Thời Không Lụi Tàn

Chương 87: Chương 87: Truy vết




“Xin ngài, xin hãy làm ơn!”

Tiếng nói yếu ớt của cô gái vang lên. Xưng hô rõ ràng là gọi một trong hai người Thuốc Nổ hoặc người đàn ông kia nhưng đôi mắt khẩn khoản ngấn lệ của cô thì lại nhìn về phía Liễu Nhu. Trước khi Liễu Nhu kịp lên tiếng, Thuốc Nổ đã chặn trước lời:

“Chuyện này phải trông vào quý ông cạnh tôi đây. Nếu ông ấy không quản thì rất tiếc, tôi cũng không có cách nào.”

Người thanh niên của gia tộc Danz nghe vậy thì mắt sáng quắc lên, vội vàng sai người kéo cô gái ra phía đằng sau lưng mình. Đoạn, hắn còn định mở lời khách khí với Thuốc Nổ vài câu. Tuy nhiên, thái độ dửng dưng của Thuốc Nổ khiến lòng tự ái của hắn nổi lên, chỉ gật đầu một cái rồi cùng đám người bỏ đi mất vào căn phòng phía nơi góc, hai người Thuốc Nổ đã nhìn thấy lúc ban đầu.

Liễu Nhu nhăn mày:

“Cô gái ấy rồi sẽ thế nào?”

Người đàn ông tiếp tục nốc thêm một ly rượu, trả lời bâng quơ:

“Còn thế nào nữa, thưa tiểu thư? Chẳng lẽ cô còn không hiểu ý nghĩa của chiếc vòng cô ta đeo trên tay? Những người đó đã bị cắt mối liên hệ của họ với Peaky. Họ không có quyền được làm công dân của Namuh. Theo tôi, cô ta sẽ bị mấy thanh niên nhà Danz kia thay phiên nhau cưỡng hiếp tới chết, sau đó bị gia tộc Taniguchi phi tang xác ở một nơi nào đó thôi. Chà tiếc thật, tôi đã là khách quen của cô ta hơn một năm nay.”

“Không thể nào? Không phải cái vòng tay đó chỉ giành cho những kẻ tội ác tày trời bị tước vĩnh viễn quyền công dân của Hiến Quốc hay sao? Tại sao những việc phạm pháp ngang nhiên như vậy lại diễn ra ở Hiến Quốc được kia chứ?”

Người đàn ông nghe lời này thì bật cười khẽ, quay mặt lại nhìn Liễu Nhu. Cô nhận ra khuôn mặt của người đàn ông thì buột miệng nói:

“Ồ, ông là Henry đầu hói, kẻ dẫn dắt các sự kiện giải trí của Namuh.”

Có vẻ Henry đã quen với việc mình bị nhiều người Namuh biết tiếng nên khuôn mặt hoàn toàn bình thường. Ông ta khẽ châm lửa, đánh một điếu xì gà, vừa rít một hơi thật sâu vừa nói:

“Tiểu thư, tôi chẳng biết cô thuộc gia tộc nào. Có điều, cách cô nhìn đời không khỏi quá ngây thơ. Cô nghĩ những kẻ ăn xin Namuh bị tống cổ vào trong Tưởng Giới mới là bậc đáy của xã hội ư? Những kẻ dơ bẩn nhất, nhưng cũng đáng thương nhất thường tồn tại ở mặt tối của nơi xa hoa lộng lẫy nhất. Họ ấy à, không có quyền công dân Namuh kể cả khi chẳng có tội lỗi nào cả. Ánh sáng công lý đang rực cháy trong mắt cô lúc này không thể chiếu rọi được tới tận cùng nơi đó đâu.”

“Hơn nữa, nói tới ác quỷ và tội lỗi, tên quản gia của cô chắc chắn chẳng kém bất kỳ kẻ nào đâu. Cô đừng quá tin tưởng mà giao quyền quyết định mọi chuyện cho hắn. Có một ngày, hắn sẽ bán linh hồn cô cho quỹ dữ mà cô còn không biết đấy.”

