Cả bọn Thuốc Nổ đều đang đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn lão chủ quán thì tên nam tử nằm gục đầu say bí tỉ nãy giờ đột ngột lên tiếng:
“Chu Hy… Chu Hy cái gì… Ngươi là tên khốn kiếp… Đánh cược thua mà không giữ lời… Chu Hy…Khốn kiếp…Cẩu Hy… Phải ha, chính là Cẩu Hy…”
Thuốc Nổ nghe thấy giọng nói hết sức quen thuộc, tới lật người nam tử kia lại. Hóa ra chẳng phải ai xa lạ, chính là đỉnh đỉnh đại danh quan Trực học sĩ trong triều Lương Thế Vinh. Cậu hơi nhăn mày lại, không ngờ được rằng một người có phong thái xuất trần, luôn đứng đắn, chỉn chu như Lương Thế Vinh lại có thể nằm như một cái đống mền rách, ở chỗ cái quán trọ giữa nơi khỉ ho cò gáy này. Nhạc Phi Tiếu tròn mắt:
“Chẳng phải là tên tiểu tử mấy năm trước lên núi học kiếm pháp của tam sư thúc sao?”
Tên chủ quán thì che miệng nói khẽ:
“Ôi, đây, đây là Lương đại nhân! Mấy ngày trước đại nhân còn đi quanh vùng truyền hịch, lẽ thẳng khí hùng…”
Lương Thế Vinh đã ngắt lời:
“Lẽ thẳng khí hùng cái khỉ gì…Hic…Hic…Đó là cho bọn dân đen ngu ngốc các người nghe thôi…Hic…Đại Việt ta không xong rồi…Miền Nam có 20 vạn quân Chăm pa – Chân Lạp…Miền Tây có 18 vạn quân Xiêm – Miến…Hic…Phương Bắc là 30 vạn quân Minh nhòm ngó…Xong, xong cả, xong hết cả rồi!”
Chủ quán đã kinh hãi không nói nên lời:
“Cái này… cái này…”
Thuốc Nổ cũng không ngờ tình hình lại tệ tới mức như vậy, ngay cả những kẻ vốn ẩn cư không tranh giành với đời như bọn Nhạc Phi Tiếu hay tên đánh xe ngựa của Thần Sơn đều không nhịn được mà a lên một tiếng. Chỉ nghe Lương Thế Vinh lại lẩm bẩm:
“Đều là tại ta…Là lỗi của ta…Hoàng Thượng đã cậy nhờ ta viết liền ba bức thư dâng lên Minh Đế…Hóa giải can qua…Hic…Là tại ta vô dụng…Học hành không tới nơi tới chốn…Một cái biểu tấu cũng viết không xong…Hịch viết cho hay thì được cái gì chứ…Hịch viết hay có thể giúp người đã chết sống lại sao…”
Chủ quán vội tìm lời khuyên giải:
“Đại nhân, chúng ta sẵn sàng dâng hiến sinh mạng cho triều đình, bảo vệ đất nước, đại nhân ngài không cần tự trách.”
Lương Thế Vinh làu bàu:
“Tất nhiên rồi… Vì các ngươi là dân đen ngu ngốc…Máu là các ngươi đổ ra…Thắng lợi là của triều đình, quý tộc cả…Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ cầm giáo đứng trên đội tiên phong để bảo vệ các ngươi?”
“Nhưng đại nhân, các thầy đồ đều dạy về đạo trung quân, ái quốc.”
“Đó…Hic…Đó chính là lý do vì sao dân đen các ngươi…mãi là ngu ngốc.”
Lương Thế Vinh nói tới đây thì nước mắt nước mũi đã tèm nhem. Thuốc Nổ thật sự không nhịn được nữa vội bảo lão chủ quán dìu hắn đi lên tầng trên. Cả đám người đi trên một dãy hành lang hẹp, cuối cùng mới tới cái phòng nằm ở trong góc. Thuốc Nổ quay lại nhìn lão chủ quán, thấy hắn gật đầu thì cậu mới bước lên gõ cửa. Từ trên khung cửa vang lên những tiếng kêu lẹt kẹt của gỗ đã cũ mèm. Trong phòng không có tiếng người đáp lại.
Thuốc Nổ đập cửa lần thứ hai, miệng lên tiếng:
“Chu Hy đại nhân?”
