Anh dũng…
Thảm khốc…
Bi tráng…
Những quân lính mặc trang phục màu xanh dương ngả rạp trước thế bao vây không thể ngăn cản của quân đỏ. Thuốc Nổ lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, miệng khẽ nặn ra một nụ cười mỉm. Henry đầu hói bình dẫn:
“Quân xanh dương bị tiêu diệt, xin vui lòng đặt lại quân đoàn ở vị trí mới.”
Thuốc Nổ cầm mảnh tròn đại diện cho cánh quân ở trên tay, xoay xoay mấy vòng, sau đó mới đặt vào vị trí thành phố cậu cướp được của tên mặt sẹo quân vàng. Hắn cười khả ố:
“Bây giờ muốn làm gì thì cũng đã trễ rồi. Mất thủ đô thì đặt quân ở đâu cũng vậy. Thật dễ dàng làm sao, hành động như thể ngươi là người mới chưa từng chơi trò này bao giờ nhỉ? Đất đai của ngươi ta xin phép tiếp thu. Mạng của ngươi thì ta sẽ nhường lại cho Hiến Quốc xem như quà tặng chuộc sự tự do vậy.”
Hắn vừa nói vừa liếm liếm môi. Thuốc Nổ mặc kệ thái độ của hắn mà vẫn đúng theo quy chuẩn gọi quân từ thành phố kia lên. Số lượng đầu tư của cậu nãy giờ vào thành phố này là rất lớn, thoáng một chốc cậu đã gọi ra được đến 16 đơn vị. Tuy nhiên cánh quân này đã di chuyển một lượt nên không thể di chuyển thêm được nữa.
Lượt thứ bảy, Thuốc Nổ điều cánh quân mới thành lập tiến về thủ đô của quân Vàng. Cả đám người đều cười cợt cậu chống trả trong vô vọng. Tuy nhiên, không có phe nào tỏ ý tiêu diệt những cánh quân bị dồn ép vào góc của Thuốc Nổ cả. Dù sao Đạo Kỳ là trò chơi chiếm đất, lãng phí tài nguyên vào một trận chiến vô nghĩa thì chỉ đem lại lợi lộc cho các phe thứ ba mà thôi.
Lượt tám, mọi thứ xem như đã chấm dứt.
Cánh quân vàng đã nằm đủ ba lượt trên ô thủ đô của Thuốc Nổ. Kết thúc lượt này, Thuốc Nổ sẽ bị loại. Cậu thậm chí còn không có một cánh quân nào nằm đủ gần để chiếm lại thủ đô cả. Nỗ lực tự sát để điều một cánh quân thoát khỏi vòng vây của cậu trước đó bỗng chốc trở thành một trò hề không hơn không kém. Mặt sẹo vươn vai một cái:
“Ta sẽ nói cho ngươi biết một điều. Trò chơi này gọi là Đạo Kỳ bởi nó phản ánh đạo lý của thế giới. Mặc cho ngươi tài giỏi thông minh tới mức độ nào, ta không cần biết, ngươi không thể chiến thắng sự áp đặt của số đông lên ngươi. Nó sẽ cuốn phăng đi của ngươi tất cả mọi thứ, nỗ lực ngươi bỏ ra sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Hắn hà hà hơi vào nắm đấm tay phải:
“Ở đời này, nắm tay lớn, quyền lực lớn, quan hệ lớn…chính là đạo lý.”
Đúng lúc này, Henry đầu hói hô vang:
“Giai đoạn bốn kết thúc.”
Nhiều khán giả đã không nhịn được nhắm mắt lắc đầu thở dài, vài kẻ đặt cược thì đấm mặt giậm chân. Thuốc Nổ gật gật đầu:
“Ngươi nói không sai, bàn cờ này là một mô hình chính trị xã hội thu nhỏ. Đạo chính là cờ mà cờ chính là đạo. Bởi vậy, ta… sẽ không thể thua cuộc ở đây.”