Thuốc Nổ bật cười:

“Tôi có thể xem đó là lời khen được không? Chúng ta còn chưa trực tiếp nói chuyện với nhau bao giờ nhưng ông hiểu rõ về tôi tới thế cơ à?”

Henry đầu hói lấy ra một điếu thuốc khác mời Thuốc Nổ, cậu chỉ từ tốn nói:

“Xin lỗi, tôi không hút thuốc.”

Henry cũng chẳng bận lòng chuyện này, ông ta đáp:

“Đừng xem thường đôi mắt của tôi. Tôi đã lăn lộn trong đủ mọi giới, đủ mọi loại người cả cuộc đời mình. Chỉ cần nhìn cái cách cậu thoải mái vặn đầu người khác ngày hôm đó mà không một chút do dự, tôi có thể nhìn thấu suốt được linh hồn cậu. Chắc chắn ở trong Thủy Giới ngày trước, cậu nổi tiếng chẳng kém gì chỉ huy Mirage ở Namuh…”

“…Nhưng theo nghĩa tiêu cực nhất.” – Ông ta nhấn mạnh.

Ông ta vừa nói, vừa mời Thuốc Nổ một thứ khác, có mùi thơm nhẹ, rất hấp dẫn, không ngờ lại chính là cà phê thỏi của Liên Bang. Thuốc Nổ giật mình:

“Ông lấy thứ này ở đâu ra?”

“Cách chế tạo thứ này đã được gửi cho nhà Taniguchi một đoạn thời gian trước. Nghe bảo chủ nhân của nó không cần bất cứ một đồng tiền nào mà chỉ yêu cầu họ sản xuất hàng loạt và tặng người đó 746 thỏi đầu tiên được sản xuất. Thật lập dị! Nó đã trở thành đề tài bàn tán ở nơi này trong một đoạn thời gian.”

“746? 746 ngày tức là hai năm lẻ mười sáu ngày à? Đúng vậy, thật là một kẻ lập dị.” – Thuốc Nổ cười tự giễu.

Đoạn, cậu khoát khoát tay, đẩy một tờ giấy nhỏ ra trước mặt Henry đầu hói, vừa châm lửa hút cà phê thỏi vừa nói:

“Cũng không quan trọng, hôm nay tới đây chẳng phải vì cái này. Tôi có việc cần nhờ ông.”

Liễu Nhu trừng mắt ngạc nhiên vì sự xuất hiện của bức thư mà cô tưởng chừng như Thuốc Nổ đã hủy đi ngay trước mặt Izumi và Liễu Nhu khi trước – bức thư Sushan viết có mặt sau mang nét vẽ một cái hộp chữ nhật và một hình người que hết sức trẻ con.

Khuôn mặt của Henry đầu hói như đanh lại trong một khoảnh khắc. Rồi trước ánh mắt không thể tin nổi của Liễu Nhu, ông ta thản nhiên đưa bức thư nuốt luôn vào trong miệng, sau đó bình luận nhập thần:

“Vâng thưa quý ông, quý bà, chúng ta hãy cùng nhau đến với cuộc đấu hấp dẫn để tranh đàn bà giữa con trai độc nhất của Giáo Đế Nicholas Stephenson và tên con thứ Alsace của nhà họ Danz…”

Phập!

Lời nói của ông ta bị cắt ngang giữa chừng bởi một con dao găm cắm ngay chính giữa ngón trỏ và ngón giữa, bên tai vang lên giọng Thuốc Nổ:

“Đừng có đùa với tôi!”

Thuốc Nổ đưa tay lên cằm, xoay ngang đầu ông ta lại. Đôi mắt ti hí lúc bình thường của Henry bây giờ trợn to, đỏ ngầu như máu với khuôn mặt hằn lên nếp nhăn của sự giận dữ:

“Mày nghĩ Henry tao sẽ lo sợ trước lời đe dọa của cường quyền sao? Mày nghĩ tao chấp nhận sống cuộc sống vô nghĩa chẳng còn bao nhiêu năm tháng này để luồn cúi dưới háng của lũ chúng mày hay sao?”