Từ trong phòng phát ra một tiếng thở mạnh, sau đó có tiếng yếu ớt của một nam tử vang lên:
“Ta không cần phục vụ phòng, ta đây đã sắp ngủ, người ở bên ngoài đi cả đi.”
Thuốc Nổ đưa chân đạp luôn cánh cửa. Lão chủ quán chưa kịp ngăn lại thì có một tiếng động lớn vang lên như có thứ gì đó bị gãy. Cánh cửa cũ kỹ này làm sao chịu nổi một cước của Thuốc Nổ liền bong cả một bên bản lề ra. Cả đám người bước vào, Nhạc Phi Tiếu khẽ gắn cánh cửa đúng vô vị trí cũ.
Căn phòng ẩm thấp và chật chội, ngoài cái giường đơn thì chỉ còn có hai cái ghế và một cái cửa số nhỏ nhìn ra bên ngoài. Trên giường đang nằm một tên trung niên nhỏ thó, mặt trông như mặt chuột. Hắn đưa đôi mắt ti hí vô thần nhìn lên trần phòng. Lương Thế Vinh thấy người này thì vùng ra khỏi tay lão chủ quán tới đập đập người hắn:
“Là ngươi… Cẩu Hy ngươi.”
Người trên giường nhăn cả mặt lại vì đau nhưng vẫn cố nhịn mà lên tiếng:
“Hóa ra là Lương đại nhân ngài…À, còn có cả Trần công… Trần đại nhân nữa.”
Thuốc Nổ không khỏi thấy kỳ lạ về cách Chu Hy gọi mình nhưng bây giờ không phải là lúc hỏi vấn đề đó. Cậu vội lên tiếng:
“Chu đại nhân, ngài làm gì ở đây? Lại còn bị Cẩm Y Vệ truy sát nữa.”
Chu Hy thở dài một hơi:
“Hóa ra đại nhân cũng biết chuyện Cẩm Y Vệ. Đây là chuyện lớn, nội bộ của triều ta, dù cho đại nhân có là người đó đi chăng nữa e rằng ta cũng không thể tiết lộ được.”
Thuốc Nổ hỏi ngay:
“Người đó là sao? Đại nhân nói gì, tôi chẳng hiểu gì cả?”
Chu Hy vẫn giữ im lặng. Thuốc Nổ trong lòng không khỏi chắp nối lại thái độ kỳ lạ của Uông Trực và Chu Hy, thầm nảy ra một ý tưởng hoang đường. Không phải là Phạm Quang hay Pearl Min Lee đang ở trong Tử Cấm Thành nhà Minh đấy chứ. Cậu chắc chắn chẳng hề quen một vị quan lớn nào của nhà Minh, vậy mà Uông Trực, Chu Hy đều nể mặt cậu như vậy.
Hơn nữa với kiến thức thời hiện đại thì kể ra hai người bạn của cậu muốn kiếm một chức vị lớn trong triều cũng chẳng khó khăn gì. Cậu càng nghĩ càng thấy khả năng việc này xảy ra là không hề nhỏ. Thuốc Nổ chợt nhớ tới cái gì nói:
“Không phải Cẩm Y Vệ ở dưới quyền điều động của Uông Trực, Uông đại nhân sao. Mấy ngày trước tôi mới gặp ông ta. Ông ta khi nhắc tới đại nhân ngài cũng chẳng tỏ ra ác ý gì cả, tại sao bọn Cẩm Y Vệ lại săn lùng ngài như thế?”
Chu Hy hít một hơi, nói chuyện bắt đầu trở nên khó nhọc hơn lúc nãy:
“Phân chia Xưởng Vệ của bổn triều rất lộn xộn, chuyện này cũng không liên quan tới tên thái giám đó mà chỉ e là chỉ đạo từ người khác. Có điều đại nhân cũng đừng nên thân cận với Uông Trực quá, hắn cũng được xem là kẻ thù của ngài.”
Thuốc Nổ định hỏi tiếp thì con bé Quỷ Nhỏ đã giật giật ống quần của cậu. Cậu quay đầu lại, ném cho con bé một cái ánh mắt dò hỏi. Chỉ thấy nó lên tiếng:
“Trần thúc, ông lớn này bị thương nặng lắm rồi. Cháu vẫn còn ít bánh chưng đen, ăn rất ngon, ông lớn ăn xong nhất định sẽ cảm thấy khá hơn đôi chút.”