“Ngươi thì biết cái gì về đạo, ta từ năm lên sáu tuổi đã biết đánh cờ này, tới nay đã hơn hai mươi năm. Chẳng lẽ lại thua một kẻ còn không biết chơi như ngươi?” – Tên mặt sẹo khinh thường.
“Đạo chẳng có gì đao to búa lớn, càng không phải là những so sánh viển vông, những lời rập khuôn sáo rỗng. Cái gọi là đạo chính là quy luật vận hành của thế giới này. Hiểu được đạo chính là lợi dụng những quy luật vận hành đó để làm lợi cho bản thân mình hay vì một mục đích nào khác. Hiểu được càng nhiều, bản thân ngươi càng làm được những thứ mà người thường không thể tưởng tượng ra nổi, nó làm ngươi trở nên thần bí và vĩ đại hơn, thậm chí như thần thánh. Về điểm này, thực ra đạo và khoa học chẳng khác gì nhau. Tâm lý học chính là như vậy, nó là một phần của khoa học, cũng là một phần của đạo. Ta có thể thuộc lòng nó, giải thích nó nhưng chẳng thể làm sao thấu hiểu được nó. Nhân loại vẫn luôn hành động tầm thường và vô vị như thế.”
“Không thể nào!”
Tên mặt sẹo dụi dụi đôi mắt, hoảng sợ thốt lên. Ngay phía trên ô thủ đô Thuốc Nổ lúc này không chỉ là quân Vàng nữa mà có cả hai đạo quân Đỏ và hai đạo quân Xanh Lá Cây nằm đè lên. Henry đầu hói cực kỳ phấn khích:
“Vâng thưa quý vị, bất ngờ đã xảy ra ở phút cuối cùng. Tưởng như phe Đỏ, Xanh Lá Cây và Vàng đã cùng thống nhất tiêu diệt quân Xanh Dương trước nhưng đúng giây quyết định họ lại quay súng bắn vào nhau. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Một cuộc nội chiến chăng?”
Tên mặt sẹo đưa ánh nhìn cháy rực lia sang hai kẻ kia miệng hỏi dồn:
“Hai ngươi đang làm cái quái gì vậy, không phải đã cùng thống nhất sẽ làm điều này cho vị kia rồi hay sao. Chỉ còn một chút, một chút nữa thôi, chúng ta sắp hạ gục được hắn rồi. Tại sao?”
“Này ngươi cũng đừng nói lời bỉ ổi như thế, chúng ta thấy ngươi đấu đá với quân Xanh Dương nên tranh thủ thừa nước đục thả câu thôi. Liên Minh này là do ai thành lập, tạo ra bao giờ? Có tin ta báo cáo với bên tổ chức là ngươi có ý đồ gian lận không? Một cuộc quyết đấu trong sạch và cao thượng như thế này sao ngươi có thể vấy bẩn được?”
Tên trung niên thậm chí không thèm đáp lấy một lời trong khi tên thanh niên bẽn lẽn mở miệng ra cãi lý. Tên mặt sẹo hoàn toàn không phản bác được điều gì. Thỏa thuận Liên Minh của họ hoàn toàn là các bên quy ước ngầm với nhau, không thể ghi lại bằng chứng hay ký ra giấy. Nếu hắn cứ cố bấu víu cớ này thậm chí kết quả trận đấu có thể bị hủy bỏ, thế là thành ra công toi. Hắn vẫn mãi không thể hiểu được tại sao hai tên kia lại đâm một dao sau lưng hắn ở thời khắc này.
Kết quả trận chiến nhanh chóng được phân định ra, tên trung niên giành chiến thắng, quân Xanh Lá Cây trở thành kẻ bao vây thủ đô, đồng hồ tính lượt lại được đặt lại
Lượt chín, quân Xanh Lá Cây có một lượt điều quân cực kỳ xuất sắc. Hắn cố ý rút ra khỏi thủ đô của Thuốc Nổ khiến cho Quân Vàng và Quân Đỏ đều vồ hụt, tự giết chết lẫn nhau. Lúc này quân Xanh Lá Cây đã chiếm ưu thế áp đảo hoàn toàn trên đất của Thuốc Nổ. Quân Vàng và Đỏ đều phải gầy dựng lại từ đầu. Quân đội của Thuốc Nổ thì lại bị phân tán ra hai chiến trường, không đủ số lượng để một chọi một với quân Xanh Lá Cây. Chưa kể hắn đã nâng cấp cao hơn cậu một điểm Quân Sự quốc gia.