Thuốc Nổ nhíu mày, tiện tay lật giở ống tay áo của ông ta lên. Trên đó cũng đeo một chiếc vòng giống y hệt với chiếc vòng mà cô gái bị dẫn theo ban nãy cũng mang. Liễu Nhu thảng thốt:

“Tại sao ông cũng mang nó? Chiếc vòng tay của Lethe? Đáng lý ra một người có địa vị xã hội như ông thì không nên có nó mới phải.”

Henry đầu hói im lặng. Thuốc Nổ thấy thế thì thở dài:

“Nhìn cách đeo rất khác biệt so với cô gái kia. Tôi nghĩ khác với cô ta bị bắt buộc tước bỏ quyền lợi công dân, ông là chủ động từ bỏ nó.”

Henry đầu hói vẫn im lặng nhưng khuôn mặt đã hơi biến sắc.

“Một người chỉ từ bỏ quyền công dân khi ông ta hoặc là không còn tin tưởng vào xã hội này, hoặc là không còn tin tưởng vào mô hình chính trị này nữa. Tôi ở đây không bao lâu, nhưng cũng không nghĩ người Namuh tệ hại tới mức ai ai cũng là kẻ xấu. Hơn nữa, cách hoạt động của Hiến Quốc có một vấn đề bất cập rất rõ ràng, đó chính là sự phóng đại cùng cực của chủ nghĩa đám đông. Nó giết chết quan điểm của cá nhân đối với thế giới...”

“Tính tiền cho tôi đi!”

Thuốc Nổ đặt tiếp một vật lên trên bàn, thứ cậu dùng để tra cứu danh sách thành viên Quân Đoàn khi trước. Cậu thong thả nói:

“Tôi tới đây không phải để bắt bớ bất kỳ một ai. Tôi chỉ muốn tìm kiếm sự thật. Người đó đang nắm giữ một điều có thể liên quan tới vận mạng của cả Namuh này.”

Henry đầu hói nhìn vật đó, hai mắt hơi dịu lại nhưng thái độ vẫn không hết vẻ thù địch:

“Cho dù cậu có là người của phu nhân Tereshkova đi nữa, tôi cũng khó lòng mà tin tưởng cậu. Cậu không chỉ có vũ lực mà cậu còn quá thông minh. Tôi đã sai rồi, cậu đáng sợ hơn chỉ huy Mirage rất nhiều. Cậu là một con rắn độc trong bóng tối, chực chờ phát hiện những sơ hở nhỏ nhất trong trái tim con người để nô dịch họ.”

“Chà! Tôi sẽ không cố gắng bào chữa đâu, ông biết đấy. Tuy vậy, nếu như phu nhân Tereshkova vẫn chưa đủ sức nặng đối với ông thì chắc cái này có thể làm ông suy nghĩ lại đấy.”

Thuốc Nổ lấy áo choàng đen của mình ra. Ở trên đó đang phát hình ảnh một lão già héo úa với khoang bụng bị mở banh ra, từ bên trong thấy được vô số máy móc thiết bị đang nhô ra ngoài. Henry chỉ kịp giật mình thốt lên:

“Lão bạn già!”

Đó là ngay trước khi Thuốc Nổ thu lại tấm áo choàng. Hắn rít lên:

“Mày điên rồi sao? Shintaro Nakamura? Lão là cánh tay phải đắc lực nhất hiện giờ của Marvelrick Spacehopper, vậy mà mày cũng dám động vào?”

“Chuyện này e chỉ là chuyện riêng của tôi và Đoàn trưởng Marvelrick, chẳng liên quan gì tới ông cả nhỉ. Tôi chỉ muốn hỏi ông câu trả lời là có hay không mà thôi. Dù sao lão ta cũng không có nhiều thời gian.”

“Tao hiểu rồi, vậy là hai thứ đồ uống đó, mày không ngẫu nhiên mà gọi chúng nhỉ?” – Henry đầu hói nói, giống như vừa nhận ra được một sự thật nào đó hiển nhiên.

“Tích tóc! Tích tóc!” – Thuốc Nổ giả vờ làm động tác nhìn đồng hồ.

