Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi

Chương 22: Chương 22: Kịch bản này không muốn diễn nữa!!!!!




Sau khi đồng ý có một mối quan hệ “yêu đương” với Lưu Vân, tôi đúng là ngôi sao sáng nhất hoàng cung, là tiểu tam chói loà nhất trong các tiểu tam. Ngang nhiên công khai mối quan hệ với hoàng thượng trong khi “chính thất” đã trở về

Tin đồn lan nhanh trong chớp mắt, tôi đương nhiên lại được thái hậu truyền gặp

Tôi lại nhớ tới mô-típ nhà giàu yêu nhà nghèo thường thấy trong các bộ phim truyền hình. Mẹ của nam chính sẽ đến gặp nữ chính, quẳng cho nữ chính một đống tiền vào mặt cô rồi nói: “hãy tránh xa con trai ta ra”. Ôi thật là có chút mong chờ. Được vậy tôi sẽ cút ngay lập tức ý chứ

- Ngươi đang có quan hệ yêu đương với con trai ta?

Tôi cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ

- Vâng, thưa thái hậu

- Ngươi cũng nhanh thật đấy, vậy mà đã câu được con trai ta rồi

Tôi ngẩng đầu tròn mắt nhìn thái hậu. Không đúng thoại rồi. Thái Hậu, cầm nhầm kịch bản rồi

- Ta thực ra rất muốn trao ngôi vị hoàng hậu vào tay ngươi nhưng sợ giữa con trai ta và ngươi lại không có cảm tình gì, cho nên mới cố gắng tác hợp cho nó với Chiêu Hân. Không ngờ người mà nó có cảm tình lại là ngươi

Khụ, sao kịch bản lại càng ngày càng sai vậy?

- Ta đã nghe chuyện mà Chiêu Hân làm với ngươi. Nàng ta quả thực không xứng đáng là bậc mẫu nghi thiên hạ…

- Khoan, Thái hậu, ta có thể nói thế này. Thái hậu có thể giữ kín miệng một chút được không? Ta đã hứa với con trai người rồi

- Được, ngươi nói đi

- Ta và Chiêu Hân không ai chiếm được trái tim của con trai người cả. Hắn chẳng qua đang nhờ ta…

- Thái hậu, không được

Tôi ngoái đầu. Đằng sau là Lưu Vân long bào xộc xệch, thở hổn hển. Tôi ôm đầu. Lời thoại kịch bản thì sai, sao tình tiết lại chuẩn thế không biết?

Lưu Vân nắm chặt lấy tay tôi kéo ra đằng sau

- Nàng là người trẫm yêu. Thái Hậu không được làm hại nàng

Tôi tròn mắt nhìn bóng lưng của Lưu Vân. Từ đầu đến cuối, mỗi hắn là nói đúng thoại

Thái Hậu ngồi trên cao cười ha ha hai tiếng rồi nói

- Ta chỉ muốn hỏi han nữ nhân của hoàng thượng, tuyệt nhiên không có ý làm hại. Ta mệt rồi. Người đâu, tiễn hoàng thượng và nữ nhân của ngài hồi cung

Lưu Vân kéo tay tôi ra ngoài. Đến chỗ vắng người, hắn quăng tôi vào góc tường, lập tức bích đông tôi

- Thái Hậu có nguy hại gì cho ngươi không?

- Ngược lại, là ngược lại

Lưu Vân nhìn tôi một cách khó hiểu. Tôi lập tức giải thích

- Thái Hậu không những không phạt, còn ủng hộ. Quả thực đúng là người cùng thế giới với nhau, tư tưởng giống nhau nên nói chuyện cũng phù hợp

Tôi nói một hơi rồi cau mày nhìn hắn

- Hoàng thượng, tư thế này không hợp để nói chuyện bình thường chút nào hết

Hắn cười nhẹ hai tiếng rồi lấy tay nâng cằm tôi lên

- Thế ngươi nói xem, tư thế này là hợp để nói những câu chuyện như thế nào?

Tôi gạt tay hắn ra, nhìn hắn nói

- Hợp nói chuyện gì, sau này ngài sẽ hiểu

Hắn gật gù tỏ vẻ đã hiểu, cũng không tiếp tục làm vậy nữa

Hai ngày sau khi sự tình này phát sinh, Chiêu Hân và một “người không mời” đã đến tìm tôi

Tôi vừa khỏi bệnh không được bao lâu, chỉ kịp dọn đồ, vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Thiên Minh, Chiêu Hân cùng Lưu Nhất Phong.

