.
Thế giới của những viên thiên thạch có dòng thời gian chảy ngược lại hoàn toàn so với dòng thời gian của cậu…
Hay nói đúng hơn…
Là thời gian của cậu bị lỗi mới đúng, nó không chảy xuôi như bình thường mà lại chảy ngược…
Không chỉ cậu…
Mà là toàn bộ con tàu của Eden này…
Nó đang trôi ngược thời gian!
Toàn bộ những sự kiện hiện ra trong đầu của Thuốc Nổ dần dần liên kết lại trở thành một bức tranh vĩ mô khổng lồ mà nếu đứng riêng rẽ, chúng chỉ trông vô cùng bình thường, chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt hết cả.
Trước hết chính là thứ đã bắt đầu dấy lên toàn bộ những nghi ngờ ở trong lòng cậu, lỗ trắng tức mặt trời không ấm áp của Namuh. Thuốc Nổ hoàn toàn không biết bất kỳ một phương thức tự nhiên nào có cơ sở vật lý lý thuyết vững chắc để hình thành một cái lỗ trắng như thế cả.
Nếu lỗ đen được tạo thành khi mật độ vật chất chạm tới một giới hạn nhất định, lỗ trắng chỉ có thể hình thành khi mật độ vật chất là âm, một khái niệm hoàn toàn vô nghĩa đối với cậu. Nhưng vì những hiểu biết hạn chế của thời đại Liên Bang, Thuốc Nổ hoàn toàn không dám chắc rằng có những cách khác để hình thành nên một cái Lỗ Trắng hay không.
Nhưng trong trường hợp này, nó lại thực tế là cách đơn giản nhất.
Lỗ trắng chính là một cái nghịch đảo thời gian của lỗ đen, không hơn không kém.
Nếu như ai đó quay toàn bộ quá trình hút ánh sáng vào bên trong lỗ đen thành một đoạn phim, sau đó tua ngược nó lại, nó sẽ trở thành một cái lỗ phun ngược toàn bộ ánh sáng nó từng hút vào ra ngoài.
Hay nói cách khác, chính là lỗ trắng.
Ngay từ đầu, thứ được tạo ra trong con tàu của Eden đã là một lỗ đen rồi. Nó chỉ trở thành lỗ trắng bởi vì cách di chuyển kỳ cục của con tàu này trên vector thời gian tạo thành như thế.
Rồi kể cả khả năng tái tạo một thế giới chỉ được đúng 200 năm của Tưởng Giới nữa. Tại sao lại là 200 năm? Mà không phải là 300 năm? 400 năm? Hay thậm chí vô cùng vô tận. Cuối cùng Thuốc Nổ đã hiểu ra được một lý do không thể đơn giản hơn phía đằng sau nó:
“Luật chết của phương trình Skeeme” – Thuốc Nổ không ngừng lẩm bẩm.
Phương trình du hành thời gian Skeeme có nhiều tên gọi khác nhau trong các nền văn minh khác nhau nhưng dù dưới tên gọi nào đi nữa, nó cũng là phương trình nổi tiếng được xem là thước đo cho sự phát triển của những nền văn minh bậc thấp, thể hiện sự thấu triệt của họ đối với khái niệm về logic và thời gian.
Theo luật chết này, trong một lần du hành, không thể đi về quá khứ quá 200 năm.
Con số này liên quan tới vị trí tương đối chiều thứ năm của không gian và tốc độ trôi theo vector thời gian của toàn bộ vũ trụ.
Lúc ban đầu, khi tới Thủy Giới, Thuốc Nổ đã tưởng rằng chuyến du hành thời gian của cậu đã vi phạm phương trình Skeeme, về tới thời kỳ Đại Việt ở thế kỷ 15, nhưng thực tế ra thì không hề. Namuh vẫn nằm ở tương lai của vũ trụ chứ không phải quá khứ.
Chỉ là cái tương lai này đang đi giật lùi mà thôi.
Cũng chính bởi con tàu Eden đang đi giật lùi, những thế giới Tưởng Giới tạo thành về nguyên tắc cũng đang đi giật lùi trong dòng thời gian. Bởi vậy, chúng không thể đi một lần quá 200 năm được.
Thuốc Nổ càng suy nghĩ, càng thấy rợn tóc gáy.
Nhất định là Mada cũng đã biết điều này!
Ông ta biết rõ rằng không thể đi về quá khứ một lúc quá 200 năm được.