Trong lượt này, cậu cũng đã áp sát thủ đô của quân Vàng. Tên mặt sẹo dồn cả năm cánh quân về sát thủ đô, gọi quân mới chuẩn bị tử chiến với cậu. Đây là sân nhà của quân Vàng, Thuốc Nổ thì đã hoàn toàn bị cắt nguồn tiếp ứng.
Lượt mười, quân Xanh Lá Cây tiến vào thủ đô của Thuốc Nổ. Quân xanh dương của Thuốc Nổ tiến vào thủ đô của quân Vàng. Quân Đỏ mới được gây dựng lại thì hướng về lãnh thổ quân Xanh Lá Cây đang hoàn toàn bỏ trống. Trận chiến lúc này biến thành cuộc chiến thời gian. Thuốc Nổ tiếp tục lao vào quân Xanh Lá Cây tự sát thêm một cánh quân nữa để mang quân tiếp viện cho chiến trường với quân Vàng.
Lượt mười một, ba cánh quân của Thuốc Nổ hình thành thế bao vây quân Xanh Lá Cây đang đóng ở thủ đô. Quân Vàng thì đã lao lên tấn công tự sát ào ạt, Thuốc Nổ phải sử dụng tới những lá bài bổ sung quân khẩn cấp cuối cùng mới giúp quân ở thủ đô nước Vàng trụ vững. Họ cũng chỉ còn đúng năm đơn vị. Quân tiếp viện của cậu vẫn còn cách thủ đô nước Vàng tới ba lượt đi nữa. Khán giả và Henry đầu hói đều xem mà mướt mồ hôi hột, không biết bên nào sẽ chiến thắng cuối cùng.
Lượt mười hai, quân Vàng đã mất hết quân dự trữ ở các thành phố quanh thủ đô nên được tái lập lại ở các thành phố nằm xa hơn một ô. Trong lượt này, họ đã lại một lần nữa áp sát, định giải phóng thủ đô của mình. Tình hình bên đất của Thuốc Nổ vẫn không hề thay đổi, cậu không cho quân tấn công quân Xanh Lá Cây ngay.
Tên trung niên cố ý tự sát một cánh quân để quay về phòng thủ ở lãnh thổ mình nhưng không có ý định tiêu diệt ba cánh quân của cậu. Quân đỏ lúc này đã tiến vào kinh đô quân Xanh Lá Cây, kích hoạt đồng hồ đếm lượt.
Lượt mười ba…
Lượt quyết định với cả ba phe Xanh Dương, Xanh Lá Cây và Vàng. Tiếng hô bắt đầu giai đoạn bốn như hồi chuông đánh vào tim tất cả khán giả đang xem làm chúng nổi lên bình bịch. Thuốc Nổ vung một lá bài lên:
“Ta sẽ sử dụng lá bài Khúc Quân Hành cho phép cánh quân của ta đi chéo một nước trong lượt này thay vì chỉ được đi thẳng.”
Cậu đưa đội quân tiếp viện ở lãnh thổ quân Vàng tiến vào kinh đô của tên mặt sẹo, vừa kịp lúc trước khi trận chiến quyết định diễn ra. Tên mặt sẹo cũng dồn tổng lực quân đội để chiếm lại. Lúc này cậu đang có hai mươi quân ở đây trong khi tên mặt sẹo có mười chín. Hắn dùng ngay một lá bài khác:
“Đại Tiếp Viện giúp ta thêm một lúc năm đơn vị quân vào trận bảo vệ thành này.”