Tôi hoá đá, đứng ở cửa phòng nhìn ba người họ. Lưu Nhất Phong thấy tôi trầm xuống như vậy bèn đến bá vai tôi

- A Thục, ta vừa tìm ra công dụng của cam thảo. Ba chúng ta ra đình các ngồi đàm đạo một chút đi

- Phải phải phải đó. Đi thôi

Chiêu Hân gượng cười đứng dậy nói

- Ba chúng ta là bao gồm ta, Thiên Minh với Thục Nhi. Không có ngươi

Nhất Phong không khách khí nói, Thiên Minh chạy tót ra ôm tay nải trên vai tôi rồi vứt vào trong tủ đồ khiến tôi chỉ biết cười gượng

- Hoàng thúc nói gì vậy?

- Ta nói gì ngươi nghe thấy rõ rồi. Với lại, ta với ngươi không thân không thích, ngươi đừng có gọi ta như thế

- Hoàng….

Chiêu Hân vừa định mở miệng ra nói thì bị cái nhìn sắc lẻm của Nhất Phong làm doạ sợ

Tôi kéo kéo tay hắn

- Công chúa dù sao cũng là đến tìm ta. Chi bằng cứ đi chung đi

Nhất Phong kéo tôi nói nhỏ

- Ta là đang giải vây giúp ngươi

- Sớm muộn gì rồi cũng phải đối mặt mà

Tôi quay ra mỉm cười với Chiêu Hân

- Mời công chúa

Chiêu Hân đứng dậy ra ngoài, còn nhìn Nhất Phong một cách ai oán làm tôi suýt cười bắn nước bọt

Cô nàng này khả năng lại ảo tưởng rồi

Tôi huých vai Nhất Phong

- Trước đây ngươi với Lưu Vân và Chiêu Hân cùng nhau lớn lên à?

Nhất Phong cau mày nhìn tôi rồi gật đầu một cái

- Tách nào

Tôi cười cười. Cô nàng chắc đang tưởng mình là trung tâm của vũ trụ, được cả chú lẫn cháu đều yêu, còn tôi chỉ là tiểu tam đáng ghét, phá hoại tình cảm của cô và Lưu Vân

Ôi, vở kịch này tôi diễn không có nổi nữa, cười chết tôi rồi

Đình các ở vườn thượng uyển, nô tỳ bưng khay trà, trong đó có bốn cốc trà

- A Thục, ngươi uống trước

Tôi cầm chén trà lên, nhìn qua nhìn lại một hồi rồi nói

- Ngươi dùng cam thảo pha trà?

Lưu Nhất Phong vừa cười cười đắc ý chưa được bao lâu thì hoá đá nhìn tôi

- Ngươi biết sao?

- Biết chứ. Trước đây gia gia ta thường lấy cam thảo trộn chung với mướp đắng phơi khô pha thành trà uống, nhưng về sau gia gia bảo uống nhiều cam thảo không tốt nên không dùng chung với cam thảo nữa

- Ngươi biết sao ngươi không bảo ta?

- Đó là ta nhất thời chưa nghĩ ra

- Mà khoan, ngươi nói mướp đắng?

Tôi nhấp nhấp môi, vị cũng không tệ

- Khổ qua, biết chứ?

Nhất Phong vuốt vuốt cằm rồi nói

- Một loại thảo leo cho ra quả, trồng nhiều ở phía nam, dùng để làm trà, vị cũng không tồi

Hắn nhấp môi chén trà, tôi lại nói tiếp

- Dùng khổ qua để xào chung với trứng gà được nhận xét là ăn rất ngon, ta cũng đã nếm thử nhưng không hợp khẩu vị của ta

- Ngươi biết làm à?