Thuốc Nổ lúc này mới để ý tới vết thương của Chu Hy. Cậu nhẹ nhàng vạch áo ông ta ra. Ở trước ngực có một nhát chém rất sâu, cắt chéo qua từ vai trái xuống tới tận hông, không biết là đã đâm ngang qua biết bao nhiêu nội tạng quan trọng của cơ thể nữa.
Chỉ cần nó sâu thêm một chút thì e là Chu Hy đã hồn lìa khỏi xác từ lâu rồi. Trên tay, chân của hắn đều có vết kiếm chém to nhỏ, thậm chí còn có hai vết đạn bắn của súng hỏa mai nhưng viên đạn đã được cạy ra khỏi người. Cũng chẳng biết làm sao mà ông ta có thể lê cái thân tàn ma dại này thoát khỏi bọn Cẩm Y Vệ mà trốn tới đây.
Thuốc Nổ dự đoán tình hình vết thương, nhận thấy những nhát chém khác không có gì nghiêm trọng, chủ yếu là bị mất quá nhiều máu thôi. Nhưng vết thương ở giữa ngực thì quá nguy hiểm, e là nếu không xử lý kịp thời ông ta không thể trụ lại nổi qua đêm nay. Hơn nữa, từ trên da thịt khắp nơi đang có dấu vết nhiễm trùng nghiêm trọng vì để lâu không băng bó, sát khuẩn. Thuốc Nổ vội quay lại hỏi chủ quán:
“Điếm chủ, gần đây có đại phu hay bệnh xá nào không? Hay là dụng cụ hành nghề y cũng được.”
Lão chủ quán lắc đầu:
“Ở cái chốn đồng không mông quạnh này thì làm gì có đại phu. Mỗi lần nhà ta đau ốm đều phải đến huyện lớn ở Thu Vật thì mới có thể cứu chữa. Nếu không phải chỗ này nằm trên vị trí giao nhau của các nhánh giao thông thì đời nào ta lại chịu sống ở đây.”
Thuốc Nổ nhìn qua cả đoàn mình nói nhanh:
“Tình hình Chu đại nhân đã nghiêm trọng lắm. Hắn là một nhân vật lớn trong triều đình Đại Minh, có thể giúp ích cho chúng ta trong cuộc chiến tranh lần này. Vậy nên nhất định phải cứu hắn. Mọi người chuẩn bị hành lý đi, bây giờ chúng ta sẽ lên đường ngay trong đêm để kịp đến Thu Vật.”
Cậu nhìn qua Lương Thế Vinh một chút rồi tiếp tục:
“Điếm chủ, chắc phải nhờ ngươi tìm cách chăm sóc cho hắn một đêm. Chúng ta cũng không muốn có một con mèo bệnh đi cùng xe như thế này đâu.”
Lão chủ quán nghe Thuốc Nổ gọi mệnh quan triều đình là con mèo bệnh thì tái mặt vội gật gật đầu. Thuốc Nổ tìm kiếm xung quanh một số dụng cụ đơn giản, bắt đầu cố gắng sơ cứu và cố định cơ thể của Chu Hy lại trên một cái cáng. Cả bọn không đi theo lối cầu thang cũ mà đi theo một cái cầu thang nhỏ nằm ở phía sau, vội vàng lên đường. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gọi Giàng ơi là Giàng của lão già Tây Bắc, chẳng biết lão đang than vãn cái chi.
Đường rừng tối om, tên đánh xe không đi nhanh được, phải lấy một cây đuốc sáng đưa ra trước mặt, vừa đi vừa dò dẫm sợ va phải cây cối ven đường hay chạy lạc xuống sông. Xe đi không tránh khỏi nảy xốc, Chu Hy cứ một lúc lại vang lên một tiếng ư hử khó chịu. May mà ít ra tên sứ thần phương Bắc này vẫn còn thở.
Đi xuyên rừng vào ban đêm rất đáng sợ. Quỷ Nhỏ nằm co ro, nhắm tịt cả hai mắt nhưng không sao yên tĩnh ngủ lại được. Từ đằng xa luôn chợt ẩn chợt hiện tiếng kêu của các loài động vật săn mồi vào ban đêm, đôi khi cũng chẳng thể phân biệt chính xác được đâu là tiếng của loài nào.