“Phủ Nhận sẽ hủy đi một hiệu ứng kích hoạt bài của đối phương” – Thuốc Nổ chặn lại.
“Tiếp Viện giúp ta thêm một lúc hai đơn vị quân vào trận bảo vệ thành này.”
Lúc này tên mặt sẹo đã có nhiều hơn cậu một đơn vị lính trong cuộc chiến. Thuốc Nổ chỉ còn một lá bài cuối cùng, cậu không chần chừ kích hoạt luôn nó:
“Tinh Thần Thắng Lợi cho phép ta nâng cao sức chiến đấu của quân đội trong trận chiến thêm 10% nếu ta chiến thắng một trận đánh ở nơi khác.”
Henry đầu hói ngay lập tức lên tiếng:
“Vâng thưa quý vị, đó là Tinh Thần Thắng Lợi, một lá bài cực kỳ được yêu thích bởi nhân loại tổ tiên của chúng ta trong các trận đấu Đạo Kỳ trước khi Đại Diệt Đa Chủng xảy ra. Tuy nhiên liệu Xanh Dương có đúng đắn không đây khi kích hoạt nó, thưa quý vị? Cậu ta chỉ có đúng một trận chiến khác xảy ra trong lượt này, đó là một cuộc tấn công tự sát vào quân đội Xanh Lá Cây ở thủ đô của chính cậu ta. Mười đấu với hai mươi chín, chắc chắn cậu ta sẽ thua. Nếu đã vậy thì Tinh Thần Thắng Lợi cũng sẽ không được kích hoạt và cậu ta sẽ thua luôn trong trận công thành của quân Vàng. Đây là chấm hết rồi, cậu ta đã nỗ lực tới giây phút cuối cùng.”
Tên mặt sẹo lúc này mới thở ra một hơi thỏa mãn, nói rít lên:
“Khá lắm, ngươi đã cố gắng được tới lúc này, xem như đáng khen rồi, nhận mệnh thôi anh bạn.”
Thuốc Nổ một lần nữa trong trận đấu lên tiếng với cậu ta:
“Anh có biết vì sao tôi không tấn công quân Xanh Lá Cây bằng tất cả sức mạnh mà chỉ với một cánh quân không?”
“Để kích hoạt Tinh Thần Thắng Lợi chăng? Vì luật của Đạo Kỳ là trận đánh nhỏ hơn sẽ diễn ra trước trận đánh lớn. Nếu ngươi tấn công bằng quá nhiều quân thì trận đánh ở thủ đô của ngươi sẽ diễn ra cuối cùng và Tinh Thần Thắng Lợi trở nên vô dụng. Dù sao cũng vô ích thôi, ngươi chiến đấu với tất cả sức lực còn chưa thắng lợi, nói gì tới chỉ một cánh quân.”
“Điều này thì chưa chắc.”
Thuốc Nổ quay sang Henry đầu hói nói chậm rãi:
“Tôi muốn kích hoạt Cuộc Chiến Của Các Vị Vua.”
Trên khán đài có tiếng xầm xì, không ít người chụm đầu lại bàn tán. Có người không nhịn được mà hỏi thẳng Henry đầu hói:
“Đó là cái gì vậy?”
Henry đầu hói cũng gãi đầu không biết. Hắn đành quay lại nói với Peaky, chỉ nghe từ trong không khí có tiếng đáp lời:
[Cuộc Chiến Của Các Vị Vua là một luật ẩn của Đạo Kỳ. Nó chỉ có thể được sử dụng một lần duy nhất trong suốt cả trận đấu. Khi hai phe cùng tham dự một trận chiến, một bên có thể khởi động Cuộc Chiến Của Các Vị Vua để thách đấu bên kia. Hai người chơi sẽ tỷ thí một chọi một trong một trận chiến kéo dài tiêu chuẩn là mười giây. Thời gian này sẽ thay đổi dựa vào chênh lệch quân số giữa hai bên. Một hệ thống giáp bảo hộ sẽ phán định sức sát thương để chỉ ra bên thắng cuộc. Bên thua sẽ bị trừ 50% quân số trong trận chiến đó.]