Nhưng 200 năm so với hàng tỷ tỷ năm tồn tại của vũ trụ thì chẳng khác gì muối bỏ bể.
Bởi vậy ông ta đã cho con tàu này du hành theo một cách hoàn toàn khác.
Nghịch đảo entropy!
Thay vì nhảy cóc liên tục nhiều lần 200 năm, con tàu lại trôi ngược theo dòng thời gian để bản thân vũ trụ tự tái tạo lại toàn bộ những thế giới đã mất của nó. Lực thứ năm bị nghịch đảo, kéo toàn bộ vật chất của thế giới này một lần nữa trở lại với nhau.
Các hạt cơ bản lại một lần nữa được hình thành từ bức xạ nền.
Các nguyên tử, phân tử lại được tái lập.
Bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học lại được khai sinh.
Thế giới chảy ngược lại từ cái chết tua thời gian trở về sự sống.
Có trời mới biết con tàu này đã trôi ngược trong dòng thời gian bao nhiêu năm tháng? Nó có giữ tốc độ ổn định hay không? 1 vạn năm theo cách nói của người Namuh đã tương đương với bao nhiêu năm ở bên ngoài? Bên ngoài bây giờ đã trở lại tới thời kỳ nào rồi? Còn bao lâu nữa con tàu sẽ cập bến? Hay tại sao Mada lại không chọn cách nhảy cóc nhiều lần 200 năm?
Nhưng Thuốc Nổ đã có một câu trả lời hoàn chỉnh cho kế hoạch vĩ đại của Mada.
Đúng vậy! Nó là một kế hoạch quá vĩ đại thách thức tất cả sự tồn tại của các quy luật tự nhiên.
Con tàu này chẳng hề đi về bất kỳ một vũ trụ mới nào cả!
Nó sẽ trở về quá khứ của vũ trụ, thời điểm cụ thể nào thì ai mà biết được, khi mà nền văn minh của loài người vẫn còn mông muội.
Nó mang theo tri thức về tương lai, tri thức về những sự sáng tạo vĩ đại, tri thức về khoa học, kỹ thuật, vật lý, toán học, thiên văn, tất cả, tất cả mọi thứ mà con người đã tích cóp được qua hàng ức ức niên kỷ tồn tại ở trong thế giới cũ.
Nó sẽ đẩy nền văn minh sơ khai của loài người trực tiếp tới vạch đích, đưa cho con người toàn bộ những gì họ cần để thống trị vũ trụ này một lần nữa.
Và sau đó, văn minh của họ sẽ lại tiếp tục phát triển.
Những kiến thức mới lại được khai sinh.
Con người sẽ lại càng hiểu sâu sắc hơn nữa về vũ trụ này.
Họ sẽ lại tạo ra một trí tuệ nhân tạo Mada mới, lại mơ mộng về những thế giới khác bên ngoài ranh giới của vũ trụ hiện tại.
Và nếu tại thời điểm mà lực thứ năm lại xé rách tất cả một lần nữa, con người vẫn chưa sẵn sàng, tất cả những gì họ cần làm là lại tạo ra một con tàu Eden mới, lại phóng ngược nó vào trong dòng thời gian để mang những kiến thức vĩ đại của vũ trụ thứ hai trở lại điểm ban đầu.
Cứ như thế, tạo ra một vòng lặp vĩnh cửu của văn minh cho tới cái ngày mà con người đủ sức mạnh để chọc thủng ra khỏi biên giới vũ trụ và tiến về một đa vũ trụ khác.
Kế hoạch của Mada quá to lớn và khủng bố. Nó không chỉ tính toán tới một thực tại mà còn liên quan tới vô cùng vô tận những đa thực tại ở phía đằng sau.
Thậm chí, Thuốc Nổ còn chẳng biết đây có phải là lần đầu tiên mà Mada hay ai đó khác tương tự ông ta phóng một con tàu của Eden trở về quá khứ hay không nữa? Hay là trước vũ trụ của Nhân Loại Đại Tinh Tế Đế Chế đã từng có một vũ trụ nào khác nữa, khác nữa nữa, khác nữa nữa nữa đem thành công kiến thức của họ về gửi lại cho những bậc tổ tiên.
Thuốc Nổ hít thở ra một hơi cực kỳ khó nhọc.