Trong mắt của Henry có rất nhiều cảm xúc mâu thuẫn với nhau đang bùng cháy, một lúc lại nhìn chằm chằm vào áo choàng của Thuốc Nổ như muốn giật lấy mà xem xét kỹ hơn, xem có thể thấy được thêm manh mối gì từ đoạn ghi hình đó không.

Cuối cùng, sau rất nhiều do dự, ánh mắt của ông ta giằng xé hỏi:

“Cậu sẽ làm gì thằng nhóc?”

“Như tôi đã nói, người đó đang nắm giữ một thông tin tình báo rất quan trọng mà tôi nhất định phải biết được. Nếu cậu ta hợp tác, sẽ chẳng có bất cứ một vấn đề gì xảy ra cả.”

“Được rồi, tôi sẽ tạm thời tin cậu.”

Henry đầu hói nói:

“Tuy nhiên, nếu cậu không thả lão Shintaro ra hoặc làm gì thằng nhóc, tôi đảm bảo đoạn ghi âm cuộc đối thoại của chúng ta sẽ được Peaky chuyển giao ngay lập tức cho phu nhân Tereshkova.”

Ông ta giơ cái vòng tay Lethe lên. Chính Thuốc Nổ cũng không ngờ được cái vòng tay vốn có tác dụng ngăn cách tâm trí của người Namuh khỏi Peaky này lại đồng thời có thể ghi âm và chuyển thông tin cho Peaky. Tuy cậu bán tín bán nghi nhưng vẫn nói:

“Chà! Làm sao ông biết tôi không phải đại diện cho phu nhân Tereshkova tới đây?”

“Lời thừa! Phu nhân Tereshkova đâu việc gì phải hỏi thứ bà ta đã biết sẵn kia chứ.”

Cả hai người đồng loạt mỉm cười. Những lời nói này bản thân chúng đã đem lại một lượng thông tin nhất định cho bọn họ. Henry đầu hói bắt đầu trước:

“Ở vị trí giữa khu vực 2 và khu vực 3 trên Vách Tường có một doanh trại nhân tạo được gọi là Stratonas. Cậu hãy tới đó tìm một người có tên là Anonima. Được rồi, đó là tất cả những gì tôi có thể nói.”

Thuốc Nổ đáp lễ:

“Về lão Shintaro thì ông không cần lo lắng. Những gì ông thấy được chỉ là cơ thể của lão ở trong Kim Giới mà thôi. Thủ phạm là ai thì tôi không biết nhưng chúng tôi đã đăng xuất lão ra khỏi Kim Giới rồi. Còn số mạng lão tốt xấu thế nào thì phải xem số trời rồi.”

Henry đầu hói ngẩn người, đứng dậy đánh một cuộc điện thoại để kiểm tra. Lúc trở về thì ông ta đã bình tĩnh hơn hẳn. Thuốc Nổ thấy vẻ mặt này thì cũng an tâm phần nào, kế hoạch này có chút mạo hiểm nhưng xem ra lão Shintaro Nakamura đã thực sự trở về Namuh an toàn. Cậu cũng đứng lên, tạm biệt Henry đầu hói. Ông ta đột nhiên gọi với theo:

“Tiểu thư. Ta có thể nói thêm một lời?”

Liễu Nhu ngồi trên xe lăn ngạc nhiên quay đầu nhìn. Henry đi vào trọng tâm:

“Tôi có một đứa con gái vừa vào độ hai mươi, cũng xem như là có chút sắc đẹp. Tôi rất vừa lòng quản gia của cô, có thể tác hợp cho hai người chăng?”

“Không được!”

Liễu Nhu buột miệng nói, lời lẽ cực kỳ thẳng thừng dứt khoát. Cô lúc bấy giờ mới nhận ra được ánh mắt cực kỳ thiếu nghiêm túc của Henry đầu hói, vội vàng định bào chữa vài câu để lấp liếm. Nào ngờ Henry chẳng mấy quan tâm mà thẳng thừng:

“Tiểu thư. Lời khi trước tôi sẽ không rút lại. Rồi cô sẽ sớm nhận ra cô và hắn là kẻ của hai thế giới khác nhau mà thôi. Không tiễn!”