Thuốc Nổ đưa mắt nhìn ra ngoài, đối chiếu với các cột mốc đánh dấu ở trên bản đồ, nhận thấy điểm tập kết quân của Đại Việt đã càng ngày càng gần rồi. Lúc này bọn họ đã tới khoảng cuối canh tư, đầu canh năm. Nếu đúng tiến độ thì hoàn toàn có thể thực hiện một cuộc tiểu phẫu chữa trị cho Chu Hy trước khi trời sáng.
Bỗng nhiên hai con ngựa chạy phía đằng trước hí vang một cái rồi đứng khựng lại như va phải vào vật gì đó. Bên ngoài là tiếng kêu hoảng hồn của người đánh xe:
“Cô nương, cô không sao chứ.”
Bọn Thuốc Nổ nhìn ra ngoài thì thấy trước mặt chính là một Ngoại Lai Giả nữ. Cô ta khá cao, cả thân hình bị giấu ở trong cái áo choàng rộng thùng thình, chính là cái loại làm tiêu chí cho Ngoại Lai Giả. Thuốc Nổ nhìn khuôn mặt của cô ta thì không khỏi quay phắt về phía khuôn mặt đang ngủ trên đùi mình mà nhìn một cái. Quỷ Nhỏ và Ngoại Lai Giả này có tới bốn, năm phần giống nhau.
Cô ta đang dừng lại ở động tác đưa hai tay ra chặn trước hai con ngựa. Ngựa của xứ phương Nam này tuy nhỏ hơn hẳn so với ngựa phương Bắc nhưng đã là ngựa thì động năng lúc di chuyển cũng tương đối đáng kể. Hơn nữa đây cũng vốn là ngựa lai, nếu không đã không được dùng để kéo xe. Chặn được chúng nào có phải là dễ dàng gì, Thuốc Nổ ngay lập tức tăng mức cảnh giác.
Cô ta lên tiếng:
“Phía trước là quân doanh Đại Việt ta, xe ngựa này mau báo tên tuổi, tới đây có việc gì?”
Thuốc Nổ thấy Nhạc Phi Tiếu đang run rẩy cả người trông cực kỳ mất bình tĩnh thì giữ chặt vai hắn một cái. Đoạn cậu đáp lời:
“Tại hạ Trần Ngọc, là dân buôn bán nhỏ ở miền Tây Bắc, nghe tin sắp có chiến tranh nên chạy nạn về đây. Bên cạnh là mấy người trong gia đình và gia đinh nhà tại hạ. Hiện trên xe đang có môt người bị thương rất nặng, chính là quân lính phương Bắc gây ra. Mong cô nương có thể cho chúng tôi nhanh chóng tới Thu Vật mà tìm đại phu cứu chữa.”
Cô gái nhảy lên thành xe, vén bức màn che phía trước lên, nhìn thẳng vào trong. Bọn Thuốc Nổ ăn mặc hoàn toàn như người dân bình thường, cô ta cũng khó có nghi ngờ gì. Khi cô ta liếc mắt ngang qua Quỷ Nhỏ thì ánh nhìn có dừng lại vài giây nhưng cũng không nói điều gì. Cuối cùng, khi cô ta nhìn tới cái kẻ hấp hối đang nằm ở phía sau cùng thì chợt tri hô:
“Hắn là Minh triều sứ giả Chu Hy.”
Thuốc Nổ đánh cái tặc lưỡi rủa thầm, không ngờ đụng phải một người bất kỳ ở trên đường như vậy lại có thể nhận ra được sứ thần của nhà Minh. Phải biết người giống người thì không biết bao nhiêu mà kể. Nếu không cùng một dân tộc thì tất khi nhìn dân tộc khác, chỉ thấy ai cũng na ná giống nhau, chẳng phân biệt nổi. Khoảng cách địa lý giữa hai dân tộc càng xa thì điều này càng chính xác. Thuốc Nổ vừa nghe câu nói kia đã biết là có điều không ổn.
Cô gái nhanh như chớp nhảy lùi ra xa khỏi xe, từ trong tay áo lấy ra một quả cầu, hét lớn:
“Chúng bay là người phương Bắc?”
Thuốc Nổ đang định giải thích một câu thì Nhạc Phi Tiếu đã bất chấp lao lên giáp công cô gái. Hắn không phải dùng tay không như đánh nhau với Thuốc Nổ bình thường mà sử dụng thanh kiếm hắn dọa nạt bọn người Cẩm Y Vệ khi trước.