Bức tranh trong đầu cậu liên quan tới vô số những thế hệ, lớp lớp con người, liên quan tới toàn bộ vận mạng của vũ trụ.
Tuy nhiên, trước mắt cậu lúc này chỉ là một giây phút vô cùng yên bình tĩnh lặng.
Chẳng có ai làm phiền suy nghĩ của cậu cả.
Chẳng có ai đánh vỡ bầu không khí nơi đây cả.
Vũ trụ chỉ có những chớp sáng lẻ loi, xinh đẹp đang nhảy múa chào mừng đáp án của con người.
Thuốc Nổ cười tự giễu:
“Đã lâu rồi mới lại được thấy nó gần tới như vậy, bức xạ Cherenkov!”
Lão Adam lúc này đang loay hoay lượm một thứ gì đen đen trôi nổi trong không gian đẩy về phía luồng ánh sáng. Thuốc Nổ cũng chẳng biết lão lấy nó ra từ đâu, phần nhiều khả năng chắc là một mẩu đá không gian nào đấy đang trôi lơ lửng gần đấy bị lão trưng dụng.
Tảng đá rơi vào bên trong luồng ánh sáng liền tan biến giống như hòa tan đường vào trong nước. Luồng ánh sáng càng tỏa ra mạnh mẽ và rõ rệt hơn. Lão Adam quan sát từng ngóc ngách của hiện tượng này, ánh mắt như mê như say.
“Cháu rể cũng lại đây chơi đi. Thứ này thú vị lắm.”
Thuốc Nổ cười xòa:
“Cũng không phải là lần đầu tiên tôi thấy được bức xạ Cherenkov, lão không cần kích động như vậy làm gì.”
Lão Adam rõ ràng là rất không hài lòng:
“Ai bảo cậu đây là bức xạ Cherenkov bình thường? Bức xạ Cherenkov bình thường làm sao có thể bắn ra theo hai phương hướng đối nghịch nhau rõ rệt tới như thế.”
Lão Adam nói với giọng như là trẻ con vừa được mua cho quần áo mới:
“Đây là bức xạ Cherenkov của hạt Tachyon!”
“Hạt… hạt Tachyon!”
Thuốc Nổ run run.
Cậu không tin vào sự tồn tại của những hạt tưởng tượng như Tachyon, giống như là không tin vào sự tồn tại của Lỗ Trắng vậy, bởi thế cậu có rất ít kiến thức về những tính chất liên quan của chúng. Cậu không thể nhận ra ngay được giống một nhà nghiên cứu chuyên nghiệp như trí giả Adam.
Lão Adam lẩm bẩm:
“Cậu thấy đấy, chúng ta đang đi ngược lại thời gian bằng cách đảo ngược entropy. Nhưng đảo ngược entropy là vi phạm các định luật bảo toàn của vũ trụ, bởi vậy quá trình này không thể tự nhiên xảy ra mà cần có những hạt trung gian làm đường dẫn liên kết. Chính là hạt Tachyon này đây.”
Lão Adam kết luận:
“Con tàu này, nó đang lướt trên những con sóng của hạt Tachyon tạo ra!”
Thuốc Nổ lục lọi mọi ngóc ngách của cái hiểu biết còm cõi của cầu về hạt Tachyon:
“Nó, cái hạt này không phải là di chuyển với tốc độ vô hạn à?”
Lão Adam gật đầu:
“Đúng vậy, hạt Tachyon có khối lượng âm và có đặc tính là càng mất nhiều năng lượng thì tốc độ di chuyển của nó ngày càng nhanh. Bởi vậy, đúng như cậu nói, khi mà hạt Tachyon ở trong môi trường chân không bình thường, vận tốc của nó sẽ ngày càng nhanh, cho tới một lúc chạm tới tốc độ vô hạn.”
“Cũng có nghĩa là chúng ta sẽ đi với tốc độ vô hạn ở trên vector thời gian đúng không? Nhưng những gì tôi thấy ở ngoài đó, tốc độ thời gian nghịch đảo cũng đâu có khác mấy so với thời gian của chúng ta.”