Ông ta giơ tay vẫy vẫy, xoay ghế lại, tiếp tục dáng ngồi uống rượu lảo đảo chán chường của mình.

Trên đường về, Liễu Nhu có vẻ hết sức im lặng. Cô cũng không tỏ ý đòi Thuốc Nổ cho đi theo tới Stratonas. Cậu mỉm cười hỏi:

“Vẫn đang suy nghĩ về những lời nói của lão ban nãy?”

“Không phải thế!” – Liễu Nhu chối biến.

Thuốc Nổ cũng không cố ý chỉ ra biểu hiện khác thường trên khuôn mặt cô lúc trả lời mà chỉ tiếp tục:

“Chà Henry đầu hói đúng là một kẻ đã lăn lộn ở nhiều môi trường khác nhau, một tên cáo già không chịu ăn thiệt thòi. Hắn chỉ cố tìm điểm yếu của tôi thôi chứ không phải khuyên bảo tốt đẹp gì đâu, cô đừng để tâm quá.”

Đúng là người nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý. Liễu Nhu nghe câu nói này thì cứ như Thuốc Nổ đang nói rằng cô cũng được tính là một điểm yếu của cậu. Lòng dạ liền dịu hết cả lại, bao nhiêu khó chịu vì vô duyên vô cớ bị Thuốc Nổ dẫn vào một chuyến đi không rõ đầu đuôi như thế này cũng tan biến gần hết. Cô nhẹ nhàng đáp lời:

“Khi nào có điều kiện, anh kể rõ chuyện này cho tôi nghe nhé?”

“Dĩ nhiên là được!”

“Vậy thì cảm ơn anh vì bữa ăn tối hôm nay.”

Cuối cùng thì nụ hôn từ biệt mà Liễu Nhu vẫn chờ đợi cũng không xuất hiện. Mặc dù không phải cả hai chưa từng hôn nhau nhưng nghĩ tới điều đó vẫn khiến cho Liễu Nhu nóng hết cả mặt mũi.

Về phần Thuốc Nổ, sau khi rời khỏi ký túc xá của Liễu nhu ở Học Viện, cậu phải nghĩ cách để tới được doanh trại nhân tạo Stratonas. Nơi này không giống như Học Viện hay Tưởng Giới trạm của Namuh là nơi mở cửa tự do cho mọi người tiến vào, có sẵn một đường vận tải không gian thường xuyên để chuyên chở. Stratonas lại là một vùng thuộc sở hữu của riêng Quân Đoàn.

Nghĩ đi nghĩ lại trong các mối quan hệ cậu có lúc này, cậu chỉ đành nhờ trí giả Adam xem có cách nào không. Khác với những người khác sẽ có thể ràng buộc lợi ích nào đó với cậu, mối quan hệ giữa cậu và trí giả Adam là trên cơ sở hai người tôn trọng và ghi nhận vốn hiểu biết về khoa học của đối phương. Vậy nên sẽ không có chuyện lão ép cậu phải làm gì quá đáng.

Nếu không được thì e là cậu phải đành nhờ tới lão Shintaro hoặc Mirage Spacehopper. Có điều, chuyện đã dính dáng tới cấp chỉ huy của Quân Đoàn, e rằng lúc đó mở ra thì dễ nhưng để khép lại sẽ chẳng phải là thứ dễ xơi gì. Còn cô nàng Izumi thì thôi quên đi, cô ta sẽ vắt kiệt tới cùng mọi chuyện trước khi giúp đỡ Thuốc Nổ bất cứ cái gì.

May mắn cho cậu, trí giả Adam lại có cách lên Stratonas thật. Số là hiện tại lão đang có hợp tác với bên Quân Đoàn để lắp đặt một số thiết bị huấn luyện có hàm lượng kỹ thuật cao. Vậy nên lão có thể cho Thuốc Nổ đi nhờ tàu vận tải sẽ xuất phát sau vài ngày nữa để lên trên đó.