Thuốc Nổ mới đầu nhìn trang trí lòe loẹt chỉ tưởng nó là thứ đồ chơi, ai dè lúc rút ra thì ánh kim sáng ngời, rõ là đúc bằng một loại kim loại kỳ lạ nào đó mà chính Thuốc Nổ cũng không biết. Lưỡi kiếm rất bén nhưng không hề mỏng đét như kiếm bình thường mà lồi to hẳn lên như một thanh trọng kiếm, chẳng biết cấu tạo như thế thì có ích lợi gì.
Cô gái lẩm bẩm trong miệng:
“Nhất cấp ma pháp, Stiingprioeon”
Một tay thì xoa xoa quả cầu. Thuốc Nổ chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, đường kiếm của Nhạc Phi Tiếu rõ ràng hướng thẳng vào trái tim của cô gái kia thì lại đi lệch về phía khoảng không bên trái. Cô gái lại tiếp tục nói:
“Nhất cấp ma pháp, Stiingprioeon”
Ngay phía trên đầu của Nhạc Phi Tiếu bỗng nhiên xuất hiện một cái cây cổ thụ rất lớn, trơ ra cả gốc rơi thẳng xuống người cậu ta. Cậu ta hoàn toàn không ngờ được Ngoại Lai Giả này lại có thể biến một cái cây ra từ trong hư không như vậy.
Trong khoảnh khắc cận kề hung hiểm, Nhạc Phi Tiếu ngả rạp người, đạp mạnh chân xuống mặt đất làm ra một cú lướt ngang phi thường mới tránh khỏi cái chết. Cả cái cây đập xuống rất mạnh rồi gãy ngang, để lại bên dưới là một cái hố lớn và bụi đất mịt mù xung quanh.
Nhạc Phi Tiếu lại tiếp tục xông lên, cô gái vẫn không ngừng xoa quả cầu:
“Nhất cấp ma pháp, Depse”
Lần này không phải Nhạc Phi Tiếu nữa mà thân hình của cô ta dịch sang một bên để tránh được chiêu. Khác hẳn với vừa rồi, mắt Thuốc Nổ bắt được chuyển động của cô ta rõ ràng chứ không phải là tự nhiên dịch chuyển như Nhạc Phi Tiếu và cái cây. Cô ta vừa thoát ra được thì lại xoa một lần nữa:
“Nhất cấp ma pháp, Stiingprioeon.”
Thuốc Nổ đã la lớn với Nhạc Phi Tiếu:
“Đừng có đứng tại chỗ.”
Nhưng hoàn toàn không kịp nữa, chỉ thấy Nhạc Phi Tiếu thoáng một cái đã biến mất khỏi vị trí vừa rồi. Thuốc Nổ còn đang ngạc nhiên tìm kiếm cậu ta thì từ phía bờ sông đằng xa, đã nghe một tiếng tõm rất lớn như có thứ gì vừa rơi xuống nước. Trong đêm thanh vắng như vậy thì tiếng động nghe được hết sức rõ ràng. Thuốc Nổ cũng không muốn vì một cái hiểu lầm mà đánh nhau với kẻ kỳ dị này, cậu vội chắp tay nói:
“Cô nương hiểu lầm, bọn tại hạ chỉ là giữa đường gặp phải kẻ kia, đúng là đang bị người phương Bắc truy sát. Chớ không phải bọn tại hạ và hắn là cùng một nhóm người.”
Cô gái đang đưa mắt nghi ngờ nhìn Thuốc Nổ thì từ đằng xa bỗng có tiếng vó ngựa chạy tới, lờ mờ còn có thể thấy được mấy ngọn đuốc sáng. Mọi người bên này đều ăn ý mà im lặng chờ đợi. Một lúc sau, người ở phía kia đến gần, nhìn ra đúng là một võ quan của Đại Việt, kéo theo tầm chục người lính bộ đang đi lại trong đêm. Hắn thấy cô gái bên này thì vội lên tiếng:
“Vương tiểu thư, cô đã tìm được Lương đại nhân chưa?”
Thuốc Nổ nghe thấy âm thanh này, không khỏi kỳ quái hôm nay sao lại gặp nhiều người quen đến như vậy. Cô gái kia đang đáp lời:
“Phùng ngũ trưởng, ta đang đi tìm Lương đại nhân thì gặp phải đám người đầy khả nghi này. Bọn chúng thậm chí còn dẫn theo một tên quan nhà Minh nữa.”