Henry đầu hói ngay lập tức hỏi:
“Vậy trận chiến này kéo dài bao lâu?”
[Vì quân Xanh Lá Cây đông gấp 2,9 lần quân Xanh Dương nên trận đấu sẽ kéo dài trong 3,45 giây. Luật này vốn được đặt ra cho các chủng tộc khác thi đấu. Đối với loài người thời gian này quá ngắn nên gần như chẳng làm được cái gì. Dần dà nó cũng bị Namuh quên lãng.]
Hai người chơi nhanh chóng được Peaky trang bị cho giáp và di chuyển ra một bên của sân chơi. Tên trung niên mặt sẹo đưa tay lên ngáp một cái giọng không kiên nhẫn:
“Ta chẳng hiểu nhóc con ngươi định giở trò gì. Cho dù ngươi có chiến thắng đi chăng nữa, ngươi cũng chỉ giảm được một nửa quân số của ta thôi, vẫn là thua trận chiến. Giãy chết mà làm gì. Nhanh đầu hàng đi cho mọi người đỡ mất thời gian.”
Khán giả thì ngược lại lần đầu tiên chứng kiến một trận đấu như thế này trong Đạo Kỳ nên theo dõi hết sức hào hứng. Thuốc Nổ lạnh lùng nhìn tên trung niên, khi Peaky vừa ra hiệu thì cậu đã lao thẳng lên phía trước.
Tầm nhìn của tên trung niên như dừng lại vĩnh viễn ở khoảnh khắc đó. Thuốc Nổ chỉ mất đúng hai giây để tiếp cận hắn ta, một cú lên gối, đá móc, kẹp cổ rồi vặn người. Tên trung niên chỉ nghe từ giữa hai vai mình vang lên một tiếng kêu răng rắc, các bộ phận trên cơ thể từ phần ngực và lưng trở xuống đã hoàn toàn mất đi cảm giác.
Đầu hắn vẹo qua một bên, ngã vật xuống đất, máu tươi trào ra khỏi khoang miệng. Hắn ra sức hít thở nhưng không thu vào phổi được một chút khí oxy nào. Thuốc Nổ chỉ bỏ lại một câu:
“Ta chẳng muốn gõ vào cái giáp vô vị đó để thắng ngươi, ta chỉ muốn cái mạng của ngươi thôi.”
Henry đầu hói đã sựng lại vì sốc:
“Cái này… Cái này…”
Nhiều khán giả hét lên kinh hãi. Một số bậc phụ huynh phải che mắt con em mình lại để chúng không phải quan sát cảnh máu me kinh dị trước mặt này. Peaky phán định:
[Người chơi Xanh Lá Cây tử vong bất ngờ giữa trận đấu, toàn bộ lãnh thổ và quân đội biến thành màu Xám].
Trong đầu mọi người chỉ còn vang vọng một câu:
“Cái này là cố ý giết người còn gì, cái gì mà tử vong bất ngờ…”
Tên mặt sẹo và tên thanh niên bẽn lẽn lúc này đã mặt cắt không ra hột máu nào. Nếu không phải chúng vừa mới nghe Peaky bảo luật Cuộc Chiến Của Các Vị Vua này chỉ được phép thực hiện một lần mỗi trận thì có lẽ giờ chúng đã vội bỏ chạy khỏi trận đấu này rồi, còn đánh đấm cái gì nữa. Thuốc Nổ quét qua tên mặt sẹo một cái, hắn chợt nhớ tới cái gì, trong lòng đánh thót một tiếng:
“Không… Không tốt rồi!”