Lão Adam cười thần bí:
“Vậy có nghĩa là con tàu này đã sắp đã tới được đích đến cuối cùng của nó rồi. Cậu biết đấy, tốc độ của hạt Tachyon chỉ là vô hạn đối với chúng ta thôi, chứ với toàn bộ con tàu Eden này nó chỉ là muỗi. Chỉ cần liên tục truyền động năng đã mất đi trước đó của hạt Tachyon, nó sẽ liên tục chậm lại. Càng truyền nhiều động năng, nó sẽ càng chậm, cho tới một lúc mà nó xé rách tốc độ ánh sáng, đồng hồ của chúng ta sẽ quay ngược đầu, trở lại chiều quay của thời gian bình thường…”
Lão càng nói càng hứng khởi:
“Nói về năng lượng, có thể Namuh chúng ta rất thiếu, chứ ai mà biết được Mada đã ẩn giấu chiêu bài gì. Đừng quên trên Namuh có cả lỗ trắng và Tưởng Giới, những nguồn năng lượng vô cùng vô tận đủ sức để hãm phanh con tàu này lại. Lúc đó… lúc đó!”
Thuốc Nổ cũng biết lão Adam đang nghĩ điều gì, cuối cùng họ cũng có thể mặc kệ lũ Quái Thú Vũ Trụ ở nơi đây và tìm đến chân trời mới, thiên đường mới nơi mà họ lại một lần nữa có thể bắt đầu lại từ đầu.
Thuốc Nổ không muốn đánh vỡ mơ mộng của lão nhưng vẫn phải nhắc nhở:
“Giống như cần một năng lượng vô hạn để đẩy một vật chạm tới tốc độ ánh sáng, không phải cũng phải cần một nguồn năng lượng vô hạn để làm chậm hạt Tachyon tới tốc độ ánh sáng à? Nếu không được làm sao con tàu này dừng đây.”
Lão Adam gạt đi:
“Cậu và tôi cũng chẳng phải là Mada, ai biết ông ta nghĩ thứ gì trong đầu chứ! Nếu ông ta đã gửi con tàu này đi, chắc chắn ông ta sẽ có cách để dừng nó lại. Cậu đừng đòi hỏi logic nữa được không. Khi công nghệ chạm được tới ngưỡng đó, logic chẳng hề còn bất kỳ một ý nghĩa gì nữa đâu.”
Thuốc Nổ đành phải gật đầu, một lần nữa, cậu cũng không muốn phá giấc mộng của lão Adam.
Cậu bắt đầu để mặc lão nghịch ngợm với mấy hạt Tachyon của lão mà đi một vòng xung quanh.
Ánh sáng của bức xạ Cherenkov nơi đây làm cho cậu thấy vô cùng dễ chịu. Ít nhất thì bọn họ cũng có ánh sáng để soi tỏ đường đi cho rõ ràng chứ không phải cứ ở trong trạng thái lần mò, không biết đâu là phương hướng lúc còn ở đằng sau lớp Quái Thú Vũ Trụ đang ngủ đông này.
Bỗng nhiên, Thuốc Nổ quan sát được một thứ gì đó phía trước mặt.
Cậu từ từ tiến lại gần.
Đó là một con Quái Thú Vũ Trụ con vô cùng “nhỏ bé”, chiều dài thậm chí còn chưa đạt tới hai mươi mét. Những đôi chân của nó còn chưa mọc ra được nổi móng vuốt.
Nó cũng tương tự như tình trạng của con Quái Thú Vũ Trụ biến dị mà Thuốc Nổ nhìn thấy trước kia, cả người đã bị thái ra thành vô số lát cắt nhỏ như người ta thái hành tây. Thuốc Nổ quay đầu, nhìn ngược về phía phương hướng đuôi của nó, chỗ đó còn y nguyên một cái lỗ hổng nhỏ, trên thân người một con Quái Thú Vũ Trụ trưởng thành khác.
Giữa con non này và lỗ hổng còn một đoạn dây thịt dính lủng lẳng nối chúng lại với nhau.
Thuốc Nổ vừa sờ vừa lẩm bẩm:
“Đây là dây rốn à? Quái Thú Vũ Trụ cũng có dây rốn như con người?”
Cậu nhắm mắt lại, hình dung những gì đã xảy ra.
Marvelrick Spacehopper đi ngang qua nơi này thì đột nhiên bị một con Quái Thú Vũ Trụ non chui ra khỏi bụng mẹ tấn công. Rất có thể bởi vì con này quá nhỏ nên chỉ cần một chút thức ăn như Marvelrick xuất hiện, nó đã đói khát tỉnh dậy bắt đầu săn mồi.