Lão cũng chẳng đòi hỏi Thuốc Nổ phải trả ơn điều gì cả. Lão thẳng thắn cho rằng những tri thức Thuốc Nổ có thể cung cấp được giá trị hơn nhiều so với bản thân cái doanh trại Stratonas kia. Dù cho cậu có phá nát hết nơi đó, lão cũng sẽ tìm cách chống lưng cho cậu.

Tới cuối, lão lại bắt đầu lải nhải về việc mai mối cho đứa cháu gái Rei của lão với Thuốc Nổ. Cậu vừa nghe đầu dây bên kia vang vọng tiếng đay nghiến của Rei đối với ông nội cô thì đã đổ mồ hôi hột, vội vàng kiếm cớ để chuồn gấp.

Thuốc Nổ gác máy, xem ra chuyện nghiên cứu Lỗ Trắng của người Namuh hoàn toàn không có bước phát triển gì mới cả. Mà cũng đúng thôi, ngoài việc miêu tả tính chất của Lỗ Trắng ra, Thuốc Nổ cũng chẳng cung cấp thêm được bất cứ thứ gì hữu ích để nghiên cứu nó.

Về lý thuyết, việc nghiên cứu Lỗ Trắng dễ dàng hơn Lỗ Đen rất nhiều. Bởi vì ánh sáng sẽ truyền từ Lỗ Trắng ra bên ngoài. Mà ánh sáng đó chứa rất nhiều thông tin về những thứ nó từng tiếp xúc vào như bên trong Lỗ Trắng có thứ gì, có phải nó liên kết với một lỗ đen khác hay không, giả dụ như để một bên thì hút vật chất vào, một bên thì nhả ra,…

Có điều trên thực tế, ánh sáng của Lỗ Trắng ở Namuh chẳng mang theo bất cứ một thông tin nào cả. Giống như chúng đơn giản được tạo ra từ phản ứng nhiệt hạch ở các ngôi sao bình thường vậy.

Vài ngày sau…

Tàu vận tải đúng hẹn tới đón Thuốc Nổ. Cậu không ngờ người dẫn đầu đoàn lần này là người quen của cậu:

“Lâu ngày không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?”

“Tôi vẫn ổn. Cô thì sao hả Rei?”

“Ai mà có một người ông nội như vậy chắc cũng không thể khỏe được nhỉ?”

Rei vừa nói vừa bĩu môi, xem ra là cực kỳ không muốn đi chuyến lần này. Thuốc Nổ chỉ đành cười trừ.

Ngoài Rei ra thì chuyến lần này còn có khoảng năm, sáu người đồng hành. Sở dĩ nói khoảng là vì Thuốc Nổ cũng không rõ trong buồng phi công có bao nhiêu người. Những người khác ngồi ở đây phần lớn đều là học trò của trí giả Adam, chủ yếu là đem theo đống thiết bị lỉnh kỉnh để tràn ra cả sàn và hành lang tàu đi lắp đặt. Họ không có kinh nghiệm lái tàu vũ trụ và cũng không mấy quan tâm lắm.

Thuốc Nổ nghe chủ đề họ bàn tán thì có đủ loại. Thậm chí, cậu còn biết được rằng bầu trời nhân tạo gồm vô vàn vì sao giả ở nhà hàng Namuh nổi tiếng gần đây chính là do đám người này tự tay thiết kế và lắp đặt.

Ngược lại với độ náo nhiệt của đám người kia, bên này Thuốc Nổ và Rei khá im lặng. Họ vốn cũng không gặp nhau nhiều, đừng kể chi là nói chuyện. Thuốc Nổ không thể không thừa nhận là tính cách hoạt bát của những người như Izumi mới có thể dễ dàng cạy mở được những kẻ vô cùng im lặng như cô nàng Rei này. Cậu đành thử bắt chuyện:

“Vậy, lần này cô lên đây làm gì?”

“Bảo trì một số máy móc ở trên doanh trại Stratonas, đặc biệt là máy huấn luyện ma pháp.”

“Máy huấn luyện ma pháp ư?” – Thuốc Nổ hứng thú hỏi.