Tiếng của Peaky cứ đều đều vang lên:
[Vì Xanh Dương đã chiến thắng trong Cuộc Chiến Của Các Vị Vua nên hiệu ứng của Tinh Thần Chiến Thắng được kích hoạt, trận chiến ở thủ đô quân Vàng tiếp tục diễn ra]
Không ngoài dự đoán, quân Vàng thua tan nát. Tên mặt sẹo mất thủ đô và toàn bộ đất đai về tay Thuốc Nổ. Hắn gục xuống, sợ hãi trước số phận sắp tới đã được định sẵn cho mình. Tên thanh niên bẽn lẽn cũng không khá hơn là bao nhiêu. Sau pha xoay chuyển cục diện này thì hắn lúng túng như gà mắc tóc, thi thoảng lại lướt mắt nhìn Thuốc Nổ mà nuốt nước bọt.
Quả nhiên, sau hơn hai mươi lượt nữa thì Thuốc Nổ chiếm luôn được đủ 75 ô, giành được thắng lợi quyết định. Khán giả trong khu thi đấu reo hò không ngớt vì được xem một trận đấu kịch tính. Những người đặt cược cho Thuốc Nổ thì vui mừng hết chỗ nói, giống như từ cõi chết trở về, thi nhau hét vang những tiếng Xanh Dương, Xanh Dương ủng hộ cho cậu.
Thuốc Nổ đã không còn được chứng kiến cảnh tượng này. Ngay sau khi thắng lợi thì cậu bị dẫn ra một khu vực nhỏ ở phía sau sân thi đấu. Ở đây đã có một người chờ sẵn cậu, chính là lão phụ nhân mặc áo trùm đen đã ủng hộ cậu trong phiên tòa xét xử khi trước. Thấy cậu, bà ta niềm nở tiến lên, quăng cho cậu một cái áo trùm và một tấm thẻ nhỏ, đoạn nói:
“Tuyệt lắm, chàng trai, ta đã biết cậu không hề tầm thường nhưng không ngờ cậu có thể chiến thắng ngoạn mục trong tình huống bị ép tới như vậy. Đã hơn bốn mươi năm rồi ta chưa hề được chứng kiến một trận Đạo Kỳ có thể làm trái tim già nua này nẩy lên vì phấn khích. Cảm giác của người trong cuộc như cậu ra sao?”
Thuốc Nổ đáp lời:
“Tôi không tin là những nền văn minh bậc cao trong vũ trụ lại đi chiến đấu với nhau bằng một trò chơi của con nít như vậy đâu. Chà, nói sao nhỉ, đây giống như một bản mô phỏng chắp vá vậy. Dù sao thì cũng cảm ơn sự trợ giúp của bà”
Bà lão làm một động tác vỗ tay rất nhẹ:
“Cậu rất nhạy cảm. Đúng vậy, đây chỉ là một bản mô phỏng lại Đạo Kỳ của Hiến Quốc Namuh. Luật chơi thực ra cũng không khác nhau là mấy. Có điều Đạo Kỳ nguyên gốc đều là người thật, vũ khí thật lao vào chém giết lẫn nhau trên một cỗ máy xay thịt chiến trường khổng lồ. E là đào cả cái Namuh này ra cũng không đủ số lượng cho người ta đánh nhau vài trận đâu.”
Thuốc Nổ nhàn nhạt, tay làm động tác chỉ vào mấy món đồ bà lão đưa cho cậu:
“Xin thứ lỗi, tôi vẫn chưa biết xưng hô của bà. Hơn nữa, hai thứ này là có ý gì?”
“À, do ta bất cẩn quá. Cậu có thể gọi ta là phu nhân Tereshkova. Đây là áo đồng phục của Học Viện và thẻ căn cước của cậu. Cậu sẽ cần có chúng để sau này ở lại được Hiến Quốc Namuh.”
Thuốc Nổ nhìn sâu vào ánh mắt của người đàn bà thấp giọng cân nhắc:
“Hình như tôi chưa từng hứa sẽ gia nhập vào Học Viện gì đấy của bà nhỉ?”
Người đàn bà nở một nụ cười hài lòng gật gật đầu với cậu:
“Cậu không có lựa chọn khác chàng trai trẻ ạ…”
“Trần Ngọc, bà có thể gọi tôi là Trần Ngọc.”