- Biết, nhưng dù sao bây giờ cũng không phải mùa của khổ qua

Thiên Minh ngoan ngoãn ngồi uống trà nhìn hai chúng tôi đàm đạo, còn Chiêu Hân thì ngồi lặng thinh, nói chính xác là bị bỏ rơi

Tôi và Nhất Phong ngồi nói chuyện một lúc lâu, về sau hắn được Thiẻn Minh kéo đi nép tuyết nên bất đắc dĩ phải đi theo

Trong đình các còn lại tôi và Chiêu Hân. Trà trong bình vừa hết, tôi đứng dậy cúi đầu

- Trà trong bình đã hết, để nô tỳ đi lấy thêm

- Ngươi đặt bình trà xuống, ngồi xuống đây với ta

Tôi đặt bình trà xuống, ngồi xuống nhìn cô nàng. Tuổi của cô nàng còn kém rất nhiều so với tuổi thật của tôi, nhưng đi nhiều vậy xem ra cũng có chút hiểu biết

- Ta vẫn luôn coi ngươi là muội muội tốt của ta

Tôi cười nhẹ hai tiếng. Hay cho câu muội muội tốt

- Thân phận nô tỳ hèn mọn, không dám cùng công chúa xưng tỷ muội

- Ngươi nói ta nghe, có phải Vân ca bảo ngươi làm thế đúng không?

- Nếu trẫm nói, không phải thì sao

Tôi ngẩng đầu, Lưu Vân đã có mặt ở đình các từ bao giờ. Hắn lại gần, thuận tiện nắm lấy tay tôi

Chậc, không phải gì chứ, rõ ràng là hắn bảo tôi làm thế mà

- Vân ca…

Chiêu Hân nhìn Lưu Vân, đôi mắt e lệ rưng rưng. Tôi kéo kéo hắn nói nhỏ

- Muội muội ngài khóc kìa

Lưu Vân dường như không để ý tới lời nói của tôi, kéo tôi lại gần rồi ôm lấy eo tôi

- Trẫm trước giờ luôn coi muội là biểu muội của trẫm. Trẫm không muốn nói, là sợ muội buồn, nhưng để muội cứ si tâm vọng tưởng như vậy, trẫm lại càng có lỗi hơn. Cho nên hôm nay trẫm phải nói cho muội biết, Thục Nhi mới là người trẫm yêu thương. Trẫm không cho phép muội tổn hại tới nàng ấy

Hắn nói xong liền cúi xuống hôn tôi

Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn, nhất thời cảm thấy nơron thần kinh không đủ dùng. Kịch bản này càng ngày càng đi quá xa rồi. Lần trước là do cứu tôi, lần này mắt chạm mắt, môi chạm môi chứ

Đệt đệt đệt, muốn chửi thể quá mà!!!!!!!

Show ân ái cũng tìm tôi để show. Rốt cuộc tôi còn là bình phong chặn hoa đào đến bao giờ nữa đây??????

Tôi đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn hắn, thấy Chiêu Hân chạy đi từ bao giờ, còn Thiên Minh với Nhất Phong cũng đang dùng cùng một biểu cảm nhìn chúng tôi

- Hoàng thượng, ngài sao lại làm vậy?

- Muốn muội ấy chết tâm

- Thế là liền lấy nô tỳ giải vây sao? Quá đáng!

- Ngươi nói trẫm… quá đáng?

- Không à? Nụ hôn đầu bị ngài cướp mất, lại còn lợi dụng để….lần nữa. Không quá đáng thì là gì?

Lưu Vân cười nhan nhở nhìn tôi, lấy tay nâng cằm tôi lên rồi nói

- Trả lại ngươi

Sau đó, liên tục hôn tôi thêm ba lần nữa rồi cười cười bước đi

Tôi lấy tay lau miệng rồi nói

- Chết tiệt. Coi như ta bị chó cắn. Biến thái!!!!!!!

- Quản cho tốt cái miệng của ngươi vào

Tôi bực tức dậm chân, nhìn hai cái ngươi kia đang há hốc mồm liền chửi

- Nhìn cái gì mà nhìn

Nhất Phong cùng Thiên Minh giật mình, nhanh chóng chuồn mất dạng

Sau ngày hôm đó Chiêu Hân cũng không đến tìm tôi nữa. Thế là tôi đến thương lượng với Lưu Vân nhanh chóng kết thúc cái hợp đồng không xu này

- Giờ trẫm với ngươi mà tiến tới giai đoạn đó, Chiêu Hân sẽ lại đến tìm trẫm. Tốt nhất cứ để vậy đi

- Nhưng nô tỳ không muốn

- Ngươi không muốn, thế ngươi muốn trẫm biến giả thành thật à?

Tôi lặng thinh, cuối cùng vẫn không đả kích được uy phong của Hoàng Thượng, nhang chóng chuồn mất dạng

Kịch bản này tôi một chút cũng không muốn diễn nữa. Mau trả tự do cho tôi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.