“Anh cũng biết đấy, tuy phần lớn ma pháp là do người Namuh mua hoặc nhận được từ Tưởng Giới, song chúng vốn đã tồn tại những quy luật chung, không thể giải thích được bằng lời nói. Ông nội của tôi muốn tạo ra một cách để huấn luyện mọi người quen thuộc được với quy luật, từ đó cho phép mọi người có thể học và sử dụng ma pháp mà không cần dính dáng tới Tưởng Giới.”

Thuốc Nổ cảm thấy được ý tưởng này vô cùng tham vọng. Quy luật mà trí giả Adam nhắc tới gần như 99% chính là hạt Marvé. Họ không tìm được loại hạt phi nhân quả này như Liên Bang, cũng không thể trực tiếp nhìn thấy những hạt này như Thuốc Nổ trong Tưởng Giới, bởi vậy cậu rất hiếu kỳ xem trí giả Adam định làm cách gì để “dạy” người ta sử dụng ma pháp.

Tính ra thì Thuốc Nổ khá ngạc nhiên về độ tụt hậu của nghiên cứu lĩnh vực này ở Namuh. Dù gì thì trong truyền thuyết, nơi này đã từng có người sử dụng được ma pháp cấp 11. Nghĩa là hiểu biết của họ chắc chắn đã phải đạt tới đỉnh cao của vũ trụ. Vậy mà Namuh hiện nay, tới hạt Marvé là gì cũng không biết.

Đồng ý là với những thứ vũ khí có thể tác động tới vật chất tối, khoa học nơi này cao hơn Liên Bang nhưng nó cao mà phần đế không chắc, thiếu rất nhiều tư tưởng nền móng, quả thật là dị biệt.

Tàu đi tầm bốn tiếng đồng hồ mới tới nơi.

Đây là lần đầu tiên Thuốc Nổ được nhìn thấy Vách Tường của Namuh ở cự ly gần tới như vậy. Nó không phải hoàn toàn trong suốt mà có một màu xanh rất nhạt, đồng thời có đường vân như ngọc lưu ly, hoàn toàn chẳng biết được làm bằng chất liệu gì.

Tuy nhiên, Thuốc Nổ có thể biết được rõ ràng hai điều về Vách Tường này. Một là nó cực kỳ vững chắc và hai chính là nó có khối lượng cực kỳ lớn. Bởi vì vị trí sắp xếp kỳ lạ của các vật thể phía bên trong Vách Tường đã chứng minh, chúng có thể giữ vững được tọa độ trong không gian mà không bị va đập rồi sát nhập vào nhau chính là nhờ lực hấp dẫn khổng lồ của các Vách Tường đã kéo chúng ra xa nhau, cân bằng với lực hút vào.

Bên ngoài bức vách, một cái bóng đen kỳ vĩ đang trôi lơ lửng trong không gian. Thỉnh thoảng, nó đập vào Vách Tường vài cái, làm chấn động cả mặt đất phía dưới của doanh trại Stratonas. Ban đầu Thuốc Nổ mới nghe thì mường tượng nơi này giống như kiểu một con tàu vũ trụ trôi lơ lửng trong không gian làm nhiệm vụ cảnh giới. Ai ngờ mặt đất ở đây không khác gì mấy với tinh cầu Namuh, rõ ràng là một cái thiên thạch cỡ nhỏ.

Còn thứ đang đập bên ngoài kia không đâu xa lạ, chính là một con Quái Thú Vũ Trụ. Nơi này không chỉ có mình nó mà còn tập hợp vài chục các bóng đen tương tự nhưng nằm xa hơn, lẩn khuất giữa màu nền đen tối của vũ trụ. Riêng con trước mặt đã dài tới 7 – 8 km, sánh ngang ngửa với những con tàu vũ trụ cỡ lớn.

Hèn gì khi Thuốc Nổ thấy một con Quái Thú Vũ Trụ đầu tiên dài khoảng 50m, Magarida đã nói đó chỉ mới là ấu thú, quả không sai. So với con này, thứ đã bị chết trong Hỏa giới kia đúng là chỉ bằng với một cẳng chân của nó.

“Chúng ta vào thôi!” – Rei vỗ vai Thuốc Nổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.