Tên võ quan nhìn lướt qua thì không khỏi đột nhiên ngẩn người:
“Trần Ngọc, là cậu à? Tôi không tìm được cậu giữa đám loạn binh, cứ tưởng cậu đã chết mất trong trận thành Luang Prabang rồi cơ đấy. Dạo sau nghe vài người bảo đã thấy cậu rạng sáng hôm đó cưỡi ngựa rời khỏi quân doanh. May quá, cậu vẫn còn sống.”
Thuốc Nổ không khỏi cười mỉa mai:
“Tiểu nhân chỉ là tên lính đào ngũ. Phùng đại nhân không định bắt tiểu dân đi nạp quan trên lĩnh thưởng đấy chứ?”
Phùng Lĩnh khảng khái nói:
“Trần huynh đệ xem họ Phùng tôi là hạng người như thế nào? Người sống trên giang hồ chỉ giảng hai chữ nghĩa khí, làm gì nói tới mấy thứ vật chất tục tằng đó. Hơn nữa tôi biết chắc chắn cậu có việc khẩn cấp thì mới phải rời khỏi quân doanh, sao lại có thể trách cậu được.”
Thuốc Nổ nghe xong câu này không khỏi than thở giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Phùng Lĩnh dẫu đã vào quân đội tương đối lâu nhưng bao nhiêu năm lăn lội ở chốn giang hồ cũng không phải có thể dễ dàng quên đi được. Cô gái lúc này mới có thể chen miệng vào giữa hai người:
“Phùng ngũ trưởng, cậu quen anh ta à?”
“Giới thiệu với Vương tiểu thư, đây là Trần Ngọc, một nhà phát minh rất lớn ở trong quân đội Đại Việt ta. Ngay cả thánh thượng lẫn Lê Đình Ngạn tướng quân đều là khen không dứt lời.”
“Hóa ra là cậu à, hân hạnh, tôi vẫn luôn muốn được gặp cậu.”
Thuốc Nổ cũng chẳng có lòng mong muốn mình được nổi tiếng ở trong đám Ngoại Lai Giả này làm gì. Cậu khẽ gật đầu đáp lễ rồi nói với Phùng Lĩnh:
“Có phải cậu đang đi tìm Lương Thế Vinh?”
“Cậu biết Lương đại nhân ở đâu à?”
Thuốc Nổ chỉ về phía ngược lại, miêu tả đại khái cái quán trọ nhỏ nằm ở ven sông kia. Phùng Lĩnh vội cảm tạ rồi ngựa không dừng vó tiếp tục lên đường. Lúc này Nhạc Phi Tiếu đã lăn lộn lên được tới bờ, cả người ướt sũng nước sông.
Hẳn nhiên là do hắn võ công cao cường chứ nếu gặp người bình thường mà nửa đêm nửa hôm rơi xuống giữa sông lớn như vậy thì không chết cũng bị lột một lớp da. Thuốc Nổ phải đứng ra hòa giải không biết bao lâu thì cậu ta mới chịu ngưng thái độ thù địch với cô gái họ Vương lại.
Cả đoàn đi thêm một đoạn nữa mới về được tới Thu Vật. Quân đội Đại Việt tập trung ở đây đông không kể xiết, cả một đoạn bình nguyên chỉ thấy toàn là lều trại dựng lên. Giữa đêm nhưng vẫn không ít binh lính đang ra sức đào hầm hố và dựng vật cản chuẩn bị cho trận chiến khả năng rất cao sẽ xảy ra sắp tới.
Thuốc Nổ nhìn tình trạng của Chu Hy không đợi được nữa, vội cùng vài tên canh gác đi kiếm một gã đại phu trong doanh. Bản thân cậu chuẩn bệnh cũng chưa chắc đã tệ hơn một gã đại phu thời kỳ này nhưng cậu không có dụng cụ phù hợp, rõ là không bột đố gột nên hồ.
Một lúc sau thì họ đã kéo được một tên đại phu lớn tuổi hói gần hết cả đầu đi tới chuẩn bệnh cho Chu Hy. Tên đại phu dở chứng nhất quyết không chịu để cho Thuốc Nổ hay bất cứ ai khác cùng xem bệnh. Cậu nhìn đống đồ nghề gia truyền chẳng hiểu có công dụng gì của lão, cùng một đống thảo dược linh ta linh tinh ngay cả một cái nhãn cũng không có, thì lòng tuyệt không dâng lên nổi một chút xíu tin tưởng nào. Có điều, bây giờ mà đe dọa lão thì tình hình có khi còn tệ hơn.