“Trần Ngọc à, Hiến Quốc Namuh này là một thế giới trên bờ vực cái chết. Nếu cậu không gia nhập một phương thế lực nào thì cậu sẽ không thể tồn tại được ở nơi đây đâu, con trai. Một người thức tỉnh như cậu thực ra cũng không có nhiều con đường để đi cho lắm, nhiều người Namuh vẫn có tâm lý cực kỳ bài ngoại. Hoặc là cậu bị hành hình, chịu kiếp nô lệ hoặc gia nhập vào Học Viện chúng ta và được chúng ta bảo vệ. Vì Học Viện thường xuyên phải làm việc với Tưởng Giới nên tương đối cách biệt với xã hội còn lại của Namuh, người dân sẽ cảm thấy an toàn nếu không thường xuyên trông thấy những kẻ như cậu.”
Thuốc Nổ đằng hắng một tiếng:
“Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra với nơi này cho lắm. Tại sao một thế giới văn minh như vậy lại bị bao phủ bởi một màu ảm đạm chết chóc? Còn Tưởng Giới bà nói lại là chuyện gì?”
Phu nhân Tereshkova ngoái đầu ra phía sau lưng Thuốc Nổ, nhìn dọc hai hành lang, quan sát rõ ràng không có người mới đáp khẽ:
“Chuyện này khi nào vào Học Viện rồi cậu sẽ biết. Ở trong áo trùm của cậu có một mảnh giấy địa chỉ. Đó chính là một ký túc xá tạm thời của Học Viện tại thành phố Namuh trung tâm, tới đó cậu sẽ gặp được một số người quen cũng là bạn cùng phòng mà tôi sắp xếp cho cậu sau này. Họ sẽ hướng dẫn cho cậu những điều cần biết.”
“Học Viện của bà không có nổi một cái tên à?”
Phu nhân Tereshkova cười vang một tiếng:
“Ở Namuh chỉ có một học viện duy nhất thôi cậu Trần Ngọc. Chúng tôi không cần thiết phải đặt tên làm gì cả. Được rồi, bây giờ tôi còn có chút công việc. Hi vọng sẽ được thấy cậu ở trên những tiết giảng sắp tới của Học Viện.”
Thuốc Nổ móc ra mẩu giấy, không khỏi thấy chút mong chờ từ cái nơi Học Viện này. Đó chính là tổng hợp văn minh tri thức của Namuh. Tuy Hiến Quốc này cực kỳ hoang tàn nhưng Thuốc Nổ vẫn lờ mờ nhận ra được đâu đó ngày tháng huy hoàng của nó năm xưa. Liệu rằng cậu có thể tìm thấy câu trả lời ở trong một quyển sách cũ kỹ nào đó không?
Chợt tiếng bước chân dừng lại, phu nhân Tereshkova quay đầu lại hỏi cậu một câu:
“Lúc nãy vì sao cậu dám khẳng định rằng hai tên quân Đỏ và quân Xanh Lá kia chắc chắn sẽ tấn công quân Vàng ở giây phút cuối cùng? Nếu cậu đánh cược thất bại thì cậu đã không còn mạng mà đứng đây.”
Thuốc Nổ đáp giọng nhàn nhạt:
“Thiên tính của con người luôn rất kỳ quái. Đồng minh đạt được vì có chung một lợi ích, nghe thì rất hay, nhưng cho tới cuối cùng chỉ có thể có một người còn sống ra khỏi trò chơi đó. Nói là đồng minh còn không bằng gọi một tiếng kẻ thù tạm đồng quan điểm. Quan hệ kiểu này khó phá nhất nhưng cũng lại là dễ phá nhất. Tôi không tự nhận mình là con người đảm lược, chỉ là lý trí chỉ cho tôi con đường để tìm lấy sự sống trong cõi chết mà thôi.”
Mắt Tereshkova ánh lên một tia sáng khác thường:
“Vậy thì, tôi mong chờ những gì cậu có thể làm sắp tới.”