Marvelrick tất nhiên không thể để mặc cho đối phương thích làm gì thì làm. Anh ta nhanh chóng dùng năng lực chống trả lại. Hai bên ăn miếng trả miếng qua lại từ phần sát bụng con Quái Thú Vũ Trụ lớn kéo dài ra tận đây.
Marvelrick đã hạ sát được đối phương nhưng anh ta cũng đã bị thương càng trầm trọng hơn.
Thuốc Nổ vẫn cứ trong tình trạng nhắm mắt, để mặc trực giác của cậu cuốn theo trận chiến giữa Marvelrick và con non kia. Cơ thể của cậu theo đó mà tự động lần mò di chuyển.
Cuối cùng, khi Thuốc Nổ mở mắt ra lần nữa, cậu đã đứng rất sát với biên giới ngoài cùng của con tàu Eden. Những chớp sáng xanh lè của bức xạ Cherenkov đã xuất hiện ở ngay trước mặt.
Nhưng không chỉ có chừng đó.
Ở trên biên giới này còn có một thứ gì đó rất khác – một thứ gì đó đáng lẽ ra không nên tồn tại ở nơi này. Thuốc Nổ nhẹ với tay, nó đã nằm gọn ở trong tầm nhìn của cậu.
Một mảnh áo trùm!
Hay nói chính xác hơn là áo trùm đã rách một nửa của Quân Đoàn. Dựa vào hoa văn họa tiết in ở trên, nó chắc chắn phải thuộc về một sĩ quan rất, rất cao cấp nào đó của Quân Đoàn. Thuốc Nổ ngẩn người, nhìn thẳng vào luồng ánh sáng rực rỡ của bức xạ Cherenkov trước mặt, miệng lẩm bẩm:
“Marvelrick?”
Cuối cùng thì họ đã không thể theo được lời dặn dò của phu nhân Tereshkova về Marvelrick Spacehopper, đó là sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Sau rất nhiều nỗ lực lùng sục ở xung quanh, Thuốc Nổ và lão Adam cũng chẳng thể tìm được bất kỳ một thứ gì khác, vật tùy thân của Marvelrick Spacehopper hay hướng đi tiếp theo nếu có của anh ta.
Họ có thể trở về với hai di vật còn sót lại. Một mặt huy hiệu chỉ huy cao cấp của Quân Đoàn đã bị vấy bẩn nhìn tới không ra hình dáng, nằm ở bên trong bụng một con Quái Thú Vũ Trụ đã chết, cùng với một nửa tấm áo trùm sĩ quan cao cấp của Quân Đoàn.
Và tất cả chỉ có thế.
Phu nhân Tereshkova lúc này đã được đưa lên trên tàu vận tải của bọn họ, tuy nhiên, nó không thể xuất phát ngay mà Vlare Papenhuyzen vẫn đang liên tục cố gắng nỗ lực để cứu chữa cho bà. Quả nhiên tình trạng chấn thương không phải bình thường một chút nào.
Thuốc Nổ và lão Adam vào trong buồng lái chính gặp lão Kohei. Cậu xách cổ áo lão lên, gặng hỏi:
“Chúng tôi đã biết tất cả rồi!”
Lão Kohei đưa khuôn mặt đầy thắc mắc:
“Các cậu đã biết được điều gì? Tôi không hiểu?”
“Là về thế giới bên ngoài của Namuh. Về chuyện chúng ta đang du hành ngược thời gian. Lão cũng biết chuyện đó có phải không?” – Trí giả Adam tiếp lời.
Lão Kohei đưa ra một bộ mặt khủng hoảng chưa từng có, gạt tay Thuốc Nổ và lão Adam ra, bước lùi lại mấy bước liên tục, vừa đi vừa nói:
“Các người! Các người đã không nghe lời cảnh báo của ta. Đồ chết tiệt! Nơi đó bị quỷ dữ nguyền rủa. Tránh xa ta ra. Tránh xa con tàu này ra trước khi các người đem những lời nguyền chết chóc trở lại với thế giới của Namuh.”
Thuốc Nổ cười nhếch mép:
“Nơi đó làm gì có quỷ dữ gì, chỉ có một đống bức xạ xanh lè cùng với những hạt đang du hành ngược dọc theo thời gian thôi. Lão đang lảm nhảm cái gì thế?”