Rất nhanh lão đã đi vào trong trướng.
Thuốc Nổ đợi tới tận khi trời sáng hẳn thì tên đại phu mới đi ra. Chỉ có mỗi cậu là thực sự quan tâm tới sống chết của Chu Hy trong khi đám người còn lại đều chỉ xem hắn như là một quân cờ để đấu lại nhà Minh thôi. Bởi vậy, tất cả người khác đều đã về lều nghỉ ngơi tự bao giờ. Quả như Thuốc Nổ dự đoán, tên đại phu chỉ lắc đầu, bỏ lại một câu:
“Chỉ e là không trụ được bao lâu nữa, hai người nói lời cuối đi.”
Lần này thì tên đại phu đã thực sự vượt qua giới hạn của cậu. Thuốc Nổ cũng chẳng phải là người vô cảm với mọi việc, càng chẳng phải là người tốt, chỉ là cậu vô cảm với phần lớn mọi việc thôi. Cậu lễ phép nói:
“Lão đại phu vất vả rồi, chúng ta ra phía sau kia, tại hạ bồi dưỡng cho đại phu một chút ít xem như trả công.”
Tên đại phu giả vờ khách sáo vài câu nhưng nghe tới đây thì mắt đã sáng quắc. Hai người đi ra phía sau của cái lều nhưng lúc trở lại thì chỉ còn một mình Thuốc Nổ. Cậu cầm lấy một cái khăn nhỏ, lau lau vết máu còn chưa khô, tiện tay vất đi rồi tiến vào trong lều.
Ở đó, Chu Hy đã chỉ còn thoi thóp thở, vết thương đều tím tái hết cả lại, chẳng biết là đã bị bôi thứ thuốc thang tầm bậy gì. Thuốc Nổ ngồi xuống bên cạnh hỏi nhanh:
“Người đứng đằng sau ngươi là ai, tại sao lại chú ý tới ta như vậy?”
Chu Hy ăn nói mê sảng vài câu, Thuốc Nổ chẳng nghe ra được hắn đang nói tới vấn đề gì, chữ nọ sọ chữ kia, rõ ràng là thần trí đã không còn tỉnh táo. Thuốc Nổ đi ra phía bàn, lúc này mới để ý là cái bọc của Chu Hy cũng đã được đem về tới tận đây, chẳng biết là do Nhạc Phi Tiếu hay lão già miền núi lúc lên xe đã tiện tay cầm theo nữa.
Cậu vội lục trong bọc ra, thấy chỉ có mấy quan tiền nghèo mạt cùng một đống quần áo vứt lung tung, chẳng có gì giá trị. Chợt cậu phát hiện ở chính giữa tay nải có một cái hộp nhỏ, bên ngoài được mạ vàng sáng bóng, Chu Hy trang trọng bọc lại trong một cái miếng vải gấm, so với đống hành lý khác thì rõ là bên trọng bên khinh.
Thuốc Nổ mở cái hộp nhỏ ra, miệng không khỏi hít sâu một cái. Ở trong hộp là một cái nhẫn bằng bạc đã rất cũ vì năm tháng. Cậu không nhận ra được họa tiết hoa văn nhưng tay run run đeo nó lên ngón trỏ tay phải của mình.
Cái nhẫn vừa khít, khi đeo vào thì che khuất một cái đường lằn da sáng màu ở trên ngón tay cậu, không lệch một phân. Đây rõ là cái nhẫn cậu đã đưa cho Pearl Min Lee lúc hai người sắp du hành thời gian. Thuốc Nổ quay lại giường Chu Hy, nâng cái nhẫn lên đưa thẳng vào mắt hắn, miệng hỏi dồn:
“Pearl Min Lee, chủ nhân của cái nhẫn này, cô ấy đang ở đâu?”
Mắt Chu Hy lúc này mới có tiêu cự, hắn nhìn chằm chằm vào trong cái nhẫn không dứt, môi lẩm nhẩm:
“Hoàng hậu nương nương, vi thần có tội, không thể hoàn thành nhiệm vụ nương nương giao phó. Thần..Thần xin phép được đi trước…”
Đoạn hắn ngả đầu sang một bên, tuyệt khí bỏ mình. Chỉ còn lại Thuốc Nổ ngồi đó, đầu óc vang vọng bốn chữ hắn nói khi nãy:
“Hoàng hậu nương nương ư?”