Lão Kohei run run. Khuôn mặt của lão lúc này làm Thuốc Nổ nhớ tới khuôn mặt của Shintaro Nakamura lúc ông ta kể lại những kỷ niệm về biên giới ngoài cùng đó:
“Ta đã bảo rồi! Nơi đó bị nguyền rủa. Các người… Các người không hiểu! Năm đó… Năm đó phi hành đoàn thám hiểm của ta và lão Shintaro có tổng cộng 7 người. Chúng ta đã phấn khởi biết bao nhiêu khi tìm ra được một con đường bí mật, xuyên qua lũ Quái Thú Vũ Trụ đang ngủ đông để tới được bờ phía bên kia…”
“Nhưng nơi đó quả thật chính là ác mộng. Phần thân trên người phi công chính của chúng ta vừa chạm vào ranh giới ánh sáng đã liền tan ra thành từng hạt bụi nhỏ, không để lại bất kỳ một chút gì…”
Thuốc Nổ và lão Adam đều thật chẳng còn biết nói thế nào. Có trời mới biết cái ranh giới bên ngoài của con tàu Eden này, nơi có thể chịu được hai dòng thời gian ngược chiều nhau liên tục chà sát, được cấu tạo bằng loại thành tố nào. Có họa chăng điên rồi mới dám chạm vào đó.
“Những người còn lại trong phi hành đoàn cố gắng lấy xác của anh ta về. Tuy nhiên sau đó tất cả đều bị nhiễm một loại bệnh lạ mà chết hết cả. Chỉ còn ta và lão Shintaro, những người chưa từng chạm vào xác người phi công đó là có thể còn toàn mạng trở về…”
“Đó là một chuyến đi thảm khốc, chúng ta không những làm trái lệnh, mà còn vô duyên vô cớ để chết rất nhiều thành viên ở trong phi hành đoàn mà không giải thích được. Thậm chí, nó còn là ngọn lửa châm ngòi cho những mâu thuẫn gay gắt trong giới thượng tầng Quân Đoàn vốn đã có từ trước. Chỉ có lão Shintaro vì đã sớm báo cáo sự việc lên cho cấp chỉ huy mới có thể còn phục vụ ở trong Quân Đoàn. Còn ta thì sau đó phải kim thiền thoát xác để rời đi nếu không sẽ có nguy hiểm tính mạng…”
“Tóm lại, rất có thể các ngươi đã nhiễm căn bệnh khủng khiếp đó mang về đây. Vì sự an toàn của toàn bộ Namuh, ta đề nghị các ngươi không nên trở về nữa.”
Thuốc Nổ và lão Adam nhìn nhau, lão Adam lên tiếng:
“Rất có thể là bọn họ đã nhiễm phải một căn bệnh liên quan tới Tachyon, thậm chí là nhân quả học. Nhân quả học là thứ rất khó dùng logic bình thường để giải thích. Những nơi mà hai dòng thời gian đối nghịch giao thoa như thế thì chuyện quái gì mà chẳng thể xảy ra. Kiểu như số mạng của họ chồng chập với số mạng của một bản thể nào đó trong vũ trụ song song khiến cho họ cũng chết theo bản thể kia. Ví dụ vậy.”
Thuốc Nổ nghe xong cũng hơi sởn tóc gáy, lại nhìn về phía lão Kohei:
“Chỉ vì thế mà lão quyết tâm giữ bí mật này cho tới khi xuống mồ?”
“Đó là quyết định của toàn bộ Quân Đoàn” – Lão Kohei ngắt lời.
“Ta là một người lính! Ta không bao giờ chống một mệnh lệnh trực tiếp của chỉ huy giống như hai tên đần các ngươi!”
Lão đột nhiên nghĩ tới một cái gì đó mà nói:
“Các ngươi…các ngươi có mang thứ nào, bất kỳ thứ nào từ cái nơi chết tiệt kia về đây?”
Cả Thuốc Nổ và lão trí giả Adam đều đồng loạt liên tưởng tới nửa tấm áo trùm của Quân Đoàn mà Thuốc Nổ đã lấy ra từ biên giới của con tàu Eden lúc trước. Lão Kohei chẳng cần nghe họ trả lời thì đã biết ngay là có chuyện:
“Đồ ngu! Nó đâu…Nó đâu rồi! Mau, mau tống khứ nó ra khỏi đây… Nó sẽ mang bệnh dịch của cái chết tới toàn bộ thế giới bên trong Vách Tường mất. Nó…Đâu…Rồi…?”